Âm Trung Quỷ
-
Chương 4: Hung tin
*Theo lời kể của nhà hàng xóm bác họ Toàn*
Trưa hôm ấy, cả xóm loạn hết cả lên. Bé Bông, đứa con gái út của nhà Đăng Dung đột nhiên mất tích. Bà Dung đi từng nhà, van xin khóc lóc cầu mong mọi người đi tìm giúp con bé. Ông Đăng mặt gầy sọp hẳn đi, phóng lên trụ sở công an thành phố báo án. Con bé đi chơi từ tối hôm qua không về, người lớn cứ nghĩ rằng nó chỉ quanh quẩn với mấy con bé hàng xóm quanh đây, nhưng tới khuya cũng không thấy về. Tôi cũng tham gia tìm kiếm khắp nơi, quanh nhà có mấy khu vườn, lên cả khu đồi chè cuối làng cũng chưa tìm thấy gì cả. Chỉ khổ bà Dung như đang hóa dại.
Người lớn cấm trẻ em đi chơi buổi tối. Chỉ mới 7h tối là cả khu xóm im ắng hẳn. Ngay buổi tối hôm sau, lúc tôi đang ngồi xem tivi, hút điếu thuốc lào sau bữa cơm. Xa xa chợt vọng lại tiếng sáo diều văng vẳng. Tối rồi, thả diều sao được nhỉ?- Tôi thầm nghĩ. Đột nhiên, bầu không khí im ắng bị xé nát bởi một tiếng hét thất thanh: "Asaaaaaa...Cứu...". Loạch xoạch, cánh cổng của mọi ngôi nhà xung quanh bật mở, mọi người ùa ra đường. Tiếng hét phát ra từ ngôi nhà của gia đình Đăng Dung. Đám đông xúm đông xúm đỏ bên ngoài. Lần theo tiếng thét tôi và mọi người chạy ra phía sau vườn của ngôi nhà, chạy lên đồi chè. Ông Đăng bà Dung đang quỳ ở trên đỉnh đồi. Khuất sau lớp lá chè, nằm giữa hai hàng cây là thân hình một đứa bé tầm 6 tuổi, trắng trẻo, xinh xắn. Tóc cô bé buộc chặt vào những gốc chè hai bên. Đôi mắt mở to. Vô hồn. Điều kinh khủng nhất là: miệng cô bé nhồi đầy những đất. Hai tay giang rộng hai bên cũng lấm lem bùn đất. Từng đàn giun đang ngoe nguẩy ngoe nguẩy trên chiếc váy trắng tinh của cô bé. Nhìn thấy cảnh tượng ấy, mấy chị phụ nữ ngồi sụp xuống nôn thốc nôn tháo. Bà Dung quằn quại dưới đất vì đau đớn. Ông Đăng tím mặt tính bế thốc con bé lên nhưng tóc cô bé cuốn chặt vào gốc cây chè khó mà gỡ ra được. Cảnh tượng quá kinh hoàng, tôi lùi xa khỏi đám đông đi về nhà, không dám nhìn thêm một giây nào nữa. Không biết tên sát nhân tàn ác nào đã ra tay dã man với một đứa trẻ đến như vậy.
Điều kì quái là, công an về khám xét hiện trường, không một dấu hiệu lạ nào được phát hiện. Bên này đồi chè bê bết dấu chân của những người dân trong xóm nên chuyện điều tra cũng bị cản trở chút ít. Tuy nhiên dấu chân của cô bé được phát hiện đi lên từ phía bên kia đồi, ngoài ra, không còn một dấu chân nào khác cả. ở hiện trường, dấu vết của một cuộc ẩu đả cũng không có. Cứ như là, cô bé tự nằm ở đó vậy. Kết quả khảm nghiệm tử thi cũng không nêu rõ được nguyên nhân cái chết. Cảnh sát kết luận cô bé bị đột tử do trúng gió ở trên đồi. Vậy còn những miếng đất trong miệng cô bé? Người trong làng đồn thổi, trước đó ít lâu, con bé cũng đã có thói quen ấy rồi. Nhiều người đã từng bắt gặp cô bé trong tình trạng lấm lem, nhưng nghĩ bụng trẻ con nghịch ngợm nên cũng chẳng để ý. Nhiều người còn tỏ ra thần bí, nói rằng, cô bé bị vong hại chết. Điều tra xong xuôi, gia đình chuẩn bị lo hậu sự cho cô bé xấu số. Chỉ sau mấy ngày, mái tóc ông Đăng đã bạc quá nửa. Bà Dung thì ở lì trong phòng chẳng gặp ai. Chỉ có thằng cu Bin là ngơ ngác chẳng hiểu gì. Cũng phải thôi, nó mới lớp 5, cũng chỉ biết buồn khi không thấy em gái về.
Đêm ấy, nhiều người trong xóm không ngủ được. Họ cảm tưởng như có một tên sát nhân tàn nhẫn nào đó vẫn còn lởn vởn đâu đây. Câu trả lời của những nhà điều tra không thỏa mãn được họ. Rõ ràng vụ án có quá nhiều điểm kì quái. Đêm ấy, tôi nằm mơ. Gió hiu hiu thổi ngoài kia, từ hướng đồi chè. Tiếng sáo tôi nghe lại văng vẳng. Chiếc cửa sổ chớp trước khi ngủ tôi đã khóa kĩ càng tự nhiên bật mở nhẹ nhàng. Bóng trăng bị che khuất bởi một bóng đen bé nhỏ. Tôi ngồi dậy tính đóng cửa lại thì cửa sổ chợt lùi xa xa dần tầm tay tôi. Bé Bông xuất hiện ngoài khung cửa sắt. Thò tay vào, cô bé mỉm cười: "Cho chú này." Bên trong nắm tay là 1 nắm đất với nhung nhúc giun. Giun trên đầu cô bé, ngoe nguẩy trên vai. Cô bé mỉm cười với hàm răng đen sì. Bỗng nhiên mắt cô bé rơi tõm xuống, từ hốc mắt bò ra những con giun bé xíu. Tôi hét lên khiếp đảm. Thế rồi một người đàn ông áp sát khung cửa sổ, tôi không nhìn rõ dáng người, nắm lấy đầu cô bé, bẻ ngoặt từ trước ra sau rồi nắm tay cô bé dắt đi. Bông đi xa dần khung cửa, bước chân về phía trước nhưng con mắt còn lại vẫn nhìn tôi chằm chằm và đôi môi vẫn nhoẻn nụ cười ngô nghê hồn nhiên.
" Anh sao thế???"- Tiếng vợ tôi kéo tôi lại với thực tại.
Tôi tỉnh giấc, lưng ướt sung mồ hôi.
"Không có gì em à, ác mộng ý mà".
"Đúng rồi anh ạ, chuyện hôm nay kinh khủng quá mà. Thôi, anh cố ngủ đi, mai còn đi làm."
Chẳng nói gì, tôi nằm im xuống, mắt nhắm nghiền. Giấc mơ thực quá.
Trưa hôm ấy, cả xóm loạn hết cả lên. Bé Bông, đứa con gái út của nhà Đăng Dung đột nhiên mất tích. Bà Dung đi từng nhà, van xin khóc lóc cầu mong mọi người đi tìm giúp con bé. Ông Đăng mặt gầy sọp hẳn đi, phóng lên trụ sở công an thành phố báo án. Con bé đi chơi từ tối hôm qua không về, người lớn cứ nghĩ rằng nó chỉ quanh quẩn với mấy con bé hàng xóm quanh đây, nhưng tới khuya cũng không thấy về. Tôi cũng tham gia tìm kiếm khắp nơi, quanh nhà có mấy khu vườn, lên cả khu đồi chè cuối làng cũng chưa tìm thấy gì cả. Chỉ khổ bà Dung như đang hóa dại.
Người lớn cấm trẻ em đi chơi buổi tối. Chỉ mới 7h tối là cả khu xóm im ắng hẳn. Ngay buổi tối hôm sau, lúc tôi đang ngồi xem tivi, hút điếu thuốc lào sau bữa cơm. Xa xa chợt vọng lại tiếng sáo diều văng vẳng. Tối rồi, thả diều sao được nhỉ?- Tôi thầm nghĩ. Đột nhiên, bầu không khí im ắng bị xé nát bởi một tiếng hét thất thanh: "Asaaaaaa...Cứu...". Loạch xoạch, cánh cổng của mọi ngôi nhà xung quanh bật mở, mọi người ùa ra đường. Tiếng hét phát ra từ ngôi nhà của gia đình Đăng Dung. Đám đông xúm đông xúm đỏ bên ngoài. Lần theo tiếng thét tôi và mọi người chạy ra phía sau vườn của ngôi nhà, chạy lên đồi chè. Ông Đăng bà Dung đang quỳ ở trên đỉnh đồi. Khuất sau lớp lá chè, nằm giữa hai hàng cây là thân hình một đứa bé tầm 6 tuổi, trắng trẻo, xinh xắn. Tóc cô bé buộc chặt vào những gốc chè hai bên. Đôi mắt mở to. Vô hồn. Điều kinh khủng nhất là: miệng cô bé nhồi đầy những đất. Hai tay giang rộng hai bên cũng lấm lem bùn đất. Từng đàn giun đang ngoe nguẩy ngoe nguẩy trên chiếc váy trắng tinh của cô bé. Nhìn thấy cảnh tượng ấy, mấy chị phụ nữ ngồi sụp xuống nôn thốc nôn tháo. Bà Dung quằn quại dưới đất vì đau đớn. Ông Đăng tím mặt tính bế thốc con bé lên nhưng tóc cô bé cuốn chặt vào gốc cây chè khó mà gỡ ra được. Cảnh tượng quá kinh hoàng, tôi lùi xa khỏi đám đông đi về nhà, không dám nhìn thêm một giây nào nữa. Không biết tên sát nhân tàn ác nào đã ra tay dã man với một đứa trẻ đến như vậy.
Điều kì quái là, công an về khám xét hiện trường, không một dấu hiệu lạ nào được phát hiện. Bên này đồi chè bê bết dấu chân của những người dân trong xóm nên chuyện điều tra cũng bị cản trở chút ít. Tuy nhiên dấu chân của cô bé được phát hiện đi lên từ phía bên kia đồi, ngoài ra, không còn một dấu chân nào khác cả. ở hiện trường, dấu vết của một cuộc ẩu đả cũng không có. Cứ như là, cô bé tự nằm ở đó vậy. Kết quả khảm nghiệm tử thi cũng không nêu rõ được nguyên nhân cái chết. Cảnh sát kết luận cô bé bị đột tử do trúng gió ở trên đồi. Vậy còn những miếng đất trong miệng cô bé? Người trong làng đồn thổi, trước đó ít lâu, con bé cũng đã có thói quen ấy rồi. Nhiều người đã từng bắt gặp cô bé trong tình trạng lấm lem, nhưng nghĩ bụng trẻ con nghịch ngợm nên cũng chẳng để ý. Nhiều người còn tỏ ra thần bí, nói rằng, cô bé bị vong hại chết. Điều tra xong xuôi, gia đình chuẩn bị lo hậu sự cho cô bé xấu số. Chỉ sau mấy ngày, mái tóc ông Đăng đã bạc quá nửa. Bà Dung thì ở lì trong phòng chẳng gặp ai. Chỉ có thằng cu Bin là ngơ ngác chẳng hiểu gì. Cũng phải thôi, nó mới lớp 5, cũng chỉ biết buồn khi không thấy em gái về.
Đêm ấy, nhiều người trong xóm không ngủ được. Họ cảm tưởng như có một tên sát nhân tàn nhẫn nào đó vẫn còn lởn vởn đâu đây. Câu trả lời của những nhà điều tra không thỏa mãn được họ. Rõ ràng vụ án có quá nhiều điểm kì quái. Đêm ấy, tôi nằm mơ. Gió hiu hiu thổi ngoài kia, từ hướng đồi chè. Tiếng sáo tôi nghe lại văng vẳng. Chiếc cửa sổ chớp trước khi ngủ tôi đã khóa kĩ càng tự nhiên bật mở nhẹ nhàng. Bóng trăng bị che khuất bởi một bóng đen bé nhỏ. Tôi ngồi dậy tính đóng cửa lại thì cửa sổ chợt lùi xa xa dần tầm tay tôi. Bé Bông xuất hiện ngoài khung cửa sắt. Thò tay vào, cô bé mỉm cười: "Cho chú này." Bên trong nắm tay là 1 nắm đất với nhung nhúc giun. Giun trên đầu cô bé, ngoe nguẩy trên vai. Cô bé mỉm cười với hàm răng đen sì. Bỗng nhiên mắt cô bé rơi tõm xuống, từ hốc mắt bò ra những con giun bé xíu. Tôi hét lên khiếp đảm. Thế rồi một người đàn ông áp sát khung cửa sổ, tôi không nhìn rõ dáng người, nắm lấy đầu cô bé, bẻ ngoặt từ trước ra sau rồi nắm tay cô bé dắt đi. Bông đi xa dần khung cửa, bước chân về phía trước nhưng con mắt còn lại vẫn nhìn tôi chằm chằm và đôi môi vẫn nhoẻn nụ cười ngô nghê hồn nhiên.
" Anh sao thế???"- Tiếng vợ tôi kéo tôi lại với thực tại.
Tôi tỉnh giấc, lưng ướt sung mồ hôi.
"Không có gì em à, ác mộng ý mà".
"Đúng rồi anh ạ, chuyện hôm nay kinh khủng quá mà. Thôi, anh cố ngủ đi, mai còn đi làm."
Chẳng nói gì, tôi nằm im xuống, mắt nhắm nghiền. Giấc mơ thực quá.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook