Ám Vệ Công Lược
-
Chương 29
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tảng sáng, ám vệ Bát nghe lỏm trong góc nhà xong thì chạy về hầu hạ Tư Đồ Tung. Ám vệ Nhất lại đun một nồi nước nóng, ngồi bên bếp lò chán ngán nhìn ngọn lửa bập bùng qua kẽ hở. Sắc trời xanh nhạt luồn vào khe cửa, còn chưa hắt tới chân hắn thì phương xa đã lần lượt vang lên tiếng gà gáy.
Ám vệ Cửu xách thùng gỗ đi tới. Ám vệ Nhất ngẩng lên góp vui, “Không đi nữa à?”
Ám vệ Cửu im lặng không lên tiếng, cặm cụi múc nước vào thùng, hơi nước nóng hổi che khuất vẻ mặt bối rối.
“Được toại nguyện, ngươi phải vui lên chứ.” Ám vệ Nhất nghĩ ám vệ Cửu có được Nhị công tử là rất may mắn.
Ám vệ Cửu bưng thùng đi vài bước, quay lại nhìn ám vệ Nhất. Một trong hai bọn họ chắc chắn phải đi tìm Tư Đồ Phong.
“Không sao.” Ám vệ Nhất khoát tay. Tình nghĩa của hắn và ám vệ Cửu không phải một sớm một chiều, thời trẻ người non dạ, hắn cho rằng mình võ nghệ hơn người, vì thế tự lên núi săn thú rừng, bất cẩn kéo tới bầy sói, cuối cùng chỉ có thể đờ người trốn trên cây. Lúc đó Hồ Tam Đao đã có lệnh cấm ám vệ hỗ trợ lẫn nhau, bởi vậy không ai dám giúp hắn, nhưng chẳng hiểu sao đám sói đói đột ngột quay đầu bỏ đi. Mãi về sau mới biết là ám vệ Cửu tự cắt tay dụ bầy sói. Theo lý, ân lớn dễ thành thù, nhưng sau đó ám vệ Cửu không nói lời nào, lại càng không có ý xa cách hoặc thân cận với hắn, hắn cũng quen với phong cách làm việc của ám vệ Cửu, ngươi đến thì ta cũng đến, không so đo kết quả ai nợ ai, chỉ là huynh đệ hỗ trợ nhau lúc cần. Bây giờ nghĩ tốt xấu gì Tư Đồ Phong cũng không thích thú về phương diện kia với hắn, hắn cảm giác mình đi hầu hạ Tư Đồ Phong hợp lý hơn ám vệ Cửu.
Tư Đồ Nhã được ám vệ Cửu chăm sóc, lại tắm rửa thêm một lần, dọn dẹp dấu vết, trở về phòng mở tủ, sáng láng thoải mái thay quần áo.
“Ám vệ Cửu, ngươi đi với ta đến gặp cha ta.” Tư Đồ Nhã gạt tay qua nửa sợi tơ đứt bên trong tủ, quay lại bên giường, gỡ thêm nửa sợi tơ bám từ thành giường tới bên gối. Ám vệ Cửu nhìn từ xa, cho rằng mấy ngày rời đi không quét tước, kết luận: mạng nhện.
Tư Đồ Nhã thì hiểu, đêm qua y vui vẻ với ám vệ Cửu trong phòng tắm, có người thừa dịp lẻn vào sương phòng của y lục lọi, làm đứt tơ y buộc. Có điều sương phòng này của y vốn là trống rỗng, người nọ chỉ có thể tay không mà về. Trước mắt y không quan tâm kẻ đột nhập là ai, đến vì cái gì, chỉ một lòng tính toán làm sao khóa được ám vệ Cửu.
Ám vệ Cửu ngẫm nghĩ, nói, “Nhị công tử đừng miễn cưỡng.” Tư Đồ Khánh nuôi hắn hơn mười năm, ân trọng như núi, tiêu tốn biết bao tâm sức, tất nhiên kỳ vọng hắn trở thành ám vệ của Võ Lâm Minh chủ kế nhiệm, cùng Minh chủ hành hiệp trượng nghĩa, dẹp yên bất bình trong thiên hạ, trước mắt là muốn hắn bảo vệ công tử có khả năng trở thành Minh chủ nhất, diệt trừ Ma Giáo, khuếch trương uy tín cho Tư Đồ gia. Những yêu cầu này mà áp đặt lên Nhị công tử không màng thế sự, hắn nghĩ cũng không dám nghĩ.
“Ngươi gọi ta là gì?” Tư Đồ Nhã nhích lại gần ám vệ Cửu, dịu dàng hỏi.
“…” Ám vệ Cửu nhớ lại lưu luyến ngọt ngào đêm qua, tự nhiên cảm thấy ba chữ tiểu chủ nhân khó nói thành lời.
Hơn mười năm cố gắng, vì lời nói của một đứa trẻ, hắn một lòng thực hiện lời thề, bảo vệ tiểu công tử thu nhận hắn ngày đó. Khi Tư Đồ Khánh nói cho hắn biết tiểu công tử này là Tư Đồ Nhã, cái tên Tư Đồ Nhã đã khắc ghi vào trong lòng hắn. Giờ phút này đối diện với Tư Đồ Nhã… Cho dù đêm qua hòa hợp tới mức ấy, thì lúc này hắn vẫn cảm thấy giống như giấc mộng, như hoa trong gương, trăng trong nước, đảo mắt sẽ tan biến không còn.
Tư Đồ Nhã quay đi, vòng tay qua vai đưa dây buộc tóc cho ám vệ Cửu. Ám vệ Cửu vuốt tóc y, sửa sang, búi lại theo kiểu Tư Đồ Nhã vẫn búi, dùng lụa trắng quấn quanh mấy vòng, tỉ mỉ buộc chặt, chính là ‘Pháp thúc Trung Nguyên, bình định tứ phương’*. Tư Đồ Nhã giơ tay sờ một cái, ngay ngắn hơn y tự buộc rất nhiều, nhìn qua gương đồng thấy bớt vẻ lười nhác, lại thêm vài phần đạo mạo của Đạo gia.
*Là kiểu này:
“… Tóc dài quá.” Ám vệ Cửu không biết có vừa ý y hay không, chỉ cảm thấy buộc thế này trông rất đẹp.
Tư Đồ Nhã mở cửa bước ra ngoài, “Kiến thức cũng không ngắn. Thực ra là quy định của Điểm Giáng Phái, chưởng môn phải nuôi tóc dài.”
Làm ám vệ, ám vệ Cửu nghĩ mình phải nắm được sở thích của Tư Đồ Nhã, “Vạt áo vát sang bên trái, tóc xõa giống người Hồ?” (Là những dân tộc ở phương Bắc hoặc Tây Vực)
Tư Đồ Nhã cười nói, “Cũng không hẳn, chẳng qua thủy tổ sáng lập tính tình kỳ quặc, không muốn người trong phái buộc tóc như đạo sĩ.”
Chắc là Điểm Giáng Phái có thù với đạo sĩ. Ám vệ Cửu không hỏi thêm nữa, chỉ nghĩ Điểm Giáng Phái văn kỳ danh bất kiến kỳ nhân (Nghe danh tiếng nhưng không gặp được mặt) thần bí khó lường, ngẫm lại, Nhị công tử chỉ ở lại Ích Châu tới cuối năm, sang năm có thể sẽ về Điểm Giáng Phái ở núi tuyết Cống Ca, nếu hắn không thể trở thành ám vệ của Nhị công tử thì sau này rất khó gặp nhau.
“Điểm Giáng Phái tách biệt, băng tuyết thăm thẳm, thú vị nhất là Thiên Tiệm Băng Kiều (cây cầu băng Rãnh Trời).” Tư Đồ Nhã hỏi nha hoàn trong phủ vị trí của Tư Đồ Khánh, nói với ám vệ Cửu, “Dù sao ngươi cũng sẽ về cùng ta, không nói trước cho ngươi.”
Hai người tìm gặp Tư Đồ Khánh luyện kiếm buổi sáng tại phòng tập võ. Tư Đồ Nhã vào thẳng vấn đề, “Cha, con muốn ám vệ Cửu.”
Tư Đồ Khánh thu thế, thong thả bước lại gần, “Càn quấy!” Dứt lời thì đảo mắt sang ám vệ Cửu, ám vệ Cửu quỳ xuống.
“Ám vệ Cửu có ơn cứu mạng con, con phải giữ hắn lại bên mình để báo đáp.” Tư Đồ Nhã đã chuẩn bị trước, “Huống hồ, bất kể là Đại ca hay Tam đệ, muốn làm Võ Lâm Minh chủ cũng phải giống như cha, dựa vào thực tài thực học chứ không phải ám vệ, thì bằng hữu giang hồ mới chịu phục.”
Tư Đồ Khánh tránh chỗ mạnh đánh chỗ yếu, “Ngươi đã tặng Đới Đao cho Tam đệ ngươi, sao có thể ngông cuồng đòi lại? Nói không giữ lời, biết giải thích sao?”
Tư Đồ Nhã trịnh trọng nói, “Cha, tự tiện chuyển ám vệ Cửu cho Tam đệ là lỗi của con. Chẳng lẽ con đã phạm lỗi, nói sai, vì giữ lời nên lại tiếp tục phạm lỗi sao? Không có ai hoàn mỹ, cả thánh nhân cũng phải ba lần tỉnh mỗi ngày (Dựa trên Luận Ngữ của Khổng Tử: Một ngày ba lần tự xét lại mình), phàm đã sai, thì ‘Có sai phải sửa’. Nếu vì giữ lời hứa mà khăng khăng che giấu lỗi lầm để bảo vệ hư danh của mình thì chẳng phải là ngụy quân tử, là tiểu nhân chân chính hay sao?”
“…” Ám vệ Cửu không rõ vì sao Nhị công tử nói về ‘Thất tín’ mà nghe cứ như một cử chỉ quang minh chính đại.
Tư Đồ Khánh đã lâu không để ý tới ai đúng ai sai, đột nhiên nhớ lại chuyện xưa của các phái, không ít người vì bảo toàn danh dự mà quyết tâm giấu giếm lỗi lầm, chẳng có mấy anh hùng hào kiệt đủ can đảm thừa nhận chuyện mình làm sai. Nhìn lại Tư Đồ Nhã thì không khỏi nuối tiếc, có bản lĩnh đối đáp gạn đục khơi trong thế này mà cố tình không muốn san sẻ đỡ đần cho ngài. Ngài trích Kiếm đạo, “Thế thì sao? Đại trượng phu phải mang Tam Xích Kiếm*, lập công lớn phi thường (Kiếm cổ tiêu chuẩn dài ba thước). Nghiệt tử, rõ ràng ngươi không có chí tiến thủ, còn muốn liên lụy Đới Đao không có chí tiến thủ cùng ngươi. Bảo kiếm trên tay mà không biết dùng, không sợ lãng phí của trời, hổ thẹn với lòng sao?”
Tư Đồ Nhã quay sang nhìn ám vệ Cửu im lặng quỳ gối, dịu dàng nói, “Trong mắt con, hắn không phải thanh kiếm giết người. Cha nghĩ con giữ hắn là phung phí của trời, không biết tận dụng, nhưng thà vậy còn hơn là giao hắn cho người khác. Để hắn bị tra tấn thì chẳng bằng cứ cho con trông nom. Vả lại, hắn cứu mạng con, nếu con không che chở được cho hắn, để người khác ức hiếp hắn thì còn nói gì lập công lớn phi thường, sao còn làm được nam tử hán đại trượng phu?”
Ám vệ Cửu nghe mà xúc động, không khỏi ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt sóng sánh ý cười của Tư Đồ Nhã.
Tư Đồ Khánh không nhiều lời, mũi kiếm trỏ vào cổ họng ám vệ Cửu, “Nếu ta muốn giết hắn, ngươi có ngăn được ta, bảo vệ được hắn không?”
Tư Đồ Nhã nói, “Cha là cha của con, tất nhiên con sẽ không ngăn cản cha, chỉ có thể chết theo hắn mới không vô ơn bạc nghĩa. Nhưng với người bên ngoài thì không dễ dàng như vậy. Giang hồ hiểm ác, hiểm ác không phải võ công, mà là lòng người. Huống hồ số người giết được ám vệ Cửu, trên đời này chỉ sợ cũng không nhiều.”
Tư Đồ Khánh bật cười, “Vi phụ không nói lại ngươi được. Đạo lý của ngươi tuôn ra như suối, nhưng đạo lý thì đáng giá mấy lượng đây? Nếu ngươi không phải con trai của Võ Lâm Minh chủ và chưởng môn Điểm Giáng Phái, mất hết võ công, không dựa vào gia sản thì chớ nói hành tẩu giang hồ, kể cả hành tẩu con buôn cũng khó khăn chồng chất. Ngươi sống qua ngày rất đơn giản, cho rằng người đời ai cũng thích giảng đạo lý như vi phụ sao? Ngươi muốn Đới Đao nghe theo ngươi, gọi ngươi một tiếng chủ nhân, thì phải chứng tỏ bản lĩnh để hắn tâm phục khẩu phục. Chớ nói nuôi ám vệ tử sĩ, dù nuôi con chó thì ngươi cũng phải nuôi nó đủ đầy.”
“Trừ làm Võ Lâm Minh chủ.” Tư Đồ Nhã nghiêm trang chờ Tư Đồ Khánh ra giá, “Thì cái gì cũng thương lượng được.”
Tư Đồ Khánh đút kiếm vào bao, trầm tư một lát, “Đới Đao vốn là ám vệ của vi phụ, trước đây vi phụ cũng đã nói, nuôi hắn mười bốn năm, chi phí có thể gọi là xa xỉ. Sư phụ của hắn đều là người nổi tiếng. Chưa kể kỹ năng làm bếp cũng phải mời thiện tổ (Sư tổ nấu ăn) Thục Trung dốc lòng chỉ dạy. Mỗi tuần tiêu pha tuy không tới ngàn vàng, nhưng cũng xấp xỉ ngần đó. Nay hắn phong nhã hào hoa, dốc lòng phò tá Tư Đồ gia chúng ta, ngươi lại vô duyên vô cớ muốn chiếm hắn để dùng chơi… Ngươi nói xem, ngươi không cần hắn gây dựng sự nghiệp cho ngươi thì hắn còn tác dụng gì?”
Tư Đồ Nhã nghiêm túc đáp, “Nhiều tác dụng lắm, tác dụng không thể thiếu là làm ấm giường.”
Ám vệ Cửu nghe xong, hổ thẹn chỉ muốn vùi mặt xuống đất. Tư Đồ Khánh im lặng hồi lâu, kinh hoàng quên cả nổi giận.
“Cha đừng giận, hắn đã lên giường với con.” Tư Đồ Nhã ngại ngùng nói, “Giờ phải chịu trách nhiệm với con. Nếu không con sẽ đi tìm cái chết.”
“…” Tư Đồ Khánh nghẹn ra một câu, “Nghiệt súc!”
Tư Đồ Nhã nhẹ nhàng bâng quơ, “Cha, thuở nhỏ con lớn lên ở Điểm Giáng Phái, bên cạnh toàn là các cô nương, dần dà tính tình cũng mềm mại, khó tránh khỏi cũng thích nam nhân. Huống hồ không ai quan tâm đến con, cha thân là cha nhưng lại chưa bao giờ bế con, đối với nam nhân, con vẫn cảm thấy thật xa lạ. Vừa qua con thập tử nhất sinh, chỉ mình ám vệ Cửu không rời con nửa bước, chăm sóc con chu đáo nên con mới sống sót được tới bây giờ. Con cần hắn, hắn cũng cần con, nghiệt duyên này đã thâm căn cố đế. Nếu cha không thẹn với lương tâm, thì xin hãy nể tình con mấy năm nay ra sức vì Tư Đồ gia, không có công lao cũng có khổ lao, xin cha tác thành cho con và hắn. Hơn nữa con đã tặng hết võ công cho Đại ca rồi, giúp đại nhi tử khuyết thiếu tài cán của cha nâng cao bản lĩnh, không thua gì Tam đệ, dù sau này không làm được Võ Lâm Minh chủ thì cũng có thể nổi bật trên giang hồ. Coi như con đã gỡ bỏ một mối ưu phiền cho cha, đã báo hiếu tận tình.”
Tư Đồ Khánh nghe mà giận tím mặt. Ám vệ Cửu lại tỉnh ngộ hoàn toàn, Nhị công tử thật sự cần hắn ở bên cạnh, dù loại ‘cần’ này bất lợi với việc thành gia lập nghiệp, độc đương nhất diện (một mình đảm đương một cõi) của Nhị công tử. Hắn không phải chẳng quan trọng gì như sư phụ Hồ Bất Tư đã nói. Chỉ có điều hắn vẫn nhớ rõ, khi còn bé gặp Nhị công tử, Nhị công tử được Minh chủ bế trong lòng, tình cảm cha con rất tốt, nếu không phải vậy thì Minh chủ cũng sẽ không vì một câu nói vô tư của Nhị công tử mà nhận nuôi hắn. Bởi vậy ám vệ Cửu không hiểu vì sao Nhị công tử lại cho rằng phụ thân chưa bao giờ bế mình?
Tư Đồ Khánh giận Tư Đồ Nhã không cố gắng, nhưng không vạch ra được Tư Đồ Nhã nói sai chỗ nào, chỉ lạnh lùng hỏi, “Ý ngươi là sao?”
Tư Đồ Nhã khẽ đáp, “Con sợ vì con là đoạn tụ, cha sẽ cắt đứt quan hệ với con.”
Tư Đồ Khánh nghe y nói hết, bụng khẽ thót lên, “Người ngươi ngưỡng mộ trong lòng là nam hay nữ thì liên quan gì đến vi phụ?”
Tư Đồ Nhã khẽ thở dài, “Cha cởi mở sáng suốt.”
“Ngươi,” Tư Đồ Khánh dịu mặt, bình tĩnh nói, “Nếu ngươi thật sự tình bỉ kim kiên (tình yêu quan trọng hơn vàng bạc), yêu thương Đới Đao, vi phụ cũng sẽ tác thành. Có điều nuôi hắn không dễ, tính theo ngàn vàng một tháng thì trong nửa năm, ít nhất ngươi phải thu thập hai mươi vạn lượng vàng, trả nợ mười bốn năm cho hắn. Về phần ngươi phá hỏng tiền đồ của hắn, sau này mỗi tháng phải cho hắn vàng, có câu ‘Dùng tiền tài mới mua được tâm’, làm chủ nhân, phải như vậy mới được coi là không bạc đãi hắn.”
Tư Đồ Nhã và ám vệ Cửu nghe mà chấn động, hai mươi vạn lượng vàng, cũng chính là hai trăm vạn lượng bạc.
Phản ứng đầu tiên của Tư Đồ Nhã là, chi bằng đánh vào Kim Lăng, cướp sạch Hộ bộ của triều đình.
Tư Đồ Khánh quan sát sắc mặt, tâm trạng vui lên, “Hai mươi vạn lượng vàng này không được để Đới Đao kiếm thay ngươi, không được mượn người ngoài, càng không được vận dụng gia sản của phủ Tư Đồ hoặc Điểm Giáng Phái. Nói ngắn gọn, một xu cũng phải do chính tay ngươi kiếm được, nếu có nửa phần không sạch sẽ thì cũng chỉ tổn hại tới tình nghĩa của hai ngươi mà thôi. Vi phụ sẽ lệnh Đới Đao đốc thúc bên cạnh, bầu bạn với ngươi đêm ngày, đồng thời, trong nửa năm này, vi phụ muốn hắn làm việc cho Tư Đồ gia, ngươi cũng phải bầu bạn với hắn, không thì sao làm được tiểu chủ nhân? Làm việc phải đặt tồn vong vinh nhục của Tư Đồ gia lên đầu, có thời gian rảnh mới được đi kiếm tiền chuộc. Nếu ngươi không có bản lĩnh ấy, không có quyết tâm ấy thì theo ý vi phụ, Đới Đao cũng không cần dốc sức vì một kẻ bốc phét lỗ mãng thay đổi thất thường như ngươi.”
Tảng sáng, ám vệ Bát nghe lỏm trong góc nhà xong thì chạy về hầu hạ Tư Đồ Tung. Ám vệ Nhất lại đun một nồi nước nóng, ngồi bên bếp lò chán ngán nhìn ngọn lửa bập bùng qua kẽ hở. Sắc trời xanh nhạt luồn vào khe cửa, còn chưa hắt tới chân hắn thì phương xa đã lần lượt vang lên tiếng gà gáy.
Ám vệ Cửu xách thùng gỗ đi tới. Ám vệ Nhất ngẩng lên góp vui, “Không đi nữa à?”
Ám vệ Cửu im lặng không lên tiếng, cặm cụi múc nước vào thùng, hơi nước nóng hổi che khuất vẻ mặt bối rối.
“Được toại nguyện, ngươi phải vui lên chứ.” Ám vệ Nhất nghĩ ám vệ Cửu có được Nhị công tử là rất may mắn.
Ám vệ Cửu bưng thùng đi vài bước, quay lại nhìn ám vệ Nhất. Một trong hai bọn họ chắc chắn phải đi tìm Tư Đồ Phong.
“Không sao.” Ám vệ Nhất khoát tay. Tình nghĩa của hắn và ám vệ Cửu không phải một sớm một chiều, thời trẻ người non dạ, hắn cho rằng mình võ nghệ hơn người, vì thế tự lên núi săn thú rừng, bất cẩn kéo tới bầy sói, cuối cùng chỉ có thể đờ người trốn trên cây. Lúc đó Hồ Tam Đao đã có lệnh cấm ám vệ hỗ trợ lẫn nhau, bởi vậy không ai dám giúp hắn, nhưng chẳng hiểu sao đám sói đói đột ngột quay đầu bỏ đi. Mãi về sau mới biết là ám vệ Cửu tự cắt tay dụ bầy sói. Theo lý, ân lớn dễ thành thù, nhưng sau đó ám vệ Cửu không nói lời nào, lại càng không có ý xa cách hoặc thân cận với hắn, hắn cũng quen với phong cách làm việc của ám vệ Cửu, ngươi đến thì ta cũng đến, không so đo kết quả ai nợ ai, chỉ là huynh đệ hỗ trợ nhau lúc cần. Bây giờ nghĩ tốt xấu gì Tư Đồ Phong cũng không thích thú về phương diện kia với hắn, hắn cảm giác mình đi hầu hạ Tư Đồ Phong hợp lý hơn ám vệ Cửu.
Tư Đồ Nhã được ám vệ Cửu chăm sóc, lại tắm rửa thêm một lần, dọn dẹp dấu vết, trở về phòng mở tủ, sáng láng thoải mái thay quần áo.
“Ám vệ Cửu, ngươi đi với ta đến gặp cha ta.” Tư Đồ Nhã gạt tay qua nửa sợi tơ đứt bên trong tủ, quay lại bên giường, gỡ thêm nửa sợi tơ bám từ thành giường tới bên gối. Ám vệ Cửu nhìn từ xa, cho rằng mấy ngày rời đi không quét tước, kết luận: mạng nhện.
Tư Đồ Nhã thì hiểu, đêm qua y vui vẻ với ám vệ Cửu trong phòng tắm, có người thừa dịp lẻn vào sương phòng của y lục lọi, làm đứt tơ y buộc. Có điều sương phòng này của y vốn là trống rỗng, người nọ chỉ có thể tay không mà về. Trước mắt y không quan tâm kẻ đột nhập là ai, đến vì cái gì, chỉ một lòng tính toán làm sao khóa được ám vệ Cửu.
Ám vệ Cửu ngẫm nghĩ, nói, “Nhị công tử đừng miễn cưỡng.” Tư Đồ Khánh nuôi hắn hơn mười năm, ân trọng như núi, tiêu tốn biết bao tâm sức, tất nhiên kỳ vọng hắn trở thành ám vệ của Võ Lâm Minh chủ kế nhiệm, cùng Minh chủ hành hiệp trượng nghĩa, dẹp yên bất bình trong thiên hạ, trước mắt là muốn hắn bảo vệ công tử có khả năng trở thành Minh chủ nhất, diệt trừ Ma Giáo, khuếch trương uy tín cho Tư Đồ gia. Những yêu cầu này mà áp đặt lên Nhị công tử không màng thế sự, hắn nghĩ cũng không dám nghĩ.
“Ngươi gọi ta là gì?” Tư Đồ Nhã nhích lại gần ám vệ Cửu, dịu dàng hỏi.
“…” Ám vệ Cửu nhớ lại lưu luyến ngọt ngào đêm qua, tự nhiên cảm thấy ba chữ tiểu chủ nhân khó nói thành lời.
Hơn mười năm cố gắng, vì lời nói của một đứa trẻ, hắn một lòng thực hiện lời thề, bảo vệ tiểu công tử thu nhận hắn ngày đó. Khi Tư Đồ Khánh nói cho hắn biết tiểu công tử này là Tư Đồ Nhã, cái tên Tư Đồ Nhã đã khắc ghi vào trong lòng hắn. Giờ phút này đối diện với Tư Đồ Nhã… Cho dù đêm qua hòa hợp tới mức ấy, thì lúc này hắn vẫn cảm thấy giống như giấc mộng, như hoa trong gương, trăng trong nước, đảo mắt sẽ tan biến không còn.
Tư Đồ Nhã quay đi, vòng tay qua vai đưa dây buộc tóc cho ám vệ Cửu. Ám vệ Cửu vuốt tóc y, sửa sang, búi lại theo kiểu Tư Đồ Nhã vẫn búi, dùng lụa trắng quấn quanh mấy vòng, tỉ mỉ buộc chặt, chính là ‘Pháp thúc Trung Nguyên, bình định tứ phương’*. Tư Đồ Nhã giơ tay sờ một cái, ngay ngắn hơn y tự buộc rất nhiều, nhìn qua gương đồng thấy bớt vẻ lười nhác, lại thêm vài phần đạo mạo của Đạo gia.
*Là kiểu này:
“… Tóc dài quá.” Ám vệ Cửu không biết có vừa ý y hay không, chỉ cảm thấy buộc thế này trông rất đẹp.
Tư Đồ Nhã mở cửa bước ra ngoài, “Kiến thức cũng không ngắn. Thực ra là quy định của Điểm Giáng Phái, chưởng môn phải nuôi tóc dài.”
Làm ám vệ, ám vệ Cửu nghĩ mình phải nắm được sở thích của Tư Đồ Nhã, “Vạt áo vát sang bên trái, tóc xõa giống người Hồ?” (Là những dân tộc ở phương Bắc hoặc Tây Vực)
Tư Đồ Nhã cười nói, “Cũng không hẳn, chẳng qua thủy tổ sáng lập tính tình kỳ quặc, không muốn người trong phái buộc tóc như đạo sĩ.”
Chắc là Điểm Giáng Phái có thù với đạo sĩ. Ám vệ Cửu không hỏi thêm nữa, chỉ nghĩ Điểm Giáng Phái văn kỳ danh bất kiến kỳ nhân (Nghe danh tiếng nhưng không gặp được mặt) thần bí khó lường, ngẫm lại, Nhị công tử chỉ ở lại Ích Châu tới cuối năm, sang năm có thể sẽ về Điểm Giáng Phái ở núi tuyết Cống Ca, nếu hắn không thể trở thành ám vệ của Nhị công tử thì sau này rất khó gặp nhau.
“Điểm Giáng Phái tách biệt, băng tuyết thăm thẳm, thú vị nhất là Thiên Tiệm Băng Kiều (cây cầu băng Rãnh Trời).” Tư Đồ Nhã hỏi nha hoàn trong phủ vị trí của Tư Đồ Khánh, nói với ám vệ Cửu, “Dù sao ngươi cũng sẽ về cùng ta, không nói trước cho ngươi.”
Hai người tìm gặp Tư Đồ Khánh luyện kiếm buổi sáng tại phòng tập võ. Tư Đồ Nhã vào thẳng vấn đề, “Cha, con muốn ám vệ Cửu.”
Tư Đồ Khánh thu thế, thong thả bước lại gần, “Càn quấy!” Dứt lời thì đảo mắt sang ám vệ Cửu, ám vệ Cửu quỳ xuống.
“Ám vệ Cửu có ơn cứu mạng con, con phải giữ hắn lại bên mình để báo đáp.” Tư Đồ Nhã đã chuẩn bị trước, “Huống hồ, bất kể là Đại ca hay Tam đệ, muốn làm Võ Lâm Minh chủ cũng phải giống như cha, dựa vào thực tài thực học chứ không phải ám vệ, thì bằng hữu giang hồ mới chịu phục.”
Tư Đồ Khánh tránh chỗ mạnh đánh chỗ yếu, “Ngươi đã tặng Đới Đao cho Tam đệ ngươi, sao có thể ngông cuồng đòi lại? Nói không giữ lời, biết giải thích sao?”
Tư Đồ Nhã trịnh trọng nói, “Cha, tự tiện chuyển ám vệ Cửu cho Tam đệ là lỗi của con. Chẳng lẽ con đã phạm lỗi, nói sai, vì giữ lời nên lại tiếp tục phạm lỗi sao? Không có ai hoàn mỹ, cả thánh nhân cũng phải ba lần tỉnh mỗi ngày (Dựa trên Luận Ngữ của Khổng Tử: Một ngày ba lần tự xét lại mình), phàm đã sai, thì ‘Có sai phải sửa’. Nếu vì giữ lời hứa mà khăng khăng che giấu lỗi lầm để bảo vệ hư danh của mình thì chẳng phải là ngụy quân tử, là tiểu nhân chân chính hay sao?”
“…” Ám vệ Cửu không rõ vì sao Nhị công tử nói về ‘Thất tín’ mà nghe cứ như một cử chỉ quang minh chính đại.
Tư Đồ Khánh đã lâu không để ý tới ai đúng ai sai, đột nhiên nhớ lại chuyện xưa của các phái, không ít người vì bảo toàn danh dự mà quyết tâm giấu giếm lỗi lầm, chẳng có mấy anh hùng hào kiệt đủ can đảm thừa nhận chuyện mình làm sai. Nhìn lại Tư Đồ Nhã thì không khỏi nuối tiếc, có bản lĩnh đối đáp gạn đục khơi trong thế này mà cố tình không muốn san sẻ đỡ đần cho ngài. Ngài trích Kiếm đạo, “Thế thì sao? Đại trượng phu phải mang Tam Xích Kiếm*, lập công lớn phi thường (Kiếm cổ tiêu chuẩn dài ba thước). Nghiệt tử, rõ ràng ngươi không có chí tiến thủ, còn muốn liên lụy Đới Đao không có chí tiến thủ cùng ngươi. Bảo kiếm trên tay mà không biết dùng, không sợ lãng phí của trời, hổ thẹn với lòng sao?”
Tư Đồ Nhã quay sang nhìn ám vệ Cửu im lặng quỳ gối, dịu dàng nói, “Trong mắt con, hắn không phải thanh kiếm giết người. Cha nghĩ con giữ hắn là phung phí của trời, không biết tận dụng, nhưng thà vậy còn hơn là giao hắn cho người khác. Để hắn bị tra tấn thì chẳng bằng cứ cho con trông nom. Vả lại, hắn cứu mạng con, nếu con không che chở được cho hắn, để người khác ức hiếp hắn thì còn nói gì lập công lớn phi thường, sao còn làm được nam tử hán đại trượng phu?”
Ám vệ Cửu nghe mà xúc động, không khỏi ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt sóng sánh ý cười của Tư Đồ Nhã.
Tư Đồ Khánh không nhiều lời, mũi kiếm trỏ vào cổ họng ám vệ Cửu, “Nếu ta muốn giết hắn, ngươi có ngăn được ta, bảo vệ được hắn không?”
Tư Đồ Nhã nói, “Cha là cha của con, tất nhiên con sẽ không ngăn cản cha, chỉ có thể chết theo hắn mới không vô ơn bạc nghĩa. Nhưng với người bên ngoài thì không dễ dàng như vậy. Giang hồ hiểm ác, hiểm ác không phải võ công, mà là lòng người. Huống hồ số người giết được ám vệ Cửu, trên đời này chỉ sợ cũng không nhiều.”
Tư Đồ Khánh bật cười, “Vi phụ không nói lại ngươi được. Đạo lý của ngươi tuôn ra như suối, nhưng đạo lý thì đáng giá mấy lượng đây? Nếu ngươi không phải con trai của Võ Lâm Minh chủ và chưởng môn Điểm Giáng Phái, mất hết võ công, không dựa vào gia sản thì chớ nói hành tẩu giang hồ, kể cả hành tẩu con buôn cũng khó khăn chồng chất. Ngươi sống qua ngày rất đơn giản, cho rằng người đời ai cũng thích giảng đạo lý như vi phụ sao? Ngươi muốn Đới Đao nghe theo ngươi, gọi ngươi một tiếng chủ nhân, thì phải chứng tỏ bản lĩnh để hắn tâm phục khẩu phục. Chớ nói nuôi ám vệ tử sĩ, dù nuôi con chó thì ngươi cũng phải nuôi nó đủ đầy.”
“Trừ làm Võ Lâm Minh chủ.” Tư Đồ Nhã nghiêm trang chờ Tư Đồ Khánh ra giá, “Thì cái gì cũng thương lượng được.”
Tư Đồ Khánh đút kiếm vào bao, trầm tư một lát, “Đới Đao vốn là ám vệ của vi phụ, trước đây vi phụ cũng đã nói, nuôi hắn mười bốn năm, chi phí có thể gọi là xa xỉ. Sư phụ của hắn đều là người nổi tiếng. Chưa kể kỹ năng làm bếp cũng phải mời thiện tổ (Sư tổ nấu ăn) Thục Trung dốc lòng chỉ dạy. Mỗi tuần tiêu pha tuy không tới ngàn vàng, nhưng cũng xấp xỉ ngần đó. Nay hắn phong nhã hào hoa, dốc lòng phò tá Tư Đồ gia chúng ta, ngươi lại vô duyên vô cớ muốn chiếm hắn để dùng chơi… Ngươi nói xem, ngươi không cần hắn gây dựng sự nghiệp cho ngươi thì hắn còn tác dụng gì?”
Tư Đồ Nhã nghiêm túc đáp, “Nhiều tác dụng lắm, tác dụng không thể thiếu là làm ấm giường.”
Ám vệ Cửu nghe xong, hổ thẹn chỉ muốn vùi mặt xuống đất. Tư Đồ Khánh im lặng hồi lâu, kinh hoàng quên cả nổi giận.
“Cha đừng giận, hắn đã lên giường với con.” Tư Đồ Nhã ngại ngùng nói, “Giờ phải chịu trách nhiệm với con. Nếu không con sẽ đi tìm cái chết.”
“…” Tư Đồ Khánh nghẹn ra một câu, “Nghiệt súc!”
Tư Đồ Nhã nhẹ nhàng bâng quơ, “Cha, thuở nhỏ con lớn lên ở Điểm Giáng Phái, bên cạnh toàn là các cô nương, dần dà tính tình cũng mềm mại, khó tránh khỏi cũng thích nam nhân. Huống hồ không ai quan tâm đến con, cha thân là cha nhưng lại chưa bao giờ bế con, đối với nam nhân, con vẫn cảm thấy thật xa lạ. Vừa qua con thập tử nhất sinh, chỉ mình ám vệ Cửu không rời con nửa bước, chăm sóc con chu đáo nên con mới sống sót được tới bây giờ. Con cần hắn, hắn cũng cần con, nghiệt duyên này đã thâm căn cố đế. Nếu cha không thẹn với lương tâm, thì xin hãy nể tình con mấy năm nay ra sức vì Tư Đồ gia, không có công lao cũng có khổ lao, xin cha tác thành cho con và hắn. Hơn nữa con đã tặng hết võ công cho Đại ca rồi, giúp đại nhi tử khuyết thiếu tài cán của cha nâng cao bản lĩnh, không thua gì Tam đệ, dù sau này không làm được Võ Lâm Minh chủ thì cũng có thể nổi bật trên giang hồ. Coi như con đã gỡ bỏ một mối ưu phiền cho cha, đã báo hiếu tận tình.”
Tư Đồ Khánh nghe mà giận tím mặt. Ám vệ Cửu lại tỉnh ngộ hoàn toàn, Nhị công tử thật sự cần hắn ở bên cạnh, dù loại ‘cần’ này bất lợi với việc thành gia lập nghiệp, độc đương nhất diện (một mình đảm đương một cõi) của Nhị công tử. Hắn không phải chẳng quan trọng gì như sư phụ Hồ Bất Tư đã nói. Chỉ có điều hắn vẫn nhớ rõ, khi còn bé gặp Nhị công tử, Nhị công tử được Minh chủ bế trong lòng, tình cảm cha con rất tốt, nếu không phải vậy thì Minh chủ cũng sẽ không vì một câu nói vô tư của Nhị công tử mà nhận nuôi hắn. Bởi vậy ám vệ Cửu không hiểu vì sao Nhị công tử lại cho rằng phụ thân chưa bao giờ bế mình?
Tư Đồ Khánh giận Tư Đồ Nhã không cố gắng, nhưng không vạch ra được Tư Đồ Nhã nói sai chỗ nào, chỉ lạnh lùng hỏi, “Ý ngươi là sao?”
Tư Đồ Nhã khẽ đáp, “Con sợ vì con là đoạn tụ, cha sẽ cắt đứt quan hệ với con.”
Tư Đồ Khánh nghe y nói hết, bụng khẽ thót lên, “Người ngươi ngưỡng mộ trong lòng là nam hay nữ thì liên quan gì đến vi phụ?”
Tư Đồ Nhã khẽ thở dài, “Cha cởi mở sáng suốt.”
“Ngươi,” Tư Đồ Khánh dịu mặt, bình tĩnh nói, “Nếu ngươi thật sự tình bỉ kim kiên (tình yêu quan trọng hơn vàng bạc), yêu thương Đới Đao, vi phụ cũng sẽ tác thành. Có điều nuôi hắn không dễ, tính theo ngàn vàng một tháng thì trong nửa năm, ít nhất ngươi phải thu thập hai mươi vạn lượng vàng, trả nợ mười bốn năm cho hắn. Về phần ngươi phá hỏng tiền đồ của hắn, sau này mỗi tháng phải cho hắn vàng, có câu ‘Dùng tiền tài mới mua được tâm’, làm chủ nhân, phải như vậy mới được coi là không bạc đãi hắn.”
Tư Đồ Nhã và ám vệ Cửu nghe mà chấn động, hai mươi vạn lượng vàng, cũng chính là hai trăm vạn lượng bạc.
Phản ứng đầu tiên của Tư Đồ Nhã là, chi bằng đánh vào Kim Lăng, cướp sạch Hộ bộ của triều đình.
Tư Đồ Khánh quan sát sắc mặt, tâm trạng vui lên, “Hai mươi vạn lượng vàng này không được để Đới Đao kiếm thay ngươi, không được mượn người ngoài, càng không được vận dụng gia sản của phủ Tư Đồ hoặc Điểm Giáng Phái. Nói ngắn gọn, một xu cũng phải do chính tay ngươi kiếm được, nếu có nửa phần không sạch sẽ thì cũng chỉ tổn hại tới tình nghĩa của hai ngươi mà thôi. Vi phụ sẽ lệnh Đới Đao đốc thúc bên cạnh, bầu bạn với ngươi đêm ngày, đồng thời, trong nửa năm này, vi phụ muốn hắn làm việc cho Tư Đồ gia, ngươi cũng phải bầu bạn với hắn, không thì sao làm được tiểu chủ nhân? Làm việc phải đặt tồn vong vinh nhục của Tư Đồ gia lên đầu, có thời gian rảnh mới được đi kiếm tiền chuộc. Nếu ngươi không có bản lĩnh ấy, không có quyết tâm ấy thì theo ý vi phụ, Đới Đao cũng không cần dốc sức vì một kẻ bốc phét lỗ mãng thay đổi thất thường như ngươi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook