Ám Dạ Ma Vương
-
Chương 9
“Dẫn hắn tới....” Dạ Yểm lười nhác tựa ở trên ghế ngồi, trong tay bưng ly dạ quang sáng long lanh nhẹ nhàng quơ, tóc dài đen nhánh phóng đãng rối tung ở sau ót, tuấn mỹ phi phàm mà có lực hấp dẫn nguy hiểm... Trương Cư cười quỳ dưới chân hắn, “Dạ chủ nhân... Không nghĩ tới thuận lợi như vậy....”
“Cư....” Dạ Yểm vươn tay vuốt cổ mảnh khảnh của Trương Cư, cười, “Nhưng hắn là người đã từng cứu ngươi... Ngươi không báo ân sao?....”
“Tại trong mắt Cư, chỉ có Dạ chủ nhân.... Cư tuyệt đối không tha thứ người thương tổn ngài.... Cư cũng tuyệt đối sẽ không phản bội ngài....”, Dạ Yểm cười lạnh, đôi mắt cô đơn đột nhiên trông thấy bóng dáng xuất hiện ở cửa ra vào, hắn một phen kéo lấy tóc Trương Cư, cúi đầu chụp lên môi đỏ bừng...
Đau quá.... Sắc mặt Hoán Nguyệt trắng bệch nhìn qua đường không hề bận tâm hai người ôm hôn, chỗ ngực truyền đến đau đớn bén nhọn, trái tim kịch liệt đau đớn giống như bị dùng sức xoắn lên làm cho hắn ít có thể hô hấp, bước chân hắn lảo đảo, té nhào vào trên mặt đất....
Dạ Yểm đình chỉ động tác, đẩy Trương Cư ra, tay lại như cũ vòng trên lưng hắn, cười lạnh, “Hoán Nguyệt đại nhân, không cần đi đại lễ này....”
“Cư....”
Trương Cư ngoan ngoãn đứng dậy, từ sau đường mang tới một cái hộp tinh xảo đẹp đẽ, đưa tới trước mặt Hoán Nguyệt....
Hoán Nguyệt miễn cưỡng bình phục chút đau đớn, thở hổn hển đứng lên, tiếp nhận cái hộp....
Một cây chuỷ thủ đỏ tươi như máu hiện ra trước mắt...., Hoán Nguyệt mở to mắt nhìn qua chủy thủ trước mắt, hai tay có chút run rẩy,.... Ba năm trước đây, chính là thanh chủy thủ này... Đâm vào bộ ngực của ngươi... Ngày nay... Trước mắt của hắn hiện ra ngày ba năm trước đây, Ám Minh mang theo thanh niên gọi Vi Trần xuất hiện ở trước mặt hắn, vẻ mặt thống hận, hắn cười lạnh, giống như là nói với chính mình hoặc là thanh niên thon gầy bên cạnh: nhân loại thứ ti tiện này, quả nhiên vĩnh viễn chỉ xứng làm món đồ chơi và thức ăn...
Thực vật sao?... Ngươi cũng giống như Ám Minh muốn máu của Vi Trần, là muốn máu của ta sao....
Hắn nhíu lông mày cười nhẹ, dung nhan tuyệt mỹ xuất trần trong ánh nến phiêu diêu gần như trong suốt, thân hình cao ráo thon gầy giống như tràn đầy bi thương, hắn nâng lên con ngươi thanh tịnh, nhìn qua tuấn dung lãnh khốc phía trên.... Dạ, rời đi ngươi, khiến ta biết tư vị nhớ nhung... Hiểu rõ chính mình, yêu ngươi cỡ nào... Bá đạo của ngươi, và nhu tình lơ đãng... Nhưng, ta vẫn không có hối hận... Nếu như tất cả trở lại từ đầu, ta vẫn sẽ chọn rời đi ngươi... Bởi vì, tình yêu của ngươi, quá nặng, ta không đủ sức...
Dạ Yểm lạnh lùng nhìn bóng dáng mỏng manh tái nhợt dưới đường, uống cạn sạch rượu trong tay, ném ly dạ quang đến bên cạnh chân hắn....
“Hoán Nguyệt đại nhân, bổn quốc sư vội vàng luyện tiên đan bất tử cho hoàng đế lão nhân....”
Hoán Nguyệt cúi người, lấy ly dạ quang ngã lăng trên đấy lên, để ở trên khay người hầu bưng bên cạnh, chậm rãi giơ tay lên, cởi vải trắng bỏ quấn quanh nơi cổ tay, một con rồng đỏ dữ tợn xoay quanh trên cổ tay mảnh mai trắng nõn, Dạ Yểm cười, ánh mắt lạnh như băng khi nhìn thấy rồng đỏ càng biến thành bạo ngược hơn....
Trong đầu hắn hiện lên thanh niên gọi Vi Trần kia, ánh mắt bi thương, và rồng trắng trên cổ tay hắn.... Vận mệnh của chúng ta rốt cuộc giống nhau.... Làm thương tổn người yêu, mà bị bọn họ thống hận thấu xương...
Hắn yên lặng giơ đao lên, rạch xuống dọc theo cổ tay trắng nõn, người hầu tranh thủ thời gian tiếp máu chảy xuống, máu nồng đặc đỏ thẫm không ngừng chảy xuôi đến trong ly, Hoán Nguyệt lẳng lặng nhìn qua, chỗ cổ tay truyền đến đau đớn xa xa không bằng đau đớn từ ngực truyến đến trong nháy mắt trông thấy tình cảnh khi bước vào cửa....
“Dạ chủ nhân.. ..”, Trương Cư vươn tay chụp lên lông mày nhíu chặt của Dạ Yểm, nhẹ nhàng hôn xuống, “Ngài không vui sao?....”, Dạ Yểm tà mị nở nụ cười, ôm hắn vào trong ngực.... "Cư, giúp bổn vương nhìn một cái sao chậm như vậy....”
Hoán Nguyệt làm như không thấy cười nhạt một tiếng, trước mắt một mảnh sương mù mờ mịt... Bước chân cũng bắt đầu trôi nổi...
Hoàng nhi.... Trên thế giới không có gì là chân chính thuộc về của ngươi.... Cho nên, chỉ cần không có kỳ vọng, cũng không có thương hại....
“Dạ chủ nhân, đã có một ly rồi....” Trương Cư bắt được tay Hoán Nguyệt, đẩy hắn ra, nâng ly dạ quang đầy đủ máu tươi đến trước mặt Dạ Yểm...
Dạ Yểm cười lạnh xoay đầu nhìn cái ly còn chút ấm áp, nhìn qua người miễn cưỡng đứng lên.... "Hoán Nguyệt đại nhân.... Thân thể sao suy yếu như vậy.... thái tử điện hạ chiếu cố không tốt? Hay là mỗi đêm quá mức sủng ái đại nhân....”
Sắc mặt Hoán Nguyệt trắng bệch cười nhạt một tiếng, không có ngẩng đầu, vết máu trên cổ tay nhiễm đỏ ống tay áo tuyết trắng, hắn lẳng lặng nhìn qua Dạ Yểm, không nói một lời cung kính khom người, xoay người rời đi... Đi tới cửa, đột nhiên lảo đảo, thiếu chút nữa bổ nhào, hắn vội vàng đỡ khuông cửa, xem nhẹ thanh âm cười mỉa truyền ra bên tai, chậm rãi đi ra phủ quốc sư.... Mới ra cửa chính, hắn rốt cuộc không kháng nổi hắc ám xoắn tới đầy trời, mềm nhũn ngã vào trong khuỷu tay duỗi tới của Chu Úc....
“Dạ chủ nhân....? Thừa dịp còn mới, nhanh uống đi, máu của hắn có thể tăng cường công lực của ngài....” Trương Cư nhìn qua Dạ Yểm trầm mặc không nói, trầm thấp thúc giục....
“Cút!” Dạ Yểm ngưỡng tay một cái bàn tay đánh tới trên mặt Trương Cư, “Toàn bộ cút cho ta!....” Người hầu tranh thủ thời gian rời đi hết, Trương Cư cũng có chút phát run lui ra... Trong phòng rộng lớn, chỉ còn lại có Dạ Yểm mặt mũi tràn đầy sâm lãnh, cùng vết máu lóe đỏ sậm sáng bóng trong ánh nến trên mặt đất...
So với ba năm trước đây, hắn đẹp hơn rồi, hoàn toàn thoát khỏi khuôn mặt ngây thơ, thân hình cao ráo, biến thành càng thêm mê người.... Giống như mai trắng trong ngày đông giá rét, lạnh như băng mà cao ngạo... Làm cho người ta có dục vọng toàn lực huỷ diệt hắn....
Hắn lạnh lùng nhìn cái ly chứa chất lỏng đỏ thẫm trong tay, tản mát ra hương vị mê người, hắn chậm rãi đưa đến bên miệng.... Ta vì cái gì có chút ít đau lòng? Khi thấy hắn bị thương, đổ máu, trông thấy sắc mặt hắn tái nhợt, đôi mắt bi thương?.... Hắn là con mồi của ta, ta không được đến, tình nguyện hủy hắn, cũng tuyệt đối sẽ không để cho người khác tìm được... Huống chi, trong thân thể của hắn, giống như máu ngọt này... Hắn ngửa đầu uống.... Pằng một tiếng, bóp ly dạ quang dính vết máu nát bấy.... Ta không thích con mồi không tuân phục... Càng hận cảm giác bị người phản bội!...
“... Nguyệt... Hoán Nguyệt....”, Hoán Nguyệt chậm rãi mở to mắt, nhìn qua ánh mắt lo lắng bên cạnh, hắn toét môi khô khốc cười cười.... "Thái tử điện hạ... Nhọc ngài phí tâm....”
Chu Úc vẻ mặt hối tiếc nhìn qua mặt tái nhợt của Hoán Nguyệt: “Đều tại ta say rượu nói lỡ, hại ngươi....”
Hoán Nguyệt nhàn nhạt lắc đầu, “Chuyện không liên quan ngươi, là kiếp số của ta thôi...” Trốn không thoát đâu...
“Quốc sư đáng giận kia, mặt người dạ thú, ta nhất định phải bầm thây hắn vạn đoạn!”
“Không, ngươi đấu không lại hắn.... Ta.... Muốn nghỉ ngơi....” Hoán Nguyệt quay sang không nói thêm gì nữa..., Chu Úc bất đắc dĩ thở dài một hơi, nhìn hắn một hồi, thổi tắt ánh nến, nhẹ nhàng đóng cửa phòng rời đi....
Rất đau a... Hoán Nguyệt xoay người ngồi dậy, hai ngón tay liền xuyên thấu qua ánh trăng mờ mờ bắn vào, nhẹ nhàng vuốt băng gạc quấn quanh cổ tay, từ ba năm trước đây bị đeo vòng bảy màu lên trở đi, giống như bản thân có ma lực, chỉ cần bị thương, rất nhanh có thể khỏi hẳn, không giống hôm nay, miệng vết thương đau rát....
Năm đó dùng chuôi kiếm nầy đâm hắn bị thương, hắn cũng nhất định rất đau a... Có phải là cũng chảy máu không ngừng như vậy... Thực xin lỗi, ta thật sự không muốn thương tổn ngươi.... Hoán Nguyệt đứng người lên, đi đến phía trước mở cửa sổ ra, một hồi khí lạnh như băng nhào vào trong phòng, ngửa đầu nhìn qua ánh trăng mông lung ngoài cửa sổ xuyên thấu qua nhánh cây phồn hoa tan mất phóng đến bệ cửa sổ, bóng đen loang lổ đung đưa trong gió rét... Ban đêm yên tĩnh mờ mịt, chỉ có thanh âm gió lạnh gào thét qua....
Đứng một hồi, nhẹ nhàng xoa nắn cánh tay đông lạnh như băng một chút, Hoán Nguyệt đóng cửa sổ, trở lại bên cạnh bàn thắp sáng ánh nến... Ánh nắng phiêu diêu bất định chiếu rọi trên mặt tái nhợt của hắn, nhuộm ra đỏ ửng nhàn nhạt, giống như trên khuôn mặt trong suốt thanh lệ mang theo thanh sầu... Hắn vô ý thức khuấy động dây đàn, dư âm lượn lờ phiêu đãng đến rất xa trong bầu trời đêm... Đột nhiên pằng một tiếng, dây đàn đứt gãy kéo lê một đạo vết máu trên bàn tay trắng noãn, máu đỏ thẫm, dọc theo ngón tay thon dài nhỏ đến trên đàn...
Hoán Nguyệt nhàn nhạt quan sát bàn tay, nhìn vết thương rất nhanh biến mất không thấy, ngoại trừ trên đàn và ngón giữa lưu lại đỏ hồng ra, lòng bàn tay chỉ vẹn vẹn có vết đỏ nhẹ nhàng.... Hắn nhẹ nhàng quay đầu lại quan sát cửa sổ nửa đậy, nở nụ cười.... Hắn, đang ở gần a, cảm giác áp bách mãnh liệt như vậy, trừ hắn ra, không có người khác...
Dạ Yểm dừng lại trên không trung, lạnh lùng nhìn qua bóng dáng mảnh mai trong phòng.... Cảm giác hư vô như đám sương trong gió lạnh, làm cho lòng của hắn bị tóm chặt, nhưng chỉ vẻn vẹn trong nháy mắt.... Hắn tà mị giật ra một vòng vui vẻ lạnh như băng... Hừ... Ngươi chạy không thoát, trừ phi ta ngán, nếu không, ngươi cả cơ hội lựa chọn đều không có... Đáng tiếc ta không có lòng tốt như vậy, ta sẽ từ từ, cực kỳ kiên nhẫn nhìn ngươi từng điểm từng điểm hỏng mất, thẳng đến ngươi xin ta, để cho ta ban thưởng ngươi tử vong.... Lúc ấy không có ban thưởng ngươi lực lượng vĩnh sinh bất tử, hiện tại ta có phải nên may mắn không?... Vòng bảy màu cho dù có thần lực hộ thể, lại không chống cự được Viêm lưỡi dao... Nó chính là có binh khí từ nguyên thần của ta.... Loại người vong ân phụ nghĩa, ngươi cứ thưởng thức tư vị hắn mang cho ngươi.... Ha ha ha ha...
Hoán Nguyệt dập tắt ánh nến, nằm ở trên giường.... Chỗ cổ tay truyền đến trận trận đau đớn làm cho hắn trắng đêm khó ngủ... Dạ, ngươi đang hận ta đi, ánh mắt của ngươi, so với khi ta mới gặp gỡ ngươi còn lạnh như băng hơn... Chính là ta lại ngay cả quyền lợi cãi lại cũng không có.... Là ta tự tay đem lưỡi dao sắc bén đâm vào lồng ngực của ngươi, phụ kỳ vọng của ngươi, phản bội tình cảm của ngươi...
Sáng sớm hôm sau, có thái giám đi vào chỗ Hoán Nguyệt ở thông truyền, nói hoàng đế bệ hạ có việc gấp triệu kiến, hắn đành phải theo vào cung diện thánh... Vừa bước vào đại điện, chỉ thấy cả triều văn võ khoanh tay đứng, một cỗ hào khí ngưng trọng mà bị đè nén, Chu Úc vẻ mặt lo lắng, Hoán Nguyệt hờ hững nhìn một cái, trực tiếp đi đến trước điện quì xuống, “Hoán Nguyệt tham kiến bệ hạ....”
“Hừ....” Chu Ôn lạnh lùng hừ một tiếng, khuôn mặt dữ tợn tựa hồ cũng đang run rẩy. "Hoán Nguyệt, ngươi có biết tội của ngươi không! Người tới, trói lại cho ta!”
Hoán Nguyệt nhíu nhíu mày, bình tĩnh hỏi: “Bệ hạ thánh minh, Hoán Nguyệt không biết thân phạm tội gì....”
“Ngươi!!” Chu Ôn thiếu chút nữa tức không thở nổi, phất phất tay, “Tuyên quốc sư!”
Sắc mặt Hoán Nguyệt khẽ biến, đến tột cùng chuyện gì xảy ra, ánh mắt hắn nghi hoặc nhìn qua Chu Úc, thấy vẻ mặt hắn khẩn trương đang nhìn mình... Rốt cuộc làm sao vậy?....
“Bệ hạ.. .”, Dạ Yểm đi vào trước điện, nhìn qua bóng dáng nửa quỳ bên người, cười lạnh, “Bệ hạ triệu kiến, không biết vì chuyện gì?....”
“Dạ quốc sư, vừa rồi thị đồng của ngươi tiến đến bẩm báo, nói là thuốc trường sanh bất lão của trẫm không cách nào luyện chế, có việc này?”
“Thật có việc này....” Dạ Yểm không nhanh không chậm trả lời.
“Hắn còn nói, là vì Hoán Nguyệt không chịu phối hợp?”
Hoán Nguyệt ngây ra một lúc, giương mắt nhìn hướng Dạ Yểm.... Không chịu phối hợp?
Dạ Yểm liếc Hoán Nguyệt, “Hoán Nguyệt đại nhân là quân sư của thái tử điện hạ... Chỉ sợ...”
“Có trẫm ở đây, quốc sư không cần băn khoăn!”
“Đa tạ bệ hạ!” Dạ Yểm cười khẽ một tiếng, nhìn về phía Hoán Nguyệt: “Hoán Nguyệt đại nhân thái độ kiêu căng, vênh váo hung hăng, bổn quốc sư không cách nào lấy máu....”
Chu Úc giận dữ, tiến lên một bước chắp tay nói ra, “Phụ hoàng, Hoán Nguyệt hắn ngày hôm qua té xỉu trước cửa phủ quốc sư, mà chỗ cổ tay vết máu loang lổ, tại sao có thể không phối hợp? Phụ hoàng, không nên nghe yêu nhân này nói mê hoặc người khác!!....”
“Vết máu loang lổ?? Buồn cười, bổn quốc sư căn bản không có lấy được máu, ở đâu ra vết máu?....”
“Phụ hoàng, vết thương trên cổ tay Hoán Nguyệt còn chưa khỏi hẳn, không tin có thể nghiệm thương trước điện a!”
“Được, liền nghiệm thương....” Dạ Yểm cười lạnh nhìn qua Hoán Nguyệt và Chu Úc, “Khiến cho bệ hạ nhìn xem, ta có oan uổng Hoán Nguyệt đại nhân hay không!” Hắn một phen cầm cổ tay bị thương của Hoán Nguyệt, Hoán Nguyệt chỉ cảm thấy chỗ cổ tay nóng rực, vải trắng bao lấy liền bị hắn dùng lực giật xuống....
Không có?.... Cái gì cũng không có... Đừng nói vết thương chưa lành... Cả vết máu trên vải trắng cũng biến mất vô tung... Chỉ có một con rồng đỏ dữ tợn chiếm giữ trên cổ tay trắng nõn.... Kể cả Chu Úc ở trong, đều giật mình nhìn dấu vết quỷ dị màu đỏ trên cổ tay hắn...
“Hoán Nguyệt....” Vẻ mặt Chu Úc không thể tin, “Hình xăm này?....”, Hoán Nguyệt chưa bao giờ cho hắn đụng tay của hắn, mà chỗ cổ tay luôn dùng vải trắng bao quấn, nguyên lai....
“Bệ hạ, bổn quốc sư không có lừa gạt bệ hạ a, không biết Hoán Nguyệt đại nhân dùng phương pháp nào đã lừa gạt thái tử điện hạ.... Còn có cái hình xăm đẹp đẽ này...” Dạ Yểm tà ác cười, nhìn qua Hoán Nguyệt nhíu mày, và Chu Úc ngây người một bên... Hừ, ta sao lại, há có thể cho các ngươi trôi qua tiêu dao như thế... Người dám can đảm đụng chạm món đồ chơi của ta, ta cũng sẽ không bỏ qua... Trò hay giờ mới bắt đầu...
Hoán Nguyệt chỉ là trầm mặc nhìn qua tất cả, giống như tất cả cũng không tồn tại, lẳng lặng nhìn qua bóng đen trước người, vì cái gì......
“Trẫm không truy cứu hình xăm trên người của ngươi, nhưng ngươi dám lừa gạt quả nhân, lường gạt thái tử.... Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha! Người tới! Phạt bảy mươi trượng, dùng bày ra cảnh cáo!”
“Phụ hoàng!!” Chu Úc vội vàng mở miệng.
“Thái tử không cần nhiều lời, ý trẫm đã quyết!” Chu Ôn phất tay ngăn cản lời nói kế tiếp của Chu Úc…, ra hiệu động thủ...
Hoán Nguyệt không giải thích chút nào, yên lặng cúi đầu tạ ơn, bị cấm quân tiến đến đè đến trên mặt đất, hắn chỉ là lẳng lặng nhìn qua đôi con ngươi đen cúi đầu đang nhìn mình kia, mang theo nụ cười thản nhiên.... Rồi sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, nương theo thanh âm nặng nề, sau lưng truyền đến trận trận đau đớn...
“Phụ hoàng!” Chu Úc xông lên ngăn lại trượng gỗ, đau lòng nhìn qua bóng dáng không rên một tiếng, vết máu loang lổ trước điện, gương mặt càng ngày càng tái nhợt, làm cho hắn cảm thấy trái tim đau đớn, “Thân thể Hoán Nguyệt vốn kém, xin ngài mở lòng từ bi, làm cho hắn lập công chuộc tội được không...”
“Thái tử điện hạ, Hoán Nguyệt đại nhân lường gạt bệ hạ, vu oan bổn quốc sư, tội không thể tha a....” Dạ Yểm tức giận nhìn qua Chu Úc vẻ mặt lo lắng, che dấu tâm tình rất tốt, cười hì hì chắp tay nói với Chu Úc.
“Ngươi!......”
Chu Ôn phất tay nói ra: “Quốc sư nói có lý, tiếp tục hành hình!”
Dạ Yểm cúi đầu nhìn qua gương mặt tái nhợt, ngươi chết không được, bởi vì ta còn chưa ngán.... Mặc dù vòng bảy màu của ta sẽ chữa thương cho ngươi, bất quá đau đớn vẫn mảy may không ít nha... Ngươi cứ nhấm nháp thật tốt...
Thật vất vả đợi cho hành hình chấm dứt, văn võ cả triều rốt cục thở phào một cái, vừa rồi mặc dù mọi người đều cảm thấy tội của Hoán Nguyệt nên thụ hình, chính là bề ngoài thanh lệ mảnh khảnh của hắn, cùng khí chất cao thượng như tuyệt lạnh, không giống là người nói dối... Nhưng ngại quốc sư khủng bố vô cùng, không người nào dám ra mặt cầu tình...
Chu Úc vọt tới trước Hoán Nguyệt, cẩn thận nâng dậy thân hình suy yếu, đau lòng mắt cũng không nháy nhìn qua gương mặt tái nhợt suy yếu.... Hoán Nguyệt, thực xin lỗi, ta nhất định sẽ báo thù cho ngươi... Hắn hung hăng quay đầu, nhìn qua nam nhân nhìn bọn họ cười lạnh một bên....
“Phụ hoàng, hài nhi có thể mang Hoán Nguyệt về chưa....”
“Uh....”
“Chậm đã!” Dạ Yểm mở miệng ngăn cản, “Đan dược của bệ hạ càng sớm luyện chế càng tốt.... Phải không bệ hạ?”
“Đúng đúng, hoàng nhi, đem Hoán Nguyệt đưa đến phủ quốc sư....”
“Phụ hoàng!! Hoán Nguyệt hắn sẽ chết!!”
“Thái tử yên tâm, có bổn quốc sư ở, sẽ không để cho Hoán Nguyệt đại nhân chết....”
Chu Úc oán hận nhìn qua Dạ Yểm, cẩn thận ôm lấy Hoán Nguyệt hôn mê, “Dạ, hài nhi đem Hoán Nguyệt đi....”
“Không nhọc thái tử điện hạ......” Trong mắt tà mị của Dạ Yểm hiện lên một vòng ánh đỏ, tức giận nhìn qua Chu Úc ôm Hoán Nguyệt, gần như bá đạo đoạt lấy Hoán Nguyệt, nắm ở trong ngực, “Bổn quốc sư tự mình mang Hoán Nguyệt đại nhân hồi phủ...”
“Ngươi!!” Chu Úc nhìn qua tay rỗng tuếch, xoay mặt căm tức nam nhân cao lớn khí phách trước mặt, ánh mắt thật là khủng khiếp... Vừa rồi chợt lóe lên, ghen ghét sao?...
“Bệ hạ, Hoán Nguyệt đại nhân tạm thời ở lại phủ quốc sư cho đến đan dược hoàn thành, bệ hạ nghĩ như thế nào?....”
“Được! Liền dựa vào quốc sư nói mà làm....” Chu Ôn vui mừng mặt mày hớn hở, không cần nghĩ ngợi đáp ứng, rồi sau đó tuyên bố bãi triều.... Chu Úc tức giận nhìn qua Dạ Yểm ôm Hoán Nguyệt nghênh ngang rời đi.....
“Cư....” Dạ Yểm vươn tay vuốt cổ mảnh khảnh của Trương Cư, cười, “Nhưng hắn là người đã từng cứu ngươi... Ngươi không báo ân sao?....”
“Tại trong mắt Cư, chỉ có Dạ chủ nhân.... Cư tuyệt đối không tha thứ người thương tổn ngài.... Cư cũng tuyệt đối sẽ không phản bội ngài....”, Dạ Yểm cười lạnh, đôi mắt cô đơn đột nhiên trông thấy bóng dáng xuất hiện ở cửa ra vào, hắn một phen kéo lấy tóc Trương Cư, cúi đầu chụp lên môi đỏ bừng...
Đau quá.... Sắc mặt Hoán Nguyệt trắng bệch nhìn qua đường không hề bận tâm hai người ôm hôn, chỗ ngực truyền đến đau đớn bén nhọn, trái tim kịch liệt đau đớn giống như bị dùng sức xoắn lên làm cho hắn ít có thể hô hấp, bước chân hắn lảo đảo, té nhào vào trên mặt đất....
Dạ Yểm đình chỉ động tác, đẩy Trương Cư ra, tay lại như cũ vòng trên lưng hắn, cười lạnh, “Hoán Nguyệt đại nhân, không cần đi đại lễ này....”
“Cư....”
Trương Cư ngoan ngoãn đứng dậy, từ sau đường mang tới một cái hộp tinh xảo đẹp đẽ, đưa tới trước mặt Hoán Nguyệt....
Hoán Nguyệt miễn cưỡng bình phục chút đau đớn, thở hổn hển đứng lên, tiếp nhận cái hộp....
Một cây chuỷ thủ đỏ tươi như máu hiện ra trước mắt...., Hoán Nguyệt mở to mắt nhìn qua chủy thủ trước mắt, hai tay có chút run rẩy,.... Ba năm trước đây, chính là thanh chủy thủ này... Đâm vào bộ ngực của ngươi... Ngày nay... Trước mắt của hắn hiện ra ngày ba năm trước đây, Ám Minh mang theo thanh niên gọi Vi Trần xuất hiện ở trước mặt hắn, vẻ mặt thống hận, hắn cười lạnh, giống như là nói với chính mình hoặc là thanh niên thon gầy bên cạnh: nhân loại thứ ti tiện này, quả nhiên vĩnh viễn chỉ xứng làm món đồ chơi và thức ăn...
Thực vật sao?... Ngươi cũng giống như Ám Minh muốn máu của Vi Trần, là muốn máu của ta sao....
Hắn nhíu lông mày cười nhẹ, dung nhan tuyệt mỹ xuất trần trong ánh nến phiêu diêu gần như trong suốt, thân hình cao ráo thon gầy giống như tràn đầy bi thương, hắn nâng lên con ngươi thanh tịnh, nhìn qua tuấn dung lãnh khốc phía trên.... Dạ, rời đi ngươi, khiến ta biết tư vị nhớ nhung... Hiểu rõ chính mình, yêu ngươi cỡ nào... Bá đạo của ngươi, và nhu tình lơ đãng... Nhưng, ta vẫn không có hối hận... Nếu như tất cả trở lại từ đầu, ta vẫn sẽ chọn rời đi ngươi... Bởi vì, tình yêu của ngươi, quá nặng, ta không đủ sức...
Dạ Yểm lạnh lùng nhìn bóng dáng mỏng manh tái nhợt dưới đường, uống cạn sạch rượu trong tay, ném ly dạ quang đến bên cạnh chân hắn....
“Hoán Nguyệt đại nhân, bổn quốc sư vội vàng luyện tiên đan bất tử cho hoàng đế lão nhân....”
Hoán Nguyệt cúi người, lấy ly dạ quang ngã lăng trên đấy lên, để ở trên khay người hầu bưng bên cạnh, chậm rãi giơ tay lên, cởi vải trắng bỏ quấn quanh nơi cổ tay, một con rồng đỏ dữ tợn xoay quanh trên cổ tay mảnh mai trắng nõn, Dạ Yểm cười, ánh mắt lạnh như băng khi nhìn thấy rồng đỏ càng biến thành bạo ngược hơn....
Trong đầu hắn hiện lên thanh niên gọi Vi Trần kia, ánh mắt bi thương, và rồng trắng trên cổ tay hắn.... Vận mệnh của chúng ta rốt cuộc giống nhau.... Làm thương tổn người yêu, mà bị bọn họ thống hận thấu xương...
Hắn yên lặng giơ đao lên, rạch xuống dọc theo cổ tay trắng nõn, người hầu tranh thủ thời gian tiếp máu chảy xuống, máu nồng đặc đỏ thẫm không ngừng chảy xuôi đến trong ly, Hoán Nguyệt lẳng lặng nhìn qua, chỗ cổ tay truyền đến đau đớn xa xa không bằng đau đớn từ ngực truyến đến trong nháy mắt trông thấy tình cảnh khi bước vào cửa....
“Dạ chủ nhân.. ..”, Trương Cư vươn tay chụp lên lông mày nhíu chặt của Dạ Yểm, nhẹ nhàng hôn xuống, “Ngài không vui sao?....”, Dạ Yểm tà mị nở nụ cười, ôm hắn vào trong ngực.... "Cư, giúp bổn vương nhìn một cái sao chậm như vậy....”
Hoán Nguyệt làm như không thấy cười nhạt một tiếng, trước mắt một mảnh sương mù mờ mịt... Bước chân cũng bắt đầu trôi nổi...
Hoàng nhi.... Trên thế giới không có gì là chân chính thuộc về của ngươi.... Cho nên, chỉ cần không có kỳ vọng, cũng không có thương hại....
“Dạ chủ nhân, đã có một ly rồi....” Trương Cư bắt được tay Hoán Nguyệt, đẩy hắn ra, nâng ly dạ quang đầy đủ máu tươi đến trước mặt Dạ Yểm...
Dạ Yểm cười lạnh xoay đầu nhìn cái ly còn chút ấm áp, nhìn qua người miễn cưỡng đứng lên.... "Hoán Nguyệt đại nhân.... Thân thể sao suy yếu như vậy.... thái tử điện hạ chiếu cố không tốt? Hay là mỗi đêm quá mức sủng ái đại nhân....”
Sắc mặt Hoán Nguyệt trắng bệch cười nhạt một tiếng, không có ngẩng đầu, vết máu trên cổ tay nhiễm đỏ ống tay áo tuyết trắng, hắn lẳng lặng nhìn qua Dạ Yểm, không nói một lời cung kính khom người, xoay người rời đi... Đi tới cửa, đột nhiên lảo đảo, thiếu chút nữa bổ nhào, hắn vội vàng đỡ khuông cửa, xem nhẹ thanh âm cười mỉa truyền ra bên tai, chậm rãi đi ra phủ quốc sư.... Mới ra cửa chính, hắn rốt cuộc không kháng nổi hắc ám xoắn tới đầy trời, mềm nhũn ngã vào trong khuỷu tay duỗi tới của Chu Úc....
“Dạ chủ nhân....? Thừa dịp còn mới, nhanh uống đi, máu của hắn có thể tăng cường công lực của ngài....” Trương Cư nhìn qua Dạ Yểm trầm mặc không nói, trầm thấp thúc giục....
“Cút!” Dạ Yểm ngưỡng tay một cái bàn tay đánh tới trên mặt Trương Cư, “Toàn bộ cút cho ta!....” Người hầu tranh thủ thời gian rời đi hết, Trương Cư cũng có chút phát run lui ra... Trong phòng rộng lớn, chỉ còn lại có Dạ Yểm mặt mũi tràn đầy sâm lãnh, cùng vết máu lóe đỏ sậm sáng bóng trong ánh nến trên mặt đất...
So với ba năm trước đây, hắn đẹp hơn rồi, hoàn toàn thoát khỏi khuôn mặt ngây thơ, thân hình cao ráo, biến thành càng thêm mê người.... Giống như mai trắng trong ngày đông giá rét, lạnh như băng mà cao ngạo... Làm cho người ta có dục vọng toàn lực huỷ diệt hắn....
Hắn lạnh lùng nhìn cái ly chứa chất lỏng đỏ thẫm trong tay, tản mát ra hương vị mê người, hắn chậm rãi đưa đến bên miệng.... Ta vì cái gì có chút ít đau lòng? Khi thấy hắn bị thương, đổ máu, trông thấy sắc mặt hắn tái nhợt, đôi mắt bi thương?.... Hắn là con mồi của ta, ta không được đến, tình nguyện hủy hắn, cũng tuyệt đối sẽ không để cho người khác tìm được... Huống chi, trong thân thể của hắn, giống như máu ngọt này... Hắn ngửa đầu uống.... Pằng một tiếng, bóp ly dạ quang dính vết máu nát bấy.... Ta không thích con mồi không tuân phục... Càng hận cảm giác bị người phản bội!...
“... Nguyệt... Hoán Nguyệt....”, Hoán Nguyệt chậm rãi mở to mắt, nhìn qua ánh mắt lo lắng bên cạnh, hắn toét môi khô khốc cười cười.... "Thái tử điện hạ... Nhọc ngài phí tâm....”
Chu Úc vẻ mặt hối tiếc nhìn qua mặt tái nhợt của Hoán Nguyệt: “Đều tại ta say rượu nói lỡ, hại ngươi....”
Hoán Nguyệt nhàn nhạt lắc đầu, “Chuyện không liên quan ngươi, là kiếp số của ta thôi...” Trốn không thoát đâu...
“Quốc sư đáng giận kia, mặt người dạ thú, ta nhất định phải bầm thây hắn vạn đoạn!”
“Không, ngươi đấu không lại hắn.... Ta.... Muốn nghỉ ngơi....” Hoán Nguyệt quay sang không nói thêm gì nữa..., Chu Úc bất đắc dĩ thở dài một hơi, nhìn hắn một hồi, thổi tắt ánh nến, nhẹ nhàng đóng cửa phòng rời đi....
Rất đau a... Hoán Nguyệt xoay người ngồi dậy, hai ngón tay liền xuyên thấu qua ánh trăng mờ mờ bắn vào, nhẹ nhàng vuốt băng gạc quấn quanh cổ tay, từ ba năm trước đây bị đeo vòng bảy màu lên trở đi, giống như bản thân có ma lực, chỉ cần bị thương, rất nhanh có thể khỏi hẳn, không giống hôm nay, miệng vết thương đau rát....
Năm đó dùng chuôi kiếm nầy đâm hắn bị thương, hắn cũng nhất định rất đau a... Có phải là cũng chảy máu không ngừng như vậy... Thực xin lỗi, ta thật sự không muốn thương tổn ngươi.... Hoán Nguyệt đứng người lên, đi đến phía trước mở cửa sổ ra, một hồi khí lạnh như băng nhào vào trong phòng, ngửa đầu nhìn qua ánh trăng mông lung ngoài cửa sổ xuyên thấu qua nhánh cây phồn hoa tan mất phóng đến bệ cửa sổ, bóng đen loang lổ đung đưa trong gió rét... Ban đêm yên tĩnh mờ mịt, chỉ có thanh âm gió lạnh gào thét qua....
Đứng một hồi, nhẹ nhàng xoa nắn cánh tay đông lạnh như băng một chút, Hoán Nguyệt đóng cửa sổ, trở lại bên cạnh bàn thắp sáng ánh nến... Ánh nắng phiêu diêu bất định chiếu rọi trên mặt tái nhợt của hắn, nhuộm ra đỏ ửng nhàn nhạt, giống như trên khuôn mặt trong suốt thanh lệ mang theo thanh sầu... Hắn vô ý thức khuấy động dây đàn, dư âm lượn lờ phiêu đãng đến rất xa trong bầu trời đêm... Đột nhiên pằng một tiếng, dây đàn đứt gãy kéo lê một đạo vết máu trên bàn tay trắng noãn, máu đỏ thẫm, dọc theo ngón tay thon dài nhỏ đến trên đàn...
Hoán Nguyệt nhàn nhạt quan sát bàn tay, nhìn vết thương rất nhanh biến mất không thấy, ngoại trừ trên đàn và ngón giữa lưu lại đỏ hồng ra, lòng bàn tay chỉ vẹn vẹn có vết đỏ nhẹ nhàng.... Hắn nhẹ nhàng quay đầu lại quan sát cửa sổ nửa đậy, nở nụ cười.... Hắn, đang ở gần a, cảm giác áp bách mãnh liệt như vậy, trừ hắn ra, không có người khác...
Dạ Yểm dừng lại trên không trung, lạnh lùng nhìn qua bóng dáng mảnh mai trong phòng.... Cảm giác hư vô như đám sương trong gió lạnh, làm cho lòng của hắn bị tóm chặt, nhưng chỉ vẻn vẹn trong nháy mắt.... Hắn tà mị giật ra một vòng vui vẻ lạnh như băng... Hừ... Ngươi chạy không thoát, trừ phi ta ngán, nếu không, ngươi cả cơ hội lựa chọn đều không có... Đáng tiếc ta không có lòng tốt như vậy, ta sẽ từ từ, cực kỳ kiên nhẫn nhìn ngươi từng điểm từng điểm hỏng mất, thẳng đến ngươi xin ta, để cho ta ban thưởng ngươi tử vong.... Lúc ấy không có ban thưởng ngươi lực lượng vĩnh sinh bất tử, hiện tại ta có phải nên may mắn không?... Vòng bảy màu cho dù có thần lực hộ thể, lại không chống cự được Viêm lưỡi dao... Nó chính là có binh khí từ nguyên thần của ta.... Loại người vong ân phụ nghĩa, ngươi cứ thưởng thức tư vị hắn mang cho ngươi.... Ha ha ha ha...
Hoán Nguyệt dập tắt ánh nến, nằm ở trên giường.... Chỗ cổ tay truyền đến trận trận đau đớn làm cho hắn trắng đêm khó ngủ... Dạ, ngươi đang hận ta đi, ánh mắt của ngươi, so với khi ta mới gặp gỡ ngươi còn lạnh như băng hơn... Chính là ta lại ngay cả quyền lợi cãi lại cũng không có.... Là ta tự tay đem lưỡi dao sắc bén đâm vào lồng ngực của ngươi, phụ kỳ vọng của ngươi, phản bội tình cảm của ngươi...
Sáng sớm hôm sau, có thái giám đi vào chỗ Hoán Nguyệt ở thông truyền, nói hoàng đế bệ hạ có việc gấp triệu kiến, hắn đành phải theo vào cung diện thánh... Vừa bước vào đại điện, chỉ thấy cả triều văn võ khoanh tay đứng, một cỗ hào khí ngưng trọng mà bị đè nén, Chu Úc vẻ mặt lo lắng, Hoán Nguyệt hờ hững nhìn một cái, trực tiếp đi đến trước điện quì xuống, “Hoán Nguyệt tham kiến bệ hạ....”
“Hừ....” Chu Ôn lạnh lùng hừ một tiếng, khuôn mặt dữ tợn tựa hồ cũng đang run rẩy. "Hoán Nguyệt, ngươi có biết tội của ngươi không! Người tới, trói lại cho ta!”
Hoán Nguyệt nhíu nhíu mày, bình tĩnh hỏi: “Bệ hạ thánh minh, Hoán Nguyệt không biết thân phạm tội gì....”
“Ngươi!!” Chu Ôn thiếu chút nữa tức không thở nổi, phất phất tay, “Tuyên quốc sư!”
Sắc mặt Hoán Nguyệt khẽ biến, đến tột cùng chuyện gì xảy ra, ánh mắt hắn nghi hoặc nhìn qua Chu Úc, thấy vẻ mặt hắn khẩn trương đang nhìn mình... Rốt cuộc làm sao vậy?....
“Bệ hạ.. .”, Dạ Yểm đi vào trước điện, nhìn qua bóng dáng nửa quỳ bên người, cười lạnh, “Bệ hạ triệu kiến, không biết vì chuyện gì?....”
“Dạ quốc sư, vừa rồi thị đồng của ngươi tiến đến bẩm báo, nói là thuốc trường sanh bất lão của trẫm không cách nào luyện chế, có việc này?”
“Thật có việc này....” Dạ Yểm không nhanh không chậm trả lời.
“Hắn còn nói, là vì Hoán Nguyệt không chịu phối hợp?”
Hoán Nguyệt ngây ra một lúc, giương mắt nhìn hướng Dạ Yểm.... Không chịu phối hợp?
Dạ Yểm liếc Hoán Nguyệt, “Hoán Nguyệt đại nhân là quân sư của thái tử điện hạ... Chỉ sợ...”
“Có trẫm ở đây, quốc sư không cần băn khoăn!”
“Đa tạ bệ hạ!” Dạ Yểm cười khẽ một tiếng, nhìn về phía Hoán Nguyệt: “Hoán Nguyệt đại nhân thái độ kiêu căng, vênh váo hung hăng, bổn quốc sư không cách nào lấy máu....”
Chu Úc giận dữ, tiến lên một bước chắp tay nói ra, “Phụ hoàng, Hoán Nguyệt hắn ngày hôm qua té xỉu trước cửa phủ quốc sư, mà chỗ cổ tay vết máu loang lổ, tại sao có thể không phối hợp? Phụ hoàng, không nên nghe yêu nhân này nói mê hoặc người khác!!....”
“Vết máu loang lổ?? Buồn cười, bổn quốc sư căn bản không có lấy được máu, ở đâu ra vết máu?....”
“Phụ hoàng, vết thương trên cổ tay Hoán Nguyệt còn chưa khỏi hẳn, không tin có thể nghiệm thương trước điện a!”
“Được, liền nghiệm thương....” Dạ Yểm cười lạnh nhìn qua Hoán Nguyệt và Chu Úc, “Khiến cho bệ hạ nhìn xem, ta có oan uổng Hoán Nguyệt đại nhân hay không!” Hắn một phen cầm cổ tay bị thương của Hoán Nguyệt, Hoán Nguyệt chỉ cảm thấy chỗ cổ tay nóng rực, vải trắng bao lấy liền bị hắn dùng lực giật xuống....
Không có?.... Cái gì cũng không có... Đừng nói vết thương chưa lành... Cả vết máu trên vải trắng cũng biến mất vô tung... Chỉ có một con rồng đỏ dữ tợn chiếm giữ trên cổ tay trắng nõn.... Kể cả Chu Úc ở trong, đều giật mình nhìn dấu vết quỷ dị màu đỏ trên cổ tay hắn...
“Hoán Nguyệt....” Vẻ mặt Chu Úc không thể tin, “Hình xăm này?....”, Hoán Nguyệt chưa bao giờ cho hắn đụng tay của hắn, mà chỗ cổ tay luôn dùng vải trắng bao quấn, nguyên lai....
“Bệ hạ, bổn quốc sư không có lừa gạt bệ hạ a, không biết Hoán Nguyệt đại nhân dùng phương pháp nào đã lừa gạt thái tử điện hạ.... Còn có cái hình xăm đẹp đẽ này...” Dạ Yểm tà ác cười, nhìn qua Hoán Nguyệt nhíu mày, và Chu Úc ngây người một bên... Hừ, ta sao lại, há có thể cho các ngươi trôi qua tiêu dao như thế... Người dám can đảm đụng chạm món đồ chơi của ta, ta cũng sẽ không bỏ qua... Trò hay giờ mới bắt đầu...
Hoán Nguyệt chỉ là trầm mặc nhìn qua tất cả, giống như tất cả cũng không tồn tại, lẳng lặng nhìn qua bóng đen trước người, vì cái gì......
“Trẫm không truy cứu hình xăm trên người của ngươi, nhưng ngươi dám lừa gạt quả nhân, lường gạt thái tử.... Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha! Người tới! Phạt bảy mươi trượng, dùng bày ra cảnh cáo!”
“Phụ hoàng!!” Chu Úc vội vàng mở miệng.
“Thái tử không cần nhiều lời, ý trẫm đã quyết!” Chu Ôn phất tay ngăn cản lời nói kế tiếp của Chu Úc…, ra hiệu động thủ...
Hoán Nguyệt không giải thích chút nào, yên lặng cúi đầu tạ ơn, bị cấm quân tiến đến đè đến trên mặt đất, hắn chỉ là lẳng lặng nhìn qua đôi con ngươi đen cúi đầu đang nhìn mình kia, mang theo nụ cười thản nhiên.... Rồi sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, nương theo thanh âm nặng nề, sau lưng truyền đến trận trận đau đớn...
“Phụ hoàng!” Chu Úc xông lên ngăn lại trượng gỗ, đau lòng nhìn qua bóng dáng không rên một tiếng, vết máu loang lổ trước điện, gương mặt càng ngày càng tái nhợt, làm cho hắn cảm thấy trái tim đau đớn, “Thân thể Hoán Nguyệt vốn kém, xin ngài mở lòng từ bi, làm cho hắn lập công chuộc tội được không...”
“Thái tử điện hạ, Hoán Nguyệt đại nhân lường gạt bệ hạ, vu oan bổn quốc sư, tội không thể tha a....” Dạ Yểm tức giận nhìn qua Chu Úc vẻ mặt lo lắng, che dấu tâm tình rất tốt, cười hì hì chắp tay nói với Chu Úc.
“Ngươi!......”
Chu Ôn phất tay nói ra: “Quốc sư nói có lý, tiếp tục hành hình!”
Dạ Yểm cúi đầu nhìn qua gương mặt tái nhợt, ngươi chết không được, bởi vì ta còn chưa ngán.... Mặc dù vòng bảy màu của ta sẽ chữa thương cho ngươi, bất quá đau đớn vẫn mảy may không ít nha... Ngươi cứ nhấm nháp thật tốt...
Thật vất vả đợi cho hành hình chấm dứt, văn võ cả triều rốt cục thở phào một cái, vừa rồi mặc dù mọi người đều cảm thấy tội của Hoán Nguyệt nên thụ hình, chính là bề ngoài thanh lệ mảnh khảnh của hắn, cùng khí chất cao thượng như tuyệt lạnh, không giống là người nói dối... Nhưng ngại quốc sư khủng bố vô cùng, không người nào dám ra mặt cầu tình...
Chu Úc vọt tới trước Hoán Nguyệt, cẩn thận nâng dậy thân hình suy yếu, đau lòng mắt cũng không nháy nhìn qua gương mặt tái nhợt suy yếu.... Hoán Nguyệt, thực xin lỗi, ta nhất định sẽ báo thù cho ngươi... Hắn hung hăng quay đầu, nhìn qua nam nhân nhìn bọn họ cười lạnh một bên....
“Phụ hoàng, hài nhi có thể mang Hoán Nguyệt về chưa....”
“Uh....”
“Chậm đã!” Dạ Yểm mở miệng ngăn cản, “Đan dược của bệ hạ càng sớm luyện chế càng tốt.... Phải không bệ hạ?”
“Đúng đúng, hoàng nhi, đem Hoán Nguyệt đưa đến phủ quốc sư....”
“Phụ hoàng!! Hoán Nguyệt hắn sẽ chết!!”
“Thái tử yên tâm, có bổn quốc sư ở, sẽ không để cho Hoán Nguyệt đại nhân chết....”
Chu Úc oán hận nhìn qua Dạ Yểm, cẩn thận ôm lấy Hoán Nguyệt hôn mê, “Dạ, hài nhi đem Hoán Nguyệt đi....”
“Không nhọc thái tử điện hạ......” Trong mắt tà mị của Dạ Yểm hiện lên một vòng ánh đỏ, tức giận nhìn qua Chu Úc ôm Hoán Nguyệt, gần như bá đạo đoạt lấy Hoán Nguyệt, nắm ở trong ngực, “Bổn quốc sư tự mình mang Hoán Nguyệt đại nhân hồi phủ...”
“Ngươi!!” Chu Úc nhìn qua tay rỗng tuếch, xoay mặt căm tức nam nhân cao lớn khí phách trước mặt, ánh mắt thật là khủng khiếp... Vừa rồi chợt lóe lên, ghen ghét sao?...
“Bệ hạ, Hoán Nguyệt đại nhân tạm thời ở lại phủ quốc sư cho đến đan dược hoàn thành, bệ hạ nghĩ như thế nào?....”
“Được! Liền dựa vào quốc sư nói mà làm....” Chu Ôn vui mừng mặt mày hớn hở, không cần nghĩ ngợi đáp ứng, rồi sau đó tuyên bố bãi triều.... Chu Úc tức giận nhìn qua Dạ Yểm ôm Hoán Nguyệt nghênh ngang rời đi.....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook