Ám Ảnh Hoàng Hôn
Chương 12


"Con không sao đâu, thật đó!"
Tiêu Nhiên khẽ mỉm cười.

Lucius hừ nhẹ:
"Biết điều thì tốt!"
Nói rồi ôm Nacissa độn thổ rời khỏi.

Tiêu Nhiên vẫn như cũ ngồi trên thảm cỏ rộng lớn của trang viên Malfoy ngẩng đầu nhìn trời.

Thời điểm này, Tom hẳn đang ở Abani đi?
"Cuốn nhật kí tới đây!"
Vuốt nhẹ lên bề mặt có chút cũ nát của cuốn nhật kí, Tiêu Nhiên khe khẽ thở dài:
"Tom, ngươi nói, ta phải làm sao với ngươi đây?
Bụp!
Khó khăn lắm mới đuổi được Dobby rời đi, Tiêu Nhiên điều động ma lực biến về hình dạng của chính mình độn thổ tới 1 căn nhà gỗ nhỏ ở sâu trong Abani, đẩy cửa bước vào nhìn ống thí nghiệm khổng lồ bên trong.
Ống thí nghiệm khổng lồ chứa đầy chất lỏng màu lam nhạt, ẩn hiện trong đó linh hồn của Voldemort, nhưng với Tiêu Nhiên mà nói, đó là tiểu học trò Tom Riddle của y trưởng thành mà thôi.
Đã thành thông lệ, khi đồng hồ điểm đúng 7 giơ sáng, Tiêu Nhiên sẽ tới căn nhà gỗ này im lặng đọc sách, cho đến khi tối muộn mới trở về trang viên Malfoy.
Hai tuần trước, Tiêu Nhiên tới Abani tìm kiếm, khi nhìn thấy mảnh linh hồn vất vưởng gần như sắp ta biến,trong lòng không hiểu sao co rút đau đớn, khó chịu vô cùng.
Quirrle chết có ảnh hưởng rất lớn tới Tom Riddle, ban đầu Tiêu Nhiên không thèm để ý.

Chó đến khi trải nghiệm gần 1 năm ở quá khứ kia, y đột ngột có ý niệm,y không muốn hắn chết! Nhưng...
Khẽ thở dài, Tiêu Nhiên nhìn ra bên ngoài.

Ánh nắng chiều yếu ớt xuyên qua những tán lá cây dày đặc chiếu sáng 1 khoảng rừng tăm tối.

Ánh sáng đó cũng như lấp lánh trong đôi mắt màu nâu nhạt của y, làm lóe lên vài mạt quang mang hổ phách.

Có hi vọng sao? Y chỉ có thể làm hết sức những gì có thể...
"Kịch!"
Trong ống nhiệm xuất hiện dị động, Tiêu Nhiên quay đầu nhìn, linh hồn Tom Riddle ngày càng rõ nét.

Trong đôi mắt không tự chủ xuất hiện ôn nhu dung túng mà ngay bản thân y cũng không nhận ra.
Y chỉ chính mình biết, y dung túng người kia.

Người kia làm sai, y dễ dàng ngăn chặn nhưng không làm.

Làm sai, nhưng y không muốn trách mắng.

Quan hệ giữa hai người vốn chỉ là giao dịch, nhưng không biết từ bao giờ, y trở lên dung túng người kia, hưởng thụ chăm sóc vụng về, quan tâm của người kia đối với y...
Cho dù là ở thế giới kia hay thế giới này, cho dù là ở tương lai hay quá khứ, Tiêu Nhiên vẫn có 1 loại hứng thú kì lạ đối với Tom Riddle, cho dù người kia là 1 nhân vật trên trang sách, hay là 1 người thực sự...
Vì sao hắn lại cố chấp với sự bất tử như vậy? Cho dù phải hi sinh, trả giá bao nhiêu, cho dù phải xé rách cả linh hồn, vẫn cố chấp điên cuồng như vậy...
/Nếu chỉ có thể dành 1 đời 1 kiếp để yêu y, ta tình nguyện xé rách linh hồn, để có thể bên y 1 dời 1 kiếp nhưng là vĩnh viễn!/
Đoạn hội thoại ngắn ngủi chợt hiện lên trong tâm trí Tiêu Nhiên, y cảm thấy khó chịu nhưng cũng dễ dàng hiểu được.
"Bởi vì nếu xé rách linh hồn, ta có thể ở bên y 1 đời 1 kiếp cuối cùng.

Chỉ yêu y, y là người cuối cùng ta yêu.

Vì xé rách linh hồn rồi, ta sẽ không thể siêu sinh.

Không thể chuyển kiếp, ta sẽ không thể yêu 1 ai khác ngoài y..."
Tom sẽ nói như thế, y biết.
Tiêu Nhiên khẽ thở dài ngẩn người nhìn ra bên ngoài.

Trong lòng vẫn ẩn ẩn khó chịu không nguôi.


Vì người đó, không phải là y...
Là mơ sao?
Trong lúc Tiêu Nhiên ngẩn người, y hoàn toàn không biết mảnh tàn hồn kia của Tom Riddle đã tỉnh lại mà đang mơ màng nhìn y.
William...Thực sự là mơ rồi.

Nếu không hắn cũng thể gặp lại Will như vậy.

Nhưng vì sao? Ngay cả trong mơ y cũng không muốn nhìn hắn? Tại sao vậy chứ?
"Will..."
Một tiếng than nhỏ, gần như không thể nghe thấy, Tiêu Nhiên giật mình quay lại nhìn nhưng Tom Riddle đã 1 lần nữa chìm sâu vào bóng tối.

Duy nhất còn sót lại, là 1 giọt nước mắt lấp lánh trên khóe mi mờ nhạt.
Linh hồn cũng sẽ đau, đau đớn trên thể xác hay tận trong tâm hồn, đều là linh hồn chịu đựng.

Tiêu Nhiên đặt tay trên mặt kính dày nhìn giọt nước mắt lăn trên khóe mi kia, trong lòng, cảm thấy rất đau.

Đau đến nỗi không thể thở nổi.
Nước mắt trong vô thức lăn xuống ướt lạnh 1 mảnh, bàn tay Tiêu Nhiên nhẹ nhàng xiết lại.

Giọng nói thanh lãnh dịu dàng giờ mang theo chút nghẹ ngào cầu xin:
"Xin ngươi...Đừng khóc..."
"Quác! Quác!"
Một con quạ đen bay vào căn nhà gỗ, đậu lên vai Tiêu Nhiên gõ nhẹ lên mặt y kêu lên hai tiếng.


Có chút sững sờ lau đi nước mắt trên mặt, Tiêu Nhiên xoa nhẹ đầu nó có chút tiếc nuối:
"Đã đến lúc phải về rồi sao? Chanon, ngươi ở đây bảo vệ hắn cho ta, được không?"
"Quác! Quác!"
Chanon rời khỏi vai Tiêu Nhiên đậu trên mặt bàn gỗ kêu lên vài tiếng.

Sau đó, nó dùng đôi mắt màu đen xinh đẹp của mình chăm chú nhìn theo bóng dáng Tiêu Nhiên đi xa rồi biến mất.
Tiêu Nhiên độn thổ về trang viên Malfoy, thả người lên đệm mềm lau đi mước mắt chưa khô trên gương mặt, thoáng phức tạp.
Tiêu Nhiên, từ khi y có ý thức đến nay, chưa từng 1 lần vì người khác mà rơi lệ.

Hơn nữa, tâm còn đau, trong lòng còn khó chịu như vậy, chứng minh, Tom Riddle đối với là khác biệt...
"Rose!"
"Cậu chủ!"
Rose độn thổ bụp 1 cái xuất hiện bên cạnh Tiêu Nhiên, cất cao giọng the thé đặc trưng của gia tinh cung kính cúi đầu.
"Chuyện ta giao cho, làm xong chưa?"- Tiêu Nhiên hỏi.
"Đã xong thưa cậu chủ!"-Rose cất cao giọng the thé của mình đáp lời-"Rose thực sự thất vọng với sự sắp xếp của Dumbledore.

Dù sao cậu Potter cũng mang trong mình dòng máu của tiểu thư Dorea Black cao quý, cho dù chỉ là 1 máu lai, nhưng cậu ấy cũng là 1 quý tộc.

Rose đã dạy cậu ấy cư xử như 1 Black đúng mực.

Chắc chắn sẽ không làm cậu chủ phật lòng."
Tiêu Nhiên nói:
"Dobby đâu?"
Rose thoáng giật mình
"Cậu chủ muốn sử dụng Dobby? Thằng bé có suy nghĩ kì lạ, chỉ sợ cậu chủ không thích..."
"Không,"-Tiêu Nhiên cười nhẹ lắc đầu-"Ta muốn đưa Dobby cho Harry.Mặc dù..."-Nhớ lại vụ rút xương, Tiêu Nhiên rút ra cây đũa phép-"Năm nay ta sẽ phải giúp Harry làm quen với đau đớn khi bị rút xương."
"Đúng rồi cậu chủ!"-Rose đột ngột lên tiếng-"Có 1 vị gọi là Sparrow...gì đó tìm người mà cậu chủ bảo tôi tìm hiểu..."
"Sparrow...Jackie?"-Tiêu Nhiên trầm ngâm rồi thoáng ngẩn người, y túm lấy áo cùng đen khoắc lên người đi ra ngoài nói vọng vào-"Đem rương đồ của ta tới tàu tốc hành Hogwarts, ta sợ về không kịp...."
"Jack Sparrow, vật kia đâu?"
Trong 1 hẻm nhỏ của Knockturn, 1 đám người mặc áo choàng đen đang đe dọa 1 người ăn mặc kì quái.


Người đó hẳn là người châu Mĩ, giọng anh lưu loát, da ngăm đen do phơi nắng, mái toc bù xù, đầu đội 1 cái khăn đỏ sậm, khuôn mặt có vẻ sợ sệt nhưng đôi mắt màu đen lại lóe lên vẻ giảo hoạt cơ trí:
"Vật nào? Các vị biết đó, tôi là 1 người tức thời, tôi thực sự không biết vật nào cả.

Nếu các vị muốn tìm vật gì thì có thể tôi sẽ giúp..."
Có lẽ là ngại hắn phiền, 1 hắc y nhân gác kiếm nên cổ hắn lạnh lùng lặp lại:
"Vật đó đâu?"
"Ta làm sao biết!"-Jack Sparrow nói rồi đột ngột hào hứng vẫy tay nhìn về 1 hướng-"William, cứu ta!"
Đang lững thững đi vào hẻm đúng là Tiêu Nhiên, y cởi bỏ mũ áo choàng bất đắc dĩ nhìn Jack Sparrow:
"Jackie, ngươi lại lấy gì của người ta rồi?"
Tiêu Nhiên từ năm 1967, khi y ra tay lấy răng nanh của Honest Black thì gặp được Jack Sparrow, cướp biển huyền thoại của vùng Caribe.

Cùng là những kẻ bất tử với nhau, Jack Sparrow cùng Tiêu Nhiên rất nhanh quen thuộc.

Nhưng Tiêu Nhiên đôi lúc đối với Jack Sparrow căn bản bó tay với yêu thích truy lùng vật phẩm bắt tử của hắn.
"Hì hì, William, ngươi hẳn biết đến cái gọi là niết bàn trùng sinh đi?"-Sparrow cười hỏi.
"Ân, phượng hoàng niết bàn, dục hỏa trọng sinh, được coi là biểu tượng của sự trường sinh.

Từ những năm 221 TCN, châm ngôn này cùng 1 thứ gọi là niết bàn được 1 gia tộc Vu sư họ Tần, thuộc dòng chính của Tần Thủy Hoàng canh giữ.

Sau đó?"-Tiêu Nhiên bình tĩnh hỏi.
Jack Sparrow lấy ra 1 viên ngọc đỏ tươi như máu, hoàn toàn không bận tâm tới thanh kiếm vẫn gác lên cổ mình:
"Sau đó, khi Tần Gia vượt biển lấy lại Niết bàn từ tay 1 tên trộm, ta đã cướp nó.

Đây là Niết bàn!"
Tiêu Nhiên nhìn viên ngọc đỏ tươi bình tĩnh phun ra 1 câu:
"Sparrow, đó không phải Niết bàn, đó là 1 quả trứng phượng hoàng chưa được ấp.

Cho vào lửa quỷ giữ ấm cùng nhỏ máu, sau 4 ngày sẽ nở ra 1 con phượng hoàng.

Nước mắt phượng hoàng có thể giải bách độc, máu phượng hoàng có thể cải tạo cơ thểm kéo dài sức sống."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương