Dạo gần đây Tôn Quốc Đống sống hơi buông thả, uống rượu say mèm, còn gặp phải người đàn bà chanh chua, bị giày vò mười lăm ngày mới được thả ra, trở thành trò cười trong những cuộc nói chuyện ở công ty.

May thay không thành vụ án hình sự, nhưng một người đã chạm nửa bước tới thành công lại bị rơi vỡ thành từng mảnh, là ai cũng sẽ cảm thấy khó chịu trong lòng.

Vừa ra khỏi đồn cảnh sát, anh ta đã tìm vị thần tiên thân thiết của mình, thần tiên hỏi anh ta có đắc tội với người nào không, anh ta suy nghĩ một hồi rồi nói không có. Thần tiên tiếp tục hỏi anh ta có từng đắc tội với động vật nào không, anh ta suy nghĩ một lúc.

“Lúc kiểm tra nhà ăn ở công trường nhìn thấy chuột, tôi đã bắt họ phải diệt sạch chuột, có tính không?”

Thần tiên hỏi: “Chính tay cậu diệt chuột à?”

“Không có, tôi chỉ tiện tay lấy cục đá đập con chuột tôi nhìn thấy thôi, nhưng nó chạy nhanh, nên không đập trúng.” Tôn Quốc Đống rất ấm ức, điệu bộ biện bạch hệt như lại quay về đồn cảnh sát.

Thần tiên trầm ngâm một lúc rồi nói: “Không giống như Tiên Xám làm ra, Tiên Xám chỉ biết trả ơn. Có khi nào cậu nhìn nhầm rồi đắc tội với Tiên Vàng không?”

“Hả?” Tôn Quốc Đống ngẩn người, giọng điệu không được chắc chắn: “... Tôi cũng không nhìn kỹ, là một con chuột rất to và béo, nó núp ở trong tối nên tôi không nhìn rõ là vàng hay xám.”

Thần tiên nói: “Vậy thì tiêu rồi, Tiên Vàng là người ghi thù nhất, đắc tội với ông ta thế nào cũng bị trả thù, hơn nữa còn không phải chỉ một hai lần. Nhưng không sao cả, để tôi hóa giải cho cậu.”

Tôn Quốc Đống nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, không chỉ một hai lần, chắc chắn phải hóa giải.

Thần tiên lấy của anh ta một nghìn tệ để xử lý chuyện này.

Hai ngày trôi qua, công ty ra lệnh điều động, muốn điều anh ta đến chi nhánh công ty ở Vân Nam.

Anh ta tìm tổng giám đốc khu vực Hoa Đông, Dư Kiến Nghiệp cầu xin nửa ngày nhưng bị chặn ngoài cửa, thế là anh ta lại tìm cơ hội tặng món quà ba mươi nghìn tệ lên xe của tổng giám đốc Dư. Sắc mặt tổng giám đốc Dư lạnh tanh, bảo anh ta lấy quà về, nhưng tốt xấu gì đã chịu nói chuyện với anh ta vài câu: “Cậu dễ bị kích động như vậy khiến tôi rất thất vọng, bảo cậu đi Vân Nam thì cậu đi đi, ở đây hót líu lo cái gì?”

“Tổng giám đốc Dư, tôi không có hót líu lo, tôi chỉ muốn hỏi hiện giờ bị điều qua đó thì khi nào mới được điều về?”

Dư Kiến Nghiệp nhướn mày đóng cửa lại, nheo mắt nhìn anh ta qua ô cửa xe: “Khi nào được điều về tôi nói là xong à? Vốn dĩ vấn đề tác phong là vấn đề nhẹ nhất, qua một thời gian mọi chuyện lắng xuống sẽ dễ dàng bảo vệ được cậu. Nhưng vấn đề là cậu không có năng lực kiểm soát tin tức, video kia lan truyền khắp nơi trong Wechat, còn bị gán cái danh “ba quản lý cấp cao của bất động sản Hải Nguyên…”, trên mạng thể hiện rõ là muốn nhắm vào cậu, cậu nói xem, phải bảo vệ thế nào? Cậu nghĩ thử xem mình đã đắc tội với ai đi!”

“Tổng giám đốc Dư, là tôi không tốt, hình như đã đắc tội với Tiên Vàng rồi…” Tôn Quốc Đống cụp mắt.

Dư Kiến Nghiệp nhướn mày: “Cái gì thế?”

“Tiên Vàng đó, chính là con chồn có tu vi.” Tôn Quốc Đống nói nghiêm túc.

Còn chưa đợi Dư Kiến Nghiệp lên tiếng, tài xế của ông ta vốn không phải người hiền lành gì, nghe thấy câu chuyện chuyển sang chủ đề ngớ ngẩn này thì giẫm chân ga, Tôn Quốc Đống không đuổi kịp.

Tôn Quốc Đống có bụng bia, không tập thể dục thường xuyên, chỉ chạy hai bước rồi đứng im tại chỗ nhìn chiếc xe chạy đi.

Anh ta không hiểu ý của lãnh đạo, nhìn điệu bộ này, đắc tội với Tiên Vàng là không thể cứu vớt được nữa rồi sao?

Xem ra phải tìm nguyên nhân, Tôn Quốc Đống về nhà lại gọi điện thoại cho thần tiên hỏi hóa giải thế nào rồi, tại sao không khởi sắc chút nào, lệnh điều động cận kề cõi chết đã ban xuống anh ta rồi.

Thần tiên ung dung nói: “Hóa giải thì hóa giải rồi đó, nhưng có phải cậu chưa đi nhận tội không? Lòng thành chưa tới, Tiên Vàng không dễ dàng cho qua như thế đâu.”

Tôn Quốc Đống ngơ ngác: “Còn phải nhận tội?”

“Đương nhiên rồi.” Thần tiên nói năng chắc chắn.

Cho nên khi Tiểu Trương của phòng công trình đến tìm Tôn Quốc Đống, anh ta đang “làm pháp sự” trong phòng làm việc của phòng dự án, khí thế hoành tráng, khói bụi mù mịt. Tiểu Trương vừa vào cửa đã phải lùi về sau, ho liên tục một lúc.

“Ai thế?” Giọng điệu của Tôn Quốc Đống nghe có vẻ rất thiếu kiên nhẫn.

Trương Khang Thành lấy can đảm, cầm đồ ăn và rượu trong tay bước vào cửa: “Tổng giám đốc Tôn, tôi là Tiểu Trương của phòng công trình.”

Khi nhận được điện thoại của Trương Khang Thành, Lý Thừa Dật đang ở phòng trò chơi dưới tầng hầm trong nhà chơi bi-da.

“Tổng giám đốc Lý, Tôn Quốc Đống đã tỏ ý muốn đến Vân Thượng rồi. Anh ta gửi rất nhiều tin nhắn vào nhóm Wechat công việc của tập đoàn, trong đó có cả tổng giám đốc Dư ngay trước mặt tôi, tố cáo Hải Nguyên đối xử không công bằng với anh ta. Đến lúc tôi đưa anh ta về nhà, tổng giám đốc Dư vẫn chưa trả lời.”

Lý Thừa Dật cười: “Quả là một người hành động theo cảm tính. Chiều mai đợi anh ta tỉnh táo, tôi sẽ đích thân bàn bạc đãi ngộ với anh ta. Vất vả cho anh rồi, thù lao tôi nói với anh sẽ không thay đổi.”

“Cảm ơn tổng giám đốc Lý.”

*

Ninh Hảo biết thông tin chậm hơn một bước, bữa sáng ngày hôm sau mới bắt đầu vặn hỏi.

Khi người không ở nhà, Văn Gia Xương sẽ mặc kệ, nhưng chỉ cần về nhà thì phải có quy củ, cả nhà ăn sáng cùng nhau. Ăn có bữa sáng mà ông ta cũng phải phô trương, con trai con gái ngồi vào chỗ của mình trước, không được động vào chén đũa, phải đợi ông ta xuất hiện mới được ăn.


Ninh Hảo đợi Văn Gia Xương ngồi vào chỗ rồi hỏi thẳng: “Bố, trước đó đã nói sau này dự án phía nam Giang Lăng sẽ do con phụ trách, sao con nghe đồng nghiệp trước kia ở Hải Nguyên nói, có một giám đốc dự án tên Tôn Quốc Đống muốn nhảy việc đến Vân Thượng thế?”

Văn Gia Xương trông như đã chuẩn bị trước, cười vui vẻ nói: “Anh cả con từng đề xuất với bố, sợ con quá vất vả nên đã tìm một người đến làm thay.”

Dựa vào thứ tự bốn người con trong nhà, rõ ràng Lý Thừa Dật là anh ba.

Nhưng Văn Gia Xương vẫn luôn nhấn mạnh “anh cả”, “anh cả”. Ngoại trừ hai người chị ra, những người khác cũng xưng hô như vậy, giống như có ý nhấn mạnh quyền kế thừa của con trai cả.

Văn Tư Hoàn bình tĩnh nghe, chỉ quan tâm đến sắc mặt của Ninh Hảo. Lời nói của cô có ý hỏi tội, không giống vẻ trầm ổn thường thấy của cô. Văn Gia Xương sẽ tìm người đến chia quyền lực với cô, cô phải dự đoán trước rồi mới đúng.

Ninh Hảo nói: “Người này là một tên vô dụng, con đã nói với anh cả rồi, thành sự thì ít, bại sự thì nhiều.”

Văn Gia Xương tỏ ra bất ngờ, xoay sang hỏi Lý Thừa Dật: “Phải thế không?”

Lý Thừa Dật giả vờ hồ đồ, dường như việc kéo Tôn Quốc Đống sang, không tôn trọng ý kiến của cô chỉ là sơ suất: “Em từng nói à? Anh không nhớ đó. Lúc đi khảo sát, anh nghe người của Hải Nguyên đề cử anh ta, lần này anh ta chủ động tìm đến, nên anh đã nhận.”

Ninh Hảo: “Chủ động tìm đến mà cũng nhận à? Anh biết anh ta phạm tội gì không?”

Lý Thừa Dật vẫn nói rất nhẹ nhàng: “Ồ… Anh nghe nói rồi, hình như là quan hệ nam nữ phức tạp.”

Văn Gia Xương lập tức lên tiếng: “Công ty tư nhân của chúng ta không so đo vấn đề tác phong này, chỉ cần có thể dốc sức làm việc, có tật xấu nhưng không hại đến tập thể vậy chẳng sao.”

“Đúng vậy.” Lý Thừa Dật phụ họa: “Nước trong thì không có cá.”

“Nhưng con người này vừa không thể làm việc, cũng không chịu dốc sức. Con lo anh ta sẽ làm hỏng công việc đang tốt đẹp của con.” Ninh Hảo nói: “Chi bằng hiện giờ con và anh ta phân công nhau ra, lấy đường Phúc Lĩnh Đông làm ranh giới, anh ta phụ trách mảnh đất phía bắc đường Phúc Lĩnh Đông, con phụ trách mảnh đất phía nam.”

Văn Gia Xương hơi ngẩn người, trao đổi ánh mắt với Lý Thừa Dật.

Dựa theo kế hoạch ban đầu của bọn họ là sẽ sắp xếp Tôn Quốc Đống làm việc bên cạnh Ninh Hảo trước, hai giám đốc dự án có quyền ngang bằng nhau, nếu như năng lực của Ninh Hảo có tiếng mà không có miếng, Tôn Quốc Đống có thể gánh vác công việc. Anh ta có quyền có người, về lâu dài Ninh Hảo sẽ bị ra rìa. Dựa vào từng chuyển biến nhỏ nhất để đẩy người ra mà không ảnh hưởng đến quan hệ gia đình.

Bọn họ không ngờ Ninh Hảo đã có ý định phân chia trước, lấy lý do Tôn Quốc Đống năng lực kém, vạch rõ phạm vi phụ trách.

Chiêu này, Văn Gia Xương không phản đối.

Nếu như mảnh đất mà cô phụ trách có vấn đề, Tôn Quốc Đống cứu giúp kịp thời, vậy có thể thuận thế tiếp nhận một nửa còn lại.


Văn Gia Xương suy nghĩ một lúc, gật đầu đồng ý: “Cũng được, vậy cứ sắp xếp như vậy trước đi, xem thử con người này có bản lĩnh thật sự hay không.”

Văn Tư Hoàn hiểu ra rồi, cô lo có người quấy phá, khi mọi chuyện xảy ra sẽ bị đổ tội, tương lai bị cướp quyền.

Suy xét đến hai lần cô tỏ ý mình có kế hoạch, muốn phân chia phạm vi phụ trách hẳn là vì cô đã sắp xếp xong chiến tuyến của đối phương, tránh hại người hại mình.

Ninh Hảo diễn vở kịch này mặc dù đạt được mục đích, nhưng không hẳn là không có ảnh hưởng tiêu cực.

Sau bữa cơm, Lý Lộ Vân âm thầm nói bên tai Văn Gia Xương: “Hảo Hảo này hơi hiếu thắng, gặp ai con bé cũng không phục, nếu con bé cầm quyền trong tay liệu có ý chống lại Thừa Dật không? Hại nhiều hơn lợi thì sao?”

Suy nghĩ của Lý Lộ Vân rất đơn giản, Ninh Hảo thông minh hiểu chuyện, bà ta thích, nhưng nếu như ảnh hưởng đến Lý Thừa Dật, vậy thì bà ta sẽ quyết đoán đứng ở phía đối lập.

Văn Gia Xương xua tay, bảo bà ta đừng nói nữa.

Nhưng mối lo ngại đã được đưa ra, đáng để cảnh giác.

Từ Viện vật liệu đến Vụ Tùng Viện không tính là gần, ngày thường Văn Tư Hoàn sẽ ăn tối rồi tăng ca một lúc sau đó mới trở về nhà. Buổi tối ít xe, tuyến đường thông thoáng nên lái rất nhanh, chỉ mất khoảng nửa tiếng, mười một giờ về đến nhà, có đôi khi giờ này Ninh Hảo đã ngủ rồi.

Nhưng hôm nay thì không.

Cô tắm xong bước ra, cả người tỏa mùi thơm của sữa tắm, tà váy ngủ chỉ che khuất nửa đùi, để lộ đôi chân dài thẳng tắp. Khi không bị ướt, chiếc váy ngủ này không ôm người chút nào, tà váy đung đưa.

Tầm mắt của anh nhìn theo cô, cô cũng liếc nhìn anh một cái, nhưng chỉ một cái, không quá nhiệt tình.

Chậc. Anh xụ mặt, cúi đầu tiếp tục làm công việc thủ công tỉ mỉ tinh tế, đó là giúp cô dán lại bình hoa, nhưng cô không thèm khen ngợi lấy một câu. Đến cả Náo Náo cũng bị đối xử lạnh nhạt như vậy, đuôi cụp xuống.

Văn Tư Hoàn nghi ngờ bản thân bị giận lây, nếu không làm sao để giải thích chuyện cô bị bệnh mấy hôm mà tính tình đã thay đổi lớn, vẻ mặt bình tĩnh nhìn anh như nhìn vật tĩnh vậy.

Ninh Hảo ngồi trước bàn trang điểm, quay lưng lại với anh, cô đang ung dung thoa kem. Thực ra, cô có thể nhìn thấy một bên người của anh qua tấm gương.

Điện thoại anh để trên bàn rung lên, anh đặt dụng cụ xuống, cầm điện thoại lên nghe. Anh giống như cố ý tránh né Ninh Hảo, ậm à ậm ừ trả lời hai câu: “... Tôi biết rồi… Ngày mai đi… Lát nữa liên lạc.”

Rồi nhanh chóng tắt máy.

Sau đó anh tiếp tục sử dụng điện thoại, giống như không tiện nói chuyện, anh đã đổi sang trao đổi bằng Wechat.

Nếu là vợ chồng bình thường, nhìn thấy cảnh này đều cho rằng anh ngoại tình.

Ninh Hảo cười khẩy trong lòng, vừa định dời ảnh mắt thì đột nhiên khựng lại.

Bởi vì không phải vợ chồng bình thường, nên không phải anh sẽ càng dễ dàng “ngoại tình” hơn sao? Một bên nói lời ngon ngọt với cô, một bên có tình yêu chân chính ở ngoài.

Nếu thật sự có thể chứng minh anh có người phụ nữ bên ngoài, vậy những câu nói tình tứ trong miệng anh đều sẽ có bằng chứng cả rồi. Hiển nhiên trong cuộc hôn nhân này anh có ý đồ khác.

Suy nghĩ quay cuồng. Ninh Hảo từng hỏi Lục Chiêu Chiêu, thời đại học có phải Văn Tư Hoàn từng đưa người say mèm như cô về chỗ ở hay không. Chiêu Chiêu bừng tỉnh: “Á! Chắc hẳn là cậu ấy rồi! Tớ đã bảo mình từng gặp cậu ấy ở đâu rồi mà! Là anh đẹp trai đưa cậu về nhà, tớ có ấn tượng, nhưng lâu quá rồi, cụ thể cậu ấy trông như thế nào thì tớ không nhớ nữa, nhưng tớ nhớ là một kiểu đẹp khó tả!”

Trên thế giới này có chuyện trùng hợp như vậy sao? Là bạn học cùng trường cấp ba, cô và Lý Thừa Dật thường xuyên đi chung với nhau, có lẽ anh đã từng nhìn thấy. Đến khi lên đại học, anh lại vô tình “nhặt” được cô ở bên đường.

Nếu như anh có ý gì thì sao?

Nếu anh bắt đầu gài bẫy từ lúc đó, vậy thật khiến người ta sợ hãi.

Ninh Hảo đang suy nghĩ phải đối phó như thế nào thì Văn Tư Hoàn rời khỏi bàn, đi tới phòng vệ sinh.

Cô nhanh chóng đứng dậy, đi tới lấy điện thoại. Nó đã được cài mật mã, nhưng tin nhắn vừa mới gửi tới vẫn đang hiển thị trên màn hình.

[Anh đã đặt lịch quán ăn Nhược Trúc, phòng 107…]

Cửa phòng vệ sinh có tiếng động, thời gian chỉ đủ để cô bỏ điện thoại xuống, không đủ để cô chạy về trước bàn trang điểm.

Anh thấy cô đứng bên cạnh bình hoa thì hơi khó hiểu.

Cô cầm nắp keo dán trong tay, quay đầu nói một cách hững hờ: “Keo này lúc không dùng tới phải đóng lại, nếu không sẽ khô cứng.”

“Ồ.” Anh đưa khăn lông ra cho cô xem: “Tôi không có đi xa, chỉ đi lấy khăn lông để lót thôi.”

Ninh Hảo ung dung đi lướt qua người anh, vào trong phòng vệ sinh rửa tay.

Văn Tư Hoàn nhướn mày, mắt nhìn điện thoại bên cạnh keo dán.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương