Âm Hôn Lúc Nửa Đêm
-
Chương 5: Kết hôn với người chết
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Ninh Ninh đè thấp giọng nói: “Tử Đồng, cậu biết không, nghe nói núi lở trước đó không lâu, cô ta còn làm việc ở Địa Lý Cân, nhưng đột nhiên bị người gọi đi. Hơn nữa, cũng không ai thấy thi thể của cô ta bị đưa trở về.”
“Bị ai gọi đi?” Tôi cảm thấy việc này có chút cổ quái.
Ninh Ninh lắc đầu: “Vốn dĩ mình muốn sang nhà bọn họ bái tế, kết quả bị ba của cô ta đuổi ra ngoài, đồng học khác cũng như vậy.”
“Thôi, nếu người ta không muốn chúng ta bái tế, cũng đừng đi, quy củ nơi này lớn, chúng ta chạm vào cái gì cũng không tốt, an tâm ở nhà thím Hoa đi.”
Ninh Ninh gật đầu đồng ý.
Buổi tối, hai chúng tôi chui vào ổ chăn sớm, ngủ đến nửa đêm, tôi loáng thoáng nghe thấy bên ngoài như có ai đang gọi tôi. Bản năng muốn đáp một tiếng, lại đột nhiên nhớ tới Lý bà bà nói, giật mình một cái, lập tức tỉnh lại.
Tôi nín thở trộm nghe động tĩnh bên ngoài, thật sự có người đang gọi tôi, kèm theo tiếng kèn xô na thổi hết đợt này đến đợt khác.
Âm thanh âm lãnh quỷ dị truyền đến, khiến tôi nổi da gà cả người: “Tử Đồng…… Ninh Ninh…… Tôi muốn kết hôn…… Các cô không đưa tiễn tôi sao……”
Tôi nói tiếng kèn xô na kia sao lại quen thuộc như vậy! Còn không phải là tiết tấu những người giấy đó thổi ra khi tôi ở trong mơ sao!
Tôi bị dọa che miệng lại không dám kêu, giọng nữ nhỏ dài kia trong chốc lát gọi tên tôi, trong chốc lát gọi Ninh Ninh, rốt cuộc cũng đánh thức Ninh Ninh đang ngủ say.
“Ai thế?” Ninh Ninh bị đánh thức rất không vui, không hề nghĩ ngợi, tức giận hỏi một tiếng.
Bên ngoài truyền đến giọng nữ âm hàn: “Khặc khặc…… Tôi biết, các cô đang ở bên trong…… Vì sao không để ý tới tôi…… Rõ ràng chúng ta thân như vậy……”
Rốt cuộc tôi cũng nghe ra, đó là tiếng của Linh Linh!
Nhưng không phải cô ta đã chết rồi sao!
Bóng đen ngoài cửa sổ dần mơ hồ thành một hình, xuyên qua khe hở cửa sổ đi vào trong nhà, ngay tức khắc một sự lạnh lẽo xưa nay chưa từng có nổi lên ở trong phòng, tôi vội vàng kéo Ninh Ninh xuống giường, ngay cả giày đều không kịp đeo, chạy ra ngoài phòng.
“Các cô, trốn không thoát đâu…… Hắn đồng ý với tôi, để cho các cô làm nô lệ cho tôi, cả đời đều hầu hạ tôi……”
Giọng nói khủng bố từ sau lưng truyền đến, ra khỏi phòng xoay người lại, tôi thấy bóng đen xuyên qua cửa sổ đi vào phòng hình thành một hình người—— Linh Linh mặc quần áo màu trắng.
Mặt của cô ta không biểu cảm nhìn tôi và Ninh Ninh, hai mắt trống không, trên mặt xanh trắng một mảnh, bên miệng còn lộ hai răng nanh bén nhọn, móng tay cũng dài kinh người.
Tôi kéo Ninh Ninh mở cửa chạy ra bên ngoài, bên trái chính là nhà làm đám tang cho Linh Linh, không cần suy nghĩ đã chọn bên phải, lúc này một trận gió lạnh từ ngoài rào tre thổi tới, thổi khiến tôi không mở mắt ra được, chúng tôi chỉ có thể chạy sang bên phải bằng trực giác.
Chạy đã lâu, Ninh Ninh siết chặt tay của tôi run rẩy nói: “Tử Đồng, cậu có phát hiện hay không, nhạc đám tang càng ngày càng vang lên?”
Lời còn chưa dứt, tôi cũng đã thấy rõ cảnh tượng trước mắt—— chúng tôi lại đứng ở trong sân nhà Linh Linh.
Ninh Ninh kinh hãi: “Sao lại là nơi này? Không phải chúng ta đã chạy về phía bên phải sao!”
Tiếng cười âm trầm của Linh Linh lại vang lên lần nữa, không biết khi nào bóng dáng mặc quần áo màu trắng kia đã tiến vào, khuôn mặt vặn vẹo nhìn tôi và Ninh Ninh: “Đương nhiên là tôi cho các cô tới rồi!”
Chẳng lẽ là gặp phải quỷ đánh tường.
Ninh Ninh vô cùng tức giận, lá gan cũng lớn lên: “Mệt tôi vẫn luôn xem cô là bạn bè, cô lại muốn hại chúng tôi! Oan có đầu nợ có chủ, cũng không phải là chúng tôi làm hại cô! Cô hại chúng tôi làm gì!”
“Ai nói không phải các cô làm hại tôi!” Linh Linh đột nhiên nổi giận.
Ninh Ninh đè thấp giọng nói: “Tử Đồng, cậu biết không, nghe nói núi lở trước đó không lâu, cô ta còn làm việc ở Địa Lý Cân, nhưng đột nhiên bị người gọi đi. Hơn nữa, cũng không ai thấy thi thể của cô ta bị đưa trở về.”
“Bị ai gọi đi?” Tôi cảm thấy việc này có chút cổ quái.
Ninh Ninh lắc đầu: “Vốn dĩ mình muốn sang nhà bọn họ bái tế, kết quả bị ba của cô ta đuổi ra ngoài, đồng học khác cũng như vậy.”
“Thôi, nếu người ta không muốn chúng ta bái tế, cũng đừng đi, quy củ nơi này lớn, chúng ta chạm vào cái gì cũng không tốt, an tâm ở nhà thím Hoa đi.”
Ninh Ninh gật đầu đồng ý.
Buổi tối, hai chúng tôi chui vào ổ chăn sớm, ngủ đến nửa đêm, tôi loáng thoáng nghe thấy bên ngoài như có ai đang gọi tôi. Bản năng muốn đáp một tiếng, lại đột nhiên nhớ tới Lý bà bà nói, giật mình một cái, lập tức tỉnh lại.
Tôi nín thở trộm nghe động tĩnh bên ngoài, thật sự có người đang gọi tôi, kèm theo tiếng kèn xô na thổi hết đợt này đến đợt khác.
Âm thanh âm lãnh quỷ dị truyền đến, khiến tôi nổi da gà cả người: “Tử Đồng…… Ninh Ninh…… Tôi muốn kết hôn…… Các cô không đưa tiễn tôi sao……”
Tôi nói tiếng kèn xô na kia sao lại quen thuộc như vậy! Còn không phải là tiết tấu những người giấy đó thổi ra khi tôi ở trong mơ sao!
Tôi bị dọa che miệng lại không dám kêu, giọng nữ nhỏ dài kia trong chốc lát gọi tên tôi, trong chốc lát gọi Ninh Ninh, rốt cuộc cũng đánh thức Ninh Ninh đang ngủ say.
“Ai thế?” Ninh Ninh bị đánh thức rất không vui, không hề nghĩ ngợi, tức giận hỏi một tiếng.
Bên ngoài truyền đến giọng nữ âm hàn: “Khặc khặc…… Tôi biết, các cô đang ở bên trong…… Vì sao không để ý tới tôi…… Rõ ràng chúng ta thân như vậy……”
Rốt cuộc tôi cũng nghe ra, đó là tiếng của Linh Linh!
Nhưng không phải cô ta đã chết rồi sao!
Bóng đen ngoài cửa sổ dần mơ hồ thành một hình, xuyên qua khe hở cửa sổ đi vào trong nhà, ngay tức khắc một sự lạnh lẽo xưa nay chưa từng có nổi lên ở trong phòng, tôi vội vàng kéo Ninh Ninh xuống giường, ngay cả giày đều không kịp đeo, chạy ra ngoài phòng.
“Các cô, trốn không thoát đâu…… Hắn đồng ý với tôi, để cho các cô làm nô lệ cho tôi, cả đời đều hầu hạ tôi……”
Giọng nói khủng bố từ sau lưng truyền đến, ra khỏi phòng xoay người lại, tôi thấy bóng đen xuyên qua cửa sổ đi vào phòng hình thành một hình người—— Linh Linh mặc quần áo màu trắng.
Mặt của cô ta không biểu cảm nhìn tôi và Ninh Ninh, hai mắt trống không, trên mặt xanh trắng một mảnh, bên miệng còn lộ hai răng nanh bén nhọn, móng tay cũng dài kinh người.
Tôi kéo Ninh Ninh mở cửa chạy ra bên ngoài, bên trái chính là nhà làm đám tang cho Linh Linh, không cần suy nghĩ đã chọn bên phải, lúc này một trận gió lạnh từ ngoài rào tre thổi tới, thổi khiến tôi không mở mắt ra được, chúng tôi chỉ có thể chạy sang bên phải bằng trực giác.
Chạy đã lâu, Ninh Ninh siết chặt tay của tôi run rẩy nói: “Tử Đồng, cậu có phát hiện hay không, nhạc đám tang càng ngày càng vang lên?”
Lời còn chưa dứt, tôi cũng đã thấy rõ cảnh tượng trước mắt—— chúng tôi lại đứng ở trong sân nhà Linh Linh.
Ninh Ninh kinh hãi: “Sao lại là nơi này? Không phải chúng ta đã chạy về phía bên phải sao!”
Tiếng cười âm trầm của Linh Linh lại vang lên lần nữa, không biết khi nào bóng dáng mặc quần áo màu trắng kia đã tiến vào, khuôn mặt vặn vẹo nhìn tôi và Ninh Ninh: “Đương nhiên là tôi cho các cô tới rồi!”
Chẳng lẽ là gặp phải quỷ đánh tường.
Ninh Ninh vô cùng tức giận, lá gan cũng lớn lên: “Mệt tôi vẫn luôn xem cô là bạn bè, cô lại muốn hại chúng tôi! Oan có đầu nợ có chủ, cũng không phải là chúng tôi làm hại cô! Cô hại chúng tôi làm gì!”
“Ai nói không phải các cô làm hại tôi!” Linh Linh đột nhiên nổi giận.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook