Ám Dẫn Lực
-
214: Đôi Dòng Tâm Sự Lời Của Tác Giả
Câu chuyện này kết thúc tại đây, tôi rất vui mừng khi được các bạn đồng hành cùng tôi trên hành trình này.Ngẫm lại thì đây vẫn là một câu chuyện tình cưới trước yêu sau, tôi vẫn luôn muốn viết quá trình hai người từ xa lạ cho đến khi yêu nhau, tôi thấy khá có tính thử thách, và luôn có thiếu sót ở đây, nhưng ít nhất tôi đã hoàn thành một bộ truyện, dù nó không hoàn hảo.Một bài viết dài đăng trên Weibo, nói với các bạn rằng tôi đã tích cóp được rất nhiều tâm sự, muốn chia sẻ với các bạn trong bài đăng vừa rồi, nhưng viết chậm, viết không hết, bây giờ đã viết xong rồi, dưới đây chỉ đơn giản là đôi lời tâm sự với mọi người.Vài năm trước, trong lúc tôi bận làm luận án, lúc nghỉ ngơi đã bất chợt cầm bút lên và bắt đầu quá trình sáng tạo ngắt quãng mấy năm trời, sau này tôi nghĩ có lẽ mình sẽ bắt đầu viết sớm hơn để có nhiều thời gian hơn, để rèn luyện cũng như cải thiện.
Cũng có lúc, tôi nghĩ rằng tốt hơn là không nên viết, để không gây ra nhiều đau đớn về sau, nhưng nếu như thế thì tình yêu mà tôi nhận được từ các bạn cũng sẽ bị mất đi.
Điều này thật đáng tiếc.Trong vài năm qua, hầu hết mọi thứ tôi viết đều trên tài khoản này, và những gì bạn thấy hầu hết là những gì tôi đã viết, bất kể hay hay dở, bất kể hot hit hay không ai chú ý đến.Tôi bắt đầu làm quen với việc viết lách tồn tại trong cuộc sống của mình, nó từ một thứ gì đó xa vời có cũng được không cũng được dần trở thành một phần cuộc sống của tôi, là một thứ không thể thiếu, có thể tạm gác sang một bên nhưng không thể từ bỏ.
Giống như một cơn nghiện, đau khổ đến mức muốn cai nghiện, nhưng sau khi cai thuốc thì lại muốn tiếp tục, thật đáng sợ.Trước đây tôi khuyến khích độc giả và những người bạn rằng muốn viết hãy mạnh dạn thử, điều tôi muốn nói bây giờ là hãy chuẩn bị tinh thần cho nỗi đau, rồi bắt đầu lại, tất nhiên trừ khi bạn có tâm lý đặc biệt tốt, nếu không thì hãy dũng cảm thử nó.Một số bạn có thể không hiểu, viết một câu ‘chuyện người lớn’ thôi mà, sao lại có nhiều băn khoăn kỳ lạ như vậy.
Thực ra, tôi không dùng ba từ này để định nghĩa câu chuyện của mình.
Nếu là một bộ truyện người lớn thì nói thẳng là tôi không đủ trình, không đủ quyến rũ và nóng bỏng, không đủ tiêu chuẩn để phải đọc nhiều lần, cũng không được coi là truyện thanh thủy trong sáng, bởi vì vốn dĩ không phải truyện thanh thủy, cốt truyện cũng không đủ đầy, đây cũng là thiếu sót mà tôi đã cố gắng vượt qua.Tôi luôn lơ lửng giữa hai tiêu chuẩn này.
Muốn viết một câu chuyện vừa có ‘thịt’ vừa có ‘xương’ một cách hoàn hảo thật sự rất khó.
Và tôi không thể có cả hai.
Khi viết không hay, tôi cho rằng đây chỉ là một câu chuyện khiêu dâm ngắn.
Điều này quá lươn lẹo và tôi không thể làm được.
Tôi chỉ có thể thừa nhận, vâng, tôi xin lỗi, là do tôi viết chưa đủ hay, nhưng cuốn sách tiếp theo của tôi có thể sẽ hay hơn, cho dù đó chỉ là một khía cạnh nhỏ trong cuộc sống, cho dù nó chỉ có một chút thôi.Cho nên đối với tôi, viết văn là một con đường dài, đầy hoa và chông gai, với tính cách của tôi, khả năng cao là tôi sẽ không hoàn toàn hài lòng với những gì mình viết ra trong cuộc đời này, số phận của tôi là rơi vào vòng luẩn quẩn của nội tâm, thỉnh thoảng có xích mích, có thể một ngày nào đó tôi sẽ choáng ngợp hay thất vọng với chính mình và kết thúc sự sáng tạo của mình, nhưng trước sau gì viết thêm được một chữ thì vẫn cứ viết, tôi xứng đáng với những đêm trằn trọc trong suy nghĩ, xứng đáng với mọi nhân vật xuất hiện trong câu chuyện của tôi, và tôi hy vọng mình cũng xứng đáng với bạn.Nói ra thì người đọc và tác giả rõ ràng mắc nợ nhau, nhưng một khi bắt đầu viết truyện, tôi lại cảm thấy như mắc nợ trong lòng, viết xong một câu chuyện cũng không tính là trả hết.
Bởi vì trong quá trình viết đôi khi có những thứ khác cản trở, đôi khi tôi bỏ viết để tự cứu mình và tôi thực sự xin lỗi vì tất cả những điều không vui đã gây ra cho bạn trong quá trình theo dõi, nhưng với lời hứa của tôi rằng nó sẽ là luôn được hoàn thành, các bạn có thể tin tưởng.Các bạn là một phần quan trọng của tôi, bởi vì rất nhiều lời khẳng định và tình yêu mà tôi nhận được đều đến từ các bạn.
Độc giả là một kho từ vựng vô hình, và tôi chỉ thỉnh thoảng nhấp vào trang chủ của bạn, xem một số mảnh ghép của cuộc sống, xem cảm xúc hỉ nộ ái ố, con người trừu tượng sẽ trở nên cụ thể trong một thời gian ngắn, nhưng tôi chỉ dám nhìn từ xa, nhìn thoáng qua, rồi đi ngang qua khu vườn của bạn, và rồi quên đi tất cả những gì tôi đã thấy, sau tất cả, ai rồi cũng đến và đi, không nhớ rõ sẽ không đau buồn.Tôi không có ý buộc tội và ràng buộc các bạn, các bạn được tự do, tất cả những gì tôi nói ở đây chỉ là để chia sẻ một số suy nghĩ của tôi trong quá trình viết câu chuyện này và tôi muốn bày tỏ phần chưa nói ra, tất nhiên, điều này có thể không quan trọng với các bạn.Mối quan hệ giữa người với người ngày càng căng thẳng, độc giả và tác giả cũng vậy, tôi rất sợ mọi thứ ngoại trừ câu chuyện và khu vực bình luận của mình, tôi biết sau khi viết xong, câu chuyện này không còn là của riêng tôi nữa.
Trong quá trình đó, nó sẽ trải qua những ánh mắt phán xét đánh giá, nó sẽ trở thành một diện mạo kỳ lạ đối với tôi, chỉ khi tôi nhìn vào nó, nó mới là nguyên mẫu ban đầu thuộc về tôi.Đây là một bài toán nan giải nên tôi đã làm rõ định nghĩa đánh giá của người khác là địa ngục hết lần này đến lần khác, thu lại ánh nhìn của mình hết lần này đến lần khác, điều chỉnh tâm lý và bắt đầu tiến về phía trước, sự cổ vũ cùng tình yêu của các bạn là động lực to lớn đối với tôi, thế nên nếu bạn thích nó, xin vui lòng cho tôi biết, chỉ vậy là được rồi.Tôi mong chúng ta đến với nhau vì yêu chứ không phải ghét, không phải vì những điều tiêu cực khác, tôi vẫn mong các bạn cảm nhận được hạnh phúc từ những lời văn của tôi, ai bảo chỉ có chuyện buồn mới khiến người ta rơi nước mắt, hạnh phúc cũng thế mà.Mặt khác, tôi có thể phân biệt giữa tiểu thuyết ngôn tình và thực tế, và tôi hy vọng mọi người cũng như vậy, các bạn có thể vì sự tồi tệ của người đàn ông bản giấy mà cảnh giác với những người đàn ông ngoài đời, nhưng cũng đừng vì sự tuyệt vời của những người đàn ông trong truyện mà chọn lọc khắt khe như thế với người ngoài đời, bọn họ cũng không phải là một loại sinh vật, bất luận như thế nào, hãy yêu thương chính mình.Thư mục viết lách của tôi có tên là Thiêu Đốt, mỗi con chữ đều đến từ việc đốt cháy chính mình, trở thành mẫu vật đẹp hay không đẹp nối tiếp nhau, nhưng tôi vẫn hy vọng sẽ tiếp tục cháy bỏng, nhiệt huyết hơn nữa, tỏa ra ánh sáng, để các bạn cũng cảm thấy ấm áp và hạnh phúc .Lần này tôi thật sự nói quá nhiều, rất nhiều chuyện nhảm nhí, cám ơn các bạn đã đọc đến đây, thứ lỗi cho tôi có đôi khi hơi choáng váng, lúc tôi viết truyện cũng chính là dáng vẻ này.Vì vậy, tôi chúc các bạn có một cuộc sống hạnh phúc, gửi tình yêu từ nơi xa xôi đến mọi người.Nếu tôi đủ may mắn, hẹn gặp lại các bạn lần sau.Tác giả: Tại Ngôn Ngoại..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook