Âm Hôn Lúc Nửa Đêm
-
Chương 28
Nói chuyện với Ninh Ninh một lát, tôi mới biết được thì ra tôi đã mất tích ba ngày.
Lý bà bà hỏi tôi ba ngày này xảy ra chuyện gì, tôi nói chuyện xảy ra vào sơn động trước, đang do dự muốn nói ra chuyện của lãnh Mặc Hàn hay không, lại phát hiện một chữ mình đều không nói ra được.
Tôi thử vài lần, chỉ cần là đề cập đến đề tài Lãnh Mặc Hàn và Minh Giới, tôi đều một chữ không nói nên lời.
Lam Cảnh Nhuận thấy thế, sắc mặt trầm trọng nói: “Tôi nghe sư phụ nói qua, thế giới này có một số thứ là người phàm không thể đề cập đến, cô nói không nên lời, có lẽ là bởi vì những chuyện đó chúng ta không thể biết.”
Các đại lão bát quái ở minh giới, xác thật là người phàm không thể biết đến.
Bọn họ cũng đều không miễn cưỡng, Ninh Ninh vẫn an ủi tôi một lúc.
Mắt thấy mặt trời sắp xuống núi, Lý bà bà nói: “Chúng ta xuống núi trước, buổi tối nơi này không an toàn.”
Tôi đi theo mọi người đi đến phía trước, trong lúc Ninh Ninh kinh ngạc một lúc, bởi vì sau áo thun của tôi đều là máu, vẫn để cô ấy kiểm tra ba lần, sau khi xác định toàn bộ miệng vết thương trên người tôi đã khép lại, cô ấy mới yên tâm.
Nhưng sắc mặt Lam Cảnh Nhuận lại thay đổi: “Thật sự có quỷ giúp cô chữa thương?” Sắc mặt hắn nặng nề như một ngọn núi.
Tôi gật đầu, Ninh Ninh còn mặt mày hớn hở nói: “Nhưng nam quỷ kia cũng đẹp trai! Quả thật là chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn!”
Chỗ vai trái đột nhiên truyền đến một trận đau đớn, tôi sờ sờ, không có khác thường, đoán chừng là ảo giác.
Lại đi về phía trước hai bước, Lam Cảnh Nhuận do dự nhưng vẫn dừng bước lại, nói với tôi: “Tôi biết, nói như vậy có khả năng cô sẽ không tin, dù sao con quỷ kia cũng giúp cô chữa thương. Nhưng cô phải biết rằng, người quỷ khác nhau, người sợ hãi quỷ, chính là bởi vì quỷ sẽ hại người…”
Tôi gật đầu, tỏ vẻ tương đối hiểu, dù sao mấy ngày nay cửu tử nhất sinh, đều là bị những con quỷ đó làm hại.
Lúc này Lam Cảnh Nhuận mới yên tâm tiếp tục nói: “Tôi không biết vì sao con quỷ kia muốn giúp cô, nhưng hắn nhất định có mục đích của hắn. Trong thế giới ma quỷ, có rất nhiều vượt qua tri thức của chúng ta, có rất nhiều chuyện còn đáng sợ hơn chết…”
Lòng tôi trầm xuống.
Lam Cảnh Nhuận nói cũng là chuyện tôi nghĩ tới, Lãnh Mặc Hàn quấn lấy tôi nhất định có mục đích của hắn. Nói cái gì duyên phận, cũng chỉ là vì lấy cớ xua tan nghi ngờ của tôi mà thôi.
Càng đáng sợ hơn chết… Sẽ là cái gì?
Tôi nhìn anh ta, muốn từ cho anh ta biết được càng nhiều tin tức, không biết có phải là tôi hoa mắt hay không, mặt của hắn như mất tự nhiên đỏ rực, sau đó quay đầu đi.
“Cô cũng không cần quá sợ hãi, sư phụ tôi ở thôn Cây Hòe, ông ấy nhất định sẽ có phương pháp giúp cô! Cô… Cô sẽ không có việc gì!”
Hy vọng đi……
Rốt cuộc kia chính là minh vương đời trước.
Nghĩ đến đây, tôi quay đầu lại nhìn sơn động mình đi ra kia, lại phát hiện vị trí sơn động lại cách đó không xa.
Chuyện này không có khả năng!
Bốn người chúng ta đã đi cả một buổi trưa, không có khả năng vẫn tại chỗ!
Lam Cảnh Nhuận cũng phát hiện vấn đề này, sắc mặt đại biến: “Không tốt, chúng ta gặp phải Quỷ Đánh Tường rồi!”
Quỷ đánh tường như chỉ có thể vây người ở một nơi không thể đi chỗ khác, so với quỷ thuật khác, cũng không tính là đáng sợ. Nhưng sở dĩ lúc này Lam Cảnh Nhuận sẽ giật mình như vậy, là bởi vì bây giờ vẫn là ban ngày.
Bình thường trời sáng Quỷ Đánh Tường sẽ tự động biến mất.
Chúng tôi lại gặp ở ban ngày…
Hắn bỗng nhiên rút ra kiếm đồng từ sau lưng: “Mọi người đều đứng ở phía sau tôi!”
Tôi và Ninh Ninh vội vàng trốn ở phía sau hắn, Lý bà bà vốn đi ở phía sau, giờ phút này trên mặt lại là một vẻ xanh trắng như quỷ.
Lý bà bà hỏi tôi ba ngày này xảy ra chuyện gì, tôi nói chuyện xảy ra vào sơn động trước, đang do dự muốn nói ra chuyện của lãnh Mặc Hàn hay không, lại phát hiện một chữ mình đều không nói ra được.
Tôi thử vài lần, chỉ cần là đề cập đến đề tài Lãnh Mặc Hàn và Minh Giới, tôi đều một chữ không nói nên lời.
Lam Cảnh Nhuận thấy thế, sắc mặt trầm trọng nói: “Tôi nghe sư phụ nói qua, thế giới này có một số thứ là người phàm không thể đề cập đến, cô nói không nên lời, có lẽ là bởi vì những chuyện đó chúng ta không thể biết.”
Các đại lão bát quái ở minh giới, xác thật là người phàm không thể biết đến.
Bọn họ cũng đều không miễn cưỡng, Ninh Ninh vẫn an ủi tôi một lúc.
Mắt thấy mặt trời sắp xuống núi, Lý bà bà nói: “Chúng ta xuống núi trước, buổi tối nơi này không an toàn.”
Tôi đi theo mọi người đi đến phía trước, trong lúc Ninh Ninh kinh ngạc một lúc, bởi vì sau áo thun của tôi đều là máu, vẫn để cô ấy kiểm tra ba lần, sau khi xác định toàn bộ miệng vết thương trên người tôi đã khép lại, cô ấy mới yên tâm.
Nhưng sắc mặt Lam Cảnh Nhuận lại thay đổi: “Thật sự có quỷ giúp cô chữa thương?” Sắc mặt hắn nặng nề như một ngọn núi.
Tôi gật đầu, Ninh Ninh còn mặt mày hớn hở nói: “Nhưng nam quỷ kia cũng đẹp trai! Quả thật là chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn!”
Chỗ vai trái đột nhiên truyền đến một trận đau đớn, tôi sờ sờ, không có khác thường, đoán chừng là ảo giác.
Lại đi về phía trước hai bước, Lam Cảnh Nhuận do dự nhưng vẫn dừng bước lại, nói với tôi: “Tôi biết, nói như vậy có khả năng cô sẽ không tin, dù sao con quỷ kia cũng giúp cô chữa thương. Nhưng cô phải biết rằng, người quỷ khác nhau, người sợ hãi quỷ, chính là bởi vì quỷ sẽ hại người…”
Tôi gật đầu, tỏ vẻ tương đối hiểu, dù sao mấy ngày nay cửu tử nhất sinh, đều là bị những con quỷ đó làm hại.
Lúc này Lam Cảnh Nhuận mới yên tâm tiếp tục nói: “Tôi không biết vì sao con quỷ kia muốn giúp cô, nhưng hắn nhất định có mục đích của hắn. Trong thế giới ma quỷ, có rất nhiều vượt qua tri thức của chúng ta, có rất nhiều chuyện còn đáng sợ hơn chết…”
Lòng tôi trầm xuống.
Lam Cảnh Nhuận nói cũng là chuyện tôi nghĩ tới, Lãnh Mặc Hàn quấn lấy tôi nhất định có mục đích của hắn. Nói cái gì duyên phận, cũng chỉ là vì lấy cớ xua tan nghi ngờ của tôi mà thôi.
Càng đáng sợ hơn chết… Sẽ là cái gì?
Tôi nhìn anh ta, muốn từ cho anh ta biết được càng nhiều tin tức, không biết có phải là tôi hoa mắt hay không, mặt của hắn như mất tự nhiên đỏ rực, sau đó quay đầu đi.
“Cô cũng không cần quá sợ hãi, sư phụ tôi ở thôn Cây Hòe, ông ấy nhất định sẽ có phương pháp giúp cô! Cô… Cô sẽ không có việc gì!”
Hy vọng đi……
Rốt cuộc kia chính là minh vương đời trước.
Nghĩ đến đây, tôi quay đầu lại nhìn sơn động mình đi ra kia, lại phát hiện vị trí sơn động lại cách đó không xa.
Chuyện này không có khả năng!
Bốn người chúng ta đã đi cả một buổi trưa, không có khả năng vẫn tại chỗ!
Lam Cảnh Nhuận cũng phát hiện vấn đề này, sắc mặt đại biến: “Không tốt, chúng ta gặp phải Quỷ Đánh Tường rồi!”
Quỷ đánh tường như chỉ có thể vây người ở một nơi không thể đi chỗ khác, so với quỷ thuật khác, cũng không tính là đáng sợ. Nhưng sở dĩ lúc này Lam Cảnh Nhuận sẽ giật mình như vậy, là bởi vì bây giờ vẫn là ban ngày.
Bình thường trời sáng Quỷ Đánh Tường sẽ tự động biến mất.
Chúng tôi lại gặp ở ban ngày…
Hắn bỗng nhiên rút ra kiếm đồng từ sau lưng: “Mọi người đều đứng ở phía sau tôi!”
Tôi và Ninh Ninh vội vàng trốn ở phía sau hắn, Lý bà bà vốn đi ở phía sau, giờ phút này trên mặt lại là một vẻ xanh trắng như quỷ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook