Âm Mưu Trở Thành Vợ Của Lăng Tổng
-
C29: Sống chung 10
Sáng hôm sau cô thức dậy trước hắn nên gọi hắn dậy.
" Dậy đi làm thôi " cô gọi rồi sau đó đi vào vệ sinh cá nhân. Hắn cũng nhanh chóng thức dậy rồi cùng cô xuống dưới nhà ăn sáng.
" Good morning" trên bàn ăn là Tống Mạnh cùng Âu Dương Khiết
" Sao không thấy Hạ Tần với Elina đâu vậy" cô hỏi rồi ngồi xuống ánh mắt thì nhìn xung quanh tìm, Lăng Minh Dương ngồi bên cạnh cô. Thấy cô cứ nhìn xung quanh mà không lấy bánh ăn nên hắn đành lấy hộ cô.
" Này ăn đi đừng nhìn nữa"
" ồ "
Ăn sáng xong mọi người cùng nhau đến công ty làm việc.
" Trưa lên ăn trưa cùng tôi " thấy cô chuẩn bị xuống xe thì hắn nói
" Sao không phải là anh xuống ăn cùng tôi"
" Hẹn anh trưa ở căn tin nhá " không chờ hắn tra lời cô đóng cửa ô tô rồi chạy vào thăng máy.
" ơ … "
…
" Chào mọi người "
" Chào cô "
" Nghỉ ngơi tốt quá nên giờ trông cô xinh hơn rất nhiều đấy "
" Vậy à, cảm ơn nhé "
" Này, Lan Hương đây là tài liệu của công ty mấy hôm nay, em cầm rồi xem qua đi nhé "
" Vâng " cô nhận lấy tài liệu rồi ngồi làm việc. Mải làm quá nên trưa lúc nào không hay.
" Đi ăn trưa thôi "
" Vâng chị cứ xuống trước đi ạ "
Cô ở cửa phòng chờ một lúc cũng thấy hắn xuống.
" Anh đi ăn cùng tôi thật à "
" Không thật thì sao tôi đứng ở đây"
" Vậy đi thôi "
Cô cùng hắn đi xuống căn tin. Đi tới đâu mọi người trong công ty cũng nhìn hai người, đặc biệt là nhìn Lăng Minh Dương.
Tại căn tin. Cô đang đi lấy đồ ăn còn hắn đã lấy xong và đang tìm bàn để ngồi.
…
" Ui, mày nhìn xem ai kìa"
" Lăng Minh Dương ăn trưa ở căn tin kìa "
" Trước đây có thấy xuống đây bao giờ đâu nhỉ "
" Nhìn thấy con nhỏ đang chọn đồ ăn kia không "
" Thấy "
" Qua đó "
Hai người đang nói chính là Lưu Minh Thương và Đàm Diệp.
" a " cô lấy đồ ăn xong thì đi qua chỗ hắn, đang đi thì bị vấp vào chân ai đó.
" Ui, cô có sao không"
" Không sao "
" Tôi xin lỗi, tôi không để ý"
" Không sao đâu " làm cô suýt ngã ở đây.
…
" Làm gì lâu thế"
" Chọn đồ ăn chứ sao "
" Ăn thì ít mà chọn thì lâu"
" Thế sao hôm nay anh lại đổi gió à, muốn ăn cơm cùng tôi cơ "
" Hôm nay sinh nhật tôi nên có mua một chút đồ để ăn nên mới mời cô lên ăn cùng"
" Ơ, thế sao không nói sớm "
" Chưa nói xong cô đã chạy đi rồi còn đâu"
" Vậy anh mua món gì ngon vậy"
" Cũng không có gì nhiều"
" Lát ăn trưa xong tôi sẽ lên ăn"
" À mà mai mấy giờ thì đi dự tiệc đấy "
" Tầm 4 giờ chiều "
" Ồ, lúc nào anh đi nhớ chờ tôi nha "
" Tôi đi trước "
" Ơ "
" Rồi, sẽ đợi mà "
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ, mọi người xung quanh thì lén nhìn hai người.
Ăn trưa xong cô cùng hắn đi lên chỗ của hắn.
" Đâu, đồ ăn đâu "
" Trong phòng nghỉ ấy"
Phòng làm việc của hắn khá lớn. Bên ngoài là chỗ làm việc, bên trong là phòng nghỉ có đầy đủ tiện nghi.
" Ui, trông ngon đó " cô nói rồi lấy đồ ra ngồi trên giường ăn
" Đừng để rớt ra giường"
" Lỡ rớt ra thì sao "
" Thì cô dọn "
" Anh nghỉ trưa ở đây à "
" Tôi có thói quen ngủ trưa nên để một cái giường ở đây"
" Thói quen tốt "
" … "
" Cô ăn xong thì đi đi để tôi nghỉ trưa"
" Tôi xuống đó phải nằm trên ghế dựa đau cổ lắm "
" Sao, vậy muốn ngủ ở đây à "
" Đúng đúng "
" Không cho "
" Vẫn cứ muốn ở "
" … "
Hai người cùng nhau đi ngủ trưa trên chiếc một chiếc giường. Giờ nghỉ từ 11:30 đến 13:30.
Hai người nghỉ một lúc rồi mỗi người tự làm việc việc của mình. Tới giờ tan làm hắn xuống đón cô sau đó cả hai cùng đi về nhà ông.
" Con chào cả nhà " cô cùng hắn đi vào.
" Con chào mọi người"
" Nhân vật chính đến rồi" ông Lăng nói rồi vui vẻ ra đón hai người.
" Mọi người đều chuẩn bị xong rồi ạ " cô nói với mẹ hắn.
" Đều đã xong, chỉ chờ hai đứa đến thôi "
" Nào mọi người vào ăn thôi nào"
Trên bàn ăn là một chiếc bánh sinh nhật, xung quanh là những món ăn được làm tỉ mỉ. Trên bàn ăn có bố mẹ hắn, em gái hắn là Lăng Dạ Tuyết và Lăng Thuận An, ông cùng mấy người chú bác trong nhà. Hôm nay Lăng Thuận An dẫn theo một cô gái đến, cả bữa ăn cũng chỉ chú ý gắp đồ ăn cho cô bé.
Lăng Minh Dương không muốn đốt nến rồi ước nên mọi người cũng cắt bánh rồi ăn luôn.
" Dạo này hai đứa thế nào " tiếng mẹ hắn hòa cùng tiếng nói chuyện của mọi người
" Dạ vẫn tốt "
" Thằng Dương nó hơi khó nhưng thật ra nó tốt lắm"
" Vâng"
" Nhớ năm đó cô về gia mắt mà nó cứ nhìn cô chằm chằm không nói một lời. Sau đó cô phải mất một khoảng thời gian để lấy lòng nó"
" Cô lấy lòng nữa ạ "
" Đúng rồi, nhớ ngày đó nó cứ gặp cô là lườm suốt thôi. Thấy cô thì chạy đi hoặc là không nói câu nào "
" Đến năm 10 tuổi nó mới chịu gọi cô là mẹ "
" Vậy ạ "
" Ừm, cô nhớ cái năm đó nó đánh nhau với bạn "
" Sao lại đánh vậy ạ "
" Cô hỏi mãi mới biết là bọn nhỏ kia nói xấu mẹ ruột thằng bé, nhìn mặt nó bị thương mà cô thấy đau lòng "
" Dạ "
" Nhìn nó lớn lên rồi nhìn nó lấy vợ. Bây giờ có có con ở bên có lẽ nó sẽ đỡ cô đơn hơn. Từ nhỏ nó đã không thấy mặt mẹ, lớn lên thì lại khép nép không chia sẻ với ai. Cứ một mình như vậy thôi, giờ có con thì mẹ cũng yên tâm hơn "
" Vâng, mẹ "
…
Bên kia Hạ Tần cùng Elina đến chiều mới dậy.
" Ôi mẹ ơi đầu tôi " Hạ Tần thức dậy với cái đầu đau như búa bổ, mái tóc thì dối tung. Trong phòng tràn ngập mùi rượu và vỏ chai.
" Dậy thôi Elina "
" Vâng "
Hai người giường như quên chuyện tối qua.
" Đi nấu chút gì đó rồi còn tổ chức sinh nhật cho tên kia nữa"
Hai người thức dậy vệ sinh cá nhân rồi đi xuống bếp nấu ăn.
" Em biết nấu không"
" Dạ không"
" Vậy ra kia đi để đấy chị làm cho "
" Vâng "
Cùng nhau ăn xong hai người đi dạo xung quanh rồi mua một chút đồ về trang trí.
" Em thổi bóng đi để chị treo cái này lên "
" Thổi bằng miệng hết chỗ này ạ "
" Cái máy thổi bóng để ở tủ kia thì phải "
Một lúc sau Tống Mạnh cùng Âu Dương Khiết cũng về nên vào giúp hai người.
" Mọi người chuẩn bị quà gì vậy " Âu Dương Khiết vừa treo cái trang trí lên vừa nói.
" Nhìn tên đấy thấy có thiếu gì đâu"
" Đúng vậy, làm em không biết nên tặng gì nữa"
" Có lòng là được rồi, cái tên Lăng Minh Dương ấy không quan trọng mấy cái đó đâu "
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook