Ám Dẫn Lực
-
63: Ở Lại
Một bữa lẩu ăn xong, Quan Tắc say khướt, Tạ Khác Thiên cùng Lạc Đồng thu dọn xong một bàn tàn cục, trở về phát hiện hắn đã nằm ngáy o…o…..Lạc Đồng thử cúi người thăm dò nói với hắn: "Tỉnh dậy đi, về nhà thôi."Quan Tắc không kiên nhẫn lật người qua: "Anh không..."“…” Hai người hai mặt nhìn nhau, đã như vậy, bên ngoài còn là thời tiết này, đem người đánh thức rồi lại đuổi đi cũng không thích hợp.Lạc Đồng nghĩ đến đối sách, lại nghe Tạ Khác Thiên đột nhiên nói: "Nếu để cho cậu ta ngủ lại, sợ rằng tôi cũng phải ở lại."Lạc Đồng: "...?""Tại sao?""Lỡ như nửa đêm cậu ta tỉnh lại, hoặc là sáng mai tỉnh lại, phát hiện chúng ta không có ở cùng một chỗ, chỉ sợ sẽ không dễ dàng hết hy vọng như vậy."Có lý.Lạc Đồng nói: "Vậy anh ở cùng cậu ấy?"Tạ Khác Thiên hơi nghiêng đầu, ung dung nhìn cô.
Đầu Lạc Đồng có chút mông lung.Vấn đề ở đây là gì.Muốn Quan Tắc hết hy vọng, Tạ Khác Thiên đương nhiên phải ở cùng một chỗ với cô.Đã lâu không gặp, một căn phòng, một cái giường.- Ngủ lại là hành động ngoài ý muốn nên Tạ Khác Thiên không mang theo quần áo, nơi này của Lạc Đồng lại càng không có đồ thích hợp để thay. Ngược lại ở trong tủ quần áo lấy ra được cái T-shirt cũ của Quan Tắc lúc trước để lại, Lạc Đồng vừa định mở miệng hỏi anh có muốn thay hay không, lời còn chưa hỏi ra khỏi miệng, Tạ Khác Thiên đã nói: "Em đi tắm trước đi, tôi tự nghĩ biện pháp."Ông chủ Tạ thần thông quảng đại, tùy tiện gọi một cú điện thoại bảo người đưa bộ quần áo tới cũng không phải việc khó gì.
Lạc Đồng không có nghi ngờ anh, quần áo vẫn để lại bên gối Quan Tắc.
Nếu lúc nào tỉnh ngủ hắn muốn tắm rửa, còn có thể dùng được.Tiếng mưa rơi ồn ào cũng không thể hoàn toàn lấn át động tĩnh của phòng tắm, Tạ Khác Thiên ra ban công ngồi, cảm giác thả lỏng này đã lâu không thấy.Màn hình điện thoại di động sáng lên, xuất hiện thông báo tin nhắn mới, ngay sau đó Đường Nham gọi điện thoại đến."Ông chủ, tư liệu về Quan Tắc mà anh muốn đã tra xong rồi, đã gửi qua email cho anh, còn có...""Nói đi.""Còn chuyện của anh ta và bà chủ được để thành file riêng trong thư mục, anh nhớ kiểm tra.""Đã biết." Thần sắc Tạ Khác Thiên nhàn nhạt, "Cậu vất vả rồi, tiền thưởng tháng này tăng gấp đôi."Đường Nham nhảy nhót như chim sẻ nói: "Vì ông chủ phục vụ!"Tạ Khác Thiên hỏi: "Bên Trương Quý có động tĩnh gì không?""Gần đây đã thành thật một chút, nhưng nghe nói cũng muốn nghiên cứu phát minh thiết bị mới, có thể đã nghe ngóng được tin tức của công ty chúng ta."Tạ Khác Thiên nhíu mày: "Trước mắt thì mặc kệ, để cho hắn theo.
Những người trong công ty hắn không làm được, có lẽ gần đây đang chiêu binh mãi mã*, chú ý một chút, khi cần thiết có thể cướp người."(*) Chiêu binh mãi mã: Chuẩn bị, tăng cường lực lượng chiến đấu, giống như trước đây người ta chiêu tập binh sĩ, mua tậu ngựa chiến để chuẩn bị cho trận đánh.
Ý trong câu trên là Trương Quý đang tuyển thêm nhân lực để chuẩn bị cạnh tranh với Tạ Khác Thiên."Vâng ông chủ."Sau khi cúp điện thoại, Tạ Khác Thiên cũng không vội vã đi xem email, anh xóa sạch tất cả thông báo tin nhắn, bỗng nhiên lại nhảy ra tin nhắn, người gửi tin nhắn ghi chú là Trần.Giữa lông mày Tạ Khác Thiên hiện lên vẻ mệt mỏi, gạt tin nhắn kia một lát vẫn bấm vào."Thiếu gia, chào buổi tối! Không phải vô cùng bất đắc dĩ cũng sẽ không quấy rầy ngài.
Tin nhắn lần trước có khả năng do ngài quá bận rộn nên không thấy được.
Là như thế này, em trai ngài sắp kết hôn, phòng ở đều xem xong rồi, nhưng tiền đặt cọc còn thiếu một chút, thân làm anh trai, tốt xấu gì ngài cũng nên giúp đỡ một chút, vô cùng cảm kích!"Gió bên ngoài càng ngày càng lớn, nước mưa đập vào cửa sổ, quấy nhiễu làm người tâm phiền ý loạn.Vốn đây sẽ là một ngày không tệ lắm..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook