Ám Dạ Ma Thần
-
Chương 7
Sáng thứ 2 tuần sau, An thay quần áo bộ quần áo mới lên xe đi tới Thái miếu để nhập học. Ánh nắng mặt trời ban mai chiếu sáng cả Kỳ Kinh, tạo nên không khí tươi mới và tràn đầy năng lượng. Thế giới mới của Kỳ Kinh hiện lên trước mắt anh như một cung điện rộng lớn đầy màu sắc. Những con đường dẫn đến những khu vực khác nhau của Kỳ Kinh rộng thênh thang với các tòa nhà cổ kính, chọc trời hai bên đường, tạo nên hình ảnh về một thế giới đầy phồn vinh và huyền bí. Đây là lần đầu tiên An bước ra khỏi hoàng cung để ngắm nhìn thế giới. Ngồi trên xe ngắm nhìn thế giới, An không khỏi bồi hồi nhớ lại trái đất, cuộc sống trước kia. An nắm chặt tay quyết tâm kiểu gì cũng phải tìm cách trở về để thăm lại người thân.
Thái Miếu, nơi đào tạo Ma pháp pháp sư, võ sư cho Đại Ngu quốc. Đây là nơi 80% con em nhà quyền quý có điều kiện cho học. Sau khi tốt nghiệp thường nhận các chức vụ trong triều đình. Sau ngàn vạn năm phát triển, Thái Miếu trở thành nơi đào tạo 90% quan viên, cũng là nơi mà nhiều con em vào đó học và để thiết lập các mối quan hệ trong quan trường trường tương lai. Nhưng bởi vì học phí của Thái Miếu vô cùng cao cho nên đã loại bỏ 99% cơ hội tiếp xúc của người bình dân
Xe An dừng lại trước cổng Thái Miếu. An xuống xe, hít một hơi thật sâu, bước vào cổng. Trước mặt anh là một tòa nhà lớn, nguy nga, tráng lệ. Trên cổng đề ba chữ to: "Thái Miếu". Hai bên cổng là hai bức tượng đá cao lớn, uy nghi một bức tượng là vị hiệu trưởng đầu tiên còn bức còn lại là lão tổ tông của Lê gia. Hai người là những ngươi tạo dựng và xây dựng Thái Miếu đến ngay hôm nay.
Hai bên sân là những tòa nhà cao tầng, được xây dựng theo kiến trúc cổ đại. Trên các tòa nhà là những tấm biển đề tên các khoa học, như: Ma pháp, Võ pháp, trận pháp, phù sư, đan dược,...
Một hướng dẫn sinh đi tới phía An: "Bái kiến lục hoàng tử, Ngài tới đây làm thủ tục nhập học đúng không ạ?"
An nhìn phía người thanh niên khoảng 17-18 tuổi: "Đúng vậy, mong tiên sinh chỉ giáo."
Hướng dẫn sinh cung kính nhìn An: "Tại hạ Nguyên Đức. Hiện tại đang là hướng dẫn sinh tại Thái Miếu, mời lục hoàng tử theo tại hạ."
An tò mò đi theo Nguyên Đức: "Hướng dẫn sinh? Thái Miếu có chức vụ này sao?"
Nguyên Đức: "Có chứ, bình thường chương trình học sẽ trong vòng 9 năm, sau đó thì học sinh sẽ phải đi thực tập 3 năm trong triều đình. Nếu muốn làm giáo viên ở lại Thái Miếu thì làm hướng dẫn sinh để trợ giảng cũng như giúp đỡ các học sinh."
An gật đầu hiểu, cám ơn vì đã giải đáp thắc mắc cho anh, sau đó im lặng đi theo sau. Nguyên Đức dẫn anh tới hội trường nơi những đứa bé bằng tuổi An từ khắp nơi tới để nhập học.
Hội trường rộng lớn, có sức chứa hàng nghìn người. Trên bục cao là một vị giáo viên đang đứng đọc một bài diễn văn chào mừng năm học mới. An đi tìm một chỗ ở hàng cuối khuất xa ánh mắt tất cả mọi người thì đột nhiên có tiếng gọi bên tai:
"Bình An, chỗ này nè"
An quay qua nhìn thì thấy Đạm Đài Minh Ngọc. Cô bé hôm nay mặc một chiếc váy trắng ngắn tay tóc tết 2 bím tròn trên đầu vì chiều cao và làn da cô bé khá nổi bật trong đám đông. An xoa trán "Đang muốn yên bình nhập học lại gặp trường hợp này"
An đi tới gần chỗ Minh Ngọc thì một số thành viên trong Lê gia cũng như gia đình quyền quý biết An đành khom người hành lễ.
Đạm Đài Minh Ngọc quay qua nhìn An bất ngờ: "Ngươi là hoàng tử cơ àk?"
An gật đầu: "Đúng rồi."
Đạm Đài Minh Ngọc không tim không phổi nhìn: "Thật không ngờ đấy như vậy quen ngươi rồi sau nay ở học viện này đi ngang rồi không ai dám động vào ta"
An bó tay với suy nghĩ của con nhóc này: "Ta có phải hoàng đế đâu mà bảo kê ngươi được như vậy. Giáo viên đọc xong rồi đi làm thủ tục nhập học"
Mọi người bắt đầu xếp hàng đứng trước giáo viên phụ trách bên cạnh có một cột kiểm tra thiên phú lại cho người nhập học. Thấy vậy trong tay An xuất hiện 2 phần “Nhươc hồn nguyên đan “ không thấy ai để ý nhét vào miệng. Thuốc bắt đầu ngấm dần thì cảm giác như hôm trước lại xuất hiện sắc mặt An tái nhợt đi.
Thấy sách mặt an thay đổi Đạm Đài Minh Ngọc quan tâm: "Ngươi sao thế phát bệnh àh? Sao tự nhiên sắc mặt trắng bệch thế?"
An lắc đầu: "Ta không sao chắc do hơi lo lắng. Tại ta tư chất không tốt lắm"
Đạm Đài Minh Ngọc: "Uhm. mà ngươi là hoàng tử kiểu gì chả nhập học được sợ gì"
An: "Uhm biết rồi để ta hít thở sâu vào chắc ko sao"
An đang tập trung phát huy tối đa "Vô hồn Thiên" trong khi tác dụng của thuốc thì bất chợt mọi người đều oh lên một tiếng trên cột tư chất từ từ hiện ra:
Thể chất đặc thù Thiên Thương thể
Thể chất 9.0
Linh hồn 3
Ngộ tính 5
Tư chất thổ 2.5
=> thấp phẩm tu luyện ma pháp, cao phẩm sơ cấp tu luyện võ pháp
Người phụ trách vui mừng đọc: Lý Minh Huy: Lớp A. Thái Miếu lại có thiên kiêu rồi nếu vun trồng tốt lại ra vương cấp hoàng cấp cường giả một phương.
Tiếp đến một vài người tư chất cao cấp hơn bình thường một chút. Trong đám người chờ đợi An phát hiện Lê Bảo Phương cũng tham gia Thái miếu đợt này. An tưởng với tư chất như vậy hội đồng trưởng lão Lê gia sẽ giữ lại hoặc đưa đến đại môn phái ở trung tâm đại lục để đào tạo.
Tới lượt Đạm Đài Minh Ngọc đi lên đặt tay vào cột đá các thông số từ từ hiện ra
Thể chất đặc thù Không
Thể chất 7
Linh hồn 5
Ngộ tính 9.0
Tư chất hỏa 8.5
=> ưu phẩm phù hợp tu luyện ma pháp, cao phẩm sơ cấp tu luyện võ pháp
Mọi người xung quanh giật mình vì tư chất của Đạm Đài Minh Ngọc. Người phụ trách xuýt xoa: "Đạm đài gia lại ra một yêu nghiệt" sau đóthông báo: " Lớp A"
Mọi người trầm trồ trước tư chất của Đạm Đài Minh Ngọc. Một số con cái nhà quyền quý đã bắt đầu tới chúc mừng và làm quen.Đạm Đài Minh ngọc vui vẻ tiếp truyện như kiểu ta sẽ là chị đại các người cứ làm tiểu đệ cho ta, ta bảo kê hết.
Sau đó tới lượt của Lê Binh An. Bảng thông số từ từ hiện lên
Thể chất đặc thù Không
Thể chất 3.2
Linh hồn 7.3
Ngộ tính 4.2
Tư chất quang ám 3.5
=> Trung phẩm sơ cấp tu luyện ma pháp, trung phẩm sơ cấp tu luyện võ pháp.
Người phụ trách thấy vậy hơi thất vọng “ Lớp B”
Mọi người sau khi nhìn thấy tư chất của An cũng cảm thấy đây chỉ là hoàng tử bình thường nên ánh mắt sẽ không quá coi trọng, không quá nỗ lực để kết giao. Học ở Thái Miếu khá nhẹ nhàng một tuần chỉ cần lên lớp 2 buổi nghe giảng “ Thứ 4 và thứ 6 ” ngày còn lại có thể đăng ký các lớp về chức nghiệp và tu luyện. Nên An đang chuẩn bị ra về thì Đạm Đài Minh Ngọc tới vỗ vai An. Trong ánh nhìn không mấy thiện cảm của một số người:
“Không có gì phải buồn sau này có gì không hiểu hay cần chỉ dẫn gì về tu luyện tới chỗ của ta. Đều là bạn học cả phải giúp đỡ lẫn nhau”
An gật đầu cảm ơn và hứa nếu cần giúp đỡ sẽ tới hỏi sau đó tạm biệt ra về.
Lúc An vừa ra về thì Lê Bảo Phương nhìn theo lẩm bẩm: “Ra vẻ cái gì chứ nếu không phải lão cha tốt có khi cả đời không thể trở thành ma pháp sư” sau đó quay người lên chờ đợi tới lượt mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook