Âm Dương Miện
-
Chương 50: Ma kỹ của hai đại quân vương(thượng)
Lúc Cơ Động huy quyền bước lên, lam quang trên người hắn cũng đã hoàn toàn biến mất, hồng quang cũng trong khoảnh khắc thu liễm, ngay cả cái Âm Dương Miện trên đỉnh đầu hắn cũng đã hoàn toàn biến thành màu trắng tinh thuần.
Lưu Tuấn nhịn không được, nghĩ, đối mặt với công kích của ta không ngờ hắn lại còn thu hồi Ma lực? Không phải là tự sát hay sao? Để cho hỏa cầu thôn phệ của ta thôn phệ hoàn toàn sinh mạng của ngươi luôn đi.
Nhưng mà, Lưu Tuấn rất nhanh đã phải mở to hai mắt mà nhìn, bởi vì hắn giật mình chứng kiến, trên bàn tay Cơ Động đang đánh ra, lại là một chùm hỏa diễm màu vàng chói lọi. Giờ khắc này đây, ngay cả cái Bạch Sắc Dương Miện trên đỉnh đầu hắn cũng biến thành màu vàng kim.
Nắm tay của thiếu niên mười bốn tuổi này, trực tiếp đón nhận hỏa cầu màu lam lớn như chậu nước kia, kết quả lại ngoài sự dự đoán của vị Hai mươi chín cấp Đinh Hỏa Ma sư Lưu Tuấn.
Xích một tiếng, Lam sắc hỏa cầu trong khoảnh khắc tắt ngúm, Lưu Tuấn còn chứng kiến được một đám lửa màu vàng kim hiện lên, cả người Cơ Động đã bị hất văng về phía sau.
Mà bản thân Lưu Tuấn cũng phải kêu lên một tiếng đau đớn, lui về phía sau mấy bước, Ma lực Đinh Hỏa trong cơ thể không ngờ cũng lâm vào sợ hãi.
- Không thể nào.
Lưu Tuấn hét lên một tiếng điên dại:
- Cái này, cái này là sự áp chế về thuộc tính. Không, không có khả năng.
Phanh—, thân thể Cơ Động đánh mạnh vào một gốc đại thụ, chậm rãi rơi xuống. Oa một tiếng, đã phun ra một ngụm máu tươi. Mười ba cấp cùng với hai mươi chín cấp, dù sao cũng có một khoản chênh lệch khó vượt qua. Hắn tuy rằng có thể phá vỡ Đinh Hỏa thuộc tính của Lưu Tuấn, nhưng không phá nổi sự chênh lệch về cường độ Ma lực ẩn chứa trong đó. Chẳng qua cũng may mắn là hắn đã phá vỡ thuộc tính của Đinh Hỏa, hơn nữa triệt tiêu phần lớn lực công kích của cái Hỏa cầu Thôn phệ kia, nếu không chỉ một cái va chạm thôi, cũng đủ làm hắn bị thương nặng.
Lưu Tuấn nói không sai, cái mà hắn gặp phải, chính là thuộc tính áp chế. Hỏa diễm đẳng cấp cao đối với hỏa diễm đẳng cấp thấp hoàn toàn có tính áp chế về thuộc tính. Cơ Động trong nháy mắt vừa rồi phát ra một quyền cũng không có đơn giản như bề ngoài như vậy. Đó chính là một cái Cơ Chuẩn Kỹ của Hỏa Diễm Quân Vương mà hắn đã khổ luyện trong hai tháng nay, Liệt Dương Phệ.
Liệt Dương Phệ khi thi triển, chính là đem Ma lực trong cơ thể Cơ Động nhất thời trong khoảnh khắc điều động, thông qua luồng Âm Dương lốc xoáy trên lồng ngực, truyền đến trên cánh tay phải, sau khi ngưng tụ trên nắm tay, dùng trạng thái xoắn ốc mà phóng ra. Một quyền này nhìn qua rất đơn giản, nhưng thực chất trong đó bao hàm không biết bao nhiêu sự ảo diệu. Cho dù đã khổ luyện hơn hai tháng, nhưng Cơ Động vẫn chưa hoàn toàn nắm vững được. Chính nhờ một chiêu Cơ Chuẩn Kỹ này, cộng thêm dưới tình huống thuộc tính áp chế, mạnh mẽ hóa giải hơn phân nửa lực công kích của Hỏa cầu Thôn phệ kia, lúc này mới làm cho Cơ Động chỉ bị chấn động, chứ không có bị thương nặng.
Đối mặt với cường địch như vậy, Cơ Động đương nhiên không dám giữ lại chút gì, cho nên, ngay khi ra tay hắn đã dùng ra Bính Ngọ Nguyên Dương Thánh Hỏa của mình.
Chậm rãi đứng dậy, nhìn vẻ mặt kinh hãi của Lưu Tuấn, Cơ Động thở mạnh. Dưới sự thúc dục ý niệm toàn lực của hắn, luồng Âm Dương lốc xoáy xoay chuyển cực nhanh, một tia quang mang lãnh lệ từ trong mắt hắn chợt tuôn ra. Cho dù hắn biết rõ ràng sự chênh lệch giữa hắn và Lưu Tuấn lớn đến mức nào, nhưng hắn vẫn như trước, tiếp tục tấn công Lưu Tuấn.
Âm Dương Miện lại biến thành hai màu trắng-đen. Cơ Động cấp tốc vận lực, hai tay mở ra, trong lòng bàn tay trái, một ngọn lửa màu đen thâm thúy phóng lên cao, ngọn lửa bên tay phải thì hoàn toàn biến thanh màu vàng kim. Cực hạn song hỏa Bính Ngọ Nguyên Dương Thánh Hỏa và Đinh Tỵ Minh Âm Linh Hỏa hoàn toàn bạo phát.
Lưu Tuấn chỉ có thể áp chế được Cơ Động về mặt cường độ ma lực, sự chênh lệch cấp bậc như thế này tuyệt không thể nghi ngờ. Nhưng mà, khi Cơ Động không hề lưu lại, đem toàn bộ hai loại cực hạn song hỏa hoàn toàn phóng xuất ra hết, sự áp chế tuyệt đối không gì sánh kịp về mặt thuộc tính đã gây cho Lưu Tuấn một áp lực đến mức không thở nổi.
Lúc trước khi chỉ có một mình Bính Ngọ Nguyên Dương Thánh Hỏa, Đinh Hỏa Ma lực trong cơ thể Lưu Tuấn cũng đã run rẩy rồi, lúc này lại có thêm một cái Đinh Tỵ Minh Âm Linh Hỏa cùng thuộc tính nữa. Lưu Tuấn chỉ cảm thấy Đinh Hỏa ma lực trong cơ thể mình không ngờ có xu thế như muốn tắt đi vậy. Mười thành năng lực không ngờ ngay cả năm thành cũng không thể phóng ra.
Kỳ thật, tuy rằng Hỏa diễm của Cơ Động về mặt thuộc tính hoàn toàn áp chế được Lưu Tuấn. Nhưng sự chênh lệch về cấp bậc của hai người thật sự quá lớn. Nếu như Lưu Tuấn có thể bảo trì tâm lý bình tĩnh, từ từ đối kháng, bằng vào ma lực cao hơn Cơ Động rất nhiều, hắn vẫn hoàn toàn có thể chiến thắng Cơ Động dễ dàng.
Nhưng mà, khi Cơ Động đánh ra một quyền kia, rõ ràng là Ma kỹ Liệt Dương Phệ, sau đó là thuộc tính hỏa diễm áp chế toàn diện, trong lòng Lưu Tuấn cũng đã không còn chút dũng khí nào nữa. Nhìn thấy Cơ Động, hai mắt sáng quắc, hai tay mang theo hai ngọn hỏa diễm hai màu vàng kim, đen mà hắn chưa bao giờ gặp qua, bản tính nhát chết của Lưu Tuấn trong nhất thời bộc phát ra. Hắn nhất thời theo bản năng lui về phía sau mấy bước, đồng thời hai tay đột nhiên giơ lên trước mặt, hóa thành một tấm khiên lửa màu lam, ý đồ ngăn cản công kích của Cơ Động, mà không phải là công kích ngược lại. Xét về mặt khí thế, Lưu Tuấn hai mươi chín cấp không ngờ lại bị Cơ Động mười ba cấp hoàn toàn áp chế.
Đối mặt với phòng ngự của Lưu Tuấn, Cơ Động cũng không hề có ý ngừng lại, thân thể vọt tới trước, chợt phóng lên một chút, lại phát động một cái Liệt Dương Phệ nữa. Hắn mới chỉ có mười bốn tuổi thôi, không ngờ một quyền này đánh tới, lại tràn ngập một khí thế thô bạo.
Giờ khắc này đây, sự tàn nhẫn trong lòng Cơ Động đã hoàn toàn tuôn trào ra hết. Hắn biết rõ, Lưu Tuấn chỉ là nhất thời bị cực hạn song hỏa của mình chế trụ, một khi để cho hắn bình tâm lại, ma lực hai bên chênh lệch lớn như vậy, bản thân mình căn bản không có khả năng là đối thủ của hắn. Như vậy, lúc đó kết cuộc tất yếu của mình chính là tử vong.
Nếu chết, như vậy sẽ không còn gặp được Liệt Diễm nữa. Chỉ nghĩ như vậy thôi, máu huyết toàn thân Cơ Động tựa hồ như là hoàn toàn bốc cháy lên vậy. Một quyền Liệt Dương Phệ này đánh ra, trong khoảnh khắc đã đạt đến trạng thái đỉnh phong mà hai tháng nay hắn cố gắng khổ luyện cũng chưa thể đạt đến.
Bính Ngọ Nguyên Dương Thánh Hỏa cùng với cái khiên lửa màu lam kia va chạm với nhau, trong khoảnh khắc, Đinh Hỏa trên cái khiên lửa kia cũng đã tắt mất. Một tiếng nổ ầm vang, một màn kỳ dị xuất hiện, bởi vì ma lực của Lưu Tuấn quả thật lớn hơn Cơ Động rất nhiều, nên một quyền này của Cơ Động cũng không có phá vỡ được tầng ma kỹ phòng ngự của hắn. Nhưng mà Bính Ngọ Nguyên Dương Thánh Hỏa cũng không có quan tâm đến chuyện này, hiệu quả kỹ năng Liệt Dương Phệ trong khoảnh khắc tuôn ra, cái khiên lửa vốn là có màu lam lúc này đã hoàn toàn biến thành màu vàng kim. Hơn nữa, Bính Ngọ Nguyên Dương Thánh Hỏa của Cơ Động không ngờ bằng vào cực hạn thuộc tính của bản thân đã điên cuồng thiêu đốt, tiêu hao dần dần ma lực trong cái khiên lửa kia.
Chẳng qua, Lưu Tuấn cũng ngay trong khoảng khắc này đã tỉnh ngộ ra, ngọn lửa màu vàng nóng cháy trước mắt kia tuy rằng đáng sợ, nhưng dù sao cũng không thể công phá được tầng phòng ngự của hắn, điều này lập tức làm hắn nhớ lại sự chênh lệch cấp bậc giữa hắn và Cơ Động. Cho dù là ngọn lửa của hắn có đặc biệt đến đâu, hắn cũng chỉ mới có mười ba cấp mà thôi, ngay cả một cái Cơ Chuẩn Kỹ phòng ngự của mình cũng phá không được. Cấp bậc của mình là Hai mươi chín cấp Đinh hỏa ma lực, cho dù thuộc tính bị áp chế cũng không phải Cơ Động có thể chống lại, còn có cái gì đáng sợ chứ.
Nhưng mà, ngay khi Lưu Tuấn sắp tỉnh táo lại, hắn đột nhiên nhìn thấy một bàn tay, một bàn tay có một ngọn lửa màu đen đặc thù. nguồn qtruyen.net
Bàn tay kia xuyên qua cái khiên lửa đã bị thiêu đốt thành màu vàng trước mặt, phá thuẫn mà ra, một trảo đã đánh trúng thân thể Lưu Tuấn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook