[Âm Dương Sư Đồng Nhân][Cẩu Cáo] Độ Ta
-
Chương 7
1
Non sông 8,800 dặm, phàm trần 440 kỵ.
Nay kỵ trúng độc.
- --------------------
Lúc ta và sư phụ tới Thiên viện, sư tỷ về trước chúng ta một lúc, lúc này đang túm dây xích Yêu Hồ không buông, hai bên đều đang đỏ mặt giằng co, trong con ngươi của sư tỷ lấp lánh nước mắt
- Sư phụ bị thương có phải có liên quan tới ngươi không?
Mà hồ ly hoàn toàn chẳng hiểu gì thì đang kéo chặt vạt áo mình, bộ dạng giống như trai nhà lành sợ bị người làm nhục: "Đã nói là ngươi còn nhỏ quá, tiểu sinh không có hứng thú với trẻ nít đâu"
Ta ho nhẹ một tiếng, cẩn thận đẩy xe lăn vào trong phòng.
Sư tỷ thấy sư phụ tới, lúc này mới tạm thời buông tha Yêu Hồ, vội vã tới giúp, nhẹ giọng hỏi: "Sư phụ, người thấy đỡ hơn chút nào không?"
Hồ ly thấy sư phụ đang tựa trên xe lăn nhắm mắt không nói, cũng từ dưới đất đứng dậy tới gần, sợi xích theo bước đi của y cũng vang lên những tiếng lanh canh, y đứng bên xe lăn nhìn trái nhìn phải sư phụ, nghiêm mặt nói: "Làm sao, cuối cùng cũng tàn phế rồi?"
Sư phụ hờ hững nhấc mắt liếc Yêu Hồ, giống như vô cùng xem thường. Đáng tiếc sư phụ đang trúng độc không thể hừ ra tiếng, bất quá trong đầu ta đã tự động hiện lên dáng vẻ hừ lạnh của sư phụ.
Sau đó ta với sư tỷ thay phiên nhau kể lại toàn bộ chuyện chúng ta bị hồ yêu làm hại, sau khi sư phụ trúng độc thì toàn thân không nhúc nhích được cho Yêu Hồ nghe. Sư tỷ càng nói càng oán giận, nước mắt nước mũi tèm lem: "Nếu không phải vì ngươi, sư phụ cũng không thành như vậy. Đám hồ yêu đó nhất định là vì cứu ngươi, nên mới..."
- Chuyện này không liên quan tới tiểu sinh - Hồ ly khôi phục bộ dạng cợt nhả như trước, sờ sờ mũi ngắt lời oán giận của sư tỷ - Hơn nữa, sư phụ ngươi bị vậy là đáng đời, bình thường làm bao nhiêu chuyện xấu, không tin thì ngẩng đầu nhìn xem ông trời có bỏ qua cho kẻ nào không
- Các ngươi cùng thuộc một tộc, nếu không phải liên quan tới ngươi thì còn có thể liên quan tới ai? Theo ta thấy, chúng nó bày ra chuyện này, chỉ sợ là vì muốn tới cứu ngươi mà thôi - Sư tỷ chỉ vào Yêu Hồ, nói mỉa mai
Nghe vậy, hồ ly bung quạt cười nói: "Vậy tại sao tiểu sinh vẫn còn bị xích lại ở chỗ này?"
- Cái này... - Sư tỷ nghẹn lời
Yêu Hồ nheo mắt, tuy là đang trả lời sư tỷ, nhưng ánh mắt vẫn quan sát vẻ mặt của sư phụ
- Còn nữa, nếu hồ tộc thật sự biết tiểu sinh bị nhốt ở đây, chẳng những không bày cách tới cứu, còn tặng một lá cờ biểu dương ghi chữ "vì danh trừ hại" để cảm tạ sư phụ ngươi không biết chừng.
Sư phụ chợt mở mắt ra, trong mắt là phẫn nộ như lửa, hai người nhìn nhau một lúc, vẻ mặt Yêu Hồ chẳng hề thay đổi mà chỉ mỉm cười nhìn sư phụ
- Đại Thiên Cẩu đại nhân, tiểu sinh có nói sai chỗ nào không?
Đại Thiên Cẩu
Đây là lần thứ hai chúng ta nghe thấy Yêu Hồ gọi sư phụ bằng danh xưng này
2
Cho dù lời kia là thật hay giả, sư phụ đều không thể mở miệng trả lời.
Trong phòng nhất thời rơi vào yên lặng, trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ riêng của mình, bầu không khí không khỏi có chút xấu hổ
Ta không thể làm gì khác hơn là mở miệng giảng hòa: "Yêu Hồ, dựa vào khả năng của chúng ta thì chỉ có thể đưa sư phụ tới tìm ngươi. Một là muốn nhờ ngươi kiểm tra xem độc của sư phụ có nghiêm trọng không, có thể có cách giải không; hai là sư phụ bây giờ không nói chuyện được, ta từng nghe ngươi nói khi còn nhỏ sư phụ không cần nói gì mà ngươi vẫn hiểu suy nghĩ của sư phụ, ngươi có thể chuyển lời lại cho chúng ta xem sư phụ có gì phân phó không?"
Yêu Hồ cũng chẳng bị đả động, như tiểu nhân đắc chí kiêu ngạo nói: "Lần này lại tin chuyện xưa rồi sao? Tiểu sinh không phải yêu quái dễ dãi không có lập trường như thế"
- Ba xâu mứt quả - Ta ra điều kiện
- Đã nói tiểu sinh không phải yêu quái nông cạn mà
- Năm xâu mứt quả
- Với tiểu sinh mà nói thì mứt quả chỉ là vật ngoài thân
- Mười xâu
- Thành giao!
Giao dịch xong xuôi, Yêu Hồ nhấc ngón tay trắng nõn tinh tế từ cổ tay áo rộng thùng thình đặt trên cổ tay sư phụ để bắt mạch
Sư phụ nhếch môi, sắc mặt không tốt lắm.
- --cũng không biết là vì độc phát hay bị chọc tức vì bản thân chỉ đáng giá mười xâu mứt quả
3
Hồ ly trầm ngâm bắt mạch trong chốc lát: "Các ngươi nén bi thương, tiểu sinh đã cố hết sức rồi"
- Sao? - Nghe xong lời Yêu Hồ nói, hai đầu gối sư tỷ mềm nhũn khụy xuống trên mặt đất - Sao lại thế...
Tin này tới quá mức đột ngột, là sư phụ thu nhận hai đứa không nơi nương tựa chúng ta làm đệ tử, cho chúng ta nơi ăn chốn ở, với ta và sư tỷ mà nói, sư phụ không chỉ là thầy, càng giống như cha như huynh của chúng ta vậy
Viền mắt ta cay cay, cố nén bi thương hỏi: "Đại khái là lúc nào?"
Hồ ly suy nghĩ nói:"Ừm...chắc là sáng mai"
Vừa dứt lời, sư tỷ liền bám trên đầu gối sư phụ mà gào khóc, khiến một góc lớn y phục của sư phụ thấm ướt nước mắt
- Ô kìa, nó khóc cái gì vậy? - Yêu Hồ cầm cây quạt chọc chọc ta, không hiểu hỏi.
- Sư phụ sắp chết, sư tỷ có thể không đau lòng sao? - Nói được một đoạn, ta cũng dần khóc nức nở theo, nói không nên lời nữa.
Hồ ly ngạc nhiên: "Ai bảo sư phụ các ngươi sắp chết?"
- Không phải ngươi nói tới sáng mai là sư phụ đi sao? - Sư tỷ khóc đến không thở nổi.
- Ý của tiểu sinh là tới sáng mai độc của sư phụ các ngươi sẽ tự được giải. Độc kia có lẽ có thể lấy mạng của phàm nhân, nhưng đối với tên sư phụ di họa nghìn năm này của các ngươi thì căn bản chả là cái gì hết
Dứt lời, sư tỷ đang khóc hăng say nấc một cái, ngừng khóc. Nước mắt trên mặt còn chưa khô, nàng ho nhẹ một tiếng:
- Chúng ta cứ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì đi
Ta liếc trộm sư phụ, sắc mặt so với vừa nãy còn tệ hơn một chút
Dù vậy, ta cũng sẽ không thừa nhận là do sư phụ bị chúng ta chọc tức đâu.
4
- Ngươi cố ý gạt chúng ta - Ta chỉ trích.
Yêu hồ buồn cười: "Chẳng lẽ không phải do các ngươi tự hăng say khóc hay sao?"
- Nếu không phải do câu nén bi thương kia của ngươi, chúng ta sẽ hiểu lầm sao! - Sư tỷ đứng dậy từ dưới đất, đang bận lau nước mắt.
- Lúc tiểu sinh đọc tiểu thuyết thấy người ta nói câu đó rất phong độ, muốn nhân cơ hội này nói một lần thôi - Yêu Hồ tỏ vẻ "Do các ngươi ngốc thì có thể trách ai"
- Ngươi-- - Sư tỷ còn muốn cãi cọ với Yêu Hồ, lại bị ta ngăn lại
Ta biết rõ đấu võ mồm với hồ ly này sẽ không có cửa thắng được, nên thay vì lãng phí thời gian, không bằng hỏi sư phụ muốn nói gì trước
- Thôi đi thôi đi, sư phụ có gì muốn truyền đạt lại không?
- Ngươi có gì muốn nói? - Yêu Hồ bước tới, như cười như không nhìn sư phụ
Chỉ vài giây sau, hồ ly lại chuyển sang nhìn ta, giả vờ cao thâm nói: "Sư phụ ngươi bảo ngươi mua thêm cho tiểu sinh hai mươi xâu mứt quả, tiện thể nói luôn thực ra ngươi là con ruột của hắn"
Đúng là truyện cười nhạt nhẽo, ta không có ngốc: "Ngươi còn không đứng đắn, ta sẽ không cho ngươi mười xâu mứt quả nữa"
- Tiểu sinh trước giờ rất là đứng đắn - Yêu Hồ cười yếu ớt - Sư phụ ngươi nói đã canh ba, cho các ngươi về phòng nghỉ ngơi
- Sư phụ thì sao? - Sư tỷ hỏi.
- Sư phụ ngươi... còn chuyện cần nói với tiểu sinh, tối nay sẽ ở lại nơi này
5
Cuối đông đầu xuân, đúng vào thời điểm tháng giêng tuyết tan, hơi lạnh thấu xương khiến người run lẩy bẩy, trăng treo đầu cành, đêm khuya sương dày. Bóng cây đan xen trong thiên viện, hai bóng người run lẩy bẩy núp bên ngoài phòng
Không cần hoài nghi, chính là sư tỷ và ta.
Đối với chuyện nghe trộm, ta và sư tỷ đã khá có kinh nghiệm, len lén mở một cái khe nhỏ ở cửa phòng, theo dõi nhất cử nhất động trong phòng. Hai người bên trong, một người mặt lạnh như băng, dù ngồi trên xe lăn cũng không giảm khí thế, người kia đang đứng tựa vào tường, phong thần tuấn lãng, đuôi mắt đỏ tươi
Chỉ là sư phụ bây giờ không thể nói, hai người giao lưu trong nội tâm, trong phòng chỉ có mình giọng của Yêu Hồ, khiến người ta nghe mà chẳng hiểu gì, chỉ đành than thở đầu năm nay đi nghe trộm cũng cần biết đọc suy nghĩ nữa.
"Đại nhân có gì phải tức giận, câu nói kia của tiểu sinh cũng không tính là sai hoàn toàn"
"Tiểu sinh bị nhốt ở đây nhiều ngày như vậy, đại nhân thật sự không định hỏi vì sao lại đến nhân giới, vì sao lại bị thương sao?"
"Không sai"
"Tiểu sinh đoán rằng bí bảo nằm trong tay yêu quái đả thương ta... nghĩ tới chuyện hôm nay, muốn trách cũng chỉ có thể trách đại nhân xui xẻo. Bí bảo của hồ tộc bị mất trộm đã lâu, tất cả người trong tộc đều bị phái đi tìm kiếm, hai con hồ ly tới nhân giới nhận ra đại nhân, bày kế muốn thăm dò xem bí bảo có ở chỗ này hay không?"
"Đáng tiếc, bọn chúng tìm nhầm rồi. Chẳng qua là, nếu không phải trưởng lão phát ngôn bừa bãi nói người tìm được bí bảo sẽ được tôn làm hồ ly vương, bọn chúng cũng không cần dụng tâm tìm kiếm đến vậy. Ngay cả tiểu sinh, cũng bị ép tới nhân giới tìm kiếm"
"Cũng không tính là oan uổng, dù sao cũng là do tiểu sinh trông coi không nghiêm"
"Ah, lời này của đại nhân tiểu sinh không dám nhận"
Ta và sư tỷ nhìn nhau, quyết định tiếp tục nghe tiếp.
Lúc này trong phòng lại có chuyển biến, chỉ thấy Yêu Hồ đi tới chỗ xe lăn cúi người xuống
Hai người lúc này gần nhau quá mức, đôi môi gần như dán lên môi nhau, hơi thở quấn quýt, mặt mày khóe miệng của hồ ly đều mang theo ý cười, thấp giọng nói với sư phụ
Không giống sư tỷ mang ánh mắt trông mong từ ngoài cửa nhìn vào nhưng lại không hiểu Yêu Hồ đang nói gì, may là ta từng ở thư phòng học qua môi ngữ trong sách cổ
- - Hồ ly nói: "Nhìn bộ dạng lúc này của đại nhân, nếu tiểu sinh không tranh thủ làm gì đó, thì thật là quá đáng tiếc"
Non sông 8,800 dặm, phàm trần 440 kỵ.
Nay kỵ trúng độc.
- --------------------
Lúc ta và sư phụ tới Thiên viện, sư tỷ về trước chúng ta một lúc, lúc này đang túm dây xích Yêu Hồ không buông, hai bên đều đang đỏ mặt giằng co, trong con ngươi của sư tỷ lấp lánh nước mắt
- Sư phụ bị thương có phải có liên quan tới ngươi không?
Mà hồ ly hoàn toàn chẳng hiểu gì thì đang kéo chặt vạt áo mình, bộ dạng giống như trai nhà lành sợ bị người làm nhục: "Đã nói là ngươi còn nhỏ quá, tiểu sinh không có hứng thú với trẻ nít đâu"
Ta ho nhẹ một tiếng, cẩn thận đẩy xe lăn vào trong phòng.
Sư tỷ thấy sư phụ tới, lúc này mới tạm thời buông tha Yêu Hồ, vội vã tới giúp, nhẹ giọng hỏi: "Sư phụ, người thấy đỡ hơn chút nào không?"
Hồ ly thấy sư phụ đang tựa trên xe lăn nhắm mắt không nói, cũng từ dưới đất đứng dậy tới gần, sợi xích theo bước đi của y cũng vang lên những tiếng lanh canh, y đứng bên xe lăn nhìn trái nhìn phải sư phụ, nghiêm mặt nói: "Làm sao, cuối cùng cũng tàn phế rồi?"
Sư phụ hờ hững nhấc mắt liếc Yêu Hồ, giống như vô cùng xem thường. Đáng tiếc sư phụ đang trúng độc không thể hừ ra tiếng, bất quá trong đầu ta đã tự động hiện lên dáng vẻ hừ lạnh của sư phụ.
Sau đó ta với sư tỷ thay phiên nhau kể lại toàn bộ chuyện chúng ta bị hồ yêu làm hại, sau khi sư phụ trúng độc thì toàn thân không nhúc nhích được cho Yêu Hồ nghe. Sư tỷ càng nói càng oán giận, nước mắt nước mũi tèm lem: "Nếu không phải vì ngươi, sư phụ cũng không thành như vậy. Đám hồ yêu đó nhất định là vì cứu ngươi, nên mới..."
- Chuyện này không liên quan tới tiểu sinh - Hồ ly khôi phục bộ dạng cợt nhả như trước, sờ sờ mũi ngắt lời oán giận của sư tỷ - Hơn nữa, sư phụ ngươi bị vậy là đáng đời, bình thường làm bao nhiêu chuyện xấu, không tin thì ngẩng đầu nhìn xem ông trời có bỏ qua cho kẻ nào không
- Các ngươi cùng thuộc một tộc, nếu không phải liên quan tới ngươi thì còn có thể liên quan tới ai? Theo ta thấy, chúng nó bày ra chuyện này, chỉ sợ là vì muốn tới cứu ngươi mà thôi - Sư tỷ chỉ vào Yêu Hồ, nói mỉa mai
Nghe vậy, hồ ly bung quạt cười nói: "Vậy tại sao tiểu sinh vẫn còn bị xích lại ở chỗ này?"
- Cái này... - Sư tỷ nghẹn lời
Yêu Hồ nheo mắt, tuy là đang trả lời sư tỷ, nhưng ánh mắt vẫn quan sát vẻ mặt của sư phụ
- Còn nữa, nếu hồ tộc thật sự biết tiểu sinh bị nhốt ở đây, chẳng những không bày cách tới cứu, còn tặng một lá cờ biểu dương ghi chữ "vì danh trừ hại" để cảm tạ sư phụ ngươi không biết chừng.
Sư phụ chợt mở mắt ra, trong mắt là phẫn nộ như lửa, hai người nhìn nhau một lúc, vẻ mặt Yêu Hồ chẳng hề thay đổi mà chỉ mỉm cười nhìn sư phụ
- Đại Thiên Cẩu đại nhân, tiểu sinh có nói sai chỗ nào không?
Đại Thiên Cẩu
Đây là lần thứ hai chúng ta nghe thấy Yêu Hồ gọi sư phụ bằng danh xưng này
2
Cho dù lời kia là thật hay giả, sư phụ đều không thể mở miệng trả lời.
Trong phòng nhất thời rơi vào yên lặng, trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ riêng của mình, bầu không khí không khỏi có chút xấu hổ
Ta không thể làm gì khác hơn là mở miệng giảng hòa: "Yêu Hồ, dựa vào khả năng của chúng ta thì chỉ có thể đưa sư phụ tới tìm ngươi. Một là muốn nhờ ngươi kiểm tra xem độc của sư phụ có nghiêm trọng không, có thể có cách giải không; hai là sư phụ bây giờ không nói chuyện được, ta từng nghe ngươi nói khi còn nhỏ sư phụ không cần nói gì mà ngươi vẫn hiểu suy nghĩ của sư phụ, ngươi có thể chuyển lời lại cho chúng ta xem sư phụ có gì phân phó không?"
Yêu Hồ cũng chẳng bị đả động, như tiểu nhân đắc chí kiêu ngạo nói: "Lần này lại tin chuyện xưa rồi sao? Tiểu sinh không phải yêu quái dễ dãi không có lập trường như thế"
- Ba xâu mứt quả - Ta ra điều kiện
- Đã nói tiểu sinh không phải yêu quái nông cạn mà
- Năm xâu mứt quả
- Với tiểu sinh mà nói thì mứt quả chỉ là vật ngoài thân
- Mười xâu
- Thành giao!
Giao dịch xong xuôi, Yêu Hồ nhấc ngón tay trắng nõn tinh tế từ cổ tay áo rộng thùng thình đặt trên cổ tay sư phụ để bắt mạch
Sư phụ nhếch môi, sắc mặt không tốt lắm.
- --cũng không biết là vì độc phát hay bị chọc tức vì bản thân chỉ đáng giá mười xâu mứt quả
3
Hồ ly trầm ngâm bắt mạch trong chốc lát: "Các ngươi nén bi thương, tiểu sinh đã cố hết sức rồi"
- Sao? - Nghe xong lời Yêu Hồ nói, hai đầu gối sư tỷ mềm nhũn khụy xuống trên mặt đất - Sao lại thế...
Tin này tới quá mức đột ngột, là sư phụ thu nhận hai đứa không nơi nương tựa chúng ta làm đệ tử, cho chúng ta nơi ăn chốn ở, với ta và sư tỷ mà nói, sư phụ không chỉ là thầy, càng giống như cha như huynh của chúng ta vậy
Viền mắt ta cay cay, cố nén bi thương hỏi: "Đại khái là lúc nào?"
Hồ ly suy nghĩ nói:"Ừm...chắc là sáng mai"
Vừa dứt lời, sư tỷ liền bám trên đầu gối sư phụ mà gào khóc, khiến một góc lớn y phục của sư phụ thấm ướt nước mắt
- Ô kìa, nó khóc cái gì vậy? - Yêu Hồ cầm cây quạt chọc chọc ta, không hiểu hỏi.
- Sư phụ sắp chết, sư tỷ có thể không đau lòng sao? - Nói được một đoạn, ta cũng dần khóc nức nở theo, nói không nên lời nữa.
Hồ ly ngạc nhiên: "Ai bảo sư phụ các ngươi sắp chết?"
- Không phải ngươi nói tới sáng mai là sư phụ đi sao? - Sư tỷ khóc đến không thở nổi.
- Ý của tiểu sinh là tới sáng mai độc của sư phụ các ngươi sẽ tự được giải. Độc kia có lẽ có thể lấy mạng của phàm nhân, nhưng đối với tên sư phụ di họa nghìn năm này của các ngươi thì căn bản chả là cái gì hết
Dứt lời, sư tỷ đang khóc hăng say nấc một cái, ngừng khóc. Nước mắt trên mặt còn chưa khô, nàng ho nhẹ một tiếng:
- Chúng ta cứ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì đi
Ta liếc trộm sư phụ, sắc mặt so với vừa nãy còn tệ hơn một chút
Dù vậy, ta cũng sẽ không thừa nhận là do sư phụ bị chúng ta chọc tức đâu.
4
- Ngươi cố ý gạt chúng ta - Ta chỉ trích.
Yêu hồ buồn cười: "Chẳng lẽ không phải do các ngươi tự hăng say khóc hay sao?"
- Nếu không phải do câu nén bi thương kia của ngươi, chúng ta sẽ hiểu lầm sao! - Sư tỷ đứng dậy từ dưới đất, đang bận lau nước mắt.
- Lúc tiểu sinh đọc tiểu thuyết thấy người ta nói câu đó rất phong độ, muốn nhân cơ hội này nói một lần thôi - Yêu Hồ tỏ vẻ "Do các ngươi ngốc thì có thể trách ai"
- Ngươi-- - Sư tỷ còn muốn cãi cọ với Yêu Hồ, lại bị ta ngăn lại
Ta biết rõ đấu võ mồm với hồ ly này sẽ không có cửa thắng được, nên thay vì lãng phí thời gian, không bằng hỏi sư phụ muốn nói gì trước
- Thôi đi thôi đi, sư phụ có gì muốn truyền đạt lại không?
- Ngươi có gì muốn nói? - Yêu Hồ bước tới, như cười như không nhìn sư phụ
Chỉ vài giây sau, hồ ly lại chuyển sang nhìn ta, giả vờ cao thâm nói: "Sư phụ ngươi bảo ngươi mua thêm cho tiểu sinh hai mươi xâu mứt quả, tiện thể nói luôn thực ra ngươi là con ruột của hắn"
Đúng là truyện cười nhạt nhẽo, ta không có ngốc: "Ngươi còn không đứng đắn, ta sẽ không cho ngươi mười xâu mứt quả nữa"
- Tiểu sinh trước giờ rất là đứng đắn - Yêu Hồ cười yếu ớt - Sư phụ ngươi nói đã canh ba, cho các ngươi về phòng nghỉ ngơi
- Sư phụ thì sao? - Sư tỷ hỏi.
- Sư phụ ngươi... còn chuyện cần nói với tiểu sinh, tối nay sẽ ở lại nơi này
5
Cuối đông đầu xuân, đúng vào thời điểm tháng giêng tuyết tan, hơi lạnh thấu xương khiến người run lẩy bẩy, trăng treo đầu cành, đêm khuya sương dày. Bóng cây đan xen trong thiên viện, hai bóng người run lẩy bẩy núp bên ngoài phòng
Không cần hoài nghi, chính là sư tỷ và ta.
Đối với chuyện nghe trộm, ta và sư tỷ đã khá có kinh nghiệm, len lén mở một cái khe nhỏ ở cửa phòng, theo dõi nhất cử nhất động trong phòng. Hai người bên trong, một người mặt lạnh như băng, dù ngồi trên xe lăn cũng không giảm khí thế, người kia đang đứng tựa vào tường, phong thần tuấn lãng, đuôi mắt đỏ tươi
Chỉ là sư phụ bây giờ không thể nói, hai người giao lưu trong nội tâm, trong phòng chỉ có mình giọng của Yêu Hồ, khiến người ta nghe mà chẳng hiểu gì, chỉ đành than thở đầu năm nay đi nghe trộm cũng cần biết đọc suy nghĩ nữa.
"Đại nhân có gì phải tức giận, câu nói kia của tiểu sinh cũng không tính là sai hoàn toàn"
"Tiểu sinh bị nhốt ở đây nhiều ngày như vậy, đại nhân thật sự không định hỏi vì sao lại đến nhân giới, vì sao lại bị thương sao?"
"Không sai"
"Tiểu sinh đoán rằng bí bảo nằm trong tay yêu quái đả thương ta... nghĩ tới chuyện hôm nay, muốn trách cũng chỉ có thể trách đại nhân xui xẻo. Bí bảo của hồ tộc bị mất trộm đã lâu, tất cả người trong tộc đều bị phái đi tìm kiếm, hai con hồ ly tới nhân giới nhận ra đại nhân, bày kế muốn thăm dò xem bí bảo có ở chỗ này hay không?"
"Đáng tiếc, bọn chúng tìm nhầm rồi. Chẳng qua là, nếu không phải trưởng lão phát ngôn bừa bãi nói người tìm được bí bảo sẽ được tôn làm hồ ly vương, bọn chúng cũng không cần dụng tâm tìm kiếm đến vậy. Ngay cả tiểu sinh, cũng bị ép tới nhân giới tìm kiếm"
"Cũng không tính là oan uổng, dù sao cũng là do tiểu sinh trông coi không nghiêm"
"Ah, lời này của đại nhân tiểu sinh không dám nhận"
Ta và sư tỷ nhìn nhau, quyết định tiếp tục nghe tiếp.
Lúc này trong phòng lại có chuyển biến, chỉ thấy Yêu Hồ đi tới chỗ xe lăn cúi người xuống
Hai người lúc này gần nhau quá mức, đôi môi gần như dán lên môi nhau, hơi thở quấn quýt, mặt mày khóe miệng của hồ ly đều mang theo ý cười, thấp giọng nói với sư phụ
Không giống sư tỷ mang ánh mắt trông mong từ ngoài cửa nhìn vào nhưng lại không hiểu Yêu Hồ đang nói gì, may là ta từng ở thư phòng học qua môi ngữ trong sách cổ
- - Hồ ly nói: "Nhìn bộ dạng lúc này của đại nhân, nếu tiểu sinh không tranh thủ làm gì đó, thì thật là quá đáng tiếc"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook