[Âm Dương Sư Đồng Nhân][Cẩu Cáo] Độ Ta
-
Chương 37
Đệ tam thập thất thoại
1
Non sông không thay đổi, phàm trần đã đổi.
- ----------------------------------------
Từ khi nào đã bắt đầu nhận ra?
Bản thân Yêu Hồ cũng không rõ lắm
Đại khái một ngày nọ vô tình nhớ tới phương pháp trở thành Thần mà khi còn nhỏ chị cả nói tới, y mới để ý thấy, những manh mối phục bút không dễ để ý thấy trong cuộc sống, đều có thể liên kết lại với nhau
"Yêu quái muốn trở thành thần, nhất định phải trải qua cứu khổ cứu thế, chặt đứt mọi tình cảm dục vọng"
Nếu thật sự đúng như y suy nghĩ, như vậy tất cả những gì y làm, chẳng qua chỉ là tự bảo vệ mình mà thôi.
Nói cho cùng, cái gì tình cái gì yêu, cũng là một thứ vô cùng xa xỉ, đối với tiểu hồ ly như y mà nói, có thể có được cũng đã không dễ, thực sự không nên vọng tưởng nhiều hơn
Hơn nữa chuyện cho tới lúc này, y cũng coi như đã trả được thù rồi
Nghĩ đến đây, Yêu Hồ vực dậy tinh thần, đầu tiên quét dọn sạch sẽ phòng ở kĩ càng một lần, lại lấy các dược liệu ra cẩn thận phân loại lần nữa rồi cất đi. Mà khi y làm xong tất cả, sắc trời lúc này mới gần tới hoàng hôn, lần đầu tiên y cảm thấy thời gian lại dài đằng đẵng như vậy
Vì vậy, y lại đem vài vị thuốc bề ngoài tương tự nhau trộn chung một chỗ, lại ngồi tỉ mỉ phân loại từng gốc từng gốc ra, cuối cùng cũng bần thần đến nửa đêm, một mình nằm trên giường
Trước đây y luôn chê cái giường này nhỏ, từ sau khi Đại Thiên Cẩu cố chấp đòi ở đây suy nghĩ đấy càng mãnh liệt hơn, luôn nghĩ phải đổi một cái giường lớn hơn, thế nhưng lúc này Yêu Hồ thấy mình theo thói quen chừa ra một bên giường, lại oán giận cái giường này hơi quá lớn rồi.
Trên gối dường như còn lưu lại mùi hương của người nọ, Yêu Hồ không nhịn được mà cọ cọ, vùi mặt vào trong gối
Lúc này, Yêu Hồ mới thật sự cảm nhận được, từ nay về sau y sẽ không còn được gặp lại Đại Thiên Cẩu nữa
Những tiêu điều đau khổ đã từng trải qua vì hắn, những vui buồn hờn giận vì hắn, tất cả giữa bọn họ, đều sẽ biến thành quá khứ
Bởi vì y tự tay đưa Đại Thiên Cẩu tới chỗ chết, tự tay chôn vùi tương lai của hai người
Yêu Hồ bất chợt nhớ ra chuyện gì đó, lảo đảo xuống giường, y vẫn chân trần, không hề thắp đèn, mà dựa vào trí nhớ tìm thấy tấm mặt nạ Đại Thiên Cẩu đã tặng y, đeo lên mặt, vội vội vàng vàng ra cửa.
Y nhớ ra một chuyện, Đại Thiên Cẩu mất trí nhớ nhưng lại chưa từng hỏi y, Hàn Chi Hoa trông như thế nào, Vô Tướng Giản nuốt yêu quái làm thức ăn kia ở chỗ nào.
2
Đoạn tuyệt tất cả chân lý, vô ngã tướng, vô nhân tướng, vô chúng sinh tướng, vô thọ giả tướng, vô pháp tướng, vô phi pháp tướng*, viết là Vô Tướng
(Ngã Tướng, Nhân Tướng, Chúng Sanh Tướng, Thọ Giả Tướng: Tứ tướng theo Đại thừa Kim Cang Kinh Luận, theo đó, con người còn cả tứ tướng vẫn chỉ là người phàm, chỉ có đạt tới cảnh giới vô ngã tướng, vô nhân tướng, vô chúng sinh tướng, vô thọ giả tướng mới coi là đắc đạo.
Đoạn này author ý chỉ mô tả về Vô Tướng Giản này như thế nào thôi nên mình cũng không giải thích nhiều)
Bên trong Vô Tướng Giản, trời không phải trời, đất không không phải đất, không phân thiên địa, không rõ hình dạng, tùy thời mà biến hóa, ngoại trừ thần linh, tất cả những kẻ lạc trong Vô Tướng Giản, đều bị nghiền nát trong đó.
Có người nói, sau khi bước vào Vô Tướng Giản, sẽ rơi vào ảo cảnh khắc cốt ghi tâm nhất cuộc đời mình, bị mộng đẹp chôn vùi. Loại độc "Cố Mộng", chính là lấy linh cảm từ Vô Tướng Giản mà chế ra
Yêu Hồ tới được cửa vào Vô Tướng Giản, chỉ thấy phong cảnh bốn mùa đều có, mặt trăng mặt trời cùng trên một bầu trời, ngày đêm cùng song song, dưới ánh nắng chói chang mưa tuyết bay tán loạn, trên núi tuyết trắng xóa hoa nở rực rỡ. Y không khỏi nuốt nước miếng một cái, lòng biết nơi này vô cùng hung hiểm, y nhớ lại thời điểm hai người chia tay, tất cả hoang mang dường như đều bị hóa giải, hết thảy sợ hãi cũng hóa thành hư không, Yêu Hồ hít sâu một hơi, bước vào Vô Tướng Giản.
Đại Thiên Cẩu mất trí nhớ sao có thể biết nơi này?
Nếu như hắn không mất trí nhớ, biết rõ ngọn nguồn, vậy làm sao hắn có thể không biết, Vô Tướng Giản chỉ là con đường cho vong hồn người chết qua lại.
Sau khi Yêu Hồ đi vào Vô Tướng Giản, không gặp phải cảnh hiểm ác đáng sợ như trong tưởng tượng của y, nhưng lại trở về ngày mà Đại Thiên Cẩu bỏ đi đó. Vĩnh viễn y cũng không quên được cảnh tượng kia, y nhìn theo bóng lưng hắn khàn giọng chất vấn, chất vấn người nọ vì sao phải bỏ đi
Ngày đó, sắc trời dần buông xuống, y từng dùng thủ đoạn độc ác nhất uy hiếp, dùng tư thế hèn mọn nhất tới cầu xin, đều không thể đổi lại một cái ngoảnh đầu của Đại Thiên Cẩu.
Yêu Hồ tiến vào ảo cảnh Vô Tướng, mặc dù đã sớm biết kết cục, nhưng vẫn bị vô tận thống khổ bao vây như trước, y mở miệng, lần này không nói ra lời níu kéo, chỉ là gọi theo bóng lưng kia một tiếng
- Đại Thiên Cẩu
Bóng dáng kia vẫn luôn cứng cỏi vô tình, trong lòng Yêu Hồ biết lần này cũng thế
Thế nhưng ngoài dự liệu là, lần này Đại Thiên Cẩu lại quay lại, cười với y nói: "Được"
3
Yêu Hồ sửng sốt.
Đại Thiên Cẩu bước từng bước về phía y, khẽ vuốt gò má y, ôn nhu nói: "Về sau mặc kệ sinh linh, chỉ độ một mình ngươi, có được không?"
Thấy Yêu Hồ ngẩn người đứng đó, viền mắt đỏ lên rất nhiều, Đại Thiên Cẩu cười cười, lại ôm y vào ngực, nỉ non nói khẽ: "Ta sẽ không lại vì đại nghĩa mà vứt bỏ ngươi, sẽ một lòng một dạ ở bên cạnh ngươi, cùng nhìn mây cuộn mây tan, cùng ngắm mặt trời mọc mặt trời lặn"
Người kia ở Vô Tướng Giản, ghé vào tai y thì thầm rất nhiều lời hứa hẹn, so với những lời Đại Thiên Cẩu từ nhỏ đến lớn từng nói với y còn nhiều hơn.
Người kia, lúc y trả thù, khi y bỏ đi, hắn giữ lại chẳng qua cũng chỉ nói một một câu "Lời ta nói lúc trước, là nghiêm túc". Hắn hại y luân lạc tới tình cảnh này, chỉ vì hai chữ đại nghĩa, như vậy bảo y làm sao có thể cam tâm, làm thế nào có thể tha thứ.
Nhưng mà, Đại Thiên Cẩu trước mặt này, ôm y vào lòng như che chở trân bảo, ôn nhu dỗ dành, thề non hẹn biển, thật lòng thật dạ.
Bỗng nhiên, một cảm giác mệt mỏi không thể kháng cự lan tràn khắp cơ thể, toàn thân Yêu Hồ mất hết sức lực, chỉ có thể dựa vào trong lòng người kia.
Người nọ vẫn còn đang nói mãi không dứt: "Ngươi mệt rồi"
"Ta sẽ mãi ở bên cạnh ngươi"
"Ta sẽ không bỏ rơi ngươi"
"Cứ ở lại đây đi, được không?"
Yêu Hồ không trả lời, chỉ dựa vào trong lòng người nọ, cho đến khi tay chân hồi phục sức mạnh, mới ra sức đẩy người trước mắt ra, chạy về phía sau.
Đương nhiên Yêu Hồ quyến luyến phần ôn nhu kia, nhưng y càng rõ hơn người nọ không phải Đại Thiên Cẩu thật sự.
Khi còn nhỏ nghịch ngợm, thích ăn trái mọc ở chỗ cao nhất trên cây, chị cả từng nói quả kia rất chua, mấy quả phía dưới dồi dào thơm ngọt hơn nhiều, y lại càng muốn ăn được quả chua nhất kia
Y giương giương đắc ý, giả bộ ngụy biện: "Cho dù trái đó khó ăn, nhưng tiểu sinh đã thích nó, thì cho dù không thích vị chua, cũng sẽ chấp nhận vị chua của nó"
Hôm nay lúc bị người nọ ôm vào lòng, lại khiến y nhất thời hiểu rõ, một chữ yêu này, không thể nói đạo lý, cũng không cần nói đạo lý. Yêu chỉ là để người ta yêu, mà không phải để phân rõ thị phi đúng sai.
Trước đây y luôn oán giận Đại Thiên Cẩu luôn đem tất cả phân chia rạch ròi, nhưng chính y cũng quá mức để ý trong khi yêu người nào yêu nhiều hơn vài phần, người nào yêu ít hơn vài phần, tính toàn mọi thứ tỉ mỉ, không giống như người yêu, trái lại giống như đang buôn bán với người ta, chỉ sợ người ta thiếu y vài cân vài lượng. Đời này y ưa tính toán với người khác, lúc này mới giật mình nhận ra trên đời này chỉ duy một chữ "Tình", là không thể tính toán.
Bế tắc tích tụ nhiều năm trong lòng Yêu Hồ, lúc này đã sáng tỏ thông suốt.
Không biết chạy được bao lâu, Yêu Hồ đụng vào một lồng ngực ấm áp, chóp mũi tràn ngập khí tức quen thuộc, y thuận thế nhìn lên, lại thấy Đại Thiên Cẩu
Nhưng lần này, trong lòng chỉ còn lại cảm giác vô cùng an tâm
4
- Tại sao ngươi lại tới đây? Có bị thương hay không?
Đại Thiên Cẩu gấp gáp hỏi, giống như vô cùng lo lắng cho y, kéo người vào lòng kiểm tra cẩn thận, chỉ sợ Yêu Hồ rơi mất một sợi tóc cũng sẽ khiến hắn đau lòng.
Nhận ra Đại Thiên Cẩu đang lo lắng vì mình, tâm tình của y sôi trào mãnh liệt, bỗng chốc trăm mối cảm xúc ngổn ngang, giọng run rẩy hỏi:
- Đại Thiên Cẩu, ngươi không có mất trí nhớ, đúng không?
Đại Thiên Cẩu tránh né không đáp, chỉ vén phần tóc tán loạn trên trán vì y chạy vội lúc nãy ra phía sau.
Động tác ấy vô cùng ôn nhu, trong mắt đều là yêu thương nồng đậm, tình sâu như biển
Hai mắt Yêu Hồ đỏ bừng, chẳng biết từ lúc nào nước mắt đã chảy xuống
Đại Thiên Cẩu dùng môi mình hôn đi những giọt lệ của y, khẽ than thở một tiếng: "Cuối cùng vẫn là chọc giận ngươi khóc"
Yêu Hồ nhìn vào mắt Đại Thiên Cẩu, chầm chậm nói: "Ngươi biết, ta muốn giết ngươi?"
Đại Thiên Cẩu bỗng nhiên hôn y, liếm lên cánh môi, ôn nhu tách mở khớp hàm của y, tựa như trấn an mà liếm hôn đầu lưỡi Yêu Hồ:
- Ta chỉ biết ngươi bảo ta tới đây, những chuyện còn lại, ta không biết, cũng không muốn biết.
1
Non sông không thay đổi, phàm trần đã đổi.
- ----------------------------------------
Từ khi nào đã bắt đầu nhận ra?
Bản thân Yêu Hồ cũng không rõ lắm
Đại khái một ngày nọ vô tình nhớ tới phương pháp trở thành Thần mà khi còn nhỏ chị cả nói tới, y mới để ý thấy, những manh mối phục bút không dễ để ý thấy trong cuộc sống, đều có thể liên kết lại với nhau
"Yêu quái muốn trở thành thần, nhất định phải trải qua cứu khổ cứu thế, chặt đứt mọi tình cảm dục vọng"
Nếu thật sự đúng như y suy nghĩ, như vậy tất cả những gì y làm, chẳng qua chỉ là tự bảo vệ mình mà thôi.
Nói cho cùng, cái gì tình cái gì yêu, cũng là một thứ vô cùng xa xỉ, đối với tiểu hồ ly như y mà nói, có thể có được cũng đã không dễ, thực sự không nên vọng tưởng nhiều hơn
Hơn nữa chuyện cho tới lúc này, y cũng coi như đã trả được thù rồi
Nghĩ đến đây, Yêu Hồ vực dậy tinh thần, đầu tiên quét dọn sạch sẽ phòng ở kĩ càng một lần, lại lấy các dược liệu ra cẩn thận phân loại lần nữa rồi cất đi. Mà khi y làm xong tất cả, sắc trời lúc này mới gần tới hoàng hôn, lần đầu tiên y cảm thấy thời gian lại dài đằng đẵng như vậy
Vì vậy, y lại đem vài vị thuốc bề ngoài tương tự nhau trộn chung một chỗ, lại ngồi tỉ mỉ phân loại từng gốc từng gốc ra, cuối cùng cũng bần thần đến nửa đêm, một mình nằm trên giường
Trước đây y luôn chê cái giường này nhỏ, từ sau khi Đại Thiên Cẩu cố chấp đòi ở đây suy nghĩ đấy càng mãnh liệt hơn, luôn nghĩ phải đổi một cái giường lớn hơn, thế nhưng lúc này Yêu Hồ thấy mình theo thói quen chừa ra một bên giường, lại oán giận cái giường này hơi quá lớn rồi.
Trên gối dường như còn lưu lại mùi hương của người nọ, Yêu Hồ không nhịn được mà cọ cọ, vùi mặt vào trong gối
Lúc này, Yêu Hồ mới thật sự cảm nhận được, từ nay về sau y sẽ không còn được gặp lại Đại Thiên Cẩu nữa
Những tiêu điều đau khổ đã từng trải qua vì hắn, những vui buồn hờn giận vì hắn, tất cả giữa bọn họ, đều sẽ biến thành quá khứ
Bởi vì y tự tay đưa Đại Thiên Cẩu tới chỗ chết, tự tay chôn vùi tương lai của hai người
Yêu Hồ bất chợt nhớ ra chuyện gì đó, lảo đảo xuống giường, y vẫn chân trần, không hề thắp đèn, mà dựa vào trí nhớ tìm thấy tấm mặt nạ Đại Thiên Cẩu đã tặng y, đeo lên mặt, vội vội vàng vàng ra cửa.
Y nhớ ra một chuyện, Đại Thiên Cẩu mất trí nhớ nhưng lại chưa từng hỏi y, Hàn Chi Hoa trông như thế nào, Vô Tướng Giản nuốt yêu quái làm thức ăn kia ở chỗ nào.
2
Đoạn tuyệt tất cả chân lý, vô ngã tướng, vô nhân tướng, vô chúng sinh tướng, vô thọ giả tướng, vô pháp tướng, vô phi pháp tướng*, viết là Vô Tướng
(Ngã Tướng, Nhân Tướng, Chúng Sanh Tướng, Thọ Giả Tướng: Tứ tướng theo Đại thừa Kim Cang Kinh Luận, theo đó, con người còn cả tứ tướng vẫn chỉ là người phàm, chỉ có đạt tới cảnh giới vô ngã tướng, vô nhân tướng, vô chúng sinh tướng, vô thọ giả tướng mới coi là đắc đạo.
Đoạn này author ý chỉ mô tả về Vô Tướng Giản này như thế nào thôi nên mình cũng không giải thích nhiều)
Bên trong Vô Tướng Giản, trời không phải trời, đất không không phải đất, không phân thiên địa, không rõ hình dạng, tùy thời mà biến hóa, ngoại trừ thần linh, tất cả những kẻ lạc trong Vô Tướng Giản, đều bị nghiền nát trong đó.
Có người nói, sau khi bước vào Vô Tướng Giản, sẽ rơi vào ảo cảnh khắc cốt ghi tâm nhất cuộc đời mình, bị mộng đẹp chôn vùi. Loại độc "Cố Mộng", chính là lấy linh cảm từ Vô Tướng Giản mà chế ra
Yêu Hồ tới được cửa vào Vô Tướng Giản, chỉ thấy phong cảnh bốn mùa đều có, mặt trăng mặt trời cùng trên một bầu trời, ngày đêm cùng song song, dưới ánh nắng chói chang mưa tuyết bay tán loạn, trên núi tuyết trắng xóa hoa nở rực rỡ. Y không khỏi nuốt nước miếng một cái, lòng biết nơi này vô cùng hung hiểm, y nhớ lại thời điểm hai người chia tay, tất cả hoang mang dường như đều bị hóa giải, hết thảy sợ hãi cũng hóa thành hư không, Yêu Hồ hít sâu một hơi, bước vào Vô Tướng Giản.
Đại Thiên Cẩu mất trí nhớ sao có thể biết nơi này?
Nếu như hắn không mất trí nhớ, biết rõ ngọn nguồn, vậy làm sao hắn có thể không biết, Vô Tướng Giản chỉ là con đường cho vong hồn người chết qua lại.
Sau khi Yêu Hồ đi vào Vô Tướng Giản, không gặp phải cảnh hiểm ác đáng sợ như trong tưởng tượng của y, nhưng lại trở về ngày mà Đại Thiên Cẩu bỏ đi đó. Vĩnh viễn y cũng không quên được cảnh tượng kia, y nhìn theo bóng lưng hắn khàn giọng chất vấn, chất vấn người nọ vì sao phải bỏ đi
Ngày đó, sắc trời dần buông xuống, y từng dùng thủ đoạn độc ác nhất uy hiếp, dùng tư thế hèn mọn nhất tới cầu xin, đều không thể đổi lại một cái ngoảnh đầu của Đại Thiên Cẩu.
Yêu Hồ tiến vào ảo cảnh Vô Tướng, mặc dù đã sớm biết kết cục, nhưng vẫn bị vô tận thống khổ bao vây như trước, y mở miệng, lần này không nói ra lời níu kéo, chỉ là gọi theo bóng lưng kia một tiếng
- Đại Thiên Cẩu
Bóng dáng kia vẫn luôn cứng cỏi vô tình, trong lòng Yêu Hồ biết lần này cũng thế
Thế nhưng ngoài dự liệu là, lần này Đại Thiên Cẩu lại quay lại, cười với y nói: "Được"
3
Yêu Hồ sửng sốt.
Đại Thiên Cẩu bước từng bước về phía y, khẽ vuốt gò má y, ôn nhu nói: "Về sau mặc kệ sinh linh, chỉ độ một mình ngươi, có được không?"
Thấy Yêu Hồ ngẩn người đứng đó, viền mắt đỏ lên rất nhiều, Đại Thiên Cẩu cười cười, lại ôm y vào ngực, nỉ non nói khẽ: "Ta sẽ không lại vì đại nghĩa mà vứt bỏ ngươi, sẽ một lòng một dạ ở bên cạnh ngươi, cùng nhìn mây cuộn mây tan, cùng ngắm mặt trời mọc mặt trời lặn"
Người kia ở Vô Tướng Giản, ghé vào tai y thì thầm rất nhiều lời hứa hẹn, so với những lời Đại Thiên Cẩu từ nhỏ đến lớn từng nói với y còn nhiều hơn.
Người kia, lúc y trả thù, khi y bỏ đi, hắn giữ lại chẳng qua cũng chỉ nói một một câu "Lời ta nói lúc trước, là nghiêm túc". Hắn hại y luân lạc tới tình cảnh này, chỉ vì hai chữ đại nghĩa, như vậy bảo y làm sao có thể cam tâm, làm thế nào có thể tha thứ.
Nhưng mà, Đại Thiên Cẩu trước mặt này, ôm y vào lòng như che chở trân bảo, ôn nhu dỗ dành, thề non hẹn biển, thật lòng thật dạ.
Bỗng nhiên, một cảm giác mệt mỏi không thể kháng cự lan tràn khắp cơ thể, toàn thân Yêu Hồ mất hết sức lực, chỉ có thể dựa vào trong lòng người kia.
Người nọ vẫn còn đang nói mãi không dứt: "Ngươi mệt rồi"
"Ta sẽ mãi ở bên cạnh ngươi"
"Ta sẽ không bỏ rơi ngươi"
"Cứ ở lại đây đi, được không?"
Yêu Hồ không trả lời, chỉ dựa vào trong lòng người nọ, cho đến khi tay chân hồi phục sức mạnh, mới ra sức đẩy người trước mắt ra, chạy về phía sau.
Đương nhiên Yêu Hồ quyến luyến phần ôn nhu kia, nhưng y càng rõ hơn người nọ không phải Đại Thiên Cẩu thật sự.
Khi còn nhỏ nghịch ngợm, thích ăn trái mọc ở chỗ cao nhất trên cây, chị cả từng nói quả kia rất chua, mấy quả phía dưới dồi dào thơm ngọt hơn nhiều, y lại càng muốn ăn được quả chua nhất kia
Y giương giương đắc ý, giả bộ ngụy biện: "Cho dù trái đó khó ăn, nhưng tiểu sinh đã thích nó, thì cho dù không thích vị chua, cũng sẽ chấp nhận vị chua của nó"
Hôm nay lúc bị người nọ ôm vào lòng, lại khiến y nhất thời hiểu rõ, một chữ yêu này, không thể nói đạo lý, cũng không cần nói đạo lý. Yêu chỉ là để người ta yêu, mà không phải để phân rõ thị phi đúng sai.
Trước đây y luôn oán giận Đại Thiên Cẩu luôn đem tất cả phân chia rạch ròi, nhưng chính y cũng quá mức để ý trong khi yêu người nào yêu nhiều hơn vài phần, người nào yêu ít hơn vài phần, tính toàn mọi thứ tỉ mỉ, không giống như người yêu, trái lại giống như đang buôn bán với người ta, chỉ sợ người ta thiếu y vài cân vài lượng. Đời này y ưa tính toán với người khác, lúc này mới giật mình nhận ra trên đời này chỉ duy một chữ "Tình", là không thể tính toán.
Bế tắc tích tụ nhiều năm trong lòng Yêu Hồ, lúc này đã sáng tỏ thông suốt.
Không biết chạy được bao lâu, Yêu Hồ đụng vào một lồng ngực ấm áp, chóp mũi tràn ngập khí tức quen thuộc, y thuận thế nhìn lên, lại thấy Đại Thiên Cẩu
Nhưng lần này, trong lòng chỉ còn lại cảm giác vô cùng an tâm
4
- Tại sao ngươi lại tới đây? Có bị thương hay không?
Đại Thiên Cẩu gấp gáp hỏi, giống như vô cùng lo lắng cho y, kéo người vào lòng kiểm tra cẩn thận, chỉ sợ Yêu Hồ rơi mất một sợi tóc cũng sẽ khiến hắn đau lòng.
Nhận ra Đại Thiên Cẩu đang lo lắng vì mình, tâm tình của y sôi trào mãnh liệt, bỗng chốc trăm mối cảm xúc ngổn ngang, giọng run rẩy hỏi:
- Đại Thiên Cẩu, ngươi không có mất trí nhớ, đúng không?
Đại Thiên Cẩu tránh né không đáp, chỉ vén phần tóc tán loạn trên trán vì y chạy vội lúc nãy ra phía sau.
Động tác ấy vô cùng ôn nhu, trong mắt đều là yêu thương nồng đậm, tình sâu như biển
Hai mắt Yêu Hồ đỏ bừng, chẳng biết từ lúc nào nước mắt đã chảy xuống
Đại Thiên Cẩu dùng môi mình hôn đi những giọt lệ của y, khẽ than thở một tiếng: "Cuối cùng vẫn là chọc giận ngươi khóc"
Yêu Hồ nhìn vào mắt Đại Thiên Cẩu, chầm chậm nói: "Ngươi biết, ta muốn giết ngươi?"
Đại Thiên Cẩu bỗng nhiên hôn y, liếm lên cánh môi, ôn nhu tách mở khớp hàm của y, tựa như trấn an mà liếm hôn đầu lưỡi Yêu Hồ:
- Ta chỉ biết ngươi bảo ta tới đây, những chuyện còn lại, ta không biết, cũng không muốn biết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook