Hàn Mị và Đường Thiết Dung đặt thời hạn ba tháng, tan rã trong không vui.

Sau đó Thiếu tiêu đầu Quý Tiện Vân của Vân Nhạn tiêu cục đến quán trọ cáo biệt, nói là muốn đi tìm tung tích vật bị mất với Đường Thiết Dung. Nơi ấy nằm dưới chân Kiếm Môn, là con đường tất phải đi qua nếu rời khỏi Thục hướng về phía Bắc, ngựa xe như nước, vàng thau lẫn lộn, tìm kiếm dấu vết một vật khó như mò kim đáy bể. Quý Tiện Vân tạm thời nhận định, kẻ cướp dùng Ngũ Độc Thần Sa có thù với Đường Môn. Nhưng hắn áp tải hàng nhiều năm, trong lòng cũng hiểu, phần lớn tiêu cục đều có quan hệ không tồi với quan phủ, lục lâm lưỡng đạo. Giang hồ bằng hữu đều rất nể mặt tiêu cục, giống như hai quân giao chiến không chém sứ thần. Thông thường, chỉ cần hô “Tải hàng đây”, nhân sĩ giang hồ quanh đó sẽ hạ thủ lưu tình. Lúc này đột ngột mất hàng, chỉ có thể nói món hàng này không tầm thường, đủ để khơi mào tai ương đổ máu. Chỉ khi biết được món hàng Thục vương ký gửi là gì thì mới có thể tìm hiểu ngọn ngành, bắt được kẻ giết người cướp của.

“Tóm lại các ngươi áp tải vật gì?” Tư Đồ Tung nhịn không được hỏi.

Quý Tiện Vân lắc đầu, “Không biết, Vương gia không chịu nói rõ.”

Tư Đồ Phong đột nhiên nói, “Là Long bào!”

Tư Đồ Nhã ngồi nghe, tức thì sặc nước trà, ho đến đỏ bừng cả mặt. Ám vệ Cửu trên xà nhà thấy vậy thì rất muốn vỗ lưng cho y, nhưng ngại với Tư Đồ Phong nên không dám làm gì.

Tư Đồ Tung hoảng sợ, “Tam đệ, họa từ miệng mà ra. Đệ chớ nói xằng nói bậy.”

“Hừ. Gã ta là phiên vương cả vùng phía Nam, tặng lễ vật cho Bắc Cương hầu gia mà còn không chịu nói là gì. Rõ là bọ chét trên đầu người hói, định liên kết tạo phản chứ sao.” Tư Đồ Phong nhanh mồm nhanh miệng, nhưng nói cũng có lý, “Hơn nữa gã ta có nhiều binh lính như thế. Chỉ riêng cung tên, hôm qua đệ tới cột khói hướng Tây Nam nhặt về chơi thử, tầm bắn không chỉ ba mươi trượng, dây cung bằng gân bò, cán cung bằng sừng trâu, khác hẳn với loại quan phủ Ích Châu dùng, rất giống cung của người dị tộc.”

Quý Tiện Vân nhấp nhổm như ngồi trên bàn chông, “… Chỉ mong nó không phải Long bào.”

Tư Đồ Phong phấn chấn bừng bừng nói, “Long bào thì có sao, đương kim Hoàng đế tàn bạo độc ác, sớm đã chẳng còn thiên mệnh rồi. Nhưng mà ta cũng không thích Hàn Mị. Các ngươi tìm thấy hàng cũng đừng trả cho Hàn Mị, cứ đi báo quan đi!”

Tư Đồ Nhã hết sặc, thành khẩn nói, “Tam đệ, đây là món hàng Vân Nhạn tiêu cục áp tải, Đường Môn còn muốn đi tìm, chúng ta lại là người làm chứng. Nếu thứ đó thật sự là Long bào, tất cả chúng ta đều không tránh khỏi liên can.”

Tư Đồ Phong ngẫm cũng thấy có lý, “Thế thì tìm được tức là bắt được thóp Thục vương, ba bên chúng ta lừa gã một phen. Bắt Vương gia Hàn Mị này quỳ xuống làm ngựa cho chúng ta cưỡi. Tiểu gia ngứa mắt gã lắm, dựa vào đâu mà ai cũng phải ngủ với gã?” Y vừa nói vừa phấn khởi đập bàn, “Cứ thế đi, Quý đại ca cho ta đi theo, ta giúp Đường Môn tìm vật nọ!”

“Cái này…” Quý Tiện Vân thầm nhủ, trẻ ranh như ngươi thì làm được gì, có càng thêm loạn. Nhưng một câu “Dựa vào đâu mà ai cũng phải ngủ với gã?” của Tư Đồ Phong chọc đúng chỗ đau của hắn, nghĩ đến bộ dạng huynh trưởng nhà mình bước chân loạng choạng, mặt mũi trắng bệch thì lo lắng vô cùng — Nếu không phải vì báo thù cho hắn, huynh trưởng cũng đâu cần nhẫn nhục lấy lòng Thục vương. Thục vương thật đáng giận.

“Tam đệ, đừng làm bậy!” Tư Đồ Tung nghe vậy thì kinh hồn táng đảm, lần đầu tiên hắn nghi ngờ Tư Đồ Phong có phải cùng một mẹ sinh ra với hắn hay không, sao có thể ngông cuồng khờ dại, viển vông hão huyền chẳng khác gì Thục vương Hàn Mị như thế. Nhưng hắn lại lờ mờ cảm giác, đây mới là tính cách để làm việc lớn, liều lĩnh để sải cánh bay cao, oanh liệt xông xáo kiếm thành quả, tức khắc vừa đố kỵ vừa khinh miệt, rất khó chịu. Hắn quay sang nhìn Tư Đồ Nhã — Nhị đệ dịu ngoan này mới giống huynh đệ ruột của hắn.

Tư Đồ Nhã đặt chén trà xuống, không phụ kỳ vọng của Tư Đồ Tung, dịu dàng nỏi, “Chắc chắn cha không muốn Tam đệ đi.”

Tư Đồ Phong cũng hiểu, Đại ca nhát gan chắc chắn không cho y đi, chỉ có thể xuống tay từ Nhị ca hiền lành dễ thuyết phục. Thế là bước tới ngồi xổm trước ghế của Tư Đồ Nhã, đặt tay y lên mặt mình, thân thiết nhõng nhẽo, “Nhị ca tốt bụng, cho đệ đi đi. Đệ chỉ muốn tốt cho nhà chúng ta thôi mà. Thêm nữa chuyện thú vị như vậy há có thể bỏ qua.”

“…” Tư Đồ Nhã chưa bao giờ được hưởng thụ tình thân khan hiếm này, rất khó nhìn thẳng vào khuôn mặt chưa hết ngây thơ của Tư Đồ Phong.

Tư Đồ Phong tranh thủ chớp thời cơ, mạnh bạo hôn một cái thật kêu lên lòng bàn tay Tư Đồ Nhã, “Được không nè?”

Bình thường tại Tư Đồ phủ, đám người hầu nha hoàn bị Tư Đồ Phong nhõng nhẽo lừa bịp kiểu này, chắc chắn mặt đỏ tim đập, liên tục đầu hàng. Tư Đồ Nhã cũng rất bối rối, rút tay ra, vội vàng nói, “Được rồi, đệ cứ đi đi, gây họa… Thì Nhị ca chịu trách nhiệm.”

Lúc này Tư Đồ Phong mới đắc ý đứng dậy, “Vậy một lời đã định rồi nhé.”

Tư Đồ Nhã không khỏi phủi phủi lòng bàn tay, “Nhưng ta có một điều kiện, Tam đệ phải đưa ám vệ Bát đi cùng.”

“Huynh lại muốn đổi ám vệ với đệ à?” Tư Đồ Phong không thể tin nổi. 

Tư Đồ Nhã lắc đầu, nhìn vẻ mặt khó hiểu của Tư Đồ Tung, nói, “Đệ đổi với Đại ca. Tam đệ đi rồi, ngộ nhỡ chúng ta lại gặp đám áo đỏ đêm qua, ta và Đại ca làm sao đối phó được? Ám vệ Cửu bản lĩnh cao, có thể thay Tam đệ bảo vệ chúng ta.”

Ám vệ Cửu trên xà nhà im lặng nghe, đúng là hắn rất muốn ở lại điều tra manh mối. Nhưng bất kể là tìm vật bị cướp hay tìm hung thủ sát hại Đường gia chủ, thì trong mắt hắn thực ra vẫn cùng một mối, chính là kẻ địch cũ của Tư Đồ gia, Ân Vô Hận.

Tư Đồ Phong đảo mắt một vòng, “Nhị ca, lẽ nào huynh thích nam nhân thật?”

Tư Đồ Tung có tật giật mình, mặt mũi trắng bệch. Tư Đồ Nhã cúi xuống nhìn tay, “… Sao lại hỏi vậy.”

“Huynh thích ám vệ Cửu?” Tư Đồ Phong ngẫm nghĩ, không hiểu, “Nếu huynh thích hắn thì sẽ không tặng lại hắn cho đệ.”

“Tam đệ, đây không phải vấn đề có thích hay không.” Tư Đồ Nhã vận nội lực làm mặt hồng lên, vờ cả giận nói, “Còn về phần ta thích nam nhân, đệ… Đệ quan tâm làm gì.”

Tư Đồ Tung không nói một lời, nghe giọng điệu thẹn quá hóa giận của Tư Đồ Nhã, trong lòng ngọt ngào khó nói thành câu.

Ám vệ Cửu im lặng, nhìn khuôn mặt đỏ hồng của Tư Đồ Nhã, phát giác Tư Đồ Nhã trong ngoài bất nhất. Hắn trước sau vẫn nhận định Tư Đồ Nhã mới là tiểu chủ nhân của hắn. Làm ám vệ, hắn phải hiểu rõ ngôn hành cử chỉ của tiểu chủ nhân. Tiểu chủ nhân của hắn vui hay giận đều không thể hiện ra mặt, giả vờ ngủ để chọc hắn, còn dám hôn lên lưỡi đao nguy hiểm… Vì sao phải hôn lưỡi đao của hắn?

“Không quan tâm không được.” Tư Đồ Phong híp mắt, “Ám vệ Cửu là của đệ, huynh đừng có mơ!”

Tư Đồ Tung nói, “Tam đệ, ám vệ Cửu là ta mượn của đệ. Chẳng lẽ ta cũng thích ám vệ Cửu sao?”

Tư Đồ Phong tức khắc nghẹn lời, oan uổng nói, “Đại ca xem bộ dạng Nhị ca thế này, rõ ràng là trông như… Như…”

“Như gì?” Tư Đồ Nhã thình lình hỏi.

Tư Đồ Phong không nhịn được nữa, thốt ra, “Kỹ nam!”

Tư Đồ Tung đứng phắt dậy, thẳng tay cho Tư Đồ Phong một bạt tai.

Tư Đồ Phong bất ngờ không kịp đỡ, bị đánh cho choáng váng. Y nhìn chòng chọc Tư Đồ Tung một lúc lâu, chùi vết máu bên khóe miệng, bình tĩnh nói, “Lúc Đại ca đánh đệ chưởng này, có nghĩ đệ là Tam đệ của huynh không?”

Bàn tay Tư Đồ Tung tê dại, cũng hiểu mình vừa dùng sức không nhỏ, âm thầm hối hận vì sao phải đánh Tam đệ? Không nên như thế, nhưng đã đến nước này, đã đến nước này… “Chính vì ta là Đại ca của đệ nên mới phải đánh đệ. Lúc đệ nói ra từ đó, có nghĩ người bị đệ hạ nhục là Nhị ca của đệ không?”

Là người ngoài cuộc, Quý Tiện Vân nhìn mà trợn mắt há mồm. Tư Đồ Nhã điềm nhiên như không, mắt nhìn vu vơ, uống ngụm trà lạnh.

“Nhị ca cái gì, y chả xứng.” Tư Đồ Phong lạnh lùng nói, “Đại ca, chúng ta sớm chiều ở bên nhau đã mười sáu năm, kết quả là đệ còn chẳng sánh bằng Tư Đồ Nhã một năm mới gặp một lần. Các người một hèn nhát, một xu nịnh, đúng là đôi huynh đệ trời sinh. Tư Đồ Phong ta không theo kịp, đã vậy ai đi đường nấy!” Dứt lời thì rút kiếm quay bước bỏ đi.

Tư Đồ Tung nghe thấy hai chữ “hèn nhát” thì giận điên, trong khoảnh khắc còn ước Tư Đồ Phong bỏ mạng luôn tại giang hồ.

Quý Tiện Vân bèn vội vàng đứng dậy cáo từ, chắp tay nói, “Hai vị đừng lo lắng, nhất định tại hạ sẽ chăm sóc tốt cho Tam công tử, chờ y bớt giận sẽ khuyên y quay về Ích Châu. Đại công tử, Nhị công tử, cáo từ.”

Tư Đồ Tung ngoảnh mặt làm ngơ, Tư Đồ Nhã đứng dậy nói, “Ta tiễn ngươi.”

Ám vệ Cửu và ám vệ Nhất cũng muốn đuổi theo giữ Tư Đồ Phong lại. Tư Đồ Tung đang giận, quát, “Cấm đi!”

Tư Đồ Nhã tiễn Quý Tiện Vân rời khỏi quán trọ, dọc đường, Quý Tiện Vân chợt thấy thông cảm với Tư Đồ Phong, là con út trong nhà, làm thế nào cũng không vừa lòng huynh trưởng. Nhưng Tư Đồ Phong nói năng lỗ mãng, đúng là vô lễ bất hiếu. Hắn nói với Tư Đồ Nhã, “Tư Đồ huynh cứ yên tâm, nhất định ta sẽ khuyên y trở về. Vừa nãy Tam công tử chỉ đồng ngôn vô kỵ, huynh đừng để bụng.”

“Làm phiền Tiện Vân huynh.” Tư Đồ Nhã độ lượng cười nói, “Những gì xá đệ nói, ta cho rằng cũng rất có lý, chẳng lẽ trông ta không giống kỹ nam? Sự thật mất lòng, nhưng đủ để tự giác ngộ. Nếu sau này Tiện Vân huynh gặp phải tiểu nhân lời ngon tiếng ngọt thì cũng phải dè chừng.”

Quý Tiện Vân lảng tránh câu chuyện xấu hổ, khâm phục nói, “Tư Đồ huynh quả là người rộng rãi. Lời vàng ý ngọc này, Tiện Vân khắc cốt ghi tâm.”

Đến cổng quán trọ, Tư Đồ Phong đã soạn xong hành lý, ôm kiếm, dựa vào tường chờ Quý Tiện Vân. Trông thấy Tư Đồ Nhã, vẻ mặt tức thì chuyển sang căm ghét chẳng thèm che đậy.

Tư Đồ Nhã tháo túi gấm trên hông, im lặng ném cho Tư Đồ Phong.

Bạc vụn, chẳng cần khách sáo làm gì. Tư Đồ Phong đón lấy.

“Thục Bắc giá lạnh hơn hẳn Ích Châu, nhớ mặc thêm áo.” Tư Đồ Nhã nhìn Quý Tiện Vân, nói, “Đi theo Vân Nhạn tiêu cục nhớ đừng gây chuyện thị phi, lấy đại sự làm trọng. Hàng đêm rửa mặt đừng mất cảnh giác, trước khi ăn cơm nhớ dùng ngân châm thử xem có độc hay không.”

Tư Đồ Phong rút trường kiếm ra khỏi vỏ, chĩa thẳng vào cổ họng Tư Đồ Nhã.

“Từ nay về sau ta và ngươi là kẻ địch. Tư Đồ Nhã, tốt nhất ngươi nên đổi họ đi, đừng sỉ nhục gia môn chúng ta!”

Tư Đồ Nhã không nhúc nhích, bỏ ngoài tai, “Vạn sự bảo trọng, chớ nên nóng vội.”

Tư Đồ Phong giận không nhịn nổi, thẳng tay thúc kiếm về phía y.

Tư Đồ Nhã nghiêng đầu tránh, ngón tay kẹp lấy mũi kiếm, nói, “Tam đệ nhớ kỹ, ‘Sủy nhi duệ chi, bất khả thường bảo’ (trích “Đạo Đức Kinh” của Lão Tử), vũ khí mài quá sắc thì dễ gãy, chưa chắc đã là điều tốt.” Dứt lời, cổ tay vặn một cái, mũi kiếm sắc nhọn bằng thép ròng bị ngón tay y hất ngược về, giống một dải lụa trắng vô dụng.

Tư Đồ Phong đang thầm kinh hãi vì sát ý bất chợt của mình, cơn giận đã nguội đi không ít, thấy Tư Đồ Nhã ứng đối tự nhiên, trong lòng lại hoang mang mờ mịt, rời khỏi Tư Đồ gia, y có thể làm gì, chẳng lẽ thật sự muốn đối địch với Đại ca? Đại ca không nên đánh y, trời không tốt đất không tốt, tất cả là tại Tư Đồ Nhã không tốt, hại y chẳng còn nhà để về. “Ân Vô Hận còn chẳng vô liêm sỉ bằng ngươi.” Y căm hận nhìn Tư Đồ Nhã, “Bây giờ tiểu gia không giết ngươi, sau này sẽ gọi nam nhân đến hiếp chết ngươi, hừ!”

Quý Tiện Vân nghe mà vã mồ hôi hột, thầm nghĩ, nào đâu có đệ đệ nói năng với huynh trưởng thế này, nhưng nam nhân thích nam nhân đúng là không phải, Tư Đồ Phong giận cũng dễ hiểu. Huynh trưởng của hắn tựa hồ cũng thích nam nhân, nhưng hắn sẽ không lên tiếng, hắn chỉ cảm thấy đau lòng vô cùng thôi.

“Được, mong đệ nhớ kỹ hôm nay, ghét ác như thù.” Tư Đồ Nhã thờ ơ, xoay người trở về quán trọ, quay lưng về phía Quý Tiện Vân và Tư Đồ Phong, chợt mỉm cười, nói tiếp, “Ta chờ đệ trừ ma vệ đạo.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương