Ám Dạ Ma Thần
-
Chương 14
Nhóm của An bắt đầu hành động, mọi người di chuyển theo đúng đội hình, cúi thấp khuất sau những tán cây để tránh bị phát hiện bằng mắt thường. Vừa di chuyển những ngón tay An vừa huy động các Linh khí ánh sáng và bóng tối đan xen phát tán ra phạm vi 200m xung quanh để thám thính tình hình
Di chuyển được 20km thì mục tiêu đầu tiên đã xuất hiện, đó là một đàn Hỏa Trư, một loại yêu thú cấp 1. An ra hiệu cho mọi người:
"Phía trước có đàn Hỏa Trư khoảng 11 con. Ta chủ công, Nguyễn Huy Anh hỗ trợ người khác canh trừng. Đừng để động tĩnh to quá khiến người khác chú ý."
Mọi người gật đầu tản ra, An và Nguyễn Huy Anh bắt đầu hành động. 2 người tới gần đàn Hỏa Trư, Nguyễn Huy Anh bấm pháp quyết, một vùng đầm lầy được tạo ra, giữ chân lún chặt giữ chân đàn Hỏa Trư. Ngay lập tức, An bấm pháp quyết, 11 tia sáng được tạo ra, bắn về phía đàn Hỏa Trư.
Phut... phut... các tia sáng chính xác cùng lúc bay thẳng tới đàn Hỏa Trư, cả đàn lăn ra chết không một tiếng động.
Mọi người thấy vậy nhảy xuống thanh lý chiến trường. Hoàng Dũng vừa rút xác Hỏa Trư từ dưới đất lên vừa cười nói:
"11 con này đủ chúng ta sống tới ngày cuối cùng rồi hihi. Giờ kiếm chỗ hạ trại là xong chuyến đi này cũng đơn giản hihi"
Vương Tư Vệ phụ họa: "Cuộc thi cũng không khó lắm, quá dễ dàn"
Nguyễn Huy Anh mỉm cười ninh nọt : "Các ngươi lao vào đàn Hỏa Trư chém giết sợ dẫn tới nhóm khác phát hiện là kiểu gì cũng bị loại sớm. Nên dễ hay không do nhà lãnh đạo chứ không do đề thi"
Mọi người gật đầu, thi An bình tĩnh thu dọn nhanh rồi đi tiếp.
"Ta cảm nhận được có đánh nhau gần đây nên nhanh tay rồi dời khỏi đây đi, bớt việc bớt chuyện đi nhanh không tối chưa đến nơi."
Cách đó không xa, nhóm của Trần Thừa đang chiến đấu với một đàn Nhím độc. Mặc dù chỉ là yêu thú cấp 1, nhưng khá khó chơi do chúng gai độc mọc chia chỉa. Cũng may Trần Thừa đã là Ma Pháp Tinh Dã, giải quyết được, nhưng hai người trong số họ bị gai độc đâm phải nên cả đội phải tạm dừng cả tiếng đồng hồ để nghỉ ngơi. Trần Thừa nhìn đồng đội mình với ánh mắt ghét bỏ. Đáng lẽ thiên kiêu như anh ta phải ở lớp A chứ không chung team với một đám lớp B bình thường này.
"Các ngươi nãy di chuyển quá chậm. Nếu tốc độ nhanh một chút với dùng chiêu thức có diện tích lớn hơn là nhanh giải quyết hết rồi không phải bị mấy con bắn lông vào người thế này."
Hai người bị thường cúi mặt: "Dạ Trần sư huynh, chúng ta sẽ rút kinh nghiệm."
Ở phía hội trường, một số người phát hiện ra sự khác biệt. Đạm Đài Phá Thiên quay qua Ngô Quý Phi:
"Khả năng lãnh đạo, quan sát của Thập Tam hoàng tử thật tốt, từ một trận chiến quay qua lại không tiếng động diệt địch. Nhóm này mà tu vi cao một chút sợ quán quân không phải chuyện đùa."
Ngô Quý Phi thấy có người khen con mình sung sướng, nhưng miệng chỉ nói:
"Chỉ là đánh lén thôi, chung quy tu vi vẫn là tất cả."
Một người ngồi bên cạnh gia chủ Trần gia Trần Thái Hòa mỉa mai: "Tu vi mới là căn bản? Ngươi có tài lãnh đạo không có tu vi thì cũng chỉ là hòn đá cho người khác kê chân thôi."
Ngô Quý Phi thấy vậy quay qua lườm Trần gia chủ một cái, sau đó không thèm nói gì, chỉ nhìn vào màn hình.
Nhóm của Đạm Đài Minh Ngọc tiếp tục hành trình của mình. Sau nửa ngày di chuyển, họ đã đi được 80km. Đột nhiên, Lục Phong báo cáo:
"Có đôi hổ răng kiến cách đó 300m. Thực lực chắc khoảng cấp 3.5, tương đương cấp 5 Tinh cấp."
Đạm Đài Minh Ngọc nghe vậy, hai tay chà sát nhau, tỏ ra rất hào hứng. Cô nói:
"Đi cả nửa ngày mới gặp thứ có ý tứ một chút. Mọi người xếp đội hình hành động."
Phương Khanh lập tức huy động pháp ấn, tạo ra một bãi dây leo từ dưới đất, lan tới cặp hổ.
Đạm Đài Minh Ngọc cũng xuất hiện đôi cánh bằng gió, lao vút tới, trong tay xuất hiện song đoản kiếm dài khoảng 50cm màu vàng.
Khi dây leo vừa chạm vào hai con hổ, một dòng điện chạy thẳng vào người chúng, khiến chúng tê liệt trong nháy mắt. Nhưng điều đó cũng đủ để Đạm Đài Minh Ngọc ra chiêu "Hỏa Xuyên". Hai thanh kiếm đỏ rực lướt qua cổ hai con hổ, khiến chúng chưa kịp làm gì thì đầu đã bay ra, thân hình khổng lồ của chúng đổ rầm xuống đất.
Đạm Đài Minh Ngọc đứng trên thân hai con hổ, vỗ phủi tay, nói:
"Quá đơn giản."
Ở phía hội trường, mọi người đều trầm trồ trước màn trình diễn của Đạm Đài Minh Ngọc. Đạm Đài Phá Thiên, cha của Đạm Đài Minh Ngọc, cũng cười không ngậm được miệng. Ông rất tự hào về cô con gái của mình.
Tới khoảng 5h chiều, nhóm của An đã đến được khu vực xác định trước. Đây là khu vực khá kín đáo khi một mặt dựa vào vách núi, xung quanh thì cây cối khá nhiều rậm rạp. An bắt đầu nhìn xung quanh, thấy khu vực không có dấu hiệu nào bị yêu thú chiếm đóng, gật đầu bắt đầu phân công công việc.
"Hạ trại tại đây đi, chỗ này ổn đấy. Huy Anh người phụ trách xây dựng, chỉ cần đơn giản thôi, 5 cái gian phòng bằng đá, một hào sâu rộng 2m, sâu 2m dưới để chông đá là được, giảm thiểu bị yêu thú tấn công sau. Tạo thêm một trạm gác nữa, chúng ta từ bây giờ chia ca ra canh gác, mỗi người 8 tiếng. Giờ bắt tay làm việc, sau đó nghỉ ngơi đi, cả ngày di chuyển nhiều cũng mệt."
Mọi người bắt tay vào làm việc. An và Hoàng Dũng mang mấy con Hỏa Trư ra ngoài suối để làm. 11 con chất thành một đống bên bờ suối nhìn đống thịt heo nếu không xử lý thì 2-3 ngày nó sẽ hư hết. Đang vắt óc suy nghĩ, An nhớ tới món thịt trâu gác bếp, nên An bảo Hoàng Dũng ngồi cắt thịt thành miếng còn mình đi tìm nguyên liệu. Việc đầu tiên kiếm muối để ướp.
"Đúng là thiếu kinh nghiệm mà, lần này đi quên mang gia vị nấu ăn vào thôi, đành làm muối từ tro vậy."
An đi dọc bờ suối, kiếm được mấy bụi gừng sau đó chặt vài ống tre về, tí cho thịt heo vào nướng ống tre là có bữa tối phần còn lại gác bếp. Khi mang về đến nơi, thấy Hoàng Dũng cắt hết thịt heo ra thành từng miếng. Cả hai vác đống thịt heo về, bắt đầu công cuộc nấu ăn và dự trữ thức ăn.
Đầu tiên đốt cháy cây gừng để lấy tro rồi đập dập tro ra, sau đó lấy nước lọc. Nước lọc được có vị mặn gần giống muối. Cuối cùng ngâm thịt vào trong nước lọc của tro để ngấm gia bị rồi chế biến .
Cứ như vậy, 5 người làm việc tới gần 8h tối, ngồi quây quần quanh bếp lửa ăn tối
Vương Tư Vệ: "Mùi vị không tệ lắm. Nếu có gia vị nữa thì chắc chắn ngon hơn."
An gật đầu: "Uhm. Hơi thiếu kinh nghiệm, lần sau ra ngoài, thủ sẵn nguyên liệu nấu ăn không thì toang quá."
Nguyễn Huy Anh miệng nhồm nhoàm sau khi gặm cái đùi heo:
"Có ăn là tốt rồi, mà Thập Tam hoàng tử còn biết nấu ăn luôn, giỏi thật, chả bù ai đó, đàn bà con gái đến nấu ăn cũng không biết."
Tự nhiên một luồng hơi lạnh phả thẳng vào mặt Nguyễn Huy Anh.
"Ngươi đang muốn chết đúng không?"
Phạm Thái Trinh hai mắt phóng ra lửa, nhìn chằm chằm vào Nguyễn Huy Anh. Nguyễn Huy Anh vội vã chạy ra phía sau An.
"Thập Tam hoàng tử cứu mạng, có kẻ muốn giết thảo dân."
An mỉm cười nhìn Nguyễn Huy Anh.
"Mọi người tính xem con thổ trư này được bao nhiêu thịt?"
Hoàng Dũng cười to " Ha Ha con thổ trư này ta chê toàn mỡ thôi ăn ngán lắm "
Tất cả mọi người đều cười lên, không khí căng thẳng như được giải tỏa. Tới 9h, bữa tối đã xong, ai về phòng người đấy nghỉ ngơi, An thì ra trạm gác, bắt đầu canh gác ban đêm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook