Âm Thầm Yêu Anh
-
Chương 32: Bị bắt cóc
Vào một buổi chiều rất kỳ lạ, trời chỉ mới 5 giờ chiều bỗng tối đen có vẻ sắp mưa, gió thổi rào rạt, trong cơn gió còn cảm giác được khí lạnh tràn vào, trên đường mọi người vội vã qua lại như muốn đi về nhà nhanh chóng để tránh mưa, đó cũng là báo hiệu của giông tố kéo đến, Quỳnh vừa mới tan việc đang đứng đợi xe đến đón trước cửa tòa nhà công ty, chăm chú xem tài liệu thì bất chợt một chiếc xe hơi màu trắng vồ tới, thắng gấp trước mặt Quỳnh, từ trên xe nhảy xuống hai tên con trai bịt mặt chạy tới muốn bắt Quỳnh, Quỳnh giãy dụa muốn thoát ra, miệng thì muốn hét lên cầu cứu nhưng đã bị bịt miệng, cô quá chống cự nên một trong số đó đánh phía sau gáy của cô bất tỉnh rồi kéo Quỳnh lên xe, nhanh chóng nhảy lên xe chạy đi. Tử Nhiễm hôm nay muốn tìm Quỳnh nói chuyện, muốn kéo Quỳnh về nhà ăn cơm tạo thêm cơ hội cho Quỳnh và anh hai, ai ngờ vồ hụt nên nhanh chóng chạy tới trước cửa công ty tìm Quỳnh, kịp thời nhìn thấy Quỳnh bị bắt đi nhưng cô lại không kịp ngăn cản. Nhìn chiếc xe chạy đi, Tử Nhiễm tức tối, vừa vội vừa lo lắng, nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho người cô tin tưởng nhất.
Ở trụ sở của H&K, Hào đang có một cuộc họp quan trọng, điện thoại reo mấy lần, thấy là Tử Nhiễm nên không chú ý lắm, nhưng điện thoại cứ reo liên tục, khiến cho Hào rất thắc mắc bình thường Tử Nhiễm không như vậy gọi một cuộc cho cậu không được thì biết cậu đang bận không gọi nữa, lần này lại gọi nhiều lần như vậy, sợ là có chuyện gấp nên Hào cho cuộc họp dừng một chút, bắt máy:
- Alo, Tử Nhiễm, anh đang họp. Em có chuyện gì vậy? - Hào hơi khó chịu hỏi, lại nghe được tiếng nức nở của Tử Nhiễm, tâm trạng chuyển sang lo lắng, nhưng vẫn đành trấn an Tử Nhiễm trước - Em bình tĩnh. Nói cho anh biết có chuyện gì...Cái gì?...Bây giờ em mau chóng về nhà trước, anh lập tức về gặp em...Em bình tĩnh, chạy xe cho cẩn thận. Vậy đi.
Quay lại, Hào nhanh chóng giải tán cuộc họp:
- Bàn tới đây thôi, giải tán đi - Quay qua Hạnh - Hạnh, em theo anh về nhà trước.
Hạnh ngạc nhiên trước sự vội vã của Hào nhưng cũng nghe lệnh đứng dậy, dọn dẹp tài liệu rồi đi theo ra ngoài, miệng vẫn hỏi:
- Có chuyện gì vậy anh?
Không có thời gian giải thích, Hào chỉ nói một câu:
- Có chuyện lớn rồi, lên xe rồi nói.
Trong một căn phòng vừa tối vừa hôi, Quỳnh vẫn bất tỉnh, bị người ta trói vào ghế, lúc này mới từ từ tỉnh dậy. Mắt từ từ mở ra, cô nhìn thấy mấy tên con trai mặt mũi bặm trợn, khoanh tay nhìn cô, ở trên một cái ghế khác ngồi đối diện cô, Phạm Hoàng Băng đang nở một nụ cười chiến thắng, hả hê nhìn cô. Thấy cô tỉnh dậy, cô ta bước tới, vuốt ve khuôn mặt của cô, cô nghiêng người tránh đi, mặt cô ta bỗng trở nên vặn vẹo, giận dữ, tát một cái điếng người lên mặt Quỳnh, mắng:
- Còn tỏ ra mình thanh cao sao? Mày bây giờ như con cá nằm trong rọ rồi, tao muốn hành hạ mày thế nào thì hành hạ mày thế đó. Trước kia tao đã ghét mày nhưng mà do mày bỗng nhiên từ chim trĩ biến thành phượng hoàng nên tao nhịn mày, vậy mà mày phải đuổi cùng giết tận tao mới chịu được. Tao lúc này chỉ muốn xé xác mày ra, mày nên cảm thấy may mắn mày còn có giá trị lợi dụng nếu không mày sẽ không yên bình mà ngồi đây vậy đâu.
Lời nói của Băng làm cho Quỳnh có cảm giác bất an, gặng hỏi:
- Cô muốn làm gì?
- Tao muốn làm gì sao? Tất nhiên là dụ thêm một tên khốn khác đến đây rồi xử bọn bây cùng một lúc mới thú vị chứ - Băng cười khẩy, rất có cảm giác muốn thử xem kịch hay.
Một tiếng nổ ầm vang lên trong đầu Quỳnh, cô sợ hãi thốt lên:
- Mày định làm gì? Tao không cho mày làm hại đến anh ấy.
- Lo lắng như vậy, có vẻ mày rất thích hắn ta đấy nhỉ. Vậy thì vở kịch sẽ càng hay rồi - Băng cười càng thêm rực rỡ, lời nói của Quỳnh đã vô tình tiết lộ tình cảm không bình thường của cô ấy khiến cô ta càng thêm hứng thú muốn nhanh chóng tiến hành kế hoạch, lấy điện thoại trong túi xách của Quỳnh vừa ra lệnh cho đàn em:
- Bịt miệng cô ta lại.
Trong khi đàn em làm việc, cô ta thì bấm máy gọi video cho Hào bằng điện thoại của Quỳnh.
Lúc này, ở nhà của Hào, Tử Nhiễm ngồi khóc rất lo lắng, ông Chính sau khi nghe sự việc cũng ngồi trầm ngâm suy nghĩ, mày nhíu chặt, khuôn mặt lo âu, bà Loan cũng không kém phần sợ hãi nhưng mà bà bình tĩnh hơn Tử Nhiễm, ngồi trấn an con bé thì Hào và Hạnh về tới. Mới bước vào nhà, Hào đã gấp gáp chạy đến hỏi Tử Nhiễm:
- Tử Nhiễm, rốt cuộc là có chuyện gì? Sao Quỳnh lại bị bắt cóc chứ?
- Em không biết. Lúc em nhìn thấy chỉ thì chỉ đã bị bắt lên xe rồi, em không đuổi theo kịp - Tử Nhiễm thuật lại với giọng nghẹn ngào tiếng khóc.
Mày của mọi người đều nhíu chặt lại, khuôn mặt lo âu, không biết làm sao khi trong tay không biết gì cả như thế này. Bỗng tiếng chuông điện thoại của Hào vang lên, thấy là số điện thoại của Quỳnh thì khuôn mặt của ai cũng trở nên nghiêm túc, liếc mắt nhìn nhau, trao đổi ánh mắt.
Giông tố kéo đến làm sao giải quyết đây? Biết đâu đây là cơ hội hoạn nạn thấy chân tình chăng?
Ở trụ sở của H&K, Hào đang có một cuộc họp quan trọng, điện thoại reo mấy lần, thấy là Tử Nhiễm nên không chú ý lắm, nhưng điện thoại cứ reo liên tục, khiến cho Hào rất thắc mắc bình thường Tử Nhiễm không như vậy gọi một cuộc cho cậu không được thì biết cậu đang bận không gọi nữa, lần này lại gọi nhiều lần như vậy, sợ là có chuyện gấp nên Hào cho cuộc họp dừng một chút, bắt máy:
- Alo, Tử Nhiễm, anh đang họp. Em có chuyện gì vậy? - Hào hơi khó chịu hỏi, lại nghe được tiếng nức nở của Tử Nhiễm, tâm trạng chuyển sang lo lắng, nhưng vẫn đành trấn an Tử Nhiễm trước - Em bình tĩnh. Nói cho anh biết có chuyện gì...Cái gì?...Bây giờ em mau chóng về nhà trước, anh lập tức về gặp em...Em bình tĩnh, chạy xe cho cẩn thận. Vậy đi.
Quay lại, Hào nhanh chóng giải tán cuộc họp:
- Bàn tới đây thôi, giải tán đi - Quay qua Hạnh - Hạnh, em theo anh về nhà trước.
Hạnh ngạc nhiên trước sự vội vã của Hào nhưng cũng nghe lệnh đứng dậy, dọn dẹp tài liệu rồi đi theo ra ngoài, miệng vẫn hỏi:
- Có chuyện gì vậy anh?
Không có thời gian giải thích, Hào chỉ nói một câu:
- Có chuyện lớn rồi, lên xe rồi nói.
Trong một căn phòng vừa tối vừa hôi, Quỳnh vẫn bất tỉnh, bị người ta trói vào ghế, lúc này mới từ từ tỉnh dậy. Mắt từ từ mở ra, cô nhìn thấy mấy tên con trai mặt mũi bặm trợn, khoanh tay nhìn cô, ở trên một cái ghế khác ngồi đối diện cô, Phạm Hoàng Băng đang nở một nụ cười chiến thắng, hả hê nhìn cô. Thấy cô tỉnh dậy, cô ta bước tới, vuốt ve khuôn mặt của cô, cô nghiêng người tránh đi, mặt cô ta bỗng trở nên vặn vẹo, giận dữ, tát một cái điếng người lên mặt Quỳnh, mắng:
- Còn tỏ ra mình thanh cao sao? Mày bây giờ như con cá nằm trong rọ rồi, tao muốn hành hạ mày thế nào thì hành hạ mày thế đó. Trước kia tao đã ghét mày nhưng mà do mày bỗng nhiên từ chim trĩ biến thành phượng hoàng nên tao nhịn mày, vậy mà mày phải đuổi cùng giết tận tao mới chịu được. Tao lúc này chỉ muốn xé xác mày ra, mày nên cảm thấy may mắn mày còn có giá trị lợi dụng nếu không mày sẽ không yên bình mà ngồi đây vậy đâu.
Lời nói của Băng làm cho Quỳnh có cảm giác bất an, gặng hỏi:
- Cô muốn làm gì?
- Tao muốn làm gì sao? Tất nhiên là dụ thêm một tên khốn khác đến đây rồi xử bọn bây cùng một lúc mới thú vị chứ - Băng cười khẩy, rất có cảm giác muốn thử xem kịch hay.
Một tiếng nổ ầm vang lên trong đầu Quỳnh, cô sợ hãi thốt lên:
- Mày định làm gì? Tao không cho mày làm hại đến anh ấy.
- Lo lắng như vậy, có vẻ mày rất thích hắn ta đấy nhỉ. Vậy thì vở kịch sẽ càng hay rồi - Băng cười càng thêm rực rỡ, lời nói của Quỳnh đã vô tình tiết lộ tình cảm không bình thường của cô ấy khiến cô ta càng thêm hứng thú muốn nhanh chóng tiến hành kế hoạch, lấy điện thoại trong túi xách của Quỳnh vừa ra lệnh cho đàn em:
- Bịt miệng cô ta lại.
Trong khi đàn em làm việc, cô ta thì bấm máy gọi video cho Hào bằng điện thoại của Quỳnh.
Lúc này, ở nhà của Hào, Tử Nhiễm ngồi khóc rất lo lắng, ông Chính sau khi nghe sự việc cũng ngồi trầm ngâm suy nghĩ, mày nhíu chặt, khuôn mặt lo âu, bà Loan cũng không kém phần sợ hãi nhưng mà bà bình tĩnh hơn Tử Nhiễm, ngồi trấn an con bé thì Hào và Hạnh về tới. Mới bước vào nhà, Hào đã gấp gáp chạy đến hỏi Tử Nhiễm:
- Tử Nhiễm, rốt cuộc là có chuyện gì? Sao Quỳnh lại bị bắt cóc chứ?
- Em không biết. Lúc em nhìn thấy chỉ thì chỉ đã bị bắt lên xe rồi, em không đuổi theo kịp - Tử Nhiễm thuật lại với giọng nghẹn ngào tiếng khóc.
Mày của mọi người đều nhíu chặt lại, khuôn mặt lo âu, không biết làm sao khi trong tay không biết gì cả như thế này. Bỗng tiếng chuông điện thoại của Hào vang lên, thấy là số điện thoại của Quỳnh thì khuôn mặt của ai cũng trở nên nghiêm túc, liếc mắt nhìn nhau, trao đổi ánh mắt.
Giông tố kéo đến làm sao giải quyết đây? Biết đâu đây là cơ hội hoạn nạn thấy chân tình chăng?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook