……

Diệp Dĩ Hành được nhân viên phục vụ đưa tới phòng nghỉ bên cạnh.


Đây là phòng nghỉ trống, không có ai khác ngoài cô, trên bàn trà ngoài một cốc nước ấm, cũng không có gì nữa.


Ngồi trên sô pha, nghe tiếng cười nói vui vẻ truyền đến từ phòng bên cạnh, cô bỗng hiểu ra dụng ý của Lục Gia Vọng, tại sao anh lại sắp xếp cho cô chờ ở đây, bởi vì ở đây, cô có thể nghe thấy rõ tiếng nói chuyện và tiếng ồn ào náo nhiệt của phòng bên cạnh, nghe thấy mọi người hát bài hát sinh nhật cho anh, hào hứng để anh ước nguyện, tác hợp anh với người khác……

Lại phải chờ đợi thật lâu.


Hôm nay dường như cô vẫn luôn chờ—— chờ địa chỉ của anh, chờ anh xuống lầu, chờ anh đến.


Rõ ràng thân thể đã vô cùng mệt mỏi, nhưng giờ phút này cô lại không buồn ngủ chút nào.


Đợi đến khi điện thoại sắp hết pin, mới nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ hành lang.


Lục Gia Vọng hẳn là ước nguyện xong mới qua, trên người có mùi rượu nhàn nhạt, mùi giống như Perrier Jouet Champagne.


Cửa đóng sầm lại, trong phòng chỉ bật một ngọn đèn tối, yên tĩnh đến mức, ngay cả tiếng thở cũng có thể nghe được, Lục Gia Vọng chỉ đứng đó, đã có thể mang đến cho cô cảm giác từ trên cao nhìn xuống.


"Thật xin lỗi, lại làm phiền anh rồi.

" Bầu không khí quá căng thẳng, Diệp Dĩ Hành muốn nói mấy câu khách sáo: "Anh cắt bánh kem xong rồi sao? Vừa nãy bên các anh náo nhiệt ghê.

"

Vừa nói xong, đáp lại cô chỉ có không khí càng ngày càng căng thẳng, Lục Gia Vọng vẫn không nói một lời.


"Hôm nay em gọi cho anh hai cuộc, anh không nghe máy——"

Cô đang giải thích lý do mình đến đây, nhưng Lục Gia Vọng đương nhiên không có kiên nhẫn nghe cô nói xong liền ngắt lời.



"Tại sao tôi phải nghe máy của em?" Lục Gia Vọng cười nhạo.


Đôi mắt anh đầy vẻ giễu cợt: "Sao em còn nghĩ tôi sẽ nghe máy chứ?"

Diệp Dĩ Hành hoàn toàn nghẹn lời.


"Vừa rồi em không nói rõ ràng, ý em là gọi cho anh nhưng anh không nghe máy, không gọi được cho anh, em mới tìm tới đây.

" Diệp Dĩ Hành dừng lại một lát, nói thêm: "Em biết hôm nay là sinh nhật của anh, em không muốn làm ảnh mất hứng, nhưng em để quên đồ trong căn hộ của anh, sáng em đến lấy thì phát hiện anh đã thay mật khẩu rồi, em không vào được.

"

Thậm chí, cô còn phát hiện anh đã xóa dấu vân tay của cô.


Đột nhiên, cô nhớ lại hai năm trước, ngày bọn họ sống chung, anh bảo cô lưu dấu vân tay ở căn hộ, cô kéo dài âm cuối hỏi anh: "Lục Gia Vọng, ở đây rốt cuộc đã lưu dấu vân tay của bao người rồi?"

Lục Gia Vọng tức giận mỉm cười: "Em nghĩ sao?"

Cô bắt đầu đếm ngón tay: "Ít nhất phải có bảy tám chín mươi dấu chứ.

"

Lục Gia Vọng lại mỉm cười, gập ngón tay cô lại, giọng điệu dịu dàng hiếm thấy.


"Thêm em nữa là ba.

"

"Chỉ có ba người?"

Sao cô lại không tin được nhỉ?

"Ngoài em và anh, còn có một người là ai?", Cô bắt đầu nhiều chuyện, lắc lắc tay anh, "Bạn gái cũ của anh?"

Anh lắc đầu.



"Bạn gái cũ trước nữa?"

Anh vẫn lắc đầu.


"Vậy rốt cuộc là ai?" Cô sắp mất kiên nhẫn.


"Nghiên Lỗi.

"

"À, em còn tưởng là người yêu cũ anh chứ.

"

Nhưng câu trả lời này làm cô khá hài lòng, tâm trạng không tệ.


Lưu dấu vân tay xong, Lục Gia Vọng hỏi cô: "Lại ghen à? Sao ngày nào cũng ghen vậy?"

Cô hỏi ngược lại: "Em là bạn gái anh, em không được ghen sao?"

……

Nghĩ tới đây, ánh mắt Diệp Dĩ Hành rốt cuộc đã có chút thay đổi, nhìn lại người trước mặt cảm giác như đã qua mấy đời.


Chần chừ vài giây, cô vẫn hỏi: "Anh! xóa dấu vân tay của em lúc nào?"

Lục Gia Vọng: "Em đoán xem.

"

Diệp Dĩ Hành hỏi tiếp: "Là ngày chia tay đó sao?"

Trong mắt anh, cô đã nhìn thấy câu trả lời.



Đúng thật là vậy.


Diệp Dĩ Hành lập tức hiểu ra.


Thật ra nàng không bất ngờ, thậm chí cảm thấy mọi chuyện phải thế này.


"Em lấy đồ xong đi ngay, nếu anh không tiện, có thể để người nào đó đi cùng em, em biết anh chắc đang suy nghĩ đây lại là lý do em bịa ra để gặp anh, nhưng——" Diệp Dĩ Hành lo lắng anh không đồng ý, đến gần một bước, thấp giọng hơn, chậm rãi mở miệng: "Lục Gia Vọng, em đảm bảo, đây là lần cuối cùng em tìm anh, thật đấy.

"

Lúc này, người từ lúc vào cửa mặt vẫn không chút thay đổi bỗng nhiên giương mắt nhìn cô, nửa gương mặt bị ẩn trong bóng tối, vẻ mặt không rõ ràng.


Diệp Dĩ Hành cúi đầu nhìn túi hành lý đen mà mình đã cầm suốt chặng đường, lập tức đặt tới trước mặt anh.


"Cái này cho anh.

"

Cô xoa xoa cổ tay: "Xách cả ngày, mỏi chết đi được.

"

"Không cần quà của em.

"

Lục Gia Vọng cũng không thèm nhìn, chán ghét đá một cước, rầm một tiếng, túi hành lý đen kia bị anh đá vào trong góc.


Diệp Dĩ Hành cũng run lên, lúc này mới ý thức được anh đang hiểu lầm.


Cô vội vàng giải thích: "Không phải quà, là đồ lúc trước anh tặng em.

"

Quai hàm Lục Gia Vọng căng cứng.


"Đồ anh tặng em, em đã bỏ hết những gì có thể tìm thấy vào trong," Diệp Dĩ Hành bỗng nhìn thoáng qua đôi giày thể thao tình nhân trên chân, "Đôi giày này là em mua, nên em giữ lại, đôi kia của anh vẫn còn ở trong căn hộ, lát nữa em sẽ giúp anh ném đi.


"

Lục Gia Vọng nhíu mày nhìn cô một cái, dường như đang xác định lời cô nói có mấy phần là thật.


Anh rất hiểu cô, cô luôn có nhiều lý do như vậy, đổi cách tới tìm anh, qua lại trước mặt anh.


"Thật ra, em nên sớm lấy đi những thứ để trong căn hộ anh trọ, nhưng em nghĩ chỉ cần chúng còn ở trong căn hộ đó, em cảm thấy giữa chúng ta vẫn còn khả năng.

Như anh đã nói, ký ức không có thực thể, thứ duy nhất có thể đem ký ức cụ thể hóa chính là đồ vật.

Em nghĩ rằng một ngày nào đó anh nhìn thấy những thứ em để lại, có lẽ sẽ bỗng nhiên nhớ tới em.

"

"Nhưng mấy ngày nay em đã nghĩ kĩ rồi, vừa nãy trên đường tới đây có người nói, với điều kiện của em, phải dùng hết may mắn kiếp sau mới có thể đuổi kịp anh, bây giờ em cảm thấy mình nên lấy lại may mắn kiếp sau thôi," nói xong lời cuối cùng, cô còn giễu cợt, cong khóe miệng: "Dù sao kiếp sau cũng không biết em sống thế nào mà……"

Cô không để ý đến sắc mặt ngày càng âm trầm của Lục Gia Vọng, các khớp ngón tay trắng bệch, trong mắt dường như ẩn chứa bão tố.


"Lời nói thật động lòng người, tôi suýt nữa bị em làm cảm động rồi," Lục Gia Vọng cười vỗ tay, nhưng giọng nói lại trầm thấp, giống như một tầng sương giá: "Nói cho cùng, em luyến tiếc tôi, hay là luyến tiếc gương mặt này của tôi?"

Diệp Dĩ Hành lập tức cúi đầu, tay phải siết chặt, móng tay hung hăng cào vào lòng bàn tay.


Cô còn tưởng hôm nay có thể không cần nhắc tới chuyện này.


Cô định chuyển hướng nói: "Lý Nghiên Lỗi có phải biết mật khẩu căn hộ của anh không, hay là để anh ta theo em đi, thời gian không còn sớm, em——"

Cô còn chưa nói xong, Lục Gia Vọng đã từ sô pha đứng dậy, anh đi về phía cô, từng bước đến gần, lòng bàn tay Diệp Dĩ Hành đổ mồ hôi, vừa ngẩng đầu, Lục Gia Vọng đã đi tới trước mặt cô, ánh mắt kia như có độc hung hăng nhìn chằm chằm cô.


Anh cúi người, ghé sát bên tai cô, lời nói lướt qua tai: "Hôm qua tôi mới biết mình có cùng ngày sinh nhật với bạn trai đã chết đó của em, Diệp Dĩ Hành, tôi thật sự rất muốn biết hàng năm khi em đều chúc mừng sinh nhật tôi, em nhìn gương mặt này của tôi, trong lòng nghĩ đến ai?"

Diệp Dĩ Hành kinh động cả người.


Lục Gia Vọng không biết lại nghĩ tới điều gì, ánh mắt càng thêm hung ác nham hiểm.


"Còn nữa, năm trước, em nói sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn với tôi……" Lục Gia Vọng càng nghĩ càng châm chọc, khóe môi quét qua mặt cô: "Lúc em nói ra lời này, trong lòng nghĩ đến hắn ta hay là tôi?"

******

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương