Âm Hôn
-
Chương 33
Editor: Vũ
Beta: Vũ Yên
Tôi kéo một cái ghế dựa, đặt mông ngồi lên, đối diện là di ảnh của Vương Thiên sư, có thể do ảo giác, tôi cảm thấy ông ta như đang nhìn mình chằm chằm.
“Tiểu ca?”
“Tôi ở chỗ này” thanh âm của Trương Khởi Linh vang lên bên tai, khí tức quen thuộc phảng phất như quét qua vành tai, cơ thể tôi run rẩy, cả trái tim như có hàng ngàn con kiến nhỏ đang bò qua bò lại. Tôi nghiêng đầu một chút, Trương Khởi Linh liền ghé đầu tựa vào vai tôi, hai bàn tay từ phía sau vươn tới ôm chặt lấy tôi.
Tôi có chút bối rối, trước đây đối với những hành động thân mật của anh tôi thường không bao giờ chấp nhận, không giãy dụa phản kháng thì cũng là đánh đấm loạn một đoàn, không hài hoà giống như bây giờ khiến tôi có chút lúng túng. Trương Khởi Linh liền buông tay, bầu không khí có chút mất tự nhiên, tôi không dám nhúc nhích, cũng không lên tiếng, cho tới khi có một bàn tay khoác lên vai tôi, không sai, là một bàn tay, hình dạng mơ hồ như tranh vẽ phác hoạ, nhưng cũng đủ nhận ra ngón tay đó là của ai. Tôi vô cùng kinh hãi, quay đầu lại liền thấy một bóng dáng mơ hồ, xung quanh Trương Khởi Linh xuất hiện một đường viền mờ nhạt.
Tôi không khỏi “A” lên một tiếng, lại thấy cái bóng kia mẫn cảm quay đầu sang nhìn tôi, không rõ gương mặt, không có ngũ quan, cũng nhìn không ra biểu cảm nhưng tôi có thể hình dung được dáng vẻ của anh, còn có ánh mắt sắc bén kia.
“Làm sao vậy?” bóng dáng mơ hồ kia tiến đến gần tôi, tôi ngây ra nhìn anh, đã lâu như vậy, đây là lần đầu tiên không cần dựa vào thanh âm, không cần dựa vào cảm giác vẫn có thể thấy anh, có thể tìm được anh ta.
Hóa ra cảm giác đem một người đặt trong lòng, khi nhìn thấy người ấy lại thấy yên lòng là như vậy.
Tôi chăm chú nhìn anh. Lúc này anh bỗng nhiên vươn tay ở trước mắt tôi huơ huơ, tôi không tự chủ được chớp mắt một cái liền hô lên “Một.”
“Cậu nhìn thấy?” Tôi đoán lúc này nhất định anh đang nhíu mày, bởi vì trong thanh âm của anh có chút gấp gáp cùng áp lực.
“Đúng ” tôi lên tiếng, thấy anh trầm mặc vội vã thêm một câu “Chỉ thấy một chút thôi, rất mờ, hoàn toàn không rõ ràng.”
Trương Khởi Linh đăm chiêu nhìn tôi, tôi cố gắng muốn từ cái nhìn của anh tìm ra chút manh mối nhưng ngoại trừ một màu xám xịt thì cái gì cũng không thấy. Đột nhiên Trương Khởi Linh kéo tôi đứng lên, giọng nói có chút gấp gáp “Không thể đợi nữa, chúng ta bây giờ đi lên sân thượng.”
Sân thượng? Nơi đó cách đây hai tầng đấy.
Tôi có chút mơ màng.
“Nơi đó bình thường đều được mặt trời chiếu rọi, âm khí sẽ không nặng như ở nơi này ” Trương Khởi Linh giải thích.
Tôi nghĩ tới hình ảnh sau khe cửa khép hờ kia cùng với những thứ đang trôi bồng bềnh ở ngay khúc quanh hành lang kia da đầu liền một trận tê dại.
Tôi lại nhìn đồng hồ, còn chưa tới mười giờ nhưng xung quanh đã tối như mực, phía ngoài cửa sổ một ánh đèn cũng không có. Nếu như cứ ngồi nơi này chờ đợi, còn lâu như vậy trời mới sáng mà tên điên Vương Bát Khâu kia có thể trở lại bất kì lúc nào. Nếu như lên sân thượng không chừng có thể sớm kết thúc cái thực trạng khiến người ta muốn phát điên này.
“Được” đã đến nước này rồi còn sợ hãi mà do dự gì nữa, hơn nữa tôi cũng không phải chỉ có một mình, không phải còn có Trương Khởi Linh đang ở bên cạnh tôi đấy sao?
Tôi đi xung quanh phòng tìm tòi một hồi, cuối cùng tìm thấy một chiếc đèn pin, thật ra tôi mong muốn tìm được thứ có thể trừ tà gì gì đó, nhưng tôi lại sợ gây bất lợi cho Trương Khởi Linh, cuối cùng tôi cũng chẳng tìm được thứ gì khác nữa.
Tôi cầm lấy đèn pin, bật thử công tắc, đèn pin chớp chớp hai cái, ánh đèn rất sáng chứng tỏ pin còn đầy chỉ có điều mạch tiếp xúc có vẻ không ổn định.
Tôi một tay cầm đèn pin, một tay để cho Trương Khởi Linh nắm lấy, nếu không phải do tôi kiên trì để mình tự đi không chừng anh đã cắp tôi dưới nách mà chạy đi.
Cửa một lần nữa được mở ra, bóng tối dày đặc bao quanh, bốn về vắng vẻ âm trầm, không có một chút sinh khí nào, đến cả chút gió cũng không có. Tôi run rẩy ấn mở chốt cửa, chỉ thấy ánh sáng từ đèn pin giống như một sợi tơ sáng mỏng manh xuyên qua bóng đêm dày đặc.
Không có bất luận âm thanh nào ngoài tiếng hít thở gấp gáp của tôi.
Trương Khởi Linh dắt tay tôi đi về phía trước, tôi thoáng thấy trên tấm gương phía cửa hiện ra một thân ảnh nhưng tôi không dám lên tiếng cũng không dám nhìn lại, ngay cả dũng khí cũng không có. Cái gương phản chiếu hình ảnh nơi khúc quanh, nếu như tôi nhìn không lầm, trong gương ngoại trừ tôi và cái bóng của Muộn Du Bình, đi theo phía sau chúng tôi còn có…
Nếu lúc đó tôi dừng lại nhìn kỹ tấm gương có thể hay không tôi sẽ nhìn thấy “nó” …
Nếu như lúc này tôi xoay người lại phía sau, có thể hay không….
Tôi không dám nghĩ nữa, trong bóng tối đen kịt tôi nắm chặt tay anh như nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, giống như cảm giác được tôi đang sợ hãi, Trương Khởi Linh cũng nắm chặt lấy tay tôi.
Beta: Vũ Yên
Tôi kéo một cái ghế dựa, đặt mông ngồi lên, đối diện là di ảnh của Vương Thiên sư, có thể do ảo giác, tôi cảm thấy ông ta như đang nhìn mình chằm chằm.
“Tiểu ca?”
“Tôi ở chỗ này” thanh âm của Trương Khởi Linh vang lên bên tai, khí tức quen thuộc phảng phất như quét qua vành tai, cơ thể tôi run rẩy, cả trái tim như có hàng ngàn con kiến nhỏ đang bò qua bò lại. Tôi nghiêng đầu một chút, Trương Khởi Linh liền ghé đầu tựa vào vai tôi, hai bàn tay từ phía sau vươn tới ôm chặt lấy tôi.
Tôi có chút bối rối, trước đây đối với những hành động thân mật của anh tôi thường không bao giờ chấp nhận, không giãy dụa phản kháng thì cũng là đánh đấm loạn một đoàn, không hài hoà giống như bây giờ khiến tôi có chút lúng túng. Trương Khởi Linh liền buông tay, bầu không khí có chút mất tự nhiên, tôi không dám nhúc nhích, cũng không lên tiếng, cho tới khi có một bàn tay khoác lên vai tôi, không sai, là một bàn tay, hình dạng mơ hồ như tranh vẽ phác hoạ, nhưng cũng đủ nhận ra ngón tay đó là của ai. Tôi vô cùng kinh hãi, quay đầu lại liền thấy một bóng dáng mơ hồ, xung quanh Trương Khởi Linh xuất hiện một đường viền mờ nhạt.
Tôi không khỏi “A” lên một tiếng, lại thấy cái bóng kia mẫn cảm quay đầu sang nhìn tôi, không rõ gương mặt, không có ngũ quan, cũng nhìn không ra biểu cảm nhưng tôi có thể hình dung được dáng vẻ của anh, còn có ánh mắt sắc bén kia.
“Làm sao vậy?” bóng dáng mơ hồ kia tiến đến gần tôi, tôi ngây ra nhìn anh, đã lâu như vậy, đây là lần đầu tiên không cần dựa vào thanh âm, không cần dựa vào cảm giác vẫn có thể thấy anh, có thể tìm được anh ta.
Hóa ra cảm giác đem một người đặt trong lòng, khi nhìn thấy người ấy lại thấy yên lòng là như vậy.
Tôi chăm chú nhìn anh. Lúc này anh bỗng nhiên vươn tay ở trước mắt tôi huơ huơ, tôi không tự chủ được chớp mắt một cái liền hô lên “Một.”
“Cậu nhìn thấy?” Tôi đoán lúc này nhất định anh đang nhíu mày, bởi vì trong thanh âm của anh có chút gấp gáp cùng áp lực.
“Đúng ” tôi lên tiếng, thấy anh trầm mặc vội vã thêm một câu “Chỉ thấy một chút thôi, rất mờ, hoàn toàn không rõ ràng.”
Trương Khởi Linh đăm chiêu nhìn tôi, tôi cố gắng muốn từ cái nhìn của anh tìm ra chút manh mối nhưng ngoại trừ một màu xám xịt thì cái gì cũng không thấy. Đột nhiên Trương Khởi Linh kéo tôi đứng lên, giọng nói có chút gấp gáp “Không thể đợi nữa, chúng ta bây giờ đi lên sân thượng.”
Sân thượng? Nơi đó cách đây hai tầng đấy.
Tôi có chút mơ màng.
“Nơi đó bình thường đều được mặt trời chiếu rọi, âm khí sẽ không nặng như ở nơi này ” Trương Khởi Linh giải thích.
Tôi nghĩ tới hình ảnh sau khe cửa khép hờ kia cùng với những thứ đang trôi bồng bềnh ở ngay khúc quanh hành lang kia da đầu liền một trận tê dại.
Tôi lại nhìn đồng hồ, còn chưa tới mười giờ nhưng xung quanh đã tối như mực, phía ngoài cửa sổ một ánh đèn cũng không có. Nếu như cứ ngồi nơi này chờ đợi, còn lâu như vậy trời mới sáng mà tên điên Vương Bát Khâu kia có thể trở lại bất kì lúc nào. Nếu như lên sân thượng không chừng có thể sớm kết thúc cái thực trạng khiến người ta muốn phát điên này.
“Được” đã đến nước này rồi còn sợ hãi mà do dự gì nữa, hơn nữa tôi cũng không phải chỉ có một mình, không phải còn có Trương Khởi Linh đang ở bên cạnh tôi đấy sao?
Tôi đi xung quanh phòng tìm tòi một hồi, cuối cùng tìm thấy một chiếc đèn pin, thật ra tôi mong muốn tìm được thứ có thể trừ tà gì gì đó, nhưng tôi lại sợ gây bất lợi cho Trương Khởi Linh, cuối cùng tôi cũng chẳng tìm được thứ gì khác nữa.
Tôi cầm lấy đèn pin, bật thử công tắc, đèn pin chớp chớp hai cái, ánh đèn rất sáng chứng tỏ pin còn đầy chỉ có điều mạch tiếp xúc có vẻ không ổn định.
Tôi một tay cầm đèn pin, một tay để cho Trương Khởi Linh nắm lấy, nếu không phải do tôi kiên trì để mình tự đi không chừng anh đã cắp tôi dưới nách mà chạy đi.
Cửa một lần nữa được mở ra, bóng tối dày đặc bao quanh, bốn về vắng vẻ âm trầm, không có một chút sinh khí nào, đến cả chút gió cũng không có. Tôi run rẩy ấn mở chốt cửa, chỉ thấy ánh sáng từ đèn pin giống như một sợi tơ sáng mỏng manh xuyên qua bóng đêm dày đặc.
Không có bất luận âm thanh nào ngoài tiếng hít thở gấp gáp của tôi.
Trương Khởi Linh dắt tay tôi đi về phía trước, tôi thoáng thấy trên tấm gương phía cửa hiện ra một thân ảnh nhưng tôi không dám lên tiếng cũng không dám nhìn lại, ngay cả dũng khí cũng không có. Cái gương phản chiếu hình ảnh nơi khúc quanh, nếu như tôi nhìn không lầm, trong gương ngoại trừ tôi và cái bóng của Muộn Du Bình, đi theo phía sau chúng tôi còn có…
Nếu lúc đó tôi dừng lại nhìn kỹ tấm gương có thể hay không tôi sẽ nhìn thấy “nó” …
Nếu như lúc này tôi xoay người lại phía sau, có thể hay không….
Tôi không dám nghĩ nữa, trong bóng tối đen kịt tôi nắm chặt tay anh như nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, giống như cảm giác được tôi đang sợ hãi, Trương Khởi Linh cũng nắm chặt lấy tay tôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook