Âm Thanh Của Cô Ấy!
25: Bỏ Qua Cơ Hội Để Tốt Hơn


Bữa đó Hạ Mộc về đến nhà đã ngủ rất say rồi, Tạ Thần đặt cô trên giường lớn, cẩn thận đem nước ấm lau mặt mũi, tay chân cho cô rồi kéo chăn.
Hắn đặc biệt có chút vui trong lòng, thì ra Hạ Mộc có để ý tới hắn...
*
Có một hôm Hạ Mộc đi học về, trong nhà có khách.

Tạ Thần đang ngồi uống nước, nói chuyện với một chị gái xinh đẹp.
Hiếm khi có người đến căn nhà nhỏ của cả hai, Hạ Mộc gật đầu chào hỏi rồi đi thẳng vào phòng tuyệt đối không muốn quấy rầy bọn họ.
Trong lòng cô thì tò mò lắm, người con gái đó là ai? Chị ta rất xinh đẹp, cái khí chất toả ra sang trọng khó bì được.

Đời trước cô chưa từng gặp người này, chị ta có quan hệ gì với Tạ Thần?
Gần đây Hạ Mộc phát hiện mình đặc biệt chú ý tới những mối quan hệ xung quanh Tạ Thần, sau cái lần say rượu mà Tạ Thần đưa cô về ấy.

Triệu Tiểu Mỹ cứ hỏi mãi về hắn, còn hỏi hắn có phải bạn trai của cô không?
Ý tứ của Triệu Tiểu Mỹ quá rõ ràng, chỉ cần cô nói không phải chính là bật đèn xanh cho cô ấy theo đuổi Tạ Thần.
Hạ Mộc còn nhớ, mình nói với Triệu Tiểu Mỹ rằng:"Bọn tớ sống chung rồi."
Cô chỉ nói sự thật, cô và Tạ Thần sống chung với nhau.

Cô cũng không xác nhận hắn là bạn trai của cô, như vậy không tính là nói dối chứ?

Cuối cùng Hạ Mộc cũng không vượt qua nổi cám dỗ của sự tò mò, cô hơi hé cửa phòng vểnh tai nghe ngóng tình hình bên ngoài.
"Tạ Thần ơi là Tạ Thần anh còn phân vân suy nghĩ đấy à? Đi theo em chẳng phải anh sẽ có tất cả thứ anh muốn hay sao? Chẳng lẽ anh không muốn lỗ tai của mình giống như người bình thường có thể nghe thấy âm thanh?"
"Cô về đi, hiện tại tôi không có hứng thú với lời đề nghị của cô." Tạ Thần lạnh nhạt đáp lời.
Chị gái xinh đẹp kia nhào tới, ôm lấy cánh tay của Tạ Thần.

Hạ Mộc thấy chị ta cắn cắn vành tai của hắn, lại nói tiếp:"Thần, em cũng đâu có xấu? Lớn hơn anh hai tuổi, chỉ có hai tuổi thôi mà? Em hứa sau này sẽ thật chiếu cố anh, đừng nói là cấy chip vào tai cho anh, cái ghế phó phòng kỹ thuật của công ty nhà em sau này cũng sẽ là của anh."
"Cô về đi, tôi nói rồi.

Tôi không có hứng thú!"
Tạ Thần lôi cô ta dậy, sau đó kéo thẳng một đường ra cửa.

Chị gái xinh đẹp kêu oai oái, trước khi bị đuổi đi còn lớn giọng trách móc:"Anh vì con nhỏ nhà quê đó hả? Nó có tiền để lo cho anh không? Tạ Thần anh có bị ngu không? Nè...."
...Rầm...
Cánh cửa đóng sập lại, Tạ Thần nhăn mặt định đi vào phòng tắm, vừa rồi cô ta gặm tai hắn, rất bẩn.
Giống chó vậy, hắn không thích hành động đó một chút nào.
Khi hắn vừa quay lưng lại đã thấy Hạ Mộc đứng ở trước cửa phòng nhìn hắn.

Gương mặt của cô tỏ rõ áy náy, khỏi cần đợi cô mở miệng hắn cũng biết rõ cô muốn nói cái gì.
"Thần à..."
"Hôm nay cậu nấu cơm, nhanh lên tôi đói rồi."
Tạ Thần chen vào lời nói của cô, rõ ràng hắn đang cố lãng tránh.

Hạ Mộc quả thật chưa từng nghĩ tới chuyện này, cô chưa từng nghĩ cho Tạ Thần dù chỉ một chút nào.

Cô không biết mình là gánh nặng của hắn, vì cô mà hắn từ chối cơ hội giúp mình tốt hơn.

"Cậu cứ đi đi, nếu như có thể tốt hơn thì tớ rất mừng cho cậu.

Tớ...!Tớ lớn rồi Thần, tớ tự lo được mà." Cô nghĩ mình phải nói cho hắn hiểu, cô không thể để hắn bỏ lỡ được.
Tạ Thần thở dài, hắn biết cô sẽ nói như vậy.

Lúc nào Hạ Mộc cũng nói cô tự lo được, tại hắn nhiều chuyện cứ muốn lo cho cô đấy thôi.
"Đợi cậu học xong rồi tính.


Chỉ còn ba, bốn năm nữa thôi mà.

Lúc đó cậu có công việc, có cuộc sống của mình rồi thì tôi sẽ đi chữa tai.

Không muộn, dù gì chữa sớm cũng ảnh hưởng tới việc học hiện tại của tôi." Tạ Thần diện lý do nói dối, trong lòng hắn ẩn nhẫn đau đớn.
Biết là sẽ không có kết quả gì, nhưng hắn vẫn muốn nhìn thấy cô, được ngày nào thì hay ngày ấy.

Đợi tới khi Hạ Mộc có cuộc sống mới, hắn sẽ âm thầm rút lui.

Cô nhìn hắn hồi lâu, nói vậy sau khi cô học xong đại học cả hai sẽ tách ra ư? Quả thật cô chưa từng nghĩ tới sẽ tách ra, cuộc sống này quá mức thoải mái khiến cô quên mất ai rồi cũng phải trưởng thành.
"Hay là đợi tới khi cậu có bạn trai, lúc đó nếu có thể dựa dẫm được vào người ta thì tôi cũng yên tâm rồi."
Hắn thấy Hạ Mộc suy nghĩ gì đó, sợ cô chê hắn phiền muốn ở bên cô tận ba, bốn năm nên hắn mới cố tính rút ngắn thời gian lại.

Chỉ cần cô tốt, hắn nhất định sẽ không dám làm phiền.
"Có...!Có bạn trai sao?" Hạ Mộc rưng rưng khóe mắt, cô phải có bạn trai ư?
Cô không thể cùng Tạ Thần...!Cứ như vậy ở bên nhau sao?
"Ừ, chỉ cần cậu có chỗ dựa tốt, cậu mong muốn cuộc sống như thế nào tôi sẽ không cản cậu.

Cho nên Hạ Mộc cậu đừng nghĩ vì cậu mà tôi mới bỏ qua cơ hội này, không phải vậy đâu.

Với lại...!Tôi cũng không thích chị ta."
Hạ Mộc bắt đầu khổ sở, đại não của cô đang đánh lộn.


Cô không muốn tách ra, cô chẳng muốn rời xa Tạ Thần một chút nào.
"Cái kia...!Cấy chip vào tai đó, cậu có thể nghe lại được sao?"
Một câu hỏi không liên quan của cô làm cho hắn nhất thời không kịp phản ứng.
Hắn đơ ra vài giây rồi mới đáp:"Được, cái đó là kỹ thuật mới để chữa điếc tai."
"Làm cái đó có an toàn không?"
"Nhiều người làm rồi, tỷ lệ thành công khá cao.

Mà cậu hỏi vấn đề này để làm gì, đừng có để ý tới.

Cậu...!Cậu đi nấu cơm đi." Chuyện về thính lực luôn là vùng tối trong lòng của hắn, hắn không muốn bàn luận về nó cũng như bàn luận trước mặt Hạ Mộc.
Hắn thấy tự ti lắm.
"Chi phí đắt không?"
"Hạ Mộc, không bàn nữa nhé? Tôi đi tắm đây."
Tạ Thần quay lưng vào phòng, hắn muốn lãng tránh.
"Đợi tớ học xong đi làm có tiền tớ sẽ kiếm tiền cấy cho cậu.

Cậu đừng đi theo chị gái đó, tớ cũng...!Không thích chị ta."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương