Ám Dẫn Lực
-
61: Bạn Bè
Lạc Đồng nghĩ Tạ Khác Thiên chỉ là nói cho có lệ, không nghĩ tới liên tiếp vài ngày, anh đều tới chơi vào giờ cơm trưa hoặc là bữa tối.
Không vào trường học, cũng không vào nhà cô, chỉ dừng ở cửa tiểu khu chờ cô.Nhiều lần cùng ăn món ngon, thế là Tạ Khác Thiên biết cô thích món gà hầm rượu đỏ Bách Lý Hương, súp kem của nhà hàng Pháp ở ngõ Nam.
Thích món Laksa Singapore, cà ri gà, takoyaki.
Trong các món Trung Quốc thì cô thích tất cả các món có rau xanh, đặc biệt là thịt kho tàu.
Cô còn thích xúc xích nướng ven đường một đồng một cây và mười đồng sáu viên bạch tuộc nhỏ.Lạc Đồng cầm một xiên bạch tuộc ngồi ở trong xe, trước khi xe chạy không quên lo lắng hỏi: "Có thể sẽ có mùi, anh có để ý không?"Tạ Khác Thiên lắc đầu, nhìn kính chiếu hậu chuẩn bị chạy ra khỏi chỗ đậu xe, vừa quay đầu, bên miệng đã bị đưa tới một xiên bạch tuộc tròn vo dính đẫm nước tương.Tay Lạc Đồng lắc lắc: "Ăn đi."Tạ Khác Thiên dừng một chút, há miệng ăn vào."Khi còn bé mẹ tôi nói, con cái nhà người ta đều có năng khiếu, tôi cũng muốn có một cái, vì vậy tôi đi học múa ba lê." Lạc Đồng nhai xong đồ ăn trong miệng mới nói, "Học múa nhất định phải duy trì dáng người nên không thể ăn nhiều, mỗi lần tôi đều nhìn những đồ ăn ngon kia mà chảy nước miếng.
Sau này không tập múa nữa nên đi ăn thử, ngược lại cảm thấy những thứ này không còn thơm ngon như trước kia nữa.""Nhưng em vẫn thích.""Ừm, vẫn thích."Tạ Khác Thiên cười cười, nhờ cô rút khăn giấy, anh nhận lấy lau khóe miệng, nói: "Đây là lần đầu tiên nghe em nói về chuyện trước kia."Lạc Đồng giật mình, phát hiện quả thật như thế.Cô luôn luôn không thích nói với người khác về chuyện quá khứ, huống chi người với người kết bạn đều là tính bằng giai đoạn, cần gì phải nói năng nông cạn.Lạc Đồng nói đùa: "Có thể bởi vì chúng ta hiện tại có chút giống bạn bè, có thể chia sẻ nhiều một chút."Tạ Khác Thiên hỏi: "Là kiểu bạn bè gì?"Lạc Đồng suy nghĩ một lát, tự mình nở nụ cười trước: "Bạn nhậu."Khóe miệng Tạ Khác Thiên cũng nhếch lên.Đến cửa tiểu khu, Lạc Đồng bỗng nhiên nhớ tới, nói: "Dự báo thời tiết nói ngày mai sẽ mưa, chúng ta còn hẹn nhau không?"Chủ ý của cô chính là, thời tiết này không nhất định phải gặp mặt.Nhưng Tạ Khác Thiên nhìn cô: "Tôi nhớ em nói muốn ăn lẩu."Mưa vào mùa đông ở Tây Châu thường không có gió, khá ôn hòa.
Một khi có gió, thì mưa rất lớn.
Đúng như hiện tại, nước mưa nghiêng nghiêng đập vào cửa sổ, bị thủy tinh chặn phát ra tiếng trầm đục, ngoài phòng gió thổi liêu xiêu, trong phòng lại nóng hôi hổi.Lạc Đồng gắp rau bỏ vào nồi, bọt khí sôi trào bị đè xuống, rất nhanh lại một lần nữa sôi sùng sục.Lạc Đồng thích không khí như vậy, nói với Tạ Khác Thiên: "Trạng thái bây giờ của chúng ta rất tốt."Tạ Khác Thiên "Ừm" một tiếng, gắp miếng bò lớn từ trong nồi lên: "Vậy miếng cuối cùng tôi ăn.""Bạn bè chính là tranh giành đồ ăn của nhau!" Lạc Đồng làm ra tư thái muốn cướp đồ ăn, nhưng lại không thật sự động đũa.Tạ Khác Thiên cười một tiếng, bỏ thịt vào trong bát cô, Lạc Đồng ngẩn người: "Tốt như vậy sao?"Tạ Khác Thiên nói: "Chúng ta cũng không chỉ là bạn bè."Lạc Đồng nhớ tới tờ giấy màu đỏ của bọn họ, nhất thời im lặng, cúi đầu dùng bữa.Kỳ thật Tạ Khác Thiên mang đến rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, hai người bọn họ dùng dư dả, nhưng thức ăn luôn tranh nhau mới ngon..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook