Âm Trung Quỷ
-
Chương 22: Câu chuyện của anh Điều
Ngày còn bé, Điều ở cùng với bố mẹ và em trai ở trong một căn nhà nhỏ có sân vườn. Hồi ấy, vườn tược còn nhiều, lũ trẻ trong xóm thân nhau lắm, rất hay í ới rủ nhau đi chơi, kều trộm hoa quả ở trong vườn hay rủ nhau đánh bi ở sân nhà văn hoá.
Em trai Điều kém Điều 6 tuổi. Thằng bé rất quấn anh, bố mẹ bận đi làm, thằng bé thì chưa đủ tuổi đi học nên người lớn cứ để nó ở nhà cho thằng anh trông coi. Lúc Điều đi học thì lại gửi tạm thằng bé sang nhà hàng xóm.
Mùa hè năm ấy, được nghỉ hè ở nhà 2 tháng, bọn con trai trong xóm kéo nhau đi chơi suốt ngày, đứa nào đứa nấy đen trùi trũi. Điều cũng ham chơi chẳng kém gì. Cậu hăng hái đi chơi với đám bạn, trèo cây, đánh trận giả, thi bơi ở con nước gần nhà.
Việc làm Điều khó chịu nhất, đó chính là thằng em suốt ngày lẽo đẽo theo sau như cái đuôi. Ngày thường, Điều cũng quý em trai lắm, thằng bé rất thảo lảo, có gì ngon đều để phần cho anh, phải đợi anh đi học về mới chịu ăn cơm. Nhưng đấy là chuyện của những ngày trước, bây giờ, Điều phải vừa chơi vừa trông em, vướng víu và bực bội, nó rất thích bắt chước những gì Điều làm, Điều không sát sao mãi được.
Trưa hôm ấy, sau khi khều quả chán chê ở khu vườn ông Tám, lũ con trai rủ nhau xuống sông tắm cho mát. Điều chạy thi với lũ con trai ra bờ sông, không để ý đến thằng em đang lật bật chạy phía sau: "Anh Điều ơi! Đợi em...Anh Điều!!!..."
Ra đến bờ sông, lũ con trai lột áo cởi trần định mặc độc cái quần đùi nhảy xuống sông tắm. Điều đang tháo giầy chuẩn bị nhảy xuống thì thằng em bắt kịp. Nó níu lấy quần Điều. "Anh ơi, cho em chơi với."
Điều cáu gắt với thằng bé: "Em chơi cùng làm sao được!. Đợi anh ở đây, tí anh đón, nhá!"
Nói rồi Điều nhảy tùm xuống sông, để lại thằng bé trên bờ.
Lũ con trai thi bơi với nhau một quãng xa, rồi cùng nhau hắt nước vào người thằng bơi chậm nhất.
"Ê ê chúng mày ơi...sang bên kia bờ sông hái lau với bẻ cây đánh trận đê!!! Thằng nào sang trước làm tướng...!" Một thằng hét lên.
Cả nhóm lại đua nhau bơi sang bờ sông bên kia, leo lên bờ đứa nào đứa nấy ướt lướt thướt, lao vào một trận chiến trong tưởng tượng.
Đến cuối chiều, Điều cùng đám bạn đi vòng qua làng bên để về xóm của mình.
Bước vào cổng nhà, Điều hớn hở huýt sáo.
Mẹ Điều chạy ra: "Điều! Sao trần trùng trục thế này? T mua áo quần cho m bao nhiêu mới đủ hả? Thế thằng Đạt đâu?"
Lúc này Điều mới chợt nhớ ra mình quên mất không đón em về.
Điều chạy vội ra bờ sông, vơ áo với giày vẫn đang vứt chỏng chơ bên bờ sông nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng dáng thằng bé đâu.
"Đạt ơi!!! Đi về thôi!!! Đạt ơii anh đây!!!.."
Đáp lại lời của Điều chỉ là tiếng cây xào xạc trong bóng đêm đang dần phủ xuống.
Trong lòng Điều tâm trạng hỗn độn vô cùng, vừa lo lắng vừa sợ hãi bố mẹ sẽ trách mắng mình không trông em cẩn thận.
Điều chạy sang nhà những người hàng xóm gần đấy. Biết đâu thằng bé đợi lâu quá lại chạy sang nhà hàng xóm chơi.
Tuy nhiên thằng bé chẳng có ở đó, không có ai nhìn thấy thằng bé cả.
Tối hôm đó, cả xóm bật đèn đi tìm thằng bé mới có 6 tuổi. Bố Điều giận lắm, có mỗi trông em cũng không làm được!!
Những ngày sau đó, bóng dáng thằng bé vẫn bặt vô âm tín. Những ngày đó Điều sống trong sự day dứt nặng nề. Điều chẳng ăn chẳng ngủ được khi em trai mình chưa về.
Đến ngày thứ 10, em trai Điều về. Nhưng về theo cách chẳng ai mong muốn.
Một gia đình đánh bắt cá đã vớt được xác thằng bé cách nhà gần 8km ở hạ nguồn con sông.
Mẹ của Điều ngất lên ngất xuống, bố Điều thì câm lặng, mắt đục ngầu. Cảm giác tội lỗi xâm chiếm Điều khiến cậu không đủ can đảm để đối diện với mọi người. Cậu giam mình trong phòng và khóc trong bất lực.
Chiều hôm ấy, cậu bé Đạt đứng chờ anh mãi, nhưng lại chẳng thấy anh quay lại đón. Một lúc sau, cậu bé nhìn sang bờ bên kia, xa xa thấy bóng dáng của mấy cậu bé đang lóp ngóp trèo lên bờ. A! Là anh Điều mà, anh ý đi đâu thế???
"Anh Điều ơiii!! Anh ơi"- thằng bé gọi nhưng đương nhiên anh nó không nghe thấy. Anh sắp đi khuất sau rặng cây rồi.
Thằng bé vội vã lao xuống sông chạy theo phản xạ...
*****
Một năm sau, Điều xin phép chuyển trường, lên học trường nội trú trong thành phố. Cậu không thể chịu cảnh tang tóc bao phủ khắp ngôi nhà từng là mái ấm của mình. Mẹ Điều bị trầm cảm, còn bố cậu chẳng mấy khi nói với cậu thêm một lời nào nữa.
Từ ngày ấy, Điều đều cố gắng tránh về nhà hết sức có thể. Cậu cố gắng trụ lại trên thành phố. Bố mẹ Điều vẫn gửi tiền lên đều nhưng tuyệt nhiên không hề có một lời hỏi thăm hay một cuộc điện thoại. Sợi dây liên kết giữa họ giờ chỉ còn hai chữ Trách nhiệm.
Lớn hơn, Điều tự học để thi đỗ đại học. Cậu cũng cố gắng làm nhiều việc tốt để phần nào làm vơi đi vết thương vẫn còn đau nhói trong lòng.
Ra trường, Điều chọn những nghề phải đi đây đi đó, hoặc thật bận rộn. Cậu khép kín mình lại, bề ngoài rất vui vẻ xởi lởi nhưng chẳng ai biết nội tâm cậu giằng xé thế nào suốt bao năm qua. Cũng lâu lắm rồi Điều không về thăm nhà.
Khi gặp Toàn, Điều cảm thấy Toàn mang dáng dấp của cậu em trai tội nghiệp. Toàn cũng còn rất trẻ tuổi, lại đơn độc, vướng phải một thử thách khó tin mà không phải ai cũng vượt qua được. Thế là tự nhiên, Điều thật lòng muốn giúp cậu thanh niên trẻ.
Hôm làm bữa chia tay Toàn, Điều đã kể hết câu chuyện của cuộc đời mình. Toàn chỉ im lặng lắng nghe chứ không phán xét gì, lặng lẽ vỗ vai anh. Điều đó làm anh vô cùng cảm kích.
Anh Điều chuẩn bị đi công tác. Anh đi dẫn tour ở một số tỉnh miền Tây.
Đêm hôm trước, anh trằn trọc mãi không ngủ được. Có nên về thăm nhà không? Anh chưa thắp nén hương nào cho em trai mình suốt mấy năm ròng. Vào ngày giỗ hàng năm của thằng bé, anh vẫn đốt đồ cho nó đều đều. Liệu nó có giận anh không? Bố mẹ anh đã tha thứ cho anh chưa??
Những dòng suy nghĩ miên man ấy làm anh không ngủ nổi.
Sáng dậy, Điều ngủ quên, anh cuống cuồng vơ túi du lịch, mặc tạm bộ quần áo rồi lao ra khỏi nhà, còn chẳng kịp cạo râu.
Xuống đến bến xe ở Hà Nội thì chuyến xe anh định lên đã chạy mất. Anh hoang mang. Sáng sớm ngày mai đã phải dẫn đoàn rồi. Không đi bây giờ sao đến nơi kịp???
"Cậu đi đâu đấy???" Một người đàn ông thấy dáng vẻ của cậu gặng hỏi.
"Tôi...tôi đi về mấy tỉnh miền Tây...nhưng giờ hết xe rồi..."
"À may quá, công ty tôi còn một chuyến chạy qua TP HCM đến Cần Thơ trưa nay. Xe giường nằm hẳn hoi nhé. Cậu đi không? Xuống đó rồi bắt xe tiếp?"
"Được, được thôi, may quá!" Điều mừng rỡ.
Người đàn ông dẫn anh Điều ra ngoài bến xe, thấy một chiếc xe đang nổ máy ì ầm, chuẩn bị khởi hành. Trên xe ghi Hà Nội- Cần Thơ.
"Mau lên, xe sắp chạy rồi, còn phải đi đón khách ở các tỉnh nữa! May cho cậu là, giường Qđều được đặt trước rồi, còn có mỗi một giường nhé!" Người đàn ông khi nãy giục.
Điều ôm đống hành lý gọn nhẹ của mình lên xe rồi leo vào ngồi trên giường tầng 2 của mình.
Xe bắt đầu di chuyển ra đường cao tốc.
Chuyến xe im ắng suốt.
Anh Điều đưa đôi mắt buồn chán nhìn xuống khắp xe. Chuyến xe bến đầu nên chỉ có lèo tèo vài người.
Một cô gái đeo tai nghe đang nằm lắc lư đầu nhè nhẹ theo điệu nhạc, tay lướt màn hình iphone. Bên trên là một người phụ nữ trông có vẻ nhếch nhác, đội sụp chiếc mũ vải xuống ngủ ngon lành. Bên trái nữa là một người mẹ với một cô con gái đang rì rầm trò chuyện....
Từ từ đã nào.
Anh Điều bắt đầu đếm
1
2
3
4
5
6
7
Trên xe có 7 người phụ nữ tất cả.
Lời nói của bà đồng văng vẳng bên tai anh: " Nếu một ngày, cậu bắt buộc phải lên một chuyến xe, mà trên xe chỉ có 7 người phụ nữ thì cậu phải xuống xe ngay. Nhất định, thất dị vị vi thất sát, 7 người 7 nỗi đau...nhớ đấy!!!"
Anh Điều hoảng hốt, mồ hôi bắt đầu túa ra. Có nên tin lời bà ta không nhỉ?
Chuyến xe vẫn di chuyển đều đều trên đường cao tốc.
Anh Điều leo xuống, nói lớn lên: "Bác tài ơi...cho tôi xuống xe được không..? Tôi chợt...chợt nhớ ra...tôi để quên tài liệu quan trọng ở nhà..."
Giọng bác tài vang lên: "Đang trên đường cao tốc, không xuống được đâu"
Tất cả những người phụ nữ trên xe nhìn chằm chằm vào Điều với ánh mắt vô hồn quỷ dị. Họ chẳng nói lấy một câu nào.
Anh Điều run sợ..."Cho tôi xuống đi!!! Cho tôi xuống đi..."
"Anh không xuống được đâu!" Giọng bác tài đều đều
Anh Điều bắt đầu hoảng loạn.
Anh chạy ra phía cửa sau đập cửa mạnh nhằm gây sức ép cho bác tài.
Cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại.
Cửa mở
Anh Điều lao xuống, trên tay cầm chiếc túi du lịch.
Chân anh run run ngồi sát vào lề đường cao tốc. Chiếc xe sau khi dừng khẩn cấp thì vội vã di chuyển đi.
Nhìn sang phía bên kia đường, anh thấy một bóng dáng quen thuộc.
Cậu bé tiến lại gần anh.
"Em vẫn chờ anh đây mà. Chúng mình cùng đi nhé?"
Anh Điều mỉm cười. Rồi anh khóc nức lên: "Anh xin lỗi..anh xin lỗi...tha lỗi cho anh..."
Cậu bé xoa đầu anh: "Không sao đâu, em không giận anh đâu. Anh dẫn em đi nhé?"
Anh Điều gật đầu rồi dắt tay cậu bé đi về phía mặt trời
----
Báo đưa tin, một tai nạn xe thảm khốc đã xảy ra trên đường cao tốc dẫn ra Quốc lộ 1. Theo như điều tra ban đầu, bánh xe bị nổ khiến tài xế đâm mạnh xe vào dải phân cách ở tốc độ cao.
Số lượng thương vong là 9 người.
Một nạn nhân trong lúc va chạm đã rời vị trí nên khi xảy ra chuyện, thi thể văng ra ngoài xe. Cảnh sát xác minh danh tính đó là anh Đ. Quê quán....
CÁM ƠN MỌI NGƯỜI ĐÃ ỦNG HỘ TÁC PHẨM SUỐT THỜI GIAN QUA. BỌN MÌNH SẼ CỐ GẮNG ĐỂ CÓ NHỮNG TÁC PHẨM MỚI TRONG THỜI GIAN NGẮN NHẤT ^^
Em trai Điều kém Điều 6 tuổi. Thằng bé rất quấn anh, bố mẹ bận đi làm, thằng bé thì chưa đủ tuổi đi học nên người lớn cứ để nó ở nhà cho thằng anh trông coi. Lúc Điều đi học thì lại gửi tạm thằng bé sang nhà hàng xóm.
Mùa hè năm ấy, được nghỉ hè ở nhà 2 tháng, bọn con trai trong xóm kéo nhau đi chơi suốt ngày, đứa nào đứa nấy đen trùi trũi. Điều cũng ham chơi chẳng kém gì. Cậu hăng hái đi chơi với đám bạn, trèo cây, đánh trận giả, thi bơi ở con nước gần nhà.
Việc làm Điều khó chịu nhất, đó chính là thằng em suốt ngày lẽo đẽo theo sau như cái đuôi. Ngày thường, Điều cũng quý em trai lắm, thằng bé rất thảo lảo, có gì ngon đều để phần cho anh, phải đợi anh đi học về mới chịu ăn cơm. Nhưng đấy là chuyện của những ngày trước, bây giờ, Điều phải vừa chơi vừa trông em, vướng víu và bực bội, nó rất thích bắt chước những gì Điều làm, Điều không sát sao mãi được.
Trưa hôm ấy, sau khi khều quả chán chê ở khu vườn ông Tám, lũ con trai rủ nhau xuống sông tắm cho mát. Điều chạy thi với lũ con trai ra bờ sông, không để ý đến thằng em đang lật bật chạy phía sau: "Anh Điều ơi! Đợi em...Anh Điều!!!..."
Ra đến bờ sông, lũ con trai lột áo cởi trần định mặc độc cái quần đùi nhảy xuống sông tắm. Điều đang tháo giầy chuẩn bị nhảy xuống thì thằng em bắt kịp. Nó níu lấy quần Điều. "Anh ơi, cho em chơi với."
Điều cáu gắt với thằng bé: "Em chơi cùng làm sao được!. Đợi anh ở đây, tí anh đón, nhá!"
Nói rồi Điều nhảy tùm xuống sông, để lại thằng bé trên bờ.
Lũ con trai thi bơi với nhau một quãng xa, rồi cùng nhau hắt nước vào người thằng bơi chậm nhất.
"Ê ê chúng mày ơi...sang bên kia bờ sông hái lau với bẻ cây đánh trận đê!!! Thằng nào sang trước làm tướng...!" Một thằng hét lên.
Cả nhóm lại đua nhau bơi sang bờ sông bên kia, leo lên bờ đứa nào đứa nấy ướt lướt thướt, lao vào một trận chiến trong tưởng tượng.
Đến cuối chiều, Điều cùng đám bạn đi vòng qua làng bên để về xóm của mình.
Bước vào cổng nhà, Điều hớn hở huýt sáo.
Mẹ Điều chạy ra: "Điều! Sao trần trùng trục thế này? T mua áo quần cho m bao nhiêu mới đủ hả? Thế thằng Đạt đâu?"
Lúc này Điều mới chợt nhớ ra mình quên mất không đón em về.
Điều chạy vội ra bờ sông, vơ áo với giày vẫn đang vứt chỏng chơ bên bờ sông nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng dáng thằng bé đâu.
"Đạt ơi!!! Đi về thôi!!! Đạt ơii anh đây!!!.."
Đáp lại lời của Điều chỉ là tiếng cây xào xạc trong bóng đêm đang dần phủ xuống.
Trong lòng Điều tâm trạng hỗn độn vô cùng, vừa lo lắng vừa sợ hãi bố mẹ sẽ trách mắng mình không trông em cẩn thận.
Điều chạy sang nhà những người hàng xóm gần đấy. Biết đâu thằng bé đợi lâu quá lại chạy sang nhà hàng xóm chơi.
Tuy nhiên thằng bé chẳng có ở đó, không có ai nhìn thấy thằng bé cả.
Tối hôm đó, cả xóm bật đèn đi tìm thằng bé mới có 6 tuổi. Bố Điều giận lắm, có mỗi trông em cũng không làm được!!
Những ngày sau đó, bóng dáng thằng bé vẫn bặt vô âm tín. Những ngày đó Điều sống trong sự day dứt nặng nề. Điều chẳng ăn chẳng ngủ được khi em trai mình chưa về.
Đến ngày thứ 10, em trai Điều về. Nhưng về theo cách chẳng ai mong muốn.
Một gia đình đánh bắt cá đã vớt được xác thằng bé cách nhà gần 8km ở hạ nguồn con sông.
Mẹ của Điều ngất lên ngất xuống, bố Điều thì câm lặng, mắt đục ngầu. Cảm giác tội lỗi xâm chiếm Điều khiến cậu không đủ can đảm để đối diện với mọi người. Cậu giam mình trong phòng và khóc trong bất lực.
Chiều hôm ấy, cậu bé Đạt đứng chờ anh mãi, nhưng lại chẳng thấy anh quay lại đón. Một lúc sau, cậu bé nhìn sang bờ bên kia, xa xa thấy bóng dáng của mấy cậu bé đang lóp ngóp trèo lên bờ. A! Là anh Điều mà, anh ý đi đâu thế???
"Anh Điều ơiii!! Anh ơi"- thằng bé gọi nhưng đương nhiên anh nó không nghe thấy. Anh sắp đi khuất sau rặng cây rồi.
Thằng bé vội vã lao xuống sông chạy theo phản xạ...
*****
Một năm sau, Điều xin phép chuyển trường, lên học trường nội trú trong thành phố. Cậu không thể chịu cảnh tang tóc bao phủ khắp ngôi nhà từng là mái ấm của mình. Mẹ Điều bị trầm cảm, còn bố cậu chẳng mấy khi nói với cậu thêm một lời nào nữa.
Từ ngày ấy, Điều đều cố gắng tránh về nhà hết sức có thể. Cậu cố gắng trụ lại trên thành phố. Bố mẹ Điều vẫn gửi tiền lên đều nhưng tuyệt nhiên không hề có một lời hỏi thăm hay một cuộc điện thoại. Sợi dây liên kết giữa họ giờ chỉ còn hai chữ Trách nhiệm.
Lớn hơn, Điều tự học để thi đỗ đại học. Cậu cũng cố gắng làm nhiều việc tốt để phần nào làm vơi đi vết thương vẫn còn đau nhói trong lòng.
Ra trường, Điều chọn những nghề phải đi đây đi đó, hoặc thật bận rộn. Cậu khép kín mình lại, bề ngoài rất vui vẻ xởi lởi nhưng chẳng ai biết nội tâm cậu giằng xé thế nào suốt bao năm qua. Cũng lâu lắm rồi Điều không về thăm nhà.
Khi gặp Toàn, Điều cảm thấy Toàn mang dáng dấp của cậu em trai tội nghiệp. Toàn cũng còn rất trẻ tuổi, lại đơn độc, vướng phải một thử thách khó tin mà không phải ai cũng vượt qua được. Thế là tự nhiên, Điều thật lòng muốn giúp cậu thanh niên trẻ.
Hôm làm bữa chia tay Toàn, Điều đã kể hết câu chuyện của cuộc đời mình. Toàn chỉ im lặng lắng nghe chứ không phán xét gì, lặng lẽ vỗ vai anh. Điều đó làm anh vô cùng cảm kích.
Anh Điều chuẩn bị đi công tác. Anh đi dẫn tour ở một số tỉnh miền Tây.
Đêm hôm trước, anh trằn trọc mãi không ngủ được. Có nên về thăm nhà không? Anh chưa thắp nén hương nào cho em trai mình suốt mấy năm ròng. Vào ngày giỗ hàng năm của thằng bé, anh vẫn đốt đồ cho nó đều đều. Liệu nó có giận anh không? Bố mẹ anh đã tha thứ cho anh chưa??
Những dòng suy nghĩ miên man ấy làm anh không ngủ nổi.
Sáng dậy, Điều ngủ quên, anh cuống cuồng vơ túi du lịch, mặc tạm bộ quần áo rồi lao ra khỏi nhà, còn chẳng kịp cạo râu.
Xuống đến bến xe ở Hà Nội thì chuyến xe anh định lên đã chạy mất. Anh hoang mang. Sáng sớm ngày mai đã phải dẫn đoàn rồi. Không đi bây giờ sao đến nơi kịp???
"Cậu đi đâu đấy???" Một người đàn ông thấy dáng vẻ của cậu gặng hỏi.
"Tôi...tôi đi về mấy tỉnh miền Tây...nhưng giờ hết xe rồi..."
"À may quá, công ty tôi còn một chuyến chạy qua TP HCM đến Cần Thơ trưa nay. Xe giường nằm hẳn hoi nhé. Cậu đi không? Xuống đó rồi bắt xe tiếp?"
"Được, được thôi, may quá!" Điều mừng rỡ.
Người đàn ông dẫn anh Điều ra ngoài bến xe, thấy một chiếc xe đang nổ máy ì ầm, chuẩn bị khởi hành. Trên xe ghi Hà Nội- Cần Thơ.
"Mau lên, xe sắp chạy rồi, còn phải đi đón khách ở các tỉnh nữa! May cho cậu là, giường Qđều được đặt trước rồi, còn có mỗi một giường nhé!" Người đàn ông khi nãy giục.
Điều ôm đống hành lý gọn nhẹ của mình lên xe rồi leo vào ngồi trên giường tầng 2 của mình.
Xe bắt đầu di chuyển ra đường cao tốc.
Chuyến xe im ắng suốt.
Anh Điều đưa đôi mắt buồn chán nhìn xuống khắp xe. Chuyến xe bến đầu nên chỉ có lèo tèo vài người.
Một cô gái đeo tai nghe đang nằm lắc lư đầu nhè nhẹ theo điệu nhạc, tay lướt màn hình iphone. Bên trên là một người phụ nữ trông có vẻ nhếch nhác, đội sụp chiếc mũ vải xuống ngủ ngon lành. Bên trái nữa là một người mẹ với một cô con gái đang rì rầm trò chuyện....
Từ từ đã nào.
Anh Điều bắt đầu đếm
1
2
3
4
5
6
7
Trên xe có 7 người phụ nữ tất cả.
Lời nói của bà đồng văng vẳng bên tai anh: " Nếu một ngày, cậu bắt buộc phải lên một chuyến xe, mà trên xe chỉ có 7 người phụ nữ thì cậu phải xuống xe ngay. Nhất định, thất dị vị vi thất sát, 7 người 7 nỗi đau...nhớ đấy!!!"
Anh Điều hoảng hốt, mồ hôi bắt đầu túa ra. Có nên tin lời bà ta không nhỉ?
Chuyến xe vẫn di chuyển đều đều trên đường cao tốc.
Anh Điều leo xuống, nói lớn lên: "Bác tài ơi...cho tôi xuống xe được không..? Tôi chợt...chợt nhớ ra...tôi để quên tài liệu quan trọng ở nhà..."
Giọng bác tài vang lên: "Đang trên đường cao tốc, không xuống được đâu"
Tất cả những người phụ nữ trên xe nhìn chằm chằm vào Điều với ánh mắt vô hồn quỷ dị. Họ chẳng nói lấy một câu nào.
Anh Điều run sợ..."Cho tôi xuống đi!!! Cho tôi xuống đi..."
"Anh không xuống được đâu!" Giọng bác tài đều đều
Anh Điều bắt đầu hoảng loạn.
Anh chạy ra phía cửa sau đập cửa mạnh nhằm gây sức ép cho bác tài.
Cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại.
Cửa mở
Anh Điều lao xuống, trên tay cầm chiếc túi du lịch.
Chân anh run run ngồi sát vào lề đường cao tốc. Chiếc xe sau khi dừng khẩn cấp thì vội vã di chuyển đi.
Nhìn sang phía bên kia đường, anh thấy một bóng dáng quen thuộc.
Cậu bé tiến lại gần anh.
"Em vẫn chờ anh đây mà. Chúng mình cùng đi nhé?"
Anh Điều mỉm cười. Rồi anh khóc nức lên: "Anh xin lỗi..anh xin lỗi...tha lỗi cho anh..."
Cậu bé xoa đầu anh: "Không sao đâu, em không giận anh đâu. Anh dẫn em đi nhé?"
Anh Điều gật đầu rồi dắt tay cậu bé đi về phía mặt trời
----
Báo đưa tin, một tai nạn xe thảm khốc đã xảy ra trên đường cao tốc dẫn ra Quốc lộ 1. Theo như điều tra ban đầu, bánh xe bị nổ khiến tài xế đâm mạnh xe vào dải phân cách ở tốc độ cao.
Số lượng thương vong là 9 người.
Một nạn nhân trong lúc va chạm đã rời vị trí nên khi xảy ra chuyện, thi thể văng ra ngoài xe. Cảnh sát xác minh danh tính đó là anh Đ. Quê quán....
CÁM ƠN MỌI NGƯỜI ĐÃ ỦNG HỘ TÁC PHẨM SUỐT THỜI GIAN QUA. BỌN MÌNH SẼ CỐ GẮNG ĐỂ CÓ NHỮNG TÁC PHẨM MỚI TRONG THỜI GIAN NGẮN NHẤT ^^
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook