Ám Dẫn Lực
-
4: Bẫy
Kỳ thật anh sảng khoái đến mức khiến người ta bất ngờ.
Lần đầu tiên gặp mặt, cô đã mạo muội đặt ra vấn đề "Kết hôn đi?", vậy mà anh chỉ giật mình trong vài giây, sau đó trả lời một câu: "Được."Sau sinh nhật hai mươi tám tuổi, Đỗ Huệ đối với chuyện hôn nhân đại sự của cô trở nên rất gấp gáp.
Ban đầu chú Lương cũng không nói gì, nhiều năm nay ba dượng cô làm ăn rất thuận buồm xuôi gió, đương nhiên sẽ không tham gia nhiều vào chuyện này.
Nhưng sau đó có thể bị vợ nhiều lần đánh tiếng, ông cũng âm thầm hỏi chuyện bạn trai của cô, Lạc Đồng không khỏi thấy phiền phức.Có điều là, suy nghĩ còn chưa kịp thay đổi, hiện tại xem ra, hình như cũng không cần thiết phải kiên trì.Khách quan mà nói, Tạ Khác Thiên là một đối tượng kết hôn tuyệt vời.Gia cảnh tốt, trình độ học vấn cao, còn có công ty riêng.
Hơn nữa điều kiện ngoại hình của anh rất thích hợp mang ra ngoài, ở trên thị trường hôn nhân và tình yêu tuyệt đối là một cái bánh thơm ngon, cũng dự đoán được chuyện khi mang về ra mắt những người lớn trong nhà sẽ rất hài lòng.Lạc Đồng không thể nói là hài lòng hay không hài lòng, chủ yếu là cô cảm thấy, mẹ cô có thể thích.Vậy là được rồi.Tạ Khác Thiên cùng cô không phải người cùng một thế giới.Mà điều đó cũng không quan trọng.-Tin tức hai người vừa ý nhau đã cấp tốc truyền ra giữa hai nhà.
Lạc Đồng không biết Tạ gia có phản ứng gì, chỉ mặt không chút thay đổi nghe mẹ cô liên tục oanh tạc dài dòng mà nói.Ý chính là, đưa người về nhà gặp mặt.Mặc dù cũng coi như có hôn ước bằng miệng, nhưng nói cho cùng, cô cùng Tạ Khác Thiên vẫn là hai người xa lạ chỉ có duyên gặp mặt một lần, nên mở miệng thế nào để đề nghị anh cùng về nhà ra mắt với người lớn, vấn đề này làm Lạc Đồng cảm thấy khá khó khăn.Cô nhìn chằm chằm vào hộp thoại chỉ có vài câu, rơi vào trầm tư, cuối cùng suy nghĩ một chút, gõ vài chữ, click gửi đi.[Nếu cần đi gặp chú dì, có thể nói cho tôi biết.]Tạ Khác Thiên trả lời rất nhanh: [Được, để cô chọn thời gian.]Bị mắc câu rồi.Lạc Đồng: [Gần đây không có tiết, hôm nào cũng được.]Tạ Khác Thiên vẫn trả lời một câu [Được], phía sau là một cái emoji bắt tay.……Sao lại có ảo giác của người già.Mặc kệ.[Mẹ tôi cũng muốn gặp anh.] Làm nền một phen, Lạc Đồng quay lại mục đích ban đầu.Tạ Khác Thiên: [Vậy được, khi nào đây?][Ngày mai?]Văn phòng Tổng giám đốc.Tạ Khác Thiên không phải kẻ ngốc, nhìn tin nhắn quanh co ở trong khung thoại, dường như có thể xác định mình đã rơi vào bẫy.Trợ lý đang báo cáo công việc bị cắt ngang, chỉ nghe tổng giám đốc hỏi: "Lịch trình ngày mai như thế nào?""Chín giờ sáng ngài có một cuộc họp nội bộ cấp cao, năm giờ rưỡi chiều có bữa tiệc với Vương tổng của Khoa Đằng.""Cuộc họp sáng mai dời xuống xế chiều, cậu giúp tôi điều chỉnh thời gian."Trợ lý gật đầu ghi nhớ: "Ngài có sắp xếp gì khác không ạ?"Tạ Khác Thiên đóng lại nắp bút máy, giọng điệu khi giải quyết công việc có chút nhàn nhạt, thêm vài phần hài hước: "Đi gặp ba mẹ vợ.""...!Hả?"-Nhiệt độ trong và ngoài phòng Tây Châu căn bản không cùng một mùa, nhưng Lạc Đồng không thích bọc mình quá dày, sau khi dán miếng giữ ấm ở bụng dưới và thắt lưng mới đi ra cửa.Lúc xuống lầu gặp phải hàng xóm ở tầng khác, dì ấy vui tươi hớn hở nhét cho cô một nắm kẹo cưới, nói là con gái sắp kết hôn, để cho tất cả mọi người được hưởng không khí vui mừng.
Lạc Đồng nhét kẹo vào trong túi, nói tân hôn vui vẻ..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook