Âm Dương Quái Diện
-
Chương 9: Danh môn chánh phái
Tiếng bước chân người đi đến càng lúc càng gần khiến Quan Vân Sơn phập phồng lo sợ. Sau khi xoay chuyển ý nghĩ thật nhanh, Quan Vân Sơn dù đang lúc cạn kiệt chân lực vì đã chạy một đỗi đường quá xa cũng cố gắng thực hiện một hành vi cuối cùng.
Là hành vi mà lúc thường đối với Quan Vân Sơn chỉ là một việc làm dễ như trở bàn tay, nhưng vào lúc này, Quan Vân Sơn muốn thực hiện trót lọt lại đòi hỏi một cố gắng tột bực.
Dù thế, Quan Vân Sơn vẫn phải thực hiện.
Mở xà cạp quấn ở chân bên tả ra, sau đó cuộn lại như trước, chỉ thực hiện mỗi một hành vi đó thôi Quan Vân Sơn ngỡ như sắp đứt hơi và chết đến nơi.
Cuối cùng, khi mọi việc đã xong, Quan Vân Sơn nằm ngã lăn ra đất và liên tiếp trút ra từng nhịp thở, mệt mỏi có, khoan khoái có. Mệt mỏi thì đó là vì kiệt lực, còn khoan khoái là vì Quan Vân Sơn rốt cuộc cũng giấu xong Tỵ Độc Châu vào giữa lớp xà cạp.
Rồi với tâm trạng đã sẵn sàng, Quan Vân Sơn chờ đợi thanh âm người thế nào cũng vang lên. Nhưng lúc điều đó xảy ra Quan Vân Sơn vẫn ngạc nhiên, vì không ngờ được nghe loạt thanh âm quen tai:
- Là Thiếu Bang chủ? Sao chỉ có một mình Thiếu Bang chủ? Còn Thiếu trang chủ Khưu Phúc Linh đâu?
Vẫn còn mệt mỏi, Quan Vân Sơn mở mắt ra và nhìn Đoàn Ngũ Hạ đang hiện diện cùng một lúc với Bạch Hào sư huynh và một nhân vật trung niên kiếm khách. Và thế là một câu hỏi không thể không bật ra khỏi môi miệng Quan Vân Sơn:
- Đã an toàn thoát đi, Đoàn cô nương còn quay lại làm gì?
Bạch Hào bỗng hắng giọng:
- Thiếu Bang chủ! Lần này có cả gia sư cùng đến, chủ ý là muốn thỉnh giáo Thiếu Bang chủ vài điều hệ trọng.
Khi nhận ra người đến là Đoàn Ngũ Hạ và đồng môn, nên Quan Vân Sơn có phần nào nhẹ nhõm. Thì ngay lúc này, vừa biết nhân vật trung niên kiếm khách kia là sư phụ của Bạch Hào và Đoàn Ngũ Hạ, Quan Vân Sơn lại tỏ ra sợ hãi. Quan Vân Sơn gượng ngồi dậy:
- Vãn bối vẫn nghe kể Thạch chưởng môn luôn, nay được diện kiến quả là tam sinh hữu hạnh. Nếu vãn bối có gì thất lễ, mong Thạch chưởng môn...
Kiếm khách trung niên chợt xua tay:
- Lỗi không phải ở Thiếu Bang chủ, mà là do Thạch Thành Tín này cùng tệ độ có phần đường đột. Như Thiếu Bang chủ mới vừa lâm đại địch? Sao mỗ chỉ thấy một mình Thiếu Bang chủ bỏ chạy, không có bất kỳ địch nhân nào đuổi theo?
Để không bị trách là thất lễ, Quan Vân Sơn một lần nữa gắng gượng, lần này là để đứng lên:
- Chính vì địch nhân không đuổi theo nên vãn bối thêm lo sợ. Thạch chưởng môn! Xin cho hỏi, lúc nhìn thấy vãn bối, Thạch chưởng môn còn cách U Minh cốc bao xa?
Đoàn Ngũ Hạ cau mày:
- Như Thiếu Bang chủ muốn biết sư đồ tiểu nữ có đến U Minh cốc hay không chứ gì?
Sư phụ của Đoàn Ngũ Hạ và Bạch Hào là Thạch Thành Tín cũng cau mày hoài nghi:
- Ở U Minh cốc đã xảy ra những chuyện gì? Cớ sao Thiếu Bang chủ muốn biết sư đồ Thạch mỗ có đến đó hay chưa?
Không thể không giải thích, Quan Vân Sơn thở dài:
- Vì vãn bối đang lo ngại cho chưởng môn Võ Đang phái...
Thạch Thành Tín giật mình:
- Thiếu Bang chủ bảo sao? Gần đây đạo trưởng Trang Đạm đã có tin thất tung, lẽ nào lại đột nhiên xuất hiện ở U Minh cốc?
Bạch Hào tỏ ra nôn nóng lạ:
- Chúng ta phải đến U Minh cốc ngay, sư phụ. Kẻo không thôi...
Câu nói của Bạch Hào không phải chỉ có một mình Thạch Thành Tín giật mình, Quan Vân Sơn cũng vội vã khuyên ngăn:
- Đến U Minh cốc lúc này là tự sát, Thạch chưởng môn và nhị vị lệnh đồ xin đừng xem nhẹ sinh mạng, định một lúc đối đầu với cả Ngũ Liên Giáo và người của Đông Hải Bí Cung.
Thạch Thành Tín trợn to hai mắt:
- Đông Hải Bí Cung? Là Thiếu Bang chủ xác quyết bọn Đông Hải đã tiến nhập Trung Nguyên chúng ta?
Bạch Hào chợt cười lạt:
- Thiếu Bang chủ! Không phải Bạch Hào này không tin lời Thiếu Bang chủ, nhưng việc có người của Đông Hải Bí Cung ở U Minh cốc xem khá mơ hồ. Mong Thiếu Bang chủ chỉ giáo thêm.
Thái độ của Bạch Hào khiến Quan Vân Sơn động tâm:
- Nếu tại hạ đoán không lầm thì lần này quay trở lại khá nhanh và có lệnh sư cùng đi, như Bạch huynh có ý dò xét hư thực về báu vật ở U Minh cốc?
Nếu như không có Thạch Thành Tín kịp dùng mắt ra hiệu, có lẽ Bạch Hào không dễ dàng ngậm câm miệng, sau khi nghe Quan Vân Sơn hỏi một câu như thế.
Vì phát hiện động thái này nên Quan Vân Sơn tỏ ra cảnh giác lúc nghe Thạch Thành Tín đặt nghi vấn:
- Sự việc có liên quan đến sự xuất hiện của Đông Hải Bí Cung là thế nào, Thiếu Bang chủ?
Quan Vân Sơn giải thích:
- Việc Đông Hải Bí Cung xuất hiện là có thật. Và chính Trang Đạm đạo trưởng đã liều mình ngăn cản để vãn bối có cơ hội thoát thân.
Thạch Thành Tín bán tín bán nghi:
- Nếu là vậy, bọn Đông Hải có võ học cao minh hơn cả Trang Đạm, chưởng môn Võ Đang phái?
Liền sau câu nói của Thạch Thành Tín, một loạt cười vang đến:
- Thạch chưởng môn sao lại dễ dàng tin vào những lời nhảm nhí như thế? Nếu muốn tin, trước hết hãy hỏi hắn là ai và bịa chuyện như thế để làm gì. Ha... ha...
Tràng cười tuy chỉ có một, nhưng số người bất ngờ xuất hiện chẳng phải chỉ có một người. Điều này làm cho Thạch Thành Tín bồn chồn lo lắng lạ.
Và Quan Vân Sơn vụt hiểu tại sao chưởng môn Hoa Sơn phái Thạch Thành Tín lại có biểu hiện đó, khi phát hiện Bạch Hào bỗng dưng tiến đến gần, đồng thời Bạch Hào còn lên tiếng, nói một câu mơ hồ:
- Chúng ta chậm mất rồi, sư phụ!
Thạch Thành Tín xua tay và hướng mặt về phía những nhân vật mới xuất hiện:
- Côn Luân, Không Động, Điểm Thương. Chư vị đến tuy khá nhanh, nhưng chỉ tiếc tiểu tử họ Quan chỉ có một và lại bị tệ phái Hoa Sơn phát hiện trước, Thạch mỗ hy vọng chư vị đừng có hành vi nào thái quá làm mất đi hòa khi vốn có giữa tệ phái và chư vị.
Vì đã hiểu nên Quan Vân Sơn phẫn nộ:
- Hành động này của Hoa Sơn phái là có ý gì? Phải chăng Thạch chưởng môn vẫn không tin lời tại hạ và vẫn quyết quay lại U Minh cốc để tìm báu vật?
Bạch Hào đang đứng cạnh Quan Vân Sơn chợt rít lên:
- Câm đi! Thiếu Bang chủ không nhận thấy Hoa Sơn phái đang tìm cách để bảo vệ an toàn cho chính Thiếu Bang chủ sao? Đừng lắm lời nữa.
Trong những nhân vật mới xuất hiện bỗng có một người cười vang:
- Vẫn nghe nói Thiếu Bang chủ Tứ Hải Bang vốn là người thông tuệ, hóa ra sự thật còn hơn cả lời đồn. Thiếu Bang chủ hiểu không sai, đúng là Hoa Sơn phái định dựa vào Thiếu Bang chủ để quay lại U Minh cốc tìm báu vật. Tôn mỗ nói có quá lời chăng, Thạch huynh?
Ha... ha...
Lập tức có nhiều tràng cười phụ họa nối tiếp nhau vang lên:
- Lòng vải cũng như lòng sung thôi, sao Thạch huynh không cùng mọi người bàn cách và nghĩ kế đi vào U Minh cốc, một khi đã có tiểu tử họ Quan ở đây?
- Đúng vậy. Nếu muốn một mình độc chiếm báu vật ở U Minh cốc, Thạch lão huynh chẳng hóa ra đã xem thường Không Động, Điểm Thương và Côn Luân tệ phái đến thế sao?
- Bốn phái chúng ta đều đứng chung hàng ngũ thất đại phái, nên có phúc cùng hưởng, hoạn nạn cùng chia. Làm được điều này, chúng ta còn lo gì Ngũ Liên Giáo, kể cả bọn người Đông Hải, nếu họ thật sự đã xuất hiện?
Lời của mọi người khiến Quan Vân Sơn càng hiểu rõ thêm tham vọng của những nhân vật luôn tự nhận là danh môn chánh phái. Vừa thất vọng vừa giận, Quan Vân Sơn đột nhiên đánh tiếng:
- Chư vị nói như vậy là sai rồi. Báu vật ở U Minh cốc tuy chưa biết hư thực là thế nào, nhưng nhất định không có nhiều để chia đều hết cho cả đây. Ý tại hạ muốn nói, chư vị đã chậm một bước so với Hoa Sơn phái.
Đoàn Ngũ Hạ giật mình, liếc nhìn Quan Vân Sơn:
- Thiếu Bang chủ định khích mọi người giao đấu với nhau để hưởng lợi ư?
Quan Vân Sơn bối rối nhìn Đoàn Ngũ Hạ. Và Quan Vân Sơn thêm lo lắng khi thấy Thạch Thành Tín đột nhiên tuốt kiếm ra:
- Hắn muốn thế cũng không hề gì. Vì hắn sẽ dễ tâm phục khẩu phục hơn, nếu tận mục sở thị Cuồng Vân kiếm pháp của ta.
Bạch Hào cũng tuốt kiếm và tiến đến cạnh Thạch Thành Tín:
- Mọi việc sẽ định doạt bằng bản lãnh. Quan Vân Sơn ngươi chỉ thuộc về phái nào có sở học cao minh hơn.
Mục kích diễn biến này, Quan Vân Sơn cố tình lùi gần Đoàn Ngũ Hạ:
- Cô nương còn lưu lại là để giữ tại hạ khỏi rơi vào tay phái khác?
Đoàn Ngũ Hạ rít qua kẽ răng:
- Tiểu nữ định sau đây sẽ tìm lời khuyên ngăn gia sư, không để gia sư miễn cưỡng Thiếu Bang chủ. Nhưng tình thế này, lại là do Thiếu Bang chủ gây ra, hậu quả thế nào đều có lỗi của Thiếu Bang chủ.
Trong khi Đoàn Ngũ Hạ tức bực nói như thế, những nhân vật mới xuất hiện đã bắt đầu có thái độ với Thạch Thành Tín sư phụ nàng.
Một nhân vật tiến lên và nói bằng giọng cao ngạo:
- Đã lâu không so tài, có lẽ Cuồng Vân kiếm pháp của Thạch huynh lợi hại hơn xưa.
Tôn Dật Thiên mỗ xin lĩnh giáo.
Thạch Thành Tín rung tay loang kiếm:
- Đao kiếm vô tình, Tôn chưởng môn xin cẩn trọng. Đỡ!
Véo...
Quan Vân Sơn nhẹ trút ra hơi thở dài, thì thào với Đoàn Ngũ Hạ:
- Nếu cô nương muốn thế, sao ngay từ đầu không khuyên ngăn lệnh sư? Đặt vào trường hợp như tại hạ, liệu cô nương có diệu kế nào hơn?
Miệng tuy hỏi, nhưng mắt Quan Vân Sơn vẫn nhìn đăm đăm vào cục diện. Kiếm chiêu của Thạch Thành Tín tuy lợi hại, nhưng xem ra Tôn Dật Thiên vẫn có chỗ ỷ trượng khi thản nhiên dùng quyền pháp giao chiêu:
- Tôn mỗ đành thất lễ. Đỡ!
Ào...
Và Quan Vân Sơn nghe tiếng Đoàn Ngũ Hạ chép miệng:
- Thất Thương quyền của Không Động phái từng bị thất truyền từ lâu, không ngờ đến đời Tôn Dật Thiên chưởng môn lại có cơ hội xuất hiện. Hà... quả là quyền pháp danh bất hư truyền.
Quan Vân Sơn nhờ nghe Đoàn Ngũ Hạ nói mới biết vì sao Tôn Dật Thiên với đôi tay nhục thể lại dám cùng kiếm của Thạch Thành Tín so tài. Và lúc đó quyền phong Thất Thương đã chạm vào kiếm kình Cuồng Vân, gây thành tiếng động chạm ghê khiếp.
Bùng! Choang!
Thạch Thành Tín chợt cười to:
- Thạch mỗ những tưởng Tôn chưởng môn sau nhiều tâm huyết đã khôi phục hầu như trọn vẹn bộ quyền Thất Thương từng bị thất truyền, hóa ra chỉ là một vài chiêu thức chưa thật sự đạt hỏa hầu lợi hại. Tôn chưởng môn chớ nên miễn cưỡng, kẻo tự rước họa vào thân.
Hãy xem chiêu! Ha... ha...
Bằng một lượt chuyển tay khinh ảo, kiếm chiêu của Thạch Thành Tín lần này vụt phát tán thành một đợt sóng kình kỳ quái, như thiên la địa võng chực phủ chụp khắp người Tôn Dật Thiên.
Ào...
Sắc mặt của Tôn Dật Thiên chợt ngưng đọng:
- Tuy chưa đủ hỏa hầu, nhưng ai dám bảo Thất Thương quyền của mỗ là không đử lợi hại? Đỡ!
Vụt...
Quan Vân Sơn vụt nghe Đoàn Ngũ Hạ kêu khẽ:
- Thất Sát Tâm Thương? Chưởng môn phái Không Động không ngờ lại liễu lĩnh đến thế?
Không thể hiểu Đoàn Ngũ Hạ bảo họ Tôn liều là liều như thế nào, Quan Vân Sơn đành căng mắt nhìn vào diễn biến của cục diện. Đó là lúc song quyền của Tôn Dật Thiên sau tiếng quát vụt hóa thành năm bảy cánh tay và tất cả đều cuồn cuộn lao đến, áp chế cũng như uy hiếp nhiều đại huyệt quan trọng ở phần thân trước của Thạch Thành Tín.
Vù... Vù...
Điều này làm cho Thạch Thành Tín phải cấp thời thoái bộ thu kiếm chiêu:
- Dù Tôn chưởng môn có muốn cùng Thạch mỗ thiên địa đồng thọ, nhưng thật đáng tiếc, Thạch mỗ lại chưa muốn chết!
Do Thạch Thành Tín hồi bộ thu chiêu nên chiêu quyền Thất Sát Tâm Thương của Tôn Dật Thiên chồm đến và quật ra một loạt quyền có đến bảy tám chiêu là ít:
- Tôn mỗ cũng đâu muốn chết. Đó chỉ là cách để Tôn mỗ chuyển bại thành thắng thôi.
Hãy xem đây thì rõ!
Vù...
Nhưng thật bất ngờ, Thạch Thành Tín bật cười:
- Nhưng Tôn chưởng môn đã muộn mất rồi. Mỗ nào đã thu hồi toàn bộ kiếm chiêu?
Ha... ha...
Quan Vân Sơn cũng cảm thấy như vậy và không thể không ngấm ngầm thán phục khi phát hiện Thạch Thành Tín tuy có lùi nhưng thanh kiếm trong tay vẫn kịp ngoặt qua một bên, đủ để ngăn chận đà tấn công có nhiều sơ hở của họ Tôn. Vì thế, loạt quyền của họ Tôn vừa mới xuất phát, liền gặp phải kiếm chiêu hườm sẵn của họ Thạch.
Véo...
Tôn Dật Thiên kinh hãi thu quyền:
- Kiếm chiêu quả lợi hại, thủ đoạn còn lợi hại hơn.
Nhưng đúng như Thạch Thành Tín đã bảo, Tôn Dật Thiên dù có thu quyền cũng đã muộn:
- Thất lễ. Đỡ!
Véo... Soạt...
Một bên ống tay áo của Tôn Dật Thiên bị kiếm của Thạch Thành Tín đoạn lìa. Và kết quả này làm cho họ Tôn bàng hoàng bẽ mặt:
- Được lắm. Lần nhục bại này Tôn Dật Thiên ta quyết chẳng bao giờ quên. Hẹn gặp lại.
Hừ!
Họ Tôn quay người định bỏ đi, bỗng có tiếng người ngăn lại:
- Họ THạch có thắng chỉ là nhờ thủ đoạn. Tôn huynh nếu bỏ đi thì chẳng phải vô tình trúng thêm kế loại bỏ dần địch thủ của họ Thạch sao?
Tôn Dật Thiên quay mặt, nhìn người vừa phát thoại:
- Đa tạ Giả chưởng môn điểm hóa. Không sai, Tôn mỗ nếu bỏ đi lúc này, có khác nào nguyện ý để một mình Hoa Sơn phái độc chiếm báu vật? Mỗ cần phải lưu lại.
Giận dữ, Bạch Hào tung kiếm nhào đến nhân vật họ Giả:
- Dám dùng dạ tiểu nhân suy bụng người quân tử, vãn bối Bạch Hào nguyện lĩnh giáo kiếm pháp Côn Luân. Đỡ!
Véo...
Nhân vật họ Giả vốn là chưởng môn nhân của Côn Luân kiếm phái nên tay kiếm cũng lẹ làng khác thường. Họ Giả vẫy kiếm và điểm một nụ cười lạt:
- Bằng vào bản lãnh của người, có lẽ bổn chưởng môn không cần quá tam chiêu. Đây là chiêu thứ nhất. Đỡ!
Ào...
Đoàn Ngũ Hạ chợt bĩu môi, nói khẽ cho Quan Vân Sơn nghe:
- Giả Thụ nếu thực hiện đúng như lời là lão tự bôi xấu lão. Vì Cuồng Vân kiếm của sư huynh ít ra cũng đạt bảy phần chân truyền của gia sư. Phàm người luyện võ điều tối kỵ là quá cao ngạo, nhận định sai về thực lực của người.
Quan Vân Sơn gật gù, nhìn Bạch Hào đang có thái độ hung hăng, chợt tỏ ra trầm tĩnh khác thường, lúc cùng Giả Thụ chuẩn bị chạm chiêu đầu tiên:
- Lệnh sư huynh quả có toan tính từ trước. Và kết quả có lẽ không sai biệt mấy với nhận định của cô nương.
Đoàn Ngũ Hạ chợt quay đầu nhìn Quan Vân Sơn:
- Trở lại câu chuyện lúc nãy. Sao Thiếu Bang chủ biết tiểu nữ chưa thử tìm lời khuyên ngăn sư phụ?
Quan Vân Sơn bối rối:
- Tại ha...
Kịp may cho Quan Vân Sơn đỡ phải phí lời giải thích, vì tiếng quát trầm hùng của Giả Thụ, chưởng môn Côn Luân phái, đã vang lên đúng lúc:
- Bạch tiểu tử! Ngươi thật khéo che giấu công phu đã luyện. Nhưng không sao, dù ngươi có đạt bảy phần chân truyền của lệnh sư cũng đâu khiến bổn chưởng môn sai lời.
Chiêu thứ hai. Đỡ!
Véo...
Quan Vân Sơn không thể không lo lắng cho Bạch Hào:
- Cô nương nhìn kìa, kiếm pháp Côn Luân phái như không hề kém lợi hại, so với kiếm pháp Cuồng Vân của quý phái.
Đoàn Ngũ Hạ vẫn bình thản:
- Cuồng Vân kiếm pháp lấy số bảy làm chủ. Thất thất tứ thập cửu, với bốn mươi tám chiêu và một tuyệt chiêu. Thiếu Bang chủ cứ chờ đến đó thì rõ.
Vậy là có cơ hội cho Quan Vân Sơn quay nhìn Đoàn Ngũ Hạ:
- Đã nghe cô nương khuyên, sao lệnh sư còn cố công mưu tìm báu vật?
Đoàn Ngũ Hạ thở dài:
- Bạch sư huynh quá đa nghi, cảm thấy lúc Khưu Phúc Linh và Thiếu Bang chủ cùng lưu lại U Minh cốc, tất có điều đáng ngờ. Và sư phụ đã tin lời Bạch sư huynh.
Đúng lúc này, tiếng chạm kiếm giữa Giả Thụ và Bạch Hào vang lên.
Choang...
Và Quan Vân Sơn nghe Thạch Thành Tín bật kêu:
- Đối phương đã dựa vào nội lực uyên thâm. Bạch Hào! Ngươi hãy mau lui xuống, đừng quá tham chiến mà mang họa.
Cả Quan Vân Sơn và Đoàn Ngũ Hạ cùng nhìn thấy Bạch Hào sắp rơi kiếm, sau lần chạm phải kiếm kình đầy nội lực của họ Giả.
Và câu hô hoán của Thạch Thành Tín chỉ làm cho họ Giả bật cười:
- Chưa bại đã lui, đâu phải bản sắc anh hùng? Có phải thế không Bạch tiểu tử? Chiêu thứ ba đây. Ha... ha...
Quan Vân Sơn thất kinh:
- Nguy cho Bạch huynh rồi!
Chỉ có Đoàn Ngũ Hạ là giữ được điềm tĩnh:
- Đã có gia sư đứng cạnh, Bạch sư huynh đâu dễ gì gặp nguy?
Và đúng như nàng nói, Thạch Thành Tín chợt xông vào:
- Tệ đồ kể như thất trận, sao Giả chưởng môn không hạ thủ lưu tình? Có phải muốn cùng Thạch mỗ giao chiêu? Xem đây!
Ào...
Cách ra chiêu của họ Thạch tuy có tác dụng là giải nguy cho Bạch Hào, nhưng đó là hành vi thiếu minh bạch, khiến Quan Vân Sơn ngấm ngầm bất phục.
Thầm hiểu rõ tâm trạng của Quan Vân Sơn, Đoàn Ngũ Hạ chợt hạ thấp giọng:
- Tuy là danh môn chánh phái, nhưng Thiếu Bang chủ chớ có mong tìm thấy nhân vật nào mà không hành sự bất chấp thủ đoạn. Tốt hơn hết, Thiếu Bang chủ nên tự lo thân. Càng sớm nghĩ cách chạy thoát càng tốt cho Thiếu Bang chủ.
Quan Vân Sơn gượng cười:
- Có muốn chạy thì vẫn cần khôi phục chân nguyên. Chỉ tiếc tại hạ chưa có thời gian cần thiết để...
Chợt Đoàn Ngũ Hạ có một hành vi làm cho Quan Vân Sơn khó hiểu. Nàng lén trao vào tay Quan Vân Sơn một vật:
- Đây là Cửu Chuyển Phản Hồi Đan do sư tổ trước kia ban cho tiểu nữ. Thiếu Bang chủ có dùng cũng không ngại bị gia sư phát hiện.
Quan Vân Sơn ngập ngừng:
- Thịnh tình này của cô nương, tại hạ có phúc phận gì mà dám nhận lãnh?
Nàng thu tay về, vờ như tiếp tục quan sát trận chiến giữa sư phụ nàng và Giả Thụ, chưởng môn Côn Luân phái, và càng không màng đến Cửu Chuyển Phản Hồi Đan liệu có được Quan Vân Sơn nhận hay không.
Không sớm cũng muộn, đúng lúc Đoàn Ngũ Hạ quan sát trận chiến, cũng như những nhân vật đương diện đang làm như vậy, nàng đột nhiên phát hiện có bóng người thấp thoáng ẩn hiện ở xa xa.
Nàng động tâm, vội căng mắt nhìn thì cũng vừa lúc bóng người đó từ xa lao ào đến. Lo ngại, Đoàn Ngũ Hạ vụt kêu toáng lên:
- Sư phụ! Đề phòng có người muốn ám toán.
Lời nàng kêu khiến nhiều người cùng nhìn. Sau đó, hầu như ai ai cũng kêu:
- Quả nhiên có người định xuất thủ xen vào thật, nhưng không phải chỉ có một người.
- Bọn họ là ai? Không lẽ là người Ngũ Liên Giáo?
Bạch Hào là người kêu to nhất:
- Đa phần bọn Ngũ Liên Giáo đều che kín chân diện, không dám xuất đầu lộ diện như bọn này. Lẽ nào là người Đông Hải Bí Cung?
Đoàn Ngũ Hạ nghe thế giật mình, vội quay đầu nhìn lại Quan Vân Sơn:
- Thiếu Bang chủ...
Vừa mới kêu lên như thế, Đoàn Ngũ Hạ buộc phải dừng lời, vì bên cạnh nàng làm gì có Quan Vân Sơn.
Chợt hiểu Quan Vân Sơn có lẽ sau khi dùng xong linh dược Cửu Chuyển Phản Hồi Đan, đã nhân lúc có nhiều nhân vật lạ mặt vừa xuất hiện, kịp thời lẻn bỏ đi như chính lời nàng vừa đề xuất. Đoàn Ngũ Hạ khẽ thở phào nhẹ nhõm, một nửa là mừng cho Quan Vân Sơn đã thoát thân, một nửa thì phiền muộn vì Quan Vân Sơn khi bỏ đi đến lời cáo biệt cũng không có.
Việc Quan Vân Sơn không còn nữa ở đây, ắt chỉ có một mình Đoàn Ngũ Hạ phát hiện, vì tất cả đều đang lo đối phó với những nhân vật không mời mà đến. Và Đoàn Ngũ Hạ nghe tiếng sư phụ quát hỏi:
- Chư vị là người từ đâu đến? Xuất hiện đường đột thế này, chẳng hay chư vị có điều gì chỉ giáo?
Đoàn Ngũ Hạ hoang mang nhìn một nhân vật trong số những người vừa xuất hiện chợt bật cười:
- Thật là may, khi được dịp hội diện một lúc với những bốn nhân vật nhất môn chi chủ như thế này. Sao chư vị còn chậm chân ở đây, thay vì đến U Minh cốc cùng Võ Đang phái truy tìm báu vật? Trừ phi mỗ đã hiểu sai về chư vị. Ha... Ha...
Và không chờ những người như Thạch Thành Tín đáp lời, nhân vật nọ ngay khi cười xong, bỗng khoát tay ra hiệu cho những nhân vật cùng đến:
- Họ đều là danh môn chánh phái, có lẽ không dễ bị động tâm vì báu vật như những kẻ tầm thường chúng ta. Đi thôi!
Vừa mới đến đã vội bỏ đi, thường ra những hành vi tương tự thế này rất dễ khiến mọi người nghi ngờ. Thế nhưng bọn người Thạch Thành Tín không hiểu sao lại không chút nghi ngờ. Trái lại, tất cả đều vội vả bỏ chạy theo bọn người xa lạ nọ.
Vút... Vút...
Điều này làm cho Đoàn Ngũ Hạ nghi hoặc. Vì thế, tuy nàng cũng lo chạy đuổi theo, nhưng thật tâm là muốn tìm cách đề tỉnh Bạch Hào, hoặc Thạch Thành Tín sư phụ nàng.
Vút...
Là hành vi mà lúc thường đối với Quan Vân Sơn chỉ là một việc làm dễ như trở bàn tay, nhưng vào lúc này, Quan Vân Sơn muốn thực hiện trót lọt lại đòi hỏi một cố gắng tột bực.
Dù thế, Quan Vân Sơn vẫn phải thực hiện.
Mở xà cạp quấn ở chân bên tả ra, sau đó cuộn lại như trước, chỉ thực hiện mỗi một hành vi đó thôi Quan Vân Sơn ngỡ như sắp đứt hơi và chết đến nơi.
Cuối cùng, khi mọi việc đã xong, Quan Vân Sơn nằm ngã lăn ra đất và liên tiếp trút ra từng nhịp thở, mệt mỏi có, khoan khoái có. Mệt mỏi thì đó là vì kiệt lực, còn khoan khoái là vì Quan Vân Sơn rốt cuộc cũng giấu xong Tỵ Độc Châu vào giữa lớp xà cạp.
Rồi với tâm trạng đã sẵn sàng, Quan Vân Sơn chờ đợi thanh âm người thế nào cũng vang lên. Nhưng lúc điều đó xảy ra Quan Vân Sơn vẫn ngạc nhiên, vì không ngờ được nghe loạt thanh âm quen tai:
- Là Thiếu Bang chủ? Sao chỉ có một mình Thiếu Bang chủ? Còn Thiếu trang chủ Khưu Phúc Linh đâu?
Vẫn còn mệt mỏi, Quan Vân Sơn mở mắt ra và nhìn Đoàn Ngũ Hạ đang hiện diện cùng một lúc với Bạch Hào sư huynh và một nhân vật trung niên kiếm khách. Và thế là một câu hỏi không thể không bật ra khỏi môi miệng Quan Vân Sơn:
- Đã an toàn thoát đi, Đoàn cô nương còn quay lại làm gì?
Bạch Hào bỗng hắng giọng:
- Thiếu Bang chủ! Lần này có cả gia sư cùng đến, chủ ý là muốn thỉnh giáo Thiếu Bang chủ vài điều hệ trọng.
Khi nhận ra người đến là Đoàn Ngũ Hạ và đồng môn, nên Quan Vân Sơn có phần nào nhẹ nhõm. Thì ngay lúc này, vừa biết nhân vật trung niên kiếm khách kia là sư phụ của Bạch Hào và Đoàn Ngũ Hạ, Quan Vân Sơn lại tỏ ra sợ hãi. Quan Vân Sơn gượng ngồi dậy:
- Vãn bối vẫn nghe kể Thạch chưởng môn luôn, nay được diện kiến quả là tam sinh hữu hạnh. Nếu vãn bối có gì thất lễ, mong Thạch chưởng môn...
Kiếm khách trung niên chợt xua tay:
- Lỗi không phải ở Thiếu Bang chủ, mà là do Thạch Thành Tín này cùng tệ độ có phần đường đột. Như Thiếu Bang chủ mới vừa lâm đại địch? Sao mỗ chỉ thấy một mình Thiếu Bang chủ bỏ chạy, không có bất kỳ địch nhân nào đuổi theo?
Để không bị trách là thất lễ, Quan Vân Sơn một lần nữa gắng gượng, lần này là để đứng lên:
- Chính vì địch nhân không đuổi theo nên vãn bối thêm lo sợ. Thạch chưởng môn! Xin cho hỏi, lúc nhìn thấy vãn bối, Thạch chưởng môn còn cách U Minh cốc bao xa?
Đoàn Ngũ Hạ cau mày:
- Như Thiếu Bang chủ muốn biết sư đồ tiểu nữ có đến U Minh cốc hay không chứ gì?
Sư phụ của Đoàn Ngũ Hạ và Bạch Hào là Thạch Thành Tín cũng cau mày hoài nghi:
- Ở U Minh cốc đã xảy ra những chuyện gì? Cớ sao Thiếu Bang chủ muốn biết sư đồ Thạch mỗ có đến đó hay chưa?
Không thể không giải thích, Quan Vân Sơn thở dài:
- Vì vãn bối đang lo ngại cho chưởng môn Võ Đang phái...
Thạch Thành Tín giật mình:
- Thiếu Bang chủ bảo sao? Gần đây đạo trưởng Trang Đạm đã có tin thất tung, lẽ nào lại đột nhiên xuất hiện ở U Minh cốc?
Bạch Hào tỏ ra nôn nóng lạ:
- Chúng ta phải đến U Minh cốc ngay, sư phụ. Kẻo không thôi...
Câu nói của Bạch Hào không phải chỉ có một mình Thạch Thành Tín giật mình, Quan Vân Sơn cũng vội vã khuyên ngăn:
- Đến U Minh cốc lúc này là tự sát, Thạch chưởng môn và nhị vị lệnh đồ xin đừng xem nhẹ sinh mạng, định một lúc đối đầu với cả Ngũ Liên Giáo và người của Đông Hải Bí Cung.
Thạch Thành Tín trợn to hai mắt:
- Đông Hải Bí Cung? Là Thiếu Bang chủ xác quyết bọn Đông Hải đã tiến nhập Trung Nguyên chúng ta?
Bạch Hào chợt cười lạt:
- Thiếu Bang chủ! Không phải Bạch Hào này không tin lời Thiếu Bang chủ, nhưng việc có người của Đông Hải Bí Cung ở U Minh cốc xem khá mơ hồ. Mong Thiếu Bang chủ chỉ giáo thêm.
Thái độ của Bạch Hào khiến Quan Vân Sơn động tâm:
- Nếu tại hạ đoán không lầm thì lần này quay trở lại khá nhanh và có lệnh sư cùng đi, như Bạch huynh có ý dò xét hư thực về báu vật ở U Minh cốc?
Nếu như không có Thạch Thành Tín kịp dùng mắt ra hiệu, có lẽ Bạch Hào không dễ dàng ngậm câm miệng, sau khi nghe Quan Vân Sơn hỏi một câu như thế.
Vì phát hiện động thái này nên Quan Vân Sơn tỏ ra cảnh giác lúc nghe Thạch Thành Tín đặt nghi vấn:
- Sự việc có liên quan đến sự xuất hiện của Đông Hải Bí Cung là thế nào, Thiếu Bang chủ?
Quan Vân Sơn giải thích:
- Việc Đông Hải Bí Cung xuất hiện là có thật. Và chính Trang Đạm đạo trưởng đã liều mình ngăn cản để vãn bối có cơ hội thoát thân.
Thạch Thành Tín bán tín bán nghi:
- Nếu là vậy, bọn Đông Hải có võ học cao minh hơn cả Trang Đạm, chưởng môn Võ Đang phái?
Liền sau câu nói của Thạch Thành Tín, một loạt cười vang đến:
- Thạch chưởng môn sao lại dễ dàng tin vào những lời nhảm nhí như thế? Nếu muốn tin, trước hết hãy hỏi hắn là ai và bịa chuyện như thế để làm gì. Ha... ha...
Tràng cười tuy chỉ có một, nhưng số người bất ngờ xuất hiện chẳng phải chỉ có một người. Điều này làm cho Thạch Thành Tín bồn chồn lo lắng lạ.
Và Quan Vân Sơn vụt hiểu tại sao chưởng môn Hoa Sơn phái Thạch Thành Tín lại có biểu hiện đó, khi phát hiện Bạch Hào bỗng dưng tiến đến gần, đồng thời Bạch Hào còn lên tiếng, nói một câu mơ hồ:
- Chúng ta chậm mất rồi, sư phụ!
Thạch Thành Tín xua tay và hướng mặt về phía những nhân vật mới xuất hiện:
- Côn Luân, Không Động, Điểm Thương. Chư vị đến tuy khá nhanh, nhưng chỉ tiếc tiểu tử họ Quan chỉ có một và lại bị tệ phái Hoa Sơn phát hiện trước, Thạch mỗ hy vọng chư vị đừng có hành vi nào thái quá làm mất đi hòa khi vốn có giữa tệ phái và chư vị.
Vì đã hiểu nên Quan Vân Sơn phẫn nộ:
- Hành động này của Hoa Sơn phái là có ý gì? Phải chăng Thạch chưởng môn vẫn không tin lời tại hạ và vẫn quyết quay lại U Minh cốc để tìm báu vật?
Bạch Hào đang đứng cạnh Quan Vân Sơn chợt rít lên:
- Câm đi! Thiếu Bang chủ không nhận thấy Hoa Sơn phái đang tìm cách để bảo vệ an toàn cho chính Thiếu Bang chủ sao? Đừng lắm lời nữa.
Trong những nhân vật mới xuất hiện bỗng có một người cười vang:
- Vẫn nghe nói Thiếu Bang chủ Tứ Hải Bang vốn là người thông tuệ, hóa ra sự thật còn hơn cả lời đồn. Thiếu Bang chủ hiểu không sai, đúng là Hoa Sơn phái định dựa vào Thiếu Bang chủ để quay lại U Minh cốc tìm báu vật. Tôn mỗ nói có quá lời chăng, Thạch huynh?
Ha... ha...
Lập tức có nhiều tràng cười phụ họa nối tiếp nhau vang lên:
- Lòng vải cũng như lòng sung thôi, sao Thạch huynh không cùng mọi người bàn cách và nghĩ kế đi vào U Minh cốc, một khi đã có tiểu tử họ Quan ở đây?
- Đúng vậy. Nếu muốn một mình độc chiếm báu vật ở U Minh cốc, Thạch lão huynh chẳng hóa ra đã xem thường Không Động, Điểm Thương và Côn Luân tệ phái đến thế sao?
- Bốn phái chúng ta đều đứng chung hàng ngũ thất đại phái, nên có phúc cùng hưởng, hoạn nạn cùng chia. Làm được điều này, chúng ta còn lo gì Ngũ Liên Giáo, kể cả bọn người Đông Hải, nếu họ thật sự đã xuất hiện?
Lời của mọi người khiến Quan Vân Sơn càng hiểu rõ thêm tham vọng của những nhân vật luôn tự nhận là danh môn chánh phái. Vừa thất vọng vừa giận, Quan Vân Sơn đột nhiên đánh tiếng:
- Chư vị nói như vậy là sai rồi. Báu vật ở U Minh cốc tuy chưa biết hư thực là thế nào, nhưng nhất định không có nhiều để chia đều hết cho cả đây. Ý tại hạ muốn nói, chư vị đã chậm một bước so với Hoa Sơn phái.
Đoàn Ngũ Hạ giật mình, liếc nhìn Quan Vân Sơn:
- Thiếu Bang chủ định khích mọi người giao đấu với nhau để hưởng lợi ư?
Quan Vân Sơn bối rối nhìn Đoàn Ngũ Hạ. Và Quan Vân Sơn thêm lo lắng khi thấy Thạch Thành Tín đột nhiên tuốt kiếm ra:
- Hắn muốn thế cũng không hề gì. Vì hắn sẽ dễ tâm phục khẩu phục hơn, nếu tận mục sở thị Cuồng Vân kiếm pháp của ta.
Bạch Hào cũng tuốt kiếm và tiến đến cạnh Thạch Thành Tín:
- Mọi việc sẽ định doạt bằng bản lãnh. Quan Vân Sơn ngươi chỉ thuộc về phái nào có sở học cao minh hơn.
Mục kích diễn biến này, Quan Vân Sơn cố tình lùi gần Đoàn Ngũ Hạ:
- Cô nương còn lưu lại là để giữ tại hạ khỏi rơi vào tay phái khác?
Đoàn Ngũ Hạ rít qua kẽ răng:
- Tiểu nữ định sau đây sẽ tìm lời khuyên ngăn gia sư, không để gia sư miễn cưỡng Thiếu Bang chủ. Nhưng tình thế này, lại là do Thiếu Bang chủ gây ra, hậu quả thế nào đều có lỗi của Thiếu Bang chủ.
Trong khi Đoàn Ngũ Hạ tức bực nói như thế, những nhân vật mới xuất hiện đã bắt đầu có thái độ với Thạch Thành Tín sư phụ nàng.
Một nhân vật tiến lên và nói bằng giọng cao ngạo:
- Đã lâu không so tài, có lẽ Cuồng Vân kiếm pháp của Thạch huynh lợi hại hơn xưa.
Tôn Dật Thiên mỗ xin lĩnh giáo.
Thạch Thành Tín rung tay loang kiếm:
- Đao kiếm vô tình, Tôn chưởng môn xin cẩn trọng. Đỡ!
Véo...
Quan Vân Sơn nhẹ trút ra hơi thở dài, thì thào với Đoàn Ngũ Hạ:
- Nếu cô nương muốn thế, sao ngay từ đầu không khuyên ngăn lệnh sư? Đặt vào trường hợp như tại hạ, liệu cô nương có diệu kế nào hơn?
Miệng tuy hỏi, nhưng mắt Quan Vân Sơn vẫn nhìn đăm đăm vào cục diện. Kiếm chiêu của Thạch Thành Tín tuy lợi hại, nhưng xem ra Tôn Dật Thiên vẫn có chỗ ỷ trượng khi thản nhiên dùng quyền pháp giao chiêu:
- Tôn mỗ đành thất lễ. Đỡ!
Ào...
Và Quan Vân Sơn nghe tiếng Đoàn Ngũ Hạ chép miệng:
- Thất Thương quyền của Không Động phái từng bị thất truyền từ lâu, không ngờ đến đời Tôn Dật Thiên chưởng môn lại có cơ hội xuất hiện. Hà... quả là quyền pháp danh bất hư truyền.
Quan Vân Sơn nhờ nghe Đoàn Ngũ Hạ nói mới biết vì sao Tôn Dật Thiên với đôi tay nhục thể lại dám cùng kiếm của Thạch Thành Tín so tài. Và lúc đó quyền phong Thất Thương đã chạm vào kiếm kình Cuồng Vân, gây thành tiếng động chạm ghê khiếp.
Bùng! Choang!
Thạch Thành Tín chợt cười to:
- Thạch mỗ những tưởng Tôn chưởng môn sau nhiều tâm huyết đã khôi phục hầu như trọn vẹn bộ quyền Thất Thương từng bị thất truyền, hóa ra chỉ là một vài chiêu thức chưa thật sự đạt hỏa hầu lợi hại. Tôn chưởng môn chớ nên miễn cưỡng, kẻo tự rước họa vào thân.
Hãy xem chiêu! Ha... ha...
Bằng một lượt chuyển tay khinh ảo, kiếm chiêu của Thạch Thành Tín lần này vụt phát tán thành một đợt sóng kình kỳ quái, như thiên la địa võng chực phủ chụp khắp người Tôn Dật Thiên.
Ào...
Sắc mặt của Tôn Dật Thiên chợt ngưng đọng:
- Tuy chưa đủ hỏa hầu, nhưng ai dám bảo Thất Thương quyền của mỗ là không đử lợi hại? Đỡ!
Vụt...
Quan Vân Sơn vụt nghe Đoàn Ngũ Hạ kêu khẽ:
- Thất Sát Tâm Thương? Chưởng môn phái Không Động không ngờ lại liễu lĩnh đến thế?
Không thể hiểu Đoàn Ngũ Hạ bảo họ Tôn liều là liều như thế nào, Quan Vân Sơn đành căng mắt nhìn vào diễn biến của cục diện. Đó là lúc song quyền của Tôn Dật Thiên sau tiếng quát vụt hóa thành năm bảy cánh tay và tất cả đều cuồn cuộn lao đến, áp chế cũng như uy hiếp nhiều đại huyệt quan trọng ở phần thân trước của Thạch Thành Tín.
Vù... Vù...
Điều này làm cho Thạch Thành Tín phải cấp thời thoái bộ thu kiếm chiêu:
- Dù Tôn chưởng môn có muốn cùng Thạch mỗ thiên địa đồng thọ, nhưng thật đáng tiếc, Thạch mỗ lại chưa muốn chết!
Do Thạch Thành Tín hồi bộ thu chiêu nên chiêu quyền Thất Sát Tâm Thương của Tôn Dật Thiên chồm đến và quật ra một loạt quyền có đến bảy tám chiêu là ít:
- Tôn mỗ cũng đâu muốn chết. Đó chỉ là cách để Tôn mỗ chuyển bại thành thắng thôi.
Hãy xem đây thì rõ!
Vù...
Nhưng thật bất ngờ, Thạch Thành Tín bật cười:
- Nhưng Tôn chưởng môn đã muộn mất rồi. Mỗ nào đã thu hồi toàn bộ kiếm chiêu?
Ha... ha...
Quan Vân Sơn cũng cảm thấy như vậy và không thể không ngấm ngầm thán phục khi phát hiện Thạch Thành Tín tuy có lùi nhưng thanh kiếm trong tay vẫn kịp ngoặt qua một bên, đủ để ngăn chận đà tấn công có nhiều sơ hở của họ Tôn. Vì thế, loạt quyền của họ Tôn vừa mới xuất phát, liền gặp phải kiếm chiêu hườm sẵn của họ Thạch.
Véo...
Tôn Dật Thiên kinh hãi thu quyền:
- Kiếm chiêu quả lợi hại, thủ đoạn còn lợi hại hơn.
Nhưng đúng như Thạch Thành Tín đã bảo, Tôn Dật Thiên dù có thu quyền cũng đã muộn:
- Thất lễ. Đỡ!
Véo... Soạt...
Một bên ống tay áo của Tôn Dật Thiên bị kiếm của Thạch Thành Tín đoạn lìa. Và kết quả này làm cho họ Tôn bàng hoàng bẽ mặt:
- Được lắm. Lần nhục bại này Tôn Dật Thiên ta quyết chẳng bao giờ quên. Hẹn gặp lại.
Hừ!
Họ Tôn quay người định bỏ đi, bỗng có tiếng người ngăn lại:
- Họ THạch có thắng chỉ là nhờ thủ đoạn. Tôn huynh nếu bỏ đi thì chẳng phải vô tình trúng thêm kế loại bỏ dần địch thủ của họ Thạch sao?
Tôn Dật Thiên quay mặt, nhìn người vừa phát thoại:
- Đa tạ Giả chưởng môn điểm hóa. Không sai, Tôn mỗ nếu bỏ đi lúc này, có khác nào nguyện ý để một mình Hoa Sơn phái độc chiếm báu vật? Mỗ cần phải lưu lại.
Giận dữ, Bạch Hào tung kiếm nhào đến nhân vật họ Giả:
- Dám dùng dạ tiểu nhân suy bụng người quân tử, vãn bối Bạch Hào nguyện lĩnh giáo kiếm pháp Côn Luân. Đỡ!
Véo...
Nhân vật họ Giả vốn là chưởng môn nhân của Côn Luân kiếm phái nên tay kiếm cũng lẹ làng khác thường. Họ Giả vẫy kiếm và điểm một nụ cười lạt:
- Bằng vào bản lãnh của người, có lẽ bổn chưởng môn không cần quá tam chiêu. Đây là chiêu thứ nhất. Đỡ!
Ào...
Đoàn Ngũ Hạ chợt bĩu môi, nói khẽ cho Quan Vân Sơn nghe:
- Giả Thụ nếu thực hiện đúng như lời là lão tự bôi xấu lão. Vì Cuồng Vân kiếm của sư huynh ít ra cũng đạt bảy phần chân truyền của gia sư. Phàm người luyện võ điều tối kỵ là quá cao ngạo, nhận định sai về thực lực của người.
Quan Vân Sơn gật gù, nhìn Bạch Hào đang có thái độ hung hăng, chợt tỏ ra trầm tĩnh khác thường, lúc cùng Giả Thụ chuẩn bị chạm chiêu đầu tiên:
- Lệnh sư huynh quả có toan tính từ trước. Và kết quả có lẽ không sai biệt mấy với nhận định của cô nương.
Đoàn Ngũ Hạ chợt quay đầu nhìn Quan Vân Sơn:
- Trở lại câu chuyện lúc nãy. Sao Thiếu Bang chủ biết tiểu nữ chưa thử tìm lời khuyên ngăn sư phụ?
Quan Vân Sơn bối rối:
- Tại ha...
Kịp may cho Quan Vân Sơn đỡ phải phí lời giải thích, vì tiếng quát trầm hùng của Giả Thụ, chưởng môn Côn Luân phái, đã vang lên đúng lúc:
- Bạch tiểu tử! Ngươi thật khéo che giấu công phu đã luyện. Nhưng không sao, dù ngươi có đạt bảy phần chân truyền của lệnh sư cũng đâu khiến bổn chưởng môn sai lời.
Chiêu thứ hai. Đỡ!
Véo...
Quan Vân Sơn không thể không lo lắng cho Bạch Hào:
- Cô nương nhìn kìa, kiếm pháp Côn Luân phái như không hề kém lợi hại, so với kiếm pháp Cuồng Vân của quý phái.
Đoàn Ngũ Hạ vẫn bình thản:
- Cuồng Vân kiếm pháp lấy số bảy làm chủ. Thất thất tứ thập cửu, với bốn mươi tám chiêu và một tuyệt chiêu. Thiếu Bang chủ cứ chờ đến đó thì rõ.
Vậy là có cơ hội cho Quan Vân Sơn quay nhìn Đoàn Ngũ Hạ:
- Đã nghe cô nương khuyên, sao lệnh sư còn cố công mưu tìm báu vật?
Đoàn Ngũ Hạ thở dài:
- Bạch sư huynh quá đa nghi, cảm thấy lúc Khưu Phúc Linh và Thiếu Bang chủ cùng lưu lại U Minh cốc, tất có điều đáng ngờ. Và sư phụ đã tin lời Bạch sư huynh.
Đúng lúc này, tiếng chạm kiếm giữa Giả Thụ và Bạch Hào vang lên.
Choang...
Và Quan Vân Sơn nghe Thạch Thành Tín bật kêu:
- Đối phương đã dựa vào nội lực uyên thâm. Bạch Hào! Ngươi hãy mau lui xuống, đừng quá tham chiến mà mang họa.
Cả Quan Vân Sơn và Đoàn Ngũ Hạ cùng nhìn thấy Bạch Hào sắp rơi kiếm, sau lần chạm phải kiếm kình đầy nội lực của họ Giả.
Và câu hô hoán của Thạch Thành Tín chỉ làm cho họ Giả bật cười:
- Chưa bại đã lui, đâu phải bản sắc anh hùng? Có phải thế không Bạch tiểu tử? Chiêu thứ ba đây. Ha... ha...
Quan Vân Sơn thất kinh:
- Nguy cho Bạch huynh rồi!
Chỉ có Đoàn Ngũ Hạ là giữ được điềm tĩnh:
- Đã có gia sư đứng cạnh, Bạch sư huynh đâu dễ gì gặp nguy?
Và đúng như nàng nói, Thạch Thành Tín chợt xông vào:
- Tệ đồ kể như thất trận, sao Giả chưởng môn không hạ thủ lưu tình? Có phải muốn cùng Thạch mỗ giao chiêu? Xem đây!
Ào...
Cách ra chiêu của họ Thạch tuy có tác dụng là giải nguy cho Bạch Hào, nhưng đó là hành vi thiếu minh bạch, khiến Quan Vân Sơn ngấm ngầm bất phục.
Thầm hiểu rõ tâm trạng của Quan Vân Sơn, Đoàn Ngũ Hạ chợt hạ thấp giọng:
- Tuy là danh môn chánh phái, nhưng Thiếu Bang chủ chớ có mong tìm thấy nhân vật nào mà không hành sự bất chấp thủ đoạn. Tốt hơn hết, Thiếu Bang chủ nên tự lo thân. Càng sớm nghĩ cách chạy thoát càng tốt cho Thiếu Bang chủ.
Quan Vân Sơn gượng cười:
- Có muốn chạy thì vẫn cần khôi phục chân nguyên. Chỉ tiếc tại hạ chưa có thời gian cần thiết để...
Chợt Đoàn Ngũ Hạ có một hành vi làm cho Quan Vân Sơn khó hiểu. Nàng lén trao vào tay Quan Vân Sơn một vật:
- Đây là Cửu Chuyển Phản Hồi Đan do sư tổ trước kia ban cho tiểu nữ. Thiếu Bang chủ có dùng cũng không ngại bị gia sư phát hiện.
Quan Vân Sơn ngập ngừng:
- Thịnh tình này của cô nương, tại hạ có phúc phận gì mà dám nhận lãnh?
Nàng thu tay về, vờ như tiếp tục quan sát trận chiến giữa sư phụ nàng và Giả Thụ, chưởng môn Côn Luân phái, và càng không màng đến Cửu Chuyển Phản Hồi Đan liệu có được Quan Vân Sơn nhận hay không.
Không sớm cũng muộn, đúng lúc Đoàn Ngũ Hạ quan sát trận chiến, cũng như những nhân vật đương diện đang làm như vậy, nàng đột nhiên phát hiện có bóng người thấp thoáng ẩn hiện ở xa xa.
Nàng động tâm, vội căng mắt nhìn thì cũng vừa lúc bóng người đó từ xa lao ào đến. Lo ngại, Đoàn Ngũ Hạ vụt kêu toáng lên:
- Sư phụ! Đề phòng có người muốn ám toán.
Lời nàng kêu khiến nhiều người cùng nhìn. Sau đó, hầu như ai ai cũng kêu:
- Quả nhiên có người định xuất thủ xen vào thật, nhưng không phải chỉ có một người.
- Bọn họ là ai? Không lẽ là người Ngũ Liên Giáo?
Bạch Hào là người kêu to nhất:
- Đa phần bọn Ngũ Liên Giáo đều che kín chân diện, không dám xuất đầu lộ diện như bọn này. Lẽ nào là người Đông Hải Bí Cung?
Đoàn Ngũ Hạ nghe thế giật mình, vội quay đầu nhìn lại Quan Vân Sơn:
- Thiếu Bang chủ...
Vừa mới kêu lên như thế, Đoàn Ngũ Hạ buộc phải dừng lời, vì bên cạnh nàng làm gì có Quan Vân Sơn.
Chợt hiểu Quan Vân Sơn có lẽ sau khi dùng xong linh dược Cửu Chuyển Phản Hồi Đan, đã nhân lúc có nhiều nhân vật lạ mặt vừa xuất hiện, kịp thời lẻn bỏ đi như chính lời nàng vừa đề xuất. Đoàn Ngũ Hạ khẽ thở phào nhẹ nhõm, một nửa là mừng cho Quan Vân Sơn đã thoát thân, một nửa thì phiền muộn vì Quan Vân Sơn khi bỏ đi đến lời cáo biệt cũng không có.
Việc Quan Vân Sơn không còn nữa ở đây, ắt chỉ có một mình Đoàn Ngũ Hạ phát hiện, vì tất cả đều đang lo đối phó với những nhân vật không mời mà đến. Và Đoàn Ngũ Hạ nghe tiếng sư phụ quát hỏi:
- Chư vị là người từ đâu đến? Xuất hiện đường đột thế này, chẳng hay chư vị có điều gì chỉ giáo?
Đoàn Ngũ Hạ hoang mang nhìn một nhân vật trong số những người vừa xuất hiện chợt bật cười:
- Thật là may, khi được dịp hội diện một lúc với những bốn nhân vật nhất môn chi chủ như thế này. Sao chư vị còn chậm chân ở đây, thay vì đến U Minh cốc cùng Võ Đang phái truy tìm báu vật? Trừ phi mỗ đã hiểu sai về chư vị. Ha... Ha...
Và không chờ những người như Thạch Thành Tín đáp lời, nhân vật nọ ngay khi cười xong, bỗng khoát tay ra hiệu cho những nhân vật cùng đến:
- Họ đều là danh môn chánh phái, có lẽ không dễ bị động tâm vì báu vật như những kẻ tầm thường chúng ta. Đi thôi!
Vừa mới đến đã vội bỏ đi, thường ra những hành vi tương tự thế này rất dễ khiến mọi người nghi ngờ. Thế nhưng bọn người Thạch Thành Tín không hiểu sao lại không chút nghi ngờ. Trái lại, tất cả đều vội vả bỏ chạy theo bọn người xa lạ nọ.
Vút... Vút...
Điều này làm cho Đoàn Ngũ Hạ nghi hoặc. Vì thế, tuy nàng cũng lo chạy đuổi theo, nhưng thật tâm là muốn tìm cách đề tỉnh Bạch Hào, hoặc Thạch Thành Tín sư phụ nàng.
Vút...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook