Ám Dạ Tàng Phong
-
Chapter 31: Duy Pháp Võ Tăng
Ám Dạ Tàng Phong
Tác giả: Hắc Tâm Lão Cẩu
Người Dịch: Kiết Tường
Bản dịch được thực hiện bởi truyen66.com. Hãy truy cập truyen66.com đọc để ủng hộ nhóm dịch nha. Cám ơn!
Hồi thứ 32: Duy Pháp Võ Tăng
Tổng bộ Độ Khách Bang, được lập trong một trấn ở biên giới Dự Châu, tuy là trấn nhỏ, nhưng Độ Khách Bang là lớn nhất, các nhà ở tiểu trấn này, phàm là có thanh niên trai tráng, đều không thoát khỏi quan hệ với Độ Khách Bang, vì Độ Khách Bang ở đây làm oai làm phúc, không ai dám chọc.
Tiểu trấn tên là gì không ai nhớ nữa, dù quý hay tiện, bá tánh đều gọi là Độ Khách Trấn, để cho thấy uy danh và thực lực của Độ Khách Bang.
Phía bắc Độ Khách Trấn là khu rừng nguyên thủy, phía nam gần Vạn Kiều Giang, vốn là dễ thủ khó công. Dưới sự quản lí của Độ Khách Bang, ở địa thế tiến thủ đều dễ này, gần núi ăn núi, gần sông ăn song, từ từ phát triển lớn mạnh. Trong Dự Châu, ngoài địa vị Thiếu Lâm Tự không ai bằng ra, các thế lực khác đều không bận tâm.
Nhưng Thiếu Lâm Tự phát triển theo hướng vô dục vô cầu, chỉ cần không sát hại bá tánh, không giết đệ tử Thiếu Lâm, thế lực tà ma cũng mặc cho phát triển.
Thiếu Lâm Tự đến Độ Khách Bang, đi đường thủy mất ba ngày, cần phải đi qua khu rừng nguyên thủy. Để tiết kiệm thời gian, Liễu Khứ đại sư quyết định đi đường thủy.
Lần đi này, ngoài các cao thủ tiên thiên ra, còn có bốn người hậu thiên đại thành, trong đó có Huyền Ngôn, ba người khác tuy khí tức không mạnh như Huyền Ngôn, nhưng thực lực không kém là mấy, người còn lại chính là Tần Phong. Lần đi này có sáu người, tiên thiên dẫn đội, bốn hậu thiên đại thành, và Tần Phong có Phật pháp cao thâm nhưng không nhìn ra võ cong nông sâu. Trong mắt người ngoài, đã rất nể mặt Độ Khách Bang.
“Liễu Khứ đại sư, con từ nhỏ lớn lên ở núi Thiếu Thất, lần đi này, xem như độ người có duyên, không nhận một hào.”
Liễu Khứ Đại Sư dừng gõ mõ, ngẩng đầu nhìn.
“A Di Đà Phật, Phật môn có thanh qui giới luật, không được như vậy, Hư Linh, lần đi này trong túi còn có ít tiền hương dầu, con lập tức đưa cho Thuyền gia, không được thiếu một hào.”
Liễu Khứ mặt chân thành, đưa tay duỗi chân đều đúng là cao tăng đại đức, dáng vẻ bi thiên mẫn nhân, hai tay hợp thập, nói chậm r ãi.
Lão thuyền gia nghe xong, có vẻ đang nghĩ sẽ từ chối, nhưng thấy Liễu Khứ niệm kinh, cũng không dám làm phiền, trong lòng thầm cảm kích, tốc độ chèo thuyền cũng nhanh lên vài phần.
Thiếu Lâm Tự trở thành thiên hạ đệ nhất đại phái, được mọi nơi hương hỏa, không phải hoàn toàn chỉ dựa vào miệng nói mà không làm, nếu không đã từ lâu bị kẻ bất chính lợi dụng, sao được kính ngưỡng như bây giờ.
Xung quanh núi Thiếu Thất điền sản có vài ngàn mẫu ruộng, cộng thêm tiền hương dầu của hương khách dâng cúng, cho dù là thu thuế một năm của cả Dự Châu, cũng không bằng một hai phần mười.
Lý do không có gì khác, ngoài Thiếu Lâm Tự tự cung tự cấp đủ ra, còn giao lại điền sản không ai trồng cho những người nghèo khổ không ruộng đất, tạo phúc một vùng, chỉ riêng tiền hương dầu và tiền thuê, đã đủ cho Thiếu Lâm Tự dùng trong mười năm.
Miếng mồi béo bở như Thiếu Lâm Tự ở trước mắt, thử hỏi ai mà không muốn chia phần?
Nhưng bây giờ Thiếu Lâm Tự vẫn đứng hiên ngang, thanh danh còn hơn trước, khoan nói là các kỹ nghệ khác thế nào, chỉ riêng võ giả xuất phát từ Thiếu Lâm Tự đã đủ lợi hại.
Tần Phong cũng nghe được trong tự có ẩn tàng một số cao thủ, cho dù là cả giang hồ, dù là hàng đầu, nhưng họ không quan tâm tình hình, thường thì không ra khỏi tự, vì thế người ngoài không biết.
Nhìn ba đạo thân ảnh có khí tức giống Huyền Ngôn, Huyền Ngôn trong lứa cao thủ thanh niên có thực lực mạnh nhất, không ngờ ba người này khí tức ba người này không kém gì Huyền Ngôn.
Không hổ là Duy Pháp Võ Tăng trong Bồ Đề Viện, nơi bí ẩn nhất cua Thiếu Lâm Tự.
Sông vào tối, sóng nước long lanh, càng lung linh xinh đẹp hơn dưới trăng sao, không khác gì tinh không ngân hà.
“Không xong rồi, các vị sư phụ, phía trước có một chiếc thuyền không rõ lai lịch, không biết là người gì, xem ra sắp đụng vào chúng ta, mọi người cẩn thận.”
Lão ngư phu vội vã la lớn, rõ ràng là nếu đụng vào thuyền ông ta, bát cơm nuôi gia đình cũng không còn, chỉ còn cách trông chờ vào các vị cao thủ Thiếu Lâm này mà thôi.
“Hư Linh, đến giúp vị lão thí chủ, tuổi ông ta đã cao, hành động bất tiện, con đi xem rốt cuộc là chuyện gì.”
Liễu Khứ không mở mắt, chỉ nói một câu bình tĩnh, không nói gì thêm.
Hư Linh, võ tăng hậu thiên đại thành trong Bồ Đề Viện, thực lực sâu sắc khó dò, tuy bề ngoài khí tức không mạnh hơn Huyền Ngôn, nhưng cũng chắc chắn không kém gì.
Và Liễu Khứ thân là thủ toàn La Hán Đường, vốn là cao thủ tiên thiên, lúc này đến Độ Khách Bang xử lí sự tình, ba người Hư Linh tuy trở thành cao thủ hậu thien, nhưng ít trải nghiệm. Lần đi này, đúng là dịp dẫn họ đi lịch luyện một phen, rèn luyện với đời.
Còn Huyền Ngôn và Tần Phong, đã lăn lộn trong giang hồ, võ công tuy không cao, nhưng vai vế cao hơn họ, có hai người chiếu cố, bớt đi rắc rối cho vị đức cao vọng trọng Liễu Khứ.
Hư Linh thân hình mạnh mẽ, ngũ quan thô mạnh, nhưng hai mắt thì sáng rực, không biết là hình người hay là bộ não đầy cơ bắp, nhưng người ở gần đều biết, đầu óc đặc biệt nhanh nhẹn.
“Vâng, sư thúc tổ.”
Theo đó, Hư Linh đi về phía lão ngư phu, đến sàn tàu, Hư Linh nhìn xung quanh, thấy nước sông yên bình, không có sóng to gió lớn, trước mặt là một chiếc thuyền cũ, đang lướt trên dòng sông, nhưng thuyền không gợn sóng mà làm thuyền lão ngư phu lắc lư.
“Lão nhân gia, giữ bánh lai, ta lên thuyền đó xem là có gì lạ.”
Trong lúc hai chiếc thuyền cách nhau chưa đến mười mét, Hư Linh thoắt người, cơ thể vạm vỡ bắn thẳng lên cột buồm, không khác gì mãnh hổ lao qua thuyền bên kia.
Và lão ngư phu, với kỹ thuật thành thạo, tránh hai thuyền chạm nhau, nhưng vẫn lướt qua, cạnh thuyền bị hư tổn, nhưng không ảnh hưởng gì lớn.
Hư Linh với công phu qua lại giữa hai thuyền, chớp mắt đã trở về thuyền lão ngư phu.
Chưa đợi lão ngư phu hỏi, Hư Linh mặt tối đen, không bận tâm lão ngư phu, đi vào trong khoang thuyền.
Nhưng, còn chưa đợi y bẩm báo, Liễu Khứ hòa thượng đột nhiên biến sắc, vội lên tiếng: “Chú ý cảnh giới.”
Mọi người giật mình, vội ra ngoài khoang, nhân lúc này nhìn xung quanh, Hư Linh vội nói: “Sư thúc tổ, thuyền đối diện đều là người chết, và họ vừa chết, nước trà trên thuyền còn nóng!”
Nghe đến đây, mọi người tăng cường giới bị, và Tần Phong khi ra khỏi khoang, đột nhiên thấy dưới chân lão ngư phu là một màu đỏ thẫm, có vẻ như nghĩ ra gì đó, chợt lên tiếng: “Tà ma từ đâu đến, cả một ông lão cũng không tha, đúng là đáng chết…”
Cám ơn đã xem tại truyen66.com
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook