Ninh Hảo tiếp nhận ý kiến tổ chức một buổi tụ tập bạn bè của Văn Tư Hoàn, đặt một phòng Diva KTV ở trung tâm thành phố.

Văn Tư Hoàn suy nghĩ có phần chu đáo. Bởi vì tuần trăng mật tạm thời hủy bỏ, lại không tiện giải thích lần lượt với người thân bạn bè là vì công việc làm ăn trong gia đình, chi bằng tiếp đãi những mối quan hệ thân thiết một bữa tiệc nho nhỏ, chứng minh chuyện hôn nhân không xảy ra biến cố, để tránh lan truyền những lời đồn nực cười là được.

Việc anh đề xuất “đến đơn vị tham quan, gặp vài người bạn” vốn dĩ xuất phát từ nguyên nhân này, không liên quan quá nhiều đến “yêu cầu” của Văn Gia Xương.

Ninh Hảo thấy mình đổ oan cho anh nên hơi áy náy, nhưng cô cũng không muốn vì chút áy náy này mà để bản thân chịu ấm ức.

Đơn vị là nơi làm việc, cặp đôi mới cưới chạy đến nơi này để thể hiện tình cảm, vở kịch này cô không diễn được, rất ngượng ngùng.

Cô thương lượng với anh, cuối cùng đưa ra phương án mời bạn bè ra ngoài này.

Giá tiền ở KTV đó rất đắt, rượu chính thống, lại nổi tiếng với chất lượng âm thanh tốt. Con đường đối diện là quán bar cùng tên, liveshow trong nhà luôn mời được các ban nhạc nổi tiếng, nâng cao độ nóng của cả con phố. Nhưng thực ra đều là sản nghiệp dưới trướng Kim Việt.

Cả căn phòng ồn ào vui nhộn, có người uống rượu, có người ca hát, đinh tai nhức óc. Lục Chiêu Chiêu tới gần, núp ở góc sofa nói chuyện thì thầm với Ninh Hảo: “Cậu với chồng nhặt tiến triển tới mức nào rồi?”

Đến lượt Ninh Hảo che miệng, nói thầm bên tai cô ấy: “Không có tiến triển gì lớn, chỉ có một buổi tối tớ uống say, sau đó lơ mơ đi tắm, lúc tỉnh dậy thì thấy mình không mặc quần áo, rất mất mặt. Cũng may cậu ấy ngủ cách xa tớ, hình như không phát hiện.”

Lục Chiêu Chiêu cười ngốc nghếch vì sự cố này. Cô ấy mỉm cười, xuyên qua đám đông, nhìn Văn Tư Hoàn đứng ở phía xa.

Văn Tư Hoàn ngồi rất xa, ở một góc sofa khác chọn bài hát cho người ta, đến khi rảnh rỗi nhìn về phía Ninh Hảo thì lại chạm phải ánh mắt vui vẻ của Lục Chiêu Chiêu. Trong lòng anh thầm nghĩ, tình cảnh này chắc chắn là Ninh Hảo và cô ấy đang thảo luận về mình rồi. Anh cũng không nôn nóng, mỉm cười đáp lại Lục Chiêu Chiêu.

Lục Chiêu Chiêu cảm thấy trong sự bình tĩnh kia có vẻ đẹp trai, bèn kéo đầu Ninh Hảo qua, ghé sát bên tai nói: “Trai xinh gái đẹp ngủ chung một giường, cuộc chiến được châm ngòi là chuyện sớm muộn mà thôi. Thoải mái đi.”

Ninh Hảo mỉm cười, lắc đầu: “Cậu biết hiện giờ tớ không có hứng thú yêu đương gì mà.”

“Ai bảo cậu yêu đương chứ? Đó gọi là giải phóng cảm xúc.” Bỗng nhiên Lục Chiêu Chiêu nhớ ra gì đó, cô ấy lấy điện thoại để trước mặt cô: “Tớ cũng tán thành việc không chìm đắm vào tình cảm, có lẽ chồng nhặt còn lăng nhăng hơn đó. Bộ phim ngày mười một tháng mười một kia sắp chiếu rồi, nhóm bạn cấp ba đều đang bàn luận về nó đó.”

Ninh Hảo nhận lấy điện thoại lướt xem, hóa ra cuốn sách do tác giả Hứa kia viết ở trường trung học phổ thông số hai Giang Xuyên đã được cải biên thành phim điện ảnh. Hiếm khi có một người nổi tiếng, nên nhóm bạn học liên tục chém gió, khen ngợi, có vài người từng quen biết người nổi tiếng, bèn khoe khoang mối quan hệ này, bắt đầu hồi tưởng lại.

Bỗng dưng chủ đề câu chuyện dây dưa đến Văn Tư Hoàn, có vẻ không ít người biết anh là nguyên mẫu, lại thông qua một loạt “phổ cập” trong nhóm, hiện giờ càng có thêm nhiều người biết đến.

Có người biết chuyện còn tiện thể nhắc đến Văn Tư Hoàn và Ninh Hảo tổ chức đám cưới vào tháng mười, làm dấy lên hàng ngàn cơn sóng.

Rất nhiều người lúc đọc sách chưa chắc có ấn tượng với Văn Tư Hoàn, nhưng đều theo chiều gió, cảm thán người này không đơn giản. Thời cấp ba thì yêu đương với cô gái nghệ thuật, sau đó chớp mắt đã cưới hoa khôi xinh đẹp học giỏi của trường. Phải biết Ninh Hảo là người nổi tiếng toàn trường thời cấp ba đó.

Có điều, mọi người đều đã là người trưởng thành biết giữ chừng mực, trêu đùa tới đây thì dừng lại. Dù sao người ta vừa mới kết hôn, nói đến chuyện tình trước đây như vậy không ổn lắm.

Ninh Hảo bỏ điện thoại xuống, trả lại cho Lục Chiêu Chiêu. Cô bình tĩnh nhìn Văn Tư Hoàn, nhưng chỉ lát sau đã đứng dậy rời đi.

Anh cảm thấy, mặc dù ánh mắt kia rất qua loa, nhưng ý tứ thì vô cùng sâu xa, như một giọt mực rơi xuống hồ rồi lập tức biến mất không thấy bóng dáng. Anh không biết Lục Chiêu Chiêu đưa điện thoại cho cô xem cái gì, nói chung, chắc là liên quan đến mình, không giống chuyện tốt.

*

Trong căn phòng ồn ào, bỗng dưng có người yên lặng biến mất, đám đông cũng không dễ dàng chú ý đến.

Văn Tư Hoàn chỉ nhớ Ninh Hảo ra ngoài rất lâu rồi, cụ thể là mấy phút hay là mấy chục phút thì anh không chắc. Anh tưởng rằng mình sẽ phải tìm cô một lúc, nhưng không ngờ vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy.

Cô đứng trong hành lang nói chuyện với người ta.

Người đàn ông rất cao to, sóng vai đứng dựa vào tường cùng với cô, chiếc bóng đổ lên người cô, bao trùm lấy cơ thể cô.

Ninh Hảo vốn cao gầy, không hề nhỏ con, nhưng phải xem là đứng chung với ai.

Người kia mặc áo sơ mi đen ôm sát, áo vest rộng rãi mở bung cúc áo, lưng thẳng ngực rộng. Anh ta vừa gật đầu lắng nghe cô nói chuyện vừa thổi khói thuốc, cảm giác chiếm hữu rất rõ ràng.

Nhưng đây không phải kiểu người đẹp trai nho nhã có tính công kích như Văn Tư Hoàn, anh ta không dịu dàng, mà mang dáng vẻ thô bạo đầy phong tình. Khi nhìn kỹ sẽ thấy hai mắt của anh ta không giống nhau, Văn Tư Hoàn có thể nhận ra một con mắt có vết sẹo, chính điều đó đã làm thay đổi một chút hình dạng con mắt.

Văn Tư Hoàn dừng bước quan sát một lúc, lại có một người nữa xuất hiện, làn da ngăm đen, thấp bé và vạm vỡ.

Người đàn ông thấp bé vạm vỡ đứng trước mặt người đàn ông mặc vest đen, cũng gật đầu chào hỏi với Ninh Hảo, rồi tiếp tục báo cáo chuyện chính của mình: “Hôm nay đồn cảnh sát có đến tuần tra. Anh Vũ, đúng lúc anh cũng ở đây, có cần đi chào hỏi không? Người quanh đây đang đồn thổi cô gái xảy ra chuyện ở Lệ Đô tối qua thường xuyên kiếm khách hàng ở chỗ chúng ta, có lẽ bọn họ đến tìm hiểu tình hình.”

“Thật sự hoạt động ở chỗ chúng ta à?” Người đàn ông mặc vest nhả khói thuốc, nhíu mày hỏi.

“Tôi cũng cảm thấy hơi quen mặt, nhưng chưa chắc lắm, có lẽ phải cho người đi nhận diện thử.”

“Đi xem sao.” Người đàn ông mặc vest đưa ra quyết định, quay đầu chào tạm biệt Ninh Hảo.

Ninh Hảo tỏ ý mình hiểu. Sau khi hai người đi xa, rẽ vào thang máy đi xuống, cô mới xoay người chuẩn bị trở về phòng. Khoảnh khắc cô ngẩng đầu lên mới nhìn thấy Văn Tư Hoàn ra ngoài tìm cô, không biết anh đã đứng đó bao lâu rồi.

Văn Tư Hoàn biết, cho dù không có Lý Thừa Dật, Ninh Hảo vẫn được chào đón vô cùng. Lúc học đại học, cô chỉ đến một cửa hàng tạp hóa ở thôn Trung Quan mua đồ dùng hàng ngày thôi mà dọc đường bị bảy tám người quấn lấy xin Wechat. Cô thấy rất khó chịu nên khá ít khi tham gia tiệc tùng.

Sau này cô đã thông minh hơn, mặc quần áo đắt tiền, trang điểm trưởng thành một chút, trông không còn dáng vẻ ngây thơ trong sáng nữa, giúp cô giảm từ bảy tám người hỏi xin Wechat xuống còn hai ba người.

Người đàn ông vừa rồi, trực giác nói rằng anh ta là người cùng ngành với cô, từ ngôn ngữ cơ thể cho thấy rằng anh ta có thiện cảm với cô, nhưng lại rất thông minh, sẽ không hành động mạo hiểm, là kiểu người nằm trong năm sáu người bị giảm đi kia.

Ninh Hảo tự cho là không vấn đề gì, ung dung thong thả đi về phía anh, thoải mái giới thiệu: “Đó là tổng giám đốc An của kỹ thuật xây dựng Kim Việt.”

“Ồ.” Anh trả lời lại một câu bình thường. Sau đó anh thầm nghĩ cái tên này nghe khá quen tai.

Hả? Là “rắn đầu sỏ” cạnh tranh đấu thầu với Vân Thượng.

Cô còn nói chuyện với cả đối thủ sao?

*

Bởi vì uống rượu nổi hứng, lại bung xõa xong rồi nên Cao Bác bắt đầu chuyển sang bắn rap, Lục Chiêu Chiêu chạy ra nhảy múa hưởng ứng, thực ra không tính là múa, chỉ là vặn vẹo thành những hình dạng khác nhau mà thôi. Ninh Hảo nhìn mà không nhịn được cười.



Hai vợ chồng từ bên ngoài phòng cùng nhau đi vào, nhân tiện ngồi cạnh nhau. Văn Tư Hoàn ôm lấy hông của Ninh Hảo một cách tự nhiên, anh tiến lại gần, ung dung cảm thán: “Thật sự nhảy không bằng cậu.”

Đúng là nói nhảm. Cấp ba Ninh Hảo là thành viên câu lạc bộ vũ đạo, trong mấy sự kiện của trường cô có tham gia một số tiết mục tập thể. Có điều…

Cô ngạc nhiên nghiêng đầu sang nhìn Văn Tư Hoàn, suy nghĩ xem anh thật sự có ấn tượng với từng người trong bài múa, hay chỉ là ăn nói linh tinh.

Văn Tư Hoàn lại tiến gần hơn, cô tưởng rằng anh muốn bổ sung thêm gì đó, nhưng không có. Anh chỉ vùi mặt trong bóng tối, nhẹ nhàng hôn lên vành tai cô ở nơi mà người khác không nhìn thấy.

Trái tim cô ngừng đập.

Căn phòng nóng đến độ ngay cả ca hát cũng không thể đẩy lên cao trào mới nữa. Ngồi ở đây còn khá nhiều bạn bè vẫn đang độc thân, đều là người trẻ tuổi, không muốn chơi mấy trò mờ ám nên mọi người đề nghị chơi thật và thách.

Mấy vòng đầu vận may tốt nên Ninh Hảo và Văn Tư Hoàn đều không phải làm nhân vật chính.

Đến cuối cùng, tấm lưới vô hình lặng lẽ quăng lên người Văn Tư Hoàn. Mấy người anh em của anh đều ồn ào, muốn anh chọn thách: “Anh Hoàn ngày thường nho nhã quá, thực ra anh ấy văn võ đều giỏi, mọi người mở mang chút nhé.”

Ai ngờ Lục Chiêu Chiêu lại hiên ngang lấy ra vũ khí hạng nặng: “Anh Hoàn, đưa điện thoại cho Hảo Hảo xem hai phút, kiểm tra lịch sử cuộc gọi, lịch sử tin nhắn.”


“Woa…” Những người khác cũng muốn hóng chuyện, bọn họ từng nghe một câu rằng, không một cô gái nào có thể cười được khi nhìn thấy thứ trong điện thoại của con trai.

Văn Tư Hoàn rất tự tin, không hề lo lắng sẽ bị thứ sản phẩm điện tử này báo hại, anh sảng khoái đưa điện thoại qua, còn nói lời hào hùng: “Cô ấy có thể xem bất cứ lúc nào, xem thoải mái, bao lâu cũng được, điện thoại tôi không có bí mật gì hết.”

“Cậu đừng nói tự tin như vậy.” Giọng điệu của Cao Bác chân thành, nụ cười gian trá, cảm thấy lạnh toát mồ hôi thay anh.

Ninh Hảo thong thả xem, một nhóm người nín thở quan sát sắc mặt của cô, chỉ cần cô thay đổi một chút, bọn họ lập tức ồn ào.

“Ồ, cười rồi, cười rồi… Phát hiện vấn đề rồi…”

“Người anh em à, có phải hôm nay cậu phải chết ở đây không?”

“Độc ác quá, Tiểu Chiêu. Chơi game thôi mà, sao cô lại lấy vũ khí hạt nhân ra thế!”

Ninh Hảo phối hợp với mọi người, tắt điện thoại trả lại cho anh, trong nụ cười như giấu lưỡi dao, cô nói lấp lửng: “Về nhà tính sổ nhé.”

Nhóm người hài lòng, nhưng lại có ý kiến với quá trình xử lý, vội vàng kêu oai oái: “Sao phải về nhà tính sổ chứ? Tính ở đây luôn đi! Ngay chỗ này!”

Văn Tư Hoàn không hề cảm thấy căng thẳng, anh bày ra dáng vẻ xin tha, dây dưa qua loa. Chuyện này tạm thời dừng ở đây.

Thực ra Lục Chiêu Chiêu có một chút ý đồ riêng, cô ấy muốn để Ninh Hảo có cơ hội tìm hiểu rõ ràng về Văn Tư Hoàn.

Ninh Hảo hiểu trong lòng, đợi sự chú ý của mọi người dời đi, cô nháy mắt tỏ lòng biết ơn với cô ấy.

*

Hai người lái xe đến, cho nên buổi tối Văn Tư Hoàn không uống rượu.

Nhưng người biết lái xe và lái xe giỏi vẫn có sự khác biệt nhất định. Anh không quen đường trong khu trung tâm thành phố này, đoạn đường dưới cầu Lập Giao rắc rối đến mức bản đồ cũng không chỉ chính xác được.

Lúc không chắc chắn, anh hỏi Ninh Hảo: “Con đường này hơi nhỏ, có thể lái không?”

Ninh Hảo giễu cợt: “Sao tôi biết được, tôi đâu phải người bản địa.”

Văn Tư Hoàn cười, giảm tốc độ rẽ vào một khu dân cư. Anh vào từ cửa bên này rồi lập tức quay đầu đi ra từ một bên cửa khác. Trong lúc đó, anh tranh thủ hỏi bảo vệ khu dân cư: “Con đường nhỏ phía trước có thể lái qua được không?”

Bảo vệ nói: “Được chứ.”

Thế là anh mạnh dạn lái thẳng về trước, lái được khoảng năm mươi mét, cuối cùng con đường đã hẹp đến mức không thể lái được nữa, anh mới giẫm phanh, thừa nhận nó là một con đường không dành cho xe hơi.

“Bảo vệ này chỉ đường lung tung, chỉ sai cũng không chịu trách nhiệm.” Văn Tư Hoàn bất lực quay sang nhìn sắc mặt của Ninh Hảo.

Cô không nôn nóng, mà mỉm cười rất dễ tính: “Chỗ này có camera không? Không bị gửi giấy phạt chứ?”

“Phạt thì phạt đi, vấn đề bây giờ là ra ngoài thế nào, lái về trước là bị kẹt rồi.” Anh quay đầu nhìn con đường hẹp dài lúc đi tới kia: “Chỉ đành quay trở về thôi.”

“Kỹ năng lái xe của cậu tốt không?” Ninh Hảo hỏi ra vấn đề quan trọng đó, nhưng cô cảm thấy như vậy khiến người ta rất khó trả lời, nên lại tự mình an ủi: “Lái từ từ vậy, lùi xe từng chút một, thế nào cũng ra được, nói chung không gấp.”

Nghe lời cô nói giống như lúc di chuyển trong sa mạc bỗng dưng gặp được dòng suối mát, nước suối ngọt ngào vậy.

Anh vừa lùi xe, vừa chế nhạo bản thân không có tiền đồ. Người ta nói chuyện khách sáo rất bình thường, anh thì lại liên tưởng đủ thứ.

Có điều, xe lùi rất chậm, suốt quá trình Ninh Hảo không hề nôn nóng, ngồi yên ở một bên, không ồn ào khiến anh mất tập trung.

Cuối cùng đã lùi về cánh cửa ở khu dân cư vừa nãy hỏi đường, ngọn nguồn của tội ác. Văn Tư Hoàn dừng xe, kéo thắng tay, anh thở phào như buông được gánh nặng, rồi quay sang nhìn cô: “Biểu hiện khiến cậu hài lòng chứ?”

“Thưởng cho cậu làm thầy của tôi, rảnh thì dẫn tôi đi luyện xe ở gần nhà đi.”

“Được chứ, xem khi nào cậu tiện.” Anh sảng khoái đồng ý, âm thầm chuyển chủ đề: “Vậy tối nay còn “tính sổ” không?”

Ninh Hảo ngẩn người, cười vui vẻ nói: “Tính sổ là tính sổ.”

“Thật à?” Anh thản nhiên nhướn mày: “Tôi thực sự không nghĩ ra điện thoại mình có gì để cậu tóm được nữa. Ngành của tôi, ngay cả đồng nghiệp nữ cũng rất hiếm thấy.”

“Nhưng không giới hạn sau khi kết thúc công việc.” Bề ngoài là cô đang nhắc nhở, nhưng thực ra lại khiến người ta chột dạ.

Cô nhìn vào mắt anh, anh chỉ dao động trong nháy mắt, sau đó vô cùng kiên định: “Không thể nào, tôi rất giữ khuôn phép.”

Ninh Hảo không nói vòng vo với anh nữa, bắn thẳng vào hồng tâm: “Sao lại có người khuôn phép đến mức thuê phòng thành khách VIP ở khách sạn luôn nhỉ?”



???

Văn Tư Hoàn lóe lên sự ngỡ ngàng, hoảng sợ.

“Khách sạn? VIP?”

Cô chuyển hướng, hờ hững chỉ vào điện thoại: “Lướt hộp trò chuyện ở Wechat đi, không cần xem quá nhiều, “Khách sạn Hợp Gia” cuối tháng mười mới gửi tin nhắn khuyến mãi tháng mười một cho cậu đó. Là “Hợp Gia” bên cạnh trường học của tôi đúng chứ?”

!!!

Phản ứng đầu tiên của Văn Tư Hoàn là có phải có người vu oan hãm hại anh hay không?

Anh khó tin lấy điện thoại ra nhìn, quả thực “khách sạn Hợp Gia” mỗi dịp lễ tết, sang tháng mới đều gửi tin nhắn khuyến mãi cho anh, lẫn bên trong một số tin quảng cáo quán lẩu, giảm giá làm đẹp, thiết kế trang web. Thường ngày anh không để ý, nên tự động bỏ qua, cũng không mở ra xem.

Ninh Hảo nói không sai, trong ấn tượng của anh có một khách sạn gần trường cô, mà gần trường cô cũng coi như gần trường anh. Mọi người thường xuyên bàn luận về mấy khách sạn tiện lợi trong khu vực quanh trường đại học. Sinh viên đại học yêu đương không phải chỉ có tình yêu trong sáng nữa, đặc biệt là đám con trai nói chuyện với nhau thì càng không biết kiêng dè, nhắc đến khách sạn này, khách sạn kia trải nghiệm như thế nào, cảm thấy đó chỉ là chuyện nhỏ nhặt.

Nhưng quan trọng là anh chưa từng đi thuê phòng, khách sạn này từ đâu ra?

Anh kéo lên đến trên cùng, tin nhắn cũ nhất là tin giảm giá khuyến mãi, còn là vào khoảng thời gian anh ra nước ngoài. Trước đó chắc vẫn còn lịch sử trò chuyện nhưng anh đổi điện thoại không sao lưu dữ liệu nên không giữ lại được. Hiện giờ anh có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.

Một chuỗi hành động căng thẳng, rồi cuối cùng rơi vào yên lặng.

Đây là lần hoảng loạn nhất của anh từ lúc hai người quen biết nhau, Ninh Hảo không nhịn được, cô xát muối lên vết thương của anh: “... Tôi không nhỏ mọn đến mức truy cứu chuyện quá khứ đâu. Chỉ là…”

“Khoan đã, Ninh Hảo.” Bỗng nhiên anh trở nên bình tĩnh: “Hình như không phải lịch sử đen tối của tôi, mà là của cậu đó.”

Ninh Hảo: “...?”

Văn Tư Hoàn mỉm cười, mở thông tin người gửi: “Khách sạn gửi khuyến mãi là do tôi để lại thông tin cho cô ấy, thực ra cô ấy là lễ tân của khách sạn Hợp Gia, cứ đòi kết bạn Wechat với tôi. Lần đó tôi vội vàng dẫn cậu đi, chỉ đành kết bạn với cô ấy.”

“Dẫn tôi đi?”

“Mùa đông năm nhất đại học, cậu uống say, suýt thì đi thuê phòng với người ta, tôi cõng cậu về nhà, chính là căn nhà ở Hoa Thanh Gia Viên, cậu ở chung với Lục Chiêu Chiêu.”

Ninh Hảo giật mình, chớp mắt, cô hoàn toàn không có ấn tượng gì về thứ tội lỗi đột ngột ập đến này. Nhưng anh lại nói ra một số chi tiết nhỏ, chẳng hạn như lúc đầu, đúng là cô ở chung với Lục Chiêu Chiêu ở Hoa Thanh Gia Viên.

Văn Tư Hoàn thấy cô mờ mịt thì không hề bất ngờ, anh cười: “Tôi đã nói cậu nhanh quên mà, nhưng nói không chừng Lục Chiêu Chiêu vẫn nhớ. Hôm nay muộn quá rồi, cậu ấy lại uống say bí tỉ, ngày mai cậu có thể hỏi cậu ấy sau. Cậu ấy nói trông tôi quen mắt, có lẽ là ấn tượng từ lần đó.”

Ninh Hảo nửa tin nửa ngờ, một lúc sau vẫn không nói được câu nào. Sao cô lại bị người ta đánh ngược lại thế?

Chốc lát sau, cô ấp úng dò la: “Năm nhất đại học chúng ta có quen biết à?”

“Vốn dĩ tôi không muốn tranh công gì. Trên đường thấy chuyện bất bình, ra tay giúp đỡ mà thôi.” Văn Tư Hoàn cười dịu dàng nhưng thực ra đang cảm thấy như sống sót sau tai nạn: “Là cậu đẩy tôi đến bên bờ vực đó.”

“Nếu như là thật, vậy cảm ơn cậu.” Cô hơi ngại ngùng.

“Cảm ơn thế nào?” Anh rất biết cách được nước lấn tới.

Nói thì nói đùa, nhưng thực hành lại rất nghiêm túc.

Anh ôm mặt cô, nhẹ nhàng hôn lấy cô, giữa đôi môi toàn là sự quyến luyến. Mà cô rất nghe lời, không hề từ chối, tạo nên sự triền miên ướt át.

Sau khi tách ra, hai người quay đi chỗ khác, yên tĩnh điều chỉnh lại hô hấp.

Cô hỏi: “Lúc đó, cậu có nghĩ đến ngày hôm nay không?”

“Không dám nghĩ.” Anh nói một cách thành thật: “Điên mới dám nghĩ như vậy.”

Còn chưa đợi cô phản ứng đã có người tới gõ cửa sổ bên ngoài ghế lái, là cảnh sát giao thông. Vẻ mặt anh ta lạnh lùng: “Kiểm tra nồng độ cồn, mời xuống xe, vui lòng xuất trình bằng lái xe.”

Văn Tư Hoàn nghĩ, thật xui xẻo. Anh bất lực tìm bằng lái xe rồi bước xuống.

Ninh Hảo không xuống xe, tay gác lên nóc xe, chào hỏi: “Cảnh sát Viên, cảnh sát Lương.”

Hai viên cảnh sát giao thông nghe thấy giọng nói này mới nhận ra cô, lập tức chuyển sang nụ cười nhiệt tình.

“Ồ, giám đốc Tiểu Ninh à!”

Họ còn không quên trêu chọc cô: “Nửa đêm nửa hôm thế này, cô yêu đương bên đường à?”

Ninh Hảo cười thoải mái, giới thiệu với họ: “Đây là chồng tôi, Văn Tư Hoàn, chúng tôi vừa mới kết hôn đợt nghỉ lễ tháng mười một.”

“Ái chà chà, chúc mừng, chúc mừng nha! Tôi bảo mà, sao dạo này không nhìn thấy cô đâu, hóa ra đã kết hôn rồi.”

“Ngại quá, tối nay chúng tôi phải kiểm tra nồng độ cồn ở bên này. Tôi thấy động tác xuống xe của anh Văn đây chắc chắn là không uống, bỏ đi, hai người mau về nhà sớm đi.”

Hai viên cảnh sát giao thông nói thêm vài câu khách sáo rồi cười hì hì bỏ đi.

Văn Tư Hoàn khởi động lại xe, cảm thấy đây có thể coi như cuộc hội ngộ trong đêm: “Có khi nào cậu quen biết hết những cảnh sát giao thông gần đây không?”

“Gần hết.” Ninh Hảo thắt dây an toàn, nói một cách nhẹ nhàng: “Thường xuyên đến đồn cảnh sát giao thông giải quyết công việc, công trường nằm trong địa phận của người ta, xe công trình ra ra vào vào đều phải có người để ý.”

“Cảnh sát hình sự thì sao? Cũng quen à?” Anh tò mò liệu cô còn có bản lĩnh gì.

Ninh Hảo lắc đầu: “Không liên quan cho lắm.” Cô ngừng lại, mỉm cười hỏi anh: “Sao, cậu có tiền án à?”

Anh mỉm cười, hỏi ngược lại: “Trong lòng cậu, hình tượng của tôi như thế nào?”

“Hình tượng đáng ngờ.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương