Âm Thầm Bên Em - Tại Đào Bạch Đào
-
Chương 38
Anh khựng lại hai giây, sau đó khôi phục hô hấp bình thường.
“Anh không ngờ là mình lại được làm phiền em như thế, lần sau anh hiểu rồi.”
Anh trả lời trịnh trọng như vậy nằm ngoài dự liệu của cô, cô ngẩn người rồi bật cười thành tiếng.
“Em cười cái gì?” Anh để ý sự đụng chạm êm ái ở eo trở nên nhẹ đi, ngón tay có xu hướng rời khỏi nên đã đè mu bàn tay của cô lại, nắm chặt lấy nó trước, rồi dùng ngón tay cái ma sát lòng bàn tay của cô.
Ninh Hảo không giãy giụa, cũng có thể do sự chú ý của cô không ở nơi này, cô vẫn đang cười và nói tiếp: “Công việc chỉ là công việc thôi, có thể làm bất cứ lúc nào nhưng cũng có thể buông xuống bất cứ lúc nào mà. Đâu phải không thể ngừng lại như lúc hắt xì chứ, làm gì có chuyện “không thể làm phiền” ở đây. Anh nghiêm túc như trả lời mệnh lệnh của lãnh đạo vậy, trong đầu anh là người máy đang trực à?”
Văn Tư Hoàn buồn cười vì hình dung của cô, anh ngại ngùng chuyển chủ đề: “Trong đầu anh suy nghĩ chuyện của em đó. Buổi tối anh thấy bác hai đối xử rất có định kiến với em, có phải do em và Văn Thiên Lãng đã xảy ra tranh chấp lúc ở Minh Châu không?”
“Không hẳn là có. Văn Thiên Lãng nuốt một số tiền, em còn chưa bắt anh ta phun ra hết kìa. Anh ta cũng chỉ bị điều về sàn bất động sản thôi, đâu phải sau này không có cơ hội nắm giữ chức quyền nữa. Chính vì để lại đường lùi này cho anh ta, nên em không công khai “sự tích” của anh ta khắp công ty, mà Văn Gia Xương cũng gật đầu rồi. Bên phía bác hai chắc có hiểu nhầm, bảo Văn Thiên Lãng giải thích rõ ràng là được. Yên tâm đi, sẽ không có nguy hại gì nữa đâu.”
Văn Tư Hoàn không lên tiếng, trong lòng anh không lạc quan như cô.
Nghe có vẻ như cô thực sự đắc tội với người ta rồi, chỉ là chuyện này vốn bình thường, mà điều đáng sợ hơn là cô lại nương nhẹ tay.
Cô là một người phân biệt rõ thị phi, ân oán nhưng không phải người nào cũng nói đạo lý, logic.
Anh im lặng một lúc để có thời gian suy nghĩ.
Giọng nói nhỏ nhẹ của cô lại vang lên: “Công ty bất động sản rất buồn chán, ngành nghề truyền thống không có gì mới mẻ cả. Anh kể chuyện bên anh đi, không phải anh muốn rời khỏi Viện vật liệu à? Chuẩn bị thế nào rồi?”
“Cũng tạm.”
Câu trả lời khiến người ta khó mà nói tiếp được.
Ninh Hảo không buông: “Chắc chắn đầu tư chưa?”
“Còn đang suy nghĩ.”
Ninh Hảo: “...”
Hiện giờ cô ít nhiều gì đã hiểu được con người của Văn Tư Hoàn rồi, ăn mềm không ăn cứng, lòng tự tôn cao, buồn vui đều không nói, mà khi nói thì nói một câu, giấu trăm câu, thích chơi trò bí ẩn.
Không sao cả, cô không nhìn thấu anh thì có thể để người có mắt nhìn lợi hại hơn tới tư vấn cho anh.
“Việc lập nghiệp rất phức tạp, em tìm một người dẫn đường giúp anh, ngày mai cùng nhau ăn bữa cơm tối đi, mang theo bản dự án, anh cố gắng học tập kinh nghiệm từ người ta. Sau này muốn hẹn anh ấy không dễ dàng như thế đâu, nói không chừng còn không có lần sau nữa đó.”
Văn Tư Hoàn nghe vậy thì khẽ nhướn mày.
Hẹn ăn cơm mà khó khăn như vậy, là người nào ra vẻ trước mặt cô thế?
Động tác nhẹ nhàng ma sát lòng bàn tay cô của anh chậm lại.
“Có lai lịch thế nào?”
“Đàn anh hồi đại học của em, sự nghiệp lớn lắm, đương nhiên cũng bận rộn. Anh ấy hơi ngông cuồng, anh đừng để trong lòng, chọn thứ hữu ích nghe là được.”
Nếu là trưởng bối, lòng anh sẽ không cảnh giác như thế, nhưng là đàn anh, còn không lớn hơn cô mấy, nên anh càng phải đi gặp mặt một lần xem sao.
“Nghe em nói, anh ấy cứ như thần tiên có phép vậy, hướng dẫn người ta một chút đã toàn là điều bổ ích rồi.”
“Không hẳn, anh ấy từng gặp nhiều khó khăn trong lúc lập nghiệp, mặc dù kinh nghiệm thành công rất quan trọng, nhưng em cảm thấy bài học rút ra khi thất bại càng quý giá hơn. Nếu anh ấy có thể nhắc nhở anh một chút thì sẽ có ích hơn đi nghe thuyết trình trước khi lập nghiệp nhiều.” Giọng điệu của Ninh Hảo bình tĩnh, nói một cách chậm rãi.
Nhưng bỗng nhiên lòng Văn Tư Hoàn nóng lên, cô và những người quen xung quanh anh khác nhau.
Những người bạn kia nghe thấy tin anh muốn lập nghiệp, phần lớn đều bày ra vẻ mặt nịnh hót, nịnh anh lên tận trời, giống như chỉ cần mạnh dạn tiến lên sẽ là con đường khang trang.
Nói vài câu dễ nghe không hề mất đồng tiền nào.
Chỉ có Ninh Hảo nghiêm túc suy nghĩ, lo lắng kết quả cho anh.
Là do cô đối xử với ai cũng nhiệt tình như vậy? Hay anh đã chiếm một chỗ trong lòng cô rồi?
Anh nắm cổ tay cô, đè cô xuống bên phải gối. Anh lật người, xoay mặt về phía cô.
Khoảnh khắc hai cặp mắt nhìn nhau trong bóng tối, anh bắt đầu không biết có nên xác nhận suy nghĩ của cô hay không.
Sao có thể?
Dưới tình huống bình thường, chắc chắn Ninh Hảo sẽ không nhìn anh thêm một cái.
Huống chi phía trước còn có tên khốn Lý Thừa Dật đã làm hao mòn sự tin cậy của cô về đàn ông.
Anh thuyết phục bản thân đừng quá tự tin, dừng lại ý định muốn đặt câu hỏi.
Chỉ là động tác cứng ngắc khó mà thu hồi, khoảng cách cũng có hơi mờ ám.
Cô trợn mắt, không định tránh ra mà cố gắng hít thở nhẹ nhàng, chỉ sợ quấy nhiễu bầu không khí yên tĩnh và ấm áp này. Trong màn đêm, đôi mắt sâu thẳm của anh như mặt trăng treo lơ lửng, còn cô như người ngắm trăng, trong lòng cảm thấy bình yên, không hề có bất cứ sợi dây thần kinh nào phát ra cảnh báo. Cảm giác nhẹ nhõm dễ chịu này chỉ khi ở chung với bố mẹ cô mới có.
Phần lớn thời gian anh như cơn mưa chập chờn, mang theo sương nước mờ mịt và hơi ẩm bốc lên từ mặt đất, khiến người che dù đi ngang qua cũng bỗng dưng bị dính chút hơi nước.
Thật kỳ lạ, rõ ràng vẫn không nhìn thấu được anh.
Nhưng cô tin anh vô điều kiện, tin rằng anh là người có hoài bão lớn.
Rất lâu sau đó, cô cảm nhận được dưới vai trái của mình quả thực có hơi ẩm ướt, cô thắc mắc, hơi nghiêng đầu, khóe mắt liếc nhìn một khoảng tối trên ga giường: “Ôi trời, hình như tay anh…”
Tay phải của anh chống lên giường, vết thương vừa mới đông máu đã nứt ra, máu chảy ra khỏi kẽ hở của băng gạc được quấn sơ sài, thấm ướt ga giường.
Anh không phải người sắt, đã cảm thấy đau đớn từ lâu, nhưng anh không nỡ rời mắt khỏi ánh nhìn dịu dàng của cô.
“Em không cần quan tâm.” Anh khẽ nói.
Ninh Hảo: “...”
Có hơi tùy hứng rồi.
Hai tay cô ôm vòng qua, vuốt ve vai anh, vừa an ủi vừa khuyên bảo: “Để em ngồi dậy giúp anh xử lý lại vết thương nhé.”
Anh lập tức nghe lời, hai người mặt đối mặt, tay trái anh đặt sau lưng cô, đỡ cô ngồi dậy.
Cô gần như không dùng sức, trọng lượng cơ thể đều rơi vào lòng bàn tay nóng rực của anh. Cô vừa trách anh làm càn vừa đau lòng, đoán rằng tay phải anh chống đỡ cơ thể của hai người nhất định chảy rất nhiều máu.
Nhưng hình như anh rất vui, vui vì nhận được sự quan tâm của Ninh Hảo.
Bởi vì gần sát bên anh nên gương mặt của Ninh Hảo nóng bừng lên. Mặc dù không dễ phát hiện nhưng cô vẫn quay đầu đi, lấy cớ mở đèn đầu giường để che giấu.
Chân cô để bên dưới chân anh, khi nhấc lên, cô giục anh nhường một chút: “Em đi lấy hộp y tế.”
Văn Tư Hoàn giữ cô lại, tự mình đi ra ngoài lấy hộp y tế để trước mặt cô, sau đó xòe tay chờ cô băng bó.
Cô gỡ băng gạc rối tung ra, xử lý sạch sẽ vết thương cho anh. Tình hình vết thương trên tay anh nghiêm trọng hơn cô tưởng, vết cắt hơi sâu, lớp da xung quanh hơi tróc ra ngoài. Cô cúi đầu lau cẩn thận, cổ họng căng cứng, chỉ sợ làm anh đau. Cũng may anh không phát ra bất cứ tín hiệu đau đớn nào, làm dịu đi cảm giác căng thẳng của cô.
Khi sắp kết thúc cô mới có chút thời gian phán đoán rằng anh cũng đang cúi đầu nhìn mình dựa vào hơi thở phả vào trán mình. Lòng bàn tay của anh nóng hơn nhiệt độ cơ thể cô một chút, cảm giác ấm nóng đối lập với những chỗ mát lạnh trở thành sự so sánh rõ ràng.
Cơn đau ở chỗ vết thương rất rõ rệt, khác hẳn với cơn ngứa ngáy khi cô chạm vào da.
“Hiện giờ có thể chia chút tâm tư cho việc yêu đương không?” Anh phá vỡ im lặng.
“Chẳng phải đã chia rồi à?” Ninh Hảo cười lên, cô không ngẩng đầu, thổi nhẹ hai cái vào tay anh, cô muốn cồn nhanh khô một chút, trong lúc buồn chán cô bèn xem chỉ tay anh: “Đường tình duyên nói rằng chuyện tình của anh rất thuận lợi.”
“Xem thế nào vậy?” Anh hứng thú.
Cô chỉ vào điểm cuối của đường chỉ tay: “Điểm cuối nằm giữa ngón trỏ và ngón giữa, hơn nữa không hề phân nhánh, tay trái và tay phải kết hợp với nhau.” Cô nói xong thì cầm tay trái của anh mở ra xem: “Một nụ cười mỉm hoàn chỉnh, là dấu hiệu tốt.”
“Vậy em thì sao?”
“Em và anh giống nhau. Bởi vì dấu hiệu tốt cho nên em mới tin tưởng và ghi nhớ.” Cô nở nụ cười xảo quyệt: “Nếu nhìn ra điềm xấu, em sẽ đổi sang tín ngưỡng, chòm sao, con giáp, tử vi… Thế nào cũng có một cái nói tốt về em.”
Khi cô cười lên, anh không kìm được mà cười theo. Những khoảnh khắc thỉnh thoảng thả lỏng này sẽ khiến anh nhớ đến cô từng là một cô gái hoạt bát, khơi dậy tình yêu vô tận như thế nào.
Cô phát hiện ngón tay trái của anh có vết chai sần, tò mò hỏi: “Anh chơi nhạc cụ gì vậy?”
“Sao em biết anh chơi nhạc cụ?” Anh bỏ tay phải mà cô không cảm thấy hứng thú xuống.
Cô dùng ngón trỏ chạm vào ngón áp út của anh: “Khi vừa mới lên đại học, em từng học đàn guitar, ngón tay cũng trông thế này.”
“Anh biết, anh từng thấy em luyện đàn ở bên hồ vào buổi tối.”
Ninh Hảo bỗng ngẩng đầu lên.
Anh nhìn thấy khuôn mặt cô toát lên vẻ hơi hoảng sợ, vội vàng giải thích: “Anh không có theo dõi em, chỉ là tình cờ gặp được. Chỗ em luyện đàn gần trường đại học thể thao số một, mỗi tối anh đều đến đó điểm danh tập luyện.
Sắc mặt căng thẳng của cô dịu lại, ngại ngùng nói: “Em muốn tự học, nhưng đàn không hay, bài tập lại nhiều, về sau đã bỏ dở giữa chừng rồi.”
“Đàn không hay cho nên chạy đến trường bọn anh tập à?” Anh đùa giỡn.
Cô tức giận hất tay trái của anh ra, nhặt miếng băng gạc ở tay phải lên: “Em có tiết mười một, mười hai ở trường của anh mà. Học xong thì đi ăn khuya, nhân tiện luyện đàn, đỡ mất công về phòng làm ảnh hưởng bạn cùng phòng làm bài tập. Em nào biết sẽ có kẻ cuồng theo dõi đâu!”
Anh cười vì cô thẹn quá hóa giận: “Không cần ụp cho anh tội danh lớn như vậy chứ.”
“Người quang minh lỗi lạc đều trực tiếp đến bắt chuyện.”
Anh nở nụ cười không nóng không lạnh: “Theo anh quan sát, đàn ông can đảm bắt chuyện với em đều bị em ghét bỏ muốn chết.”
“...” Cô không cách nào phản bác, phồng má đẩy anh một cái: “Anh lại “quan sát” đúng rồi ha! Ai đi ngang qua cũng phải gọi anh là nhà quan sát tài ba đó!”
Anh cười đầy bao dung, không tiếp tục châm lửa nữa, mất công cô nổi giận.
Hiệu suất của Ninh Hảo rất cao, chớp mắt đã băng bó xong tay phải của anh. Lúc kết thúc cô hơi do dự, nghịch ngợm hỏi: “Có muốn thắt nơ bướm xinh đẹp không?”
Anh mặt dày trả lời: “Có, không đẹp sẽ trả hàng.”
Sau khi xử lý xong vết thương, anh kiên trì đuổi Ninh Hảo sang chỗ mình ngủ, ga giường bên chỗ cô đã nhuốm máu, khổ nỗi cô cũng là một người cố chấp, kiên quyết nói đổi chỗ thì không ngủ được.
Văn Tư Hoàn bất lực: “Lẽ nào trước kia em không phải ngủ một mình à? Ngủ bên trái với ngủ bên phải có gì khác biệt đâu?”
“Ngủ chung với anh quen rồi đó. Qua vài ngày nữa là sang năm thứ hai chúng ta cưới nhau rồi.”
Văn Tư Hoàn: “...”
Hết cách rồi, anh phải lê lết cơ thể tàn tật này đi thay ga giường cho cô.
Trong phòng rất ấm áp, thay xong ga giường nằm xuống thì cả người toàn mồ hôi. Trước khi tắt đèn, anh hỏi: “Ngày mai anh xin nghỉ đi đón em tan làm, rồi cùng đi ăn cơm nhé?”
“Được. Anh ăn mặc tùy tiện chút, không cần quá long trọng đâu, như vậy sẽ tạo cảm giác xa cách. Còn nữa, nhớ đừng nói đến chuyện tiền bạc.” Cô dặn dò.
“... Sao lại nói vậy?”
“Anh ấy không thích nói đến chủ đề lợi lộc.”
Nhưng nói chuyện lập nghiệp không nói chuyện tiền bạc, lẽ nào nói về lý tưởng? Nghe không đáng tin cho lắm…
Văn Tư Hoàn không kìm được mà hỏi: “Rốt cuộc là thần thánh phương nào thế?”
“Tống Vân Khai.”
Anh chần chừ giây lát: “... “Tống Vân Khai” kia à?”
Dạ dày của Ninh Hảo đã bớt đau, lúc này cơn buồn ngủ ập tới, cô nhắm mắt trả lời qua loa: “Ừ ừ, tên thần kinh đó.”
Tống Vân Khai, nhà sáng lập công ty xe hơi Quân Đằng, trước mắt đang đứng hạng mười mấy trên bảng xếp hạng tài sản của những đại gia giàu nhất thành phố Giang năm nay.
Đây không phải lần đầu tiên anh ta lập nghiệp.
Năm mười chín tuổi, anh ta sáng lập một công ty game, khi lên đại học năm ba, công ty đã bị mua lại, trong tay có hai trăm triệu tệ,
Đoạn kinh nghiệm này không cần phải đọc tiểu sử doanh nhân mới biết, lúc Văn Tư Hoàn lên đại học đã nghe thấy tên tuổi vang dội của người bạn tâm thần ở trường bên cạnh này.
Tống Vân Khai có hai trăm triệu tệ trong tay phô trương như chó điên, suốt ngày lái siêu xe rêu rao xung quanh, thường xuyên đi dọc con đường Thành Phủ, ghé thăm trường đại học Bắc Kinh. Cũng không biết anh ta làm sao mà lái qua được cọc đường, đi vào đoạn đường cấm đó nữa. Rồi tới giờ ăn cơm thì lại lái cái siêu xe chói mắt kia chặn trên con đường mà học sinh toàn trường bắt buộc phải đi qua, tạo nên khung cảnh hoàn toàn không ăn nhập với ngôi trường văn minh, coi trọng việc học tập đó.
Nhìn không chấp nhận nổi, thật sự là nhìn mà không chấp nhận nổi.
Con người này có tài cán gì mà có thể hống hách đến mức chạy đến trường người khác chặn đường bừa bãi vậy?
Thế giới rộng lớn nên thể loại người nào cũng có cả. Theo số liệu thống kê, hai trường cộng lại có thể có tới ba bốn tên tâm thần nổi tiếng như thế này, nào là phóng siêu xe, chạy xe Harley, đều là con cháu nhà giàu quần là áo lượt.
Tống Vân Khai tham gia vào đội đua thuyền của trường bạn, khiến người ta còn hiểu nhầm anh ta là sinh viên trường, nhập học với tư cách sinh viên thể thao.
Dần dần có người lan truyền sự tích của anh ta. Nói đại học là anh ta tự thi đỗ, siêu xe cũng tự mình kiếm tiền mua, có thể coi như một truyền kỳ đảo ngược. Một người tâm thần như vậy, không ngờ vẫn có một số người hâm mộ muốn học hỏi kinh nghiệm lập nghiệp của anh ta, đi đến đâu là gọi bầy gọi bạn đến đó.
Văn Tư Hoàn không ngờ có một ngày mình cũng trở thành người hâm mộ theo đuôi kia.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook