Ám Vệ Công Lược
-
Chương 25
Ám vệ Cửu bế Tư Đồ Nhã, chưa tới phủ Tư Đồ đã phát hiện bầu không khí trên đại lộ phía Nam không giống ngày thường.
Tiểu nhị trong các quán ăn, quán trọ chạy tới chạy lui đến choáng váng đầu óc, chủ quán vui sướng mang thêm bàn ghế đặt ra ngoài thềm, lấn chiếm mặt phố. Lại nhìn trên đường toàn người trong võ lâm gió sương mỏi mệt, tụm năm tụm ba ngồi thành từng bàn. Đao thương gậy gộc túi vải ngang dọc ném trên ghế dài. Những người này phần lớn đều mặc áo ngắn, đội nón lá, chân quấn xà cạp (vải bó cẳng chân), vừa lơ đãng uống sữa đậu nành, vừa thản nhiên đảo mắt nhìn qua nhìn lại.
Có người ngồi trên bàn khẽ nói, “Ngươi nói xem có xui không, Vân Nhạn tiêu cục mặc đồ tang đi tìm Gia chủ Đường Môn, Đường Môn tức khắc mặc đồ tang. Ngay sau đó Đường Môn mặc đồ tang đi tìm công tử Tư Đồ gia, Tư Đồ gia cũng thay đồ tang.”
Ám vệ Cửu từ giữa băng qua, phàm là mấy gã cục súc cãi vã thì không chú ý, những kẻ này đều là lục lâm hảo hán công phu sơ sài, không đáng để lo; đi ngang qua hòa thượng, phụ nữ trẻ em ngồi im không lên tiếng, biết là đệ tử chính phái thâm tàng bất lộ, nề nếp nghiêm trang thì kín đáo hạ mắt nhìn đường, nước giếng không phạm nước sông; nhìn thấy người ba tộc Miêu, Hồi, Thổ Phiên áo quần quái dị thì không nhiều lời, lập tức đi vòng.
Lục lâm hảo hán chỉ thấy ám vệ Cửu rất thú vị, bế một công tử thư sinh tuổi cột tóc như ôm báu vật vô giá, nghiêm trang như mang ngọc mắc tội (ý chỉ người chính trực mang vật quý cũng phải đề phòng kẻ gian hãm hại), bình tĩnh đề phòng có người quấy phá. Danh môn chính phái thấy hắn dáng dấp vững vàng, thẳng đường đi tới, không có ý lân la tiếp cận làm quen với người trong giang hồ, hình như đã có chủ, nên cũng không làm phiền hắn.
Cứ như vậy tới phủ Tư Đồ, hai bên cổng son thiếp vàng lại treo đèn lồng trắng mới tinh.
Đứa bé mặc đồ trắng cung kính đứng canh cổng, thấy ám vệ Cửu bước tới thì chặn lại, “Vị khách quý kia, Minh chủ có lệnh —” Nhìn rõ mặt mũi ám vệ Cửu thì biến sắc, thấp giọng nói, “Nơi nào cheo leo, chót vót tận trời, vượt qua ngàn nhẫn (đơn vị đo lường thời xưa, bằng 7-8 thước).”
Tư Đồ Nhã ngủ trong lòng ám vệ Cửu bị âm thanh này đánh thức, dụi mắt nhìn nhìn, chỉ thấy đứa bé giữ cổng này nghiêm túc nhìn thẳng, tức là đã được huấn luyện bài bản, nhưng trông rất lạ mặt. Ám vệ Cửu đáp, “Khi nào phóng khoáng, tuyết nhẹ bay bay, trở lại Kiếm Môn.”
Đứa bé giữ cổng làm tư thế mời hai người vào. Ám vệ Cửu chưa đi được mấy bước đã thấy trong sân lụa trắng dập dìu, linh đường, cờ tang, băng tang đầy đủ. Có gã sai vặt bưng mẹt tiền giấy đầy ắp đang đi vào trong, chợt nhìn thấy Nhị công tử áo trăng như tuyết trong lòng ám vệ Cửu, dung nhan dáng vẻ hệt như lúc sinh thời, sống động vô cùng thì sợ ném cả mẹt, cuống quýt chạy vào trong.
“…” Ám vệ Cửu đành phải bế Tư Đồ Nhã đi qua khoảnh sân tiền giấy rợp trời, vào linh đường tìm chủ nhân nhà mình.
Chưa vào linh đường đã nghe tiếng khóc thê thảm nức nở của Đại công tử Tư Đồ Tung, “… Nhị đệ ơi, ruột gan ta đứt từng khúc rồi. Tiếc rằng Diêm Vương không chịu buông tha cho đệ…”
Nô bộc đứng phục vụ bên cạnh cũng rất đau buồn, thình lình quay sang, nhìn thấy ám vệ Cửu và Tư Đồ Nhã xuất hiện trước linh đường thì sợ trắng cả mặt, trơ ra như phỗng, cho rằng thâm tình của Đại công tử khiến trời cao cảm động, nên mới trả Nhị công tử về.
Tư Đồ Tung hồn nhiên không biết, vẫn bám vào linh cữu và áo mũ, tiếp tục gào khóc.
Tư Đồ Nhã thấy thú vị, xa xăm thở dài với Tư Đồ Tung quay lưng về phía y, “Đại ca nhớ đệ sao…”
Tư Đồ Tung nức nở, “Ngày ngày đêm đêm nhung nhớ đệ…” Chưa dứt lời đã cảm giác không đúng, thế là thút thít quay lại nhìn, chỉ thấy ám vệ Cửu bế Tư Đồ Nhã im lặng đứng sau lưng hắn, giống hệt cái đêm tàn khốc ở Đan Sơn trấn, tựa hồ quay về đòi mạng hắn. Gân tay gân chân hắn bị dây đàn xuyên qua, vết thương chưa lành, nỗi ám ảnh về Hoan Hỉ Giáo vẫn chưa nguôi, giờ sợ chết khiếp, không thở nổi, buông mình ngã vào lòng nô bộc, ngất lịm.
Ám vệ Cửu giải thích một lượt với quản gia Thường Phúc. Quản gia hiểu rõ tình hình thì từ sợ hãi chuyển sang mừng vui, phân công mọi người rút lui khỏi linh đường, vội vàng đưa hai người đến Tàng Kiếm Các gặp Tư Đồ Khánh.
Lúc này bên ngoài Tàng Kiếm Các phòng thủ khá nghiêm ngặt. Chỉ riêng ám vệ đứng ngoài chỗ sáng đã hơn mười người. Những ám vệ này thân cao bảy thước, cột tóc đội nón, khoác áo bào tối màu, nửa cánh tay đeo đai bảo hộ màu đen rất uy nghiêm, chuôi kiếm lấp ló trên thắt lưng, ngay cả giày đi dưới chân cũng có hai lớp, tức là giày bọc lưỡi dao sắc bén.
Quản gia đưa ám vệ Cửu và Tư Đồ Nhã tới bên ngoài Tàng Kiếm Các thì không dám tiến xa hơn. Ám vệ Cửu bế Tư Đồ Nhã đi vào trong, lúc đi qua hàng ám vệ nghiêm trang canh gác, có người thì thầm rất khẽ, “Hồ Tam Đao đến đây.”
Ám vệ Cửu nghe vậy thì gật đầu, sắc mặt như thường. Tư Đồ Nhã dựa vào ngực hắn, phát hiện thân thể hắn tức khắc cứng đờ, sau đó thả lỏng.
Tư Đồ Nhã đang định hỏi Hồ Tam Đao là ai, lại thấy bên trong ngoại trừ phụ thân Tư Đồ Khánh thì còn có ám vệ Nhất vốn phụ trách bảo vệ y, cùng mấy người mặc trang phục ám vệ đứng ở giữa các, đang bàn luận về Hoan Hỉ Giáo và ‘Cửu Như Thần Công’ không rõ tung tích.
Trong đó có một người, nửa mặt trái đeo mặt nạ sắt đen, da thịt dưới mép mặt nạ sần sùi, hốc mắt lồi ra ngoài, còn nửa mặt phải không hư hại gì, nhìn thấy mũi cao mắt sâu, vẻ mặt lạnh lùng, khoảng bốn – năm mươi tuổi, cơ thể bốc mùi máu tanh khiến người ta nổi da gà, đã vậy còn cố tình tươi cười nịnh bợ Tư Đồ Khánh.
Tư Đồ Nhã vẫn chưa xem xong thì Tư Đồ Khánh đã hoàn hồn, bước nhanh tới bắt mạch cho y. Thấy mạch đập của y rất vững vàng, chỉ là mất hết nội lực thì hỏi luôn vì sao lại thế. Tư Đồ Nhã lúng ta lúng túng, yếu ớt nói, “Chắc là vị trí tâm mạch của con khác người bình thường. Cha ơi, con còn sống quay về, tất cả là nhờ ám vệ Cửu liều mạng cứu giúp…”
Nam nhân bị phá tướng đeo mặt nạ sắt đen tức khắc nịnh hót ngắt lời, “Là Nhị công tử cát nhân tự có thiên tướng.”
Tư Đồ Khánh kinh qua nhiều sóng gió, đã sớm quen với sinh ly tử biệt, không tận mắt chứng kiến nên cũng chỉ đau lòng một lát. Ngài vốn định dựa vào việc này để đoàn kết các đồng đạo võ lâm, một lần nữa thảo phạt Ma Giáo, củng cố địa vị và thanh danh của Tư Đồ gia trên giang hồ. Giờ thấy đứa con thứ hai khi trước vừa giận dỗi ngài lại may mắn sống sót quay về thì trong lòng buồn vui lẫn lộn. Lại nhìn ám vệ Cửu mặt mày khó giấu mỏi mệt nhưng vẫn cố gắng hăng hái phấn chấn, ngài bất giác vừa bực vừa buồn cười.
“Lúc đi, các ngươi là ba huynh đệ, trở về lại nửa chết nửa sống, dọc đường chẳng những không bảo vệ được Đường gia chủ mà còn phân tán nhau ra, mạnh ai nấy làm, gây họa ngút trời! Nếu ngươi còn trong tã lót,”Tư Đồ Khánh tiếc rẻ trách cứ Tư Đồ Nhã, “Vi phụ đã túm lấy ngươi, rồi ném cái thằng A Đấu ngươi xuống đất!” (A Đấu là con trai của Lưu Bị, được ví như kẻ bất tài)
“…” Ám vệ Cửu bao bọc Tư Đồ Nhã.
Tư Đồ Khánh quát tháo một hồi, quay lại phân công ám vệ Nhất bế Tư Đồ Nhã về phòng để hỏi ám vệ Cửu tình hình mấy ngày nay. Tư Đồ Nhã nhìn mặt đoán ý, cảm giác Tư Đồ Khánh bận rộn sứt đầu mẻ trán, ngay lúc này mà đòi đổi ám vệ thì thật sự là không thích hợp, nên ngoan ngoãn để ám vệ Nhất bế về, dành cơ hội này cho ám vệ Cửu tranh công lĩnh thưởng.
Ám vệ Cửu nhìn theo ám vệ Nhất bế Tư Đồ Nhã rời khỏi Tàng Kiếm Các, tới khi khuất bóng mới thôi.
Tư Đồ Khánh suy nghĩ một lát, đang định nói chuyện với ám vệ Cửu thì người đeo mặt nạ đã lớn tiếng trách móc, “Đới Đao, rốt cuộc ngươi là ám vệ của ai?”
Ám vệ Cửu quay về, vén áo quỳ xuống, bình tĩnh đáp, “Bẩm sư phụ, thuộc hạ là ám vệ của chủ nhân.”
Tư Đồ Khánh bật cười, giảng hòa, “Hồ tổng quản, đâu cần phải như vậy?”
Hóa ra người đeo mặt nạ bị phá tướng này là tổng quản quản lý doanh trại ám vệ của Tư Đồ gia tại Tây Lĩnh, Ích Châu, cũng là sư phụ truyền dạy đao pháp cho ám vệ Cửu, tên là Hồ Bất Tư. Ám vệ gọi lão là Hồ Tam Đao, ý là lưỡng diện tam đao (kẻ hai mặt). Lão vốn là đại đệ tử của chưởng môn phái Côn Luân của Hồi tộc, trước kia đầu độc sư đệ của mình, tranh giành chức chưởng môn bất thành nên bị trục xuất khỏi phái. Tư Đồ Khánh thấy lão thân mang tuyệt học, chỉ vì lòng đố kỵ mà rơi vào tà đạo, bèn tận tình lôi kéo, khuyên bảo, dạy lão hướng thiện, cùng nhau thảo phạt Hoan Hỉ Giáo. Nửa khuôn mặt lồi lõm vết thương của lão chính là bị dây đàn của Ân Vô Hận cắt ngang mà thành. Từ đó về sau lão tự biết đỉnh cao cuộc đời đã qua, lui về hầu hạ Tư Đồ Khánh, chuyên tâm bồi dưỡng ám vệ, đền đáp ơn tri ngộ của Tư Đồ Khánh.
Hồ Bất Tư thời trẻ từng phạm sai lầm, đến tuổi tứ tuần, khúc mắc nan giải, cực kỳ hà khắc với ám vệ trong doanh trại. Đặc biệt không chấp nhận ám vệ Cửu đích thân lão dốc lòng dạy dỗ lại cứ tự làm theo ý mình. Với lão, ám vệ Cửu học một biết mười. Lão lo sợ ám vệ Cửu tuổi trẻ bồng bột, tính tình bất ổn, kiểu thì mạn vật (ngạo mạn khinh đời) giống lão năm nào, sẽ làm ra chuyện lá mặt lá trái, bán chủ cầu vinh. Bởi vậy lão không dạy tuyệt kỹ đao pháp của phái Côn Luân cho ám vệ Cửu, chỉ dạy ám vệ Cửu vài chiêu võ nghệ sơ sài như đám mãi võ đầu đường và khinh công tầm thường ai ai cũng biết, để thời thời khắc khắc tưởng niệm bản thân mình năm xưa.
Lúc này Hồ Bất Tư thấy Tư Đồ Khánh đỡ lời cho ám vệ Cửu thì vội nói, “Minh chủ, thứ súc sinh này không được nuông chiều! Nhị công tử xưa nay dịu dàng lương thiện, e là mấy ngày qua đối xử với hắn quá tốt, đến nỗi hắn không nhớ được hắn là ai!”
Ám vệ Cửu im lặng tự kiểm điểm — Đúng là mấy ngày nay Nhị công tử quá tốt với hắn. Hắn giữ vẻ mặt nặng nề, nhưng trong lòng lại khó nén được vui sướng.
Tư Đồ Khánh cũng hiểu, ám vệ Cửu chỉ để ý tới Tư Đồ Nhã. Ngài đã nghe Tư Đồ Tung cáo trạng, nói là sau khi Tư Đồ Nhã ‘Chết’, ám vệ Cửu bỏ ngoài tai lời cầu cứu của Tư Đồ Tung, ngược lại thì mất trí chạy theo cướp Tư Đồ Nhã trong lòng Ân Vô Hận. Đó đâu phải hành vi của một ám vệ biết nhận định tình hình.
Hồ Bất Tư lại hỏi, “Tiểu chủ nhân của ngươi là ai?”
Ám vệ Cửu ngẫm nghĩ, đáp, “Là Tam công tử.”
Tư Đồ Khánh nhìn ám vệ Cửu, thầm nghĩ, không sai, khi trước không bắt ép ngươi chăm sóc Phong nhi, chính ngươi chủ động nhận lệnh, dù Phong nhi có lỗi với ngươi thật, thì ngươi thân là ám vệ, cũng không nên nửa chừng bỏ mặc nó, để nó đi tìm vật bị mất một mình.
Ám vệ Cửu không đợi Hồ Bất Tư hỏi tiếp, chủ động nhận lỗi, “Thuộc hạ biết tội, xin chủ nhân trách phạt.”
Tư Đồ Khánh đã hiểu, dù có thế nào thì ám vệ Cửu vẫn muốn ở lại phủ, nhưng bất kể ngài lệnh ám vệ Cửu bảo vệ ai, cuối cùng ám vệ Cửu vẫn sẽ bảo vệ Tư Đồ Nhã. Mà Tư Đồ Nhã thì dù có thế nào cũng không chịu thay ngài gây dựng lại Kiếm Môn, kế thừa chức vị Minh chủ. Huống hồ Tư Đồ Nhã còn tự tiện chuyển võ công sang cho Tư Đồ Tung, giờ đã là một phế nhân. Ngài quyết định cho Hồ Bất Tư ra tay, để ám vệ Cửu hiểu được cái lý trong đó, sớm ngày tỉnh ngộ, hoặc nhận định chủ nhân khác cũng là điều tốt.
Hồ Bất Tư thấy Tư Đồ Khánh gật đầu thì ra hiệu cho ám vệ cung kính đứng bên cạnh. Ám vệ nọ tuân lệnh đi ra ngoài, chốc lát sau, bảy tám ám vệ đồng loạt tiến vào các, trải một chiếc chiếu nỉ để tránh làm bẩn sàn, lại khiêng vào một vò rượu mạnh, từ vò rượu vớt ra chông sắt bốn cạnh, rải lên chiếu nỉ.
Ám vệ Cửu bước vào giữa chiếu, hai đầu gối quỳ trên chông sắt, nhanh nhẹn cởi áo ngoài và áo trong, vén tóc ra trước ngực, kính cẩn phơi bày tấm lưng rắn chắc khỏe mạnh. Các ám vệ khác dùng khăn lụa trắng tẩm rượu, lau qua vết roi trên lưng hắn, cuối cùng mới lấy một cây roi da ngâm trong vò rượu, kính cẩn dâng lên Hồ Bất Tư.
Cây roi này bao gồm mười hai sợi roi da trâu, trên từng sợi lại thắt chi chít nút nhỏ gồ ghề. Mang đi quật trâu ngựa cũng sẽ khiến trâu ngựa máu chảy như suối, quẫy đuôi chạy như điên, gào thét không ngừng. Hồ Bất Tư cầm cán roi, tiện tay quất vào không khí một cái, những sợi roi xé gió vung ra rồi nhanh chóng quay về trong tay lão. Các ám vệ đều bị cây roi này đánh từ nhỏ tới lớn, vừa nghe tiếng động đã cảm giác da thịt mình rụng xuống, mặt mũi tái mét, không ai không im lặng chửi rủa cả họ cả hàng nhà Hồ Bất Tư.
Hồ Bất Tư lạnh lùng nói, “Một con ngựa không mang hai cái yên, trung thần không thờ hai chúa, ngươi là ai mà dám tự chọn chủ nhân cho mình?”
Ám vệ Cửu bị quất một roi, đáp, “Thuộc hạ là con cẩu của chủ nhân.” Tiếng nói trầm khàn, đuôi mắt cong lên, thân mật vô bờ.
Không đánh người tươi cười. Tư Đồ Khánh không nhìn nổi, quay đi chờ Hồ Bất Tư đánh xong. Ngài thầm đếm mười roi thì quay về, ai ngờ mười roi này quá nặng, các sợi roi đã ướt sũng máu, nhìn sang tấm lưng ám vệ Cửu, vết thương dài hai thước trùng trùng điệp điệp, mười hai ngọn roi liên tục quất vào vết thương cũ càng lúc càng sâu, lần nào cũng tước theo da thịt, máu bắn lên tung tóe.
“Đủ rồi.” Tư Đồ Khánh không chịu nổi, nói, “Lúc đó Phong nhi cũng sai…”
Hồ Bất Tư nói thẳng không kiêng kỵ, “Tam công tử bộp chộp làm bậy đúng là sai. Nhưng hắn là ám vệ của Tam công tử, phải chịu đòn thay. Huống hồ hắn cứu được Nhị công tử, đi qua thành Tư Dương lại không chịu gửi thư về, để Minh chủ bày linh đường cho Nhị công tử, làm trò cười cho thiên hạ, đây là sai mười phần. Càng chưa nói tới hắn rời bỏ cương vị, để gân tay gân chân của Đại công tử bị thương.”
Tư Đồ Khánh nói, “Đới Đao sao có thể là đối thủ của Ân Vô Hận, trừng phạt như vậy hà khắc quá rồi. Hồ tổng quản, ngươi phạt Bỉnh Kiếm và Hiểu Âm cũng đâu có nặng tay như thế, chẳng phải bất công lắm sao?”
Hồ Bất Tư thở dài, “Minh chủ chưa biết đó thôi, đối với tên nghiệt đồ này, thuộc hạ chính là thương cho roi cho vọt. Đánh hắn thêm mấy roi thì hắn mới biết thế nào là tôn ti, bên nào nặng, bên nào nhẹ. Nếu hắn tưởng cứu mạng Nhị công tử sẽ làm hắn khác các ám vệ khác, thì sớm hay muộn kẻ gặp họa cũng là chính hắn.”
“…” Ám vệ Cửu ngẫm nghĩ, nói vậy cũng có lý. Hắn quá quyến luyến Nhị công tử là điều không nên. Hắn cho rằng Nhị công tử nhặt hắn về, nên ám vệ của Nhị công tử sẽ là hắn. Thực ra hai chuyện này hoàn toàn không liên quan đến nhau.
Tư Đồ Khánh bất đắc dĩ nói, “Hồ tổng quản, sau giờ Ngọ ta còn phải đi nghênh đón chưởng môn các phái, ngươi cứ đánh như thế, ta làm sao có thời giờ hỏi hắn?”
“Không sao, Minh chủ cứ hỏi, xem hắn có dám úp mở không.” Hồ Bất Tư không ngừng tay, tuy nhiên không đánh lên vết thương cũ.
Ám vệ Cửu tuân lệnh, sửa sang lại suy nghĩ, vừa bị đánh vừa bẩm báo — Hắn phụng mệnh hộ tống Đường gia chủ, nửa đường gặp Vân Nhạn tiêu cục và Thục vương Hàn Mị. Hàn Mị yêu cầu Đường Môn trả lại lễ vật mừng thọ ‘Bình Cửu Long’ cho Đại Bắc hầu, không có kết quả, Đường gia chủ nửa đêm chết bất đắc kỳ tử, sau đó Huyết Y Giáo và Hoan Hỉ Giáo đồng loạt xuất hiện… Sau khi ngã xuống vách núi thì gặp Cái Bang, bang chủ Cái Bang nhắc tới một đạo trưởng tuổi trẻ tự xưng là chưởng môn Võ Đang, và Hoàng đế đương triều… Trước khi về nhà còn đến Vương phủ, Hàn Mị chữa thương cho Nhị công tử vân vân.
Tư Đồ Khánh nghe xong, cẩn thận hỏi thăm vài sự kiện, tỷ như lời nói cử chỉ của Ân Vô Hận, võ công của Ân Vô Hận như thế nào, á nương có ở Vương phủ thật không, Tư Đồ Phong và Tư Đồ Nhã làm sao mà xích mích, vì sao võ công của Tư Đồ Nhã mất hết. Bởi Ân Vô Hận chủ động xuất hiện, nên ngài cũng không truy hỏi cặn kẽ việc Đường gia chủ bị Ân Vô Hận sát hại như thế nào.
Vì thế ám vệ Cửu cũng không nói ra suy đoán hoang đường của hắn đêm đó, rằng Tư Đồ Nhã có thể là Ân Vô Hận. Về phần vì sao Tư Đồ Nhã phải truyền hết võ công cho Tư Đồ Tung thì hắn cũng không rõ, chỉ nói Nhị công tử xưa nay lương thiện, kính trọng ngưỡng mộ Đại công tử, còn chuyện hai huynh đệ suýt thì loạn luân, vì danh dự của Tư Đồ Nhã, tất nhiên cũng không nhắc tới.
Hai người một hỏi một đáp, chẳng mấy chốc đã qua nửa canh giờ.
Ám vệ Cửu không biết da thịt trên lưng mình còn chỗ nào nguyên vẹn hay không, lo rằng loang lổ máu me thế này sẽ làm Nhị công tử sợ, trong lòng rất thất vọng. Ngẫm lại, để không phải làm Võ Lâm Minh chủ, Nhị công tử tình nguyện chuyển hết võ công sang cho Đại công tử, nên sẽ không thể trở thành chủ nhân của hắn, sau khi về phủ cũng sẽ không gần gũi với hắn nữa, sao có thể nhìn thấy sau lưng hắn. Thế là hắn dứt khoát tiêu trừ nội lực, cúi đầu thoải mái nhận thêm mấy chục roi.
Tiểu nhị trong các quán ăn, quán trọ chạy tới chạy lui đến choáng váng đầu óc, chủ quán vui sướng mang thêm bàn ghế đặt ra ngoài thềm, lấn chiếm mặt phố. Lại nhìn trên đường toàn người trong võ lâm gió sương mỏi mệt, tụm năm tụm ba ngồi thành từng bàn. Đao thương gậy gộc túi vải ngang dọc ném trên ghế dài. Những người này phần lớn đều mặc áo ngắn, đội nón lá, chân quấn xà cạp (vải bó cẳng chân), vừa lơ đãng uống sữa đậu nành, vừa thản nhiên đảo mắt nhìn qua nhìn lại.
Có người ngồi trên bàn khẽ nói, “Ngươi nói xem có xui không, Vân Nhạn tiêu cục mặc đồ tang đi tìm Gia chủ Đường Môn, Đường Môn tức khắc mặc đồ tang. Ngay sau đó Đường Môn mặc đồ tang đi tìm công tử Tư Đồ gia, Tư Đồ gia cũng thay đồ tang.”
Ám vệ Cửu từ giữa băng qua, phàm là mấy gã cục súc cãi vã thì không chú ý, những kẻ này đều là lục lâm hảo hán công phu sơ sài, không đáng để lo; đi ngang qua hòa thượng, phụ nữ trẻ em ngồi im không lên tiếng, biết là đệ tử chính phái thâm tàng bất lộ, nề nếp nghiêm trang thì kín đáo hạ mắt nhìn đường, nước giếng không phạm nước sông; nhìn thấy người ba tộc Miêu, Hồi, Thổ Phiên áo quần quái dị thì không nhiều lời, lập tức đi vòng.
Lục lâm hảo hán chỉ thấy ám vệ Cửu rất thú vị, bế một công tử thư sinh tuổi cột tóc như ôm báu vật vô giá, nghiêm trang như mang ngọc mắc tội (ý chỉ người chính trực mang vật quý cũng phải đề phòng kẻ gian hãm hại), bình tĩnh đề phòng có người quấy phá. Danh môn chính phái thấy hắn dáng dấp vững vàng, thẳng đường đi tới, không có ý lân la tiếp cận làm quen với người trong giang hồ, hình như đã có chủ, nên cũng không làm phiền hắn.
Cứ như vậy tới phủ Tư Đồ, hai bên cổng son thiếp vàng lại treo đèn lồng trắng mới tinh.
Đứa bé mặc đồ trắng cung kính đứng canh cổng, thấy ám vệ Cửu bước tới thì chặn lại, “Vị khách quý kia, Minh chủ có lệnh —” Nhìn rõ mặt mũi ám vệ Cửu thì biến sắc, thấp giọng nói, “Nơi nào cheo leo, chót vót tận trời, vượt qua ngàn nhẫn (đơn vị đo lường thời xưa, bằng 7-8 thước).”
Tư Đồ Nhã ngủ trong lòng ám vệ Cửu bị âm thanh này đánh thức, dụi mắt nhìn nhìn, chỉ thấy đứa bé giữ cổng này nghiêm túc nhìn thẳng, tức là đã được huấn luyện bài bản, nhưng trông rất lạ mặt. Ám vệ Cửu đáp, “Khi nào phóng khoáng, tuyết nhẹ bay bay, trở lại Kiếm Môn.”
Đứa bé giữ cổng làm tư thế mời hai người vào. Ám vệ Cửu chưa đi được mấy bước đã thấy trong sân lụa trắng dập dìu, linh đường, cờ tang, băng tang đầy đủ. Có gã sai vặt bưng mẹt tiền giấy đầy ắp đang đi vào trong, chợt nhìn thấy Nhị công tử áo trăng như tuyết trong lòng ám vệ Cửu, dung nhan dáng vẻ hệt như lúc sinh thời, sống động vô cùng thì sợ ném cả mẹt, cuống quýt chạy vào trong.
“…” Ám vệ Cửu đành phải bế Tư Đồ Nhã đi qua khoảnh sân tiền giấy rợp trời, vào linh đường tìm chủ nhân nhà mình.
Chưa vào linh đường đã nghe tiếng khóc thê thảm nức nở của Đại công tử Tư Đồ Tung, “… Nhị đệ ơi, ruột gan ta đứt từng khúc rồi. Tiếc rằng Diêm Vương không chịu buông tha cho đệ…”
Nô bộc đứng phục vụ bên cạnh cũng rất đau buồn, thình lình quay sang, nhìn thấy ám vệ Cửu và Tư Đồ Nhã xuất hiện trước linh đường thì sợ trắng cả mặt, trơ ra như phỗng, cho rằng thâm tình của Đại công tử khiến trời cao cảm động, nên mới trả Nhị công tử về.
Tư Đồ Tung hồn nhiên không biết, vẫn bám vào linh cữu và áo mũ, tiếp tục gào khóc.
Tư Đồ Nhã thấy thú vị, xa xăm thở dài với Tư Đồ Tung quay lưng về phía y, “Đại ca nhớ đệ sao…”
Tư Đồ Tung nức nở, “Ngày ngày đêm đêm nhung nhớ đệ…” Chưa dứt lời đã cảm giác không đúng, thế là thút thít quay lại nhìn, chỉ thấy ám vệ Cửu bế Tư Đồ Nhã im lặng đứng sau lưng hắn, giống hệt cái đêm tàn khốc ở Đan Sơn trấn, tựa hồ quay về đòi mạng hắn. Gân tay gân chân hắn bị dây đàn xuyên qua, vết thương chưa lành, nỗi ám ảnh về Hoan Hỉ Giáo vẫn chưa nguôi, giờ sợ chết khiếp, không thở nổi, buông mình ngã vào lòng nô bộc, ngất lịm.
Ám vệ Cửu giải thích một lượt với quản gia Thường Phúc. Quản gia hiểu rõ tình hình thì từ sợ hãi chuyển sang mừng vui, phân công mọi người rút lui khỏi linh đường, vội vàng đưa hai người đến Tàng Kiếm Các gặp Tư Đồ Khánh.
Lúc này bên ngoài Tàng Kiếm Các phòng thủ khá nghiêm ngặt. Chỉ riêng ám vệ đứng ngoài chỗ sáng đã hơn mười người. Những ám vệ này thân cao bảy thước, cột tóc đội nón, khoác áo bào tối màu, nửa cánh tay đeo đai bảo hộ màu đen rất uy nghiêm, chuôi kiếm lấp ló trên thắt lưng, ngay cả giày đi dưới chân cũng có hai lớp, tức là giày bọc lưỡi dao sắc bén.
Quản gia đưa ám vệ Cửu và Tư Đồ Nhã tới bên ngoài Tàng Kiếm Các thì không dám tiến xa hơn. Ám vệ Cửu bế Tư Đồ Nhã đi vào trong, lúc đi qua hàng ám vệ nghiêm trang canh gác, có người thì thầm rất khẽ, “Hồ Tam Đao đến đây.”
Ám vệ Cửu nghe vậy thì gật đầu, sắc mặt như thường. Tư Đồ Nhã dựa vào ngực hắn, phát hiện thân thể hắn tức khắc cứng đờ, sau đó thả lỏng.
Tư Đồ Nhã đang định hỏi Hồ Tam Đao là ai, lại thấy bên trong ngoại trừ phụ thân Tư Đồ Khánh thì còn có ám vệ Nhất vốn phụ trách bảo vệ y, cùng mấy người mặc trang phục ám vệ đứng ở giữa các, đang bàn luận về Hoan Hỉ Giáo và ‘Cửu Như Thần Công’ không rõ tung tích.
Trong đó có một người, nửa mặt trái đeo mặt nạ sắt đen, da thịt dưới mép mặt nạ sần sùi, hốc mắt lồi ra ngoài, còn nửa mặt phải không hư hại gì, nhìn thấy mũi cao mắt sâu, vẻ mặt lạnh lùng, khoảng bốn – năm mươi tuổi, cơ thể bốc mùi máu tanh khiến người ta nổi da gà, đã vậy còn cố tình tươi cười nịnh bợ Tư Đồ Khánh.
Tư Đồ Nhã vẫn chưa xem xong thì Tư Đồ Khánh đã hoàn hồn, bước nhanh tới bắt mạch cho y. Thấy mạch đập của y rất vững vàng, chỉ là mất hết nội lực thì hỏi luôn vì sao lại thế. Tư Đồ Nhã lúng ta lúng túng, yếu ớt nói, “Chắc là vị trí tâm mạch của con khác người bình thường. Cha ơi, con còn sống quay về, tất cả là nhờ ám vệ Cửu liều mạng cứu giúp…”
Nam nhân bị phá tướng đeo mặt nạ sắt đen tức khắc nịnh hót ngắt lời, “Là Nhị công tử cát nhân tự có thiên tướng.”
Tư Đồ Khánh kinh qua nhiều sóng gió, đã sớm quen với sinh ly tử biệt, không tận mắt chứng kiến nên cũng chỉ đau lòng một lát. Ngài vốn định dựa vào việc này để đoàn kết các đồng đạo võ lâm, một lần nữa thảo phạt Ma Giáo, củng cố địa vị và thanh danh của Tư Đồ gia trên giang hồ. Giờ thấy đứa con thứ hai khi trước vừa giận dỗi ngài lại may mắn sống sót quay về thì trong lòng buồn vui lẫn lộn. Lại nhìn ám vệ Cửu mặt mày khó giấu mỏi mệt nhưng vẫn cố gắng hăng hái phấn chấn, ngài bất giác vừa bực vừa buồn cười.
“Lúc đi, các ngươi là ba huynh đệ, trở về lại nửa chết nửa sống, dọc đường chẳng những không bảo vệ được Đường gia chủ mà còn phân tán nhau ra, mạnh ai nấy làm, gây họa ngút trời! Nếu ngươi còn trong tã lót,”Tư Đồ Khánh tiếc rẻ trách cứ Tư Đồ Nhã, “Vi phụ đã túm lấy ngươi, rồi ném cái thằng A Đấu ngươi xuống đất!” (A Đấu là con trai của Lưu Bị, được ví như kẻ bất tài)
“…” Ám vệ Cửu bao bọc Tư Đồ Nhã.
Tư Đồ Khánh quát tháo một hồi, quay lại phân công ám vệ Nhất bế Tư Đồ Nhã về phòng để hỏi ám vệ Cửu tình hình mấy ngày nay. Tư Đồ Nhã nhìn mặt đoán ý, cảm giác Tư Đồ Khánh bận rộn sứt đầu mẻ trán, ngay lúc này mà đòi đổi ám vệ thì thật sự là không thích hợp, nên ngoan ngoãn để ám vệ Nhất bế về, dành cơ hội này cho ám vệ Cửu tranh công lĩnh thưởng.
Ám vệ Cửu nhìn theo ám vệ Nhất bế Tư Đồ Nhã rời khỏi Tàng Kiếm Các, tới khi khuất bóng mới thôi.
Tư Đồ Khánh suy nghĩ một lát, đang định nói chuyện với ám vệ Cửu thì người đeo mặt nạ đã lớn tiếng trách móc, “Đới Đao, rốt cuộc ngươi là ám vệ của ai?”
Ám vệ Cửu quay về, vén áo quỳ xuống, bình tĩnh đáp, “Bẩm sư phụ, thuộc hạ là ám vệ của chủ nhân.”
Tư Đồ Khánh bật cười, giảng hòa, “Hồ tổng quản, đâu cần phải như vậy?”
Hóa ra người đeo mặt nạ bị phá tướng này là tổng quản quản lý doanh trại ám vệ của Tư Đồ gia tại Tây Lĩnh, Ích Châu, cũng là sư phụ truyền dạy đao pháp cho ám vệ Cửu, tên là Hồ Bất Tư. Ám vệ gọi lão là Hồ Tam Đao, ý là lưỡng diện tam đao (kẻ hai mặt). Lão vốn là đại đệ tử của chưởng môn phái Côn Luân của Hồi tộc, trước kia đầu độc sư đệ của mình, tranh giành chức chưởng môn bất thành nên bị trục xuất khỏi phái. Tư Đồ Khánh thấy lão thân mang tuyệt học, chỉ vì lòng đố kỵ mà rơi vào tà đạo, bèn tận tình lôi kéo, khuyên bảo, dạy lão hướng thiện, cùng nhau thảo phạt Hoan Hỉ Giáo. Nửa khuôn mặt lồi lõm vết thương của lão chính là bị dây đàn của Ân Vô Hận cắt ngang mà thành. Từ đó về sau lão tự biết đỉnh cao cuộc đời đã qua, lui về hầu hạ Tư Đồ Khánh, chuyên tâm bồi dưỡng ám vệ, đền đáp ơn tri ngộ của Tư Đồ Khánh.
Hồ Bất Tư thời trẻ từng phạm sai lầm, đến tuổi tứ tuần, khúc mắc nan giải, cực kỳ hà khắc với ám vệ trong doanh trại. Đặc biệt không chấp nhận ám vệ Cửu đích thân lão dốc lòng dạy dỗ lại cứ tự làm theo ý mình. Với lão, ám vệ Cửu học một biết mười. Lão lo sợ ám vệ Cửu tuổi trẻ bồng bột, tính tình bất ổn, kiểu thì mạn vật (ngạo mạn khinh đời) giống lão năm nào, sẽ làm ra chuyện lá mặt lá trái, bán chủ cầu vinh. Bởi vậy lão không dạy tuyệt kỹ đao pháp của phái Côn Luân cho ám vệ Cửu, chỉ dạy ám vệ Cửu vài chiêu võ nghệ sơ sài như đám mãi võ đầu đường và khinh công tầm thường ai ai cũng biết, để thời thời khắc khắc tưởng niệm bản thân mình năm xưa.
Lúc này Hồ Bất Tư thấy Tư Đồ Khánh đỡ lời cho ám vệ Cửu thì vội nói, “Minh chủ, thứ súc sinh này không được nuông chiều! Nhị công tử xưa nay dịu dàng lương thiện, e là mấy ngày qua đối xử với hắn quá tốt, đến nỗi hắn không nhớ được hắn là ai!”
Ám vệ Cửu im lặng tự kiểm điểm — Đúng là mấy ngày nay Nhị công tử quá tốt với hắn. Hắn giữ vẻ mặt nặng nề, nhưng trong lòng lại khó nén được vui sướng.
Tư Đồ Khánh cũng hiểu, ám vệ Cửu chỉ để ý tới Tư Đồ Nhã. Ngài đã nghe Tư Đồ Tung cáo trạng, nói là sau khi Tư Đồ Nhã ‘Chết’, ám vệ Cửu bỏ ngoài tai lời cầu cứu của Tư Đồ Tung, ngược lại thì mất trí chạy theo cướp Tư Đồ Nhã trong lòng Ân Vô Hận. Đó đâu phải hành vi của một ám vệ biết nhận định tình hình.
Hồ Bất Tư lại hỏi, “Tiểu chủ nhân của ngươi là ai?”
Ám vệ Cửu ngẫm nghĩ, đáp, “Là Tam công tử.”
Tư Đồ Khánh nhìn ám vệ Cửu, thầm nghĩ, không sai, khi trước không bắt ép ngươi chăm sóc Phong nhi, chính ngươi chủ động nhận lệnh, dù Phong nhi có lỗi với ngươi thật, thì ngươi thân là ám vệ, cũng không nên nửa chừng bỏ mặc nó, để nó đi tìm vật bị mất một mình.
Ám vệ Cửu không đợi Hồ Bất Tư hỏi tiếp, chủ động nhận lỗi, “Thuộc hạ biết tội, xin chủ nhân trách phạt.”
Tư Đồ Khánh đã hiểu, dù có thế nào thì ám vệ Cửu vẫn muốn ở lại phủ, nhưng bất kể ngài lệnh ám vệ Cửu bảo vệ ai, cuối cùng ám vệ Cửu vẫn sẽ bảo vệ Tư Đồ Nhã. Mà Tư Đồ Nhã thì dù có thế nào cũng không chịu thay ngài gây dựng lại Kiếm Môn, kế thừa chức vị Minh chủ. Huống hồ Tư Đồ Nhã còn tự tiện chuyển võ công sang cho Tư Đồ Tung, giờ đã là một phế nhân. Ngài quyết định cho Hồ Bất Tư ra tay, để ám vệ Cửu hiểu được cái lý trong đó, sớm ngày tỉnh ngộ, hoặc nhận định chủ nhân khác cũng là điều tốt.
Hồ Bất Tư thấy Tư Đồ Khánh gật đầu thì ra hiệu cho ám vệ cung kính đứng bên cạnh. Ám vệ nọ tuân lệnh đi ra ngoài, chốc lát sau, bảy tám ám vệ đồng loạt tiến vào các, trải một chiếc chiếu nỉ để tránh làm bẩn sàn, lại khiêng vào một vò rượu mạnh, từ vò rượu vớt ra chông sắt bốn cạnh, rải lên chiếu nỉ.
Ám vệ Cửu bước vào giữa chiếu, hai đầu gối quỳ trên chông sắt, nhanh nhẹn cởi áo ngoài và áo trong, vén tóc ra trước ngực, kính cẩn phơi bày tấm lưng rắn chắc khỏe mạnh. Các ám vệ khác dùng khăn lụa trắng tẩm rượu, lau qua vết roi trên lưng hắn, cuối cùng mới lấy một cây roi da ngâm trong vò rượu, kính cẩn dâng lên Hồ Bất Tư.
Cây roi này bao gồm mười hai sợi roi da trâu, trên từng sợi lại thắt chi chít nút nhỏ gồ ghề. Mang đi quật trâu ngựa cũng sẽ khiến trâu ngựa máu chảy như suối, quẫy đuôi chạy như điên, gào thét không ngừng. Hồ Bất Tư cầm cán roi, tiện tay quất vào không khí một cái, những sợi roi xé gió vung ra rồi nhanh chóng quay về trong tay lão. Các ám vệ đều bị cây roi này đánh từ nhỏ tới lớn, vừa nghe tiếng động đã cảm giác da thịt mình rụng xuống, mặt mũi tái mét, không ai không im lặng chửi rủa cả họ cả hàng nhà Hồ Bất Tư.
Hồ Bất Tư lạnh lùng nói, “Một con ngựa không mang hai cái yên, trung thần không thờ hai chúa, ngươi là ai mà dám tự chọn chủ nhân cho mình?”
Ám vệ Cửu bị quất một roi, đáp, “Thuộc hạ là con cẩu của chủ nhân.” Tiếng nói trầm khàn, đuôi mắt cong lên, thân mật vô bờ.
Không đánh người tươi cười. Tư Đồ Khánh không nhìn nổi, quay đi chờ Hồ Bất Tư đánh xong. Ngài thầm đếm mười roi thì quay về, ai ngờ mười roi này quá nặng, các sợi roi đã ướt sũng máu, nhìn sang tấm lưng ám vệ Cửu, vết thương dài hai thước trùng trùng điệp điệp, mười hai ngọn roi liên tục quất vào vết thương cũ càng lúc càng sâu, lần nào cũng tước theo da thịt, máu bắn lên tung tóe.
“Đủ rồi.” Tư Đồ Khánh không chịu nổi, nói, “Lúc đó Phong nhi cũng sai…”
Hồ Bất Tư nói thẳng không kiêng kỵ, “Tam công tử bộp chộp làm bậy đúng là sai. Nhưng hắn là ám vệ của Tam công tử, phải chịu đòn thay. Huống hồ hắn cứu được Nhị công tử, đi qua thành Tư Dương lại không chịu gửi thư về, để Minh chủ bày linh đường cho Nhị công tử, làm trò cười cho thiên hạ, đây là sai mười phần. Càng chưa nói tới hắn rời bỏ cương vị, để gân tay gân chân của Đại công tử bị thương.”
Tư Đồ Khánh nói, “Đới Đao sao có thể là đối thủ của Ân Vô Hận, trừng phạt như vậy hà khắc quá rồi. Hồ tổng quản, ngươi phạt Bỉnh Kiếm và Hiểu Âm cũng đâu có nặng tay như thế, chẳng phải bất công lắm sao?”
Hồ Bất Tư thở dài, “Minh chủ chưa biết đó thôi, đối với tên nghiệt đồ này, thuộc hạ chính là thương cho roi cho vọt. Đánh hắn thêm mấy roi thì hắn mới biết thế nào là tôn ti, bên nào nặng, bên nào nhẹ. Nếu hắn tưởng cứu mạng Nhị công tử sẽ làm hắn khác các ám vệ khác, thì sớm hay muộn kẻ gặp họa cũng là chính hắn.”
“…” Ám vệ Cửu ngẫm nghĩ, nói vậy cũng có lý. Hắn quá quyến luyến Nhị công tử là điều không nên. Hắn cho rằng Nhị công tử nhặt hắn về, nên ám vệ của Nhị công tử sẽ là hắn. Thực ra hai chuyện này hoàn toàn không liên quan đến nhau.
Tư Đồ Khánh bất đắc dĩ nói, “Hồ tổng quản, sau giờ Ngọ ta còn phải đi nghênh đón chưởng môn các phái, ngươi cứ đánh như thế, ta làm sao có thời giờ hỏi hắn?”
“Không sao, Minh chủ cứ hỏi, xem hắn có dám úp mở không.” Hồ Bất Tư không ngừng tay, tuy nhiên không đánh lên vết thương cũ.
Ám vệ Cửu tuân lệnh, sửa sang lại suy nghĩ, vừa bị đánh vừa bẩm báo — Hắn phụng mệnh hộ tống Đường gia chủ, nửa đường gặp Vân Nhạn tiêu cục và Thục vương Hàn Mị. Hàn Mị yêu cầu Đường Môn trả lại lễ vật mừng thọ ‘Bình Cửu Long’ cho Đại Bắc hầu, không có kết quả, Đường gia chủ nửa đêm chết bất đắc kỳ tử, sau đó Huyết Y Giáo và Hoan Hỉ Giáo đồng loạt xuất hiện… Sau khi ngã xuống vách núi thì gặp Cái Bang, bang chủ Cái Bang nhắc tới một đạo trưởng tuổi trẻ tự xưng là chưởng môn Võ Đang, và Hoàng đế đương triều… Trước khi về nhà còn đến Vương phủ, Hàn Mị chữa thương cho Nhị công tử vân vân.
Tư Đồ Khánh nghe xong, cẩn thận hỏi thăm vài sự kiện, tỷ như lời nói cử chỉ của Ân Vô Hận, võ công của Ân Vô Hận như thế nào, á nương có ở Vương phủ thật không, Tư Đồ Phong và Tư Đồ Nhã làm sao mà xích mích, vì sao võ công của Tư Đồ Nhã mất hết. Bởi Ân Vô Hận chủ động xuất hiện, nên ngài cũng không truy hỏi cặn kẽ việc Đường gia chủ bị Ân Vô Hận sát hại như thế nào.
Vì thế ám vệ Cửu cũng không nói ra suy đoán hoang đường của hắn đêm đó, rằng Tư Đồ Nhã có thể là Ân Vô Hận. Về phần vì sao Tư Đồ Nhã phải truyền hết võ công cho Tư Đồ Tung thì hắn cũng không rõ, chỉ nói Nhị công tử xưa nay lương thiện, kính trọng ngưỡng mộ Đại công tử, còn chuyện hai huynh đệ suýt thì loạn luân, vì danh dự của Tư Đồ Nhã, tất nhiên cũng không nhắc tới.
Hai người một hỏi một đáp, chẳng mấy chốc đã qua nửa canh giờ.
Ám vệ Cửu không biết da thịt trên lưng mình còn chỗ nào nguyên vẹn hay không, lo rằng loang lổ máu me thế này sẽ làm Nhị công tử sợ, trong lòng rất thất vọng. Ngẫm lại, để không phải làm Võ Lâm Minh chủ, Nhị công tử tình nguyện chuyển hết võ công sang cho Đại công tử, nên sẽ không thể trở thành chủ nhân của hắn, sau khi về phủ cũng sẽ không gần gũi với hắn nữa, sao có thể nhìn thấy sau lưng hắn. Thế là hắn dứt khoát tiêu trừ nội lực, cúi đầu thoải mái nhận thêm mấy chục roi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook