Âm Trung Quỷ
-
Chương 14: Diệt ngải
Bà đồng đẩy Toàn ra ngoài rồi đóng sập cửa lại. Toàn chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, cũng không hiểu điều bà đồng nói. Giấc mơ kì lạ ấy là gì? Tại sao khi nhìn thấy xác thai nhi, cơ thể của Toàn lại phản ứng dữ dội đến vậy?
Loan bật cửa phóng xe máy lao đi.
Ở phía bên trong, bà đồng đang làm lễ diệt ngải. Bà lấy từ sau bàn điện ra hai hình nhân thế mạng, rút những tấm bùa vàng trong túi ra, đoạn rút cây dao găm nhỏ, khứa sâu vào lòng bàn tay, nhỏ máu vào hai lá bùa. Sau đó bà đồng dán hai lá bùa lên hai hình nhân thế mạng.
Bà đồng tiếp tục lấy phấn đỏ hoa râm bụt, vạch trên nền đất một vòng tròn ma trận với một ngôi sao lớn. Bà đặt chậu cây vào giữa vòng tròn, đốt nến lên rồi ngồi phía trước. Khi mọi thứ chuẩn bị xong xuôi thì Loan trở về, bê theo một chậu nước, bên trong có một đôi bạch ngư (cá trắng). Thêm vào đó là một ít bánh kẹo và quần áo cô nhi làm bằng giấy. Loan ngồi phía sau bà đồng. Bà đồng bắt đầu niệm chú cầu siêu, cầu cho linh hồn bị ràng buộc bởi cây ngải mau chóng siêu thoát.
---
(Quay trở về tháng 06/1996)
Đêm ấy Anh Thơ ngủ mê mệt sau việc làm ban chiều. Người cô đau nhức vô cùng. Cô khóc nhiều đến mức đầu đau váng còn mí mắt sưng húp. Bố mẹ cô đều bận việc đi làm, chỉ còn Anh Thơ ở nhà.
12 giờ đêm. Người Anh Thơ nặng trĩu. Bụng cô như bị ghim chặt xuống giường. Mở mắt ra, Anh Thơ giật mình cảm nhận thấy có thử gì đó đang ngồi trên bụng mình. Nhìn kĩ hơn, Anh Thơ nhìn thấy một đứa bé. Một đứa bé gái đang ngồi trên bụng cô.
Đứa bé đó đang khóc. Khóe mắt chảy ra những giọt máu đỏ lòm. Nó gọi: "Mẹ ơi...Con nhớ mẹ lắm...Sao mẹ không cho con gặp mẹ nữa...?"
Anh Thơ bật khóc nức nở, cơ thể vẫn không cục cựa được gì:" Mẹ xin lỗi...Mẹ xin lỗi con yêu..."
Anh Thơ không hề biết mình mang thai đôi cho đến khi bào thai trôi ra ngoài. Chắc hẳn là hai đứa con gái, hai đứa con gái bé bỏng đáng thương của mẹ.
"Con muốn ở bên mẹ, chăm sóc cho mẹ..."-Bóng ma thai nhi cất tiếng. Anh Thơ với tay định xoa đầu đứa bé nhưng không thể. "Mẹ cho cho phép con nhé? Mẹ yêu...?".
Anh Thơ gật đầu, bóng ma biến mất. Từng dòng nước mắt hối hận lăn dài trên má người phụ nữ trẻ tuổi. Từ ấy, cô sẽ luôn có một đứa bé bên cạnh mình. Bên tai cô luôn luôn văng vẳng tiếng trẻ con khóc ai oán.
Sau đêm ấy, Anh Thơ cảm thấy người mệt mỏi rệu rã. Hành tung bí ẩn của Hiếu càng làm cô lo lắng và đau khổ nhiều hơn. Những cơn đau lưng hành hạ cô. Cơ thể gày gò thiếu sức sống nhưng Anh Thơ lại tăng cân một cách khó hiểu. Cơ thế ấy dường như chẳng phải của cô nữa rồi.
Giây phút ấy, khi nhìn thấy Hiếu ân ái bên cạnh một người đàn bà khác, nền đất dưới chân Anh Thơ như sụp đổ. Cô lao vào đấm đá người đàn ông phụ bạc đang đứng trước mặt mình. Một phút trượt chân, Hiếu ngã lăn xuống dưới. Sợ hãi, Anh Thơ chạy theo Hiếu, lo lắng anh bị làm sao. Nhưng giây phút nhìn thấy dáng Hiếu nằm bất tỉnh dưới chân cầu thang, dòng suy nghĩ trong đầu Anh Thơ như đông cứng lại. Một giọng nói thì thầm bên tai cô, khơi dậy tất cả mọi niềm uất hận, tủi nhục, đau khổ trong cô: "Mẹ..Hắn ta không đáng sống..Hắn ta đáng chết một cách đau khổ nhất. Để hắn sống, hắn sẽ lại làm mẹ đau khổ. Hắn lại thuộc về một người phụ nữ khác mà?...Anh Thơ chẳng suy nghĩ gì được nữa.
Khi lấy lại ý thức, cô đang thấy mình đứng bần thần trong căn phòng trống vắng, trên tay cầm chiếc bay. Cô buông tay. Chiếc bay rơi "Keng" xuống đất. Còn mình cô ở lại thế giới này có ích gì không?...
Anh Thơ đi từng bước lầm lũi ra khỏi khu công trường. Bước chân đưa cô đến cây cầu bắc ngang qua dòng sông Cầu đang chảy xiết. Bước đôi chân trần lên thành cầu. Anh Thơ nhìn xuống dưới...
Giây phút cô ra đi, chẳng một ai hay biết.
Cây ngải khẽ rung rinh rồi bốc lên một làn khói đỏ chói. Những tiếng kêu thét khẽ rít lên trong gió. Tiếng trẻ con ai oán não nề vang lên như một bài hát.
Bà đồng rùng mình. Chưa bao giờ bà gặp một thứ ngải mạnh mẽ đến thế này. Nó được nuôi bằng oán niệm, oán niệm của con trẻ. Mà trẻ con thì không biết suy nghĩ, không biết dừng lại. Bà nhẩm chú siêu thoát nhanh hơn, mong các Đấng bề trên cứu vớt lấy linh hồn đã mục ruỗng này. "Không đi không đi không đi..."- Con bé thét lên trong làn khói đỏ.
"Con nghĩ con ở lại đây được gì? Mẹ con, anh con đã ra đi hết rồi...Con ở lại, chỉ hại thêm người khác...". "Không đi không đi không đi..."Con bé vẫn lẩm bầm.
Bà đồng lấy lá bùa vừa được tưới máu, đốt hương thảo lên, rồi gí lá bùa vào nến- Bùa trục vong. Tiếng trẻ con gào thét trong đau đớn. "Đau quá..."
"Đi về phía ánh sáng đi!" Bà đồng thét.
"Không được. Cháu cần một thứ...Là hắn ta..Lời xin lỗi của hắn ta.". Cô bé nói xong, làn khói đỏ lặn xuống thân cây.
Bà đồng gõ mõ đều đều, nhìn về phía anh Điều. "Con quỷ, mau thức dậy...". Bà lại lấy cây trúc treo chuông quật liên tiếp vào thân xác héo mòn của anh Điều. Như một cái xác khô, anh Điều ngồi dậy, mắt nhắm nghiền, hơi thở vẫn nặng nhọc.
"Ngươi còn nhớ được điều gì? Con quỷ kia?"
"Hizzzz.hehee..cố trục ta ra à? Hahaa không được đâu..."
Bà đồng móc trong cổ áo chiếc vòng ngọc, rồi chạy lại ấn vào trán anh Điều. Da thịt anh Điều cháy xèo xèo kèm theo tiếng thét ghê rợn. "Mau trả lời ta!"
"Ta...ta không còn nhớ nữa, là cô ta...cô ta và đứa trẻ trên vai..." Đoạn con quỷ lại giơ tay khua khua trong không khí như động tác quét xi măng. Đó chắc có lẽ là hình ảnh cuối cùng hắn ta nhìn thấy trước khi chết. Có lẽ chính vì vậy mà trong ảo giác của rất nhiều người, con quỷ liên tục trét xi măng như tạo một chiếc quan tài xung quanh người nạn nhân. Con quỷ không ngừng khua khoắng. Một động tác lặp đi lặp lại. Chắc chắn nó không thể là một hành động vô nghĩa.
Bà đồng nhìn theo từng nét khua khoắng của con quỷ. T...H...O...
"Ngươi còn nhớ Thơ không?.."
Con quỷ lẩm bẩm: "Thơ..Thơ..là cô ta..."
"Ngươi và cô ấy đã từng có con với nhau, còn nhớ chứ..?"
"Đứa trẻ ấy? Là con ta?..." Con quỷ lắc lư.
"Ngươi dám đối diện với nó chứ?"
Chẳng đợi con quỷ đáp, bà đồng lại lẩm nhẩm lời gọi hồn. Làn khói đỏ lại bốc lên.
"Cha?.." Giọng nói nhẹ nhàng cất lên đến gai người.
"Sao cha bắt mẹ bỏ con...để đi với cô ta..? Cha à, con đau lắm..."
Làn khói đỏ bao vây lấy thân hình anh Điều. "Cha biết con đau thế nào không?"
Con quỷ quằn quại. Bất chợt chân tay anh Điều gãy gập lại, người cong ép sát xuống sàn. Tiếng gào thét không ngớt vang lên
"Đau vậy đấy. Hahaaaha..."
"Dừng lại đi!!" Bà đồng thét.
"Cháu sẽ mang hắn đi, mang hắn đến nơi hắn đáng đến. Hehee.heee..Nhưng trước khi đó, cháu cần máu...20 năm qua rồi..."Làn khói đỏ nói.
"Đừng giam nhốt linh hồn ai nữa..."- Bà đồng lấy hai hình nhân thế mạng quơ qua ngọn nến. Hình nhân bắt lửa cháy bùng bùng.
Bà đồng vội ngồi xuống lẩm nhẩm lễ trục vong. Khi hình nhân cháy hết, bà đốt bộ quần áo hài nhi, đồ chơi bằng giấy. Bà mong những thứ này sẽ ngăn cô bé hại người. Bà đồng làm lễ trục hai vong hồn ở trong cây ngải và trong người anh Điều ra. Loan sợ hãi nãy giờ mới run rẩy đứng dậy hắt nước thánh khắp căn phòng. Đoạn cô ngậm một mảnh giấy đỏ trong miệng, giơ chậu nước chứa hai con cá trắng lên cao.
Mắt anh Điều mở to rồi trợn ngược thành màu trắng khi làn khói đỏ vẫn vần vũ xung quanh ngày càng nhanh hơn. Thân thể anh bay lên khỏi mặt đất 1 mét. Hai con cá quẫy đạp tung tóe nước. Bà đồng giơ một chiếc gương lên soi về phía làn khói đỏ.
Làn khói bị hút vào gương. Cơ thể anh Điều rơi thẳng xuống đất bất động. Bà đồng ném vội tấm gương vào chậu nước, lấy tấm vải đỏ phủ lên rồi cắm vào đó 3 nén hương đang cháy. Đoạn bà đồng ra lệnh cho Loan bê chậu nước ra con suối gần đó đổ đi.
"Đi thẳng ra suối, bước ra khỏi cửa không được phép ngoái đầu lại, ai hỏi, ai nói gì cũng không thưa.Đổ hết mọi thứ thẳng xuống suối, nhớ chưa?"
Loan gật đầu vâng lời, bỏ mảnh giấy đỏ ra khỏi miệng rồi ôm chậu nước đi thẳng ra khỏi cửa điện.
Bà đồng quay về phía chậu ngải vẫn còn bông hoa. Bông hoa đang khô héo dần, từng chiếc cánh hoa rụng xuống, thân cây hoa rũ xuống quắt lại. Bà đồng bê chậu hoa ra phía sau điện, chỗ lò hóa, nổi lửa lên và đốt cây ngải cùng xác hai thai nhi.
Bà đồng bước vào điện. Khi mọi thứ cháy hết cũng là lúc anh Điều ngồi dậy, ho sặc sụa.
Bà đồng chợt gục xuống. Anh Điều yếu ớt chạy lại đỡ. "Toàn, Toàn đâu..? Toàn ơi!"
Toàn nãy giờ vẫn chầu chực ngoài cửa đền, mới chỉ thấy Loan đi ra đi vào hai lần, gọi cô cũng không thưa nên không biết chuyện gì đang xảy ra, hết sức sốt ruột. Nghe thấy tiếng anh Điều, Toàn mừng rỡ chạy vào.
Bà đồng tím tái trong vòng tay của anh Điều. Bà đồng không biết rằng, để kết thúc chuyện này, cần ba mạng người. Và bà mới đốt có hai hình nhân thế mạng.
Loan bật cửa phóng xe máy lao đi.
Ở phía bên trong, bà đồng đang làm lễ diệt ngải. Bà lấy từ sau bàn điện ra hai hình nhân thế mạng, rút những tấm bùa vàng trong túi ra, đoạn rút cây dao găm nhỏ, khứa sâu vào lòng bàn tay, nhỏ máu vào hai lá bùa. Sau đó bà đồng dán hai lá bùa lên hai hình nhân thế mạng.
Bà đồng tiếp tục lấy phấn đỏ hoa râm bụt, vạch trên nền đất một vòng tròn ma trận với một ngôi sao lớn. Bà đặt chậu cây vào giữa vòng tròn, đốt nến lên rồi ngồi phía trước. Khi mọi thứ chuẩn bị xong xuôi thì Loan trở về, bê theo một chậu nước, bên trong có một đôi bạch ngư (cá trắng). Thêm vào đó là một ít bánh kẹo và quần áo cô nhi làm bằng giấy. Loan ngồi phía sau bà đồng. Bà đồng bắt đầu niệm chú cầu siêu, cầu cho linh hồn bị ràng buộc bởi cây ngải mau chóng siêu thoát.
---
(Quay trở về tháng 06/1996)
Đêm ấy Anh Thơ ngủ mê mệt sau việc làm ban chiều. Người cô đau nhức vô cùng. Cô khóc nhiều đến mức đầu đau váng còn mí mắt sưng húp. Bố mẹ cô đều bận việc đi làm, chỉ còn Anh Thơ ở nhà.
12 giờ đêm. Người Anh Thơ nặng trĩu. Bụng cô như bị ghim chặt xuống giường. Mở mắt ra, Anh Thơ giật mình cảm nhận thấy có thử gì đó đang ngồi trên bụng mình. Nhìn kĩ hơn, Anh Thơ nhìn thấy một đứa bé. Một đứa bé gái đang ngồi trên bụng cô.
Đứa bé đó đang khóc. Khóe mắt chảy ra những giọt máu đỏ lòm. Nó gọi: "Mẹ ơi...Con nhớ mẹ lắm...Sao mẹ không cho con gặp mẹ nữa...?"
Anh Thơ bật khóc nức nở, cơ thể vẫn không cục cựa được gì:" Mẹ xin lỗi...Mẹ xin lỗi con yêu..."
Anh Thơ không hề biết mình mang thai đôi cho đến khi bào thai trôi ra ngoài. Chắc hẳn là hai đứa con gái, hai đứa con gái bé bỏng đáng thương của mẹ.
"Con muốn ở bên mẹ, chăm sóc cho mẹ..."-Bóng ma thai nhi cất tiếng. Anh Thơ với tay định xoa đầu đứa bé nhưng không thể. "Mẹ cho cho phép con nhé? Mẹ yêu...?".
Anh Thơ gật đầu, bóng ma biến mất. Từng dòng nước mắt hối hận lăn dài trên má người phụ nữ trẻ tuổi. Từ ấy, cô sẽ luôn có một đứa bé bên cạnh mình. Bên tai cô luôn luôn văng vẳng tiếng trẻ con khóc ai oán.
Sau đêm ấy, Anh Thơ cảm thấy người mệt mỏi rệu rã. Hành tung bí ẩn của Hiếu càng làm cô lo lắng và đau khổ nhiều hơn. Những cơn đau lưng hành hạ cô. Cơ thể gày gò thiếu sức sống nhưng Anh Thơ lại tăng cân một cách khó hiểu. Cơ thế ấy dường như chẳng phải của cô nữa rồi.
Giây phút ấy, khi nhìn thấy Hiếu ân ái bên cạnh một người đàn bà khác, nền đất dưới chân Anh Thơ như sụp đổ. Cô lao vào đấm đá người đàn ông phụ bạc đang đứng trước mặt mình. Một phút trượt chân, Hiếu ngã lăn xuống dưới. Sợ hãi, Anh Thơ chạy theo Hiếu, lo lắng anh bị làm sao. Nhưng giây phút nhìn thấy dáng Hiếu nằm bất tỉnh dưới chân cầu thang, dòng suy nghĩ trong đầu Anh Thơ như đông cứng lại. Một giọng nói thì thầm bên tai cô, khơi dậy tất cả mọi niềm uất hận, tủi nhục, đau khổ trong cô: "Mẹ..Hắn ta không đáng sống..Hắn ta đáng chết một cách đau khổ nhất. Để hắn sống, hắn sẽ lại làm mẹ đau khổ. Hắn lại thuộc về một người phụ nữ khác mà?...Anh Thơ chẳng suy nghĩ gì được nữa.
Khi lấy lại ý thức, cô đang thấy mình đứng bần thần trong căn phòng trống vắng, trên tay cầm chiếc bay. Cô buông tay. Chiếc bay rơi "Keng" xuống đất. Còn mình cô ở lại thế giới này có ích gì không?...
Anh Thơ đi từng bước lầm lũi ra khỏi khu công trường. Bước chân đưa cô đến cây cầu bắc ngang qua dòng sông Cầu đang chảy xiết. Bước đôi chân trần lên thành cầu. Anh Thơ nhìn xuống dưới...
Giây phút cô ra đi, chẳng một ai hay biết.
Cây ngải khẽ rung rinh rồi bốc lên một làn khói đỏ chói. Những tiếng kêu thét khẽ rít lên trong gió. Tiếng trẻ con ai oán não nề vang lên như một bài hát.
Bà đồng rùng mình. Chưa bao giờ bà gặp một thứ ngải mạnh mẽ đến thế này. Nó được nuôi bằng oán niệm, oán niệm của con trẻ. Mà trẻ con thì không biết suy nghĩ, không biết dừng lại. Bà nhẩm chú siêu thoát nhanh hơn, mong các Đấng bề trên cứu vớt lấy linh hồn đã mục ruỗng này. "Không đi không đi không đi..."- Con bé thét lên trong làn khói đỏ.
"Con nghĩ con ở lại đây được gì? Mẹ con, anh con đã ra đi hết rồi...Con ở lại, chỉ hại thêm người khác...". "Không đi không đi không đi..."Con bé vẫn lẩm bầm.
Bà đồng lấy lá bùa vừa được tưới máu, đốt hương thảo lên, rồi gí lá bùa vào nến- Bùa trục vong. Tiếng trẻ con gào thét trong đau đớn. "Đau quá..."
"Đi về phía ánh sáng đi!" Bà đồng thét.
"Không được. Cháu cần một thứ...Là hắn ta..Lời xin lỗi của hắn ta.". Cô bé nói xong, làn khói đỏ lặn xuống thân cây.
Bà đồng gõ mõ đều đều, nhìn về phía anh Điều. "Con quỷ, mau thức dậy...". Bà lại lấy cây trúc treo chuông quật liên tiếp vào thân xác héo mòn của anh Điều. Như một cái xác khô, anh Điều ngồi dậy, mắt nhắm nghiền, hơi thở vẫn nặng nhọc.
"Ngươi còn nhớ được điều gì? Con quỷ kia?"
"Hizzzz.hehee..cố trục ta ra à? Hahaa không được đâu..."
Bà đồng móc trong cổ áo chiếc vòng ngọc, rồi chạy lại ấn vào trán anh Điều. Da thịt anh Điều cháy xèo xèo kèm theo tiếng thét ghê rợn. "Mau trả lời ta!"
"Ta...ta không còn nhớ nữa, là cô ta...cô ta và đứa trẻ trên vai..." Đoạn con quỷ lại giơ tay khua khua trong không khí như động tác quét xi măng. Đó chắc có lẽ là hình ảnh cuối cùng hắn ta nhìn thấy trước khi chết. Có lẽ chính vì vậy mà trong ảo giác của rất nhiều người, con quỷ liên tục trét xi măng như tạo một chiếc quan tài xung quanh người nạn nhân. Con quỷ không ngừng khua khoắng. Một động tác lặp đi lặp lại. Chắc chắn nó không thể là một hành động vô nghĩa.
Bà đồng nhìn theo từng nét khua khoắng của con quỷ. T...H...O...
"Ngươi còn nhớ Thơ không?.."
Con quỷ lẩm bẩm: "Thơ..Thơ..là cô ta..."
"Ngươi và cô ấy đã từng có con với nhau, còn nhớ chứ..?"
"Đứa trẻ ấy? Là con ta?..." Con quỷ lắc lư.
"Ngươi dám đối diện với nó chứ?"
Chẳng đợi con quỷ đáp, bà đồng lại lẩm nhẩm lời gọi hồn. Làn khói đỏ lại bốc lên.
"Cha?.." Giọng nói nhẹ nhàng cất lên đến gai người.
"Sao cha bắt mẹ bỏ con...để đi với cô ta..? Cha à, con đau lắm..."
Làn khói đỏ bao vây lấy thân hình anh Điều. "Cha biết con đau thế nào không?"
Con quỷ quằn quại. Bất chợt chân tay anh Điều gãy gập lại, người cong ép sát xuống sàn. Tiếng gào thét không ngớt vang lên
"Đau vậy đấy. Hahaaaha..."
"Dừng lại đi!!" Bà đồng thét.
"Cháu sẽ mang hắn đi, mang hắn đến nơi hắn đáng đến. Hehee.heee..Nhưng trước khi đó, cháu cần máu...20 năm qua rồi..."Làn khói đỏ nói.
"Đừng giam nhốt linh hồn ai nữa..."- Bà đồng lấy hai hình nhân thế mạng quơ qua ngọn nến. Hình nhân bắt lửa cháy bùng bùng.
Bà đồng vội ngồi xuống lẩm nhẩm lễ trục vong. Khi hình nhân cháy hết, bà đốt bộ quần áo hài nhi, đồ chơi bằng giấy. Bà mong những thứ này sẽ ngăn cô bé hại người. Bà đồng làm lễ trục hai vong hồn ở trong cây ngải và trong người anh Điều ra. Loan sợ hãi nãy giờ mới run rẩy đứng dậy hắt nước thánh khắp căn phòng. Đoạn cô ngậm một mảnh giấy đỏ trong miệng, giơ chậu nước chứa hai con cá trắng lên cao.
Mắt anh Điều mở to rồi trợn ngược thành màu trắng khi làn khói đỏ vẫn vần vũ xung quanh ngày càng nhanh hơn. Thân thể anh bay lên khỏi mặt đất 1 mét. Hai con cá quẫy đạp tung tóe nước. Bà đồng giơ một chiếc gương lên soi về phía làn khói đỏ.
Làn khói bị hút vào gương. Cơ thể anh Điều rơi thẳng xuống đất bất động. Bà đồng ném vội tấm gương vào chậu nước, lấy tấm vải đỏ phủ lên rồi cắm vào đó 3 nén hương đang cháy. Đoạn bà đồng ra lệnh cho Loan bê chậu nước ra con suối gần đó đổ đi.
"Đi thẳng ra suối, bước ra khỏi cửa không được phép ngoái đầu lại, ai hỏi, ai nói gì cũng không thưa.Đổ hết mọi thứ thẳng xuống suối, nhớ chưa?"
Loan gật đầu vâng lời, bỏ mảnh giấy đỏ ra khỏi miệng rồi ôm chậu nước đi thẳng ra khỏi cửa điện.
Bà đồng quay về phía chậu ngải vẫn còn bông hoa. Bông hoa đang khô héo dần, từng chiếc cánh hoa rụng xuống, thân cây hoa rũ xuống quắt lại. Bà đồng bê chậu hoa ra phía sau điện, chỗ lò hóa, nổi lửa lên và đốt cây ngải cùng xác hai thai nhi.
Bà đồng bước vào điện. Khi mọi thứ cháy hết cũng là lúc anh Điều ngồi dậy, ho sặc sụa.
Bà đồng chợt gục xuống. Anh Điều yếu ớt chạy lại đỡ. "Toàn, Toàn đâu..? Toàn ơi!"
Toàn nãy giờ vẫn chầu chực ngoài cửa đền, mới chỉ thấy Loan đi ra đi vào hai lần, gọi cô cũng không thưa nên không biết chuyện gì đang xảy ra, hết sức sốt ruột. Nghe thấy tiếng anh Điều, Toàn mừng rỡ chạy vào.
Bà đồng tím tái trong vòng tay của anh Điều. Bà đồng không biết rằng, để kết thúc chuyện này, cần ba mạng người. Và bà mới đốt có hai hình nhân thế mạng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook