Ám Hương
-
Chương 5
Trạch Lam ôm thùng giấy to oành trước ngực rời khỏi Tân thị, đứng trước cửa chính, quay mặt lại ngước nhìn nơi này thêm một lần nữa, thở dài nói: "Rốt cuộc gắn bó cũng chẳng bao lâu...tạm biệt!"
Cô hít một hơi lấy lại tinh thần, nghĩ đến Phù Dung, cô mới vô thức nhoẻn cười: "Hôm nay đến thăm con bé sớm hơn mọi khi vậy. Chắc nó vui lắm đây...."
Nghĩ vậy, Trạch Lam liền đi qua phía đối diện bên kia đường, gửi thùng đồ của mình cho bác Tịnh - chủ một quán cafe nhỏ, nơi này mỗi ngày đi làm cô đều cùng Tố Dĩ Dĩ lui tới vào giờ nghỉ trưa.
"Bác Tịnh..." Trạch Lam réo lên, bên trong sau cái tủ inox trưng bày những chai nước ngọt, một người đàn ông lớn tuổi độ khoảng sáu mươi chầm chậm đi ra, cười niềm nở: "A, là Lam hả con, sao hôm nay rảnh rỗi ra đây sớm thế?"
Trạch Lam cười cười, lắc lư thùng giấy trên tay, nói: "Con nghỉ việc rồi!"
"Cái gì!? Sao lại đột ngột vậy...." ông Tịnh ngạc nhiên.
Trạch Lam không muốn nhắc đến chuyện này, nên cô nói sang chuyện khác: "À mà bác cho con gửi thùng đồ này ở đây một chút được không? Con đi thăm Phù Dung, quay về con sẽ ghé lấy..."
Ông Tịnh thấy vậy cũng không hỏi thêm, chỉ gật đầu tươi cười: "Được chứ, nè, cứ để đại ở đây đi."
"Cảm ơn bác!" Trạch Lam cúi đầu, rồi bê thùng giấy đặt xuống phía trong góc tường, phủ lên đó một tấm khăn trải bàn sọc caro xanh đen. Cô cúi chào tạm biệt ông Tịnh, đi ra phía trạm bắt chuyến xe buýt số 30 để qua khu Láng Nhĩ.
Ngồi trên xe buýt, tựa đầu vào ô cửa kính nhìn ra đường. Trong lòng Trạch Lam lại thấy con đường phía trước của mình có phần hơi tối tăm, khi đột nhiên lại bị mất việc.
"Tiền học phí tháng này của Phù Dung còn chưa đóng...." cô khẽ thì thầm. Rồi lại nghĩ đến tiền để mua thuốc hàng tháng cho em gái, bao nhiêu thứ phải chi trả mà lại rơi vào tình cảnh này, làm cô có mạnh mẽ đến đâu cũng không thể không than thở, phiền lòng.
"Kệ đi, thăm Phù Dung đã rồi tính sau....để nó thấy bộ mặt này của mình sẽ làm nó lo lắng, phấn chấn lên!" Trạch Lam tự nhủ, rồi ngồi thẳng người, lấy lại dáng vẻ tràn đầy sức sống.
Xe đi được gần ba mươi phút thì đến trạm, Trạch Lam bước xuống, phía bên kia là trường nội trú số 2, cô băng qua đi thẳng vào cổng.
Vừa thấy cô, chú bảo vệ đã vội chào: "A, chào cô Lưu..."
"Chào chú!" Cô gật đầu đáp.
Lúc này, khi cô vừa đi qua khỏi người bảo vệ kia được vài bước, thì ông ta đã kêu lên: "Cô Lưu hôm nay đến thăm em gái sao?"
Trạch Lam xoay người, gật gật. Người đàn ông lại tiếp tục, vẻ mặt khẩn trương: "Ủa...vậy cô Lưu chưa nhận được tin sao?"
"Tin...tin gì chú?" Cô ngớ người hỏi.
Người bảo vệ sốt sắng rời khỏi chốt đứng, đi đến gần Trạch Lam mà nói: "Khuya hôm qua em gái cô nhập viện rồi...."
"Chú...chú nói cái gì? Phù Dung...nhập viện?" Trạch Lam cảm giác cả hai bên màng nhĩ mình ù đi, chói tai vô cùng. Đáp lại cô, người bảo vệ chỉ gật đầu.
Sau đó, Trạch Lam liền hốt hoảng chạy thật nhanh vào trường, tìm ngay người giám hộ của Phù Dung, vừa thấy cô Nghị, Trạch Lam đã lao đến níu lấy tay cô ấy mà hỏi: "Cô...Phù Dung, em ấy tại sao lại nhập viện?"
Nghị Anh nét mặt cũng sững sốt, cô ấy nắm hai bả vai Trạch Lam mà nói: "Trời ơi Trạch Lam, tại sao từ khuya hôm qua đến sáng nay tôi gọi cho em không được?"
Trạch Lam ngẫn người, đưa tay vào túi xách cầm điện thoại mình ra, đập đập vài cái lên lòng bàn tay, lại lẩm bẩm: "Chết thật, nó hỏng khi nào vậy chứ?"
Gác chuyện điện thoại sang một bên, Trạch Lam tiếp tục hỏi: "Cô Nghị, em ấy bị gì mà phải nhập viện?"
Nghị Anh buông ra một tiếng thở dài, não giọng nói: "Hôm qua, sau khi ăn tối xong thì như mọi lúc sẽ lên giường đi ngủ. Nhưng đột nhiên Phù Dung có dấu hiệu thở dốc, mặt mũi trắng tái đi. Nên liền gấp rút chuyển ngay đến bệnh viện nhân dân Bắc Kinh...."
Nghe đến đây, Trạch Lam không hỏi thêm lời nào, liền co chân cắm đầu chạy như điên khỏi trường, nhanh chóng bắt chuyến xe buýt để tới bệnh viện.
Đứng đợi xe tới chưa được một hai phút, mà cảm tưởng như dài cả hàng tháng trời. Cuộc đời Trạch Lam cô chỉ còn lại duy nhất cô em gái này, cô không thể để con bé xảy ra chuyện được.
"Trước giờ vẫn ổn kia mà...khi không tại sao lại như vậy?" Trạch Lam tay chân không yên, hai mắt cũng đỏ hoe, kì thực cô đang sợ tột cùng.
Sau khi bắt xe, đến được bệnh viện, Trạch Lam chạy vào quầy làm thủ tục hỏi: "Chị...làm ơn cho tôi hỏi bệnh nhân Lưu Phù Dung nằm phòng mấy? Tôi là chị của bệnh nhân...."
Dò trên màn hình máy tính, cô nhân viên đáp: "Phòng 302, dãy C - khoa tim mạch."
"Cảm...cảm ơn!" Nói rồi Trạch Lam lại tiếp tục lao đi. Thang máy thì quá đông người, lại đợi quá lâu, cô thì nóng lòng nên cuốc thang bộ tận ba tầng lầu.
Lên đến lầu ba, Trạch Lam đứng tì tay vào tường thở hồng hộc, rồi cố gắng đi về phía phòng 302.
Mở cửa phòng ra, đập vào mắt cô là một vị bác sĩ đang khám cho Phù Dung cùng hai y tá đứng cạnh.
Vừa thấy cô, Phù Dung đã reo lên: "Chị!"
"Phù Dung...!" Trạch Lam chạy đến bên giường bệnh, tay liên tục hết vuốt tóc rồi áp vào gương mặt không mấy đầy đặn của em gái, tim còn đập thình thịch, mắt vẫn còn ươn ướt. Cô hỏi: "Em sao rồi...?"
"Em không sao, chị đừng lo!" Phù Dung cười lại với cô. Ở con bé mới mười hai tuổi này, cũng tồn tại một sự kiên cường hệt như chị của nó. Lúc nào con bé cũng sợ chị nó phải lo lắng, buồn bã vì mình. Nên Phù Dung luôn cố gắng tỏ ra bản thân vẫn ổn.
"Bác sĩ, em gái tôi thế nào?" Trạch Lam đứng dây hỏi.
Vị bác sĩ kia sau khi khám cho Phù Dung xong, nhìn cô với nét mặt ái ngại, nói: "Cô Lưu, phiền cô ra ngoài nói chuyện với tôi một chút."
Trạch Lam tự dưng bây giờ lại thấy trong lòng dâng lên một nỗi sợ vô hình, câu nói cùng vẻ mặt đó của bác sĩ giống như báo hiệu cho một tin chẳng mấy khả quan.
Vuốt tóc Phù Dung lần nữa, cô ôn nhu cười nói với con bé: "Phù Dung ngoan, đợi chị một chút!"
Theo chân bác sĩ ra khỏi phòng, Trạch Lam liền hỏi vào: "Bác sĩ, rốt cuộc em gái tôi nó làm sao?"
Vị bác sĩ kia là Dương Hoằn, trước đây cũng đã đôi ba lần khám cho Phù Dung, ông cũng là viện trưởng ở đây. Nhìn Trạch Lam, ông nói: "Em gái cô phải cần phẫu thuật gấp!"
"Phẫu thuật?!" Trạch Lam căng mắt, bàn tay bắt đầu run rẫy dần, chộp lấy cánh tay viện trưởng Dương, cô lần nữa lại hỏi: "Bác sĩ, ông nói phẫu thuật là sao? Chẳng phải lần trước khám ông bảo con bé rất ổn cơ mà!"
Viện trưởng Dương lúc này đầu lông mày thoáng nhíu nhẹ, hàm răng của ông lén cắn lấy cánh môi mình một cái như thể đang phải làm một điều mà mình không muốn, ông nói: "Cô Lưu, em gái cô bị hẹp van tim, nếu không nhanh chóng làm phẫu thuật sẽ dễ dẫn đến suy tim...mà sức khoẻ em gái cô vốn dĩ đã khá yếu, nếu để suy tim thì rất dễ nguy hiểm đến tính mạng."
Trạch Lam nghe xong, chỉ thấy như một tiếng nổ lớn chát tai vang lên. Đầu óc cô như điên đảo, mọi thứ trước mặt cứ xoay vòng không yên. Cô đứng chẳng vững, loạng choạng suýt té. May nhờ có cô y tá đứng bên đỡ lấy.
"Cô Lưu, cô không sao chứ?" Viện trưởng Dương lo lắng hỏi.
Trạch Lam đến bây giờ cô thực sự không đủ mạnh mẽ để giữ nước mắt đừng rơi, cô cắn môi bật khóc, nhưng lấy tay che đi cố gắng không để Phù Dung bên trong nghe thấy. Nếu nó thấy chị nó khóc thế này, nó sẽ càng thêm lo sợ.
"Nhưng cô Lưu, tôi cũng xin nói rõ. Chúng tôi cần cô phải nộp ít nhất một nửa số tiền chi phí phẫu thuật thì mới tiến hành được. Mong cô...thông cảm và cố gắng hoàn tất việc này trước khi quá muộn." Viện trưởng Dương nghẹn ngào nói, mắt không dám nhìn trực diện vào cô gái đang khóc nức nở trước mặt mình.
Trạch Lam cố gắng kiềm nén, cô nuốt cạn từng dòng nước mặn đắng trôi xuống cổ họng, chỉ gật đầu rồi mệt mỏi ngồi bệt xuống hành lang bệnh viện.
Thấy vậy, viện trưởng Dương cùng hai cô y tá cũng đành rời đi. Trạch Lam ngồi đó gục mặt hồi lâu, đầu óc rối tung cả lên chẳng thể nghĩ được gì.
Cô thì vừa mất việc, số tiền chi trả cho những cuộc phẫu thuật thế này dù chưa biết con số cụ thể là bao nhiêu nhưng cũng thửa biết nó không hề nhỏ.
"Lấy đâu ra tiền để đóng...mình đào đâu ra số tiền như vậy?" Cô bật khóc, nắm lấy đầu tóc mà không ngừng tự trách.
Cô trách số phận đã quá trớ trêu với cả nhà họ Lưu cô, cô trách ông trời dường như quá tàn nhẫn, nhưng cô lại trách bản thân mình nhiều hơn hết. Trách mình làm chị mà vô dụng, không lo được cho em gái một cách chu đáo, hoàn chỉnh.
"Đến cả việc làm cũng mất....mình phải làm gì đây?" Trạch Lam ôm mặt khóc nghẹn cả cổ họng. Thực sự, con đường trước mắt của cô hiện giờ đã hoàn toàn tắt lối, mịt mù vô định. Cô chẳng biết, cô và em gái mình sẽ đi về đâu sau cái ngày định mệnh này.
Đứng nép ở một góc tường, viện trưởng Dương bàn tay siết chặt chiếc áo blouse trắng trên người đến nhăn nhúm. Gương mặt khắc lên sự áy náy tột cùng: "Cô Lưu, tôi xin lỗi....thực sự xin lỗi...."
Trước đó, 1h sáng tại bệnh viện.
"Ông là viện trưởng Dương?" Một giọng nam trầm ấm cất lên, khi Dương Hoằn đang đứng nói chuyện với y tá về một trường hợp của bệnh nhân vừa mới được xử lí.
Dương Hoằn xoay lưng, nhận ra là ai liền khép nép cúi đầu: "A...là cậu Tôn. Tôi là viện trưởng ở đây, cậu tìm tôi?"
Tôn Nghị tuy không nói, nhưng ánh mắt lẫn thái độ đều nói cho Dương Hoằn biết, chuyện anh sắp nói là cơ mật. Hiểu ý, Dương Hoằn liền cho y tá lui đi, rồi hỏi: "Cậu Tôn có chuyện gì sao ạ?"
Tôn Nghị vẫn một nét mặt điềm tĩnh, bình thản nói: "Trong đêm nay sẽ có một bệnh nhân tên Lưu Phù Dung được chuyển vào khoa tim mạch, phiền viện trưởng Dương đây "đặc biệt ưu ái" bệnh nhân này một chút..."
Dương Hoằn chưa hiểu lắm, tuy ông biết cái tên Lưu Phù Dung kia là ai, nhưng tại sao lại liên can đến thế lực của Giang gia? Thấy vậy, ông không tránh khỏi thắc mắc: "Tôi không hiểu ý cậu lắm..."
"Dù Lưu Phù Dung hoàn toàn không có vấn đề gì, ông vẫn phải nói cho tình trạng nó trở nên trầm trọng. Việc này, có lẽ không quá khó với viện trưởng như ông đâu, đúng không?" Tôn Nghị lạnh lùng nói.
Dương Hoằn lúc này mới sững sốt, như hiểu ra việc Giang gia muốn ông làm là gì. Vầng trán nơi ông bắt đầu lấm lấm vài giọt mồ hôi đọng lại, cố gắng bình tĩnh, ông gượng cười: "Chuyện này...cậu Tôn, bệnh nhân đó vốn dĩ sức khoẻ đã rất ổn định. Không lí nào lại nói là chuyển biến xấu...."
"Được, cứ làm theo ý ông nếu ông cảm thấy chán cái ghế viện trưởng này...Tứ thiếu sẵn lòng toại nguyện cho ông!" Tôn Nghị đưa ánh mắt độc đoán nhìn thẳng vào Dương Hoằn, làm ông căng cả thần kinh mà run tay run chân.
Đối đầu với Giang gia, hay nói chính xác hơn đối đầu với Tứ thiếu là chuyện ngu ngốc nhất trên đời này. Dương Hoằn ông đây đã phấn đấu cả đời, khó khăn lắm mới ngồi lên được cái ghế này, không cớ gì ông lại từ bỏ nó dễ dàng như vậy.
Nghĩ đến đây, Dương Hoằn chợt cười, cúi cúi người đáp: "À không, tôi hiểu ý cậu, tôi hiểu rồi. Tôi...nhất định sẽ làm đúng theo lời cậu đã nói."
Sau đó không lâu, quả nhiên Lưu Phù Dung đã nhập viện. Dương Hoằn khi tiếp nhận cô bé này, đã khá sững sốt mà nghĩ: "Chuyện này là do tiên đoán hay có người tác động?"
Nhưng, trên đời lại làm gì có ai tiên đoán đuoc sự việc sắp xảy ra. Sau khi khám cho Phù Dung, ông mới biết sở dĩ cô bé thở dốc, khí sắc trắng nhợt nhạt chỉ là do một loại thuốc gây ra.
Loại dược phẩm này vẫn khá thông dụng trong một số bệnh lý, nhưng lại phản dụng với người có bệnh tim mạch. Lưu Phù Dung bị hạ một lượng rất nhỏ vào người, qua đường thức ăn, thông qua hệ tiêu hoá mà gây ra tác dụng phụ với cơ thể.
Và điểm đặc biệt hơn hết, là kẻ hạ thuốc này dường như đã tính toán rất kỹ lưỡng, nhằm đong đúng tỉ lệ thuốc sao cho chỉ tác động nhẹ trong một khoảng thời gian nhất định mà không gây nguy hiểm đến tính mạng.
Hiện tại, Lưu Phù Dung nhất định phải bị giữ lại ở bệnh viện, mượn lí do theo dõi bệnh tình, không để con bé trở về trường nội trú.
"Tại sao chị em cô lại đắc tội với Tứ thiếu chứ?" Dương Hoằn bây giờ ôm mặt khổ sở, ông đứng đó hồi lâu, đến khi thấy Trạch Lam đứng dậy đi vào phòng bệnh, ông mới rời khỏi.
"Chị...sao lâu vậy?" Phù Dung hỏi khi thấy Trạch Lam mở cửa.
Cô cười rất tươi, hệt như chẳng có gì xảy ra. Đi đến ngồi cạnh Phù Dung, cô ôm con bé vào lòng mà nói: "Phù Dung ngoan, cố gắng mau khoẻ lại để trở về trường...biết không?"
Phù Dung bàn tay nhỏ nhắn xen vào bàn tay của Trạch Lam, vui vẻ cười đùa: "Chị, Phù Dung ngày mai muốn ăn bánh của Cáp Dĩ phường, chị mua cho Phù Dung nha....!"
"Được được, em muốn ăn gì chị cũng mua cho em." Vuốt đầu con bé, Trạch Lam cố gượng đáp.
***
"Báo cáo lịch trình tuần sau cho tôi!" Giang Triết Hàn ngồi trong phòng làm việc, cạnh bên vẫn là thủ hạ thân cận nhất Tôn Nghị.
Đặt lên bàn hắn một mảnh giấy A4, Tôn Nghị thuần thục nói chẳng cần nhìn: "Ngày 18 có cuộc họp với chi nhánh ở Singapore, cùng ngày là cuộc khảo sát thị trường phía bên Paris. Ngày 20 đón tiếp gia đình phu nhân Samant,......."
Sau khi nghe xong lịch trình, Giang Triết Hàn mới hỏi: "Mọi chuyện xong cả rồi chứ?"
"Đã gần như hoàn chỉnh." Tôn Nghị đáp.
"Gần như?" Giọng Giang Triết Hàn đanh lại vài phần. Lập tức Tôn Nghị nói vào: "Chỉ còn chờ cô ta sập bẫy là xong thưa Tứ thiếu."
"Được rồi, lui ra ngoài đi." Giang Triết Hàn lạnh lùng nói, rồi buông bỏ cây bút trong tay, hắn tựa người ra sau thong thả nhắm mắt mường tượng ra vở kịch hay sắp được bắt đầu.
Lòng không khỏi mãn nguyện, hắn buộc miệng thì thầm: "Cha chết thì con trả thay....Lưu Đình, có trách thì trách ông đã chết quá sớm và dễ dàng như vậy, thật không đáng với tội lỗi của ông đã gây ra...."
***
Đã ba ngày trôi qua, Trạch Lam đã cầm hồ sơ xin việc ở nhiều công th nhưng lại đều bị từ chối ngay lập tức, vừa cầm hồ sơ của cô, nhìn lấy gương mặt của cô, tất thẩy họ đều vội trả hồ sơ rồi xua tay như thể rất sợ cô mang đến điềm xấu gì đó cho công ty của họ. Bản thân cô không hiểu, là do mình không đủ chỉ tiêu năng lực với họ hay là do cô đã thật sự xui xẻo đến vậy.
"Không kiếm được việc, làm sao có tiền trang trải cho Phù Dung....?" Đứng giữa quãng trường đi bộ của thành phố, cái nắng chiều chẳng nóng rát mà dìu dịu phủ xuống thân người bé nhỏ, in bóng đậm nét xuống nền gạch bên dưới chân mình.
Trạch Lam thấy cuộc đời càng lúc càng chẳng khác gì những ánh tịch dương xế chiều đang dần tắt lịm này. Cô trở thành kẻ thất nghiệp, em gái thì cần tiền để phẫu thuật gấp.
"Vậy mà giờ phút này mình chỉ biết đứng đây than thở..." Trạch Lam lên tiếng, rồi cố giữ vững tinh thần. Cô trở về nhà, tắm rửa thay quần áo sau một ngày chạy xuôi chạy ngược ngoài đường để đến bệnh viện với Phù Dung.
Ngâm nước ấm một lúc, Trạch Lam mới bước ra khỏi phòng tắm, mặc một chiếc áo thun trơn màu đen, chiếc quần bò ôm vừa vặn cơ thể, mái tóc còn ướt chưa được sấy hơi rối nhẹ buông xoã tự do trên bờ vai nhỏ nhắn.
Mở máy tính lên, Trạch Lam dự là soạn một tờ lí lịch, nộp cho các công ty đang cần người bằng email, phần nào cũng nhanh hơn việc cô ôm hồ sơ đi từng nơi từng chỗ.
Lúc này, khi cô vừa mở máy lên liền nhận được thông báo email mới. Cô nhấp vào thì thấy hiện lên tiêu đề: "Bạn đang cần tiền, bạn đang cần một công việc với tiền công cao ngất ngưỡng. Đừng ngừng ngại, hãy liên hệ với chúng tôi!"
"Là cho vay vốn sao?" Trạch Lam lẩm bẩm, cô tò mò ngồi hẳn xuống ghế, ngồi sát vào rồi chăm chú mở email đó ra mà đọc.
Trong cái mail này, ngoài dòng chữ giống như tiêu đề bên trên, thì còn có thông tin là số điện thoại di động. Xem đến đây, cô ngồi cắn cắn móng tay: "Có nên gọi hỏi thử không nhỉ?"
Chống cằm ngồi nghĩ ngợi một lúc, Trạch Lam quyết định gọi vào số máy này xem sao.
"Mình bây giờ chẳng khác gì đang đứng ở đường cùng rồi, còn gì mà không dám thử nữa!" Vừa nói cô vừa nhấc điện thoại bàn lên, bắt đầu bấm số.
Phía bên kia đầu dây, những âm thanh "bíp bíp" vang lên đều đặn. Trong lòng Trạch Lam tự dưng có chút hồi họp. Từ đó đến giờ, những việc vay nợ thế này cô không thích chút nào. Vậy mà bây giờ phải tìm đến nó để cầu cứu.
"Alo!" Một giọng nói nam trầm bên kia cất lên.
Trạch Lam hết hồn, vội nói: "A...Alo! Cho hỏi...bên đó có phải là chủ của email MrG không ạ?"
"Phải, là tôi. Tôi giúp đuoc gì cho cô?"
"Chào anh, tôi tên Lưu Trạch Lam, anh có thể cho tôi hỏi dịch vụ bên anh là...hình thức vay nợ hay là...?"
"Thưa cô, bên tôi không làm về hình thức cho vay nợ." Giọng nói nam trầm kia xen ngang vào. Thoáng làm Trạch Lam ngạc nhiên, cô liền tò mò hỏi: "Vậy phiền anh có thể giải thích rõ cho tôi hiểu đuoc không? Tại vì tôi cũng thật sự đang rất cần tiền và cần một công việc."
"Cô Lưu, việc này nói qua điện thoại tôi nghĩ không tiện lắm. Nếu có thể, chúng ta gặp mặt nói chuyện trao đổi trực tiếp đuọc chứ? Địa điểm do cô chọn." Đối phương ẩn mặt kia nói.
Trạch Lam suy nghĩ một lúc, dù gì địa điểm cũng là phụ thuộc ở cô, mặc dù hơi lo sợ sẽ bị lừa đảo, nhưng cô vẫn phải liều một phen.
"Lựa một nơi đông người là được thôi!" Cô thầm nghĩ bụng. Sau đó liền đáp: "Được chứ! Vậy hẹn anh ngày mai 8h sáng tại Island ở Cáp Dĩ phường."
"Được rồi, vậy hẹn cô mai gặp, chào cô!"
Tiếng "tút tút" đã kéo dài, Trạch Lam ngồi đó thẫn thờ chẳng biết việc mình vừa làm là có nên hay không?
"Có lừa gạt gì ở đây không nhỉ?" Cô tự hỏi, rồi lại nói: "Nhưng nếu không phải lừa gạt thì tốt quá...mong rằng công việc đó sẽ hợp với mình."
Nhìn lên đồng hồ, đã gần 6h tối, Trạch Lam lật đật đem hộp cơm mình vừa nấu lúc chiều về bỏ vào túi giữ nhiệt, đong đưa trước mặt, cười mỉm: "Món sườn hầm ngũ quả này Phù Dung rất thích..."
Cô hít một hơi lấy lại tinh thần, nghĩ đến Phù Dung, cô mới vô thức nhoẻn cười: "Hôm nay đến thăm con bé sớm hơn mọi khi vậy. Chắc nó vui lắm đây...."
Nghĩ vậy, Trạch Lam liền đi qua phía đối diện bên kia đường, gửi thùng đồ của mình cho bác Tịnh - chủ một quán cafe nhỏ, nơi này mỗi ngày đi làm cô đều cùng Tố Dĩ Dĩ lui tới vào giờ nghỉ trưa.
"Bác Tịnh..." Trạch Lam réo lên, bên trong sau cái tủ inox trưng bày những chai nước ngọt, một người đàn ông lớn tuổi độ khoảng sáu mươi chầm chậm đi ra, cười niềm nở: "A, là Lam hả con, sao hôm nay rảnh rỗi ra đây sớm thế?"
Trạch Lam cười cười, lắc lư thùng giấy trên tay, nói: "Con nghỉ việc rồi!"
"Cái gì!? Sao lại đột ngột vậy...." ông Tịnh ngạc nhiên.
Trạch Lam không muốn nhắc đến chuyện này, nên cô nói sang chuyện khác: "À mà bác cho con gửi thùng đồ này ở đây một chút được không? Con đi thăm Phù Dung, quay về con sẽ ghé lấy..."
Ông Tịnh thấy vậy cũng không hỏi thêm, chỉ gật đầu tươi cười: "Được chứ, nè, cứ để đại ở đây đi."
"Cảm ơn bác!" Trạch Lam cúi đầu, rồi bê thùng giấy đặt xuống phía trong góc tường, phủ lên đó một tấm khăn trải bàn sọc caro xanh đen. Cô cúi chào tạm biệt ông Tịnh, đi ra phía trạm bắt chuyến xe buýt số 30 để qua khu Láng Nhĩ.
Ngồi trên xe buýt, tựa đầu vào ô cửa kính nhìn ra đường. Trong lòng Trạch Lam lại thấy con đường phía trước của mình có phần hơi tối tăm, khi đột nhiên lại bị mất việc.
"Tiền học phí tháng này của Phù Dung còn chưa đóng...." cô khẽ thì thầm. Rồi lại nghĩ đến tiền để mua thuốc hàng tháng cho em gái, bao nhiêu thứ phải chi trả mà lại rơi vào tình cảnh này, làm cô có mạnh mẽ đến đâu cũng không thể không than thở, phiền lòng.
"Kệ đi, thăm Phù Dung đã rồi tính sau....để nó thấy bộ mặt này của mình sẽ làm nó lo lắng, phấn chấn lên!" Trạch Lam tự nhủ, rồi ngồi thẳng người, lấy lại dáng vẻ tràn đầy sức sống.
Xe đi được gần ba mươi phút thì đến trạm, Trạch Lam bước xuống, phía bên kia là trường nội trú số 2, cô băng qua đi thẳng vào cổng.
Vừa thấy cô, chú bảo vệ đã vội chào: "A, chào cô Lưu..."
"Chào chú!" Cô gật đầu đáp.
Lúc này, khi cô vừa đi qua khỏi người bảo vệ kia được vài bước, thì ông ta đã kêu lên: "Cô Lưu hôm nay đến thăm em gái sao?"
Trạch Lam xoay người, gật gật. Người đàn ông lại tiếp tục, vẻ mặt khẩn trương: "Ủa...vậy cô Lưu chưa nhận được tin sao?"
"Tin...tin gì chú?" Cô ngớ người hỏi.
Người bảo vệ sốt sắng rời khỏi chốt đứng, đi đến gần Trạch Lam mà nói: "Khuya hôm qua em gái cô nhập viện rồi...."
"Chú...chú nói cái gì? Phù Dung...nhập viện?" Trạch Lam cảm giác cả hai bên màng nhĩ mình ù đi, chói tai vô cùng. Đáp lại cô, người bảo vệ chỉ gật đầu.
Sau đó, Trạch Lam liền hốt hoảng chạy thật nhanh vào trường, tìm ngay người giám hộ của Phù Dung, vừa thấy cô Nghị, Trạch Lam đã lao đến níu lấy tay cô ấy mà hỏi: "Cô...Phù Dung, em ấy tại sao lại nhập viện?"
Nghị Anh nét mặt cũng sững sốt, cô ấy nắm hai bả vai Trạch Lam mà nói: "Trời ơi Trạch Lam, tại sao từ khuya hôm qua đến sáng nay tôi gọi cho em không được?"
Trạch Lam ngẫn người, đưa tay vào túi xách cầm điện thoại mình ra, đập đập vài cái lên lòng bàn tay, lại lẩm bẩm: "Chết thật, nó hỏng khi nào vậy chứ?"
Gác chuyện điện thoại sang một bên, Trạch Lam tiếp tục hỏi: "Cô Nghị, em ấy bị gì mà phải nhập viện?"
Nghị Anh buông ra một tiếng thở dài, não giọng nói: "Hôm qua, sau khi ăn tối xong thì như mọi lúc sẽ lên giường đi ngủ. Nhưng đột nhiên Phù Dung có dấu hiệu thở dốc, mặt mũi trắng tái đi. Nên liền gấp rút chuyển ngay đến bệnh viện nhân dân Bắc Kinh...."
Nghe đến đây, Trạch Lam không hỏi thêm lời nào, liền co chân cắm đầu chạy như điên khỏi trường, nhanh chóng bắt chuyến xe buýt để tới bệnh viện.
Đứng đợi xe tới chưa được một hai phút, mà cảm tưởng như dài cả hàng tháng trời. Cuộc đời Trạch Lam cô chỉ còn lại duy nhất cô em gái này, cô không thể để con bé xảy ra chuyện được.
"Trước giờ vẫn ổn kia mà...khi không tại sao lại như vậy?" Trạch Lam tay chân không yên, hai mắt cũng đỏ hoe, kì thực cô đang sợ tột cùng.
Sau khi bắt xe, đến được bệnh viện, Trạch Lam chạy vào quầy làm thủ tục hỏi: "Chị...làm ơn cho tôi hỏi bệnh nhân Lưu Phù Dung nằm phòng mấy? Tôi là chị của bệnh nhân...."
Dò trên màn hình máy tính, cô nhân viên đáp: "Phòng 302, dãy C - khoa tim mạch."
"Cảm...cảm ơn!" Nói rồi Trạch Lam lại tiếp tục lao đi. Thang máy thì quá đông người, lại đợi quá lâu, cô thì nóng lòng nên cuốc thang bộ tận ba tầng lầu.
Lên đến lầu ba, Trạch Lam đứng tì tay vào tường thở hồng hộc, rồi cố gắng đi về phía phòng 302.
Mở cửa phòng ra, đập vào mắt cô là một vị bác sĩ đang khám cho Phù Dung cùng hai y tá đứng cạnh.
Vừa thấy cô, Phù Dung đã reo lên: "Chị!"
"Phù Dung...!" Trạch Lam chạy đến bên giường bệnh, tay liên tục hết vuốt tóc rồi áp vào gương mặt không mấy đầy đặn của em gái, tim còn đập thình thịch, mắt vẫn còn ươn ướt. Cô hỏi: "Em sao rồi...?"
"Em không sao, chị đừng lo!" Phù Dung cười lại với cô. Ở con bé mới mười hai tuổi này, cũng tồn tại một sự kiên cường hệt như chị của nó. Lúc nào con bé cũng sợ chị nó phải lo lắng, buồn bã vì mình. Nên Phù Dung luôn cố gắng tỏ ra bản thân vẫn ổn.
"Bác sĩ, em gái tôi thế nào?" Trạch Lam đứng dây hỏi.
Vị bác sĩ kia sau khi khám cho Phù Dung xong, nhìn cô với nét mặt ái ngại, nói: "Cô Lưu, phiền cô ra ngoài nói chuyện với tôi một chút."
Trạch Lam tự dưng bây giờ lại thấy trong lòng dâng lên một nỗi sợ vô hình, câu nói cùng vẻ mặt đó của bác sĩ giống như báo hiệu cho một tin chẳng mấy khả quan.
Vuốt tóc Phù Dung lần nữa, cô ôn nhu cười nói với con bé: "Phù Dung ngoan, đợi chị một chút!"
Theo chân bác sĩ ra khỏi phòng, Trạch Lam liền hỏi vào: "Bác sĩ, rốt cuộc em gái tôi nó làm sao?"
Vị bác sĩ kia là Dương Hoằn, trước đây cũng đã đôi ba lần khám cho Phù Dung, ông cũng là viện trưởng ở đây. Nhìn Trạch Lam, ông nói: "Em gái cô phải cần phẫu thuật gấp!"
"Phẫu thuật?!" Trạch Lam căng mắt, bàn tay bắt đầu run rẫy dần, chộp lấy cánh tay viện trưởng Dương, cô lần nữa lại hỏi: "Bác sĩ, ông nói phẫu thuật là sao? Chẳng phải lần trước khám ông bảo con bé rất ổn cơ mà!"
Viện trưởng Dương lúc này đầu lông mày thoáng nhíu nhẹ, hàm răng của ông lén cắn lấy cánh môi mình một cái như thể đang phải làm một điều mà mình không muốn, ông nói: "Cô Lưu, em gái cô bị hẹp van tim, nếu không nhanh chóng làm phẫu thuật sẽ dễ dẫn đến suy tim...mà sức khoẻ em gái cô vốn dĩ đã khá yếu, nếu để suy tim thì rất dễ nguy hiểm đến tính mạng."
Trạch Lam nghe xong, chỉ thấy như một tiếng nổ lớn chát tai vang lên. Đầu óc cô như điên đảo, mọi thứ trước mặt cứ xoay vòng không yên. Cô đứng chẳng vững, loạng choạng suýt té. May nhờ có cô y tá đứng bên đỡ lấy.
"Cô Lưu, cô không sao chứ?" Viện trưởng Dương lo lắng hỏi.
Trạch Lam đến bây giờ cô thực sự không đủ mạnh mẽ để giữ nước mắt đừng rơi, cô cắn môi bật khóc, nhưng lấy tay che đi cố gắng không để Phù Dung bên trong nghe thấy. Nếu nó thấy chị nó khóc thế này, nó sẽ càng thêm lo sợ.
"Nhưng cô Lưu, tôi cũng xin nói rõ. Chúng tôi cần cô phải nộp ít nhất một nửa số tiền chi phí phẫu thuật thì mới tiến hành được. Mong cô...thông cảm và cố gắng hoàn tất việc này trước khi quá muộn." Viện trưởng Dương nghẹn ngào nói, mắt không dám nhìn trực diện vào cô gái đang khóc nức nở trước mặt mình.
Trạch Lam cố gắng kiềm nén, cô nuốt cạn từng dòng nước mặn đắng trôi xuống cổ họng, chỉ gật đầu rồi mệt mỏi ngồi bệt xuống hành lang bệnh viện.
Thấy vậy, viện trưởng Dương cùng hai cô y tá cũng đành rời đi. Trạch Lam ngồi đó gục mặt hồi lâu, đầu óc rối tung cả lên chẳng thể nghĩ được gì.
Cô thì vừa mất việc, số tiền chi trả cho những cuộc phẫu thuật thế này dù chưa biết con số cụ thể là bao nhiêu nhưng cũng thửa biết nó không hề nhỏ.
"Lấy đâu ra tiền để đóng...mình đào đâu ra số tiền như vậy?" Cô bật khóc, nắm lấy đầu tóc mà không ngừng tự trách.
Cô trách số phận đã quá trớ trêu với cả nhà họ Lưu cô, cô trách ông trời dường như quá tàn nhẫn, nhưng cô lại trách bản thân mình nhiều hơn hết. Trách mình làm chị mà vô dụng, không lo được cho em gái một cách chu đáo, hoàn chỉnh.
"Đến cả việc làm cũng mất....mình phải làm gì đây?" Trạch Lam ôm mặt khóc nghẹn cả cổ họng. Thực sự, con đường trước mắt của cô hiện giờ đã hoàn toàn tắt lối, mịt mù vô định. Cô chẳng biết, cô và em gái mình sẽ đi về đâu sau cái ngày định mệnh này.
Đứng nép ở một góc tường, viện trưởng Dương bàn tay siết chặt chiếc áo blouse trắng trên người đến nhăn nhúm. Gương mặt khắc lên sự áy náy tột cùng: "Cô Lưu, tôi xin lỗi....thực sự xin lỗi...."
Trước đó, 1h sáng tại bệnh viện.
"Ông là viện trưởng Dương?" Một giọng nam trầm ấm cất lên, khi Dương Hoằn đang đứng nói chuyện với y tá về một trường hợp của bệnh nhân vừa mới được xử lí.
Dương Hoằn xoay lưng, nhận ra là ai liền khép nép cúi đầu: "A...là cậu Tôn. Tôi là viện trưởng ở đây, cậu tìm tôi?"
Tôn Nghị tuy không nói, nhưng ánh mắt lẫn thái độ đều nói cho Dương Hoằn biết, chuyện anh sắp nói là cơ mật. Hiểu ý, Dương Hoằn liền cho y tá lui đi, rồi hỏi: "Cậu Tôn có chuyện gì sao ạ?"
Tôn Nghị vẫn một nét mặt điềm tĩnh, bình thản nói: "Trong đêm nay sẽ có một bệnh nhân tên Lưu Phù Dung được chuyển vào khoa tim mạch, phiền viện trưởng Dương đây "đặc biệt ưu ái" bệnh nhân này một chút..."
Dương Hoằn chưa hiểu lắm, tuy ông biết cái tên Lưu Phù Dung kia là ai, nhưng tại sao lại liên can đến thế lực của Giang gia? Thấy vậy, ông không tránh khỏi thắc mắc: "Tôi không hiểu ý cậu lắm..."
"Dù Lưu Phù Dung hoàn toàn không có vấn đề gì, ông vẫn phải nói cho tình trạng nó trở nên trầm trọng. Việc này, có lẽ không quá khó với viện trưởng như ông đâu, đúng không?" Tôn Nghị lạnh lùng nói.
Dương Hoằn lúc này mới sững sốt, như hiểu ra việc Giang gia muốn ông làm là gì. Vầng trán nơi ông bắt đầu lấm lấm vài giọt mồ hôi đọng lại, cố gắng bình tĩnh, ông gượng cười: "Chuyện này...cậu Tôn, bệnh nhân đó vốn dĩ sức khoẻ đã rất ổn định. Không lí nào lại nói là chuyển biến xấu...."
"Được, cứ làm theo ý ông nếu ông cảm thấy chán cái ghế viện trưởng này...Tứ thiếu sẵn lòng toại nguyện cho ông!" Tôn Nghị đưa ánh mắt độc đoán nhìn thẳng vào Dương Hoằn, làm ông căng cả thần kinh mà run tay run chân.
Đối đầu với Giang gia, hay nói chính xác hơn đối đầu với Tứ thiếu là chuyện ngu ngốc nhất trên đời này. Dương Hoằn ông đây đã phấn đấu cả đời, khó khăn lắm mới ngồi lên được cái ghế này, không cớ gì ông lại từ bỏ nó dễ dàng như vậy.
Nghĩ đến đây, Dương Hoằn chợt cười, cúi cúi người đáp: "À không, tôi hiểu ý cậu, tôi hiểu rồi. Tôi...nhất định sẽ làm đúng theo lời cậu đã nói."
Sau đó không lâu, quả nhiên Lưu Phù Dung đã nhập viện. Dương Hoằn khi tiếp nhận cô bé này, đã khá sững sốt mà nghĩ: "Chuyện này là do tiên đoán hay có người tác động?"
Nhưng, trên đời lại làm gì có ai tiên đoán đuoc sự việc sắp xảy ra. Sau khi khám cho Phù Dung, ông mới biết sở dĩ cô bé thở dốc, khí sắc trắng nhợt nhạt chỉ là do một loại thuốc gây ra.
Loại dược phẩm này vẫn khá thông dụng trong một số bệnh lý, nhưng lại phản dụng với người có bệnh tim mạch. Lưu Phù Dung bị hạ một lượng rất nhỏ vào người, qua đường thức ăn, thông qua hệ tiêu hoá mà gây ra tác dụng phụ với cơ thể.
Và điểm đặc biệt hơn hết, là kẻ hạ thuốc này dường như đã tính toán rất kỹ lưỡng, nhằm đong đúng tỉ lệ thuốc sao cho chỉ tác động nhẹ trong một khoảng thời gian nhất định mà không gây nguy hiểm đến tính mạng.
Hiện tại, Lưu Phù Dung nhất định phải bị giữ lại ở bệnh viện, mượn lí do theo dõi bệnh tình, không để con bé trở về trường nội trú.
"Tại sao chị em cô lại đắc tội với Tứ thiếu chứ?" Dương Hoằn bây giờ ôm mặt khổ sở, ông đứng đó hồi lâu, đến khi thấy Trạch Lam đứng dậy đi vào phòng bệnh, ông mới rời khỏi.
"Chị...sao lâu vậy?" Phù Dung hỏi khi thấy Trạch Lam mở cửa.
Cô cười rất tươi, hệt như chẳng có gì xảy ra. Đi đến ngồi cạnh Phù Dung, cô ôm con bé vào lòng mà nói: "Phù Dung ngoan, cố gắng mau khoẻ lại để trở về trường...biết không?"
Phù Dung bàn tay nhỏ nhắn xen vào bàn tay của Trạch Lam, vui vẻ cười đùa: "Chị, Phù Dung ngày mai muốn ăn bánh của Cáp Dĩ phường, chị mua cho Phù Dung nha....!"
"Được được, em muốn ăn gì chị cũng mua cho em." Vuốt đầu con bé, Trạch Lam cố gượng đáp.
***
"Báo cáo lịch trình tuần sau cho tôi!" Giang Triết Hàn ngồi trong phòng làm việc, cạnh bên vẫn là thủ hạ thân cận nhất Tôn Nghị.
Đặt lên bàn hắn một mảnh giấy A4, Tôn Nghị thuần thục nói chẳng cần nhìn: "Ngày 18 có cuộc họp với chi nhánh ở Singapore, cùng ngày là cuộc khảo sát thị trường phía bên Paris. Ngày 20 đón tiếp gia đình phu nhân Samant,......."
Sau khi nghe xong lịch trình, Giang Triết Hàn mới hỏi: "Mọi chuyện xong cả rồi chứ?"
"Đã gần như hoàn chỉnh." Tôn Nghị đáp.
"Gần như?" Giọng Giang Triết Hàn đanh lại vài phần. Lập tức Tôn Nghị nói vào: "Chỉ còn chờ cô ta sập bẫy là xong thưa Tứ thiếu."
"Được rồi, lui ra ngoài đi." Giang Triết Hàn lạnh lùng nói, rồi buông bỏ cây bút trong tay, hắn tựa người ra sau thong thả nhắm mắt mường tượng ra vở kịch hay sắp được bắt đầu.
Lòng không khỏi mãn nguyện, hắn buộc miệng thì thầm: "Cha chết thì con trả thay....Lưu Đình, có trách thì trách ông đã chết quá sớm và dễ dàng như vậy, thật không đáng với tội lỗi của ông đã gây ra...."
***
Đã ba ngày trôi qua, Trạch Lam đã cầm hồ sơ xin việc ở nhiều công th nhưng lại đều bị từ chối ngay lập tức, vừa cầm hồ sơ của cô, nhìn lấy gương mặt của cô, tất thẩy họ đều vội trả hồ sơ rồi xua tay như thể rất sợ cô mang đến điềm xấu gì đó cho công ty của họ. Bản thân cô không hiểu, là do mình không đủ chỉ tiêu năng lực với họ hay là do cô đã thật sự xui xẻo đến vậy.
"Không kiếm được việc, làm sao có tiền trang trải cho Phù Dung....?" Đứng giữa quãng trường đi bộ của thành phố, cái nắng chiều chẳng nóng rát mà dìu dịu phủ xuống thân người bé nhỏ, in bóng đậm nét xuống nền gạch bên dưới chân mình.
Trạch Lam thấy cuộc đời càng lúc càng chẳng khác gì những ánh tịch dương xế chiều đang dần tắt lịm này. Cô trở thành kẻ thất nghiệp, em gái thì cần tiền để phẫu thuật gấp.
"Vậy mà giờ phút này mình chỉ biết đứng đây than thở..." Trạch Lam lên tiếng, rồi cố giữ vững tinh thần. Cô trở về nhà, tắm rửa thay quần áo sau một ngày chạy xuôi chạy ngược ngoài đường để đến bệnh viện với Phù Dung.
Ngâm nước ấm một lúc, Trạch Lam mới bước ra khỏi phòng tắm, mặc một chiếc áo thun trơn màu đen, chiếc quần bò ôm vừa vặn cơ thể, mái tóc còn ướt chưa được sấy hơi rối nhẹ buông xoã tự do trên bờ vai nhỏ nhắn.
Mở máy tính lên, Trạch Lam dự là soạn một tờ lí lịch, nộp cho các công ty đang cần người bằng email, phần nào cũng nhanh hơn việc cô ôm hồ sơ đi từng nơi từng chỗ.
Lúc này, khi cô vừa mở máy lên liền nhận được thông báo email mới. Cô nhấp vào thì thấy hiện lên tiêu đề: "Bạn đang cần tiền, bạn đang cần một công việc với tiền công cao ngất ngưỡng. Đừng ngừng ngại, hãy liên hệ với chúng tôi!"
"Là cho vay vốn sao?" Trạch Lam lẩm bẩm, cô tò mò ngồi hẳn xuống ghế, ngồi sát vào rồi chăm chú mở email đó ra mà đọc.
Trong cái mail này, ngoài dòng chữ giống như tiêu đề bên trên, thì còn có thông tin là số điện thoại di động. Xem đến đây, cô ngồi cắn cắn móng tay: "Có nên gọi hỏi thử không nhỉ?"
Chống cằm ngồi nghĩ ngợi một lúc, Trạch Lam quyết định gọi vào số máy này xem sao.
"Mình bây giờ chẳng khác gì đang đứng ở đường cùng rồi, còn gì mà không dám thử nữa!" Vừa nói cô vừa nhấc điện thoại bàn lên, bắt đầu bấm số.
Phía bên kia đầu dây, những âm thanh "bíp bíp" vang lên đều đặn. Trong lòng Trạch Lam tự dưng có chút hồi họp. Từ đó đến giờ, những việc vay nợ thế này cô không thích chút nào. Vậy mà bây giờ phải tìm đến nó để cầu cứu.
"Alo!" Một giọng nói nam trầm bên kia cất lên.
Trạch Lam hết hồn, vội nói: "A...Alo! Cho hỏi...bên đó có phải là chủ của email MrG không ạ?"
"Phải, là tôi. Tôi giúp đuoc gì cho cô?"
"Chào anh, tôi tên Lưu Trạch Lam, anh có thể cho tôi hỏi dịch vụ bên anh là...hình thức vay nợ hay là...?"
"Thưa cô, bên tôi không làm về hình thức cho vay nợ." Giọng nói nam trầm kia xen ngang vào. Thoáng làm Trạch Lam ngạc nhiên, cô liền tò mò hỏi: "Vậy phiền anh có thể giải thích rõ cho tôi hiểu đuoc không? Tại vì tôi cũng thật sự đang rất cần tiền và cần một công việc."
"Cô Lưu, việc này nói qua điện thoại tôi nghĩ không tiện lắm. Nếu có thể, chúng ta gặp mặt nói chuyện trao đổi trực tiếp đuọc chứ? Địa điểm do cô chọn." Đối phương ẩn mặt kia nói.
Trạch Lam suy nghĩ một lúc, dù gì địa điểm cũng là phụ thuộc ở cô, mặc dù hơi lo sợ sẽ bị lừa đảo, nhưng cô vẫn phải liều một phen.
"Lựa một nơi đông người là được thôi!" Cô thầm nghĩ bụng. Sau đó liền đáp: "Được chứ! Vậy hẹn anh ngày mai 8h sáng tại Island ở Cáp Dĩ phường."
"Được rồi, vậy hẹn cô mai gặp, chào cô!"
Tiếng "tút tút" đã kéo dài, Trạch Lam ngồi đó thẫn thờ chẳng biết việc mình vừa làm là có nên hay không?
"Có lừa gạt gì ở đây không nhỉ?" Cô tự hỏi, rồi lại nói: "Nhưng nếu không phải lừa gạt thì tốt quá...mong rằng công việc đó sẽ hợp với mình."
Nhìn lên đồng hồ, đã gần 6h tối, Trạch Lam lật đật đem hộp cơm mình vừa nấu lúc chiều về bỏ vào túi giữ nhiệt, đong đưa trước mặt, cười mỉm: "Món sườn hầm ngũ quả này Phù Dung rất thích..."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook