Ảm Dạ Ly Du
-
Chương 37
Khi đế quân bệ hạ ôm Ly Du Thượng quân bị đám thích khách tấn công Uyển Anh điện gây thương tích vội vội vàng vàng quay về Thương Kình cung, thì cùng lúc đó toàn bộ hậu cung cũng nghe được tin tức này, mọi cung các đều âm thầm xôn xao. Người thông minh thì thầm than đế quân đã sủng ái thiếu niên có dung mạo bình thường kia đến mức vậy, quyết định sau này sẽ tránh né y ba phần, mà kẻ không thông minh chỉ đành oán giận nguyền rủa cho Thiển Ly Du phúc thiển mệnh bạc, không chịu nổi sự ân sủng của đế quân.
Trong Thái y viện, không chỉ có ngự y trực đêm bị nội thị truyền triệu dẫn tới Thương Kình cung, mà ngay cả đang nằm trên giường mộng đẹp cũng đều bị gọi dậy, còn đang mơ màng đã bị hai thị vệ đứng hai bên nắm lấy cánh tay nửa kéo nửa ôm chạy tới Thương Kình cung.
Tình hình nguy cấp và quy mô như vậy khiến một đám ngự y còn tưởng là đế quân bệ hạ bị ám sát mà trọng thương, nhưng khi đi tới Thương Kình cung, tiến vào tẩm điện vội vã hành lễ xong lại phát hiện đế quân bệ hạ còn hảo hảo ngồi bên long sàng, ngoại trừ sắc mặt đáng sợ như giông bão sắp đến, nhìn không ra bị tổn thương gì.
Mấy ngự y đáng thương dụi dụi mắt nhìn về một bên, rốt cuộc phát hiện ra trên long sàng nằm một thiếu niên dung mạo không mấy xuất sắc, nhắm chặt mắt, sắc mặt trắng bệch. Có người nhận ra thân phận của thiếu niên kia, lập tức hoàn toàn tỉnh ngủ, vội vã nói với đám đồng liêu: “Chư vị nhanh xem mạch cho Ly Du thượng quân!”
Trong lúc mơ màng, tay bị kéo ra khỏi cẩm bị ấm áp, đầu ngón tay già nua thô ráp đặt lên mạch môn của y. Thiển Ly Du hơi hơi mở mắt ra, liền thấy ngự y trước mắt chính là vị ngự y bị Dạ Quân Hi triệu tới trị liệu nội thương cho mình. Đầu óc thanh tỉnh lại một chút, ánh mắt xẹt qua, liền thấy trước giường đứng năm sáu lão giả mặc triều phục của ngự y, mà xa hơn một chút còn quỳ mấy người. Nam nhân vừa rồi còn muốn cường ngạnh xâm phạm y lúc này đang âm trầm hết mặt mày ngồi ở sàng vĩ (cuối giường), đôi mắt phượng thâm thúy không hề nháy mắt nhìn chằm chằm y, ánh mắt đó chăm chú tới mức khiến y hít thở không thông.
Có lẽ là vì độc trên ngân châm, Thiển Ly Du cảm thấy toàn thân vô lực, mệt mỏi vô cùng, ngay cả khí lực để mở to hai mắt cũng không có. Vì vậy liền nhắm mắt lại, lần thứ hai mở ra, trước người đã thay đổi ngự y bắt mạch, mà sắc mặt Dạ Quân Hi cũng càng ngày càng khó coi.
Nam nhân này đã triệu toàn bộ ngự y trong Thái y viện tới đây sao…….. Trong một mảnh hỗn độn, Thiển Ly Du mơ màng nghĩ. Nếu không phải không có khí lực, lúc này y đã nhíu chặt lông mày – không biết trên ngân châm có độc gì, người mà Thanh Sương và Minh phái đến, chẳng lẽ muốn giết y sao……Hơn nữa bộ dáng bình tĩnh của Dạ Quân Hi thật đúng là khiến lòng người run sợ. Ánh mắt nhìn chằm chằm y kia, giống như muốn nuốt sống chính mình………..
“Sao rồi? Trên ngân châm là độc gì?” Thay đổi bốn năm ngự y bắt mạch, Dạ Quân Hi rốt cuộc không thể nhịn nổi nữa. Thiếu niên mới vừa rồi còn rất ngoan cố phản kháng hắn bây giờ lại im lặng nằm ở trên giường, ngay cả đôi mắt phát ra tia sáng rực rỡ như hắc diệu thạch kia tựa hồ cũng không có khí lực để mở ra, mà mấy lão bất tử ngày thường hết ăn lại nằm này ngay cả trên ngân châm có độc dược gì cũng không tra được sao?!
Đám ngự y nghe vậy đều rùng mình lên, ánh mắt nhìn nhau trao đổi trong chốc lát. Rốt cuộc người đứng đầu thái y viện ngạnh trứ đầu bì (bất chấp sợ hãi) đứng ra, run giọng nói: “Hồi bẩm bệ hạ, chúng thần nhất trí cho rằng, Thượng quân là trúng độc “Dịch tư” của Triều quốc.”
“Dịch tư?!” Dạ Quân Hi nghe vậy cũng kinh sợ, hắn tất nhiên đã từng nghe nói đến loại độc “Dịch tư” trong truyền thuyết này.
Dịch tư chính là bí dược của Triều quốc. Nghe nói người trúng Dịch tư, đầu tiên sẽ gặp ác mộng không ngừng, sau đó sẽ chìm vào ảo giác, cuối cùng sẽ chết do cơn ác mộng người đó e ngại nhất quấn quanh, đây là một loại trí huyễn tề (thuốc gây ảo giác) khá hiếm thấy, giết người bằng cách vô hình.
Nguyên liệu chế tạo Dịch tư là một loại thảo dược trân quý mang tên “Dịch tư thảo” , chỉ sinh trưởng trong sơn cốc ở Triều quốc, vả lại số lượng vô cùng thưa thớt, cực kỳ hiếm thấy. Trong thân cây Dịch tư thảo cũng không có độc, thậm chí nếu ăn còn có công hiệu cường thân kiện thể. Nhưng nếu thêm vào một vài loại thảo dược khác, trải qua phối chế với tỉ lệ nhất định, liền biến thành kịch độc “Dịch tư”. Hiện nay người có thể luyện chế ra Dịch tư, chỉ có dược sư trực thuộc hoàng thất Triều quốc.
Trong mắt phượng hiện lên một tia sát ý thị huyết. Triều quốc……Chẳng lẽ muốn liên hợp Hoàn quốc thôn tính Diệu quốc, đồng thời còn định giống như Đồng quốc phản chiến Lam Vũ sao?!
Nhưng lúc này vô luận Triều quốc muốn là gì đều không phải chuyện đáng quan tâm nhất. Mà quan trọng là, nếu không thể giải độc cho người trước mắt này, như vậy sợ rằng cơn ác mộng mà y từng trải qua sẽ khiến y kết liễu chính mình trước khi độc phát thân vong (bị chất độc giết chết).
Nghĩ như vậy, trong lòng Dạ Quân Hi lại đột nhiên đau nhức.
“Có giải được không?” Vươn tay mơn trớn gương mặt tái nhợt của thiếu niên, Dạ Quân Hi nén lại đau lòng hỏi, hắn đưa tay vươn vào trong chăn, nắm chặt bàn tay lạnh lẽo vô lực đặt tại bên người của thiếu niên.
Cuộc đời này lần đầu tiên thống hận chính mình, cho tới bây giờ Dạ Quân Hi chưa từng nghĩ tới có ngày chính mình sẽ có ý niệm như vậy trong đầu. Tầm quan trọng của vật nhỏ có âm mưu mờ ám này đối với hắn không cần nói cũng biết.
“Hồi bẩm bệ hạ, Dịch tư tuy rằng hiếm thấy, nhưng giải dược cũng khá đơn giản, nếu có thể có được nguyên liệu Dịch tư thảo, sắc thành dược thủy liền có thể giải độc. Nhưng Dịch tư thảo chỉ có ở Triều quốc, cho dù bây giờ phái người đi tìm, chỉ sợ Thượng quân không đợi được tới ngày tìm về………”
Lời nói của ngự y kia còn chưa dứt, liền nghe thấy một tiếng nổ vang, giàn hoa bằng gỗ tử đàn ở bên cạnh lập tức vỡ nát: “Ý ngươi là ngươi bất lực?!” Trong mắt phượng hiện lên tức giận khiến ngự y kia liên tục lùi lại phía sau, ngã ngồi trên mặt đất, liên thanh hô “Bệ hạ tha mạng”, mà Dạ Quân Hi lúc này đã tiến gần đến danh giới bạo phát.
May mà Lâm Hứa đứng bên bỗng nhiên đứng ra nói: “Bệ hạ chớ vội, quan tâm sẽ loạn. Không biết bệ hạ còn nhớ hai năm trước trong những thứ Triều quốc tiến cống có năm gốc Dịch tư thảo? Thứ đó đến nay vẫn cất kỹ trong khố phòng (nhà kho), chưa từng sử dụng.”
Tâm phúc nói vậy khiến Dạ Quân Hi lập tức tỉnh táo lại, chỉ có bàn tay nắm tay thiếu niên dưới cẩm bị run run mới có thể nhìn ra sự kích động không lời nào diễn tả được của nam nhân đường đường là Lam Vũ đế quân này: “Nhanh, toàn bộ mang tới, lập tức giải độc cho Du Nhi!”
Một đám ngự y nơm nớp lo sợ hành lễ lui ra, chỉ để lại hai người ở Kình Thương cung để quan sát tình trạng của Thiển Ly Du. Lâm Hứa đứng bên thấy đế quân tâm vô bàng vụ (tập trung) canh giữ bên giường, không khỏi buông xuống mi mắt, trong lòng chỉ cảm thấy có chút khó có thể tin, rồi lại có một tia vui sướng. Phân phó Tô Thụy đứng cạnh vài câu, liền vội vã rời khỏi Thương Kình cung. Dù sao đêm nay, sợ rằng trong hậu cung không ít người không thể bình yên đi vào giấc ngủ. Hắn là tâm phúc của đế quân bệ hạ, còn rất nhiều chuyện phải làm.
Một đường theo từ Uyển Anh điện đến Thương Kình cung, Thanh Nguyệt tuy rằng đã đỏ hồng vành mắt, hai bên má còn vương mấy giọt nước mắt, nhưng từ khi bước vào tẩm cung nàng vẫn ngoan ngoãn đứng ở một bên, không hề tiến tới quấy rối, chỉ dùng ánh mắt tràn đầy mong đợi nhìn về phía Lam Vũ đế quân mà ngày thường nhìn qua nàng đã thấy đáng ghét, nhìn hắn lộ ra vẻ mặt lo lắng đau lòng vì chủ tử thụ thương trúng độc.
Cho dù vô cùng chán ghét nam nhân kia, nàng cũng hiểu được thần sắc đó không phải giả vờ.
Mà trên long sàng, khi thiếu niên đang được mọi người vô cùng lo lắng kia nghe được hai chữ “Dịch tư” liền cảm thấy yên lòng. Trúng Dịch tư tuy rằng phải chịu chút đau khổ, nhưng ngày trước khi y dò xét Lam Vũ đế cung liền biết trong khố phòng của Lam Vũ có Dịch tư thảo có thể giải độc. Hơn nữa nếu không được, Minh cũng có thể giải độc này cho y.
Rồi khi nghe Dạ Quân Hi sai người lấy Dịch tư thảo trong khố phòng giải độc cho mình, không phải lo lắng cho tình cảnh của mình nữa, Thiển Ly Du càng cảm thấy buồn ngủ, dần dần y mặc cho ý thức chìm vào bóng tối.
Trước khi hoàn toàn nhắm lại hai tròng mắt, thì trước mắt lại xẹt qua một tia sáng, Thiển Ly Du thấy được trong ánh mắt không hề xa lạ đang khắc tại trên người y kia có một loại tình tự không biết tên, không hiểu sao nó lại khiến y lo sợ bất an……..
Nhìn Thiển Ly Du mê man đi, Dạ Quân Hi khẽ thở dài trong lòng, đôi mắt phượng từ trước đến nay vốn thâm thúy tà tứ lúc này đây lại tràn đầy rối ren cùng phức tạp. Biết rõ người này tới hoàng cung Lam Vũ là có tâm tư khác, mấy lần dò xét đế cung, mục đích bất minh (không rõ). Mà hắn thân là Lam Vũ đế quân, lại sinh ra tình cảm khác thường với vật nhỏ sớm nên xử trí sạch sẽ này, thậm chí còn mặc cho một tia tình cảm vốn không nên xuất hiện trong lòng đế vương kia tùy ý mở rộng, cho tới tận khi mọi chuyện không thể vãn hồi.
“Rốt cuộc trẫm nên làm gì ngươi bây giờ……….” Dạ Quân Hi vươn tay, phất ra mấy lọn tóc trên trán Thiển Ly Du, cúi người khẽ hôn lên đôi môi hơi nhếch, cong lên khóe miệng, lại lộ ra một nụ cười khổ hiếm gặp – để tránh né trẫm, ngay cả thụ thương trúng độc cũng không thèm quan tâm sao? Chờ giải độc xong, xem trẫm trừng phạt ngươi thế nào……….
Trong Thái y viện, không chỉ có ngự y trực đêm bị nội thị truyền triệu dẫn tới Thương Kình cung, mà ngay cả đang nằm trên giường mộng đẹp cũng đều bị gọi dậy, còn đang mơ màng đã bị hai thị vệ đứng hai bên nắm lấy cánh tay nửa kéo nửa ôm chạy tới Thương Kình cung.
Tình hình nguy cấp và quy mô như vậy khiến một đám ngự y còn tưởng là đế quân bệ hạ bị ám sát mà trọng thương, nhưng khi đi tới Thương Kình cung, tiến vào tẩm điện vội vã hành lễ xong lại phát hiện đế quân bệ hạ còn hảo hảo ngồi bên long sàng, ngoại trừ sắc mặt đáng sợ như giông bão sắp đến, nhìn không ra bị tổn thương gì.
Mấy ngự y đáng thương dụi dụi mắt nhìn về một bên, rốt cuộc phát hiện ra trên long sàng nằm một thiếu niên dung mạo không mấy xuất sắc, nhắm chặt mắt, sắc mặt trắng bệch. Có người nhận ra thân phận của thiếu niên kia, lập tức hoàn toàn tỉnh ngủ, vội vã nói với đám đồng liêu: “Chư vị nhanh xem mạch cho Ly Du thượng quân!”
Trong lúc mơ màng, tay bị kéo ra khỏi cẩm bị ấm áp, đầu ngón tay già nua thô ráp đặt lên mạch môn của y. Thiển Ly Du hơi hơi mở mắt ra, liền thấy ngự y trước mắt chính là vị ngự y bị Dạ Quân Hi triệu tới trị liệu nội thương cho mình. Đầu óc thanh tỉnh lại một chút, ánh mắt xẹt qua, liền thấy trước giường đứng năm sáu lão giả mặc triều phục của ngự y, mà xa hơn một chút còn quỳ mấy người. Nam nhân vừa rồi còn muốn cường ngạnh xâm phạm y lúc này đang âm trầm hết mặt mày ngồi ở sàng vĩ (cuối giường), đôi mắt phượng thâm thúy không hề nháy mắt nhìn chằm chằm y, ánh mắt đó chăm chú tới mức khiến y hít thở không thông.
Có lẽ là vì độc trên ngân châm, Thiển Ly Du cảm thấy toàn thân vô lực, mệt mỏi vô cùng, ngay cả khí lực để mở to hai mắt cũng không có. Vì vậy liền nhắm mắt lại, lần thứ hai mở ra, trước người đã thay đổi ngự y bắt mạch, mà sắc mặt Dạ Quân Hi cũng càng ngày càng khó coi.
Nam nhân này đã triệu toàn bộ ngự y trong Thái y viện tới đây sao…….. Trong một mảnh hỗn độn, Thiển Ly Du mơ màng nghĩ. Nếu không phải không có khí lực, lúc này y đã nhíu chặt lông mày – không biết trên ngân châm có độc gì, người mà Thanh Sương và Minh phái đến, chẳng lẽ muốn giết y sao……Hơn nữa bộ dáng bình tĩnh của Dạ Quân Hi thật đúng là khiến lòng người run sợ. Ánh mắt nhìn chằm chằm y kia, giống như muốn nuốt sống chính mình………..
“Sao rồi? Trên ngân châm là độc gì?” Thay đổi bốn năm ngự y bắt mạch, Dạ Quân Hi rốt cuộc không thể nhịn nổi nữa. Thiếu niên mới vừa rồi còn rất ngoan cố phản kháng hắn bây giờ lại im lặng nằm ở trên giường, ngay cả đôi mắt phát ra tia sáng rực rỡ như hắc diệu thạch kia tựa hồ cũng không có khí lực để mở ra, mà mấy lão bất tử ngày thường hết ăn lại nằm này ngay cả trên ngân châm có độc dược gì cũng không tra được sao?!
Đám ngự y nghe vậy đều rùng mình lên, ánh mắt nhìn nhau trao đổi trong chốc lát. Rốt cuộc người đứng đầu thái y viện ngạnh trứ đầu bì (bất chấp sợ hãi) đứng ra, run giọng nói: “Hồi bẩm bệ hạ, chúng thần nhất trí cho rằng, Thượng quân là trúng độc “Dịch tư” của Triều quốc.”
“Dịch tư?!” Dạ Quân Hi nghe vậy cũng kinh sợ, hắn tất nhiên đã từng nghe nói đến loại độc “Dịch tư” trong truyền thuyết này.
Dịch tư chính là bí dược của Triều quốc. Nghe nói người trúng Dịch tư, đầu tiên sẽ gặp ác mộng không ngừng, sau đó sẽ chìm vào ảo giác, cuối cùng sẽ chết do cơn ác mộng người đó e ngại nhất quấn quanh, đây là một loại trí huyễn tề (thuốc gây ảo giác) khá hiếm thấy, giết người bằng cách vô hình.
Nguyên liệu chế tạo Dịch tư là một loại thảo dược trân quý mang tên “Dịch tư thảo” , chỉ sinh trưởng trong sơn cốc ở Triều quốc, vả lại số lượng vô cùng thưa thớt, cực kỳ hiếm thấy. Trong thân cây Dịch tư thảo cũng không có độc, thậm chí nếu ăn còn có công hiệu cường thân kiện thể. Nhưng nếu thêm vào một vài loại thảo dược khác, trải qua phối chế với tỉ lệ nhất định, liền biến thành kịch độc “Dịch tư”. Hiện nay người có thể luyện chế ra Dịch tư, chỉ có dược sư trực thuộc hoàng thất Triều quốc.
Trong mắt phượng hiện lên một tia sát ý thị huyết. Triều quốc……Chẳng lẽ muốn liên hợp Hoàn quốc thôn tính Diệu quốc, đồng thời còn định giống như Đồng quốc phản chiến Lam Vũ sao?!
Nhưng lúc này vô luận Triều quốc muốn là gì đều không phải chuyện đáng quan tâm nhất. Mà quan trọng là, nếu không thể giải độc cho người trước mắt này, như vậy sợ rằng cơn ác mộng mà y từng trải qua sẽ khiến y kết liễu chính mình trước khi độc phát thân vong (bị chất độc giết chết).
Nghĩ như vậy, trong lòng Dạ Quân Hi lại đột nhiên đau nhức.
“Có giải được không?” Vươn tay mơn trớn gương mặt tái nhợt của thiếu niên, Dạ Quân Hi nén lại đau lòng hỏi, hắn đưa tay vươn vào trong chăn, nắm chặt bàn tay lạnh lẽo vô lực đặt tại bên người của thiếu niên.
Cuộc đời này lần đầu tiên thống hận chính mình, cho tới bây giờ Dạ Quân Hi chưa từng nghĩ tới có ngày chính mình sẽ có ý niệm như vậy trong đầu. Tầm quan trọng của vật nhỏ có âm mưu mờ ám này đối với hắn không cần nói cũng biết.
“Hồi bẩm bệ hạ, Dịch tư tuy rằng hiếm thấy, nhưng giải dược cũng khá đơn giản, nếu có thể có được nguyên liệu Dịch tư thảo, sắc thành dược thủy liền có thể giải độc. Nhưng Dịch tư thảo chỉ có ở Triều quốc, cho dù bây giờ phái người đi tìm, chỉ sợ Thượng quân không đợi được tới ngày tìm về………”
Lời nói của ngự y kia còn chưa dứt, liền nghe thấy một tiếng nổ vang, giàn hoa bằng gỗ tử đàn ở bên cạnh lập tức vỡ nát: “Ý ngươi là ngươi bất lực?!” Trong mắt phượng hiện lên tức giận khiến ngự y kia liên tục lùi lại phía sau, ngã ngồi trên mặt đất, liên thanh hô “Bệ hạ tha mạng”, mà Dạ Quân Hi lúc này đã tiến gần đến danh giới bạo phát.
May mà Lâm Hứa đứng bên bỗng nhiên đứng ra nói: “Bệ hạ chớ vội, quan tâm sẽ loạn. Không biết bệ hạ còn nhớ hai năm trước trong những thứ Triều quốc tiến cống có năm gốc Dịch tư thảo? Thứ đó đến nay vẫn cất kỹ trong khố phòng (nhà kho), chưa từng sử dụng.”
Tâm phúc nói vậy khiến Dạ Quân Hi lập tức tỉnh táo lại, chỉ có bàn tay nắm tay thiếu niên dưới cẩm bị run run mới có thể nhìn ra sự kích động không lời nào diễn tả được của nam nhân đường đường là Lam Vũ đế quân này: “Nhanh, toàn bộ mang tới, lập tức giải độc cho Du Nhi!”
Một đám ngự y nơm nớp lo sợ hành lễ lui ra, chỉ để lại hai người ở Kình Thương cung để quan sát tình trạng của Thiển Ly Du. Lâm Hứa đứng bên thấy đế quân tâm vô bàng vụ (tập trung) canh giữ bên giường, không khỏi buông xuống mi mắt, trong lòng chỉ cảm thấy có chút khó có thể tin, rồi lại có một tia vui sướng. Phân phó Tô Thụy đứng cạnh vài câu, liền vội vã rời khỏi Thương Kình cung. Dù sao đêm nay, sợ rằng trong hậu cung không ít người không thể bình yên đi vào giấc ngủ. Hắn là tâm phúc của đế quân bệ hạ, còn rất nhiều chuyện phải làm.
Một đường theo từ Uyển Anh điện đến Thương Kình cung, Thanh Nguyệt tuy rằng đã đỏ hồng vành mắt, hai bên má còn vương mấy giọt nước mắt, nhưng từ khi bước vào tẩm cung nàng vẫn ngoan ngoãn đứng ở một bên, không hề tiến tới quấy rối, chỉ dùng ánh mắt tràn đầy mong đợi nhìn về phía Lam Vũ đế quân mà ngày thường nhìn qua nàng đã thấy đáng ghét, nhìn hắn lộ ra vẻ mặt lo lắng đau lòng vì chủ tử thụ thương trúng độc.
Cho dù vô cùng chán ghét nam nhân kia, nàng cũng hiểu được thần sắc đó không phải giả vờ.
Mà trên long sàng, khi thiếu niên đang được mọi người vô cùng lo lắng kia nghe được hai chữ “Dịch tư” liền cảm thấy yên lòng. Trúng Dịch tư tuy rằng phải chịu chút đau khổ, nhưng ngày trước khi y dò xét Lam Vũ đế cung liền biết trong khố phòng của Lam Vũ có Dịch tư thảo có thể giải độc. Hơn nữa nếu không được, Minh cũng có thể giải độc này cho y.
Rồi khi nghe Dạ Quân Hi sai người lấy Dịch tư thảo trong khố phòng giải độc cho mình, không phải lo lắng cho tình cảnh của mình nữa, Thiển Ly Du càng cảm thấy buồn ngủ, dần dần y mặc cho ý thức chìm vào bóng tối.
Trước khi hoàn toàn nhắm lại hai tròng mắt, thì trước mắt lại xẹt qua một tia sáng, Thiển Ly Du thấy được trong ánh mắt không hề xa lạ đang khắc tại trên người y kia có một loại tình tự không biết tên, không hiểu sao nó lại khiến y lo sợ bất an……..
Nhìn Thiển Ly Du mê man đi, Dạ Quân Hi khẽ thở dài trong lòng, đôi mắt phượng từ trước đến nay vốn thâm thúy tà tứ lúc này đây lại tràn đầy rối ren cùng phức tạp. Biết rõ người này tới hoàng cung Lam Vũ là có tâm tư khác, mấy lần dò xét đế cung, mục đích bất minh (không rõ). Mà hắn thân là Lam Vũ đế quân, lại sinh ra tình cảm khác thường với vật nhỏ sớm nên xử trí sạch sẽ này, thậm chí còn mặc cho một tia tình cảm vốn không nên xuất hiện trong lòng đế vương kia tùy ý mở rộng, cho tới tận khi mọi chuyện không thể vãn hồi.
“Rốt cuộc trẫm nên làm gì ngươi bây giờ……….” Dạ Quân Hi vươn tay, phất ra mấy lọn tóc trên trán Thiển Ly Du, cúi người khẽ hôn lên đôi môi hơi nhếch, cong lên khóe miệng, lại lộ ra một nụ cười khổ hiếm gặp – để tránh né trẫm, ngay cả thụ thương trúng độc cũng không thèm quan tâm sao? Chờ giải độc xong, xem trẫm trừng phạt ngươi thế nào……….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook