Ám Dạ Thự Quang
Chương 32: Thỉnh cầu

” La Tây ” Ha Tu Ngột nhìn La Tây ngơ ngác như không thấy mình mà gọi.

” Hả “

Ha Tu Ngột ghé sát mặt nhì La Tây mà cười:” Ngươi như thế nào biến ngốc?”

Kì thật hắn không thích con rồng này.

Dù sao nó luôn cuốn lấy người kia!

Mỗi lần vất vả cùng y ở một chỗ đều bị nó phá, thật sự đáng hận

Bất quá khi đó mình quá nhỏ cũng làm vài chuyện quá đáng.

Mặc dù lúc đó nghĩ là đương nhiên nhưng giờ nghĩ lại cũng hơi quá đáng, có khi cũng làm chút việc xin lỗi nó!

Mặc dù lúc đó nghĩ làm vậy là đương nhiên thôi vẫn thấy mình làm đúng.

Nhưng là hết thảy đã qua.

Người kia cũng đi vào giấc ngủ ngàn năm trốn tránh hắn trốn tất cả mọi thứ.

Ha Tu Ngột từng đau lòng, từng oán hận, từng mê man …

Nhưng đối với cuộc sống vĩnh hằng thời gian là liều thuốc tốt nhất, thời gian vốn vô tình, có thể xóa đi những điều tốt đẹp nhất.

Trong khoảng vô tình đó mọi thứ đều bị lãng quên, tình cảm cũng như vậy.Chúng ta thường nhớ mãi không quên việc mình đã tùng nhớ một điều gì đó.

Đây là đau đớn lớn nhất của Huyết tộc, theo từng năm tuổi ta có thể cảm nhận thế giới  căn bản không có vĩnh hằng không hề thay đổi, nếu tin tưởng vĩnh hằng tương lai sẽ bị thương, đó là chân lý vô cùng đúng.

Thần luông công bằng hắn cho ngươi thứ này sẽ lấy đi của ngươi thứ khác.

Ha Tu Ngột đôi khi thấy kì quái, chủng tộc bị thần bỏ mặc lại đi tin tưởng thần.

Nhưng là đôi khi chúng ta cũng phải có một tín ngưỡng.

Tuy nhiên hắn không biết: Hắn sớm đã là thần, vị thần đầy quyền năng của Huyết tộc.

Bởi người cho Huyết  tộc phồn vinh càng đáng gia được mọi người tôn kính.

Hai người cứ thế nhìn nhau trong đầu không biết xẹt qua thứ gì..

Lâu rồi gặp lại có một số chuyện không muốn nhớ lại.

Ha Tu Ngột nghĩ lại thật ra tình cảm lúc đó không lớn thì cũng không chán ghét La Tây đến vậy.

Nhưng La Tây nghe câu ” Thế nào biến ngốc ” thành sỉ nhục lộ ra luôn.

Không vì Mặc Cách hắn cũng không muốn gặp tên này.

Thù mới hận cũ chồng chất, tốt nhất ngươi cả đời này cũng không nên xuất hiện trước mặt ta!

May mà La Tây còn không quên mục đích của mình khi chủ động đến:” Mặc Cách đã qua tuổi làm ban đầu cầm giữ, lúc đó nhất định có nguy hiểm”

Ha Tu Ngột hồi thần nhìn cửa sổ:” Sớm lúc nào tốt lúc đó thất bại cũng chỉ là về như cũ!”

” Như cũ là thế nào?”

Ha Tu  Ngột tiến lại gần La Tây, tư thái nhàn nhã biến mất chỉ còn trầm trọng ” Ngươi thích Mặc Cách?”

Có lẽ đụng phải vấn đề nhạy cảm, La Tây thoáng nhảy dựng lên ” Ngươi lại muốn làm cái gì?”

Mà Ha Tu Ngột không thay đổi:” Từ Long tộc về ta thấy ngươi thích y nếu mấy ngày nay ngươi không đến tìm ta ta cũng tự tìm ngươi ”

” Làm gì?”

” Nhờ ngươi trợ giúp “

Nghe đến đây La Tây thở phào ” Là vua Huyết tộc còn muốn ta giúp gì?”

Với sự trào phúng của La Tây hắn chỉ cười:”Ta muống ngày đó ngươi canh giữ bên người Mặc Cách ”

” Cái gì các ngươi ban đầu cầm giữ, ta đứng bên nhìn, buồn cười quá đi?”La Tây ở Huyêt tộc không phải ít hắn biết chuyện đó còn phát sinh thứ gì.

Mặc dù tâm lý thay đổi không bài xich nhưng mấy chuyện đó đứng xa xa nhìn được rồi đằng này ngay bên cạnh. Muốn ta nghe tại hiện trường.

Không phải là quá biến thái đi?

Song Ha Tu Ngột không tức giận ” Ngươi muốn y xảy ra chuyện có thể không đến!’

Lời này như không phải hắn nói vậy, nhưng là làm cho Ha Tu Ngột cầu xin mình …

” ” La Tây trầm mặc.

Nhìn La Tây xanh mặt Ha Tu Ngột nói ” Ngươi chỉ cần ở ngoài không cần vào trong tuy nhiên khi tầng bảo vệ biến mất ngươi phải tìm mọi cách xông vào, khi đó mình ta không giải quyết được!”

La Tây băn khoăn ” Thật sự nguy hiểm vậy ”

Ha Tu Ngột cười ” Phòng vạn nhất thôi ” sau đó nhìn ánh trăng bên ngoài.

” Tại sao không nhờ các trưởng lão ”

” Bọn họ sẽ không vào ” Ta không cho họ vào.

Uy hiếp của đồng tộc so với dị tộc còn lớn hơn.

La Tây kinh ngạc Ha Tu Ngột vốn tin mình sao.

Ha Tu Ngột nhìn y mà nói ” Vì ngươi thích Mặc Cách ”

La Tây chợt hiểu.

Thì ra thế

Như vậy lần này hắn không làm gì mình

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương