Ám Tình
-
105: Anh Là Nhất Là Nhất Được Chưa
Chiều đến.
Lúc mọi người trong nhà đang quây quần bên nhau để bàn về những câu chuyện vui vẻ trong tương lai thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng chuông cửa.
Bác Trần vội ra chạy ra ngoài, Nam Tịch Viên ngồi trong nhà không khỏi ngóng trông:
"Là ai đến giờ này vậy nhỉ?"
"Mẹ cũng không biết." Hạ Ngữ Diệp lắc đầu.
Chẳng mấy chốc bác Trần đi vào, theo sau bác còn là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt sáng sủa, điển trai, quần tây áo sơ mi lịch lãm.
Vừa nhìn người này, Nam Tịch Viên đã nhận ra là ai ngay.
"Con chào bác trai, bác gái ạ." Người đàn ông lịch sự cúi đầu.
"Tử Khiêm sao con, mau ngồi xuống." Nam Từ vui vẻ gật đầu, rất hoan nghênh người đàn ông này.
"Con biếu hai bác ạ." Cao Tử Khiêm đặt thứ trên tay lên bàn rồi mới ngồi xuống ghế đối diện với Nam Tịch Viên và Lục Dĩ Thiên, anh ta nghi hoặc: "Anh đây là..."
"Anh ấy là bạn trai của tôi." Không đợi Cao Tử Khiêm nói hết lời, Nam Tịch Viên đã lên tiếng trả lời.
Cô đan tay mình vào tay anh, động tác hết sức tự nhiên.
Lục Dĩ Thiên nheo nhẹ mi mắt nhìn người đàn ông trước mặt mình, rốt cuộc anh ta là ai vậy? Anh thầm đánh giá Cao Tử Khiêm, thấy biểu cảm anh ta có chút thay đổi khi nghe những lời Nam Tịch Viên vừa nói thì bỗng đưa ra suy đoán của bản thân.
Phải chăng Cao Tử Khiêm có tình ý với cô, nói chính xác hơn anh ta chính là vị hôn phu trong lời đồn của Nam Tịch Viên?
"Em...! đã có bạn trai rồi?" Cao Tử Khiêm quả thật bất ngờ, không nghĩ Nam Tịch Viên vừa đi xa một chuyến trở về đã có bạn trai mới.
"Tử Khiêm à, thật ra tiểu Viên đã có bạn trai, hai đứa nó cũng sẽ tổ chức hôn lễ vào một tháng sau..."
Hạ Ngữ Diệp khó xử khi chứng kiến cảnh này, những ngày qua tuy Nam Tịch Viên không có ở Nam gia nhưng Cao Tử Khiêm vẫn hay đến thăm bà và Nam Từ.
Vì anh ta rất thích Nam Tịch Viên nên sẵn sàng chờ đợi cô thay đổi suy nghĩ.
Tấm lòng mà anh ta dành cho Nam Tịch Viên đã được mọi người thấy rõ, chỉ không ngờ rằng sau khi trở về Nam Tịch Viên không những không chấp nhận hôn sự đã định mà còn dắt theo bạn trai mới.
Cao Tử Khiêm là người đàn ông mà Nam Hoành Quân và Nam Từ muốn cô gả cho, bởi anh ta không những tài năng lại thành đạt, tính tình ôn hòa và nhã nhặn, hầu như toàn diện về mọi mặt.
Cũng vì Nam Tịch Viên không thích nên mới trốn đi, thật ra cô cũng không biết vì sao khi đó lại không thích một người như Cao Tử Khiêm.
Nhưng suy cho cùng, Lục Dĩ Thiên mới là người cô yêu và chấp nhận ở bên cạnh đến muốn đời.
"Cao Tử Khiêm, thật xin lỗi vì không đáp lại tấm chân tình của anh.
Với một người đàn ông đầy sự thu hút như anh, tôi nghĩ sẽ có người xứng đáng với anh hơn tôi." Nam Tịch Viên không khó xử như mẹ mình, ngược lại cô rất bình thản khi thốt lên những lời này.
Từ nãy đến giờ Lục Dĩ Thiên vẫn ngồi im không nói gì, tuy nhiên ánh mắt của anh đã có phần tối hơn lúc nãy.
Khi nhìn Cao Tử Khiêm, sự lạnh lùng và tia lạnh lẽo cũng xuất hiện ngày một nhiều.
Cao Tử Khiêm vỡ lẽ mọi chuyện, anh ta cúi đầu xuống trốn tránh ánh nhìn của mọi người, "Anh hiểu rồi."
Lòng Cao Tử Khiêm đau đớn, giây sau anh ta ngẩng đầu, cố tỏ ra bình tĩnh:
"Bác trai, bác gái, con xin phép về trước.
Tịch Viên, tạm biệt em."
Lúc anh ta đứng dậy rời đi thì có nhìn Lục Dĩ Thiên một cái, chứng kiến được bộ mặt đằng đằng sát khí của anh thì thoáng hoảng hốt.
Vì sao anh lại có biểu cảm đấy, như là sắp giết người vậy, thật ghê rợn làm sao!
Cao Tử Khiêm không nán lại lâu, anh ta bước chân rời khỏi Nam gia, tâm trạng trở nên tồi tệ.
Anh ta chỉ tạm biệt Nam Tịch Viên nhưng không hề chúc cô hạnh phúc, bởi anh ta không thể nào thốt ra lời nói ấy được.
Cao Tử Khiêm nghe phong phanh Nam Tịch Viên đã trở về nhà, thế nên anh ta mới nhân cơ hội thăm Nam Từ và Hạ Ngữ Diệp để gặp cô, nào ngờ lại chứng kiến được sự mặn nồng này.
Lần đầu tiên gặp Nam Tịch Viên thì anh ta đã phải lòng cô, quyết cưới cô về cho bằng được, vậy mà mọi chuyện dường như không đúng ý anh ta.
Cao Tử Khiêm nghĩ đã đến lúc anh ta nên buông tay rồi.
Bóng dáng Cao Tử Khiêm đã khuất xa, bấy giờ Nam Tịch Viên mới thở dài một tiếng:
"Chẳng biết anh ta thích con ở điểm nào nữa, đúng là xinh đẹp quá cũng khổ!"
Hạ Ngữ Diệp nghiêm giọng:
"Con bé này, lại còn đùa giỡn."
"Con nói đúng mà." Cô cười cười.
Nam Từ thở dài một tiếng:
"Nếu đã không có tình ý với người ta thì từ chối cũng tốt, để cậu ấy có thể dần buông bỏ."
"Ba mẹ, hai người tiếc cái gì, chẳng phải có một chàng rể cực phẩm này rồi sao?" Nam Tịch Viên đưa tay chỉ vào người Lục Dĩ Thiên, khóe môi nở nụ cười rạng rỡ.
Bấy giờ Lục Dĩ Thiên mới khôi phục lại bộ dạng bình thường, anh đưa ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào con ngươi đen láy của cô, sự dịu dàng ngập tràn.
Khi ở trong phòng chỉ có hai người, Lục Dĩ Thiên ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của người con gái bên cạnh mình, cằm anh tì lên vai cô:
"Khi nãy anh rất thích bộ dáng từ chối người khác của em, sau này cứ thế mà phát huy nhé."
"Thế à?"
"Nhưng có một điều anh không hài lòng."
"Là gì?"
"Em nói anh ta đầy sự thu hút, thu hút ở chỗ nào chứ?"
Nam Tịch Viên quay sang cắn nhẹ vào tai anh một cái, "Anh nhỏ nhen thật đấy!"
"So với anh thì còn kém xa." Lục Dĩ Thiên suy đi nghĩ lại, Cao Tử Khiêm vốn chẳng bằng anh chút nào.
"Tự luyến thật!" Nam Tịch Viên bật cười, cô chịu thua: "Anh là nhất, là nhất được chưa?"
"Thế thì còn nghe được!" Lục Dĩ Thiên mát lòng mát dạ.
"Nhưng bộ dạng anh khi ghen cũng không cần phải đáng sợ như vậy đâu.
Anh dọa cho anh ta hãi hùng rồi kia kìa." Nhớ lại khi chiều tuy Lục Dĩ Thiên không nói gì nhưng Nam Tịch Viên có thể cảm nhận rõ cơn gió lạnh lẽo bỗng truyền dọc sống lưng cô, và cô biết cơn gió ấy là do người đàn ông bên cạnh cô mang lại.
Khi đó nếu cô không nhanh chóng từ chối Cao Tử Khiêm thì có lẽ Lục Dĩ Thiên sẽ phát điên mất, một người nóng tính và bá đạo như anh có thể lắm sẽ trừng trị cho Cao Tử Khiêm một bài học.
"Chưa móc mắt anh ta là may rồi, dám nhìn em với ánh mắt dịu dàng như vậy." Lục Dĩ Thiên hừ lại một tiếng, anh xoay mặt cô về phía mình, nhìn cô rồi trịnh trọng tuyên bố: "Em chỉ có thể thuộc về anh mà thôi!"
Dứt lời liền hôn lấy môi cô, giây sau cùng cô ngã xuống chiếc giường rộng lớn...!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook