Âm Hoàng
Quyển 1 - Chương 5-2

Edit: Đa Mộng

Beta: Trangki

“Ngại quá, quấy rầy –”

Người đàn ông tóc hơi hỗn độn, hiển nhiên là đã chạy về rất gấp nên tóc đều bị mồ hôi làm ướt nhẹp trên trán.

Qua một hồi lâu mới miễn cưỡng thuận khí, người đàn ông nhìn nhìn đồng hồ, lại nhìn nhìn ba mươi con mắt đang theo dõi hắn trong phòng hội nghị, cuối cùng mới dời tầm mắt nhìn về phía Lăng Nhất Quyền tận cùng bên trong, rất nghiêm túc hỏi: “Lăng đổng, xin hỏi có phải có chuyện gì rất quan trọng cần phân phó hay không?”

Ngồi ngay ngắn ở bên trong, hai tay chống cằm, Lăng Nhất Quyền thản nhiên nhìn y một lát sau đó mới nhẹ nhàng gõ gõ cái tách của mình: “Trà. (=..=)”

“……”

Người đàn ông trầm mặc.

“……”

Nhóm quản lý cấp cao càng trầm mặc.

Cuối cùng, người đàn ông gật gật đầu, đi qua cầm lấy cái tách của Lăng Nhất Quyền liền đi pha trà.

“Loại làm nũng kiểu trẻ con này thật khiến người ta chịu không nổi.” người đàn ông đeo kính ngoại hình đoan trang nhịn không được dùng giọng cực nhỏ nói thầm một câu. Hắn nhìn thấy rất rõ khi Lăng Nhất Quyền tiến vào đã cầm một cái tách không, lúc ấy còn tưởng rằng Lăng Nhất Quyền sẽ đi pha……

Giọng người đàn ông đeo kính rất nhỏ, hầu như là thì thầm nói ra, nhưng Lăng Nhất Quyền _ người vốn cực kỳ mẫn cảm với âm thanh lại nghe không sót một chữ.

Lăng Nhất Quyền thản nhiên liếc liếc mắt nhìn người đàn ông đeo kính, giọng điệu không hề phập phồng phun ra mấy chữ: “Khấu trừ nửa năm tiền thưởng. (=..= Amen!)”

“……”

Người đàn ông đeo kính như bị sét đánh, hai mắt thẫn thờ nhìn Lăng Nhất Quyền sau một lúc lâu, cứng đơ không nói được lời nào.

Đây là lần thứ hai hắn vì người đàn ông trung niên kia bị trừ tiền thưởng _ mi nha, thoạt nhìn chững chạc như vậy lại rõ ràng chính là tên oắt con phản nghịch!

Một lát sau, Bạch Thiên Nghiêm đem trà Sơn Tra pha xong tiến vào, đặt nhẹ ở trước mặt Lăng Nhất Quyền: “Mời dùng.”

Gật gật đầu, hương trà quen thuộc khiến hàn ý trên mặt Lăng Nhất Quyền tan bớt một ít, thản nhiên phân phó: “Nơi này không có việc của anh nữa, ra ngoài đi.”

“……” mấy quản lý cấp cao ở đây hơi đồng tình nhìn về phía người đàn ông, cơ hồ chạy về muốn ná thở lại chỉ vì một ly trà á!

Bạch Thiên Nghiêm câm lặng liếc mắt nhìn Lăng Nhất Quyền, liền im lặng đi ra ngoài.

Rồi sau đó, điều khiến nhóm cấp cao ở hiện trường cảm thấy cao hứng chính là, kế tiếp, hội nghị cư nhiên bắt đầu tiến hành thuận lợi. Lăng tổng – đại boss tuy vẫn như trước mặt không chút thay đổi, nhưng cái loại băng lãnh bén nhọn này lại không còn nữa, không chỉ hoàn thành chương trình hội nghị cùng với nghi thức ký tên hợp đồng liên quan với hiệu suất cực kỳ cao, thậm chí còn trên hợp đồng hung hăng áp bức người phụ trách bên New York kia. (đệt, bà Dược thực sủng tên Lăng này, ta mún lăng trì nó quá >”<)

Bên kia, trên hành lang màu trắng, trên đường trở về văn phòng, Bạch Thiên Nghiêm không khỏi có chút buồn bực, có phải mình lại có chỗ nào chọc cậu ta mất hứng hay không……

Lúc nãy khi ở bệnh viện, Saisite bị đưa vào phòng cấp cứu như thế nào cũng không chịu buông tay y ra, khiến cho mấy bác sĩ đều phải đến hỗ trợ, khi đó cũng là lúc nhận được điện thoại Lăng Nhất Quyền. Đối phương căn bản mặc kệ tình huống hiện tại của y, cùng với việc có thể gọi được xe hay không, cuối cùng làm hại y phải chạy về công ty cả một nửa đoạn đường.

Bất quá hoàn hảo tốc độ mình rất nhanh, lại còn có thể rút ra chút thời gian đổi bộ đồng phục công ty, không thì với một thân máu đen kia, phỏng chừng đã trực tiếp bị đuổi ra ngoài.

◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇

Thời gian qua thật nhanh, đảo mắt đã đến lúc tan tầm, dưới sự đề nghị của Bạch Thiên Nghiêm, tài xế riêng của Lăng Nhất Quyền lái xe chạy đến một siêu thị lớn nhất gần đó, Bạch Thiên Nghiêm một mình một người đi vào mua một phen.

Chờ đến khi y quay lại, Lăng Nhất Quyền ở trong xe đang xem sách tiếng Đức nhìn lướt qua mấy thứ y mua, cuối cùng chỉ chỉ mấy quả ớt chuông xanh biếc: “Tôi không thích thứ này.”

“Đừng có kén chọn.”

Bạch Thiên Nghiêm không để ý tới cậu, một bên sửa sang lại đồ đạc, một bên kêu tài xế lái xe.

Lăng Nhất Quyền trầm mặc, tiếp tục cúi đầu đọc sách.

Ở một số trường hợp nào đó, khi Bạch Thiên Nghiêm ngẫu nhiên trở nên cường thế, Lăng Nhất Quyền luôn luôn sẽ vô ý thức lựa chọn yên lặng chấp nhận. Bởi vậy đêm đó khi trên bàn cơm xuất hiện một đĩa ớt xanh xào thịt bò, cậu cũng cau mày yên lặng ăn luôn.

Này tựa hồ là một thói quen trong tiềm thức, ngay cả chính bản thân cậu cũng không ý thức được thói quen.

Cơm chiều qua đi, dọn dẹp lại phòng bếp xong, Bạch Thiên Nghiêm ôm cái rương đi tới thư phòng Lăng Nhất Quyền, bên trong có một trăm năm mươi đĩa nhạc mới nhất của Lăng Nhất Quyền, đều phải cần chính cậu kí tên. Sau đó trong buổi biểu diễn ở New York sẽ ngẫu nhiên tặng cho mấy fan có mặt tại đó.

Bất quá ở trong mắt Bạch Thiên Nghiêm xem ra, cả tám mươi ngàn fan tranh giành một trăm năm mươi đĩa nhạc này, thật sự là…… hy vọng tình huống sẽ không quá đẫm máu.

“Cần trà bánh gì không?” Đem bút ký tên màu vàng kim đưa cho Lăng Nhất Quyền, Bạch Thiên Nghiêm thấp giọng hỏi.

Lăng Nhất Quyền ngồi trên sô pha lắc đầu, chuyên tâm cúi đầu ký tên. Mà phì hồ ly (= hồ ly mập) ăn uống no đủ xong, miệt thị nhìn thoáng qua Bạch Thiên Nghiêm, sau lại dựa vào Lăng Nhất Quyền tiếp tục ngáy (=..=).

Bạch Thiên Nghiêm đứng ở một bên yên lặng nhìn, biểu tình trên mặt rất nghiêm túc mà ánh mắt lại như đang nghẹn cái gì đó, hơi hơi cong lên.

Thanh niên trước mắt, có được một mái tóc trắng tinh phảng phất như tuyết, một khuôn mặt hoàn mỹ như búp bê, nhất là ngón tay cầm bút, mảnh dài mà trơn bóng, phảng phất như ngọc dương chi thượng hạng, tư thế tiêu chuẩn càng hoàn mỹ giống như đang làm mẫu, nhưng nhìn chữ cậu …… lại giống dưa chuột bị hung hăng bẻ gãy, xấu đến mức cực kỳ khó hiểu. (*phụt*)

Tuy đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng nhìn thấy hình ảnh đối lập rõ ràng như vậy, thị giác bị đánh sâu vào vẫn khiến y có chút chịu không nổi, mấy lần muốn cười ra tiếng.

Đương nhiên, loại kí tên kỳ lạ này ở trong mắt những fan yêu thích Âm Hoàng xem ra chắc chắn là ngây ngô, cá tính, thoát tục.

Bạch Thiên Nghiêm tuyệt đối sẽ không để cho người khác biết, y đã vụng trộm bỏ thêm vào 1 đĩa lẫn trong một trăm năm mươi đĩa nhạc, y tính để nó lại cho riêng mình.

Tuy rằng cảm giác không có nhiều khả năng sẽ bị phát hiện, nhưng Bạch Thiên Nghiêm vẫn như cũ trong lúc Lăng Nhất Quyền kí tên, hỏi cậu một số vấn đề khó khăn khá lớn muốn phân tán lực chú ý của cậu.

Mà tốc độ kí tên của Lăng Nhất Quyền lại không đổi, thủy chung đều không nhanh không chậm, đồng thời cũng ngắn gọn mà chuẩn xác trả lời câu hỏi của Bạch Thiên Nghiêm, trong đó còn bao gồm những vấn đề toán học, trinh thám không thể tưởng tượng.

Hai mươi phút sau, Lăng Nhất Quyền dừng bút, chỉ chỉ đĩa thứ trăm năm mươi mốt không kí tên nói: “Dư một đĩa.”

Muội mi ấy! (1 câu chửi >”<)

Bạch Thiên Nghiêm mỉm cười, lại mỉm cười, sau đó mới ôm một rương đĩa nhạc đã ký xong đi.

Qua mười phút, y lại gõ cửa thư phòng Lăng Nhất Quyền, cầm đĩa nhạc không kí tên kia trong tay lắc lắc: “Quấy rầy, tôi vừa cẩn thận kiểm lại hai lần, chỉ có một trăm bốn mươi chín đĩa, cho nên đĩa này vẫn phải phiền toái cậu ký bổ sung.”

“……” Lăng Nhất Quyền yên lặng liếc mắt nhìn Bạch Thiên Nghiêm, một lát sau mới tiếp nhận đĩa nhạc qua ký tên.

“Dù sao cũng là đĩa cuối cùng, bên cạnh vẽ thêm trái tim đi.” Mục đích đạt thành, người đàn ông tâm tình khoái trá đến nỗi từng lỗ chân lông cũng dựng đứng lên, được một tấc lại muốn tiến một thước đưa ra đề nghị.

“……” Lăng Nhất Quyền lại yên lặng liếc mắt nhìn Bạch Thiên Nghiêm, dường như hít sâu một hơi, cư nhiên thật sự vẽ thêm vào.

“Vất vả rồi.” đôi mắt như mực của Bạch Thiên Nghiêm ẩn dấu ý cười, trong lúc nhận lại đĩa nhạc, vô tình thấy trên bàn Lăng Nhất Quyền có bản thiết kế lấy màu chàm và màu phấn trắng làm chủ đạo để phối, xem ra hẳn là bối cảnh biểu diễn và trang phục thiết kế ở New York.

Y tò mò không khỏi lại nhìn thêm một lát, trong lòng tán thưởng thiết kế hoàn mỹ, đồng thời lại lộ ra một chút thần tình tiếc nuối.

“Thế nào?”Lăng Nhất Quyền cảm thấy người đàn ông khác thường nên hỏi.

“Không có gì, chỉ là tôi đang nghĩ, nếu thêm vài nét kiểu Trung Hoa……” Mấy thiết kế này tuy rằng rất xinh đẹp, nhưng hầu như đều là phong cách hiện đại được quốc tế hóa, trong đó xen kẽ vài yếu tố huyền huyễn của phương Tây. Toàn bộ thiết kế vô luận là bối cảnh hay là trang phục đều tương đối xa hoa hoành tráng, nhưng lại thiếu một cái gì đó có thể chân chính khiến y rung động: “Ha ha…… Tôi chỉ theo yêu thích cá nhân mà tùy ý nói thôi, xin không cần để ý, mấy thiết kế này rất tuyệt, thật khiến người chờ mong.”

Y có chút hối hận vì bản thân lắm miệng.

Buổi diễn đã bắt đầu lên kế hoạch rất sớm rồi, rất nhiều thứ cũng đã sớm hoàn thành, phong cách cơ bản cũng đã được xác nhận, lúc này còn vì yêu thích cá nhân mà tùy ý phát biểu ý kiến cũng không khỏi không quá thích hợp.

Dừng một chút, Bạch Thiên Nghiêm lại nói: “Buổi tối còn phải làm việc đến khuya đi? Tôi làm cho cậu một ít thức ăn khuya nhé.” Nói xong, Bạch Thiên Nghiêm liền lấy đĩa nhạc đi ra ngoài, mà Lăng Nhất Quyền lại chuyển tầm mắt về phía bản thiết kế trên bàn.

Phì hồ ly vốn đang chợp mắt vừa nghe tới hai chữ “ăn khuya” tựa như điện xẹt nhảy dựng lên, kêu một tiếng, phóng tới Bạch Thiên Nghiêm, nháy mắt liền sống chết cắn ống quần đối phương.

“Tiểu gia hỏa, đừng làm rộn, mi phải giảm béo.” Bạch Thiên Nghiêm đứng ở trên hành lang, cúi đầu bất đắc dĩ nhìn nó. Hai ngày này ở chung, y coi như lý giải con hồ ly này, bình thường kiêu ngạo y như một công chúa, nhưng cứ thấy ăn là như một con heo.

“Ngao ngao!”

Phì hồ ly bất mãn hừ hừ, ánh mắt tròn vo kiên định nhìn thẳng y, rồi sau đó dựng người áp thí thí* của mình lên trên dép lê Bạch Thiên Nghiêm, tứ chi cùng sử dụng ôm chặt cẳng chân y. (* = cái mông, để nguyên HV cho nó zui =.,=)

Bạch Thiên Nghiêm lắc lắc chân, lại quẳng không xong, cuối cùng không thể không thỏa hiệp kéo phì hồ ly lê từng bước về phía phòng bếp.

Mười phút sau, Bạch Thiên Nghiêm đem một chén cháo hải sản thơm lựng đặt ở trước mặt Lăng Nhất Quyền, mà phì hồ ly thì vừa lòng ăn thịt thăn của nó.

“Cái kia……”

Bạch Thiên Nghiêm nhìn Lăng Nhất Quyền ngoan ngoãn ăn bữa ăn khuya, do dự một lúc, mới chần chừ nhìn cậu nói: “Giường của tôi, có mua không?”

Lăng Nhất Quyền không có lập tức trả lời, mà là im lặng húp xong từng ngụm cháo, lại uống một ngụm trà, lấy khăn tay lau miệng sạch rồi mới chậm rãi nói: “Mua.”

“Ân, vậy đại khái khi nào tới?”

“Hai tháng sau.”

“……”

“Hàng thủ công của Italia, cho nên hơi chậm một chút.” Tựa hồ cũng cảm thấy được Bạch Thiên Nghiêm rối rắm, Lăng Nhất Quyền hiếm khi giải thích thêm một câu.

“……” Bạch Thiên Nghiêm trầm mặc một lát, tận lực lộ ra mỉm cười không hề sơ hở, nói:  “Kỳ thật tôi có thể ngủ thư phòng.”

Lăng Nhất Quyền không nói chuyện, chỉ thản nhiên nhìn về phía cầu hồ ly (hồ ly tròn), người sau nháy mắt lông tóc dựng đứng, nhe răng trợn mắt hướng Bạch Thiên Nghiêm rít gào – hiển nhiên là ngoài sô pha ở phòng khách ra, cái ở thư phòng cũng là của nó. (=.,=)

Kết quả cuối cùng, Bạch Thiên Nghiêm vẫn như trước phải cùng Lăng Nhất Quyền ngủ chung một cái giường.

Tắm xong, Bạch Thiên Nghiêm không nói gì nhìn về phía thanh niên tóc trắng đang ngồi dựa trên giường xem tiểu thuyết.

Lăng Nhất Quyền thần thái trước sau như một ­­_ trầm tĩnh, đôi môi hồng nhạt hơi hơi mân lên, lông mi hơi rũ dày đậm mà trong suốt, tựa như một búp bê bằng băng xinh đẹp, đôi chân dài thẳng tắp miễn cưỡng gác lên nhau, toàn thân trên dưới chỉ đắp cái chăn tuyết trắng ở bên hông.

Vừa nghĩ tới buổi sáng tỉnh lại trong lòng người này, Bạch Thiên Nghiêm liền cảm giác lòng có chút loạn.

Người đàn ông tận lực bình tĩnh đi qua, cách một khoảng tối đa ở bên phải giường cẩn thận nằm xuống, thanh niên liền không tiếng động khép sách lại, song đồng xanh sẫm không gợn sóng nhìn qua phía y.

Cậu không nói gì, khuôn mặt xinh đẹp dưới ánh đèn màu da cam hiện lên tinh xảo như có chút hư ảo, lại tản ra một loại khí tức nguy hiểm kỳ lạ.

Bạch Thiên Nghiêm rất khẩn trương, nhưng ngoài mặt lại rất bình tĩnh, thấp giọng nói: “Muốn ngủ sao?”

Thanh niên tóc trắng gật gật đầu, đặt sách ở trên tủ đầu giường màu chàm sau đó tắt đèn bàn đi.

Nhất thời, bóng tối bao phủ cả phòng, ngoại trừ chỗ cửa sổ sát đất có ánh trăng màu bạc hơi chiếu vào, còn lại cái gì cũng nhìn không rõ.

Bạch Thiên Nghiêm lại một lần nữa xê dịch tới biên giường, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.

Đúng lúc này, thanh niên bên cạnh bỗng nhiên động, chỉ nghe thấy chăn truyền tới vài tiếng ma sát, Bạch Thiên Nghiêm còn đang nghi hoặc, lập tức liền cảm thấy một bóng người bay qua áp lên thân y, một cỗ lãnh hương nhàn nhạt riêng biệt thuộc về thanh niên tràn ngập tại chóp mũi.

“Sao…… Làm sao?”

Bạch Thiên Nghiêm sợ tới mức cả người đều cứng, nhất là khi làn da lạnh lẽo như tơ lụa kia của thanh niên chạm đến y.

“Tướng anh ngủ quá xấu, không như vậy anh sẽ đá người ta.” Trong bóng đêm thanh niên thản nhiên đáp lại một câu, cánh tay thon dài ôm eo Bạch Thiên Nghiêm tha tới giữa giường, sau khi xác nhận mình có thể hoàn toàn ngăn chặn người đàn ông, mới miễn cưỡng tựa đầu dán tại cạnh ót y, có chút mệt mỏi nhắm mắt lại.

“……”

Bạch Thiên Nghiêm không biết tướng ngủ mình như thế nào, càng không biết khi bản thân cảm xúc không ổn hoặc gặp áp lực quá lớn, tư thế ngủ sẽ cực kỳ kém mà không bị cản trở, ngày hôm qua còn đạp Lăng Nhất Quyền xuống giường, bên eo hiện tại vẫn còn bầm tím.

“Có lẽ tôi nên ngủ thư phòng, khóa tiểu hồ ly ở bên ngoài là được.”Bạch Thiên Nghiêm im lặng một lát, thanh âm hơi khàn khàn đề nghị, lập tức liền muốn đứng dậy.

“Đừng ồn…… Tôi rất mệt.” vươn tay một lần nữa ấn y xuống, thanh niên vì buồn ngủ mà giọng nói mềm mại có loại gợi cảm nói không nên lời, trong đó lại rõ ràng xen lẫn lãnh ý không vui, rồi sau đó dứt khoát đặt một chân giữa hai chân Bạch Thiên Nghiêm, khiến y rốt cuộc không thể nhúc nhích.

Dù có muốn như vậy, mi cũng phải mặc cái áo ngủ a _ Bạch Thiên Nghiêm câm nín nhìn trần nhà, cơ hồ muốn chảy lệ.

Bóng tối khiến giác quan của con người trở nên dị thường mẫn cảm, hô hấp bình tĩnh của thanh niên nhẹ nhàng lướt qua làn da Bạch Thiên Nghiêm, giống như lông chim, gãi đến máu Bạch Thiên Nghiêm chảy cuồn cuộn.

Một lát sau, Bạch Thiên Nghiêm tưởng rằng thanh niên đã ngủ, bỗng nhiên thanh niên lại yếu ớt nói một câu, đôi môi ướt át còn nhẹ nhàng đụng phải xương quai xanh Bạch Thiên Nghiêm: “Tim anh đập nhanh thật.”

“……” Bạch Thiên Nghiêm không biết nên trả lời như thế nào, chỉ là nghĩ: Loại tình huống này, thêm nhiệt độ cơ thể này, này quả thực không có biện pháp ngủ mà……

Chiều nay, Lăng Nhất Quyền muốn mở một hội nghị cực kỳ quan trọng ở công ty, rất có khả năng tối cũng không thể trở về, vì thế đã sai lái xe đưa Bạch Thiên Nghiêm về nhà trước, dặn y nhớ rõ chuẩn bị bữa ăn cho phì hồ ly.

Mà ngay lúc người đàn ông đem một tô thịt bò nóng hầm hập đưa cho hồ ly đang không ngừng quay cuồng trên mặt đất đòi thịt kia và tính toán quay lại công ty nhìn xem Lăng Nhất Quyền thì nhận được một cuộc điện thoại xa lạ.

“Xin chào, xin hỏi là Bạch Thiên Nghiêm tiên sinh phải không?” trong điện thoại là một giọng nữ ngọt ngào.

“Là tôi, xin hỏi cô là?”

“Rất xin lỗi đã quấy rầy ngài, tôi là Lật Sa – trợ lý của tiên sinh Saisite, vì tình hình Saisite không tốt lắm, cho nên rất hy vọng ngài có thể đến bệnh viện thăm cậu ấy.”

Bạch Thiên Nghiêm nhíu mày, y không tính là người trì độn, từ thái độ của Lăng Nhất Quyền có thể rõ ràng nhìn ra, cậu không hy vọng nhìn thấy mình và Saisite lại có quan hệ gì, tuy rằng y cũng không xác định được nguyên nhân.

Dừng một lát, y mới nói: “Thật xin lỗi, tôi không có thời gian.”

“Cậu ấy không ăn thứ gì cả, tôi thật sự rất lo lắng.”

“Truyền dịch, cậu ta sẽ không chết được.” ở phương diện nào đó, có thể nói Bạch Thiên Nghiêm là một người khá lạnh lùng, ngoại trừ đối với Lăng Nhất Quyền ra.

“……” có lẽ Lật Sa đã bị thái độ lạnh lùng của Bạch Thiên Nghiêm khiến cho hơi phát mộng nói không nên lời, phải biết rằng lấy mị lực giết cả nam lẫn nữ này của Saisite, chưa từng có người trực tiếp tỏ vẻ bài xích như thế. Nhưng cô vẫn như trước thuyết phục: “Tôi biết như vậy rất phiền ngài, nhưng xin nghĩ tình cậu ấy một mình ở tại đất nước xa lạ, lại trải qua chuyện như vậy mà đến bệnh viện thăm cậu ấy, chỉ cần một lần thôi……”

Bạch Thiên Nghiêm cúi đầu nhìn nhìn hồ ly đang gặm thịt, vừa định cự tuyệt, lại nghe đầu kia điện thoại nói tiếp: “Xe của tôi đang ở dưới lầu chờ ngài, mời ngài nhất định giúp chuyện này, xin ngài.”

Bạch Thiên Nghiêm  trầm mặc một lát, đi tới bên cửa sổ nhìn xuống, quả nhiên thấy một chiếc xe hơi màu đen đang đậu ở chỗ này, sau đó một phụ nữ tuổi còn trẻ từ trong xe đi ra, mỉm cười vẫy vẫy tay với y, đó là Lật Sa trợ lý của Saisite. Mà từ bệnh viện kia chạy tới nơi này, phải lái xe gần hai tiếng.

“……”

Hai giờ sau, Bạch Thiên Nghiêm  cùng Lật Sa đến bệnh viện Nhân Dân mà Saisite đang nằm, nghênh diện mà đến là mùi thuốc khử trùng khiến Bạch Thiên Nghiêm  vô ý thức nhíu nhíu mày.

Đúng lúc này, Lật Sa nhận được một cuộc điện thoại khẩn cấp, đầu kia điện thoại yêu cầu cô lập tức chạy về công ty xử lý một việc. Cuối cùng Lật Sa chỉ có thể xin lỗi bảo Bạch Thiên Nghiêm tự đi lên lầu 6 phòng bệnh 619 hỏi thăm Saisite.

Người đàn ông rất nhanh đã đi tới khu đặc biệt lầu 6, nơi này đều là phòng bệnh đơn dành cho người đặc biệt, mỗi một phòng đều có bốn hộ sĩ thay phiên quản lý trong 24 giờ, mà trước cửa phòng bệnh Saisite còn có hai vệ sĩ người da đen mặc tây trang màu đen.

Nói xong ý đồ đến, rất nhanh Bạch Thiên Nghiêm được phê chuẩn tiến vào phòng bệnh.

Trong phòng bệnh rất yên ắng, mà khi vừa thấy rõ tình huống bên trong, cả người Bạch Thiên Nghiêm lại cương ngay tại chỗ, vô số hàn khí nhắm thẳng vào từng lỗ chân lông của y.

Chỉ thấy trên giường bệnh trắng noãn, Saisite dáng người cao gầy đang im lặng nằm ở chỗ đó, trên mặt đắp một mảnh khăn trắng không hề có sinh khí……

“……” Bạch Thiên Nghiêm cương ngạnh mím môi, lẳng lặng nhìn một lát, bỗng nhiên đi qua, một phen kéo miếng vải trắng trên mặt Saisite. Nháy mắt một khuôn mặt tuấn mỹ liền xuất hiện ngay trước mắt, đôi mắt đang mở to.

“Như vậy vui lắm sao?”Bạch Thiên Nghiêm không vui cau mày, trầm giọng chất vấn.

“Anh đến rồi sao?” Saisite sắc mặt tái nhợt kinh hỉ nhìn Bạch Thiên Nghiêm, cố hết sức muốn ngồi dậy, lại phát hiện căn bản làm không được, đành phải có chút vô tội trả lời: “Đèn sáng quá, tôi ngủ không được……”

“Cậu có thể tắt đèn.”

“Nếu như vậy, anh không phải sẽ cho là tôi đã nghỉ ngơi, rồi sau đó trực tiếp rời đi sao?” Nói xong, người mẫu nào đó ngữ khí cư nhiên mang theo một chút ủy khuất, cẩn thận kéo kéo góc áo Bạch Thiên Nghiêm: “Bụng tôi rất đói…… (=..= iêm ý thích làm nũng)”

Bạch Thiên Nghiêm không nói gì liếc mắt nhìn cậu, thái độ biến hóa của Saisite thật sự quá lớn, y có chút không thể thích ứng kịp. Rồi sau đó mới lấy ra cháo thịt mang tới, múc một chén nhỏ: “Chỉ có cháo.”

“Là anh làm đi? Thơm quá.” Saisite ngửi ngửi, nói năng tựa hồ rất cao hứng, phảng phất như chú cún to lớn đang vẫy vẫy cái đuôi.

“Không, tùy tiện mua bên đường. (=..= đệt)” Bạch Thiên Nghiêm ngồi ở biên giường một bên tùy ý đáp, một bên giúp cậu ấn xuống cái nút nâng giường lên. Ngoài tên tóc trắng kia ra, y còn không có rảnh đi nấu ăn cho người khác.

Ủy khuất nhìn liếc Bạch Thiên Nghiêm, Saisite không nói gì thêm, bộ dạng cứ như chỉ cần là đồ Bạch Thiên Nghiêm đem tới, cậu đều không thể cự tuyệt, cho nên cúi đầu thành thật húp, còn đánh giá: “Thật khó ăn.”

“Húp sạch.”

“…… Tại sao anh không tự mình làm cho tôi ăn chứ?” Saisite hơi mím môi, ủy khuất uống cạn cháo, nhỏ giọng hỏi.

“Chúng ta hình như không quen đi?”Bạch Thiên Nghiêm không hiểu, việc bị khấu tiền lương, y vẫn còn ghi hận.

“Một mình ở bệnh viện, không có bạn bè, rất áp lực……” Siêu mẫu cúi đầu, lông mi thật dài run nhè nhẹ, giống như chú cún bị chủ nhân ghét bỏ. Mà ngoài cửa, một mỹ nữ ngoại quốc cầm quà đến thăm hỏi lại bị bọn vệ sĩ cự tuyệt không cho vào nên thật thất vọng rời đi, hôm nay này đã là người thứ mười rồi.

“Lúc đó, tôi tưởng rằng mình chết chắc rồi…… may là anh xuất hiện, thật sự cám ơn anh…… trước đó mạo phạm, cũng rất xin lỗi, hy vọng anh có thể tha thứ tôi……”

“Đều là chuyện nhỏ, bất quá, trong lúc cậu nói mấy cái này… có thể đừng ôm như vậy được không?” Bạch Thiên Nghiêm  mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm cái tay to nào đó ở bên hông (=..= mún dê thúc hả?), thản nhiên nói.

“Đừng keo kiệt như vậy…… Mùi trên người anh thật dễ ngửi.” Tựa đầu vào gáy Bạch Thiên Nghiêm, Saisite hít một hơi thật sâu, vì bị cái mùi thuốc khử trùng ép buộc nhiều rồi nên nháy mắt cậu phảng phất như được thả lỏng trở nên lười biếng,  “Chỉ một chút thôi……”

“Tôi phải đi về.”

“Anh mới tới chưa được nửa tiếng…… bồi tôi nói chuyện thêm lát nữa đi.”

“Cậu thực phiền.”

“Ngày mai tôi có thể ăn cơm cá tuyết không? Thêm ớt.”

“Tôi chưa nói muốn tới.”

“Không thì cơm cà ri thịt bò cũng được, nếu có canh thì các loại canh nấm nhé. ”

“……”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương