Âm Hôn: Ma Vương Đừng Chạm Vào Ta
-
Chương 86
Trong Hoàng
cung kim bích huy hoàng, các nữ thị vệ đang huấn luyện, bọn họ nhìn thấy Tể tướng liền hành lễ, đồng thời lập tức thông báo với nữ vương.
“Nữ vương, đây chính là đứa bé trai mà thần tìm được, nó không thuộc về thế giới này, cho nên thần đem nó đến cho người” Tể tướng vội bẩm báo với nữ vương đang ngồi trên bảo toạ đối diện.
“Ngẩng đầu lên” nàng ta lãnh đạm nói.
Minh Diệm do dự một chút rồi vẫn ngẩng đầu lên, tại thời điểm nhìn thấy nó, trong lòng Ma Tâm Ái run rẩy, đây… đây thật sự rất giống y.
“Người cùng ngươi rơi vào đây là gì của ngươi?” Ma Tâm Ái bắt đầu cảnh giác hỏi.
Minh Diệm điềm tĩnh cười nói: “Một người là mẫu thân ta, một người là thúc thúc ta” điều này là do Tể tướng nói trên lúc lên đường, bà muốn nó trả lời câu hỏi một cách thận trọng, nếu không, đắc tội với nữ vương sẽ rước lấy hoạ sát thân.
Ma Tâm Ái trầm ngâm một lúc, gọi người mang nó lui xuống, nói rằng muốn nó nghỉ ngơi xong sẽ mang nó đi gặp mặt.
“Ngươi lui xuống đi” Ma Tâm Ái nói với Tể tướng bên dưới.
“Thần cáo lui” hành lễ xong, bà liền rời khỏi.
Đợi cho mọi người đều rời khỏi, chân mày của Ma Tâm Ái lập tức nhíu lại, không đúng, đứa trẻ này khẳng định không phải là con trai của muội muội y, nếu không, nếu không bộ dáng sao lại giống y chang y được? Trừ khi… là con trai của y? Nghĩ đến đây, đôi mắt nàng ta vốn nhu hoà dịu dàng lập tức sắc bén, nếu là như vậy, thì cái ả nữ nhân kia nhất định phải giết không tha.
Buổi trưa, Lê Ngạo rốt cuộc gỡ bỏ thạch cao trên chân, y đứng lên đi lại vài cái, không đau không nhứt, xem ra đã phục hồi rồi.
“Ý, chân của chàng lành rồi?” Ma Tâm Ái đi vào nhìn thấy y đứng dậy đi lại, tâm tình của nàng ta cũng vô cùng mừng rỡ.
Lê Ngạo sửa sang lại y phục bên dưới, đi thẳng ra ngoài, bây giờ chân của y đã lành, vậy thì y nên đi tìm người rồi.
“Chờ đã” Ma Tâm Ái thấy y muốn đi, vội gọi y lại.
“Chàng muốn đi?” Ma Tâm Ái đi đến trước mặt y không thể tin được hỏi, nàng ta đối xử với y tốt như vậy, y không nên đi.
Lê Ngạo liếc nhìn nàng ta một cái, sau đó lạnh lùng ‘hứ’ một tiếng, bèn đi ra ngoài, cái loại nữ nhân này khiến y càng chán ghét.
“Người chàng muốn tìm ta đã tìm được rồi” Ma Tâm Ái ở phía sau y lớn tiếng nói.
Quả nhiên – - -
Y dừng bước lại.
“Có phải nó tên là Minh Diệm đúng không?” Ma Tâm Ái khẽ hỏi, trong lòng lại vô cùng đau đớn, y đối với nàng ta không hề có một chút lưu luyến nào?
Giây tiếp theo.
Y xoay người đến trước mặt nàng ta bóp chặt cánh tay nàng ta hỏi: “Nó đang ở đâu? Nói” ánh mắt lạnh buốt của y giống như có thể xuyên qua trái tim của nàng ta.
“Đau… đau quá đi…” Ma Tâm Ái chỉ cảm thấy cánh tay mình sắp bị y bóp nát, lớp sương mỏng phủ đầy khoang mắt.
Lê Ngạo thấy vậy chỉ đành buông tay ra, y biết mình vừa rồi đã quá hấp tấp nóng vội.
Ma Tâm Ái thấy sự nóng vội trong con mắt y, cũng không biết sao trái tim của nàng ta lại rất đau đớn, y đây là lo lắng sao? Trầm tư một lát, nàng ta vỗ tay, mấy phút sau Minh Diệm liền được đưa vào.
“Cha.. thúc thúc” Minh Diệm kích động xém chút nữa gọi sai, nhìn thấy Minh Vương nó cầm không đặng bổ nào đến, mấy ngày không gặp, Minh Diệm cảm thấy bản thân giống như đứa trẻ bị bỏ rơi vậy, tại cái thế giới xa lạ này, nó rất cô độc, lẻ loi, giống như một nhánh cây trôi nổi trên mặt biến không có chỗ nương tựa.
Lê Ngạo cũng ôm chặt lấy nó, sau đó, y truy hỏi: “Mẹ già của ngươi đâu?”
Minh Diệm lắc đầu, rươm rướm nước mắt, nó không biết, cái gì cũng không biết…
“Ngươi có bị làm sao không? Lúc rơi xuống có bị thương không?” Lê Ngạo vội nhìn xem thân thể của nó có vết thương nào hay không.
“Oa, hu hu” lúc này Minh Diệm cũng nhịn hết nổi bật khóc nức nở, sự quan tâm của y, khiến sự kìm nén của nó vỡ oà.
Ma Tâm Ái đứng ở bên cạnh nhìn cái màn tình thân này, tâm tình của nàng ta rất phức tạp, cũng không biết là nguyên cớ gì, nàng ta luôn cảm thấy trong lòng trống rỗng, dường như thiếu đi thứ gì đó.
Lê Ngạo thấy nó không có bị tổn thương nào, liền nắm lấy tay nó nói: “Đi, chúng ta đi tìm cái đồ ngu ngốc” dứt lời liền muốn đi về phía cửa.
“Đứng lại” Ma Tâm Ái vừa nãy còn có biểu tình lương thiện tức khắc trở nên lạnh lẽo, y thật sự dự định không từ mà biệt như vậy sao?
Lê Ngạo xoay người xem xét nàng ta một lát, chân mày nhíu lại tỏ ý không vui, biểu tình đó dường như nói, ngươi còn chuyện gì nữa?
Ma Tâm Ái thấy y đối xử với mình lãnh đạm như vậy, trong lòng vô cùng bất mãn, “Chàng cho rằng chỉ dựa vào chàng thì có thể bước ra khỏi Hoàng cung sao?” lời nói của nàng ta vừa dứt, mấy mươi nữ binh sĩ cầm đao thương chạy vào.
Biểu tình của Lê Ngạo âm trầm nhìn nàng ta một cái, miệng ‘hứ’ một tiếng kinh thường, “Dựa vào các ngươi?”
Ma Tâm Ái cũng mỉm cười, “Ta biết chàng không phải là một nhân vật đơn giản, cho dù chàng không có linh dị, chàng nhất định có cách rời khỏi, nhưng… nó thì sao?” nàng ta chỉ vào Minh Diệm.
“Ngươi cho rằng ta bảo hộ không nổi nó?” Y nhíu mày không vui.
Ma Tâm Ái không tiếp lời của y, mà chỉ mỉm cười nói với Minh Diệm: “Cậu bạn nhỏ, trà mà ngươi uống có ngon không? Lẽ nào ngươi không cảm thấy toàn thân có chỗ không thoải mái hay sao?” Dứt lời, nàng ta lộ ra một nụ cười quỷ dị, chỉ cần nàng ta muốn, thì nhất định sẽ không từ thủ đoạn để đạt được.
Lê Ngạo vội xoay người nhìn về phía Minh Diệm vội hỏi: “Ngươi có chỗ nào không khoẻ sao?” Y sờ trên người của nó muốn kiểm tra xem có gì khác thường hay không.
Minh Diệm sờ lên người mình cũng không cảm thấy có chỗ nào không khoẻ hết, chỉ có chút nóng mà thôi.
Lúc này một người thị nữ bên cạnh lấy ra một ống trúc, đưa cho Ma Tâm Ái đang cười lạnh, nàng ta nắm lấy ống trúc hỏi lại lần nữa, “Chàng nhất định phải rời bỏ ta?”
Lê Ngạo lạnh lùng nói ra một câu: “Đừng để ta phản cảm”
Ma Tâm Ái thấy vậy chỉ đành lãnh đạm nói: “Là chàng không ngoan trước…” nói xong, nàng ta cúi xuống mở nắp đậy ống trúc…
‘Chít chít chít chít chít chít’ thời điểm ống trúc được mở ra, mấy trăm con trùng nhỏ màu đen trồi lên.
Lê Ngạo chau mày không hiểu, nàng ta đang giở trò gì đây? Lẽ nào nàng ta muốn dùng những con trùng đen này để đối phó y?
“Minh Diệm, nhìn thấy các huynh đệ tỷ muội của ngươi, sao ngươi lại thờ ơ hững hờ như vậy chứ?” giọng nói âm trầm của Ma Tâm Ái truyền khắp cả căn phòng.
Chính ngay tại lúc này, Minh Diệm dường như bị trúng ma chú, sắc mặt đau đớn vặn vẹo mấy cái cả người liền co rút lại, Lê Ngạo còn chưa kịp bắt lấy nó, nó liền té xuống đất, hoá thành một thành viên trong đám trùng đen.
“Nữ vương, đây chính là đứa bé trai mà thần tìm được, nó không thuộc về thế giới này, cho nên thần đem nó đến cho người” Tể tướng vội bẩm báo với nữ vương đang ngồi trên bảo toạ đối diện.
“Ngẩng đầu lên” nàng ta lãnh đạm nói.
Minh Diệm do dự một chút rồi vẫn ngẩng đầu lên, tại thời điểm nhìn thấy nó, trong lòng Ma Tâm Ái run rẩy, đây… đây thật sự rất giống y.
“Người cùng ngươi rơi vào đây là gì của ngươi?” Ma Tâm Ái bắt đầu cảnh giác hỏi.
Minh Diệm điềm tĩnh cười nói: “Một người là mẫu thân ta, một người là thúc thúc ta” điều này là do Tể tướng nói trên lúc lên đường, bà muốn nó trả lời câu hỏi một cách thận trọng, nếu không, đắc tội với nữ vương sẽ rước lấy hoạ sát thân.
Ma Tâm Ái trầm ngâm một lúc, gọi người mang nó lui xuống, nói rằng muốn nó nghỉ ngơi xong sẽ mang nó đi gặp mặt.
“Ngươi lui xuống đi” Ma Tâm Ái nói với Tể tướng bên dưới.
“Thần cáo lui” hành lễ xong, bà liền rời khỏi.
Đợi cho mọi người đều rời khỏi, chân mày của Ma Tâm Ái lập tức nhíu lại, không đúng, đứa trẻ này khẳng định không phải là con trai của muội muội y, nếu không, nếu không bộ dáng sao lại giống y chang y được? Trừ khi… là con trai của y? Nghĩ đến đây, đôi mắt nàng ta vốn nhu hoà dịu dàng lập tức sắc bén, nếu là như vậy, thì cái ả nữ nhân kia nhất định phải giết không tha.
Buổi trưa, Lê Ngạo rốt cuộc gỡ bỏ thạch cao trên chân, y đứng lên đi lại vài cái, không đau không nhứt, xem ra đã phục hồi rồi.
“Ý, chân của chàng lành rồi?” Ma Tâm Ái đi vào nhìn thấy y đứng dậy đi lại, tâm tình của nàng ta cũng vô cùng mừng rỡ.
Lê Ngạo sửa sang lại y phục bên dưới, đi thẳng ra ngoài, bây giờ chân của y đã lành, vậy thì y nên đi tìm người rồi.
“Chờ đã” Ma Tâm Ái thấy y muốn đi, vội gọi y lại.
“Chàng muốn đi?” Ma Tâm Ái đi đến trước mặt y không thể tin được hỏi, nàng ta đối xử với y tốt như vậy, y không nên đi.
Lê Ngạo liếc nhìn nàng ta một cái, sau đó lạnh lùng ‘hứ’ một tiếng, bèn đi ra ngoài, cái loại nữ nhân này khiến y càng chán ghét.
“Người chàng muốn tìm ta đã tìm được rồi” Ma Tâm Ái ở phía sau y lớn tiếng nói.
Quả nhiên – - -
Y dừng bước lại.
“Có phải nó tên là Minh Diệm đúng không?” Ma Tâm Ái khẽ hỏi, trong lòng lại vô cùng đau đớn, y đối với nàng ta không hề có một chút lưu luyến nào?
Giây tiếp theo.
Y xoay người đến trước mặt nàng ta bóp chặt cánh tay nàng ta hỏi: “Nó đang ở đâu? Nói” ánh mắt lạnh buốt của y giống như có thể xuyên qua trái tim của nàng ta.
“Đau… đau quá đi…” Ma Tâm Ái chỉ cảm thấy cánh tay mình sắp bị y bóp nát, lớp sương mỏng phủ đầy khoang mắt.
Lê Ngạo thấy vậy chỉ đành buông tay ra, y biết mình vừa rồi đã quá hấp tấp nóng vội.
Ma Tâm Ái thấy sự nóng vội trong con mắt y, cũng không biết sao trái tim của nàng ta lại rất đau đớn, y đây là lo lắng sao? Trầm tư một lát, nàng ta vỗ tay, mấy phút sau Minh Diệm liền được đưa vào.
“Cha.. thúc thúc” Minh Diệm kích động xém chút nữa gọi sai, nhìn thấy Minh Vương nó cầm không đặng bổ nào đến, mấy ngày không gặp, Minh Diệm cảm thấy bản thân giống như đứa trẻ bị bỏ rơi vậy, tại cái thế giới xa lạ này, nó rất cô độc, lẻ loi, giống như một nhánh cây trôi nổi trên mặt biến không có chỗ nương tựa.
Lê Ngạo cũng ôm chặt lấy nó, sau đó, y truy hỏi: “Mẹ già của ngươi đâu?”
Minh Diệm lắc đầu, rươm rướm nước mắt, nó không biết, cái gì cũng không biết…
“Ngươi có bị làm sao không? Lúc rơi xuống có bị thương không?” Lê Ngạo vội nhìn xem thân thể của nó có vết thương nào hay không.
“Oa, hu hu” lúc này Minh Diệm cũng nhịn hết nổi bật khóc nức nở, sự quan tâm của y, khiến sự kìm nén của nó vỡ oà.
Ma Tâm Ái đứng ở bên cạnh nhìn cái màn tình thân này, tâm tình của nàng ta rất phức tạp, cũng không biết là nguyên cớ gì, nàng ta luôn cảm thấy trong lòng trống rỗng, dường như thiếu đi thứ gì đó.
Lê Ngạo thấy nó không có bị tổn thương nào, liền nắm lấy tay nó nói: “Đi, chúng ta đi tìm cái đồ ngu ngốc” dứt lời liền muốn đi về phía cửa.
“Đứng lại” Ma Tâm Ái vừa nãy còn có biểu tình lương thiện tức khắc trở nên lạnh lẽo, y thật sự dự định không từ mà biệt như vậy sao?
Lê Ngạo xoay người xem xét nàng ta một lát, chân mày nhíu lại tỏ ý không vui, biểu tình đó dường như nói, ngươi còn chuyện gì nữa?
Ma Tâm Ái thấy y đối xử với mình lãnh đạm như vậy, trong lòng vô cùng bất mãn, “Chàng cho rằng chỉ dựa vào chàng thì có thể bước ra khỏi Hoàng cung sao?” lời nói của nàng ta vừa dứt, mấy mươi nữ binh sĩ cầm đao thương chạy vào.
Biểu tình của Lê Ngạo âm trầm nhìn nàng ta một cái, miệng ‘hứ’ một tiếng kinh thường, “Dựa vào các ngươi?”
Ma Tâm Ái cũng mỉm cười, “Ta biết chàng không phải là một nhân vật đơn giản, cho dù chàng không có linh dị, chàng nhất định có cách rời khỏi, nhưng… nó thì sao?” nàng ta chỉ vào Minh Diệm.
“Ngươi cho rằng ta bảo hộ không nổi nó?” Y nhíu mày không vui.
Ma Tâm Ái không tiếp lời của y, mà chỉ mỉm cười nói với Minh Diệm: “Cậu bạn nhỏ, trà mà ngươi uống có ngon không? Lẽ nào ngươi không cảm thấy toàn thân có chỗ không thoải mái hay sao?” Dứt lời, nàng ta lộ ra một nụ cười quỷ dị, chỉ cần nàng ta muốn, thì nhất định sẽ không từ thủ đoạn để đạt được.
Lê Ngạo vội xoay người nhìn về phía Minh Diệm vội hỏi: “Ngươi có chỗ nào không khoẻ sao?” Y sờ trên người của nó muốn kiểm tra xem có gì khác thường hay không.
Minh Diệm sờ lên người mình cũng không cảm thấy có chỗ nào không khoẻ hết, chỉ có chút nóng mà thôi.
Lúc này một người thị nữ bên cạnh lấy ra một ống trúc, đưa cho Ma Tâm Ái đang cười lạnh, nàng ta nắm lấy ống trúc hỏi lại lần nữa, “Chàng nhất định phải rời bỏ ta?”
Lê Ngạo lạnh lùng nói ra một câu: “Đừng để ta phản cảm”
Ma Tâm Ái thấy vậy chỉ đành lãnh đạm nói: “Là chàng không ngoan trước…” nói xong, nàng ta cúi xuống mở nắp đậy ống trúc…
‘Chít chít chít chít chít chít’ thời điểm ống trúc được mở ra, mấy trăm con trùng nhỏ màu đen trồi lên.
Lê Ngạo chau mày không hiểu, nàng ta đang giở trò gì đây? Lẽ nào nàng ta muốn dùng những con trùng đen này để đối phó y?
“Minh Diệm, nhìn thấy các huynh đệ tỷ muội của ngươi, sao ngươi lại thờ ơ hững hờ như vậy chứ?” giọng nói âm trầm của Ma Tâm Ái truyền khắp cả căn phòng.
Chính ngay tại lúc này, Minh Diệm dường như bị trúng ma chú, sắc mặt đau đớn vặn vẹo mấy cái cả người liền co rút lại, Lê Ngạo còn chưa kịp bắt lấy nó, nó liền té xuống đất, hoá thành một thành viên trong đám trùng đen.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook