Ám Thị
66: Gió Nổi


"Nỗi đau được chia thành hai loại trong thế giới này.

Một loại sẽ làm ngươi tổn thương và một loại sẽ làm ngươi phải thay đổi."
- Tokyo Ghoul
Tư gia của Mạc Kỳ Hạ nằm riêng ở khu thượng lưu phía Bắc thành phố.

Kiến trúc hiện đại với những nét vuông vức, thoạt nhìn giống những chiếc hộp xếp lệch lên nhau, đi kèm kính cường lực ở nhiều mặt.

Loại đá được lót với màu chủ đạo là trắng.

Để thuê kiến trúc sư thôi đã là số tiền không nhỏ.
Vì biển số xe lạ nên khi đến cổng đã bị bảo vệ ngăn lại, đến khi trông thấy Mạc Kỳ Hạ ngồi phía sau bảo vệ trực cổng mới mở cổng.

Có thể nói về mức độ an ninh ở nơi này rất cao.

Nơi nào cũng có camera, cũng có bảo vệ trực.

Người giàu đặc biệt sợ chết hơn người nghèo bởi vì họ có quá nhiều thứ để mất.
Chiếc BMW của Tần Y Lạc tuy rằng cũng nằm trong phân khúc sang trọng nhưng nếu đặt cạnh chiếc Rolls-Royce Boat Tai đang đậu trong gara của Mạc Kỳ Hạ thì đúng là một trời một vực, vị tiểu thư Mạc gia này có vẻ cũng rất thích những chiếc Roll-Royce.

Phiên bản Boat Tai không phải có tiền là sở hữu được mà phải có rất nhiều tiền.

"Đến nơi rồi à..." Thuần Dương Thần nói, gương mặt vừa tỉnh ngủ của cô trông thật tinh khôi.

Bàn tay của hai người vẫn nắm chặt lấy nhau.

Mạc Kỳ Hạ ôn nhu nhìn Thuần Dương Thần:
"Phải, tới rồi." Mạc Kỳ Hạ nói, cô nhẹ nhàng vuốt vài sợ tóc sang vành tai cho đối phương.

Cử chỉ thật dịu dàng, ánh mắt chứa đầy yêu thương.

Tần Y Lạc ngồi phía trước chỉ lặng lẽ thở dài.

Tại sao cô lại làm tài xế lái xe cho hai người này chứ? Khi đã đến đường vào, cả ba xuống xe, Tần Y Lạc đưa lại chìa khóa cho một bảo vệ để người này cho xe vào gara.

"Chị, Kỳ Hạ nấu ăn rất ngon đấy!" Thuần Dương Thần nói.

Tay đã bám chặt lấy tay đối phương.

"Thế thì đáng để người kén ăn như tôi mong chờ." Tần Y Lạc nói, lời lẽ công kích về hướng Mạc Kỳ Hạ.

Vì dù muốn hay không Tần Y Lạc cũng có chút chướng mắt khi thấy hai người này quá thân thiết.
Mạc Kỳ Hạ bất đắc dĩ cười khổ.

Thuần Dương Thần vẫn như mọi khi, không nhận thức được mùi thuốc súng ở mọi nơi.

Cô chỉ đang cảm thấy rất vui.

Đây có thể gọi là lần đầu tiên cả ba người cùng đi với nhau.
Vào đến bên trong, Mạc Kỳ Hạ liền xuống bếp, Tần Y Lạc cùng Thuần Dương Thần ngồi gần đó có thể quan sát.

Nhìn động tác của Mạc phó tổng thì đã biết mới tập nấu ăn gần đây thôi, động tác còn lóng nga lóng ngóng, thái thịt hay rau củ không hề có kỹ năng cao, hẳn kẻ tình nguyện làm chuột bạch suốt thời gian đó không ai ngoài Thuần Dương Thần nhà Tần Y Lạc.

Thuần Dương Thần mới ngồi vài phút đã tìm cớ chạy đến phụ giúp Mạc Kỳ Hạ rửa rau, bỏ lại Tần Y Lạc một mình ngồi ở bàn.

Tần Y Lạc vốn cũng là một người lãnh đạm nên chẳng màn nói gì, cô lấy cuốn sách từ túi của mình ra đọc.

Là cuốn Bà Dalloway, đây không phải là cuốn mà cô cho Mạc Kỳ Yến mượn, thực chất cuốn Bà Dalloway kia vẫn còn nằm nguyên ở nhà Mạc Kỳ Yến, cuốn mà Tần Y Lạc cầm trên tay là ở nhà cô.

Tần Y Lạc vốn có tận hai phiên bản cuốn sách này.

Nhắc tới Mạc Kỳ Yến, nữ nhân kia đã mất tung tích, cũng không trở về nhà.

Nhưng Tần Y Lạc thì phần nào đã đoán ra Mạc Kỳ Yến sẽ làm gì, suy cho cùng mọi thứ vẫn đang đúng với kế hoạch mà cô đã mưu tính từ 10 năm trước.


Tần Y Lạc đang đọc đến chương nói về Septimus Smith, một người được mô tả là điên loạn vì chiến tranh.

Sau khi trải qua tổn thương anh càng lúc càng yếu đuối, sau cùng là tự kết liễu đời mình.

Tổn thương là không thể tránh khỏi nhưng lựa chọn làm gì với tổn thương là ở bản thân mình.

Và Tần Y Lạc đã có lựa chọn của chính cô.

Mạc gia hiện tại so với đời trước càng hưng thịnh hơn.

Mạc Thái Long kết hôn với Kỳ gia càng như hổ được chấp thêm cánh.

Người đời nhìn vào sẽ thấy một Mạc Thái Long đĩnh đạc tác phong quân tử, một Kỳ Thức Nhàn tri thư đạt lễ.

Nhưng thật chất họ là ác quỷ trong ác quỷ, rất biết cách đội lốt người.

"Bác sĩ Tần, thức ăn đã xong." Mạc Kỳ Hạ lên tiếng, kéo cô ra khỏi luồng suy nghĩ.

Tần Y Lạc gấp lại cuốn sách cất vào túi.
Cô nhìn những dĩa thức ăn trước mặt, những món ăn đơn giản.

Nhưng suy cho cùng một người bận rộn như Mạc Kỳ Hạ có thể nấu được thì đã phải rất cố gắng rồi.
Thuần Dương Thần chủ động gấp thức ăn cho Tần Y Lạc, rồi đến Mạc Kỳ Hạ.

Không khí tuy rằng có phần trầm lặng nhưng cũng gọi là bình yên.

Nếu bây giờ có thêm Mạc Kỳ Yến thì có khi sẽ vui hơn chăng?
Mạc Kỳ Hạ cùng với Thuần Dương Thần đang rất vui vẻ, tuy rằng hai người đều không nói quá nhiều nhưng lại có sự kết nối vô cùng lớn.

Tự hỏi, mấy ai có thể cùng ta yên tĩnh đi hết cuộc đời?
Sau khi bửa ăn kết thúc, Tần Y Lạc ở lại phòng pha trà của Mạc Kỳ Hạ chờ đợi.

Tần Y Lạc ngồi trên ghế gỗ, mái tóc đen đã được buộc hờ phía sau để vài lọn tóc nhỏ buông thả phía trước.

Chiếc áo sơ mi trắng được xoắn tay áo gần khủy, cô tiếp tục đọc cuốn sách Bà Dalloway.

Gần nửa tiếng sau thì Mạc Kỳ Hạ gõ cửa bước vào, cô đã thay bộ đồ lúc nãy thành chiếc váy màu xanh nhạt.

"Dương Thần đã đi ngủ." Mạc Kỳ Hạ nhẹ nhàng nói.
Tần Y Lạc mắt vẫn nhìn vào sách trả lời: "Thói quen trước khi đi ngủ cần có người bên cạnh của Dương Thần xem chừng bây giờ phải giao cho Mạc tiểu thư rồi."
"Bác sĩ Tần, tôi sẽ chăm sóc thật tốt cho em ấy." Mạc Kỳ Hạ nói, cô ngồi vào ghế đối diện.

Gương mặt ôn hòa xinh đẹp.

Cô bắt đầu bật máy làm nóng ấm nước.
"Đây vốn là nơi tôi hay pha trà để thư giãn.

Xin phép mời bác sĩ Tần một ấm trà nhỏ." Mạc Kỳ Hạ nói.

Tần Y Lạc đặt sách xuống bàn.

Cô nhìn vào Mạc Kỳ Hạ, ánh mắt không rõ tâm tư.

"Kỳ gia tri thư đạt lễ, từ lâu đã nghe đến trà nghệ vang danh." Tần Y Lạc nói, không rõ là khen hay giễu cợt.
Mạc Kỳ Hạ vẫn tiếp tục pha trà.

Chiếc váy màu xanh ôn nhu này càng khiến cô thật diễm lệ.

Động tác của cô uyển chuyển chẳng khác gì đang cầm bút họa thư pháp.

Mạc Kỳ Hạ là con gái của Kỳ Thức Nhàn, Kỳ gia là danh gia, trà nghệ truyền thống là một thứ gần như quy tắc mà nữ nhân phải học.
"Trà nghệ tự nghĩ không bằng mẹ tôi nhưng chắc cũng không đến nỗi làm bác sĩ Tần thất vọng." Mạc Kỳ Hạ nói.
Cô đang đun nước sôi để tráng lại tách trà.


Đây là một trong số các nước pha trà.
"Thực ra người giỏi về trà đạo nhất trong gia đình chính là Kỳ Yến." Mạc Kỳ Hạ đột nhiên nói.

Gương mặt vẫn duy trì niềm vui nhưng ánh mắt đã phức tạp.

"Lúc nhỏ hẳn cô rất ngưỡng mộ chị gái của mình." Tần Y Lạc nói.
"Đúng thế, chị ấy từ nhỏ đã gánh hết tất cả giáo huấn khắc nghiệt từ Mạc gia lẫn Kỳ gia thay cho tôi." Mạc Kỳ Hạ lên tiếng vừa đổ nước sôi nhẹ nhàng lên tách trà để tráng lại.
"Sau này lớn lên tôi mới biết chị ấy cũng không thích gì việc bị giáo huấn như thế.

Chỉ là nếu chị ấy không cam chịu thì tôi phải chịu." Mạc Kỳ Hạ tiếp lời.

Ngón tay thanh mảnh mở nắp trà, dùng thanh tre đong vừa phải cho vào một tách trà riêng biệt.
Cô lấy lá trà cho vào ấm.

"Nhưng rồi chị ấy lại bỏ đi." Mạc Kỳ Hạ nói.

Cô cười nhạt, tiếp tục cho nước nóng vào bình.

Lời nói nhẹ tựa sương khói nhưng tâm can lạnh đi không ít.

Hai chị em bọn họ trong Mạc gia nương tựa nhau cả thời thiếu niên.

Mạc Kỳ Yến dù không hề muốn thừa kế tập đoàn nhưng cam tâm đi theo sự giáo dục nghiêm khắc.

Tất cả vì muốn em gái mình có được một tuổi thơ trọn vẹn.

Nhưng rồi sau sự kiện rơi máy bay, Mạc Kỳ Yến đã bị đuổi ra khỏi nha đình.
Tần Y Lạc im lặng, cô nhớ đến chiếc lưng in hằn đòn roi vì bị bạo hành của Mạc Kỳ Yến do chính cha ruột gây ra.

Cái gọi là bảo vệ em gái là cam tâm hứng chịu những tổn thương từ cơ thể đến tinh thần.

Từ lúc nhỏ đến khi thành niên, kể cả hiện tại Mạc Kỳ Yến chưa bao giờ thôi bảo vệ Mạc Kỳ Hạ.

Hai chị em bọn họ đều chịu tổn thương, người gây ra tổn thương đó là cha mẹ, là gia đình.

Ngoài việc bất lực chịu đựng họ không thể chống trả.
Đây là sự khác biệt giữa Tần Y Lạc và chị em Mạc gia.
Cô đã gϊếŧ anh trai của mình vì hắn biến cô thành công cụ kiếm tiền.

Tần Y Lạc vẫn nhớ việc cô dùng dao lọc đi từng mảnh thịt trên người hắn rồi mang đi nấu cho chó ăn.

Tự do là thoát khỏi kẻ bạo hành mình.

Tự do là gϊếŧ đi chính kẻ hãm hại mình.

Tự do là phải chính bản thân giành lấy.
Thế gian này sẽ không vì ngươi là nữ nhân mà nhẹ tay, trái lại vì ngươi là nữ nhân mà mang ngươi ra giằng xé đày đọa.

Tần Y Lạc nghĩ tới đây bất giác cười nhẹ.
"Mạc tiểu thư, cô có biết tại sao khi người ta vừa tự sát hụt xong sẽ không lập tức thử lại liền không?" Tần Y Lạc hỏi, lời này không ăn nhập gì với câu chuyện khiến Mạc Kỳ Hạ có chút suy nghĩ.

"Chị là bác sĩ tâm lý, tôi chỉ là một người kinh doanh thôi." Mạc Kỳ Hạ nói, cô dựa lưng vào ghế.

Ánh mắt cô đọng nhìn về trực diện về phía Tần Y Lạc.

Nữ nhân trước mặt Mạc Kỳ Hạ không đơn thuần, không hề đơn thuần.
"Tự sát cũng giống như ham muốn thể xác, cần phải có hứng thứ.

Chỉ khác hứng thú của tự sát là sự dâng trào của nỗi buồn, tổn thương mà thôi.


Khi tự tử hụt thì giống cơn sóng đã trôi qua, người ta có xu hướng xấu hổ vì tự tử nhiều hơn là dâng trở lại cảm giác muốn tự tử tiếp."
Tần Y Lạc từng lời nhẹ nhàng nói ra.

Loại lý lẽ này lần đầu tiên Mạc Kỳ Hạ mới được nghe.

Bất giác cô không biết phải nói gì.
"Khi người ta có khuynh hướng tự tử lần thứ nhất rất có thể sẽ thử lại lần thứ hai.

Phải không Mạc tiểu thư?" Tần Y Lạc hỏi.

Lời này như vạch trần tâm tư của Mạc Kỳ Hạ.

Tần Y Lạc thực sự đáng sợ.
"Bác sĩ Tần, ruốt cuộc chị muốn nói gì?" Mạc Kỳ Hạ hỏi, ngữ khí vẫn điềm tĩnh nhưng cơ hồ tâm can đã rối loạn.
"Ý tôi rất rõ ràng, cô sớm muộn cũng sẽ tự tử tiếp lần nữa mà thôi." Tần Y Lạc nói.

Cô không cười mà trở nên nghiêm túc.
"Tôi không muốn cô tự làm hại bản thân." Tần Y Lạc nói, cô thả một hơi dài.

Rót trà vào tách cho đối phương.
Mạc Kỳ Hạ lúc này có chút thả lỏng hơn.

Cô chưa bao giờ bị vạch trần như thế, điều này khiến cô mất đi khả năng tự vệ.

Cảm giác thật không hề dễ chịu.
"Bác sĩ Tần, chị thực sự muốn gì?"
Mạc Kỳ Hạ hỏi.

Lời lạnh như băng.
Tần Y Lạc tự thưởng trà, cô thích mùi hương của phổ nhĩ.

Nhẹ nhàng thanh tĩnh làm sao.
"Hầu Cường là do tôi gϊếŧ." Tần Y Lạc nói, lời nhẹ tựa sương khói.
Mạc Kỳ Hạ chân mày cau lại, ánh mắt vô cùng ngỡ ngàng.
"Cô...!Cô!"
"Mạc tiểu thư, cô không nên bất ngờ mới phải." Tần Y Lạc nhìn nữ nhân trước mặt trấn an.
"Ngày hôm đó sinh thần của cô, Mạc Kỳ Tuấn lấy lý do tổ chức sinh thần nên mời cô đến nhà hàng.

Nhưng ly mà cô uống vốn đã bị bỏ thuốc.

Khi cô bất tỉnh hắn danh chính ngôn thuận là anh trai đưa cô rời đi.

Nhưng sau đó lại đưa cô sang cho Hầu Cường."
Tần Y Lạc từng lời kể lại.

Hầu Cường khi đó còn không biết Mạc Kỳ Tuấn có quan hệ với vợ mình, hắn và Mạc gia có hợp đồng phải bàn nên khi được Mạc Kỳ Tuấn mới đến sinh thần Mạc tiểu thư liền đồng ý.

Nhưng thực tế, Hầu Cường cùng Mạc Kỳ Tuấn từ lâu đã âm mưu từ trước.

Một mặt, vừa có thể khống chế Mạc Kỳ Hạ, một mặt vừa kiếm lợi được từ Hầu gia.

Đây là kế sách mà Mạc Kỳ Tuấn đã dự tính.

"Cô làm sao có thể gϊếŧ Hầu Cường?" Mạc Kỳ Hạ hỏi, mọi thứ quanh cô như ma trận.

Cô không bao giờ nghĩ một nữ nhân như Tần Y Lạc có thể tính toán đến thế.
"Nếu chỉ xóa video thì có ích gì khi Hầu Cường còn sống, hắn sẽ tiếp tục làm phiền cô thôi." Tần Y Lạc vừa xong liền tiếp tục uống trà.

Mạc Kỳ Tuấn ban đầu muốn trục lợi cả hai nơi, Tần Y Lạc đã lợi dụng đều này khiến cả Hầu gia sụp đổ.

Việc này có phần dễ dàng hơn dự tính của cô.
"Bác sĩ Tần, cô không hề đơn giản.

Cô từ đầu đã mưu tính muốn đánh sụp Mạc gia." Mạc Kỳ Hạ lên tiếng.

Giọng nói đã lấy lại điềm tĩnh.

"Sai rồi, tôi chưa hề muốn đánh sụp Mạc gia.

Tập đoàn các người lớn như thế tôi làm sao có bản lĩnh đánh sụp?" Tần Y Lạc vừa nói vừa cười nhạt.

"Những người tôi yêu thương trên đời chỉ còn duy nhất mỗi Dương Thần, người em quá yêu lại là cô.


Tôi làm sao có thể để cô tổn thương?" Tần Y Lạc điềm đạm lý giải.
"Gϊếŧ người đơn giản vậy ư?" Mạc Kỳ Hạ vô thức hỏi.

Lời này khiến Tần Y Lạc cười lạnh: "không, gϊếŧ người vốn rất khó" Tần Y Lạc nở nụ cười.

Cô bắt chéo chân, tay chống cằm nhìn đối phương.

"Mạc tiểu thư, cô có nghĩ bản thân luôn trốn tránh mọi thứ không?" Tần Y Lạc nói.

Dáng vẻ điềm đạm đã biến mất.

Tần Y Lạc lúc này trở nên bội phần quỷ dị.

Ánh mắt cô đọng như chứa cả ác quỷ trong lòng.

Tần Y Lạc rất đẹp nhưng là đẹp một cách đáng sợ.
Mạc Kỳ Hạ nhìn Tần Y Lạc, có chút ngây người.

Cô bị áp lực từ phía Tần Y Lạc áp chế, đây việc cô chưa từng trải qua.
"Chiến tranh, gϊếŧ chóc, rồi hòa bình.

Hòa bình thực ra là thiết lập lại việc cầm quyền hợp pháp mà thôi." Tần Y Lạc nói, gương mặt vẫn duy trì nụ cười.

Cô nhẹ nhàng dùng ngón tay đổ trà từ ấm sang tách cho Mạc Kỳ Hạ.
"Mạc Kỳ Tuấn có đáng chết không?" Tần Y Lạc hỏi.

Giọng điệu nhẹ nhàng nhưng lại chứa sự u mê đến đáng sợ.

Là sự mê hoặc của kẻ sát nhân ám thị lên người khác.

Dẫn dụ, khơi dậy tâm địa độc ác nhất của con người.
Mạc Kỳ Hạ hoàn toàn bị động.

Cô cảm thấy không khí thật sự nặng nề.

Cô vẫn nhớ cái hôm sinh nhật, Mạc Kỳ Tuấn lấy lý do tổ chức sinh nhật cho cô rồi bỏ thuốc vào rượu.

Sau đó hắn lấy thân phận anh trai đưa cô về, cô nửa tỉnh nửa mê bị đưa đến khách sạn rồi thì Hầu Cường xuất hiện...!
"Hắn đáng chết." Mạc Kỳ Hạ vô thức nói.
Lời vừa buông Tần Y Lạc càng cười vui vẻ.
Cô cảm thấy trong tâm can dâng lên sự thỏa mãn khôn tả.

Tần Y Lạc cầm tách trà đưa về phía Mạc Kỳ Hạ vô.

"Thế thì để tôi thay cô gϊếŧ hắn đi." Tần Y Lạc nói.

Mùi hương trà nhẹ nhàng bao bọc lấy khứu giác Mạc Kỳ Hạ, lời nói kia của Tần Y Lạc như thứ thuốc chữa bệnh với Mạc Kỳ Hạ.

Cô nhận lấy tách trà từ tay đối phương, uống lấy một ngụm.

Trong lòng cô lúc này tràn ngập hận ý, từng ký ức một về việc cô bị cưỡng bức quay trở về.

...
...
Ký ức trôi đến đâu hận ý càng dâng lên, cô không kiềm chế được đập mạnh tách trà xuống nền nhà.

Nước mắt cứ thế lăn dài xuống má...
Cuộc sống thực sự tàn nhẫn.

Tần Y Lạc im lặng, cô để Mạc Kỳ Hạ bộc lộ cảm xúc.

Như thế sẽ khiến cô ấy ổn hơn.

Cô không muốn Mạc Kỳ Hạ tìm đến cái chết lần nữa.
"Tôi sẽ thay cô, đưa Mạc Kỳ Tuấn đến địa ngục." Tần Y Lạc nói, lời lẽ mới nhẹ nhàng làm sao.

"Có thật không?" Mạc Kỳ Hạ nhìn Tần Y Lạc hỏi.

Tần Y Lạc không đáp, chỉ gật đầu.
Tôi cũng sẽ đưa cả Mạc Thái Long và Kỳ Thức Nhàn xuống địa ngục.
Tần Y Lạc mỉm cười.

Gió nổi rồi!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương