Buông ra, tên khốn.

Có chết tôi cũng không nói.
- Em không thể chết dễ dàng như vậy được.
Dứt câu, Hàn Diên lập tức nắm lấy tóc Nha Tịnh đẩy ngã xuống sàn.

Anh ta dùng cơ thể cao to của mình để ngăn cản sự chống đối của cô.

Nha Tịnh bị anh ta ép nằm sấp trên sàn nhà lạnh băng, hai tay bị anh ta trói ngược ra phía sau, cô không thể làm gì ngoài việc không ngừng chửi rủa, hai chân không ngừng quẩy đạp.

Lúc này, Hàn Diên rút ra một con dao nhỏ.

Một tay giữ chặt bả vai trái của cô, một tay cầm dao không nói không rằng mà đâm vào.

Nha Tịnh bị đâm bất ngờ trong phút chốc chưa cảm nhận được gì, lát sau cô cảm thấy bả vai đau nhói.
- Anh làm gì vậy hả tên khốn?
Sau khi đã đâm vào đủ sâu.

Hàn Diên lập tức dùng khuỷu tay của mình giữ chặt đầu của Nha Tịnh, tay còn lại đưa vào miệng vết thương không ngừng tìm kiếm gì đó.
Lúc này, Nha Tịnh đau đến mức mặt cắt không còn giọt máu.

Mỗi cử động tay của Hàn Diên tác động vào miệng vết thương khiến cô đau đớn phát điên.

Máu không ngừng trào ra, chớp mắt đã nhuộm đỏ cả góc áo của Nha Tịnh.

Đột nhiên, Hàn Diên dừng lại rồi lấy ra từ miệng vết thương của cô một thứ gì đó.

Sau khi Hàn Diên nhìn thấy nó, khóe môi mỉm cười vẻ thỏa mãn.

Anh để vật đó trước mặt của Nha Tịnh.

Khoảng khắc cô nhìn thấy vật đó, nhịp tim cô như bị hẫn đi một nhịp đến cả hơi thở cũng ngừng theo.

" Sao lại như vậy? Sao anh ta biết? ".

Trong lúc Nha Tịnh còn đang ngơ ngác nhìn thứ ấy thì Hàn Diên đã cầm dao, không do dự mà đâm thẳng vào nó.


Giờ phút này, Nha Tịnh không còn cảm nhận được cơn đau ở vai mình nữa.
- Không, tên khốn.
Cô không ngừng giãi giụa, la hét.
- Giờ thì không ai giúp được em cả.
Hàn Diên đứng dậy khỏi người cô, buông ra một câu rồi lạnh lùng bỏ đi để lại cô cùng vết thương đang gào khóc không ngừng trong căn hầm tối.
Hai tháng trước.
- Gyn, nhiệm vụ lần này cô làm rất tốt.

Đây là phần thưởng dành riêng cho cô.
Trong căn phòng tối, một người đàn ông không ngừng vỗ vai Gyn khen ngợi, sau đó đưa vào tay cô một chiếc vali.

Gyn mở ra xem qua rồi nhẹ nhàng đóng lại, quay lại mỉm cười với người đàn ông.
- Cảm ơn ông chủ.

Đây là việc tôi nên làm.
- Thời gian qua chắc cô cũng vất vả rồi.

Dùng nó để nghỉ ngơi đi nha.

Khi nào có việc tôi sẽ gọi cho San.
- Vâng.

Cảm ơn ông chủ đã quan tâm.
Nói xong, Gyn cầm lấy vali chào tạm biệt người đàn ông rồi rời khỏi phòng.

Sau khi Gyn rời đi, người đàn ông đi đến bàn làm việc của mình lấy từ trong ngăn kéo ra một bộ hồ sơ.

Sau khi xem qua thì lập tức vứt vào thùng rác, châm lửa đốt.
- Nha Tịnh, tốt nhất là nên chết đi.
King kong...King kong
- Chưa dậy à?
Cậu ta khẽ nói rồi đành tự mình nhập mật khẩu để vào nhà.
Tít tít tít
Cạch
Sầm
- Ôi trời.
Cậu hoảng hốt với hoàn cảnh của căn nhà, xong lập tức chạy vào phòng, trèo lên giường lật thẳng tấm chăn của người đang chìm trong giấc ngủ.


Cậu đưa tay mình lên mũi cô để xác nhận xem cô còn sống hay không.

Sau khi xác nhận hơi thở vẫn đều đều, cậu thở phào nhẹ nhỏm mà trèo xuống giường.
- Đúng là điên rồi mà.
- Uhmmm
Lúc này người trên giường mới phản ứng lại.

Mở đôi mắt mơ màn nhìn cậu, nói bằng giọng khàn đặc.
- San à.
- Chị bị điên rồi sao? Uống gì mà lắm thế? Cứ thế này chị sẽ chết sớm đấy.
Gyn lười biếng quơ tay qua lại trong không trung, tỏ ý cậu đừng nói nữa mà hãy ra ngoài, cô lại tiếp tục cuộn người vào chăn mà nhắm mắt.

Cậu đành bất lực mà nói.
- Chị mau dậy đi.

Em mua bữa tối cho chị rồi đấy.
San ra khỏi phòng, bắt tay vào dọn dẹp đóng chai rượu mà bà chị mình đã uống.

Gyn vốn là người nghiện rượu nên trong nhà cô khắp nơi đều là rượu.

Từ những loại rượu phổ thông đến loại cao cấp đều có.

Khi được nghỉ những ngày nghỉ dài, Gyn thường tiêu hết tiền của mình vào rượu.

Sao đó là uống không ngừng nghỉ cho đến khi bất tỉnh.

Thấy Gyn cứ luôn uống vô tội vạ như vậy, San cũng nhiều lần khuyên Gyn nên đi kiểm tra sức khỏe nhưng cô lập tức từ chối, cứ luôn nói rằng mình vẫn ổn.

San biết không có cách nào khuyên được một người cứng đầu như Gyn nên việc duy nhất cậu có thể làm là mua thuốc bổ và nấu những thức ăn bổ dưỡng cho Gyn.
Khi Gyn bước ra khỏi phòng thì căn nhà đã trở nên ngăn nắp và sạch sẽ hơn.

Bữa tối cũng đã được chuẩn bị xong, cô đang tính mở tủ lấy một chai rượu nho thì San đột nhiên gọi to.
- Chị làm gì vậy?
- Uống một chai chúc mừng nào.
- Chúc mừng chuyện gì?

- Đã lâu không gặp.
- Em không cần.

Mau đến đây.

Em đã nấu canh và thuốc bổ cho chị.

Không thể vừa uống rượu vừa uống thuốc được đâu.
Gyn bĩu môi rồi nhìn mấy chai rượu yêu quý xong lại luyến tiếc rời đi, ngoan ngoãn đến ngồi xuống bàn với vẻ mặt không tình nguyện.
- Đây, uống cái này trước đi.
- Nhưng nó khó uống quá.
- Nhưng nó rất tốt.
Gyn không thể nói thêm gì được nữa đành nhắm mắt nốc cạn cả bát.
- Nếu chị không muốn uống nó thì tốt nhất nên cai rượu đi.
Gyn không quan tâm đến lời San nói chỉ tiếp tục uống cho xong bát canh.

San thấy vậy cũng đành bất lực.

Vốn dĩ lời nói của cậu không thể nào thấm được với con người này.
- Ông chủ giao cho chị một nhiệm vụ.

Ông ấy nói chị có thể nghe chi tiết rồi hãy quyết định nhận hay không.
- Sao vậy? Trước giờ ông ấy không nói như vậy, chắc người này không tầm thường nhỉ?
- Đúng vậy.

Em cũng không thể gặp được vị khách hàng yêu cầu, tất cả mọi thông tin là do ông chủ nói cho em.
- Được rồi, nói nghe xem nào.
Gyn bày ra bộ dạng lười biếng nói với San.

San lập tức mở máy tính của mình, sau khi làm một vài thao tác thì cậu lập tức xoay màn hình về phía Gyn.

Trên màn hình là khuôn mặt của một người đàn ông mang vẻ mặt tuấn tú, sống mũi cao, môi mỏng đỏ, đôi mắt sắc lạnh như có thể đâm xuyên người khác.
- Coi bộ anh ta không phải là một người bình thường.
- Đúng là không bình thường.
San tán đồng với câu nói của cô.

Nhưng câu nói đó của Gyn còn mang một ý nghĩa khác.
- Nhưng nhìn anh ta chị lại cảm thấy quen mắt thế nhỉ?
- Chị đã gặp qua anh ta à?
San bất ngờ với câu nói của cô.
- Không nhớ nữa.

Có thể là vậy nhưng chị không nhớ được là khi nào.
- Thật là.


Trí nhớ của chị bắt đầu không được bình thường rồi đấy.

Tốt nhất chị nên cai rượu đi.
- Được rồi, được rồi.
Gyn lập tức xua tay ngắt lời San.
- Em báo cáo thông tin đi.
- Anh ta là Hàn Diên, người sẽ thừa kế tập đoàn Hàn thị trong tương lai.

Khách hàng yêu cầu chúng ta phải hoàn thành công việc trong vòng 2 tháng tới.

Giá cả do chúng ta quyết định.
- Hết rồi à?
- Sở dĩ ông chủ hỏi chị có nhận được nhiệm vụ này không, bởi vì...
San lững lự giây lát rồi nói.

Gyn bắt đầu tập trung hơn, im lặng chờ cậu nói tiếp.
- Người của ta đã chết không ít dưới tay anh ta.
- Là sao?
Gyn nghi hoặc hỏi.
- Không lẽ bị lộ vị trí rồi khử luôn tại chỗ sao?
Gyn nói ra suy nghĩ của mình.

San nghe vậy thì lắc đầu phủ nhận.
- Chính là chết trước khi thực hiện nhiệm vụ.
- Hả?
Gyn vẫn chưa hiểu ý của San.

Chết trước khi thực hiện nhiệm vụ sao? Mọi hoạt động của tổ chức là tuyệt mật.

Đối với những sát thủ cấp trung thì họ sẽ nhận nhiệm vụ qua ông chủ, họ không hề biết khách hàng là ai, còn đối với sát thủ cấp cao như Gyn sẽ được đặt cách có một quản lý như San cho riêng mình, người sẽ thay cô đi gặp khách hành và nhận nhiệm vụ giúp cô.

Cả bản thân cô còn không biết rốt cuộc trong tổ chức có bao nhiêu người nói chi đến thân phận của họ, nên làm sao có chuyện Hàn Diên biết được người sẽ ra tay ám sát mình là ai mà ra tay trước như vậy.

Gyn bày ra bộ dạng khó hiểu mà ngồi suy nghĩ, vậy nguyên nhân nằm ở đâu mà họ bị bại lộ thân phận chứ?
- Nhiệm vụ lần này có vẻ khá nguy hiểm.

Nếu chị thấy không ổn thì em sẽ từ chối với ông chủ.
- Không sao, chị nhận vụ này.
- Nhưng em nghe nói anh ta là kẻ rất tàn nhẫn.
- Tàn nhẫn sao?
- Thật ra là những thành viên được cử đi giết anh ta đều chết không được toàn vẹn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương