Âm Dương Tân Nương
19: Ngày 15 Tháng 6


Mọi việc cuối cùng cũng qua được một tháng, trong một tháng này tôi đều sinh hoạt bình thường cơ thể cũng không phát sinh dị tượng kì lạ.

Mọi thứ như thể một giấc mộng dài đối với tôi.
Còn về phía ông nội, ông vẫn không ngừng tìm cách hoá giải độc của Âm Dương cương thi, nhưng ngày qua tháng lại vẫn là không có kết quả gì.
Hôm nay cũng như mọi ngày ông dậy từ rất sớm lục đục pha một ấm trà đem ra sân thưởng thứ, vừa nghiên cứu cách giải độc vừa thưởng thức Thiết Quan Âm hiếm có mà Tứ thúc gửi đến.
Nói về vị Tứ thúc này ông ấy vốn là người được ông nội cứu giúp trước đó vì để trả ơn hằng năm ông ấy sẽ đều đặn gửi trà Thiết Quan Âm đến, mỗi một túi trà đều là loại thượng hạng có một không hai.
Tôi kéo ghế tre bên cạnh ông rồi từ từ ngồi xuống, hớp một ngụm trà quả thật rất ngon, trà vừa qua khỏi cổ liền để lại mùi thơm kì lạ.

Ông nội liếc nhìn tôi một cái rồi lặng lẽ đặt tách trà xuống:" Sở Lăng mấy hôm nay trong người con có gì khó chịu không?"
Tôi lắc đầu đáp lại:" mọi thứ đều ổn, con cũng không cảm thấy trong người có gì đặc biệt"
Ông nội gật đầu hớp một ngụm trà:" không sao thì tốt, ta nhất định sẽ tìm cách cứu con"
Tôi cười khổ một cái, nói cho cùng thời gian cũng qua một tháng những cách có thể làm cũng đã làm nhưng điều vô tác dụng với tôi.


Nếu như không thể cứu chữa tôi sẽ đồng quy môn tận cùng Bán Quỷ trong người để hắn hoàn toàn không thể hại ai cả.
Trầm ngâm hồi lâu ông nội liền quay sang hỏi tôi:" hôm nay là ngày mấy"
Tôi âm thầm tính nhẩm trong bụng rồi trả lời:" là ngày 15 ạ"
Ông nội vừa nghe tôi trả lời liền suy tư hồi lâu, sau đó lẩm bẩm một mình:" ngày 15 tháng trước Sở Lăng vẫn bình thường, không biết tháng này sao nữa"
Ông đưa cho tôi một lá bùa vẽ bằng chu sa rồi căn dặn rất kĩ:" cháu phải nhớ hôm nay tuyệt đối không được đi đâu cả"
Tôi đón lấy lá bùa nhẹ nhàng nói với ông:" con vẫn rất ít khi ra ngoài ông cứ yên tâm"
Ông nội thở dài một tiếng sau đó đứng dậy đốt ba nén nhang thắp lên bàn thờ tổ tiên:" hi vọng đứa trẻ này được bình an vô sự "
Tôi ngẫn người nhìn ông nội thật lâu, trong lòng cứ dấy lên một nổi lo sợ, tôi sợ một ngày hoàn toàn biến thành Quỷ vậy thì liệu tôi có còn ý thức để bảo vệ ông hay không? ông đã làm việc vất vả cả đời cho đến bây giờ vẫn nhọc lòng vì đứa cháu như tôi.
Tôi ngồi đó thẫn thờ rất lâu đến khi bị tiếng gọi của ông làm giật mình:" Sở Lăng, trong người cháu có gì khó chịu à"
Lúc này tôi như thể bộc phát hết nổi lo sợ mà ôm chằm lấy ông:" Ông nội, con là đứa cháu bất hiếu, chưa bao giờ đền đáp được công ơn nuôi dưỡng của ông, con chỉ toàn làm cho ông phải lo lắng, xin lỗi!"
Ông nội vỗ vỗ vai tôi hiền từ nói:" Khờ quá! Cha mẹ con mất sớm ta là người thân duy nhất của con không lo cho con thì lo cho ai"
Tôi như đứa trẻ vỡ oà trong vòng tay của ông nội.
Ông đỡ tôi ngồi xuống rồi dịu dàng nói:" lát nữa ông sẽ đi mua một chút đồ, con ở nhà tuyệt đối không được đi đâu hết"
Tôi gật đầu.
Sau khi ông nội đi được nữa canh giờ, tôi bất đầu cảm giác có gì đó không đúng, cơ thể tôi lúc này ngứa ngáy khó chịu như thể có hàng trăm con kiến bò quanh trong đó vậy.

Tôi dùng hết sức để gãi ngứa nhưng vẫn không thể nào thoả mãn đến một lúc sau tôi gần như ngã quỵ trước giường bởi vì đầu tôi cực kì đau đớn như có người cầm một cái dùi lớn từng đợt từng đợt khấy thẳng vào huyệt thái dương của tôi vậy.

Tôi lăn lộn ra đất không thể nào chịu được nổi đau thấu da thịt này.

Lúc này ngoài của có vô số tiếng động như thể có một bàn tay đang cào cấu vào thành gỗ trước nhà, tiếng cào ngày một lớn dần kéo theo sau đó là một loạt thanh âm kì lạ, vừa giống tiếng kéo đàn tỳ bà vừa giống tiếng hát hí kịch.


Nhưng vì tạp âm quá lớn và đầu tôi cũng đang đau nên không có cách nào phân biệt được.
Tôi vừa đau đớn vừa sợ hãi giờ phút này gần như đã hoàn toàn tuyệt vọng, tôi nghĩ bản thân chắc sắp phải biến thành Quỷ Hồn, tôi sắp phải đối mặt với ông nội như thế nào đây? Trong lòng tôi hàng vạn lần gọi ông nội nhưng miệng vẫn là không mở được.
Mồ hôi trên người tôi đổ như xối nước nhưng giờ là mùa hạ dù có nóng cỡ nào cũng không thể đổ mồ hôi đến vậy, nhiệt độ cơ thể tôi cứ thế thay đổi liên tục cứ tiếp tục như vậy tôi e là mình không chống cự được mất.
Vào thời khắc tôi gần như sắp gục ngã phía trước mặt lại xuất hiện một người mặc giá y, cô ấy đưa bàn tay trắng nõn về phía tôi với ngụ ý là đỡ tôi dậy nhưng tôi vừa đưa tay chưa kịp chạm đã bị tiếng gọi của ông làm cho giật mình:" Sở Lăng, con làm sao vậy?"
Ông nội cuối cũng cũng đã trở về.
Ông dìu tôi ngồi lại trên giường lúc này tôi không khỏi phát run bởi nhiệt độ trong cơ thể tôi từ rất nóng lại chuyển sang lạnh cống như thể đang ở giữa trời đông rét buốt vậy.

Ông nhìn tôi một lượt rồi hốt hoảng nói:" Mắt của con ...Sở Lăng dù có đau đớn cỡ nào cũng không được mất đi ý chí muốn sống, con có nghe lời ta nói không?"
Thời khắc này đến sức lực mở miệng tôi còn không có chỉ cố gắng nhắm mắt rồi lại mở mắt tỏ vẻ đồng ý.

Ông nội một tay cầm chu sa tay còn lại cầm một tượng Chung Quỳ lão nhân trong miệng còn lẩm bẩm gì đó mà tôi không thể nghe rõ.
Quái lạ sau khi ông nội đọc xong trong người tôi lại cảm thấy có một luồng khí lạ chạy từ đỉnh đầu đến lòng bàn chân, luồng khí đó chạy đến đâu tôi càng cảm thấy đau đớn đến đó.

Đau đến nổi như muốn chết đi sống lại tôi không kèm nén được cảm xúc mà hét lên một tiếng trước khi hoàn toàn ngất xỉu.
Sau khi tỉnh lại ông nội vẫn ngồi bên cạnh giờ chăm sóc cho tôi, vừa thấy tôi mở mắt ông liền vội vàng đỡ tôi dậy:" trong người con còn khó chịu chỗ nào không?"
Tôi miễn cưỡng lắc đầu nhưng vẫn là không thể nói chuyện nổi.

Ông nội nói tiếp:" hôm nay là ngày đầu tiên con bị Bán Quỷ nhập thể nếu ta không về kịp e là nó đã nuốt chửng con"
Nghe đến đây như thể có một luồng điện từ chân xông thẳng vào đại não của tôi, khiến bản thân tôi không khỏi rùng mình một cái.

Ban đầu tôi chỉ nghĩ Bán Quỷ này có phát tác cũng chỉ là một việc cỏn con không đáng lo ngại mà ngày hôm nay trải qua sinh tử như vậy tôi mới hoàn toàn nhận ra sự lợi hại của nó.
Tôi gắng gượng nói với ông:" trong lúc con đau đớn nhất có một cô gái mặc giá y đứng trước mặt còn đưa hai tay như muốn đỡ con đứng dậy"
Ai mà ngờ vừa nói tới đây ông nội như phát tiết hét lên một tiếng rõ to:" không được"
Tôi giật mình hỏi lại:" sao vậy ông?"
Ông nội nhìn tôi một cái rồi nói tiếp:" có thể cô gái đó là quỷ hồn muốn bắt con đi, nếu lần sau phát tác tuyệt đối không được đi theo bất cứ ai"
Tôi gật đầu đồng ý với ông.
Ông nội nhẹ nhàng đắp chăn cho tôi sau đó không ngừng an ủi:" đợi con khoẻ hẳn chúng ta đi tìm Tứ Thúc của con xem nó còn cách nào khác không"
Nghe tới đây tôi có chút ngạc nhiên bởi Tứ Thúc này từ đầu đến cuối là một đạo gia ở ẩn trong núi, về việc ma quỷ thì có cách gì chứ nhưng dù sao đây cũng là tia hi vọng của cùng của tôi và ông nên tôi cũng không đành dập tắt nó.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương