[Âm Dương Sư Đồng Nhân][Cẩu Cáo] Độ Ta
-
Chương 26
Đệ nhị thập lục thoại
1
Non sông 8,800 dặm, phàm trần 440 kỵ.
Nay kỵ giải sầu.
-
Một ánh trăng tròn, một cây hạnh hoa, một góc hành lang, một đôi thầy trò
Đôi thầy trò này bình thường rất giống nhau, miễn cưỡng cũng xem như huyết mạch tương liên, bây giờ xảy ra chuyện, đồ đệ cũng tự mình thông suốt, không cần nói gì cũng có thể hiểu được suy nghĩ của nhau.
Đại Thiên Cẩu là người có động tác trước, xoay người bùi ngùi nói:
- Trở về nghỉ trước đi
Tiểu đồ đệ hai mắt đỏ bừng tiễn sư phụ mình rời đi, cho dù chưa nhớ lại hết mọi chuyện, cũng đã đoán được bảy tám phần: "Chuyện Yêu Hồ nói đều là thật"
Giữa nơi mênh mông vắng vẻ, ánh xanh chẳng toả bao nhiêu*, nhân gian phi quảng hàn
(Ánh xanh chẳng toả bao nhiêu (Thanh huy bất áp đa): Trích từ bài thơ Thanh khê phiếm chu của Trương Húc, ý tả cảnh ánh trăng đẹp nhìn mãi không chán)
Nam nhân đáp một tiếng, giọng nói vẫn như bình thường, ánh trăng mỏng chiếu lên bóng dáng cô đơn của hắn, bỏ ngoài ta những lời chất vấn của thiếu niên phía sau, mặc cho nỗi buồn gặm nhấm sạch sẽ những tình cảm khó khăn lắm mới tích góp được của mình,
Hắn trở lại trong phòng, cứ mặc nguyên cả quần áo như vậy nằm trên giường nhỏ, chỉ mới ngày hôm qua thôi, trên chiếc giường này, vẫn còn một con cáo nhỏ ở bên cạnh hắn.
Hắn mở to hai mắt trong bóng tối, nghĩ thầm bản thân thật nông cạn. Trăng trên trời còn không thoát khỏi mờ tỏ khuyết tròn, mà hắn còn vọng tưởng mình và Yêu Hồ có thể vẹn toàn mãi sao.
Nhắm mắt lại che giấu nỗi tương tư, tình cảm đã trao đi trở thành vô ích, cuối cùng chỉ còn lại phù du --- Câu nói "yêu là một chứng bệnh" của người kia, thực sự hợp lý
Bây giờ báo ứng thấu tâm can, hai người cũng coi như huề nhau, nhưng nếu mỗi lần muốn thấu hiểu nhau phải trả cái giá lớn đau tận xương tủy như vậy, không khỏi quá khổ sở.
Mà chính hắn đã vô số lần khiến Yêu Hồ nếm trải đau đớn này
Trước đây Đại Thiên Cẩu coi thường tính tình tham lam, có thù tất báo của hồ tộc, cũng gom Yêu Hồ vào cùng loại, nhưng hôm nay mới nhận ra, người tổn thương Yêu Hồ là hắn, lợi dụng, phản bội Yêu Hồ cũng là hắn, mà tới giờ, người sống yên lành êm đẹp vẫn là hắn.
Nhẫn tâm của Yêu Hồ, tựa như lưỡi dao sắc, đâm vào người khác, đâm vào chính mình, tự khiến bản thân nhận vô số vết thương, lại cẩn thận từng chút tránh đâm vào Đại Thiên Cẩu
Trước đây hắn không hiểu sự không công bằng ấy tượng trưng cho cái gì, mà nay hiểu ra, thì Yêu Hồ đã bỏ đi rồi.
Tạo hóa trêu ngươi, cũng chỉ đến thế này.
2
Sáng sớm ngày hôm sau, tiểu đồ đệ mang theo vành mắt thâm quầng chạy xuống núi.
Một đêm không ngủ, ngàn từ vạn chữ chạy loạn trong đầu, quậy cho đầu óc cậu không yên nổi, ngay cả sư tỷ thường ngày hay cười đùa trêu chọc nhất cũng không ở cạnh, cuối cùng cậu chỉ đành xuống núi tìm chút chuyện để làm, đè nén cõi lòng loạn cào cào, cũng cho Đại Thiên Cẩu một chút thời gian.
Trước giờ cậu luôn mong có thể hiểu được suy nghĩ trong lòng sư phụ nhà mình, hôm nay hiểu rồi, lại thà rằng mình không hiểu. Cuối cùng lại mạc danh kì diệu lĩnh ngộ được vài chuyện nhân sinh, tựa như lúc này, cậu chỉ mong được dạo chơi giải sầu, cuối cùng không hiểu vì sao lại vô thức đi tới hàng bán mứt quả, chỉ biết cảm thán con người với vật nuôi cũng chẳng khác là bao, trước đây bị trói buộc đã quen, bây giờ người kia đã rời đi, mà bản thân lại chẳng bỏ được thói quen cũ.
Vừa giương mắt nhìn, lại đúng lúc đụng phải ánh mắt của vị sư phụ cùng chung dòng máu với mình đang ở hàng mứt quả
Có thể thấy, người không bỏ được thói quen cũ không chỉ có mình cậu
Cậu chớp mắt vài cái, vừa muốn chạy đi, đã thấy sư phụ mang khuôn mặt băng sơn đi tới, đưa cho một xâu mứt quả.
Đại Thiên Cẩu cũng không nói gì, Tiểu Dực tiện tay cầm lấy, thầy trò hai người trầm mặc một lát, tìm một dãy phố yên tĩnh ngồi xuống cạnh nhau, trên tay mỗi người còn cầm một xâu mứt quả.
Người qua đường nhìn một lớn một nhỏ mặt băng sơn ngồi đó đều không nhịn được nhìn lâu thêm chút. Ngẫu nhiên có kẻ lớn gan, ném xuống vài đồng xu, tựa như tưởng nhầm hai người là ăn xin. Đại Thiên Cẩu trước giờ coi trọng nhất mặt mũi lại chẳng thèm để ý, chỉ là sau khi ăn một viên sơn trà cau mày nói:
- Quả nhiên ăn bao nhiêu lần cũng thấy quá ngọt
- Ừm
Thiếu niên cũng đang cau mày bên cạnh ậm ừ đáp, trong miệng vẫn còn ngậm viên sơn trà ngọt lịm kia.
- Túi hương có bỏ hoa tiêu kia cũng ngọt như vậy. Sao ngươi còn mang theo người
- Đợi lát nữa sẽ bỏ
Sau đó hai người không nói nữa, chăm chú ăn xong mứt quả trên tay.
Phía đối diện là một dòng sông nước chảy róc rách, liễu rủ phất phơ. Những cánh hoa lượn lờ rơi xuống theo dòng nước trôi đi, Tiểu Dực liếc nhìn một bên mặt của Đại Thiên Cẩu, lại nghĩ tới những gì tối qua nằm trên giường suy đoán, chợt mở miệng hỏi:
- Có phải người đã sớm biết kế hoạch của y?
3
- Quả thực cũng đã đoán được - Đại Thiên Cẩu nhìn về phương xa, lẳng lặng đáp
Đồ đệ này không giống hắn, trước mặt người ngoài thì giả bộ tàm tạm, lúc gặp chuyện thì vui giận lại hiện rõ trên nét mặt, cứng họng nói: "Vậy mà sư phụ còn..."
Vẻ mặt Đại Thiên Cẩu có chút âu sầu, cười khổ nói: "Chỉ là trong lòng không khỏi nghĩ tới vài phần may mắn"
- Ta không muốn bỏ qua
Đại Thiên Cẩu đương nhiên từng hoài nghi Yêu Hồ.
Không đúng, phải nói là, hắn biết rõ Yêu Hồ muốn làm gì. Yêu quái nhiều lần xâm phạm, Đại Thiên Cẩu vốn hiểu biết rất rõ yêu thuật của hồ tộc từ thuở nhỏ, tất nhiên cũng biết chính mình trúng phải độc cố mộng...
Tất cả chuyện kì quái đều chỉ về hướng Yêu Hồ, nhưng hắn không muốn đi thăm dò. Cũng như không muốn nghiên cứu kĩ những lần triền miên kia rốt cuộc là tình tới hay là vì hương tiêu của cổ độc. Từ lúc hắn cứu Yêu Hồ về, đã tự hiểu chính mình không thể buông tha người nọ, đã minh bạch lòng mình, sao còn phải quan tâm tới nguyên nhân của dục vọng.
Chỉ là trong lòng còn mơ tưởng chút suy nghĩ xa vời, cho rằng hồ ly không phát hiện tính toán năm đó của mình, hoặc huyễn tưởng mình có thể đền bù tất cả nợ cũ, khiến Yêu Hồ hồi tâm chuyển ý. Nay những hi vọng đó chỉ giống như một luồng sáng nhỏ nhoi khó khăn lắm mới chiếu xuống vực, lại khiến người ta lầm tưởng trời xanh chiếu xuống cứu rỗi.
Trả thù cùng động tình đều chỉ là một vụ buôn bán thua thiệt. Một hồi hoa trong gương trăng dưới nước qua đi, đợi lúc tỉnh táo lại mới phát giác mình đã trở thành con hát trên sân khấu, từ đó trở đi vui buồn đều phải thuận theo tiếng nhị hồ xô na mà lên xuống, bi ai hay hoan hỷ đều không do mình nữa.
Giữa vở kịch nhân gian này, ai có thể biết rõ mình đang xướng vai gì.
4
Lại nhìn tiểu đồ đệ quy củ ngồi bên cạnh, Đại Thiên Cẩu thầm nghĩ đứa nhỏ này rất giống hắn, cũng không giống hắn.
Năm đó hắn thuận thế chém xuống hai cánh phía sau, cố tình đem tạp niệm bám vào trên cánh để đồng thời chặt đứt, giải quyết xong phàm tâm, chấm dứt chuyện quá khứ. Ai ngờ trời xui đất khiến, những cảm tình kia vừa vặn khiến cho đôi cánh này có nhân tâm, cộng thêm yêu lực còn sót lại, chính mình tự hóa thành hình người
Hắn vốn tưởng chém được phàm tâm liền có thể thay đổi được đại đạo, miễn đi nỗi khổ của thất tình lục dục, bây giờ xem ra, tình ái cũng giống như bất tận xuân phong*, không thể vung một đao mà lừa mình dối người. Từ lúc mang Yêu Hồ về, Đại Thiên Cẩu đã đoán đứa trẻ này sẽ có tình cảm với y. Thấy Yêu Hồ thân cận với nó, càng cảm thấy ngũ vị tạp trần.
(*Bất tận xuân phong: Xuất từ hai câu thơ "Lửa rừng thiêu bất tận, xuân phong thổi lại sinh" trong bài Phú đắc cổ nguyên thảo tống biệt của Bạch Cư Dị, ý chỉ những sự vật có sinh mệnh lực mạnh mẽ, không thể phá hủy)
Thiếu niên lúc này mới thở dài một hơi, nói: "Người là thật lòng thương y, nhưng cũng đã thật sự lợi dụng y"
Gông xiếng thế tục, tình cảm mà Yêu Hồ mong muốn, Đại Thiên Cẩu vĩnh viễn không cho được -- hắn quá cố chấp truy đuổi đại nghĩa, bị sợi dây tín niệm mờ mịt làm mê hoặc tâm trí, không chút do dự lựa chọn hi sinh ái tình đổi lấy vinh quang tín ngưỡng
Cơ khổ cũng tốt, cô độc cũng được, tất cả bây giờ, đều là báo ứng.
Hắn không thể oán trách, cũng không thể hối hận, chỉ là ở những năm tháng dài dằng dặc nhàm chán trải qua nhân gian sơn hà, nhìn những người khác có được hạnh phúc viên mãn, lại nhớ về năm đó bên cạnh mình cũng có một người như vậy, thẳng thắn thích những gì y muốn thích, ghét những thứ y muốn ghét, ánh mắt sáng như ánh xuân, thích cầm chiết phiến giống công tử nhà giàu ở nhân giới, cứ mãi cười đùa kêu hắn đi mua mứt quả.
Những gì còn lại giữa hắn và Yêu Hồ, cũng chỉ là những năm tháng đó.
5
Nhìn sắc mây màu đỏ tím như ngọn lửa trên bầu trời, xa xa đã có khói bếp bay lê, đã tới lúc trở về
- Về thôi, sư tỷ của ngươi có lẽ đã về rồi
Dưới trời chiều, hai người một trước một sau trở về tiểu viện tràn đầy kỷ niệm, Tiểu Dực sờ vào cây trâm gỗ trong tay áo, mới nhớ ra mình vẫn quên chưa tặng cây trâm hạnh hoa này cho sư tỷ.
Thiếu niên bước nhanh hơn vào trong sân, không hề để ý tới sắc mặt đột ngột trở nên lạnh lùng của Đại Thiên Cẩu
- Sư tỷ---
Thiếu niên chợt ngừng lời, những cánh hoa đỏ rực mang theo mùi hương tràn ngập trong không khí, mùi hương nồng đậm lại tựa như đang mời gọi tử thần
Lúc này cậu mới phát hiện, hoa hạnh trong viện đều đã úa tàn điêu linh
- Sư tỷ!
1
Non sông 8,800 dặm, phàm trần 440 kỵ.
Nay kỵ giải sầu.
-
Một ánh trăng tròn, một cây hạnh hoa, một góc hành lang, một đôi thầy trò
Đôi thầy trò này bình thường rất giống nhau, miễn cưỡng cũng xem như huyết mạch tương liên, bây giờ xảy ra chuyện, đồ đệ cũng tự mình thông suốt, không cần nói gì cũng có thể hiểu được suy nghĩ của nhau.
Đại Thiên Cẩu là người có động tác trước, xoay người bùi ngùi nói:
- Trở về nghỉ trước đi
Tiểu đồ đệ hai mắt đỏ bừng tiễn sư phụ mình rời đi, cho dù chưa nhớ lại hết mọi chuyện, cũng đã đoán được bảy tám phần: "Chuyện Yêu Hồ nói đều là thật"
Giữa nơi mênh mông vắng vẻ, ánh xanh chẳng toả bao nhiêu*, nhân gian phi quảng hàn
(Ánh xanh chẳng toả bao nhiêu (Thanh huy bất áp đa): Trích từ bài thơ Thanh khê phiếm chu của Trương Húc, ý tả cảnh ánh trăng đẹp nhìn mãi không chán)
Nam nhân đáp một tiếng, giọng nói vẫn như bình thường, ánh trăng mỏng chiếu lên bóng dáng cô đơn của hắn, bỏ ngoài ta những lời chất vấn của thiếu niên phía sau, mặc cho nỗi buồn gặm nhấm sạch sẽ những tình cảm khó khăn lắm mới tích góp được của mình,
Hắn trở lại trong phòng, cứ mặc nguyên cả quần áo như vậy nằm trên giường nhỏ, chỉ mới ngày hôm qua thôi, trên chiếc giường này, vẫn còn một con cáo nhỏ ở bên cạnh hắn.
Hắn mở to hai mắt trong bóng tối, nghĩ thầm bản thân thật nông cạn. Trăng trên trời còn không thoát khỏi mờ tỏ khuyết tròn, mà hắn còn vọng tưởng mình và Yêu Hồ có thể vẹn toàn mãi sao.
Nhắm mắt lại che giấu nỗi tương tư, tình cảm đã trao đi trở thành vô ích, cuối cùng chỉ còn lại phù du --- Câu nói "yêu là một chứng bệnh" của người kia, thực sự hợp lý
Bây giờ báo ứng thấu tâm can, hai người cũng coi như huề nhau, nhưng nếu mỗi lần muốn thấu hiểu nhau phải trả cái giá lớn đau tận xương tủy như vậy, không khỏi quá khổ sở.
Mà chính hắn đã vô số lần khiến Yêu Hồ nếm trải đau đớn này
Trước đây Đại Thiên Cẩu coi thường tính tình tham lam, có thù tất báo của hồ tộc, cũng gom Yêu Hồ vào cùng loại, nhưng hôm nay mới nhận ra, người tổn thương Yêu Hồ là hắn, lợi dụng, phản bội Yêu Hồ cũng là hắn, mà tới giờ, người sống yên lành êm đẹp vẫn là hắn.
Nhẫn tâm của Yêu Hồ, tựa như lưỡi dao sắc, đâm vào người khác, đâm vào chính mình, tự khiến bản thân nhận vô số vết thương, lại cẩn thận từng chút tránh đâm vào Đại Thiên Cẩu
Trước đây hắn không hiểu sự không công bằng ấy tượng trưng cho cái gì, mà nay hiểu ra, thì Yêu Hồ đã bỏ đi rồi.
Tạo hóa trêu ngươi, cũng chỉ đến thế này.
2
Sáng sớm ngày hôm sau, tiểu đồ đệ mang theo vành mắt thâm quầng chạy xuống núi.
Một đêm không ngủ, ngàn từ vạn chữ chạy loạn trong đầu, quậy cho đầu óc cậu không yên nổi, ngay cả sư tỷ thường ngày hay cười đùa trêu chọc nhất cũng không ở cạnh, cuối cùng cậu chỉ đành xuống núi tìm chút chuyện để làm, đè nén cõi lòng loạn cào cào, cũng cho Đại Thiên Cẩu một chút thời gian.
Trước giờ cậu luôn mong có thể hiểu được suy nghĩ trong lòng sư phụ nhà mình, hôm nay hiểu rồi, lại thà rằng mình không hiểu. Cuối cùng lại mạc danh kì diệu lĩnh ngộ được vài chuyện nhân sinh, tựa như lúc này, cậu chỉ mong được dạo chơi giải sầu, cuối cùng không hiểu vì sao lại vô thức đi tới hàng bán mứt quả, chỉ biết cảm thán con người với vật nuôi cũng chẳng khác là bao, trước đây bị trói buộc đã quen, bây giờ người kia đã rời đi, mà bản thân lại chẳng bỏ được thói quen cũ.
Vừa giương mắt nhìn, lại đúng lúc đụng phải ánh mắt của vị sư phụ cùng chung dòng máu với mình đang ở hàng mứt quả
Có thể thấy, người không bỏ được thói quen cũ không chỉ có mình cậu
Cậu chớp mắt vài cái, vừa muốn chạy đi, đã thấy sư phụ mang khuôn mặt băng sơn đi tới, đưa cho một xâu mứt quả.
Đại Thiên Cẩu cũng không nói gì, Tiểu Dực tiện tay cầm lấy, thầy trò hai người trầm mặc một lát, tìm một dãy phố yên tĩnh ngồi xuống cạnh nhau, trên tay mỗi người còn cầm một xâu mứt quả.
Người qua đường nhìn một lớn một nhỏ mặt băng sơn ngồi đó đều không nhịn được nhìn lâu thêm chút. Ngẫu nhiên có kẻ lớn gan, ném xuống vài đồng xu, tựa như tưởng nhầm hai người là ăn xin. Đại Thiên Cẩu trước giờ coi trọng nhất mặt mũi lại chẳng thèm để ý, chỉ là sau khi ăn một viên sơn trà cau mày nói:
- Quả nhiên ăn bao nhiêu lần cũng thấy quá ngọt
- Ừm
Thiếu niên cũng đang cau mày bên cạnh ậm ừ đáp, trong miệng vẫn còn ngậm viên sơn trà ngọt lịm kia.
- Túi hương có bỏ hoa tiêu kia cũng ngọt như vậy. Sao ngươi còn mang theo người
- Đợi lát nữa sẽ bỏ
Sau đó hai người không nói nữa, chăm chú ăn xong mứt quả trên tay.
Phía đối diện là một dòng sông nước chảy róc rách, liễu rủ phất phơ. Những cánh hoa lượn lờ rơi xuống theo dòng nước trôi đi, Tiểu Dực liếc nhìn một bên mặt của Đại Thiên Cẩu, lại nghĩ tới những gì tối qua nằm trên giường suy đoán, chợt mở miệng hỏi:
- Có phải người đã sớm biết kế hoạch của y?
3
- Quả thực cũng đã đoán được - Đại Thiên Cẩu nhìn về phương xa, lẳng lặng đáp
Đồ đệ này không giống hắn, trước mặt người ngoài thì giả bộ tàm tạm, lúc gặp chuyện thì vui giận lại hiện rõ trên nét mặt, cứng họng nói: "Vậy mà sư phụ còn..."
Vẻ mặt Đại Thiên Cẩu có chút âu sầu, cười khổ nói: "Chỉ là trong lòng không khỏi nghĩ tới vài phần may mắn"
- Ta không muốn bỏ qua
Đại Thiên Cẩu đương nhiên từng hoài nghi Yêu Hồ.
Không đúng, phải nói là, hắn biết rõ Yêu Hồ muốn làm gì. Yêu quái nhiều lần xâm phạm, Đại Thiên Cẩu vốn hiểu biết rất rõ yêu thuật của hồ tộc từ thuở nhỏ, tất nhiên cũng biết chính mình trúng phải độc cố mộng...
Tất cả chuyện kì quái đều chỉ về hướng Yêu Hồ, nhưng hắn không muốn đi thăm dò. Cũng như không muốn nghiên cứu kĩ những lần triền miên kia rốt cuộc là tình tới hay là vì hương tiêu của cổ độc. Từ lúc hắn cứu Yêu Hồ về, đã tự hiểu chính mình không thể buông tha người nọ, đã minh bạch lòng mình, sao còn phải quan tâm tới nguyên nhân của dục vọng.
Chỉ là trong lòng còn mơ tưởng chút suy nghĩ xa vời, cho rằng hồ ly không phát hiện tính toán năm đó của mình, hoặc huyễn tưởng mình có thể đền bù tất cả nợ cũ, khiến Yêu Hồ hồi tâm chuyển ý. Nay những hi vọng đó chỉ giống như một luồng sáng nhỏ nhoi khó khăn lắm mới chiếu xuống vực, lại khiến người ta lầm tưởng trời xanh chiếu xuống cứu rỗi.
Trả thù cùng động tình đều chỉ là một vụ buôn bán thua thiệt. Một hồi hoa trong gương trăng dưới nước qua đi, đợi lúc tỉnh táo lại mới phát giác mình đã trở thành con hát trên sân khấu, từ đó trở đi vui buồn đều phải thuận theo tiếng nhị hồ xô na mà lên xuống, bi ai hay hoan hỷ đều không do mình nữa.
Giữa vở kịch nhân gian này, ai có thể biết rõ mình đang xướng vai gì.
4
Lại nhìn tiểu đồ đệ quy củ ngồi bên cạnh, Đại Thiên Cẩu thầm nghĩ đứa nhỏ này rất giống hắn, cũng không giống hắn.
Năm đó hắn thuận thế chém xuống hai cánh phía sau, cố tình đem tạp niệm bám vào trên cánh để đồng thời chặt đứt, giải quyết xong phàm tâm, chấm dứt chuyện quá khứ. Ai ngờ trời xui đất khiến, những cảm tình kia vừa vặn khiến cho đôi cánh này có nhân tâm, cộng thêm yêu lực còn sót lại, chính mình tự hóa thành hình người
Hắn vốn tưởng chém được phàm tâm liền có thể thay đổi được đại đạo, miễn đi nỗi khổ của thất tình lục dục, bây giờ xem ra, tình ái cũng giống như bất tận xuân phong*, không thể vung một đao mà lừa mình dối người. Từ lúc mang Yêu Hồ về, Đại Thiên Cẩu đã đoán đứa trẻ này sẽ có tình cảm với y. Thấy Yêu Hồ thân cận với nó, càng cảm thấy ngũ vị tạp trần.
(*Bất tận xuân phong: Xuất từ hai câu thơ "Lửa rừng thiêu bất tận, xuân phong thổi lại sinh" trong bài Phú đắc cổ nguyên thảo tống biệt của Bạch Cư Dị, ý chỉ những sự vật có sinh mệnh lực mạnh mẽ, không thể phá hủy)
Thiếu niên lúc này mới thở dài một hơi, nói: "Người là thật lòng thương y, nhưng cũng đã thật sự lợi dụng y"
Gông xiếng thế tục, tình cảm mà Yêu Hồ mong muốn, Đại Thiên Cẩu vĩnh viễn không cho được -- hắn quá cố chấp truy đuổi đại nghĩa, bị sợi dây tín niệm mờ mịt làm mê hoặc tâm trí, không chút do dự lựa chọn hi sinh ái tình đổi lấy vinh quang tín ngưỡng
Cơ khổ cũng tốt, cô độc cũng được, tất cả bây giờ, đều là báo ứng.
Hắn không thể oán trách, cũng không thể hối hận, chỉ là ở những năm tháng dài dằng dặc nhàm chán trải qua nhân gian sơn hà, nhìn những người khác có được hạnh phúc viên mãn, lại nhớ về năm đó bên cạnh mình cũng có một người như vậy, thẳng thắn thích những gì y muốn thích, ghét những thứ y muốn ghét, ánh mắt sáng như ánh xuân, thích cầm chiết phiến giống công tử nhà giàu ở nhân giới, cứ mãi cười đùa kêu hắn đi mua mứt quả.
Những gì còn lại giữa hắn và Yêu Hồ, cũng chỉ là những năm tháng đó.
5
Nhìn sắc mây màu đỏ tím như ngọn lửa trên bầu trời, xa xa đã có khói bếp bay lê, đã tới lúc trở về
- Về thôi, sư tỷ của ngươi có lẽ đã về rồi
Dưới trời chiều, hai người một trước một sau trở về tiểu viện tràn đầy kỷ niệm, Tiểu Dực sờ vào cây trâm gỗ trong tay áo, mới nhớ ra mình vẫn quên chưa tặng cây trâm hạnh hoa này cho sư tỷ.
Thiếu niên bước nhanh hơn vào trong sân, không hề để ý tới sắc mặt đột ngột trở nên lạnh lùng của Đại Thiên Cẩu
- Sư tỷ---
Thiếu niên chợt ngừng lời, những cánh hoa đỏ rực mang theo mùi hương tràn ngập trong không khí, mùi hương nồng đậm lại tựa như đang mời gọi tử thần
Lúc này cậu mới phát hiện, hoa hạnh trong viện đều đã úa tàn điêu linh
- Sư tỷ!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook