Âm Đại Nhân
Chương 7

“Đổi đời, đổi đời, đổi đời rồi!” Minh Tú hai mắt rưng rưng, nắm chặt vai Kì Kì lắc mạnh.

“Bạn yêu, chúng ta đổi đời rồi!”

“Xảy ra...... Đã xảy ra chuyện gì? Cậu, cậu dừng lại đã!” Kì Kì vừa mới về lại vị trí, đã bị cô ấy lắc đến váng đầu.

Minh Tú dùng sức ôm lấy cô. “Kì Kì thân yêu, chúng ta rốt cục thoát khỏi bộ quan hệ xã

hội rồi! Bắt đầu từ tuần sau chính thức là người của bộ hành chính! A A!”

“Cái gì......” Kì Kì ngơ ngác nhìn cô ấy, không dám tin vào lỗ tai mình.

Cô chỉ đi sang bên biên tập mĩ thuật nói chuyện một chút về bản hình mà thôi, vì sao khi trở về thế giới đã thay đổi rồi?

“Hội nghị chủ quản đã ra quyết định, chính miệng Âm đại nhân chỉ thị!” Minh Tú vạn phần kích động.

“Âm đại nhân? Muốn đổi chúng ta sang bộ hành chính?” Cô giống như vẫn chưa thể tin được.

“Hơn nữa Âm đại nhân còn nói lập tức làm, cho nên trễ nhất là tuần sau chúng ta có thể làm môn đệ của quản lý Kỉ tốt bụng, đổi đời, đổi đời rồi!” Minh Tú cảm động đến sắp khóc.

Ánh mắt Kì Kì sáng ngời.

“Đổi ngành, đổi ngành, chúng ta giải thoát rồi!”

Hai người ôm nhau liều mình thét chói tai.

Những đồng nghiệp khác trong bộ quan hệ xã hội bắt gặp cảnh này của hai cô, hoàn toàn có thể hiểu được tâm tình của hai người.

“Ai, hai người thì tốt rồi, chúng tôi vẫn phải kiếm ăn dưới tay Mã Cảnh Đào phiên bản nữ đây này.” Tiểu Tử vừa thích vừa ngưỡng mộ nói.

“Yê, yê, yê!” Hai cô gái vẫn tiếp tục điên cuồng xoay tròn.

Mã Cảnh San tự khai xong biến mất đâu không thấy, hai người mới dám ồn ào như vậy.

Gần đây mỗi ngày đi làm đều phải đấu tranh dữ dội, nghĩ đến vào công ty phải đối mặt với Mã Cảnh San gây khó khăn, ngay cả rời giường cũng không muốn rồi. Không nghĩ tới, từ giờ trở đi tất cả liền giải thoát!

Kì Kì đột nhiên buông Minh Tú chạy ra ngoài.

“Gì, Kì Kì, cậu muốn đi đâu?”

“Tớ có việc!” Cô hưng phấn thần thái tỏa sáng.

Bóng dáng như bươm bướm chạy vội tới tầng 21, Trương Hiểu Tâm vừa thấy hai mắt cô ngập nước, cười chỉ vào bên trong, Kì Kì cũng không khách khí với cô ấy, trực tiếp đi vào.

Âm Nhạc đang dùng bluetooth nghe điện thoại, bóng dáng thon gầy chậm rãi đi lại trong phòng.

Gương mặt Kì Kì sáng chói lóa, chờ anh nói chuyện xong, liền rầm rầm lập tức vọt tới trước mặt.

“Hiện tại em là người của bộ hành chính đó!”

Âm Nhạc lắc đầu, chiếc bút trong tay đánh vào trán cô một cái.

“Có chút việc nhỏ đã vui như vậy rồi?” Quả nhiên không thích hợp ở trong “Du Lượng” hổ lang hoành hành này sinh tồn.

Kì Kì cười đến ngớ ngẩn, vỗ về chỗ bị anh đánh, vẫn như cũ không ngừng vui vẻ được.

Âm Nhạc cong khóe môi, chậm rãi đi tới bàn làm việc gỗ lim.

Kì Kì suy nghĩ một chút, đột nhiên nhỏ giọng hỏi: “Như vậy có tính là lạm dụng chức quyền không?”

Anh thần sắc tự nhiên nói: “Sao có thể? Tổ biên tập vốn có vẻ phù hợp với thuộc tính của bộ hành chính, đây là điều động bình thường.”

“À.” Kì Kì chỉ biết cười ngây ngô.

Thật ra cô biết, anh không cần phải quản đến sự sống chết của hai biên tập nho nhỏ, cho nên...... Hẳn là...... có nguyên nhân là cô trong đó đi?

Nghĩ đến đây, lại nghĩ đến nụ hôn kia, màu sắc hai gò má càng đỏ hơn.

Nhưng, cô thật sự có chút sợ anh gặp phải phiền toái. Môi giật giật, muốn nói, lại không biết nói từ đâu.

“Mấy lời đồn kia không thể xem là thật hết được.” Âm Nhạc đứng trước bàn làm việc lật mấy phần tài liệu, đầu cũng không ngẩng, đột nhiên mở miệng.

“Cái gì?” Cô ngẩn ra.

“Mấy lời đồn về anh.” Âm Nhạc nhìn về cô, khóe miệng càng lúc càng cong, “Anh hoàn toàn không ngại người ta dựa vào quan hệ, đi cửa sau.”

Chỉ cần nhờ vả được, chỉ cần có lợi cho anh, khi cần thiết, nhờ đến anh còn dễ dàng hơn so với bất kì kẻ nào.

“Nhưng mà, giúp tổ biên tập bọn em, có lợi gì cho anh?” Cô nhỏ giọng hỏi.

“Giúp các em chính là gây khó xử cho quản lý Mã.” Anh điềm đạm nói.

“Vậy gây khó xử cho quản lý Mã có chỗ nào tốt cho anh?” Cô khó hiểu đi tới trước mặt anh.

“Anh thích. Trong lòng vui vẻ.”

“À......” Chẳng lẽ cô thật sự tự mình đa tình?

Quả nhiên thế giới của đại nhân vật đều rất mơ màng.

“Em ấy!” Âm Nhạc lại đánh bút lên trán cô, “Vẫn nên về nhà làm bà chủ gia đình đi!”

“Sao anh luôn nói em vậy? Thật là, cái gì tốt không học, lại đi học cái dáng vẻ của mẹ em!” Vừa nói đến Niếp Tiểu Thiến, mắt cô sáng lên, “Đúng rồi, mẹ em kho một nồi chân giò*, em đang để trong tủ lạnh. Anh có thích ăn không? Nếu thích, mai đi làm em mang một nửa đến cho anh.”

*cv là chân heo

Bất kể anh vì lí do gì, giúp cô giải vây là sự thật, không biết báo đáp cái gì, đành phải hiến chân giò.

“Chân giò? Không biết có tiêu hóa được hay không......” Âm Nhạc động tâm, ngồi vào ghế dựa của mình, tay giống như lơ đãng sờ chỗ dạ dày.

Kì Kì lập tức nhớ đến anh có bệnh cũ không tốt. “Mẹ em kho đến cả gân cũng mềm, vào miệng liền tan, nhất định tiêu hóa được. Bình thường anh ăn uống thất thường, trong nhà có nồi chân giò kho ăn khuya cũng tốt.”

Âm Nhạc cười cười làm vẻ kiên cường.

“Không còn cách nào, có khi bận quá đến quên ăn.” Anh lại sờ sờ dạ dày, trầm ngâm nói: “Đã lâu không ăn món kho nhà làm rồi.”

Cô gái nào đó lập tức trúng kế, nhiệt huyết nổi lên, hận không thể moi tim mình ra báo đáp ân công.

“Nào, anh đưa địa chỉ cho em, tối nay em hâm nóng rồi mang đến nhà anh!”

“Em nên đến chỗ anh rồi hẵng hâm nóng, bằng không bưng một nồi móng giò nóng hầm hập đi lại cũng không tiện.” Anh săn sóc nói.

“Được, anh chờ nhé, tan tầm em về nhà lấy! Nước kho kia trộn với mì sợi ăn cực ngon, lại đơn giản, chỉ cần đun nước cho mì vào là được, buổi tối dứt khoát em sẽ nấu cho anh ăn.”

“Ừ, vậy phiền em.”

Thỏ trắng Kì Kì rốt cục phát hiện mình có thể vì ân công làm chút gì đó, tâm tình vui vẻ đi xuống tầng.

Âm đại nhân mưu kế thực hiện được thản nhiên tiếp tục xem tài liệu.

※ ※ ※

Ngày chính thức gia nhập vào bộ hành chính, hai người cùng nhau đến phòng làm việc mới ở tầng 16 báo danh.

Vừa vào bộ hành chính, hai người liền hùng hồn tuyên bố: “Các đồng nghiệp thân mến, chúng tôi bỏ gian theo chính nghĩa, đến đây báo danh, sau này xin hãy quan tâm nhiều hơn.”

Người ở bộ hành chính đều bị các cô làm cho cười.

“Đến đây, chỗ này là vị trí của hai người. Nếu thiếu văn phòng phẩm gì, đăng kí với

Tiểu Mẫn bên kia là được.” Thư ký ngành dẫn các cô tới góc khu quy hoạch đặc biệt.

Hai người lại tới phòng làm việc của quản lý Kỉ chào hỏi, rồi trở lại chỗ ngồi mới được sắp xếp.

Kì Kì sờ bàn làm việc, vẻ mặt mỹ mãn.

Rõ ràng là cùng một công ty, rõ ràng vẫn làm công tác như vậy, chỉ là đổi vị trí mà thôi, tâm tình lại hoàn toàn khác nhau.

Toàn bộ chuyện này, quản lý Kỉ rõ ràng chính là trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi; Mà Mã Cảnh San ngàn tính vạn tính chính là không tính đến kết quả này, chỉ có thể trơ mắt nhìn đối thủ cạnh tranh an toàn phát triển, hơn nữa lãnh thổ còn do chính tay chị ta bỏ qua, quả thật khổ không nói nên lời.

Hiện tại Kì Kì đã phát hiện, vị đại nhân âm hiểm nào đó thật sự am hiểu loại chuyện ngoài mặt giúp người ta, nhưng thật ra lại chém người ta một đao......

Hai ngày này nghe người bên bộ quan hệ xã hội nói, tính tình Mã Cảnh San xấu đến đòi mạng, mỗi người đều phải nhón chân đi đường vòng tránh chị ta.

Chẳng qua đó không còn là chuyện liên quan đến các cô nữa, từ giờ trở đi, cô, Thẩm Kì Kì, là “tổ biên tập bộ hành chính” !

Ngày vẫn như cũ trôi đi.

Kì Kì vẫn như cũ viết bản thảo của cô, làm chức văn biên nhỏ của cô, thẳng đến một ngày nào đó, cô rốt cục phát hiện có điểm không thích hợp --

“Kì Kì, tôi là bàn muội đây. Chỗ tôi có một phần tư liệu muốn phát tới truyền thông, cậu giúp tôi sửa sang lại một chút được không?”

“Được! Cậu gửi qua đi.” Kì Kì đáp ứng rất kiên quyết.

Cúp điện thoại, cô nhìn nhìn bài viết trên bàn của mình, lại nhìn nhìn Minh Tú ngồi đối diện, đột nhiên “Ý” một tiếng.

“Sao vậy?” Minh Tú ngẩng đầu.

“Minh Tú, cậu có phát hiện ra, gần đây bản thảo tin tức của bộ quan hệ xã hội đều là tớ viết không?” Kì Kì chẳng hiểu gì cả.

Minh Tú trợn mắt. “Tiểu thư, giờ cậu mới chú ý tới?”

“Sao lại thế này?” Kì Kì nhỏ giọng hỏi.

Bởi vì không có Minh Tú chiếm tiện nghi, lượng bản thảo tin tức của cô trở nên nhiều, Minh Tú liền tiếp nhận mấy chuyên đề tạp chí tháng, cho nên cô cũng không phát hiện ra ngay lượng công việc có gì không đúng, chỉ có điểm tập chung công việc bị dời đi.

Minh Tú cười hê hê không ngừng, vụng trộm dán sát vào cô.

“Người ta là có cao nhân chỉ điểm nha.”

“Cao nhân nào?” Kì Kì trộm hỏi lại.

Ngón tay Minh Tú chỉ thẳng lên trần nhà.

Kì Kì nhìn trần nhà, lại nhìn cô ấy.

“Bộ kế toán?”

“Lên tiếp nữa.” Minh Tú liếc mắt xem thường, cơ hồ muốn đánh cô.

“Bộ pháp vụ?” Có liên quan gì đến bộ pháp vụ chứ ?

Bỏ đi, người này không chỉ không thông được. Minh Tú buông tha không thừa nước đục thả câu nữa.

“Tầng trên cùng kia kìa!”

“...... Âm đại nhân?”

Minh Tú đắc ý cười. “Chuyện là như vầy --” i

Chuyện kể rằng có một ngày, Minh Tú vừa đổi ngành không lâu đang muốn ra ngoài lấy bản thảo, vừa vào thang máy, Âm đại nhân đã ở trong đó rồi.

Minh Tú vội vàng lên tiếng chào hỏi, Âm đại nhân gật gật đầu, hai người một đường đi không nói chuyện nhìn số biểu thị tầng thang máy đi xuống.

“Cô có biết bệnh chung của các xí nghiệp lớn là gì không?” Đột nhiên, giọng nói lạnh nhạt của Âm đại nhân vang lên.

“...... Gì ạ?” Minh Tú lén nhìn sang bên cạnh một cái.

“Chạy công văn rườm rà.” Âm đại nhân nhìn cô một cái, ra khỏi thang máy.

Minh Tú chỉ tốn 5 phút liền hiểu được đạo lý của Âm đại nhân.

Hóa ra tổ biên tập sau khi đưa về bộ hành chính, người muốn điều động tổ biên tập liền trở thành chuyện khóa ngành. Mà loại chuyện “Khóa ngành” này, có thể rất đơn giản, cũng có thể rất phức tạp.

Phương pháp rất đơn giản, chính là người ở bộ quan hệ xã hội nếu có cần bản thảo gì, chỉ cần gọi điện thoại lên, được người ta gật đầu trực tiếp nói OK là xong – người này thường là Kì Kì quá mức tốt bụng.

Còn phương pháp rất phức tạp, chính là tổ biên tập yêu cầu bọn họ viết công văn trước, trình lên cho Mã Cảnh San kí, Mã Cảnh San kí xong đưa cho quản lý Kỉ kí, quản lý Kỉ kí xong lại chỉ thị xuống, sau khi tổ biên tập nhận được chỉ thị mới được viết.

Không chỉ có như vậy.

Sau khi viết xong, theo lý phải đưa đầu lĩnh nhà mình xem qua, đầu lĩnh xét duyệt thông qua lại đưa cho bộ quan hệ xã hội, bộ quan hệ xã hội lại chuyển cho chuyên viên liên quan. Quy trình này bình thường có thể mất vài giờ đến vài ngày, còn phải xem rõ hành trình của mấy chủ quản ngành mà định – người này thường là Minh Tú mặt đen.

“Moa ha ha ha, cậu đừng nói tớ làm khó dễ cho cậu. Ngẫm lại mà xem trước kia chúng ta bị chỉnh có bao nhiêu thảm, hiện tại thật vất vả mới chuyển người được.” Bình thường Minh Tú sẽ cảm khái như vậy trong điện thoại, “Cậu đi báo cáo, nói thẻ tiến độ đưa cho bộ công văn, Mã Cảnh San tuyệt đối không thể làm gì cậu. Nếu không nữa, thì nói ở đầu ngành chúng ta là được.” (aoi: đoạn này liên quan đến mấy từ chuyên ngành kh biết…mọi người thông cảm)

“Được rồi, dù sao cũng tính lên đầu các cậu.” Không phải chuyện cần mình gánh trách nhiệm, đây là vẻ mặt khác của ai đó hay giảng nghĩa khí.

Cứ như vậy, Mã Cảnh San bắt đầu phát hiện, bản thảo bộ quan hệ xã hội bọn họ cần bình thường đều sẽ ngâm rất lâu.

Đương nhiên bọn họ có thể tự mình viết, nhưng, đừng nói bản thảo tin tức không phải ai cũng am hiểu để mà viết, ngoài bản thảo tin tức còn có rất nhiều văn bản khác, lại càng không phải ai cũng có thể viết.

Hơn nữa, đây rõ ràng là công việc của tổ biên tập, vì sao không dùng bọn họ? Có ý kiến với bộ hành chính sao? Nếu phó tổng Âm biết sẽ mất hứng, quản lý Kỉ cũng sẽ mất hứng, cuối cùng bọn họ cũng không vui vẻ gì.

Nếu theo như mong muốn ban đầu của Mã Cảnh San, thuê phòng ngoài làm – thật xin lỗi, không có dự toán.

Công ty cũng không phải không có tổ biên tập, sao bộ quan hệ xã hội lại muốn tìm thuê bên ngoài? Muốn thì tự mình xuất tiền túi đi!

Cứ như vậy, bộ quan hệ xã hội muốn tìm tổ biên tập viết các thứ trở nên rất khó khăn. Hơn nữa nếu mấy phần đó Mã Cảnh San cần, bình thường công văn sẽ khó hiểu chạy mất mấy ngày.i

Tổ biên tập hai người kia có lẽ chỉ là hai cái đinh ốc nhỏ, nhưng một bộ máy lớn nếu muốn vận hành thông thuận, bình thường cũng chính là dựa vào những đinh ốc nhỏ đó.

Đến tận đây, Mã Cảnh San rốt cục phát hiện, cái gì gọi là “hậu hoạn vô cùng”.

Cũng rốt cục hiểu được, trước kia tổ biên tập còn ở bộ quan hệ xã hội tuyệt vời biết bao nhiêu.

Càng hiểu được, trăm ngàn lần không được đắc tội với Âm đại nhân, bởi vì, anh rất âm (âm hiểm, nham hiểm).

Cũng bởi vậy, hiện tại ở những nơi công cộng chị ta nhìn thấy Thẩm Kì Kì đều vô cùng khách khí, bởi vì chị ta phát hiện, Thẩm Kì Kì có vè đã bỏ qua chuyện kia. Nếu chị ta có gì cần, đều là Kì Kì nhanh nhẹn mau chân giúp chị ta, cho nên hiện tại cần bản thảo gì chị ta đều chỉ định bảo thư ký tìm Thẩm Kì Kì viết.

Có một lần chị ta đi công tác ở Nam Bộ, trở về mang theo đặc sản, thậm chí còn bảo thư ký mang một phần đến tổ biên tập, đây là chuyện trước kia Mã Cảnh San mắt cao hơn đỉnh tuyệt đối sẽ không làm.

Nếu mọi thứ có thể làm lại, tin tưởng Mã Cảnh San vĩnh viễn sẽ không nhắc đến chuyện loại bỏ tổ biên tập.

“Hóa ra là anh ấy......” Nghe Minh Tú nói xong, Kì Kì cúi đầu nói nhỏ.

“Cái gì?” Minh Tú hỏi cô.

“Không, không có gì.” Cô cười nhợt nhạt.

Trong lòng tê ngứa, có chút tư vị không nói nên lời trong lòng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương