Âm Đại Nhân
-
Chương 1
“Thẩm Kì Kì, cha con gọi con tối nay về nhà ăn cơm……”
Một giọng nói nữ tính dễ nghe lạnh lùng từ ống nói bên kia thổi tới.
Thẩm Kì Kì sửng sốt, vội vàng lẩm nhẩm lịch làm việc trên bàn, nghĩ cái lý do để có thể không cần về nhà.
Bên kia giống như biết rõ ràng cử động của cô, vẫn tiếng nói lạnh lùng đó: “Dừng lại cho mẹ!”
Ặc, đầu ngón tay cô cứng đờ.
“Mẹ đại nhân cũng đã lên tiếng, con gái nào dám không theo?” Thẩm Kì Kì vội vàng cười cười.
“Hừ.” Mẹ quả quyết treo điện thoại.
Thẩm Kì Kì ủ rũ ngồi phịch lên chỗ ngồi của mình.
“Kì Kì, Kì Kì, không phải sợ! Tớ cùng về ăn cơm với cậu!” Minh Tú ngồi đối diện lập tức ló đầu ra từ màn hình (của máy tính), hai mắt sáng long lanh.
“Tiểu thư Minh Tú, nếu cậu muốn ăn đến vậy, giờ cơm trưa đã đến, mời cậu nhanh đi ăn.” Thẩm Kì Kì lườm cô ấy một cái.
“Ôi, cho người ta tới một lần mở mang tầm mắt đi, có sao đâu……” Minh Tú nói nhỏ ngồi lại chỗ.
“Này! Nhà tớ mở vườn thú chắc?” Thẩm Kì Kì vừa tức giận vừa buồn cười.
“Đi thôi đi thôi, đi ăn cơm.” Minh Tú lấy ví tiền ra, đứng lên đóng màn hình máy tính.
Ánh mắt Kì Kì lướt về phía bản thảo chuyên đề đặc biệt viết được một nửa của mình, nhẹ nhíu hàng lông mày đẹp.
“Cậu đi ăn trước đi! Không cần chờ tớ, tớ còn hai đoạn nữa liền xong, giải quyết nó xong đã hẵng nói.”
“Chịu khó vậy?”
“Cậu dám không chịu khó sao?” Thẩm Kì Kì liếc cô ấy một cái thật sâu.
Minh Tú trong lòng nhất thời bi ai. “Ai! Xem ra tiền đồ của tổ biên tập chúng ta đúng là bấp bênh à! Được rồi, có muốn tớ mua gì mang về cho cậu không? Không cần? Vậy cậu tiếp cố gắng, cơm nước xong tớ sẽ về chiến đấu tiếp.”
Thẩm Kì Kì vẫy tay tiễn bước đồng bọn cách mạng cùng tổ duy nhất.
Vì sao tổ biên tập đang bị bấp bênh?
Tất cả chuyện này, phải bắt đầu nói từ bối cảnh của công ty bọn họ.
“Du Lượng” là một công ty đưa cổ phiếu ra thị trường, vô cùng quy mô, Kì Kì công tác trong đây đã bốn năm. Vừa tốt nghiệp đại học cô liền thi vào được, lúc đầu còn khiến không ít bạn học tốt nghiệp nhưng lại thất nghiệp ghen tỵ.
Bản thân tổng giám đốc công ty bọn họ – Tôn Lượng là con trai hào môn thế gia, cha đẻ của “Tập đoàn tài chính Tôn thị” trong bảng xếp hạng tài phú ở Đài Loan dù không có trong tốp 3, cũng sẽ không rơi ra ngoài tốp 5. Sự tình hỏng ở chỗ, Tôn lão đổng là một phú hào cực kì truyền thống, cũng chính là mọi việc đều coi trong môn đăng hộ đối, nhưng cố tình đứa con thứ Tôn Lượng ông ta yêu thương nhất lại không nghe lời, dám yêu thương đứa con gái của ông chủ một quán ăn nhỏ.die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on
Vì đứa con dâu “không trèo lên nổi mặt bàn”* con trai muốn kết hôn này, cha con hai người ầm ỹ quyết liệt, cuối cùng Tôn Lượng cũng không nhiều lời, dứt khoát ra ngoài tự lập địa vị, cũng chính là “Tập đoàn Du Lượng” chỗ cô đang làm đây.
*chỉ sự thấp kém, khiến người khác xem thường.
Tôn lão đổng vốn nghĩ rằng, cả đời con an nhàn sung sướng, xuôi gió xuôi nước, sao có thể ăn khổ tự gây dựng sự nghiệp được? Khẳng định không bao lâu liền cùng đường bí lối, trở về cầu xin tha thứ với mình. Lại không nghĩ tới ông chủ của Kì Kì cũng quá không chịu thua kém, cho dù có bị cha chèn ép phía dưới, vẫn khiến các cổ đông tin tưởng hắn, thành lập “Tập đoàn Du Lượng”, thậm chí mười năm gần đây kinh doanh bắt đầu khởi sắc.
Sự việc chuyển biến ở hai năm trước, Tôn lão đổng đột nhiên trúng gió, cứ như vậy ngã xuống.
Mắt thấy mấy cô con gái ở bên người, một đám hoàn khố bại gia*, không đứa nào có chí tiến thủ, mà đứa duy nhất không chịu thua kém kia lại bị chính mình đá ra khỏi cửa. Trước giây phút sinh tử, lão đổng rốt cục giác ngộ, chủ động gọi đứa con rời nhà trở về. Sau một phen nói chuyện, cha con hai bên rốt cục giải hòa.
*đại khái là chỉ biết hưởng thụ, không chịu làm việc
Nếu đã giải hòa, Tôn Lượng đương nhiên phải trở về gánh vác sự nghiệp cha để lại.
Nhưng, hắn trở về Tôn thị, “Du Lượng” một tay mình sáng lập làm sao bây giờ? Tuy rằng trong công ty có một đống quản lý chuyên nghiệp, không cần tổng giám đốc ngày ngày ở công ty trấn giữ, nhưng Tôn lão đổng ở trên giường bệnh lại có tâm tư của riêng mình.
Sự nghiệp bên ngoài của con trai, nói thực ra, vẫn là “Tai họa ngầm” trong lòng ông ta. Một mặt, điều này đại biểu nếu ngày nào đó con trai khó chịu, tùy thời vỗ tay liền có nơi để đi; Mặt khác, “Du Lượng” là phần lãnh thổ ông ta không thể đụng tới, nói cách khác, lão Đổng thật không có cảm giác an toàn.
“Con trai à, ta kéo con trở về, cũng phải trả cho con một người năng lực không thua kém, con nói xem?”
Cuối cùng, lão đổng đưa ra một lời “Đề nghị” rất tốt bụng, đưa ái tướng đương gia của ông ta, Âm Nhạc – Âm đại nhân tới đây thế chỗ.
Vì thế, Âm quản lý cứ như vậy nhập chủ “Du Lượng”, trở thành chủ quản đương gia* của bọn họ.
*đương gia: người có quyền lợi lớn nhất
Về phần vì sao chỉ là “Quản lý” kia?
Đây là kết quả đấu pháp của cha con hai bên.
Kì Kì thật không hiểu nổi đôi cha con này, nếu đã muốn hòa thuận, sao còn muốn làm cái trò bịp bợm anh lừa tôi gạt này, cuối cùng kết luận là: Khả năng kẻ có tiền nào cũng biến thái như vậy không biết chừng.
Âm Nhạc này, trước kia là trợ lý lão đổng, sinh viên tài cao tốt nghiệp hệ quản lý thương nghiệp ở Princeton, một bọc kinh nghiệm năng lực, vốn có danh khôn khéo giỏi giang, người như hắn có thể khiến lão đổng trời sinh tính đa nghi tin tưởng đến tột cùng, vị trí “Trợ lý đặc biệt” dưới một người trên vạn người chính là ngồi đã nhiều năm, có thể thấy anh ta không phải là người không có thủ đoạn.
Tổng giám đốc Tôn không phải không tin tưởng năng lực của Âm Nhạc, chỉ là……“Du Lượng” dù sao cũng là địa bàn của mình, cứ như vậy bị cha già chặn ngang một dao tiến vào, đây là đạo lý gì chứ?
Cuối cùng vì không muốn cha già mất mặt, trong lòng lại muốn cho đối phương một lần xuống ngựa ra uy, con đường đánh thắng địch chính là để cho Âm Nhạc đội cái danh hiệu “Quản lý”.
Từ nay về sau, “Du Lượng” xuất hiện một hiện tượng lạ — dưới tổng giám đốc, chỉ có quản lí. Mấy chức vị phó tổng phó đổng phó giám đốc phó trợ lý gì gì đó đều một loạt khuyết thiếu.
Mà các ngành trong công ty bọn họ tuy rằng đều có quản lý, nhưng những quản lý này đều chỉ nghe sự phân công của một quản lý khác, chính là Âm quản lý ngồi trong văn phòng làm việc của tổng giám đốc kia.
Chuyện đầu tiên khi Âm quản lý vào công ty làm, chính là bắt đầu chỉnh đốn vấn đề bè phái càng ngày càng nghiêm trọng.
Vấn đề này, thẳng thắn mà nói lúc trước Tôn Lượng cũng rất đau đầu.
Bởi vì ban đầu hắn có thể đứng dậy, có liên quan đến vài cổ đông ra tay giúp đỡ kịp thời, vì thế trong công ty khó tránh khỏi tam thân lục thích của các cổ đông này được xếp vào.
Ngoại trừ vợ trước, trên thế giới này còn có một loại sinh vật khủng bố khác gọi là “Hoàng thân quốc thích”.
Bạn sai khiến được xem như bạn may mắn, bạn không sai khiến được, người ta cũng không sợ bạn đuổi hắn, một tháng hơn mười vạn tiền lương cứ ngồi không an nhàn mà nhận.
Kì Kì từng cá nhân nghĩ qua, không thể nói trong lòng tổng giám đốc Tôn không sảng khoái, dù sao đám khoai nóng phỏng tay này để một kẻ bên ngoài đến gánh trách nhiệm, so với tự hắn ra mặt vạch trần thì sẽ tốt hơn.
Âm Nhạc là người mới tới, ưu đãi bên kia không nhận, chỉ mình anh ta đứng bên này, vô dục mới bền đúng là có chuyện như vậy.
Vì thế, chuyện liền đi tới sự kiện “Ba tháng quan sát” của bộ phận quan hệ xã hội.
Việc này phải quay lại nửa năm trước để nói.
Thẩm Kì Kì chính là một thành viên trong bộ phận quan hệ xã hội. Chẳng qua cô vừa không biết xã giao, cũng không biết đặt kế hoạch giao tiếp, cô và Minh Tú được xưng là “tổ biên tập” dưới đáy bộ phận quan hệ xã hội, chức vụ chuyên tư văn tự, phàm là ấn phẩm nội bộ của công ty, phát hành ấn phẩm đối ngoại của hội viên, bản thảo quan hệ xã hội, bản thảo tin tức vân vân cùng chuyện có liên quan đến văn tự, từng cái chữ từng con số đều dựa vào cô và Minh Tú mà ra.
Trong khi ở bộ phận quan hệ xã hội sức sống bắn tứ phía, hai người các cô được xem như phần tử khác biệt, yên lặng mà cô độc, rất có hương vị thâm sơn thanh lưu.
Sự việc hỏng là khi, người đứng đầu của các cô – quản lý bộ phận quan hệ xã hội khai man chuyện phí xã giao bị bại lộ.
Từ chuyện này, dây dưa đến bộ phận kế toán có người thu lợi nhuận giúp đỡ làm giả sổ kế toán, vấn đề khai khống* của bộ phận nghiệp vụ càng nghiêm trọng hơn, vấn đề biên nhận của những ngành khác cũng không ít, nhiều vô số, liên lụy nhiều nhất chính là làm trì trệ kho hàng, tổn thất trong sổ kế toán từ bảy con số một đường đi lên gần sát tám con số.
*báo cáo nhiều hơn so với sự thật
Thế này thì, Âm đại nhân tức giận rồi.
Trải qua một chuỗi quá trình điều tra, quản lý bộ phận quan hệ xã hội đương nhiên thay người, mặt khác người nên khai trừ thì khai trừ, người nên kiện thì tiến hành kiện; Cuối cùng Âm đại nhân khiến nhóm hoàng thân quốc thích ở bộ phận quan hệ xã hội cảm nhận sâu sắc thế nào mới là bệnh nặng khó trị, cho nên hạ xuống một đạo ý chỉ -- theo dõi toàn bộ nhân viên bộ phận quan hệ xã hội trong ba tháng, ba tháng sau xét đánh giá thành tích; bình bầu, bãi bỏ hay vẫn giữ lại làm.
Thế này quả thực là long trời lở đất, sông núi biến sắc rồi!
Trên cổ mọi người đột nhiên vòng vào một sợi dây thừng.
Tuy rằng sóng gió vụ án lừa đảo không liên lụy đến cô và Minh Tú – các cô đều là những công dân tốt tuân thủ pháp luật – nhưng mà, so với những đồng nghiệp khác người người mang trong mình trọng án, công việc biên tập văn tự của cô và Minh Tú liền có vẻ nhỏ bé không đáng kể.
Nếu ba tháng sau, Âm đại nhân quyết định, tổ biên tập trong công ty chỉ giữ lại một người, hoặc thậm chí ngay cả một người cũng không cần, trực tiếp tìm phòng ngoài làm thì làm thế nào bây giờ? Ngay cả Kì Kì cũng biết, hiện tại ngay cả quản lý mới của bộ phận quan hệ xã hội, hình như cũng có ý đồ này.
Cho nên, mấy tuần nay, sản lượng của các cô tăng mạnh, cố gắng gia tăng cảm giác tồn tại, muốn cho cấp trên phát hiện: Tập ấn phẩm được chế tác tinh mỹ hành văn trôi chảy dùng từ hoa lệ như tắm gió xuân trong tay các người mỗi tháng kia đều từ hai bàn tay nhỏ bé run rẩy của chúng tôi mà ra đó.
Kì Kì gõ xong hai đoạn cuối cùng, nhìn lại phần bản thảo đặc biệt về tiền phúc lợi của công nhân viên lần nữa, cuối cùng tắt tài liệu đi.
Duỗi người, đã gần 12 giờ rưỡi rồi.
“A! Mau đi thôi.”
Cô cầm lấy ví tiền, miệng thì nói mau đi, nhưng thân thể vẫn trước sau như một biếng nhác di chuyển ra ngoài.
Hôm nay thời tiết thật tốt, đầu tháng tư, xuân về trên đất nước, thậm chí bắt đầu có chút nóng. Cô ra khỏi cửa lớn của tòa cao ốc, giơ tay che mắt chắn ánh mặt trời.
Nhóm đàn ông đi qua bên cạnh không khỏi đưa tới ánh mắt tán thưởng.
Tuy rằng trời sinh tán tiên cùng hai quang, nhưng không thể phủ nhận, Thẩm Kì Kì miễn cưỡng được xưng là người đẹp, trước kia khi còn lăn lộn đại học, tốt xấu cũng được có một cái phong hào “Mỹ nữ trường học”.
Dáng người 165 linh lung mà yểu điệu, tóc dài nhẹ uốn như mây bay sau lưng, một đôi mắt đẹp chưa nói đã say mê, môi không điểm mà đỏ.
Tươi đẹp như vậy, đặt trong văn phòng, thế nào cũng là cảnh đẹp ý vui, chắc chắn có người theo đuổi.
Đương nhiên, người theo đuổi nhất định có, chẳng qua người muốn theo đuổi cô nhất định đều không biết cô trước đó. Bởi vì quen cô rồi, trải qua bốn năm bồi dưỡng này, đều hiểu rõ một cái đạo lý sâu sắc --
“Trên thế giới này, nếu rada của ai còn trì trệ hơn của Kì Kì, trên cơ bản đó chính là quốc bảo.”
Bất kì hoa đào nào mà đến nở trên người Kì Kì, thường đều biến thành hoa cúc, bởi vì nữ nhân vật chính từ đầu tới cuối không bắt được tín hiệu, vì thế nó liền lặng lẽ chăm sóc cho người thân trước lúc lâm chung.
Minh Tú cũng từng hung ác nói: “Kì Kì, nếu trong hai chúng ta chỉ có thể giữ lại một người, thua bởi cậu tớ không phục đâu!”
Nghe những lời này, làm như cô vô dụng lắm vậy, người không phục nên là cô đi?
Biểu hiện công tác của cô cho tới bây giờ biết tròn biết méo, chỉ ngoại trừ có chút không biết giao tiếp, có chút không hiểu sát ngôn quan sắc, với người khác phái có chút chậm chạp, dù sao cái đó không liên quan đến biểu hiện công tác đi?
Chẳng qua nói thì nói vậy thôi, tình bạn giữa Minh Tú và cô thật ra không tệ lắm! Bởi vì các cô không chỉ là đồng nghiệp, trước kia học đại học còn là bạn cùng lớp. Chỉ là, thời đại học các cô chỉ qua lại hời hợt mà thôi, sau đó nhân duyên gặp gỡ lại vào cùng một công ty, mới bắt đầu quen thuộc nhau.
Kì Kì khẽ hát, quyết định vòng ra đường nhỏ phía sau công ty, qua cửa hàng tiện lợi mua cơm nắm là được rồi .
“Óa --”
Trong ngõ nhỏ có người.
Có người bệnh.
Một người đàn ông áo mũ chỉnh tề giờ phút này một tay ôm bụng, đầu gục xuống, ngồi tựa vào bên đường.
Kì Kì nhất thời không biết có nên tới gần hay không. Theo bản năng nhìn trái nhìn phải trước, tuy rằng nơi này là khu vực làm việc tinh hoa, chẳng qua phía sau tòa nhà công ty của bọn họ cùng một tòa cao ốc khác xây quá gần nhau, cho nên ngõ nhỏ ở giữa chật hẹp, bình thường mọi người đều đi ngoài đường lớn kiếm đồ ăn, cho nên xung quanh không có ai có thể cầu viện.
Cuối cùng, lấy tâm lý “người cuối cùng nhìn thấy người chết bình thường đều là kẻ bị tình nghi”, Kì Kì quyết định mặc kệ thế nào cũng không thể để mình trở thành kẻ bị tình nghi, cho nên vẫn đi qua xác định một chút người kia sẽ không chết thì tốt hơn.
“À...... Hê lô?” Cô chầm chậm đến bên cạnh người đàn ông, cẩn thận nhẹ gọi.
Đầu người đàn ông kia khẽ động, liếc mắt nhìn chân cô.
Thật tốt quá, còn sống. Kì Kì nhẹ nhàng thở ra.
“Thân thể anh có chỗ nào không thoải mái sao?” Cô dò xét hỏi, “Có muốn tôi gọi giúp xe cứu thương không?”
Một hồi lâu, cái đầu kia cũng không có động tĩnh.
Kì Kì trộm nhìn đồng hồ một cái. Ô, anh trai à, anh không thể trả lời mau một chút sao? Tôi còn chưa ăn cơm......
Rốt cục, người nọ lại có động tĩnh. Lúc này anh ta hơi cử động thân thể, vịn lấy bên tường, một tay vẫn đặt ở chỗ dạ dày.
Đợi một lát, anh giống như đã hạ quyết tâm, mặt hơi hướng về phía cô.
“Không cần...... gọi giúp tôi taxi.”
Giọng nói rất trầm thấp, giọng điệu rõ ràng suy yếu, nhưng lại có mùi vị uy nghiêm.
Tuy rằng chỉ nghiêng một chút, nhưng đã đủ khiến Kì Kì nhận ra thân phận người này.
Anh ta là Âm – quản – lý – á!
Kì Kì nhất thời sợ hãi không thôi. Sao quản lý lại ngồi ven đường? Chẳng lẽ có đồng nghiệp nào ở bộ phận quan hệ xã hội công việc tràn ngập nguy cơ nên nửa đường ám sát?
“Âm quản...... Âm quản...... Âm quản lý, anh không sao chứ?” Cô căng thẳng đến mức nói lắp.
Ngoại trừ cá tính hai quang, trời sinh tính tình trì độn, một ưu điểm khác nữa của Thẩm Kì Kì chính là nhát gan sợ phiền phức.
Nghe đối phương nhận ra mình, chắc là nhân viên “Du Lượng”, Âm Nhạc nỗ lực ngẩng đầu nhìn một chút, nhưng cơn đau dạ dày kịch liệt khiến tầm mắt anh mơ hồ, ánh sáng ngoài trời tương phản với ngõ nhỏ cũng che gương mặt cô trong bóng mờ, anh chỉ miễn cưỡng nhìn ra một chiếc ống dài màu trắng cùng một chùm tóc đen suôn dài trượt đến trước mặt.
Anh cắn răng hít mấy hơi.
Giữa trưa vốn phải về “Tôn thị” họp cùng tổng giám đốc, lão đổng, không nghĩ bệnh đau dạ dày lại chọn đúng lúc này phát tác, hơn nữa càng lúc càng đau đớn, khiến cho anh ngay cả lộn về văn phòng cũng không kịp.
“Cô......” Đầu anh đầy mồ hôi lạnh, giọng nói đã phát run, “Đỡ tôi ra bên ngoài gọi xe...... Đi bệnh viện......”
“Được được được! Âm quản...... Âm quản lý, tôi sẽ không khách khí đâu.” Cô lộn xộn không biết bản thân đang nói gì nữa, vội vàng đi tới vòng cánh tay trái của anh qua vai mình, cố hết sức nâng dậy.
Mẹ ơi! Nặng thế!
Dáng người Âm đại nhân tuy rằng gầy yếu, nhưng thể trọng còn nặng hơn rất nhiều so với cô tưởng.
Kì Kì nửa đỡ nửa khiêng dẫn anh ra ngoài, từ đầu tới cuối không dám liếc mắt sang bên nhìn lần thứ hai. Cô chỉ cảm thấy người đàn ông bên cạnh tuy rằng thân thể đã khom xuống, nhưng vẫn cao hơn cô một cái đầu, hô hấp nặng nề không ngừng phun ra trên đỉnh đầu cô, thân thể nam giới so với cô nghĩ càng rắn chắc có lực hơn.
Đi được một nửa ngõ nhỏ, cô cảm thấy cứ yên lặng đi như vậy cũng không tốt lắm, có nên báo với ai một tiếng không nhỉ?
“Âm quản...... Âm quản lý, có muốn tôi gọi điện báo với thư ký Trương không?” Thư ký Trương là thư ký riêng của anh.
“Không cần......” Hơi thở bên tai cô vẫn nặng nề như cũ. “Không cần kinh động người khác......”
Ai, sự nghiệp quá lớn chính là có điểm này không tốt, ngay cả sinh bệnh cũng không dám để người ta biết. Ở cổ đại, hoàng đế sinh bệnh sắp chết cũng không dám để người khác biết được, để tránh bị bức thoái vị. Kì Kì rất là đồng tình.
Rốt cục đi tới đường lớn, cô gọi giúp một chiếc taxi.
Nhét người đàn ông vẻ mặt tái nhợt vào chỗ ngồi phía sau, cô lại bắt đầu đấu tranh rồi.
Nhìn anh ta không thoải mái như vậy, để anh ta một mình đến bệnh viện có được không? Nhưng mà, cô mà đi theo cũng kì quái, bọn họ không giao tình gì cả......
Quan trọng nhất là, cô còn chưa được ăn cơm......
Cuối cùng, cái tâm lý “người cuối cùng nhìn thấy người chết bình thường đều là kẻ bị tình nghi” lại lần nữa phát huy, hơn nữa hiện tại có lái xe taxi làm nhân chứng, vì thế Kì Kì cắn chặt răng, mở ra cửa trước ngồi vào.
“Lái xe, đến bệnh viện ××.”
Nhìn lén qua từ kính chiếu hậu, cô thấy Âm Nhạc mở mắt nhìn cô một cái, rồi lập tức nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trong lòng Kì Kì bắt đầu lo sợ.
Nghe nói vị quản lý đại nhân này vui giận khó dò, rất không tốt.
Ai, nói đến cùng, vừa rồi cô căn bản không nên bại lộ thân phận. Nếu như không kêu ra tiếng “Âm quản lí”, giả bộ thành người qua đường Giáp nhét anh ta vào taxi thì đã không sao rồi, dù anh ta cũng không biết cái đinh ốc nhỏ là cô trong cái hệ thống công ty to lớn kia. Rồi lát nữa cô gọi điện cho thư ký Trương, mời thư ký Trương tới bệnh viện tụ họp với anh ta không phải tốt rồi sao?
Bây giờ còn phải một đường phụ trách đưa anh ta đến gặp bác sĩ xong mới thôi, nếu trên đường hầu hạ lão thái gia anh ta không vui, ai biết sẽ có hậu quả gì chứ! Ai, thất sách, thất sách.
Hơn nữa cô thật sự rất muốn đi ăn cơm......
“Âm quản, Âm quản, Âm quản lý.” Cô nuốt nước miếng một cái, thật cẩn thận mở miệng, muốn thuyết phục anh cho cô thông báo với người khác.
Âm Nhạc không thể nhịn được nữa, rốt cục mở đôi mắt lạnh lẽo vụt vụt bắn về phía gáy cô. “Cô có thể đừng có gọi tôi là Âm quản, lý mãi thế không?”
Gọi anh là Âm quản lý có gì không đúng sao? Anh vốn họ Âm, đương nhiên phải gọi là Âm quản...... lý......
Á, nếu dấu chấm cô đặt sai chỗ......
Trong đầu Kì Kì ầm ầm nổ tung.
A a a a a – Tôi không cố ý gọi anh là “dương v*t, dương v*t”* đâu! Người ta chỉ là căng thẳng, lấy hơi sai chỗ thôi. Ai bảo họ của anh như vậy chứ, lại còn làm quản lý, kết quả kì quái của từ đồng âm là lỗi của tôi sao?
*dương v*t và Âm quản đồng âm
“Âm...... Cái đó...... Quản lí đại nhân, tôi vẫn nên giúp anh gọi điện thoại cho thư ký Trương đi!” Cô yên lặng lệ rơi đầy mặt trong lòng.
Âm Nhạc nhắm mắt nghỉ ngơi, không hề để ý cô nữa.
Ngồi ở đẳng trước Kì Kì ngày càng thu nhỏ lại, không dám thở mạnh tiếng nào.
Từ nhỏ đối với những nhân vật quyền uy như thầy cô, quan chức cấp cao, cha mẹ , cô rất là sợ hãi, đây đã thành thói quen nhiều năm rồi. Mỗi lần ở trước mặt những người này, cô liền cảm thấy áp lực rất lớn, sợ bọn họ nhìn mình nhiều hơn một lần.
Cách một lát, cô cố lấy dũng khí liếc cái kính chiếu hậu.
Đây hình như là lần đầu tiên cô thấy Âm đại nhân trong khoảng cách gần như vậy. Quy mô của công ty bọn họ rất lớn, trước kia chỉ khi ở hội nghị hàng tháng của công ty, cái đinh ốc nhỏ là cô mới có cơ hội ở chung phòng với cấp trên cao cấp -- đương nhiên “phòng” ở đây thường là phòng hội nghị rất lớn, sau đó lãnh đạo cấp cao đứng trên bục cao cao, còn cô ngồi ở một góc hẻo lánh xa xa.
Gương mặt ngồi phía sau tái nhợt nhưng anh tuấn.
Trước kia cũng biết tuổi Âm đại nhân không lớn lắm, hiện tại mới biết được hóa ra anh trẻ như vậy, nhiều lắm cũng chỉ ba mươi mà thôi.
Cảm giác cùng đồng hành một đoạn lúc nãy, anh nhất định cao hơn 1 mét 8, xúc cảm “đỡ” lên cũng không tệ, cơ bắp rắn chắc mạnh mẽ, nói tóm lại là một thành phần tri thức tinh anh rất tốt trên thị trường hôn nhân. Đương nhiên, đối với loại hàng thượng đẳng này, chiếc đinh ốc nhỏ Kì Kì có muốn cũng không dám tưởng.
Hơn nữa, cô thật sự sợ “Đại nhân”. (quan, kẻ trên)
Không hiểu được hôm nay gặp phải cái gì mà lại đi lộn đường thế này?
Trong lúc cô đang miên man suy nghĩ, taxi rốt cục đưa hai người đến cửa vào phòng cấp cứu bệnh viện, Kì Kì tiếp tục nhận mệnh làm gậy đỡ hình người cho Âm đại nhân.
Cô làm như vậy chẳng qua là vì trời sinh nghĩa dũng lại có lòng đồng cảm, nhưng vì sao người đàn ông hiện tại đang chống trên người cô, rõ ràng muốn cầu cạnh, nhưng tư thái còn đương nhiên cao ngạo như vậy?
Ô, quả nhiên để làm được “Đại nhân”, khí diễm nhất định phải cao, khí thế nhất định phải thịnh, khí tràng nhất định phải mạnh.
“Âm...... Đại nhân,” Cô cứng rắn nuốt hai chữ quản lý trở về. “Ngài ngồi ở đây một chút, tôi đi đăng ký giúp ngài.”
Âm đại nhân không nói gì nhìn cô một cái, tựa hồ đối với hai chữ “Đại nhân” kia có chút ý kiến, nhưng anh vẫn yên lặng lấy ví da ra giao cho cô.
A! Kẻ có tiền, cho nên mang trên người mấy vạn đồng tiền mặt lận -- a, cái này không phải trọng điểm, thẻ bảo hiểm thẻ bảo hiểm thẻ bảo hiểm.
Biên tập nhỏ bé nhanh chóng tới quầy lấy số giúp anh.
Đến trước mặt bác sĩ, anh chỉ nói đơn giản: “Đau dạ dày. Hẳn là bệnh cũ tái phát.”
Nhìn đi! Đây chính là chỗ có hại khác khi làm đại nhân, trên người nhất định có chút bệnh dạ dày, bệnh mất ngủ linh tinh làm trang bị cơ bản, bằng không chính là không đủ tư cách.
Nhìn bác sĩ liệt ra một đống kiểm tra muốn anh làm, Kì Kì ở bên cạnh càng nghĩ càng bất an.
“Quản lý đại nhân, tôi vẫn nên giúp anh gọi cho thư kí Trương đi.” Cô nhỏ giọng đề nghị.
Âm Nhạc rốt cục không thể nhịn được nữa: “Cô có việc có thể đi trước, không cần theo tôi ở lại đây.”
Kì Kì lập tức chính khí nghiêm nghị: “Quản lí đại nhân, tốt xấu gì chúng ta cũng là người cùng công ty, sao tôi có thể làm ra loại chuyện đó được!”
Trọng điểm là, anh đã thấy rõ mặt tôi, tôi bỏ anh lại mà đi, ngày sau ở công ty còn có thể tha cho một con đường sống sao? Lần sau nếu anh muốn làm loại chuyện hào phóng như vầy, thì nên nói trước đó! Như thế người ta mới có thời gian chạy.
Âm đại nhân nhắm mắt lại không nói gì.
Chiều hôm đó, con thỏ nhỏ Kì Kì liền ngoan ngoãn ở bên người Âm đại nhân, làm một đống kiểm tra, thế nào cũng không dám đi.
Cuối cùng cũng kết thúc, nhận xong thuốc trả xong tiền là có thể đi rồi. Kì Kì nhìn người đàn ông bên cạnh. Không biết là bệnh đã hết đau, hay là vừa rồi uống túi thuốc kia có tác dụng, sắc mặt Âm đại nhân dần hồi phục như bình thường.
Khi anh không còn khom người xuống nữa, Kì Kì lại phát giác chênh lệch chiều cao giữa hai người, rõ ràng trong nhóm con gái cô không hề thấp nha!
Hơn nữa vừa rồi nghĩ anh thuộc dạng đàn ông gầy gò, hiện tại nhìn lén anh từ phía sau, phát hiện bả vai quản lý đại nhân vô cùng rộng, rất có hương vị đội trời đạp đất, khiến một thân tây trang thẳng tắp nhìn cực kì đẹp mắt.
Cả đầu cô miên man suy nghĩ, ngay cả khi quản lý đại nhân dừng bước, vẫy taxi tới cũng chưa phát hiện ra.
“Cô có muốn về công ty không? Hay là tan ca trực tiếp về nhà?” Âm Nhạc mở cửa xe đợi nửa ngày, không thấy phía sau phản ứng, không nhịn được cau mày quay lại hỏi.
“A! Có, phải về công ty!” Cô vội vàng gật đầu.
Đại nhân à, hiện tại mới 4 giờ, sao tôi dám ở trước mặt anh trực tiếp trốn việc được? Anh muốn hại tôi cũng không cần phải vậy chứ.
Kì Kì thận trọng ngồi vào trong xe, đột nhiên nghĩ đến một chuyện. Trộm nhìn người đàn ông bên cạnh, anh lại tựa vào ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi, nhất thời không biết có nên ồn ào tới anh hay không, ở bên cạnh chần chừ lưỡng lự.
“Cô muốn nói cái gì thì nói đi!” Âm Nhạc đột nhiên mở miệng, tư thế hoàn toàn không thay đổi, mắt cũng không mở.
“Cái đó...... Quản lý, có thể phiền anh giúp tôi một việc được không?” Cô nhỏ giọng nói.
Âm Nhạc rốt cục mở ra mắt, nhìn cô một cái. Đòi nhân tình nhanh như vậy à? Quả nhiên ứng biến nhanh chóng.
Cái dáng vẻ lạnh lùng mặt không chút thay đổi này, khiến sự kinh sợ đối với người quyền uy của Kì Kì nhéo chặt lại.
“Ha ha ha, vậy thôi đi, không sao.” Cô vội vàng xua tay.
“Cô tên gì? Người của ngành nào?” Tiếng anh cực kì trầm thấp, một loại âm tần rất đàn ông.
“Thẩm Kì Kì, bộ phận quan hệ xã hội.” Kì Kì ngoan ngoãn trả lời.
Khó trách. Khóe miệng Âm Nhạc cong lên vẻ giễu cợt nhàn nhạt khó có thể nhìn ra.
“Nói đi, muốn tôi giúp cô cái gì?” Anh lại nhắm mắt lại, gối lên ghế dựa sau lưng.
Một loạt tiếng sột soạt vang lên bên cạnh, anh cũng không thèm nhìn, chỉ chờ lời thỉnh cầu cứu vãn công việc của cô được nói ra --
“Quản lý!”
Âm Nhạc trợn mắt, một chiếc di động được đưa tới trước mũi anh.
“Anh có thể giúp nói với mẹ tôi, công ty chúng ta hôm nay phải tăng ca, tôi không kịp về nhà ăn cơm không?” Cô vui vẻ nói.
“......”
Ánh mắt biên tập nhỏ bé trong suốt. Ánh mắt Âm đại nhân thực kinh ngạc.
“...... Đây là chuyện cô muốn tôi giúp?”
“À, còn có, nếu như tiện đường, có thể dừng một chút cho tôi mua cơm trưa không?”
Một giọng nói nữ tính dễ nghe lạnh lùng từ ống nói bên kia thổi tới.
Thẩm Kì Kì sửng sốt, vội vàng lẩm nhẩm lịch làm việc trên bàn, nghĩ cái lý do để có thể không cần về nhà.
Bên kia giống như biết rõ ràng cử động của cô, vẫn tiếng nói lạnh lùng đó: “Dừng lại cho mẹ!”
Ặc, đầu ngón tay cô cứng đờ.
“Mẹ đại nhân cũng đã lên tiếng, con gái nào dám không theo?” Thẩm Kì Kì vội vàng cười cười.
“Hừ.” Mẹ quả quyết treo điện thoại.
Thẩm Kì Kì ủ rũ ngồi phịch lên chỗ ngồi của mình.
“Kì Kì, Kì Kì, không phải sợ! Tớ cùng về ăn cơm với cậu!” Minh Tú ngồi đối diện lập tức ló đầu ra từ màn hình (của máy tính), hai mắt sáng long lanh.
“Tiểu thư Minh Tú, nếu cậu muốn ăn đến vậy, giờ cơm trưa đã đến, mời cậu nhanh đi ăn.” Thẩm Kì Kì lườm cô ấy một cái.
“Ôi, cho người ta tới một lần mở mang tầm mắt đi, có sao đâu……” Minh Tú nói nhỏ ngồi lại chỗ.
“Này! Nhà tớ mở vườn thú chắc?” Thẩm Kì Kì vừa tức giận vừa buồn cười.
“Đi thôi đi thôi, đi ăn cơm.” Minh Tú lấy ví tiền ra, đứng lên đóng màn hình máy tính.
Ánh mắt Kì Kì lướt về phía bản thảo chuyên đề đặc biệt viết được một nửa của mình, nhẹ nhíu hàng lông mày đẹp.
“Cậu đi ăn trước đi! Không cần chờ tớ, tớ còn hai đoạn nữa liền xong, giải quyết nó xong đã hẵng nói.”
“Chịu khó vậy?”
“Cậu dám không chịu khó sao?” Thẩm Kì Kì liếc cô ấy một cái thật sâu.
Minh Tú trong lòng nhất thời bi ai. “Ai! Xem ra tiền đồ của tổ biên tập chúng ta đúng là bấp bênh à! Được rồi, có muốn tớ mua gì mang về cho cậu không? Không cần? Vậy cậu tiếp cố gắng, cơm nước xong tớ sẽ về chiến đấu tiếp.”
Thẩm Kì Kì vẫy tay tiễn bước đồng bọn cách mạng cùng tổ duy nhất.
Vì sao tổ biên tập đang bị bấp bênh?
Tất cả chuyện này, phải bắt đầu nói từ bối cảnh của công ty bọn họ.
“Du Lượng” là một công ty đưa cổ phiếu ra thị trường, vô cùng quy mô, Kì Kì công tác trong đây đã bốn năm. Vừa tốt nghiệp đại học cô liền thi vào được, lúc đầu còn khiến không ít bạn học tốt nghiệp nhưng lại thất nghiệp ghen tỵ.
Bản thân tổng giám đốc công ty bọn họ – Tôn Lượng là con trai hào môn thế gia, cha đẻ của “Tập đoàn tài chính Tôn thị” trong bảng xếp hạng tài phú ở Đài Loan dù không có trong tốp 3, cũng sẽ không rơi ra ngoài tốp 5. Sự tình hỏng ở chỗ, Tôn lão đổng là một phú hào cực kì truyền thống, cũng chính là mọi việc đều coi trong môn đăng hộ đối, nhưng cố tình đứa con thứ Tôn Lượng ông ta yêu thương nhất lại không nghe lời, dám yêu thương đứa con gái của ông chủ một quán ăn nhỏ.die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on
Vì đứa con dâu “không trèo lên nổi mặt bàn”* con trai muốn kết hôn này, cha con hai người ầm ỹ quyết liệt, cuối cùng Tôn Lượng cũng không nhiều lời, dứt khoát ra ngoài tự lập địa vị, cũng chính là “Tập đoàn Du Lượng” chỗ cô đang làm đây.
*chỉ sự thấp kém, khiến người khác xem thường.
Tôn lão đổng vốn nghĩ rằng, cả đời con an nhàn sung sướng, xuôi gió xuôi nước, sao có thể ăn khổ tự gây dựng sự nghiệp được? Khẳng định không bao lâu liền cùng đường bí lối, trở về cầu xin tha thứ với mình. Lại không nghĩ tới ông chủ của Kì Kì cũng quá không chịu thua kém, cho dù có bị cha chèn ép phía dưới, vẫn khiến các cổ đông tin tưởng hắn, thành lập “Tập đoàn Du Lượng”, thậm chí mười năm gần đây kinh doanh bắt đầu khởi sắc.
Sự việc chuyển biến ở hai năm trước, Tôn lão đổng đột nhiên trúng gió, cứ như vậy ngã xuống.
Mắt thấy mấy cô con gái ở bên người, một đám hoàn khố bại gia*, không đứa nào có chí tiến thủ, mà đứa duy nhất không chịu thua kém kia lại bị chính mình đá ra khỏi cửa. Trước giây phút sinh tử, lão đổng rốt cục giác ngộ, chủ động gọi đứa con rời nhà trở về. Sau một phen nói chuyện, cha con hai bên rốt cục giải hòa.
*đại khái là chỉ biết hưởng thụ, không chịu làm việc
Nếu đã giải hòa, Tôn Lượng đương nhiên phải trở về gánh vác sự nghiệp cha để lại.
Nhưng, hắn trở về Tôn thị, “Du Lượng” một tay mình sáng lập làm sao bây giờ? Tuy rằng trong công ty có một đống quản lý chuyên nghiệp, không cần tổng giám đốc ngày ngày ở công ty trấn giữ, nhưng Tôn lão đổng ở trên giường bệnh lại có tâm tư của riêng mình.
Sự nghiệp bên ngoài của con trai, nói thực ra, vẫn là “Tai họa ngầm” trong lòng ông ta. Một mặt, điều này đại biểu nếu ngày nào đó con trai khó chịu, tùy thời vỗ tay liền có nơi để đi; Mặt khác, “Du Lượng” là phần lãnh thổ ông ta không thể đụng tới, nói cách khác, lão Đổng thật không có cảm giác an toàn.
“Con trai à, ta kéo con trở về, cũng phải trả cho con một người năng lực không thua kém, con nói xem?”
Cuối cùng, lão đổng đưa ra một lời “Đề nghị” rất tốt bụng, đưa ái tướng đương gia của ông ta, Âm Nhạc – Âm đại nhân tới đây thế chỗ.
Vì thế, Âm quản lý cứ như vậy nhập chủ “Du Lượng”, trở thành chủ quản đương gia* của bọn họ.
*đương gia: người có quyền lợi lớn nhất
Về phần vì sao chỉ là “Quản lý” kia?
Đây là kết quả đấu pháp của cha con hai bên.
Kì Kì thật không hiểu nổi đôi cha con này, nếu đã muốn hòa thuận, sao còn muốn làm cái trò bịp bợm anh lừa tôi gạt này, cuối cùng kết luận là: Khả năng kẻ có tiền nào cũng biến thái như vậy không biết chừng.
Âm Nhạc này, trước kia là trợ lý lão đổng, sinh viên tài cao tốt nghiệp hệ quản lý thương nghiệp ở Princeton, một bọc kinh nghiệm năng lực, vốn có danh khôn khéo giỏi giang, người như hắn có thể khiến lão đổng trời sinh tính đa nghi tin tưởng đến tột cùng, vị trí “Trợ lý đặc biệt” dưới một người trên vạn người chính là ngồi đã nhiều năm, có thể thấy anh ta không phải là người không có thủ đoạn.
Tổng giám đốc Tôn không phải không tin tưởng năng lực của Âm Nhạc, chỉ là……“Du Lượng” dù sao cũng là địa bàn của mình, cứ như vậy bị cha già chặn ngang một dao tiến vào, đây là đạo lý gì chứ?
Cuối cùng vì không muốn cha già mất mặt, trong lòng lại muốn cho đối phương một lần xuống ngựa ra uy, con đường đánh thắng địch chính là để cho Âm Nhạc đội cái danh hiệu “Quản lý”.
Từ nay về sau, “Du Lượng” xuất hiện một hiện tượng lạ — dưới tổng giám đốc, chỉ có quản lí. Mấy chức vị phó tổng phó đổng phó giám đốc phó trợ lý gì gì đó đều một loạt khuyết thiếu.
Mà các ngành trong công ty bọn họ tuy rằng đều có quản lý, nhưng những quản lý này đều chỉ nghe sự phân công của một quản lý khác, chính là Âm quản lý ngồi trong văn phòng làm việc của tổng giám đốc kia.
Chuyện đầu tiên khi Âm quản lý vào công ty làm, chính là bắt đầu chỉnh đốn vấn đề bè phái càng ngày càng nghiêm trọng.
Vấn đề này, thẳng thắn mà nói lúc trước Tôn Lượng cũng rất đau đầu.
Bởi vì ban đầu hắn có thể đứng dậy, có liên quan đến vài cổ đông ra tay giúp đỡ kịp thời, vì thế trong công ty khó tránh khỏi tam thân lục thích của các cổ đông này được xếp vào.
Ngoại trừ vợ trước, trên thế giới này còn có một loại sinh vật khủng bố khác gọi là “Hoàng thân quốc thích”.
Bạn sai khiến được xem như bạn may mắn, bạn không sai khiến được, người ta cũng không sợ bạn đuổi hắn, một tháng hơn mười vạn tiền lương cứ ngồi không an nhàn mà nhận.
Kì Kì từng cá nhân nghĩ qua, không thể nói trong lòng tổng giám đốc Tôn không sảng khoái, dù sao đám khoai nóng phỏng tay này để một kẻ bên ngoài đến gánh trách nhiệm, so với tự hắn ra mặt vạch trần thì sẽ tốt hơn.
Âm Nhạc là người mới tới, ưu đãi bên kia không nhận, chỉ mình anh ta đứng bên này, vô dục mới bền đúng là có chuyện như vậy.
Vì thế, chuyện liền đi tới sự kiện “Ba tháng quan sát” của bộ phận quan hệ xã hội.
Việc này phải quay lại nửa năm trước để nói.
Thẩm Kì Kì chính là một thành viên trong bộ phận quan hệ xã hội. Chẳng qua cô vừa không biết xã giao, cũng không biết đặt kế hoạch giao tiếp, cô và Minh Tú được xưng là “tổ biên tập” dưới đáy bộ phận quan hệ xã hội, chức vụ chuyên tư văn tự, phàm là ấn phẩm nội bộ của công ty, phát hành ấn phẩm đối ngoại của hội viên, bản thảo quan hệ xã hội, bản thảo tin tức vân vân cùng chuyện có liên quan đến văn tự, từng cái chữ từng con số đều dựa vào cô và Minh Tú mà ra.
Trong khi ở bộ phận quan hệ xã hội sức sống bắn tứ phía, hai người các cô được xem như phần tử khác biệt, yên lặng mà cô độc, rất có hương vị thâm sơn thanh lưu.
Sự việc hỏng là khi, người đứng đầu của các cô – quản lý bộ phận quan hệ xã hội khai man chuyện phí xã giao bị bại lộ.
Từ chuyện này, dây dưa đến bộ phận kế toán có người thu lợi nhuận giúp đỡ làm giả sổ kế toán, vấn đề khai khống* của bộ phận nghiệp vụ càng nghiêm trọng hơn, vấn đề biên nhận của những ngành khác cũng không ít, nhiều vô số, liên lụy nhiều nhất chính là làm trì trệ kho hàng, tổn thất trong sổ kế toán từ bảy con số một đường đi lên gần sát tám con số.
*báo cáo nhiều hơn so với sự thật
Thế này thì, Âm đại nhân tức giận rồi.
Trải qua một chuỗi quá trình điều tra, quản lý bộ phận quan hệ xã hội đương nhiên thay người, mặt khác người nên khai trừ thì khai trừ, người nên kiện thì tiến hành kiện; Cuối cùng Âm đại nhân khiến nhóm hoàng thân quốc thích ở bộ phận quan hệ xã hội cảm nhận sâu sắc thế nào mới là bệnh nặng khó trị, cho nên hạ xuống một đạo ý chỉ -- theo dõi toàn bộ nhân viên bộ phận quan hệ xã hội trong ba tháng, ba tháng sau xét đánh giá thành tích; bình bầu, bãi bỏ hay vẫn giữ lại làm.
Thế này quả thực là long trời lở đất, sông núi biến sắc rồi!
Trên cổ mọi người đột nhiên vòng vào một sợi dây thừng.
Tuy rằng sóng gió vụ án lừa đảo không liên lụy đến cô và Minh Tú – các cô đều là những công dân tốt tuân thủ pháp luật – nhưng mà, so với những đồng nghiệp khác người người mang trong mình trọng án, công việc biên tập văn tự của cô và Minh Tú liền có vẻ nhỏ bé không đáng kể.
Nếu ba tháng sau, Âm đại nhân quyết định, tổ biên tập trong công ty chỉ giữ lại một người, hoặc thậm chí ngay cả một người cũng không cần, trực tiếp tìm phòng ngoài làm thì làm thế nào bây giờ? Ngay cả Kì Kì cũng biết, hiện tại ngay cả quản lý mới của bộ phận quan hệ xã hội, hình như cũng có ý đồ này.
Cho nên, mấy tuần nay, sản lượng của các cô tăng mạnh, cố gắng gia tăng cảm giác tồn tại, muốn cho cấp trên phát hiện: Tập ấn phẩm được chế tác tinh mỹ hành văn trôi chảy dùng từ hoa lệ như tắm gió xuân trong tay các người mỗi tháng kia đều từ hai bàn tay nhỏ bé run rẩy của chúng tôi mà ra đó.
Kì Kì gõ xong hai đoạn cuối cùng, nhìn lại phần bản thảo đặc biệt về tiền phúc lợi của công nhân viên lần nữa, cuối cùng tắt tài liệu đi.
Duỗi người, đã gần 12 giờ rưỡi rồi.
“A! Mau đi thôi.”
Cô cầm lấy ví tiền, miệng thì nói mau đi, nhưng thân thể vẫn trước sau như một biếng nhác di chuyển ra ngoài.
Hôm nay thời tiết thật tốt, đầu tháng tư, xuân về trên đất nước, thậm chí bắt đầu có chút nóng. Cô ra khỏi cửa lớn của tòa cao ốc, giơ tay che mắt chắn ánh mặt trời.
Nhóm đàn ông đi qua bên cạnh không khỏi đưa tới ánh mắt tán thưởng.
Tuy rằng trời sinh tán tiên cùng hai quang, nhưng không thể phủ nhận, Thẩm Kì Kì miễn cưỡng được xưng là người đẹp, trước kia khi còn lăn lộn đại học, tốt xấu cũng được có một cái phong hào “Mỹ nữ trường học”.
Dáng người 165 linh lung mà yểu điệu, tóc dài nhẹ uốn như mây bay sau lưng, một đôi mắt đẹp chưa nói đã say mê, môi không điểm mà đỏ.
Tươi đẹp như vậy, đặt trong văn phòng, thế nào cũng là cảnh đẹp ý vui, chắc chắn có người theo đuổi.
Đương nhiên, người theo đuổi nhất định có, chẳng qua người muốn theo đuổi cô nhất định đều không biết cô trước đó. Bởi vì quen cô rồi, trải qua bốn năm bồi dưỡng này, đều hiểu rõ một cái đạo lý sâu sắc --
“Trên thế giới này, nếu rada của ai còn trì trệ hơn của Kì Kì, trên cơ bản đó chính là quốc bảo.”
Bất kì hoa đào nào mà đến nở trên người Kì Kì, thường đều biến thành hoa cúc, bởi vì nữ nhân vật chính từ đầu tới cuối không bắt được tín hiệu, vì thế nó liền lặng lẽ chăm sóc cho người thân trước lúc lâm chung.
Minh Tú cũng từng hung ác nói: “Kì Kì, nếu trong hai chúng ta chỉ có thể giữ lại một người, thua bởi cậu tớ không phục đâu!”
Nghe những lời này, làm như cô vô dụng lắm vậy, người không phục nên là cô đi?
Biểu hiện công tác của cô cho tới bây giờ biết tròn biết méo, chỉ ngoại trừ có chút không biết giao tiếp, có chút không hiểu sát ngôn quan sắc, với người khác phái có chút chậm chạp, dù sao cái đó không liên quan đến biểu hiện công tác đi?
Chẳng qua nói thì nói vậy thôi, tình bạn giữa Minh Tú và cô thật ra không tệ lắm! Bởi vì các cô không chỉ là đồng nghiệp, trước kia học đại học còn là bạn cùng lớp. Chỉ là, thời đại học các cô chỉ qua lại hời hợt mà thôi, sau đó nhân duyên gặp gỡ lại vào cùng một công ty, mới bắt đầu quen thuộc nhau.
Kì Kì khẽ hát, quyết định vòng ra đường nhỏ phía sau công ty, qua cửa hàng tiện lợi mua cơm nắm là được rồi .
“Óa --”
Trong ngõ nhỏ có người.
Có người bệnh.
Một người đàn ông áo mũ chỉnh tề giờ phút này một tay ôm bụng, đầu gục xuống, ngồi tựa vào bên đường.
Kì Kì nhất thời không biết có nên tới gần hay không. Theo bản năng nhìn trái nhìn phải trước, tuy rằng nơi này là khu vực làm việc tinh hoa, chẳng qua phía sau tòa nhà công ty của bọn họ cùng một tòa cao ốc khác xây quá gần nhau, cho nên ngõ nhỏ ở giữa chật hẹp, bình thường mọi người đều đi ngoài đường lớn kiếm đồ ăn, cho nên xung quanh không có ai có thể cầu viện.
Cuối cùng, lấy tâm lý “người cuối cùng nhìn thấy người chết bình thường đều là kẻ bị tình nghi”, Kì Kì quyết định mặc kệ thế nào cũng không thể để mình trở thành kẻ bị tình nghi, cho nên vẫn đi qua xác định một chút người kia sẽ không chết thì tốt hơn.
“À...... Hê lô?” Cô chầm chậm đến bên cạnh người đàn ông, cẩn thận nhẹ gọi.
Đầu người đàn ông kia khẽ động, liếc mắt nhìn chân cô.
Thật tốt quá, còn sống. Kì Kì nhẹ nhàng thở ra.
“Thân thể anh có chỗ nào không thoải mái sao?” Cô dò xét hỏi, “Có muốn tôi gọi giúp xe cứu thương không?”
Một hồi lâu, cái đầu kia cũng không có động tĩnh.
Kì Kì trộm nhìn đồng hồ một cái. Ô, anh trai à, anh không thể trả lời mau một chút sao? Tôi còn chưa ăn cơm......
Rốt cục, người nọ lại có động tĩnh. Lúc này anh ta hơi cử động thân thể, vịn lấy bên tường, một tay vẫn đặt ở chỗ dạ dày.
Đợi một lát, anh giống như đã hạ quyết tâm, mặt hơi hướng về phía cô.
“Không cần...... gọi giúp tôi taxi.”
Giọng nói rất trầm thấp, giọng điệu rõ ràng suy yếu, nhưng lại có mùi vị uy nghiêm.
Tuy rằng chỉ nghiêng một chút, nhưng đã đủ khiến Kì Kì nhận ra thân phận người này.
Anh ta là Âm – quản – lý – á!
Kì Kì nhất thời sợ hãi không thôi. Sao quản lý lại ngồi ven đường? Chẳng lẽ có đồng nghiệp nào ở bộ phận quan hệ xã hội công việc tràn ngập nguy cơ nên nửa đường ám sát?
“Âm quản...... Âm quản...... Âm quản lý, anh không sao chứ?” Cô căng thẳng đến mức nói lắp.
Ngoại trừ cá tính hai quang, trời sinh tính tình trì độn, một ưu điểm khác nữa của Thẩm Kì Kì chính là nhát gan sợ phiền phức.
Nghe đối phương nhận ra mình, chắc là nhân viên “Du Lượng”, Âm Nhạc nỗ lực ngẩng đầu nhìn một chút, nhưng cơn đau dạ dày kịch liệt khiến tầm mắt anh mơ hồ, ánh sáng ngoài trời tương phản với ngõ nhỏ cũng che gương mặt cô trong bóng mờ, anh chỉ miễn cưỡng nhìn ra một chiếc ống dài màu trắng cùng một chùm tóc đen suôn dài trượt đến trước mặt.
Anh cắn răng hít mấy hơi.
Giữa trưa vốn phải về “Tôn thị” họp cùng tổng giám đốc, lão đổng, không nghĩ bệnh đau dạ dày lại chọn đúng lúc này phát tác, hơn nữa càng lúc càng đau đớn, khiến cho anh ngay cả lộn về văn phòng cũng không kịp.
“Cô......” Đầu anh đầy mồ hôi lạnh, giọng nói đã phát run, “Đỡ tôi ra bên ngoài gọi xe...... Đi bệnh viện......”
“Được được được! Âm quản...... Âm quản lý, tôi sẽ không khách khí đâu.” Cô lộn xộn không biết bản thân đang nói gì nữa, vội vàng đi tới vòng cánh tay trái của anh qua vai mình, cố hết sức nâng dậy.
Mẹ ơi! Nặng thế!
Dáng người Âm đại nhân tuy rằng gầy yếu, nhưng thể trọng còn nặng hơn rất nhiều so với cô tưởng.
Kì Kì nửa đỡ nửa khiêng dẫn anh ra ngoài, từ đầu tới cuối không dám liếc mắt sang bên nhìn lần thứ hai. Cô chỉ cảm thấy người đàn ông bên cạnh tuy rằng thân thể đã khom xuống, nhưng vẫn cao hơn cô một cái đầu, hô hấp nặng nề không ngừng phun ra trên đỉnh đầu cô, thân thể nam giới so với cô nghĩ càng rắn chắc có lực hơn.
Đi được một nửa ngõ nhỏ, cô cảm thấy cứ yên lặng đi như vậy cũng không tốt lắm, có nên báo với ai một tiếng không nhỉ?
“Âm quản...... Âm quản lý, có muốn tôi gọi điện báo với thư ký Trương không?” Thư ký Trương là thư ký riêng của anh.
“Không cần......” Hơi thở bên tai cô vẫn nặng nề như cũ. “Không cần kinh động người khác......”
Ai, sự nghiệp quá lớn chính là có điểm này không tốt, ngay cả sinh bệnh cũng không dám để người ta biết. Ở cổ đại, hoàng đế sinh bệnh sắp chết cũng không dám để người khác biết được, để tránh bị bức thoái vị. Kì Kì rất là đồng tình.
Rốt cục đi tới đường lớn, cô gọi giúp một chiếc taxi.
Nhét người đàn ông vẻ mặt tái nhợt vào chỗ ngồi phía sau, cô lại bắt đầu đấu tranh rồi.
Nhìn anh ta không thoải mái như vậy, để anh ta một mình đến bệnh viện có được không? Nhưng mà, cô mà đi theo cũng kì quái, bọn họ không giao tình gì cả......
Quan trọng nhất là, cô còn chưa được ăn cơm......
Cuối cùng, cái tâm lý “người cuối cùng nhìn thấy người chết bình thường đều là kẻ bị tình nghi” lại lần nữa phát huy, hơn nữa hiện tại có lái xe taxi làm nhân chứng, vì thế Kì Kì cắn chặt răng, mở ra cửa trước ngồi vào.
“Lái xe, đến bệnh viện ××.”
Nhìn lén qua từ kính chiếu hậu, cô thấy Âm Nhạc mở mắt nhìn cô một cái, rồi lập tức nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trong lòng Kì Kì bắt đầu lo sợ.
Nghe nói vị quản lý đại nhân này vui giận khó dò, rất không tốt.
Ai, nói đến cùng, vừa rồi cô căn bản không nên bại lộ thân phận. Nếu như không kêu ra tiếng “Âm quản lí”, giả bộ thành người qua đường Giáp nhét anh ta vào taxi thì đã không sao rồi, dù anh ta cũng không biết cái đinh ốc nhỏ là cô trong cái hệ thống công ty to lớn kia. Rồi lát nữa cô gọi điện cho thư ký Trương, mời thư ký Trương tới bệnh viện tụ họp với anh ta không phải tốt rồi sao?
Bây giờ còn phải một đường phụ trách đưa anh ta đến gặp bác sĩ xong mới thôi, nếu trên đường hầu hạ lão thái gia anh ta không vui, ai biết sẽ có hậu quả gì chứ! Ai, thất sách, thất sách.
Hơn nữa cô thật sự rất muốn đi ăn cơm......
“Âm quản, Âm quản, Âm quản lý.” Cô nuốt nước miếng một cái, thật cẩn thận mở miệng, muốn thuyết phục anh cho cô thông báo với người khác.
Âm Nhạc không thể nhịn được nữa, rốt cục mở đôi mắt lạnh lẽo vụt vụt bắn về phía gáy cô. “Cô có thể đừng có gọi tôi là Âm quản, lý mãi thế không?”
Gọi anh là Âm quản lý có gì không đúng sao? Anh vốn họ Âm, đương nhiên phải gọi là Âm quản...... lý......
Á, nếu dấu chấm cô đặt sai chỗ......
Trong đầu Kì Kì ầm ầm nổ tung.
A a a a a – Tôi không cố ý gọi anh là “dương v*t, dương v*t”* đâu! Người ta chỉ là căng thẳng, lấy hơi sai chỗ thôi. Ai bảo họ của anh như vậy chứ, lại còn làm quản lý, kết quả kì quái của từ đồng âm là lỗi của tôi sao?
*dương v*t và Âm quản đồng âm
“Âm...... Cái đó...... Quản lí đại nhân, tôi vẫn nên giúp anh gọi điện thoại cho thư ký Trương đi!” Cô yên lặng lệ rơi đầy mặt trong lòng.
Âm Nhạc nhắm mắt nghỉ ngơi, không hề để ý cô nữa.
Ngồi ở đẳng trước Kì Kì ngày càng thu nhỏ lại, không dám thở mạnh tiếng nào.
Từ nhỏ đối với những nhân vật quyền uy như thầy cô, quan chức cấp cao, cha mẹ , cô rất là sợ hãi, đây đã thành thói quen nhiều năm rồi. Mỗi lần ở trước mặt những người này, cô liền cảm thấy áp lực rất lớn, sợ bọn họ nhìn mình nhiều hơn một lần.
Cách một lát, cô cố lấy dũng khí liếc cái kính chiếu hậu.
Đây hình như là lần đầu tiên cô thấy Âm đại nhân trong khoảng cách gần như vậy. Quy mô của công ty bọn họ rất lớn, trước kia chỉ khi ở hội nghị hàng tháng của công ty, cái đinh ốc nhỏ là cô mới có cơ hội ở chung phòng với cấp trên cao cấp -- đương nhiên “phòng” ở đây thường là phòng hội nghị rất lớn, sau đó lãnh đạo cấp cao đứng trên bục cao cao, còn cô ngồi ở một góc hẻo lánh xa xa.
Gương mặt ngồi phía sau tái nhợt nhưng anh tuấn.
Trước kia cũng biết tuổi Âm đại nhân không lớn lắm, hiện tại mới biết được hóa ra anh trẻ như vậy, nhiều lắm cũng chỉ ba mươi mà thôi.
Cảm giác cùng đồng hành một đoạn lúc nãy, anh nhất định cao hơn 1 mét 8, xúc cảm “đỡ” lên cũng không tệ, cơ bắp rắn chắc mạnh mẽ, nói tóm lại là một thành phần tri thức tinh anh rất tốt trên thị trường hôn nhân. Đương nhiên, đối với loại hàng thượng đẳng này, chiếc đinh ốc nhỏ Kì Kì có muốn cũng không dám tưởng.
Hơn nữa, cô thật sự sợ “Đại nhân”. (quan, kẻ trên)
Không hiểu được hôm nay gặp phải cái gì mà lại đi lộn đường thế này?
Trong lúc cô đang miên man suy nghĩ, taxi rốt cục đưa hai người đến cửa vào phòng cấp cứu bệnh viện, Kì Kì tiếp tục nhận mệnh làm gậy đỡ hình người cho Âm đại nhân.
Cô làm như vậy chẳng qua là vì trời sinh nghĩa dũng lại có lòng đồng cảm, nhưng vì sao người đàn ông hiện tại đang chống trên người cô, rõ ràng muốn cầu cạnh, nhưng tư thái còn đương nhiên cao ngạo như vậy?
Ô, quả nhiên để làm được “Đại nhân”, khí diễm nhất định phải cao, khí thế nhất định phải thịnh, khí tràng nhất định phải mạnh.
“Âm...... Đại nhân,” Cô cứng rắn nuốt hai chữ quản lý trở về. “Ngài ngồi ở đây một chút, tôi đi đăng ký giúp ngài.”
Âm đại nhân không nói gì nhìn cô một cái, tựa hồ đối với hai chữ “Đại nhân” kia có chút ý kiến, nhưng anh vẫn yên lặng lấy ví da ra giao cho cô.
A! Kẻ có tiền, cho nên mang trên người mấy vạn đồng tiền mặt lận -- a, cái này không phải trọng điểm, thẻ bảo hiểm thẻ bảo hiểm thẻ bảo hiểm.
Biên tập nhỏ bé nhanh chóng tới quầy lấy số giúp anh.
Đến trước mặt bác sĩ, anh chỉ nói đơn giản: “Đau dạ dày. Hẳn là bệnh cũ tái phát.”
Nhìn đi! Đây chính là chỗ có hại khác khi làm đại nhân, trên người nhất định có chút bệnh dạ dày, bệnh mất ngủ linh tinh làm trang bị cơ bản, bằng không chính là không đủ tư cách.
Nhìn bác sĩ liệt ra một đống kiểm tra muốn anh làm, Kì Kì ở bên cạnh càng nghĩ càng bất an.
“Quản lý đại nhân, tôi vẫn nên giúp anh gọi cho thư kí Trương đi.” Cô nhỏ giọng đề nghị.
Âm Nhạc rốt cục không thể nhịn được nữa: “Cô có việc có thể đi trước, không cần theo tôi ở lại đây.”
Kì Kì lập tức chính khí nghiêm nghị: “Quản lí đại nhân, tốt xấu gì chúng ta cũng là người cùng công ty, sao tôi có thể làm ra loại chuyện đó được!”
Trọng điểm là, anh đã thấy rõ mặt tôi, tôi bỏ anh lại mà đi, ngày sau ở công ty còn có thể tha cho một con đường sống sao? Lần sau nếu anh muốn làm loại chuyện hào phóng như vầy, thì nên nói trước đó! Như thế người ta mới có thời gian chạy.
Âm đại nhân nhắm mắt lại không nói gì.
Chiều hôm đó, con thỏ nhỏ Kì Kì liền ngoan ngoãn ở bên người Âm đại nhân, làm một đống kiểm tra, thế nào cũng không dám đi.
Cuối cùng cũng kết thúc, nhận xong thuốc trả xong tiền là có thể đi rồi. Kì Kì nhìn người đàn ông bên cạnh. Không biết là bệnh đã hết đau, hay là vừa rồi uống túi thuốc kia có tác dụng, sắc mặt Âm đại nhân dần hồi phục như bình thường.
Khi anh không còn khom người xuống nữa, Kì Kì lại phát giác chênh lệch chiều cao giữa hai người, rõ ràng trong nhóm con gái cô không hề thấp nha!
Hơn nữa vừa rồi nghĩ anh thuộc dạng đàn ông gầy gò, hiện tại nhìn lén anh từ phía sau, phát hiện bả vai quản lý đại nhân vô cùng rộng, rất có hương vị đội trời đạp đất, khiến một thân tây trang thẳng tắp nhìn cực kì đẹp mắt.
Cả đầu cô miên man suy nghĩ, ngay cả khi quản lý đại nhân dừng bước, vẫy taxi tới cũng chưa phát hiện ra.
“Cô có muốn về công ty không? Hay là tan ca trực tiếp về nhà?” Âm Nhạc mở cửa xe đợi nửa ngày, không thấy phía sau phản ứng, không nhịn được cau mày quay lại hỏi.
“A! Có, phải về công ty!” Cô vội vàng gật đầu.
Đại nhân à, hiện tại mới 4 giờ, sao tôi dám ở trước mặt anh trực tiếp trốn việc được? Anh muốn hại tôi cũng không cần phải vậy chứ.
Kì Kì thận trọng ngồi vào trong xe, đột nhiên nghĩ đến một chuyện. Trộm nhìn người đàn ông bên cạnh, anh lại tựa vào ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi, nhất thời không biết có nên ồn ào tới anh hay không, ở bên cạnh chần chừ lưỡng lự.
“Cô muốn nói cái gì thì nói đi!” Âm Nhạc đột nhiên mở miệng, tư thế hoàn toàn không thay đổi, mắt cũng không mở.
“Cái đó...... Quản lý, có thể phiền anh giúp tôi một việc được không?” Cô nhỏ giọng nói.
Âm Nhạc rốt cục mở ra mắt, nhìn cô một cái. Đòi nhân tình nhanh như vậy à? Quả nhiên ứng biến nhanh chóng.
Cái dáng vẻ lạnh lùng mặt không chút thay đổi này, khiến sự kinh sợ đối với người quyền uy của Kì Kì nhéo chặt lại.
“Ha ha ha, vậy thôi đi, không sao.” Cô vội vàng xua tay.
“Cô tên gì? Người của ngành nào?” Tiếng anh cực kì trầm thấp, một loại âm tần rất đàn ông.
“Thẩm Kì Kì, bộ phận quan hệ xã hội.” Kì Kì ngoan ngoãn trả lời.
Khó trách. Khóe miệng Âm Nhạc cong lên vẻ giễu cợt nhàn nhạt khó có thể nhìn ra.
“Nói đi, muốn tôi giúp cô cái gì?” Anh lại nhắm mắt lại, gối lên ghế dựa sau lưng.
Một loạt tiếng sột soạt vang lên bên cạnh, anh cũng không thèm nhìn, chỉ chờ lời thỉnh cầu cứu vãn công việc của cô được nói ra --
“Quản lý!”
Âm Nhạc trợn mắt, một chiếc di động được đưa tới trước mũi anh.
“Anh có thể giúp nói với mẹ tôi, công ty chúng ta hôm nay phải tăng ca, tôi không kịp về nhà ăn cơm không?” Cô vui vẻ nói.
“......”
Ánh mắt biên tập nhỏ bé trong suốt. Ánh mắt Âm đại nhân thực kinh ngạc.
“...... Đây là chuyện cô muốn tôi giúp?”
“À, còn có, nếu như tiện đường, có thể dừng một chút cho tôi mua cơm trưa không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook