Edit: Gin’s
“Hà Viễn, tôi chỉ hận không thể giết em thôi”.
Mưa to gió lớn làm gãy cỏ hoa, sấm chớp như một con rắn nhảy nhót dạo chơi giữa những tầng mây dày nặng, đột nhiên nổ vang chấn động cả đất trời khiến người giật thột.

Trong không gian núi rừng cằn cỗi hoang vắng một bóng người vội vàng chạy trối chết, ngã xuống lại bò dậy, khuỷu tay và đầu gối trầy xước, “đùng” một tiếng, sấm chớp nổ vang soi sáng đất trời, cũng rọi sáng bóng hình ấy.
Cơ thể gầy yếu mặc trên mình áo sơ mi và quần soóc không vừa vặn, những nơi lộ ra ngoài loang lổ vết máu và những vết hôn bầm tím lốm đốm, sắc mặt hắn trắng như giấy, bất cứ lúc nào cũng có thể ngất xỉu nhưng điều khiến người ta kinh ngạc là hắn từ đầu đến giờ hắn chưa từng dừng lại.

Không biết người này lấy dũng khí từ đâu mà có thể chống đỡ bản thân xuyên qua rừng cây núi non trùng điệp, chạy một mạch từ đỉnh núi xuống tận chân núi, lăn xuống đường quốc lộ.

Hắn nằm sấp trên mặt đường quốc lộ một lát rồi lại giãy dụa đứng lên tiến về phía trước không hề quay đầu lại.
Sắc mặt hắn tái nhợt, vẻ mặt sợ hãi tựa như có kẻ ác đang đuổi theo sau lưng.
Mà thực tế đúng là có người đang truy đuổi hắn thật.
Kẻ nọ là chồng hợp pháp của hắn.
“Khụ khụ khụ…” Hà Viễn vô tình uống phải một ngụm nước mưa nên bị sặc, ho đến tê tâm liệt phế.


Tỉnh dậy sau mấy ngày mấy đêm bị cưỡng ép phát tình, hắn vất vả chờ đợi một cơ hội để chạy trốn, một ngụm nước cũng không được uống, một miếng cơm cũng chưa được ăn, vừa đói vừa khát mặc kệ nước mưa có bẩn hay không hắn vẫn nâng lên một vốc nước mưa mà uống.
Sau khi giải quyết cơn khát, cảm giác mệt mỏi nhanh chóng choán đầy cơ thể hắn, hai chân nặng như đeo chì không thể nào nhấc lên được.
Hà Viễn chậm rãi ngồi xổm xuống ôm đầu gối, quay đầu nhìn lại con đường vừa đi, ánh mắt lạnh lùng cùng nỗi sợ ẩn sâu bên trong.

Đợi một lúc mưa gió dần tan đi, phía trước là một vùng tăm tối chẳng thấy được gì.
Thần kinh căng thẳng của Hà Viễn chậm rãi thả lỏng, nghĩ thầm có lẽ không có ai phát hiện mình bỏ trốn, cho dù hắn chạy chắc cũng sẽ không ai để ý, Omega số mệnh an bài cho Phó Thặng đã xuất hiện, hơn nữa chuyện trước đây hắn đã ngụy tạo tin tức tố để lừa gạt Phó Thặng đã bị bại lộ, Phó Thặng tuyệt đối không có khả năng sẽ đi tìm hắn.
Phó Thặng luôn kiêu ngạo, mặc dù phải yêu y dưới ảnh hưởng của pheromone trong những năm tháng chung sống nhưng thật sự hắn vẫn không thể nào hiểu hết được hành động của y.

Sau khi biết sự thật hắn dùng pheromone để lừa dối Phó Thặng tức giận không thôi, toàn bộ nhà họ Phó và cả sĩ quan phụ tá của y cũng bị dọa cho sợ chứ đừng nói đến Hà Viễn chính là thủ phạm.
Hà Viễn bình tĩnh phân tích khả năng Phó Thặng có thể tha cho mình, đồng thời cũng nhớ lại chuyện mình đã làm mấy năm qua
Phó Thặng là Alpha cấp S, Hà Viễn là Beta, nếu ví giai cấp xã hội như một cái kim tự tháp thì chắc chắn rằng Alpha và Omega là những người sống trên đỉnh cao, vẻ ngoài thể chất và trí tuệ của họ đều hoàn hảo theo mọi hướng, lấy tin tức tố để hấp dẫn lẫn nhau, độ phù hợp tin tức tố càng cao thì càng thu hút nhau có thể coi như bạn lữ linh hồn.
Mà ở thế giới này Alpha cũng được phân cấp, chia thành Alpha phổ thông và Alpha cấp S.
Alpha cấp S càng thêm mạnh cũng càng hiếm, nói chung địa vị xã hội cũng càng cao, đối tượng kết hợp đương nhiên cũng là những Omega phi thường ưu tú.
Phó Thặng chính là như một Alpha như vậy, nhưng sáu năm trước y lại kết hôn với một Beta, làm biết bao nhiêu người trong vòng giao tế rơi cả tròng mắt ra ngoài.
Nhưng y kết hôn với một Beta cũng vì lý do tin tức tố phù hợp, đáng tiếc thay tin tức tố của Hà Viễn lại là giả.

Hắn lợi dụng việc làm giả pheromone để lừa gạt Phó Thặng, lừa y yêu mình rồi lừa cưới.

Mãi đến tận nửa năm trước Phó Thặng gặp được Omega có độ phù hợp một trăm phần trăm với mình khiến âm mưu của Hà Viễn bại lộ, chân tướng rõ ràng.
Hà Viễn cấu véo cánh tay, trên những ngón tay tái nhợt ngoại trừ nước mưa còn lấm tấm những vết bầm tím, những vết hôn, vết cắn không chỉ trải rộng toàn thân mà ngay cả ngón tay cũng không buông tha, có thể nhận ra chủ nhân của những kiệt tác này có tham vọng độc chiếm làm của riêng đến nhường nào.
Bất giác mưa đã tạnh ráo từ bao giờ.
Khắp nơi an tĩnh, trong lòng Hà Viễn sinh ra dự cảm bất tường, giữa lúc hắn run run ngón tay chuẩn bị tiếp tục chạy trốn thì tiếng chó sủa rung trời, ánh sáng cường độ mạnh chiếu sáng một góc rừng, tiếng bước chân chỉnh tề xuyên qua đường cái tiến dần về hướng này.
Hà Viễn không dám dây dưa, xoay người chạy.
Hắn nhớ kỹ mảnh rừng này có một con sông, địa thế xung quanh dốc đứng gồ ghề có thể lẩn trốn, hơn nữa nước mưa, nước sông thêm cả hơi nước dồi dào hòa tan mùi vị, có thể đánh lừa chó săn, chỉ cần chạy đến nơi đó ẩn nấp là có thể tránh được sự truy đuổi của Phó Thặng.
Hà Viễn cho rằng Phó Thặng sẽ nể mặt tình cảm trong quá khứ mà tha cho mình một lần, không ngờ rằng người này thật sự đuổi tận giết tuyệt.
Tiếng người, tiếng bước chân, tiếng chó sủa, tiếng nước, tiếng bụi cây rì rào lay động, những âm thanh dày đặc hội tụ tựa như những nhịp trống dồn dập không ngừng gõ lên trái tim Hà Viễn.

Nhanh, nhanh, nhanh chóng thoát thân!
Đột nhiên một con sói dài hơn hai mét toàn thân đen kịt bỗng nhiên phóng qua bụi cây cao ngang một người, hung tợn lao về phía bóng dáng gầy yếu, nhe răng trợn mắt, nước dãi chảy ròng ròng trên cái cổ tuyết trắng, chỉ còn kém một cm nữa thôi là cái răng nhọn sẽ cắn đứt cổ Hà Viễn.
Toàn thân Hà Viễn run lên, trợn to hai mắt, thất thần nhìn lên bầu trời đêm cao xa.

Xung quanh vắng vẻ, tuy rằng tập trung đầy người nhưng không ai dám lên tiếng, con sói phát ra âm thành trầm thấp đe dọa con mồi, một đôi giày lính đột nhiên xuất hiện trước mắt.

Sau đó là một bàn tay tái nhợt với những khớp xương rõ ràng vươn tới, đột nhiên túm lấy tóc Hà Viễn rồi nhấc hắn lên.

Khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú của ngày xưa, lúc nào cũng bình tĩnh tỉnh táo giờ đây lại méo mó vì tức giận, trong mắt y cháy bừng ngọn lửa giận dữ có thêm sự cố chấp và cả hận thù.
“Hà Viễn, em chạy cái gì?” Giọng nói của Phó Thặng âm lãnh như ngôn ngữ loài rắn vang lên trên vành tai Hà Viễn,“Em muốn gì lúc này tôi vẫn sẽ thỏa mãn em, em không cần tốn thời gian làm mấy chuyện lừa dối vớ vẩn, vậy em nói xem em còn chạy cái gì? ”
Con sói lui qua một bên, phát ra tiếng thút thít cáu kỉnh vì sợ khí thế kinh khủng của Phó Thặng mà không dám di chuyển.
Hà Viễn cũng không dám di chuyển, ngay cả nói chuyện, cử động một ngón tay cũng không được vì khí thế của Alpha cấp S quá mức đè nén khiến hắn sinh ra sợ hãi từ tận đáy lòng, không có cách nào chống cự lại phản ứng s!nh lý tự nhiên này của con người.
Phó Thặng cười khẽ, giống như một con quỷ đang lên cơn điên.
Buông tóc Hà Viễn ra, y dịu dàng ôm hắn lên, quay ngược lại đường lúc tới để trở về, y vừa đi vừa nói một cách nhỏ nhẹ: “Tôi cho em một cách giúp em có thể đứng vững gót chân ở nhà họ Phó, hoài thai một đứa bé, sinh ra một Alpha cấp S ưu tú đến mức ai cũng không dám dị nghị.

À mà tôi quên mất, em là một Beta, trời sinh gen đã thấp hơn một bậc, nhưng cũng chả sao, đời người dài như vậy, sẽ có lúc nó được sinh ra thôi.”
Phó Thặng cười nhưng lời nói ra lại làm người ta sởn tóc gáy.
“Đến lúc ấy em muốn làm gì, muốn nói gì, không ai dám trái lời.”
“Sao nào, đề nghị của anh không tệ nhỉ? Anh tốt với em lắm! Thế nhưng em lại lừa dối anh, gạt anh, vậy mà anh còn chuyên tâm nghĩ cho em.

Hà Viễn, em có vui không? ”
Một lúc lâu sau Hà Viễn mệt mỏi nhắm mắt lại: “Phó Thặng, anh điên rồi”.
Nét mặt Phó Thặng trong nháy mắt lập tức méo mó, y giễu cợt ngay tức thì, lạnh lùng nhìn Hà Viễn nói: “Hà Viễn, tôi chỉ hận không thể giết em thôi”.
Hà Viễn nhíu mày, cuộn người lại, cả người từ trên xuống dưới đều đang đau, trái tim và dạ dày đều vô cùng đau đớn, nhẫn nhịn không nói ra nhưng ai cũng có thể thấy được chỉ có người chồng đang ôm lấy hắn lúc này lại là vẻ thờ ơ một lòng chỉ muốn báo thù.

Trong mơ hồ Hà Viễn dấy lên chút hối hận, nếu nửa năm trước lập tức rút lui ngay khi nhận thấy bất thường thì có lẽ đã không rơi vào cục diện hành hạ lẫn nhau như hôm nay.
**
Nửa năm trước, tại căn hộ cao cấp Hoa Thường thuộc thành phố S.
Hà Viễn mới vừa tắm rửa xong liền nhận được điện thoại của Phương Cao Mân, Phương Cao Mân ở bên đầu điện thoại kia lười biếng nói: “Hà Viễn, Phó Thặng uống say rồi, cậu qua đây đón anh ấy đi.”
Hà Viễn nhíu: “Mọi người ở đâu? ”
Đầu kia điện thoại có chút ầm ĩ, bỗng nhiên liên tiếp tuôn ra tạp âm ồn ào, một lát sau mới nghe được Phương Cao Mân thờ ơ đáp lại: “Ở Soulmate.”
Soulmate là một quán rượu do Phó Thặng và mấy người bạn của y hùn vốn thành lập khi còn đi học, không thiếu người bơm tài nguyên và tiền tài nên chỉ trong vài năm đã phát triển thành quán bar nổi tiếng nhất thành phố S, không có chút thân phận và địa vị ngay cả cửa cũng đừng mơ sờ được.
Hà Viễn còn chưa đáp lại Phương Cao Mân đã cúp điện thoại.
Vứt khăn tắm xuống, thay quần áo đi ra ngoài, Hà Viễn cầm chìa khóa xe ô tô.

Hắn đã quen với thái độ khinh khỉnh của Phương Cao Mân, đám bạn bè của Phó Thặng đều không quá thích hắn, đương nhiên ngại hắn là vợ hợp pháp của Phó Thặng nên cũng không dám lén lút làm gì ngáng chân hắn, chỉ là không chấp nhận hắn tiến vào cái vòng của họ mà thôi.
Đây là việc hết sức bình thường vì Hà Viễn sẽ không bao giờ tiến vào cái giới này được.
Xuất thân của Phó Thặng quá tốt, gia đình từ chính trị, kinh doanh đến quân đội tích lũy qua hai ba thế hệ đã trở thành gia tộc quyền thế, huống chi gia tộc này không phải chỉ hai ba đời.


Mà Phó Thặng không chỉ có xuất thân từ một gia đình cao cấp như vậy, y còn là một Alpha cấp S hiếm hoi, từ nhỏ đã là thủ lĩnh trong nhóm thiếu gia cùng lứa, bên người luôn quy tụ những người xuất thân ưu tú từ những gia đình thuộc tầng lớp tương tự.
Tuy nói bây giờ đã là thế kỷ 22, quan niệm tư tưởng cởi mở không còn quan trọng chuyện dòng dõi nhưng chỉ cần con người còn tồn tại thì phân biệt giai cấp sẽ khoog bao giờ tiêu vong.
Dù cho thế giới động vật cũng coi trọng giai cấp, vua sư tử thống lĩnh đàn sư tử, sư tử uy hiếp cả một vùng thảo nguyên, kẻ đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn sao có thể cùng con linh dương làm bạn?
Cho nên Hà Viễn hiểu cách làm của đám bạn Phó Thặng, hắn cũng không thèm để ý, cũng cũng không vọng tưởng có thể dung nhập vào đó, hắn chỉ là nhờ có Phó Thặng mới có thể bước lên đỉnh giai cấp, vị trí mà ai cũng phải ngước nhìn, nhưng không hề muốn tham gia vào đó.
Đến Soulmate Hà Viễn trực tiếp đi thẳng lên tầng cao nhất thông qua lối đi đặc biệt, xe nhẹ quen đường tìm được ghế lô bọn Phó Thặng đang ngồi.

Đẩy cửa đi vào, người bên trong vừa nhìn thấy hắn trong nháy mắt chuyển từ quỷ khóc sói tru thành an tĩnh quỷ dị, đồng loạt nhìn chằm chằm vào hắn đứng nơi cửa.
Hà Viễn đảo mắt tìm được Phó Thặng ngồi trong góc, bước lên trước túm lấy cổ tay Phó Thặng:“ Phó Thặng, về nhà.”
Phó Thặng giương mắt, ánh mắt sắc bén, băn khoăn nhìn khuôn mặt Hà Viễn, khiến người khác nhìn không thấu hắn có say hay không.
“Sao lại đến đây?”
Hà Viễn sửng sốt, hỏi một đằng trả lời một nẻo:“Mấy ngày không gặp anh, không phải anh nói đi công tác nước ngoài đó sao? Về rồi mà cũng không báo với em một tiếng.”
Phó Thặng dừng vài giây, đ3 xuống huyệt thái dương trả lời hắn: “Quên mất.”
Y chống trán, cúc áo đã cởi, tay áo xắn lên đến khuỷu tay, khớp ngón tay rõ ràng, lớn hơn tay Hà Viễn rất nhiều, lúc này y đang đè chặt mi tâm, nhìn chằm chằm Hà Viễn không ngừng, cả người tỏa ra vẻ cáu kỉnh khó chịu.
Lúc ra cửa Hà Viễn quên tiêm pheromone nên không cách nào cảm nhận được tin tức tố của Phó Thặng, không biết rốt cục tâm trạng y đang thế nào, chỉ đành cầm cổ tay Phó Thặng nói năng nhẹ nhàng, khuyên y đừng uống quá nhiều, về nhà nghỉ ngơi các kiểu.
Có lẽ Phó Thặng thực sự uống say, mất mấy giây suy nghĩ mới trở nay nắm lại tay Hà Viễn, y đứng dậy nắm tay hắn đi ra cửa, Phương Cao Mân đột nhiên gọi y lại, nâng ly rượu lên cười nói: “Ngày mai Gia Ngu ký hợp đồng với Hòa Bắc Gia, đừng bỏ lỡ.”
Với Hòa Bắc Gia? Hà Viễn biết người này, gã là ngôi sao đang nổi tiếng gần đây, debut chưa tới hai năm đã được đưa lên thành đỉnh lưu, phong cách cá nhân cũng rất đặc biệt, hình như là Omega khác hắn với những Omega bình thường, học sinh của hắn cũng có không ít người yêu thích Hòa Bắc Gia.
Gia Ngu là công ty giải trí dưới trướng Phương Cao Mân, theo lời của tên này thì Hòa Bắc Gia sẽ trở thành gà của Gia Ngu, nhưng việc gì phải tự mình nói với Phó Thặng?
Hà Viễn cảm thấy nghi hoặc, nhìn về phía Phó Thặng, vẻ mặt Phó Thặng lạnh nhạt, chỉ nói đã biết, sau đó cho hắn một câu giải thích hời hợt: “Một người quen, từng giúp đỡ anh.”
Hà Viễn gật đầu, không hỏi nhiều, lúc rời đi thoáng nhìn Phương Cao Mân đứng ở phía sau đang nhìn hắn chằm chằm, trên mặt như cười như không, ánh mắt vừa thương hại vừa bí mật mang theo giễu cợt.

Vì trước giờ Phương Cao Mân chưa từng có thái độ hay ho với mình nên Hà Viễn không cảm thấy lạ lẫm gì nhiều rồi quay người rời đi.
Hết chương 1.
Đặt gạch trước chương 1:v không hẹn ngày up chương 2 =)))))))
Các bạn khuyên tui nên trình bày đẹp nên nay trình bày đẹp nè:v tóm tắt chương căn lề các thứ đồ =))).


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương