Đoàn người hướng về Thục Bắc, trừ lúc bổ sung lương thực, nước uống, tắm rửa thay quần áo và đổi ngựa tại trạm dịch ven đường thì thời gian còn lại đều tiêu khiển trên xe ngựa. Có lúc ám vệ Cửu đánh ngựa, Tư Đồ Nhã ngồi trên càng xe, để ám vệ Lục và Mạc Kiến Quái vào thùng xe nghỉ tạm. Một hôm tới biên giới Kiếm Châu, Tư Đồ Nhã trông thấy rừng trúc tuyết phủ bên đường thì vui vẻ trong lòng, kéo tay áo ám vệ Cửu, chỉ vào nói, “Ám vệ Cửu, ta muốn cành trúc kia.”

Ám vệ Cửu tuân lệnh, bỏ dây cương, nhảy lên chặt trúc cho y. Tư Đồ Nhã lại mượn đoản đao của ám vệ Cửu, gọt đi mấy nhánh nhỏ bên cạnh, cẩn thận khoét tám lỗ sáo. Ám vệ Cửu thấy ngón tay trắng muốt của y dán chặt vào mũi đao thì không khỏi nói, “Tiểu chủ nhân, cẩn thận tay.”

“Không sao, đao của ngươi sao làm ta bị thương được.” Tư Đồ Nhã âu yếm thân đao, “Nhưng thanh đao này có vết nứt rồi mà sao vẫn dùng?”

Ám vệ Cửu im lặng cất kỹ đao cong, vào cái đêm ở Đan Sơn trấn, Tư Đồ Nhã đã hôn lên thanh đao rạn nứt vì chắn dây đàn này, vì vậy thanh đao này khác với những thanh đao khác, không thể bỏ đi. Dường như bởi Tư Đồ Nhã chọn trúng hắn giữa biển người mênh mông, nên hắn mới khác các ám vệ khác. Do đó hắn lại nghĩ, ban đầu hắn không đáng một xu, bởi vì tiểu chủ nhân cố chấp, nên hắn mới trị giá hai mươi vạn lượng vàng. Một vật không có gì đặc biệt, có người quý trọng thì nó sẽ đáng quý, cho nên sống vì người này, chết vì người này, chịu nhục vì người này cũng không sao, giá trị của hắn chính là thái độ của người này đối với hắn.

Tư Đồ Nhã hồn nhiên không biết, thảnh thơi rút trong lòng ra một quyển sách, xé một trang giấy mỏng, liếm liếm, bịt lên lỗ nhỏ thứ hai trên sáo trúc. Tiện đà nâng sáo lên miệng, che tay thổi. Âm điệu trong vắt chậm rãi như ngọc, thoáng chốc biến thành réo rắt xanh tươi. Tuyết đọng trên lá trúc rung rung, rả rích rơi xuống đất.

Ám vệ Cửu cảm thấy tiếng sáo này vô cùng êm tai, vừa vững vàng vừa uyển chuyển, chợt xuống thấp chợt lên cao, lúc chậm rãi lúc dồn dập, như bá vương bồi hồi trong doanh trại, chẳng biết gọi viên tướng nào tới hiến kế đêm nay, lại như nỗi sầu triền miên da diết, giống tiếng thở dài khe khẽ đêm Đông, xa xăm mà ngấm vào lòng.

Mạc Kiến Quái trong thùng xe thì rõ như lòng bàn tay, đây là âm Thương (thuộc ngũ âm: Cung, Thương, Giác, Chủy, Vũ) của “Tập Hiền Tân” (là tác phẩm của Mã Trí Viễn thời Nguyên). Trông có vẻ tầm thường, nhưng lắng nghe quy luật biến hóa của âm thanh thì vô cùng huyền diệu, chính là ngôn ngữ riêng mà Giáo chủ Cửu Như Thần Giáo dùng để phát hiệu lệnh cho giáo chúng, hiệu quả ngang với ‘Lôi Đình Hào Lệnh’ của Ân Vô Hận. Tương truyền, tổng quản Cửu Như Thần Giáo, Tả Hữu sứ, Đường chủ các phân đường đều có thể tiếp thu mệnh lệnh của Giáo chủ qua trình tự biến hóa của ngũ âm. Lão có quan hệ mật thiết với hai đời Giáo chủ Cửu Như Thần Giáo, nhưng dù sao cũng là người ngoài, nên không hiểu tiếng sáo này ám chỉ điều gì.

Tiếng sáo dần chuyển thành “Tiêu Dao Nhạc”, tuy vẫn lấy âm Thương tiêu điều làm chủ đạo, nhưng vô tình hay cố ý lại có vẻ khôi hài, leng keng lảnh lót như tiếng chim, khúc nhạc ung dung tự tại của Giáo chủ này khác hẳn khúc nhạc sát phạt chém giết của giáo chủ tiền nhiệm Ngọc Vô Song, nét bình dị gần gũi lại gần giống phong cách của Đạo gia.

Mạc Kiến Quái không nhịn nổi, vỗ đùi hát theo, “Lồng lộng, thử hỏi trời cao ta là ai? Lửng lơ, lên mây xanh ta nhường ai…” (Trích bài thơ Sơn Pha Dương của Nam Thương Điều)

Tư Đồ Nhã ngừng thổi sáo, cười nói với ám vệ Cửu, “Nghe đi, đến âm Vũ rồi mà Mạc chưởng môn còn hát âm Thương.”

Ám vệ Cửu hoàn hồn đáp, “Tiểu chủ nhân thổi hay quá.”

Tư Đồ Nhã tít mắt, dựa vào vai ám vệ Cửu chờ hắn khen thêm mấy câu, sung sướng hỏi, “Hay thế nào?”

Ám vệ Cửu tự nhiên quẫn bách, không biết nói từ đâu, “… Hay. Tức là tâm ý rất cao ngạo, nhưng lại miễn cưỡng cười vui để lấy lòng người khác.”

Tư Đồ Nhã buồn rầu nói, “Đó là không hay.”

Ám vệ Cửu vội vàng sửa lại, càng nói càng dở, “Rõ ràng là rất vui vẻ, nhưng thuộc hạ lại nghe thấy buồn phiền.”

Tư Đồ Nhã trầm tư một lát, dịu dàng nói, “Nhạc thì phải có người nghe và hiểu. Đúng là cao siêu quá ít người hiểu, làm sao giữ được chân ai.”

Ám vệ Cửu khó hiểu, “Vì sao phải giữ chân ai?”

Tư Đồ Nhã mỉm cười, kiên nhẫn đáp, “Bởi vì một người không thể nào vô duyên vô cớ ở bên ta, nên ta muốn hắn ở bên ta thật vui. Mai sau dù hắn có xa chạy cao bay thì vẫn sẽ nhớ rằng ta rất tốt, sau đó hối hận vô cùng, tự mình quay lại bên ta.”

Ám vệ Cửu gật đầu. Lại chợt cảm thấy rất kỳ lạ, tiểu chủ nhân tốt tính, thích giúp đỡ mọi người, còn là truyền nhân của chưởng môn Điểm Giáng Phái, mấy năm nay bước chân vào giang hồ, chắc là có không ít bằng hữu. Nhưng ngoại trừ bang chủ Cái Bang mới quen gần đây thì hắn chưa từng thấy có người dùng thân phận bằng hữu qua lại với tiểu chủ nhân của hắn. Tiểu chủ nhân của hắn hình như còn đang lo bị bằng hữu phản bội, hắn suy nghĩ một lát rồi nói, “Tiểu chủ nhân, nếu có người phản bội tiểu chủ nhân, tiểu chủ nhân có giữ người đó lại bên mình không?”

Tư Đồ Nhã đáp, “Không biết.” Y liếc mắt nhìn rừng trúc xanh trải dài miên man. Bầu trời Thục Bắc cao nhưng ít mây, nắng chiều cao tới vô cùng, rót xuống dãy núi san sát nhọn như mũi kiếm, sừng sững vạn nhận (đơn vị đo lường thời xưa, bằng 8 thước hay 7 thước). Tuyết trắng phản chiếu ráng chiều, non sông nhuộm lên màu máu.

Canh bốn đêm đó, cuối cùng cũng tới Kiếm Các trấn. Ám vệ Nhất nhận được bồ câu đưa tin từ Ích Châu, canh giữ ở cổng trấn liên tiếp mấy ngày, lúc này thấy ám vệ Cửu và ám vệ Lục cùng với các ám vệ đi theo thì vui vẻ ra mặt. Hành lễ với Tư Đồ Nhã xong, hắn dẫn mọi người đến quán trọ bàn bạc với Quý Tiện Vân.

Quý Tiện Vân đã đặt tiệc tẩy trần tại sương phòng quán trọ từ chập tối, đợi tới lúc này đã gật gù buồn ngủ. Tư Đồ Nhã đẩy cửa ra, trông thấy vẻ mỏi mệt của hắn thì chắp tay áy náy, “Tiện Vân huynh, xá đệ làm phiền huynh rồi.”

Quý Tiện Vân đứng dậy đón chào, phấn chấn tinh thần nói, “Đâu có! Tại hạ không chăm sóc được Tam công tử, đang không biết phải nhận lỗi với Tư Đồ huynh thế nào!”

Hai người cùng ngồi xuống, Mạc Kiến Quái ngồi phía cuối bàn, coi như người tiếp khách, thản nhiên bốc đồ ăn.

Nói về Quý Tiện Vân mấy ngày nay phái người thăm dò bốn phía, Tứ Thập Trại gần hồ Bạch Long lại không có động tĩnh gì, không có vẻ gì là Tư Đồ Phong đã xông vào, Đường Thiết Dung thì lại càng như bốc hơi khỏi nhân gian, hoàn toàn chẳng có tung tích. Hắn chỉ mong Tư Đồ Nhã thân là con trai của Võ Lâm Minh chủ tới thật nhanh để xin ý kiến.

Tư Đồ Nhã nói, “Lục lâm hảo hán Bạch Long Trại cũng là người giang hồ. Người giang hồ thì cứ làm theo phép tắc của giang hồ. Tiên lễ hậu binh, lấy đức thu phục người, cứ mời đến đây một chuyến, nếu Âm Bình trại chủ không nể mặt Võ Lâm Minh chủ thì chúng ta cứ hợp tình hợp lý mà ra tay. Tiện Vân huynh thấy sao?”

Quý Tiện Vân cạn lời, “Tư Đồ huynh đúng là quân tử.” Thầm nghĩ, lấy đức thu phục người nghe thì hay đấy, nhưng trại chủ kia sẽ ngu tới mức tự chui đầu vào lưới chắc?

Mạc Kiến Quái sặc ngụm rượu, cũng thấy ý kiến của Tư Đồ Nhã chẳng có tác dụng gì.

Tư Đồ Nhã nhíu mày nói, “Nhưng kẻ hèn lại biết rất ít về Bạch Long Trại, đàm phán không thể triệt để.”

Các ám vệ nhìn nhau, ám vệ Nhất bẩm, “Nhị công tử, nhân lúc trời chưa sáng, thuộc hạ sẽ đưa các huynh đệ đi thăm dò địa hình.” Nghĩ rằng sơn tặc người đông thế mạnh, nhưng dù sao cũng chỉ là đám ô hợp cục súc, võ công hời hợt. Mấy người hỗ trợ lẫn nhau thì có thể lui tới dễ dàng.

Ám vệ Cửu cũng bẩm, “Tiểu chủ nhân, Bạch Long Trại này khá kỳ lạ, nếu là sơn tặc tầm thường thì sao có thể dùng Ngũ Độc Thần Sa cướp đồ giá họa cho Đường Môn, còn để thuộc hạ tiết lộ tung tích của bình Cửu Long… Chuyện này thực hư chưa rõ, xin hãy để thuộc hạ đi trước thăm dò.”

Tư Đồ Nhã suy nghĩ, dạo này ám vệ Cửu làm gì cũng không suôn sẻ, ngột ngạt vô cùng, cũng nên ra ngoài thi thố bản lĩnh giải sầu, đối phó với sơn tặc dù sao cũng dễ hơn đối phó với Giáo chủ, nghĩ vậy, y bỏ qua bữa tiệc đón gió tẩy trần Quý Tiện Vân chuẩn bị, kéo ám vệ Cửu vào sương phòng cách vách, tự tay thay y phục dạ hành cho hắn.

Loại y phục dạ hành này phần lớn chỉ có kiểu một lớp, dễ dàng chiến đấu về đêm, đường may tỉ mỉ, dáng bó sát người, không hề rườm rà phức tạp, vì thế nhất định phải cởi sạch hết mới mặc vào được. Tư Đồ Nhã mặc áo cho ám vệ Cửu, thấy ám vệ Cửu cơ bắp cân đối, mặc đồ đen bó sát, lộ hết cả đường cong cơ ngực và vòng eo khỏe khoắn, sờ cực kỳ thích, không nhịn nổi ôm hắn âu yếm một trận. 

Ám vệ Cửu im lặng kéo quần, không nhúc nhích mặc Tư Đồ Nhã sờ tới sờ lui.

Tư Đồ Nhã ma xui quỷ khiến nghĩ, nếu ám vệ Cửu mặc y phục dạ hành đến tìm y, bị y bắt giữ giam cầm rồi như thế như thế… Không nhịn được bật cười. Ngẫm qua ngẫm lại, y nghĩ chắc chắn người khác nhìn thấy ám vệ Cửu cũng sẽ muốn làm vậy, thế là không khỏi nhíu mày.

Ám vệ Cửu thấy y lộ vẻ phấn khích thì ngơ ngác gọi, “Tiểu chủ nhân…”

Tư Đồ Nhã dịu dàng nói, “Đừng mặc quần vội, ngồi lên giường đã, dạng chân ra.”

Ám vệ Cửu đang định nghe lời, chợt thấy không đúng, luống cuống nói, “Lúc về sẽ hầu hạ tiểu chủ nhân.”

Tư Đồ Nhã mỉm cười, “Chỉ tặng ngươi một thứ thôi.” Dứt lời thì mở túi đồ, lấy ra một chiếc áo bào trắng, mở áo, tháo ngọc bội trắng lớn bằng quả trứng gà đeo trên lưng áo, đưa cho ám vệ Cửu xem.

Ám vệ Cửu nhìn nhìn, đây là ngọc bích Côn Luân, cực kỳ sáng và trơn mịn, chạm trổ hoa văn cầu kỳ tinh tế, hoa văn uốn lượn quanh viền ngọc, chính giữa để trống như lệnh bài, chỗ trống nọ vốn nên khắc chữ nhưng lại không có gì, bên trong là vân ngọc tròn trịa, mảnh mai.

“Đắt lắm.” Ám vệ Cửu nói.

Tư Đồ Nhã rót một chén nước, cẩn thận thấm ướt ngọc, nói như thật, “Đây là viên đá luyện công ta dùng từ nhỏ tới lớn tại Điểm Giáng Phái. Là mệnh mạch (mạch máu) của phái ta, quan trọng hơn cả tính mạng ta. Nay ta mất hết võ công, nên giao nó cho ngươi bảo vệ.”

Ám vệ Cửu tuân lệnh, nhận lấy ngọc bội trắng, cảm thấy trách nhiệm cực kỳ.

Tư Đồ Nhã không biến sắc nói, “Dạng chân ra, ngọc này không được vỡ, không được nứt, theo ý ta thì giấu ở bên trong ngươi là hợp lý nhất. Ngươi phải bảo quản nó thật kỹ, giống như bảo vệ tính mạng của ta, tuyệt đối đừng để người khác chạm vào ngươi như ‘Ân Vô Hận’ đêm đó.”

Ám vệ Cửu đáp dạ, cảm giác như vậy sẽ làm ô uế viên ngọc này nhưng không dám cãi lời, đành phải lên giường dạng chân, ngước mắt nhìn Tư Đồ Nhã.

Tư Đồ Nhã chậm rãi đẩy viên ngọc vào bên trong ám vệ Cửu, chỉ để lại đoạn dây đeo nhỏ lủng lẳng bên ngoài lối vào khép mở.

“…” Ám vệ Cửu chợt cảm thấy hơi lạnh ùa lên từ bốn phía, đường vân cầu kỳ phức tạp trên mặt ngọc cọ vào vách thịt, căng cứng, lại đau đớn râm ran.

Tư Đồ Nhã hôn lên mí mắt nheo nheo của hắn, săn sóc mặc quần cho hắn như dỗ một đứa trẻ.

Ám vệ Cửu đứng dậy, cất kỹ phi đao và vũ khí, vừa cất bước đã thấy vật nọ cọ xát trong thân thể, thỉnh thoảng còn chạm vào chỗ mẫn cảm, rất mất tự nhiên, giống hệt cảm giác ân ái trong thùng xe hôm nọ.

Tư Đồ Nhã nghiêm túc dặn dò, “Cẩn thận, đừng nuốt cả dây đeo.”

Ám vệ Cửu trịnh trọng gật đầu, hồn nhiên không nhận ra sự cợt nhả của những lời này, bịt mặt bằng khăn đen, mất hồn mất vía tạm biệt Tư Đồ Nhã, nhân lúc trời còn tối, phối hợp với ám vệ Nhất rời khỏi quán trọ, tiến về Bạch Long Trại khuất trong dãy núi hướng Bắc.

Tư Đồ Nhã chưa thỏa mãn nhìn theo, chợt nghe phía sau có một âm thanh giòn giã nũng nịu hỏi, “Công tử, đêm dài mênh mông còn chưa an giấc, có phải vì gió sương lạnh lẽo, thiếu người cận kề hay không?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương