Âm Quan Minh Thê
-
Chương 49: Nước mắt của Thẩm Băng Dao
Bàn tay của Thẩm Băng Doa vốn dĩ đang đặt trên vai tôi,lúc này đột nhiên động đậy,từ từ thu tay lại khỏi bờ vai tôi
Tôi bất chợt quay đầu,thì phát hiện Thẩm Băng Dao vốn dĩ vẫn còn mà một xác chết lúc này đã mở mắt ra,một đôi mắt lạnh băng nhìn chằm chằm vào tôi
Khuôn mặt của Thẩm Băng Dao xanh xao,mái tóc dài tung bay trong gió,bờ môi đỏ như máu,ánh mắt như băng,trông diêm dúa và quái dị
Tuy những ngày nay,tôi đã không còn lạ lẫm gì với thi thể này nữa,nhưng lúc cô ta mở mắt mà không có dấu hiệu báo trước nào,cả người tôi vẫn lập tức nổi hết da gà
“ cô…tỉnh rồi?” tôi khó khăn nuốt nước bọt hỏi Thẩm Băng Dao
Giống như lần đầu gặp gỡ,sắc mặt của cô ta vẫn như vậy,sau một lúc,cô ta mới từ từ nói ra 4 chữ: “ mau đặt tôi xuống”
Nghe vậy,tôi vội vàng thả lỏng tay,Thẩm Băng Dao rơi xuống đất,cô ta nhìn tôi lạnh lùng,sau đó cũng không để ý đến tôi nữa,tự mình đi về phía trước hẻm núi
Nữ nhân xinh đẹp luôn làm trỗi dậy ước muốn được bảo vệ trong lòng nam nhân.Thẩm Băng Dao không chỉ xinh đẹp,trên người còn có một cảm giác cao quý mỹ miều,nhưng đối với cô ta,tôi lại không có cảm giác giống như với Hứa Thiến,trong lòng luôn có cảm giác muốn được bảo vệ cô ấy
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Băng Dao,trong ấn tượng của tôi cô ta chính là một thi thể thối rữa,cho dù cô ta có máu,có thịt mê mẩn lòng người rồi,cũng khó làm cho tôi coi cô ta giống như người sống
Nhưng mà,tôi rốt cuộc vẫn không quên lời dặn dò của Thẩm Trường Thu,tôi không biết Thẩm Băng Dao có bản lĩnh gì,nhưng trong rừng núi hoang vu ,lúc này truyền đến tiếng sói hú,tôi không yên tâm sự an toàn của cô ta,cũng chỉ đành đi theo sau lưng,nhất thời không biết nên nói gì
Tôi lạng chạng đi theo sau lưng Thẩm Băng Dao,nhưng cô ta đi rất nhanh,làm tôi đuổi không kịp bước chân của cô ta,lúc tôi cho rằng mình sắp bị lạc mất cô ta,thì Thẩm Băng Dao đột nhiên dừng lại
Trong hẻm núi,lúc này nổi lên một tầng sương mù mỏng,làm cho cả hẻm núi mơ hồ trong ánh trăng,còn trước mặt của Thẩm Băng Dao,cũng thấp thoáng nhìn thấy một bóng người đang đi về phía cô ta
Đó là một ông già,ông già này rất cao lớn,cũng phải 1m8,ông ta mặc một bộ đồ vest dân quốc màu đen,tóc bạc,ông ta nhìn Thẩm Băng Dao một cái,sau đó lại nhìn tôi sau lưng một cái,trên mặt nở một nụ cười
“ Thẩm lão gia”
Tôi vừa nhìn đã nhận ra ngay dáng vẻ của ông ta,những ức chế kìm nén trong lòng lập tức được thả lỏng đi rất nhiều: “ Thẩm lão gia,ông chưa chết?”
Tôi cũng không quan tâm đến vết thương ở chân nữa,vội vàng chạy lên
“ Đỗ Minh,Băng Dao,ta không yên tâm về hai người,,vì vậy trước khi đi,muốn đến nhìn hai người một cái”
Thẩm Trường Thu gật đầu với tôi,môi ông ta không động đậy,nhưng am thanh của ông ta vẫn chui vào tai tôi
“ Thẩm lão gia,môn chủ của Âm quan môn đã giết ông rồi sao? Ông muốn đi đâu?” tôi vội vàng hỏi
Trên mặt Thẩm Trường Thu nở một nụ cười ấm áp hiếm thấy: “ đi đến nơi tôi nên đi”
Sau đó,Thẩm Trường Thu lại nhìn Thẩm Băng Dao,âm thanh của ông ta truyền đến từ khắp hèm núi: “ Băng Dao,ông nội đi rồi,cháu phải tiếp tục sống tốt,nhớ sau này phải cười nhiều hơn,nếu cứ lạnh băng băng thế sao có thể gả chồng chứ”
Nói xong,ánh mắt của Thẩm Trường Thu lại nhìn tôi:” Đỗ Minh,cậu là một đứa trẻ ngoan,cháu gái bảo bối của tôi,sau này nhờ cậy cậu”
Nhờ cậy..
Tôi nghe có chút kì quái,nhưng tôi cũng không nghĩ nhiều,gật đầu nói: “ Thẩm lão gia yên tâm,tôi sẽ luôn cung cấp máu thuần dương cho Thẩm Băng Dao,nếu như thi thể cô ấy xuất hiện một chút thối rữa,ông có thể gây khó dễ cho tôi..”
tôi vẫn chưa nói xong,Thẩm Băng Dao đã lạnh lùng quay lại nhìn tôi một cái,làm những lời còn lại của tôi nuốt vào trong bụng
“ ông nội,cháu không cần ông sắp xếp cho cháu thêm những thứ cháu không thích,cháu cũng không muốn nhìn thấy tên Đỗ Minh này nữa,nếu như có thể,lúc đó ông nên hỏa thiêu thi thể của cháu thành tro cốt,tiện thể thiêu Đỗ Minh cùng,chứ không phải bỏ ra nhiều cái giá như thế này,chỉ là vì bảo vệ thân thể của cháu,mà ông biến cháu trở thành một tên đần độn mà cháu không bao giờ muốn”
Ngữ điệu trong lời nói của cô ta lạnh băng,cho dù là nói chuyện với Thẩm Trường Thu cũng vậy,nhưng mà lần này,tôi rõ ràng nhìn thấy trong ánh mắt cô ta lóe lên một tia sáng
Thẩm Trường Thu lắc đầu,tiếng than thở của ông ta vang vọng cả hẻm núi
“ Băng Dao,cho dù ông nội làm đúng hay sai,cháu cũng đừng trách ông nữa,ông nội phải đi rồi,cháu nhất định phải tiếp tục sống tốt,cháu phải biết,tất cả những gì ông nội làm,đều là vì cháu”
Mây mù sau lưng Thẩm Trường Thu lúc này xuất hiện một ánh sáng trắng,trong ánh sáng màu trắng đó,tôi thấp thoáng nhìn thấy một con đường ngập âm khí – con đường âm dương
Môn chủ của Âm quan môn không hề cho Thẩm Trường Thu một con đường sống,ông ta đã chết rồi,thứ xuất hiện trước mặt chúng tôi là hồn của ông ta,bây giờ,ông ta phải đi đến âm gian
Thẩm trường thu quay người,từ từ đi về phía con đường âm dương,nhưng sau khi ông ta đi một đoạn,lại quay đầu,lưu luyến nhìn Thẩm Băng Dao lần cuối
“ Băng Dao à,con không có gì ngoài việc quá lạnh lùng kiêu ngạo,vô cảm với tất cả mọi thứ xung quanh,lẽ nào cháu cũng không muốn rơi một giọt nước mắt cho ông sao?”
Nhưng mà,ông ta không nhận được câu trả lời của Thẩm Băng Dao,cô ta liếc mắt sang một bên,Thẩm Trường thu thở dài
Trong tiếng thở dài,Thẩm Trường Thu cũng không quay đầu nữa,bóng lưng cô đơn của ông ta từ từ đi xa,cuối cùng biến mất ở cuối con đường âm dương
Ánh sáng màu trắng mất đi,con đường âm dương cũng biến mấtThẩm Băng Dao vẫn cô độc đứng ở đó,tôi đi đến trước mặt cô ta,mặt cô ta vẫn lạnh lùng như vậ,nhưng nước mắt đã không kiềm được mà chảy ra từ đôi mắt,làm ước gò má trắng bệch của cô ta
“ được rồi,đừng khóc nữa,chúng ta đi thôi,chỗ núi rừng hoang vu này sói rất nhiều,chúng ta ở lại đây sợ rằng sẽ có nguy hiểm”
Tôi dơ tay ra định vỗ nhẹ lên vai Thẩm Băng Dao an ủi,nhưng tay tôi vừa dơ lên được một nữa,thì lại thấy làm thế này không đúng,lại thu về
Thẩm Băng Dao hít một hơi thật sâu,tôi có thể cảm thấy sự co giật trong hơi thở đó,cô ta ngửng đầu lên,nhìn lên tôi cao hơn cô ta nửa cái đầu
Giây tiếp theo,Thẩm Băng Dao làm một động tác mà tôi không thể ngờ,cô ta giang tay ôm chặt lấy tôi,khuôn mặt vùi sâu lên bờ vai của tôi,tôi có thể cảm nhận được cả nước mắt lạnh lẽo của cô ta
Nữ nhân,cho dù lạnh lùng kiêu ngạo bao nhiều,thì cuối cùng vẫn chỉ là nữ nhân,lúc bất lực luôn cần một bờ vai vững chắc,tôi cũng rất bằng lòng cho cô ta mượn bờ vai để dựa vào
“ Thẩm Băng Dao,cô yên tâm đi,Thẩm lão gia nói giao cô cho tôi,,tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cô,cho cô máu thuần dương,không để cô bị người khác bắt….”
“ a…..”
Tôi thử an ủi Thẩm Băng Dao,nhưng vẫn chưa kịp nói xong,thì trên cổ tôi truyền đến một cảm giác đau đớn
Thẩm Băng Dao…lúc này cô ta mở miệng,cắn mạnh lên cổ tôi
Thẩm Băng Dao đã cắn rách cổ tôi,vết răng cô ta cắm sâu vào da thịt,trong nỗi đau tột cùng,tôi có thể cảm giác được rõ ràng máu tươi của mình đang nhanh chóng bắn ra
“ Thẩm Băng Dao,cô làm gì vậy?”
Tôi nén đau hét lên một tiếng,tôi dơ tay ra muốn đẩy cô ta đi,nhưng sức của Thẩm băng dao dường như còn mạnh hơn cả tôi,mặc cho tôi dùng sức đẩy mấy lần,cô ta đều không hề bị tác động
Sau một lúc,Thẩm Băng Dao mới buông lỏng tôi ra,mái tóc dài loạn tung trong gió,khóe miệng cô ta nhuốm đầy máu tươi của tôi,cô ta nhìn tôi,trong ánh mắt lộ ra một sự oán niệm muốn giết người
“ Đỗ Minh,cậu nhớ cho kĩ,tất cả những chuyện ngày hôm nay đều là do cậu tạo ra,nếu như không có cậu,ông tôi cũng không bị người Âm quan môn truy sát,cũng sẽ không chết nơi hoang vu lạnh lẽo này,món nợ máu này là cậu nợ tôi,là cậu nợ tôi”
Tôi ôm chặt lấy vết thương trên cổ mình,tôi vốn định phẫn nộ,nhưng bị dáng vẻ của Thẩm Băng Dao dọa hết hồn
Đôi mắt cô ta lúc này không ngừng phát ra ánh sáng,sự lạnh lùng trên khuôn mặt đã biến mất,thay vào đó là một sự bi ai tuyệt vọng và bất lực,trông vô cùng đáng thương
Những lời này của cô ta làm tôi trầm mặc,không sai,nếu như không phải là tôi,Thẩm trường thu cũng không chết,giống như cô ta nói,tôi dường như thật sự đã nợ cô ta quá nhiều..
Tôi không thể tính toán trong chuyện này rốt cuộc ai đúng ai sai,tôi cũng không quan tâm đến sự phẫn nội vừa nãy của bản thân,cũng không quan tâm vết thương trên cổ nữa,bởi vì Thẩm Băng Dao nói xong câu này,thì quay người rời đi,nhanh chóng chạy ra ngoài khỏi hẻm núi
“ Thẩm Băng Dao,cô đi đâu,đợi tôi”
Tôi bịt lấy vết thương trên cổ hét về phía Thẩm băng dao,vội vàng đuổi theo
“ đừng đi theo tôi,tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa”
Âm thanh của Thẩm băng dao vang vọng trong hẻm núi,cô ta chạy rất nhanh,nhanh đến mức thậm chí tôi còn chưa kịp phản ứng,bóng dáng của cô ta đã biến mất trong màn đêm
“ Nhưng mà,nếu như không có máu thuần dương của tôi,cô sẽ…”
Tôi định nói gì đó với Thẩm băng dao,nhưng cô ta đã biến mất khỏi tầm mắt của tôi
Tôi hết cách lắc đầu,định đuổi về phía thẩm băng dao chạy đi,nhưng tôi vô tình liếc một cái,thì nhìn thấy trong hẻm núi tối mờ,kkhoong biết từ lúc nào đã xuất hiện hơn 10 đôi mắt màu xanh lè,những đôi mắt đó đang nhìn chằm chằm vào tôi
Tôi bất chợt quay đầu,thì phát hiện Thẩm Băng Dao vốn dĩ vẫn còn mà một xác chết lúc này đã mở mắt ra,một đôi mắt lạnh băng nhìn chằm chằm vào tôi
Khuôn mặt của Thẩm Băng Dao xanh xao,mái tóc dài tung bay trong gió,bờ môi đỏ như máu,ánh mắt như băng,trông diêm dúa và quái dị
Tuy những ngày nay,tôi đã không còn lạ lẫm gì với thi thể này nữa,nhưng lúc cô ta mở mắt mà không có dấu hiệu báo trước nào,cả người tôi vẫn lập tức nổi hết da gà
“ cô…tỉnh rồi?” tôi khó khăn nuốt nước bọt hỏi Thẩm Băng Dao
Giống như lần đầu gặp gỡ,sắc mặt của cô ta vẫn như vậy,sau một lúc,cô ta mới từ từ nói ra 4 chữ: “ mau đặt tôi xuống”
Nghe vậy,tôi vội vàng thả lỏng tay,Thẩm Băng Dao rơi xuống đất,cô ta nhìn tôi lạnh lùng,sau đó cũng không để ý đến tôi nữa,tự mình đi về phía trước hẻm núi
Nữ nhân xinh đẹp luôn làm trỗi dậy ước muốn được bảo vệ trong lòng nam nhân.Thẩm Băng Dao không chỉ xinh đẹp,trên người còn có một cảm giác cao quý mỹ miều,nhưng đối với cô ta,tôi lại không có cảm giác giống như với Hứa Thiến,trong lòng luôn có cảm giác muốn được bảo vệ cô ấy
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Băng Dao,trong ấn tượng của tôi cô ta chính là một thi thể thối rữa,cho dù cô ta có máu,có thịt mê mẩn lòng người rồi,cũng khó làm cho tôi coi cô ta giống như người sống
Nhưng mà,tôi rốt cuộc vẫn không quên lời dặn dò của Thẩm Trường Thu,tôi không biết Thẩm Băng Dao có bản lĩnh gì,nhưng trong rừng núi hoang vu ,lúc này truyền đến tiếng sói hú,tôi không yên tâm sự an toàn của cô ta,cũng chỉ đành đi theo sau lưng,nhất thời không biết nên nói gì
Tôi lạng chạng đi theo sau lưng Thẩm Băng Dao,nhưng cô ta đi rất nhanh,làm tôi đuổi không kịp bước chân của cô ta,lúc tôi cho rằng mình sắp bị lạc mất cô ta,thì Thẩm Băng Dao đột nhiên dừng lại
Trong hẻm núi,lúc này nổi lên một tầng sương mù mỏng,làm cho cả hẻm núi mơ hồ trong ánh trăng,còn trước mặt của Thẩm Băng Dao,cũng thấp thoáng nhìn thấy một bóng người đang đi về phía cô ta
Đó là một ông già,ông già này rất cao lớn,cũng phải 1m8,ông ta mặc một bộ đồ vest dân quốc màu đen,tóc bạc,ông ta nhìn Thẩm Băng Dao một cái,sau đó lại nhìn tôi sau lưng một cái,trên mặt nở một nụ cười
“ Thẩm lão gia”
Tôi vừa nhìn đã nhận ra ngay dáng vẻ của ông ta,những ức chế kìm nén trong lòng lập tức được thả lỏng đi rất nhiều: “ Thẩm lão gia,ông chưa chết?”
Tôi cũng không quan tâm đến vết thương ở chân nữa,vội vàng chạy lên
“ Đỗ Minh,Băng Dao,ta không yên tâm về hai người,,vì vậy trước khi đi,muốn đến nhìn hai người một cái”
Thẩm Trường Thu gật đầu với tôi,môi ông ta không động đậy,nhưng am thanh của ông ta vẫn chui vào tai tôi
“ Thẩm lão gia,môn chủ của Âm quan môn đã giết ông rồi sao? Ông muốn đi đâu?” tôi vội vàng hỏi
Trên mặt Thẩm Trường Thu nở một nụ cười ấm áp hiếm thấy: “ đi đến nơi tôi nên đi”
Sau đó,Thẩm Trường Thu lại nhìn Thẩm Băng Dao,âm thanh của ông ta truyền đến từ khắp hèm núi: “ Băng Dao,ông nội đi rồi,cháu phải tiếp tục sống tốt,nhớ sau này phải cười nhiều hơn,nếu cứ lạnh băng băng thế sao có thể gả chồng chứ”
Nói xong,ánh mắt của Thẩm Trường Thu lại nhìn tôi:” Đỗ Minh,cậu là một đứa trẻ ngoan,cháu gái bảo bối của tôi,sau này nhờ cậy cậu”
Nhờ cậy..
Tôi nghe có chút kì quái,nhưng tôi cũng không nghĩ nhiều,gật đầu nói: “ Thẩm lão gia yên tâm,tôi sẽ luôn cung cấp máu thuần dương cho Thẩm Băng Dao,nếu như thi thể cô ấy xuất hiện một chút thối rữa,ông có thể gây khó dễ cho tôi..”
tôi vẫn chưa nói xong,Thẩm Băng Dao đã lạnh lùng quay lại nhìn tôi một cái,làm những lời còn lại của tôi nuốt vào trong bụng
“ ông nội,cháu không cần ông sắp xếp cho cháu thêm những thứ cháu không thích,cháu cũng không muốn nhìn thấy tên Đỗ Minh này nữa,nếu như có thể,lúc đó ông nên hỏa thiêu thi thể của cháu thành tro cốt,tiện thể thiêu Đỗ Minh cùng,chứ không phải bỏ ra nhiều cái giá như thế này,chỉ là vì bảo vệ thân thể của cháu,mà ông biến cháu trở thành một tên đần độn mà cháu không bao giờ muốn”
Ngữ điệu trong lời nói của cô ta lạnh băng,cho dù là nói chuyện với Thẩm Trường Thu cũng vậy,nhưng mà lần này,tôi rõ ràng nhìn thấy trong ánh mắt cô ta lóe lên một tia sáng
Thẩm Trường Thu lắc đầu,tiếng than thở của ông ta vang vọng cả hẻm núi
“ Băng Dao,cho dù ông nội làm đúng hay sai,cháu cũng đừng trách ông nữa,ông nội phải đi rồi,cháu nhất định phải tiếp tục sống tốt,cháu phải biết,tất cả những gì ông nội làm,đều là vì cháu”
Mây mù sau lưng Thẩm Trường Thu lúc này xuất hiện một ánh sáng trắng,trong ánh sáng màu trắng đó,tôi thấp thoáng nhìn thấy một con đường ngập âm khí – con đường âm dương
Môn chủ của Âm quan môn không hề cho Thẩm Trường Thu một con đường sống,ông ta đã chết rồi,thứ xuất hiện trước mặt chúng tôi là hồn của ông ta,bây giờ,ông ta phải đi đến âm gian
Thẩm trường thu quay người,từ từ đi về phía con đường âm dương,nhưng sau khi ông ta đi một đoạn,lại quay đầu,lưu luyến nhìn Thẩm Băng Dao lần cuối
“ Băng Dao à,con không có gì ngoài việc quá lạnh lùng kiêu ngạo,vô cảm với tất cả mọi thứ xung quanh,lẽ nào cháu cũng không muốn rơi một giọt nước mắt cho ông sao?”
Nhưng mà,ông ta không nhận được câu trả lời của Thẩm Băng Dao,cô ta liếc mắt sang một bên,Thẩm Trường thu thở dài
Trong tiếng thở dài,Thẩm Trường Thu cũng không quay đầu nữa,bóng lưng cô đơn của ông ta từ từ đi xa,cuối cùng biến mất ở cuối con đường âm dương
Ánh sáng màu trắng mất đi,con đường âm dương cũng biến mấtThẩm Băng Dao vẫn cô độc đứng ở đó,tôi đi đến trước mặt cô ta,mặt cô ta vẫn lạnh lùng như vậ,nhưng nước mắt đã không kiềm được mà chảy ra từ đôi mắt,làm ước gò má trắng bệch của cô ta
“ được rồi,đừng khóc nữa,chúng ta đi thôi,chỗ núi rừng hoang vu này sói rất nhiều,chúng ta ở lại đây sợ rằng sẽ có nguy hiểm”
Tôi dơ tay ra định vỗ nhẹ lên vai Thẩm Băng Dao an ủi,nhưng tay tôi vừa dơ lên được một nữa,thì lại thấy làm thế này không đúng,lại thu về
Thẩm Băng Dao hít một hơi thật sâu,tôi có thể cảm thấy sự co giật trong hơi thở đó,cô ta ngửng đầu lên,nhìn lên tôi cao hơn cô ta nửa cái đầu
Giây tiếp theo,Thẩm Băng Dao làm một động tác mà tôi không thể ngờ,cô ta giang tay ôm chặt lấy tôi,khuôn mặt vùi sâu lên bờ vai của tôi,tôi có thể cảm nhận được cả nước mắt lạnh lẽo của cô ta
Nữ nhân,cho dù lạnh lùng kiêu ngạo bao nhiều,thì cuối cùng vẫn chỉ là nữ nhân,lúc bất lực luôn cần một bờ vai vững chắc,tôi cũng rất bằng lòng cho cô ta mượn bờ vai để dựa vào
“ Thẩm Băng Dao,cô yên tâm đi,Thẩm lão gia nói giao cô cho tôi,,tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cô,cho cô máu thuần dương,không để cô bị người khác bắt….”
“ a…..”
Tôi thử an ủi Thẩm Băng Dao,nhưng vẫn chưa kịp nói xong,thì trên cổ tôi truyền đến một cảm giác đau đớn
Thẩm Băng Dao…lúc này cô ta mở miệng,cắn mạnh lên cổ tôi
Thẩm Băng Dao đã cắn rách cổ tôi,vết răng cô ta cắm sâu vào da thịt,trong nỗi đau tột cùng,tôi có thể cảm giác được rõ ràng máu tươi của mình đang nhanh chóng bắn ra
“ Thẩm Băng Dao,cô làm gì vậy?”
Tôi nén đau hét lên một tiếng,tôi dơ tay ra muốn đẩy cô ta đi,nhưng sức của Thẩm băng dao dường như còn mạnh hơn cả tôi,mặc cho tôi dùng sức đẩy mấy lần,cô ta đều không hề bị tác động
Sau một lúc,Thẩm Băng Dao mới buông lỏng tôi ra,mái tóc dài loạn tung trong gió,khóe miệng cô ta nhuốm đầy máu tươi của tôi,cô ta nhìn tôi,trong ánh mắt lộ ra một sự oán niệm muốn giết người
“ Đỗ Minh,cậu nhớ cho kĩ,tất cả những chuyện ngày hôm nay đều là do cậu tạo ra,nếu như không có cậu,ông tôi cũng không bị người Âm quan môn truy sát,cũng sẽ không chết nơi hoang vu lạnh lẽo này,món nợ máu này là cậu nợ tôi,là cậu nợ tôi”
Tôi ôm chặt lấy vết thương trên cổ mình,tôi vốn định phẫn nộ,nhưng bị dáng vẻ của Thẩm Băng Dao dọa hết hồn
Đôi mắt cô ta lúc này không ngừng phát ra ánh sáng,sự lạnh lùng trên khuôn mặt đã biến mất,thay vào đó là một sự bi ai tuyệt vọng và bất lực,trông vô cùng đáng thương
Những lời này của cô ta làm tôi trầm mặc,không sai,nếu như không phải là tôi,Thẩm trường thu cũng không chết,giống như cô ta nói,tôi dường như thật sự đã nợ cô ta quá nhiều..
Tôi không thể tính toán trong chuyện này rốt cuộc ai đúng ai sai,tôi cũng không quan tâm đến sự phẫn nội vừa nãy của bản thân,cũng không quan tâm vết thương trên cổ nữa,bởi vì Thẩm Băng Dao nói xong câu này,thì quay người rời đi,nhanh chóng chạy ra ngoài khỏi hẻm núi
“ Thẩm Băng Dao,cô đi đâu,đợi tôi”
Tôi bịt lấy vết thương trên cổ hét về phía Thẩm băng dao,vội vàng đuổi theo
“ đừng đi theo tôi,tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa”
Âm thanh của Thẩm băng dao vang vọng trong hẻm núi,cô ta chạy rất nhanh,nhanh đến mức thậm chí tôi còn chưa kịp phản ứng,bóng dáng của cô ta đã biến mất trong màn đêm
“ Nhưng mà,nếu như không có máu thuần dương của tôi,cô sẽ…”
Tôi định nói gì đó với Thẩm băng dao,nhưng cô ta đã biến mất khỏi tầm mắt của tôi
Tôi hết cách lắc đầu,định đuổi về phía thẩm băng dao chạy đi,nhưng tôi vô tình liếc một cái,thì nhìn thấy trong hẻm núi tối mờ,kkhoong biết từ lúc nào đã xuất hiện hơn 10 đôi mắt màu xanh lè,những đôi mắt đó đang nhìn chằm chằm vào tôi
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook