Âm Hôn: Ma Vương Đừng Chạm Vào Ta
-
Chương 165
Lần thứ hai trở lại cung điện, đãi ngộ của Tô Tiểu Thiến đã khác, Lê Ngạo ra lệnh, mọi người phải đối đãi với cô như với hắn, cứ xem cô là Vương Hậu mà tiếp đãi.
Hoa Hồn có thể mọi lúc vào đây, Đốc Uyên có thể tự do ra vào Minh giới, quyết định của hắn làm cho mọi người giật mình không ngớt.
Mặt khác, Xuân Hạ Thu Đông cứ hai người lại có một nhiệm vụ, hắn tuyệt đối không cho phép xảy ra sai lầm nào, mà cửa Minh giới thì để để Phương Đông Tứ Quỷ đảm đương trách nhiệm. Mà tẩm cung của hắn, tất nhiên sẽ tặng cho cô cùng đứa nhỏ, cô không nhớ hắn , không sao cả, chỉ cần cô ổn là được, yên lặng chờ cũng là một loại hạnh phúc, loại hạnh phúc này là lĩnh hội từ Hoa Hồn.
Nhìn đứa nhỏ ngủ say, cô bắt đầu ngẩn người, Lê Ngạo đối với mình như vậy, mặc dù hắn lúc trước đã phạm sai lầm, nhưng hắn đã biết bù đắp, mặc dù oán khí của cô có lớn hơn nữa cũng hóa giải.
Mà hắn hiện tại lại đối xửa tốt với bọn họ tốt vậy, cô thật không ngờ , hắn thực sự thay đổi, thay đổi rất nhiều.
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ” giọng nói xa xa từ từ truyền đến, Ma Hân Nhã hoang mang rối loạn vội đi tới, nhưng vừa mới đi tới cửa lại bị Xuân nhi ngăn cản.
“Ngọt phi, Tô tiểu thư đã đi ngủ , hôm khác ngài lại đến” Xuân nhi nói, Thu nhi cũng vội vàng gật đầu phụ họa: “Tô tiểu thư vừa đi ngủ “
“Tỷ tỷ, ta là Hân Nhã, ta lo lắng ngươi, nên ta tới thăm ngươi một chút” nàng ta chưa từ bỏ ý định ở bên ngoài la hét.
“Ngọt phi, Tô tiểu thư đã...”
“Để cho nàng vào đi” Giọng nói Tô Tiểu Thiến từ bên trong nhẹ nhàng bay ra. Ma Hân Nhã thấy thế nhếch miệng cười chạy vào, nàng ta nhìn thấy Tô Tiểu Thiến ngây ra một lúc vội vàng nói: “Tỷ tỷ ngươi rốt cuộc đã trở về, muội muội nhớ ngươi muốn chết” nàng ta kéo tay cô nhiệt tình vạn phần nói.
Tô Tiểu Thiến không khỏi nhíu mày, mình cùng nàng ta khi nào quen thân như vậy ?
“Tỷ tỷ ta không nghĩ tới Cầm phi sẽ làm ra chuyện như vậy, thực sự là quá ghê tởm” nàng ta nức nở nói.
Tô Tiểu Thiến than nhẹ một tiếng, “Đây là đố kị, người không thể có ác niệm, một khi có ác niệm liền không thể thu thập”Cô cảm khái nói.
Ma Hân Nhã thấy thế, tiếp tục nói: “Tại sao nàng có thể làm vậy chứ, mọi người đều là nữ nhân của Minh vương, tại sao nàng ta ngay cả đứa nhỏ cũng không buông tha” dứt lời, nàng ta nhìn bốn phía xung quanh phát hiện một đứa bé đang ngủ, trong mắt nàng tahiện lên một tia sắc bén, chỉ xẹt qua trong thoáng chốc.
“Oa, tìm đứa nhỏ về rồi à ?” Nàng ta xoay người vẻ mặt vui mừng nhìn về phía Tô Tiểu Thiến.
Tô Tiểu Thiến mỉm cười gật đầu, “Ừ, đã tìm về “
“Bé thật đáng yêu nga” nàng ta vươn tay nhẹ nhàng lướt qua mặt bé.
Tô Tiểu Thiến nghe vậy không nói chuyện, cô không muốn cùng người phụ nữ này có gút mắt , cũng không có khí lực đi mở gút mắt đó.
“Tỷ tỷ” nàng ta xoay người, lần thứ hai đi lên phía trước kéo tay nàng nói: “Hiện tại tỷ tỷ cùng cục cưng đều bình an , muội muội ta cũng 'Yên tâm' , sau này, chúng ta cùng nhau hầu hạ thật tốt cho Minh vương “
Tô Tiểu Thiến nghe vậy cười nhạt nói: “Minh vương? Ta không quen” cô vẫn như trước vừa cười vừa nói.
“Cái gì?” Ma Hân Nhã nghe vậy vẻ mặt không tin nhìn về phía cô, nàng ta đang đùa mình à?
Tô Tiểu Thiến nhìn về phía nàng ta tỏ vẻ không hiểu nói, “Ta thực sự không nhớ Minh vương là người thế nào, ta chỉ biết là ta có một đứa nhỏ, trong trí nhớ của ta đứa nhỏ không có cha? Ngươi nói Minh vương là ai?”
Ma Hân Nhã nghi hoặc nhìn về phía cô, trầm mặc một hồi nói: “Minh vương với ngươi cùng nhau trở về a, ngươi chưa gặp được hắn?” Cô ta bị gì đây? Mất trí nhớ? Hay là giả ngây giả dại?
Tô Tiểu Thiến thấy nghi hoặc của nàng ta, cô lạnh nhạt nói: “Không có, cùng ta cùng nhau trở về không có Minh vương, chỉ có một hiệp sĩ vô danh, một danh hiệp giúp ta tìm đứa nhỏ” Cô cười nhàn nhạt.
“Hiệp sĩ vô danh?” Ma Hân Nhã nhớ tên này lại thêm nghi hoặc.
“Đêm đã khuya, ta mệt rồi, ngươi còn có việc sao?” Tô Tiểu Thiến thấy nàng ta vẫn muốn hỏi mình, không khỏi có chút phản cảm.
Ma Hân Nhã nghe vậy, trong lòng hừ lạnh một tiếng, cô muốn đuổi nàng ta đi, vội cười nói: “Tỷ tỷ nghỉ ngơi thật tốt, muội muội có thời gian lại tới thăm ngươi, chăm soc bé cưng thật “Tốt” nhé” dứt lời, nàng ta cười quỷ dị, xoay người ưu nhã rời đi .
Vừa mới đi ra tẩm cung, Ma Hân Nhã rất nhanh hướng đi đến hoa viên của mình, nụ cười trên mặt từ từ biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng.
Kêu thị nữ đi khỏi, Ma Hân Nhã vội đóng cửa phòng, lập tức trong phòng có thêm một bóng đen.
“Thuộc hạ tham kiến chủ nhân “
“Đi thông báo Vết Đao,tại sao hắn lại để cho đứa nhỏ sống?” Nàng ta lạnh lùng nói, nó không nên sống , không nên , Minh giới này chỉ có con của của nàng ta mới có thể sống, còn lại thì đừng hòng!
“Chủ nhân, gần đây Minh giới bị canh chừng nghiêm ngặt, đừng nói ra , sợ rằng một con ruồi còn không ra được” Người đàn ông áo đen có chút khó khăn nói.
Ma Hân Nhã nghe vậy chau mày, canh chừng, Minh giới đang có trò quỷ gì?
“Một chút cơ hội cũng không có sao?” Ma Hân Nhã hỏi.
Người đàn ông áo đen vội nói: “Người canh chính là Phương Đông Tứ Quỷ, bốn người này đạo hạnh đều trên ta, ta không thể đánh trả” gã kia xấu hổ nói.
“Cái gì?Nghiêm ngặt thế à?” Nàng ta nhíu mày hiểu nói.
“Đúng vậy, thuộc hạ cũng buồn bực vì sao sau khi bọn họ trở về liền nghiêm ngặt như vậy”
Ma Hân Nhã suynghĩ, âm lãnh nói: “Chuyện này, nhất định là cùng các nàng có liên quan, nếu ta không đoán sai, hắn sợ các nàng bị thương tổn, hừ, Lê Ngạo thật đúng là quan tâm các nàng nha” trong giọng nói của nàng ta rõ ràng có chút không vui.
“Chủ nhân, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Người đàn ông áo đen hỏi ý kiến của nàng ta.
“Làm sao bây giờ? Vậy hãy để cho hai mẹ con các nàng sống lâu thêm mấy ngày, dù sao kết cục cũng phải chết, bản công chúa cho các nàng mấy ngày vui vẻ, ngươi đi xuống đi, tùy thời chờ mệnh lệnh” nàng ta lạnh lùng nói.
“Thuộc hạ hiểu rồi” Người đàn ông áo đen nghe vậy lướt qua cửa sổ liền không thấy.
Vương Hậu của Minh giới chỉ có nàng ta mới có thể ngồi lên, cũng chỉ có nàng ta mới có được Lê Ngạo, trong hậu cung các phụng dưỡng đều phải chết, giống như Cầm phi, chết không toàn thây.
Hoa Hồn có thể mọi lúc vào đây, Đốc Uyên có thể tự do ra vào Minh giới, quyết định của hắn làm cho mọi người giật mình không ngớt.
Mặt khác, Xuân Hạ Thu Đông cứ hai người lại có một nhiệm vụ, hắn tuyệt đối không cho phép xảy ra sai lầm nào, mà cửa Minh giới thì để để Phương Đông Tứ Quỷ đảm đương trách nhiệm. Mà tẩm cung của hắn, tất nhiên sẽ tặng cho cô cùng đứa nhỏ, cô không nhớ hắn , không sao cả, chỉ cần cô ổn là được, yên lặng chờ cũng là một loại hạnh phúc, loại hạnh phúc này là lĩnh hội từ Hoa Hồn.
Nhìn đứa nhỏ ngủ say, cô bắt đầu ngẩn người, Lê Ngạo đối với mình như vậy, mặc dù hắn lúc trước đã phạm sai lầm, nhưng hắn đã biết bù đắp, mặc dù oán khí của cô có lớn hơn nữa cũng hóa giải.
Mà hắn hiện tại lại đối xửa tốt với bọn họ tốt vậy, cô thật không ngờ , hắn thực sự thay đổi, thay đổi rất nhiều.
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ” giọng nói xa xa từ từ truyền đến, Ma Hân Nhã hoang mang rối loạn vội đi tới, nhưng vừa mới đi tới cửa lại bị Xuân nhi ngăn cản.
“Ngọt phi, Tô tiểu thư đã đi ngủ , hôm khác ngài lại đến” Xuân nhi nói, Thu nhi cũng vội vàng gật đầu phụ họa: “Tô tiểu thư vừa đi ngủ “
“Tỷ tỷ, ta là Hân Nhã, ta lo lắng ngươi, nên ta tới thăm ngươi một chút” nàng ta chưa từ bỏ ý định ở bên ngoài la hét.
“Ngọt phi, Tô tiểu thư đã...”
“Để cho nàng vào đi” Giọng nói Tô Tiểu Thiến từ bên trong nhẹ nhàng bay ra. Ma Hân Nhã thấy thế nhếch miệng cười chạy vào, nàng ta nhìn thấy Tô Tiểu Thiến ngây ra một lúc vội vàng nói: “Tỷ tỷ ngươi rốt cuộc đã trở về, muội muội nhớ ngươi muốn chết” nàng ta kéo tay cô nhiệt tình vạn phần nói.
Tô Tiểu Thiến không khỏi nhíu mày, mình cùng nàng ta khi nào quen thân như vậy ?
“Tỷ tỷ ta không nghĩ tới Cầm phi sẽ làm ra chuyện như vậy, thực sự là quá ghê tởm” nàng ta nức nở nói.
Tô Tiểu Thiến than nhẹ một tiếng, “Đây là đố kị, người không thể có ác niệm, một khi có ác niệm liền không thể thu thập”Cô cảm khái nói.
Ma Hân Nhã thấy thế, tiếp tục nói: “Tại sao nàng có thể làm vậy chứ, mọi người đều là nữ nhân của Minh vương, tại sao nàng ta ngay cả đứa nhỏ cũng không buông tha” dứt lời, nàng ta nhìn bốn phía xung quanh phát hiện một đứa bé đang ngủ, trong mắt nàng tahiện lên một tia sắc bén, chỉ xẹt qua trong thoáng chốc.
“Oa, tìm đứa nhỏ về rồi à ?” Nàng ta xoay người vẻ mặt vui mừng nhìn về phía Tô Tiểu Thiến.
Tô Tiểu Thiến mỉm cười gật đầu, “Ừ, đã tìm về “
“Bé thật đáng yêu nga” nàng ta vươn tay nhẹ nhàng lướt qua mặt bé.
Tô Tiểu Thiến nghe vậy không nói chuyện, cô không muốn cùng người phụ nữ này có gút mắt , cũng không có khí lực đi mở gút mắt đó.
“Tỷ tỷ” nàng ta xoay người, lần thứ hai đi lên phía trước kéo tay nàng nói: “Hiện tại tỷ tỷ cùng cục cưng đều bình an , muội muội ta cũng 'Yên tâm' , sau này, chúng ta cùng nhau hầu hạ thật tốt cho Minh vương “
Tô Tiểu Thiến nghe vậy cười nhạt nói: “Minh vương? Ta không quen” cô vẫn như trước vừa cười vừa nói.
“Cái gì?” Ma Hân Nhã nghe vậy vẻ mặt không tin nhìn về phía cô, nàng ta đang đùa mình à?
Tô Tiểu Thiến nhìn về phía nàng ta tỏ vẻ không hiểu nói, “Ta thực sự không nhớ Minh vương là người thế nào, ta chỉ biết là ta có một đứa nhỏ, trong trí nhớ của ta đứa nhỏ không có cha? Ngươi nói Minh vương là ai?”
Ma Hân Nhã nghi hoặc nhìn về phía cô, trầm mặc một hồi nói: “Minh vương với ngươi cùng nhau trở về a, ngươi chưa gặp được hắn?” Cô ta bị gì đây? Mất trí nhớ? Hay là giả ngây giả dại?
Tô Tiểu Thiến thấy nghi hoặc của nàng ta, cô lạnh nhạt nói: “Không có, cùng ta cùng nhau trở về không có Minh vương, chỉ có một hiệp sĩ vô danh, một danh hiệp giúp ta tìm đứa nhỏ” Cô cười nhàn nhạt.
“Hiệp sĩ vô danh?” Ma Hân Nhã nhớ tên này lại thêm nghi hoặc.
“Đêm đã khuya, ta mệt rồi, ngươi còn có việc sao?” Tô Tiểu Thiến thấy nàng ta vẫn muốn hỏi mình, không khỏi có chút phản cảm.
Ma Hân Nhã nghe vậy, trong lòng hừ lạnh một tiếng, cô muốn đuổi nàng ta đi, vội cười nói: “Tỷ tỷ nghỉ ngơi thật tốt, muội muội có thời gian lại tới thăm ngươi, chăm soc bé cưng thật “Tốt” nhé” dứt lời, nàng ta cười quỷ dị, xoay người ưu nhã rời đi .
Vừa mới đi ra tẩm cung, Ma Hân Nhã rất nhanh hướng đi đến hoa viên của mình, nụ cười trên mặt từ từ biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng.
Kêu thị nữ đi khỏi, Ma Hân Nhã vội đóng cửa phòng, lập tức trong phòng có thêm một bóng đen.
“Thuộc hạ tham kiến chủ nhân “
“Đi thông báo Vết Đao,tại sao hắn lại để cho đứa nhỏ sống?” Nàng ta lạnh lùng nói, nó không nên sống , không nên , Minh giới này chỉ có con của của nàng ta mới có thể sống, còn lại thì đừng hòng!
“Chủ nhân, gần đây Minh giới bị canh chừng nghiêm ngặt, đừng nói ra , sợ rằng một con ruồi còn không ra được” Người đàn ông áo đen có chút khó khăn nói.
Ma Hân Nhã nghe vậy chau mày, canh chừng, Minh giới đang có trò quỷ gì?
“Một chút cơ hội cũng không có sao?” Ma Hân Nhã hỏi.
Người đàn ông áo đen vội nói: “Người canh chính là Phương Đông Tứ Quỷ, bốn người này đạo hạnh đều trên ta, ta không thể đánh trả” gã kia xấu hổ nói.
“Cái gì?Nghiêm ngặt thế à?” Nàng ta nhíu mày hiểu nói.
“Đúng vậy, thuộc hạ cũng buồn bực vì sao sau khi bọn họ trở về liền nghiêm ngặt như vậy”
Ma Hân Nhã suynghĩ, âm lãnh nói: “Chuyện này, nhất định là cùng các nàng có liên quan, nếu ta không đoán sai, hắn sợ các nàng bị thương tổn, hừ, Lê Ngạo thật đúng là quan tâm các nàng nha” trong giọng nói của nàng ta rõ ràng có chút không vui.
“Chủ nhân, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Người đàn ông áo đen hỏi ý kiến của nàng ta.
“Làm sao bây giờ? Vậy hãy để cho hai mẹ con các nàng sống lâu thêm mấy ngày, dù sao kết cục cũng phải chết, bản công chúa cho các nàng mấy ngày vui vẻ, ngươi đi xuống đi, tùy thời chờ mệnh lệnh” nàng ta lạnh lùng nói.
“Thuộc hạ hiểu rồi” Người đàn ông áo đen nghe vậy lướt qua cửa sổ liền không thấy.
Vương Hậu của Minh giới chỉ có nàng ta mới có thể ngồi lên, cũng chỉ có nàng ta mới có được Lê Ngạo, trong hậu cung các phụng dưỡng đều phải chết, giống như Cầm phi, chết không toàn thây.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook