Ám Sát Đối Tượng Là Hồ Ly
Chương 35: - Còn cả một đời

Ta nằm trên nóc nhà ước chừng nửa nén hương, còn bên dưới thì hết chuyển từ hàn huyên qua ca hát tới ngâm thơ, sau cùng còn lôi cờ vây ra đánh.
Đêm thu se lạnh, nửa đêm nửa hôm, ta nằm trên nóc nhà bị gió lạnh thổi cũng sắp đông thành cục đá, từng đợt gió chui vào áo, khiến cánh tay cũng bắt đầu nổi da gà. Ta liếm vành môi đã hơi khô khốc, lại chuyển tầm mắt tra xét một vòng, phát hiện đầu giường bên dưới hình như có một cái hộp vuông nhỏ màu đỏ, nhưng lại bị tấm màn che kín, không nhìn được rõ.
Nơi có thể cất giấu đồ đạc trong phòng không nhiều, hộp cất giữ thánh vật Hỏa đan sân rất có thể là cái hộp được đặt ở đầu giường.
Mà lúc này bên dưới cũng không đốt thêm đèn, chỉ dùng một ngọn đèn dầu thắp sáng căn phòng, ánh sáng hắt ra khá yếu ớt, tim đèn thỉnh thoảng còn bắn ra vài đốm lửa nhỏ. Trên mặt bàn, quân cờ trắng gõ nhẹ lên mặt bàn cờ bằng gỗ, người ngồi hai bên cũng yên tĩnh vẻ mặt đánh cờ chăm chú.
Lại qua hồi lâu, hình như tổng quản đã đánh thua, thấy bọn họ dùng tiếng Lam Nguyên nói mơ hồ gì đó, rồi cười dọn dẹp. Sau đó hắn đứng dậy cáo từ.
Kiêu Cơ tiễn tổng quản xong, thì duỗi thân người yêu dị của nàng, gọi người mang thùng tắm vào phòng, vây bình phong lại, còn rải cánh hoa lên mặt nước ấm, xem bộ dạng đang chuẩn bị đi tắm. Rất nhanh, khói sương lượn lờ làm trong phòng mập mờ, quần áo đỏ thẫm rơi xuống sàn nhà. Ta không nhịn được nghiêng tầm mắt đi. Dù đều cùng là nữ nhi, nhưng ta vẫn cứ có cảm giác không hay cho lắm.
Quay đầu liền thấy bên kia rừng cây, vẫn đêm đen tĩnh mịch, không có tiếng động nào khác.
Thật ra thừa dịp lúc này Kiêu Cơ đang tắm lẻn xuống lấy Hỏa đan sân, có lẽ dễ dàng thuận lợi nhất, thế nhưng ám vệ vẫn cứ chậm chạp chưa ra tín hiệu, cũng không biết còn băn khoăn điều gì, hoặc nên nói là còn có kế hoạch gì khác. Quận chúa căn dặn nhất định phải nghe theo chỉ thị của hắn, ta cũng không thể tự tiện hành động.
Có lẽ phải thật sự đợi Kiêu Cơ đi ngủ. Ta bắt đầu hối hận tối nay không mặc nhiều thêm chút áo.
Lại kiên nhẫn chờ đợi, Kiêu Cơ vẫn thích ý ngâm mình trong thùng nước, hưởng thụ hoa rơi nước nóng, khiến người ta phải hâm mộ. Nhìn từ góc độ của ta chỉ thấy được đằng sau cái thùng, mái tóc dày ướt sũng càng toát lên mượt mà, lỗ tai bên cạnh dường như có chút nhuốm đỏ.
Ta cảm thấy nhàm chán, đang suy nghĩ có nên lén nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, dư quang liền liếc thấy bên kia rừng cây bỗng lóe lên điểm đỏ, ngay sau đó có mấy tiếng giống như chim hót truyền tới —— ám vệ rốt cuộc đã gởi tín hiệu.
Chọn vào lúc này, hiển nhiên không phải thời cơ tốt nhất a. Ta thoáng chốc do dự, quyết định tốc chiến tốc thắng. Liếc mắt sân viện, liền nhanh chóng đậy kín tấm ngói xoay mình treo người xuống xà nhà, như con thằn lằn dựa vào tường cửa sổ, yên lặng không một tiếng động nhảy vào. Khép cánh cửa sổ lại, lại cúi người lăn tới bên đầu giường, động tác liền mạch.
Ngẩng đầu nhìn, lộ ra một góc lúc nãy bên đầu giường quả nhiên là một cái hộp gỗ, đặt bên cạnh gối, có in dấu vật tổ thánh hỏa, mười thì hết tám chín phần là Thần Nguyệt giáo dùng để đựng Hỏa đan sân. Có điều mặt trên chiếc hộp có một cái lỗ khóa hình thù kỳ dị, ta nhẹ nhàng vén gối và chăn bên cạnh, cũng không phát hiện chìa khóa.
Lẽ nào muốn ta phải cạy ra? Ta liếc mắt về hướng bình phong, giờ phút này Kiêu Cơ vẫn đang quay lưng về phía ta, hơn nữa cách tấm vải thêu, cũng không thấy rõ ta bên này. Nắm chặt chút thời gian này cũng có thể.
Ta mò lấy cây tâm ký tử đã chuẩn bị từ trước trong ngực, cẩn thận tra vào lỗ khóa, rất sợ sẽ phát ra tiếng động. Nhưng ta vốn không giỏi về dạng thủ công này, thêm cái khóa này cũng tương đối đặc biệt, trong phút chốc khó mà mở ra được. Ta cố gắng chơi đùa, còn phải tập trung tinh thần lưu ý động tĩnh bên kia, cơ hồ muốn nghẹt thở.
Thế nhưng cuối cùng vẫn không kịp. Một chốc sau, cái bóng sau tấm bình phong mơ hồ có động tác. Người dựa vào thùng đứng dậy, đi theo là tiếng nước chảy. Hơi nước mờ mịt trong phòng bất giác bớt đi phần nào, nước đại khái đã lạnh đi.
Nhìn thấy đường cong thướt tha của bóng người trong thùng nước đứng lên, lại nhấc chân bước ra ngoài. Ta chỉ đành trước bỏ qua cái hộp lanh lẹ trả về lại như cũ trên giường, lộn mèo lách người, lăn vào dưới gầm giường.
Rất nhanh, Kiêu Cơ cũng mặc xong áo lót lười biếng đi tới. Áo lót cũng là màu đỏ sẫm, cổ áo lơi ra để lộ nửa bộ ngực sữa. Ừm, rất đẹp, nhưng vẫn không bì kịp vẻ quyến rũ mê người khi quận chúa mặc áo đỏ. Ta lại không tự chủ so sánh, nhưng một giây sau liền lanh mắt nhìn thấy cổ nàng đang đeo một sợi dây màu đỏ, mà dưới sợi dây, giờ phút này đang lộ ra một góc, chẳng phải là một cái chìa khóa màu vàng sao!
Nhất định là chìa khóa dùng để mở cái hộp thánh hỏa! Nhưng mà nàng lại, lại mang chìa khóa cất ở chỗ đó!
Ta kinh ngạc vừa phẫn hận nắm lấy áo nơi ngực, vừa xuyên thấu qua khe hở tấm màn nhìn thấy đôi chân ngọc đã yêu kiều tới cạnh ta, ngón chân trơn nhẵn như đầu củ hành, các móng chân được sơn màu, dị thường yêu dị.
Sau đó tấm trướng phủ dài tới đất được vén qua một góc, vạc giường hơi có tiếng động, hẳn Kiêu Cơ đã nằm vào chăn. Mới vừa rồi quan sát nhịp thở của nàng, phát hiện hình như nàng cũng không biết võ công. Mà vào lúc này cũng không biết có phải nàng tắm xong mang cả mùi hương của hoa theo hay không, nấp dưới gầm giường ta cũng có thể ngửi thấy rõ ràng, thơm phức làm say lòng người, giống như một núi hoa hồng trong ruộng hoa nở mấy ngày nay vậy.
Bỗng có chút thấy nhớ nhung hương vị thanh đạm như trà trên người quận chúa.
Ủa mà, tại sao lại thấy nhớ? Ta nhíu mày, nhưng cũng không ngăn được nhớ lại, đêm qua mơ hồ trong giấc ngủ, hình như có gì đó phủ nhẹ lên mặt ta, mềm mại mang theo chút ấm áp, cảm giác đó lưu giữ một hồi lâu. Còn hơi thở quận chúa thì cứ quấn quít lấy, đều là mùi hương thanh đạm đó...
Ta tranh thủ thời gian lấy lại tỉnh táo, đè lại hơi thở lẳng lặng chờ đợi.
Làm ta kinh ngạc chính là, vị giáo chủ tà giáo này không ngoan ngoãn đi ngủ, mà nằm dài trên giường cư nhiên còn chăm chỉ đọc thuộc lòng bài thơ nổi tiếng ở kinh thành, hơn nữa ngay cả ý nghĩa bên trong cũng mang ra đọc hết một lần! Có cần khắc khổ vậy không a... thế nhưng chết người ở chỗ ta còn không nhịn được nghiêm túc lắng nghe, kết quả phát hiện đã bối sai vài chỗ!
A, thống khổ quá mà, thật sự muốn bò ra uốn nắn lại.
Cuối cùng ta quả thật không chịu nổi loại dày vò này, đành phải móc ống trúc ra hướng chỗ đầu giường thổi mê hồn hương, dùng vải bịt miệng mình lại, chỉ chốc lát sau, thanh âm dần trở nên mơ hồ không rõ, mà giai điệu vốn kỳ dị liền thành giai điệu buồn ngủ, nghe vào có chút đáng yêu. Đợi âm thanh dần nhỏ xuống, thẳng đến khi dừng lại, hơi thở có xu hướng sâu dài, ta mới chậm rãi bò ra khỏi gầm giường.
Ừ, người này tướng ngủ thật là... không thể chỉ nhìn bề ngoài. Ta có chút chê trách. Vẫn là tư thế ngủ của quận chúa đáng yêu a, giống một con mèo con lanh lợi...
Ta bỗng run rẩy, lắc đầu xua đi những suy nghĩ kỳ quái trong đầu, rón rén nhoài người tới mép giường. Dù người này nằm nghiêng tướng rất khó nhìn, nhưng dù gì cũng chưa hoàn toàn chèn ép lên chìa khóa đeo trên cổ, hơn nữa dây đủ dài, có thể trực tiếp dùng để mở khóa hắc hắc.
Nhưng lại xảy ra vấn đề, phải làm sao để lấy chìa khóa ra từ chỗ nhạy cảm kia đây... liếc mắt qua, luôn cảm thấy thật khó xuống tay a. Ta thử nắm một đầu lộ ra ngoài, nhẹ nhàng lôi ra ngoài. Lại kẹp rất chặc....
Trong bụng khó hiểu thấy hồi hộp muốn hỏng luôn a. Dù trong lòng biết Kiêu Cơ trúng mê hương cơ bản sẽ không tỉnh lại.
Lúc sau chìa khóa rốt cuộc cũng được kéo ra, trong lòng ta cũng thở phào một hơi thật dài, mới phát giác trên trán đã rỉ ra một lớp mồ hôi lạnh. Ngay sau đó xốc chìa khóa lên, thử mở khóa, đi theo là tiếng vang mở khớp, thanh chìa khóa nhỏ quả nhiên đã mở được.
A, rất chi thuận lợi. Ta vui vẻ móc Hỏa đan sân giả được chuẩn bị từ trước, hơi lui về sau, dùng nó để mở nắp phòng ngừa bên trong có cất giấu cơ quan này nọ, đợi chắc chắn an toàn, mới nhích lại gần.
Đập vào mi mắt chính là một hàng cây màu đỏ được xếp ngay ngắn chỉnh tề. Ta không nhịn được vui vẻ, vội đưa tay lấy.
"Ngươi là ai?"
Lúc đang cao hứng, sau lưng đột nhiên vang lên âm thanh dọa cho tay ta run lên.
Không thể nào.... da đầu ta tê dại, phút chốc xoay người lại, liền kinh ngạc nhìn thấy Kiêu Cơ đã hoàn toàn tỉnh lại, đang nổi giận che cổ áo, ngồi dậy muốn kêu lên. Ta sợ hết hồn, lập tức nhào tới trước muốn điểm huyệt nàng, nào ngờ còn chưa đụng vào người nàng, một lớp phấn liền vẩy tới.
Dù ta phản ứng nhanh chóng khó khăn né tránh, nhưng vẫn hít phải một chút, không ngờ lớp phấn này lại hết sức lợi hại, ta còn chưa kịp có động tác khác tay chân liền nhũn ra trước mặt tối sầm, cuối cùng ý thức mơ hồ ngã xuống... trên đùi Kiêu Cơ.
Thời điểm bất lợi a.... trước khi nhắm mắt ta không cam lòng kêu rên một tiếng, sau đó liền rơi vào bóng tối.
Không biết qua bao lâu, đợi cơ thể rốt cuộc có lại chút tri giác, phát hiện bản thân dường như đang bị trói, bên tai truyền tới một trận huyên náo, có người đang nói chuyện. Đầu óc vẫn hỗn loạn bị những âm thanh lẩm bẩm tranh cãi kia làm cho đau nhức.
"Giáo chủ, may là ngươi phát hiện kịp thời, mười hai nhành Hoả đan sân không bị sứt mẻ."
Tiếng huyên náo dần thối lui, chỉ còn lại giọng nam trầm ổn, người kia là tổng quản.
"Chúng ta giao tên tặc nhân này cho trang chủ xử lý đi."
"Hừ, kẻ muốn trộm Hỏa đan sân có rất nhiều, nghĩ đến trang chủ cũng sẽ không quá để ý. Nhưng tên tặc này dám mạo phạm bổn tọa, làm sao có thể tùy tiện buông tha! Ta muốn hắn phải nếm mùi hậu quả."
Một đạo giọng nữ ngậm tức vang lên, nghe khẩu âm ríu rít cũng biết là của vị nữ giáo chủ nọ. Ta muốn mở mắt lên, nhưng lúc này mí mắt như bị đổ chì, hoàn toàn không nhúc nhích được.
Ai, lại bị bắt như vậy, ta cảm thấy thật xấu hổ. Uổng cho ta tự xưng nữ sát thủ đứng hạng ba giang hồ khinh công xuất sắc, trong quá khứ muốn lấy trộm món bảo bối của nhà nào cũng dễ như lấy đồ trong túi, chưa từng thất thủ, nhưng hôm nay trãi qua cuộc sống an nhàn bên cạnh quận chúa liền thoái lui thành thế này, còn thua trong tay giáo chủ tà giáo một người không biết võ công.
Có điều, Kiêu Cơ trúng mê hương sao có thể tỉnh lại nhanh như vậy? Lẽ nào thể chất nàng ta là bách độc bất nhập...
Lúc này, có tiếng bước chân đến gần, ta nâng cao đề phòng, nhưng một cỗ mùi hương khó ngửi kích thích đột nhiên tiến lại gần mũi, ta bị sặc tỉnh táo lại không ít, khí lực thoáng chốc trở về lại tứ chi. Mở mắt ra, đã nhìn thấy gương mặt phóng đại của Kiêu Cơ trước mặt.
Ta theo bản năng giãy giụa, nàng liền đưa tay bốc cằm ta lên, cười lạnh.
"Haha, không cần vùng vẫy, hôm nay ngươi đã rơi vào tuyệt lộ, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh~"
"..."
"Giáo chủ, lời này không thể dùng như vậy."
Tổng quản đến gần bên tai Kiêu Cơ nói mấy câu. Vẻ mặt Kiêu Cơ có chút lúng túng, vừa định móc cuốn sách nhỏ trong ngực ra, liền phát hiện ta vẫn đang nhìn nàng, vì vậy dừng động tác thẹn quá hóa giận trừng ta.
"Nói, tại sao muốn tới trộm đồ của bổn tọa."
"..."
Ta bịa chuyện nói.
"Loại thuốc kia giá trị liên thành, cầm vài cây đi bán đủ cho ta sống an nhàn cả đời, đương nhiên phải mạo hiểm tới trộm."
Mà nàng hiển nhiên càng để ý đến một vấn đề khác.
"Vậy lúc ngươi vào phòng, đã ẩn nấp trong đó bao lâu?"
"Ấy..."
Ta liếc nhìn vẻ mặt ẩn nhẫn của nữ nhân trước mặt, trong lòng rét lạnh. Nếu bị nàng biết được bản thân đi tắm đã bị nhìn thấy, ta nhất định sẽ chết rất thảm đi. Vì vậy cố gắng ra vẻ không cam tâm nói.
"Vừa vào đã liền bị ngươi bắt được, haiz."
"Ngươi nói dối!"
Chân mày Kiêu Cơ dựng lên.
"Ngươi khẳng định đã nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy! Hơn nữa chìa khóa được cất giấu ở chỗ... còn bị ngươi..."
Nàng vừa nói bỗng dừng lại, hơi mất tự nhiên nhìn tổng quản bên cạnh. Sau đó càng nghĩ càng giận, đưa tay ngay tại ngực ta sờ soạng một cái, giống như xác định xong gì đó, biểu hiện trên mặt càng hung ác, liền rút trong ống tay áo đỏ thẫm ra một cái roi da.
"Hừ, hôm nay bổn tọa phải đánh cho cái mông tên thối nam nhân ngươi nộ phóng!"
Ta kinh hoàng mở to hai mắt. Lý nào lại vậy đã sờ ngực ta rồi còn dám nói ta là đàn ông! Còn có cái mông nộ phóng là ý gì nghe thật ghê tởm!
Đại tổng quản cẩn thận nhắc nhở;
"Giáo chủ lại nói sai rồi, là cái mông nở hoa."
Một vị giáo chủ nghẹn một chút, roi trong tay hung hăng quất xuống mặt đất một cái.
"Đều như nhau, dù sao ta phải đánh hắn bán thân bất toại!"
Đúng là giáo chủ tà giáo lòng dạ độc ác! Không được, ta vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ ám sát để quang tông diệu tổ sư môn, sao có thể giao phó ở đây được.
Vì vậy ta vô cùng nhẫn nhục.
"Giáo chủ ngài đại nhân đại lượng không chấp tiểu nhân tha cho ta một mạng! Đều do ta bị ma quỷ làm mờ mắt thấy tiền nổi lòng tham, lại không biết tự lượng sức động tới đồ của ngài. Thế nhưng nhà ta còn trên già dưới nhỏ, một nhà bốn người đều nhờ ta để sống qua ngày, giáo chủ ngài hãy giúp đỡ được không, sớm nghe nói giáo chủ Thần Nguyệt giáo không chỉ xinh đẹp như tiên, hơn nữa còn có tấm lòng bồ tát, đại ân đại đức hôm nay của ngài tiểu nhân chắc chắn sẽ ghi tạc trong lòng, từ đây sửa đổi hướng thiện không làm chuyện ăn trộm này nữa!"
Mỹ nhân áo đỏ trước mặt hừ lạnh.
"Ha, nói mấy câu lời ngon tiếng ngọt, liền muốn lừa gạt bổn tọa lòng hoa khai mở."
Tổng quản nhỏ giọng nói.
"Giáo chủ, là tâm hoa nộ phóng."
Động tác giơ roi của Kiêu Cơ cứng đờ, chỉ vào tổng quản.
"Ngươi ra ngoài trước đi."
"Giáo chủ..."
Tổng quản có chút khó xử, muốn nói lại thôi, lúc này đệ tử Thần Nguyệt giáo vội vã đi vào, ghé vào bên tai hắn nói nhỏ vài câu. Sắc mặt hắn thay đổi, ngay sau đó đi tới bên cạnh Kiêu Cơ thấp giọng nói một tràng bằng tiếng Lam Nguyên nghe không hiểu.
"Là nhân vật nào?"
Thần sắc Kiêu Cơ cũng thay đổi theo, nhíu mày lại nhỏ giọng thì thầm, lại quay đầu giận dữ trợn mắt nhìn ta.
"Hừ, trở lại sẽ lấy cái mạng nhỏ của ngươi."
Nói xong ném roi xuống đất liền cất bước tiến ra ngoài. Hai tên đệ tử trông chừng khóa cửa lại.
Lần này trong phòng cũng chỉ còn lại mình ta. Ta thở phào nhẹ nhõm, nhìn về hướng cửa sổ bên kia, phát hiện nơi đó bây giờ cũng đang có người canh giữ. Thần Nguyệt giáo này lại giết người không chớp mắt, đợi lát nữa Kiêu Cơ kia trở lại, xem như không giết ta, cũng không bớt được đau khổ da thịt. Ta không thể ngồi chờ chết, phải nghĩ biện pháp thoát khỏi đây.
Ta giãy giụa cánh tay, cố gắng cọ vào sợi dây, nhưng mấy người đó không biết đã trói ta bằng phương pháp gì, lại khiến ta càng giãy giụa thì càng không thoát được, ngược lại còn cảm thấy bị trói ngày càng chặt hơn. Ta dứt khoát bất động, tỉnh táo lại, liền nghĩ tới quận chúa.
Quận chúa lúc này hẳn đã biết ta bị bắt, nàng sẽ không ngồi yên không để ý đến. Dù sao các nàng cũng sẽ tìm cách, bởi vì  lỡ ta bị tra hỏi ra được điều gì, có thể sẽ làm hỏng toàn cục. Vậy nàng sẽ đến cứu ta không, hay nên nói... sẽ trực tiếp giết người diệt khẩu?
Ta bỗng cả kinh, theo bản năng vừa nhìn về hướng cửa sổ. Lúc này bị trói vững vàng trên ghế không thể động đậy, mà ngoài cửa sổ là rừng cây, ám vệ đang mai phục trong đó, chỉ cần một cái phi tiêu đã có thể khiến ta vĩnh viễn im lặng...
Nhưng cũng không đúng, nếu lúc này tới diệt khẩu, ngược lại sẽ càng dụ người ta chú ý. Ta loại bỏ suy nghĩ này, mồ hôi lạnh nhễ nhại đầy trán. Hôm đó mắt quận chúa mỉm cười, nhẹ giọng vừa nói.
"Có thêm lòng tin vào bản thân đi a"
Hình dạng ôn nhu của nàng lập tức nhảy vào đầu ta, hóa thành dây mây quấn lấy từng đợt xen lẫn vào nhau, khuấy thành một đoàn.
Đột nhiên ta bỗng cảm thấy tất cả mọi thứ tối nay hình như là một cái bẫy.
Mà còn chưa kịp suy nghĩ tiếp, bên ngoài liền vang lên tiếng bước chân. Một giây sau, có người đẩy cửa vào.
Là quận chúa. Ta sợ run người nhìn nàng đi tới, vẻ mặt nhàn nhạt, một bộ áo trắng giống một tầng sương bao phủ, gió lùa vào theo, ngọn lửa chiếu sáng trong phòng đột nhiên kịch liệt lay động, hắt một chút ánh sáng lên gương mặt tuyệt mỹ mờ mịt bất định kia.
Nàng sao lại xuất hiện ở đây, lại muốn làm gì? Giờ phút này trong đầu ta nhảy lên vô số ý nghĩ, ta không nói câu nào, chịu đựng trong lòng kỳ dị như cỏ dại mọc lan tràn, không một lời nào có thể diễn tả, cũng không thể nói rõ ràng được. Ta trơ mắt nhìn nàng đi tới cạnh bản thân, từ từ rút ra cây dao găm, hàn quang chiếu sáng.
Ngoài dự liệu, mà cũng đã nằm trong dự liệu, người trước mặt cúi người, dùng dao găm cắt đứt sợi dây thừng trói chặt ta. Mái tóc mềm mại phất qua gương mặt, để lại một tầng hương thơm thanh mỹ.
"Ngươi nha."
Giống như đang cảm thán vậy, con ngươi u thúy của nàng chiếu sáng, nhẹ giọng nói.
"Đi thôi, không sao rồi."
Trái tim đang treo trên không trung của ta được giải thoát, nhưng cảm giác chua xót lại tăng lên một chút. Đứng dậy theo nàng ra cửa, nhìn thấy Kiêu Cơ và tổng quản đứng ở đó, cũng không ngăn cản.
Trên mặt Kiêu Cơ vẫn có chút không vui, hừ lạnh một tiếng. Ta đè nén nghi ngờ, đồng thời cũng thu hồi tầm mắt, cúi đầu theo sau lưng quận chúa đi ra ngoài sân viện, vòng qua từng bức tường, tiến vào lối mòn ra vườn hoa. Tầng mây trên bầu trời tản ra, loáng thoáng ánh trăng, không cần dùng lồng đèn cũng có thể nhìn rõ đất đá cỏ dại dưới mặt đất.
Ta ngẩng đầu nhìn về bóng lưng có vẻ đơn bạc trong đợt gió lạnh trước mặt, lại hoảng hốt sinh ra ảo giác.
Ta như được trở lại năm đó, lần đầu tiên sau khi giết người ta theo sau lưng sư phụ lúc đó là vào một mùa đầu đông cạnh bờ ruộng hoang sơ. Ta cắn răng, gương mặt nhỏ nhắn căng cứng, nắm thanh kiếm lây dính máu tanh trên tay, nhưng trong lòng lại nhìn theo bóng lưng rất chân thực của sư phụ. Giống như chỉ cần trong tầm mắt có người này, liền không cần phải sợ hãi điều gì cả.
Cảm giác an toàn đến kỳ quái này là chuyện gì xảy ra a... ta thu hồi dòng suy nghĩ, rốt cuộc lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh vi diệu này.
"Xin lỗi, lần này ta đã thất thủ."
Quận chúa ngừng lại, xoay người nhìn ta, hồi lâu, lại chậm rãi gợi lên khóe môi.
"Không sao, các nàng không làm khó ngươi được rồi."
Quận chúa tối nay sao vậy, lại ôn nhu thế này... ta có chút kinh ngạc. Người trước mặt dừng lại trong chốc lát, bỗng ghé mắt nhìn ta, giọng điệu rốt cuộc vẫn trước sau như một giảo hoạt.
"Sao hả, gặp mặt vị nữ giáo chủ trong lời đồn, có cảm thấy đẹp không?"
Vấn đề này ngược lại đã phá vỡ bầu không khí nặng nề khó hiểu vừa rồi, Vì vậy tâm tình ta cũng vui vẻ hơn, nửa đùa nửa thật nói.
"Là rất xinh, vóc người cũng rất được."
"Ồ, vậy sao."
Nào ngờ độ cong bên mép quận chúa lập tức biến mất tăm, lạnh lùng nói.
"Xem ra là bổn cung đã chuộc ngươi ra quá sớm làm hỏng chuyện tốt của ngươi, hẳn nên để cho các ngươi cùng nhau ướt át một đêm mới đúng."
Phụt, cùng nhau cái gì a. Nữ nhân quả nhiên càng xinh đẹp lại càng không cho phép được ở trước mặt nàng ca ngợi những người khác.
"Đừng nha, nô tỳ còn phải ấm giường cho quận chúa nữa."
Ta bày ra vẻ mặt nghiêm túc.
"Kiêu Cơ có xinh đẹp hơn nữa cũng không bằng quận chúa~ quận chúa mới là tuyệt sắc đích thực!"
"Ha, xem như ngươi thức thời."
Một vị quận chúa xoay người tiếp tục cất bước, để lại sau lưng độ cong xinh đẹp, nhìn lại thấy có vài phần như đứa trẻ kiêu ngạo tức giận. Ta theo sau, sánh vai cùng nàng.
"Đúng rồi quận chúa, ngươi vừa rồi nói chuộc ta về..."
"Không sai, ta dùng bạc chuộc ngươi trở lại, mấy người Lam Nguyên yêu tiền, hơn nữa ta còn chiều theo sở thích, tặng thêm cuốn sách cho Kiêu Cơ."
Dùng bạc chuộc là được? Đơn giản như vậy? Ta không khỏi có chút sinh nghi. Nhưng sau đó liền chuyển chú ý tới nửa câu sau của nàng.
"Sách gì a?"
Hình như trong phòng quận chúa cơ bản đâu có quyển sách nào đâu a. Nghĩ tới khả năng nào đó, ta nhướng mi.
"Quận chúa, ngươi lẽ nào tặng cho Kiêu Cơ cuốn dâm thơ của ta!"
"Cái gì mà dâm thơ, đó là bác đại cao thâm của văn hoá Trung Nguyên."
Người bên cạnh đặc biệt đứng đắn nhìn ta một cái.
Ha, con hồ ly lòng dạ đen tối này. Ta nhếch mép, lúc này cũng lén móc ra hai nhành cây màu đỏ, như hiến bảo hươ huơ trước mặt nàng.
"Quận chúa, thật ra ta cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch, ngươi xem."
"Nga? Thì ra ngươi còn trộm được hai cái?"
Nàng có chút bất ngờ.
"Mấy người đó lại không lục soát trên người ngươi?"
"Cho nên mới nói hữu kinh vô hiểm* a. Ta trong lúc bị phát hiện đã liền thay thế hai nhành, mấy người đó đếm đủ số lượng trong hộp không có phát giác, liền nới lỏng cảnh giác."
(*Dù bị rơi vào tình cảnh nguy hiểm nhưng vẫn không để bị thiệt

1 2 »

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương