"Cắt!"
Dịch Tùng Thanh kêu dừng, Cừu Cẩn nháy mắt ngừng diễn, cậu duỗi tay đẩy người đàn ông đàn đè lên người mình một chút, lại phát hiện đối phương đang nhìn chằm chằm cậu, không chút di chuyển.
Cừu Cẩn ngẩn người: "Thầy Giang?"
Trầm mặc nửa ngày, Giang Minh cuối cùng cũng hồi thần, nâng người lên: "À, xin lỗi."
Cừu Cẩn sửa sang lại quần áo, che thân thể lại, vẻ mặt rất lạnh nhạt: "Công việc yêu cầu thôi."
Cổ áo của cậu bị kéo, quần cũng bị xé nát, áo choàng to rộng chỉ dùng một cái dây lưng để cố định lại, khó khăn lắm mới che được chỗ bên dưới.
Lưu Vĩ lập tức đưa khăn tới.
Cừu Cẩn ngại nóng quá nên không muốn choàng lên, xua tay nói: "Không cần."
Lưu Vĩ nhìn đôi chân trắng bên dưới vạt áo, không thuận theo mà vẫn cố chấp giơ khăn lên như cũ: "Quý, Quý tổng có dặn dò, nói nhất định phải che anh kín mít mới được."
Trầm mặc hai giây, Cừu Cẩn lấy khăn lông khoác lên người mình, đôi mắt nhìn xung quanh phim trường, lại không thấy Quý Thâm Tiêu đâu.
Cừu Cẩn hỏi: "Người nọ đâu?"
Lưu Vĩ trả lời: "Hình như có việc nên đi trước rồi."
"Ồ."
Cừu Cẩn nhấc chân đi xuống bậc thang, chính lúc này, toàn bộ ánh đèn trong phim trường đột nhiên tắt hết, lại đột nhiên có bài hát "Chúc mừng sinh nhật" vang lên.
Quý Thâm Tiêu từ trong bóng đêm đẩy một cái bánh kem đi ra, trên mặt có một nụ cười nhợt nhạt: "Cừu Cẩn, chúc mừng sinh nhật."
Cừu Cẩn ngây ra một lúc, lúc này mới đột nhiên nhớ ra hôm nay là sinh nhật cậu, mấy ngày gần đây có nhiều chuyện xảy ra quá nên cậu quên mất.
Cừu Cẩn cười cười, đang muốn nói cảm ơn, liền phát hiện hai bên phía sau đột nhiên có ánh sáng xuất hiện, còn có ba cái bánh kem đang lại gần cậu.
Giang Minh, Hạng Hi, Dịch Tùng Thanh đồng thời đẩy bánh kem đi ra, không nghĩ tới cũng sẽ nhìn thấy mấy người khác, ba người đồng loạt nhìn nhau, không khỏi ngẩn ra, tất cả đều dừng ngay tại chỗ.
Nhân viên công tác đang hô chúc mừng sinh nhật cũng lần lượt dừng lại, trong chốc lát, tất cả mọi người đều xấu hổ đứng ngay tại chỗ.
Ánh mắt của mọi người đồng loạt dừng trên người Cừu Cẩn, cũng không biết là đang hâm mộ hay là đang đau lòng.
Tuy có nhiều người ăn sinh nhật cậu như vậy, nghe thì rất vui, nhưng bốn vị đại lão vây quanh ở đây, Cừu Cẩn muốn chọn bánh kem của ai trước đây?
Dù là chọn của ai, cũng đều sẽ đắc tội ba vị còn lại nhỉ? Nhìn thế nào cũng là Tu La tràng.
Cừu Cẩn cũng rất mộng bức, đây là cái trường hợp kì quái gì vậy? Sao mây người này lại tách nhau ra tự chuẩn bị bánh kem?
Quý Thâm Tiêu thì thôi đi, dù sao quan hệ của bọn họ cũng là quan hệ bạn bè với hợp tác, Dịch Tùng Thanh cũng không có gì lạ, đoàn phim cùng ăn sinh nhật của diễn viên cũng rất bình thường, nhưng mà Hạng Hi với Giang Minh là sao vậy?
Cừu Cẩn đứng chính giữa, nhìn mấy cái bánh kem một cái vừa đẹp vừa tin xảo hơn một cái còn lại, sâu trong thâm tâm không có chút vui vẻ nào, chỉ có đầy sự xấu hổ và áp lực.
Cho tới lúc này, nhân viên công tác cuối cùng cũng biết mình sai ở chỗ nào.
Vì Quý Thâm Tiêu, Giang Minh, Hạng Hi đều đã bàn giao cho bọn họ, đều là chuẩn bị để ăn sinh nhật của Cừu Cẩn, bọn họ đều cho rằng mọi người sẽ cùng nhau ăn, cho nên lúc tắt đèn mới lên cùng một lúc.
Sau đó, bốn người trở thành Tu La tràng.
Dịch Tùng Thanh gãi ót, trạng thái còn rất bình tĩnh: "Sao các cậu còn chuẩn bị sớm hơn tôi nữa? Nếu đã sớm biết các cậu sẽ mua bánh kem thì tôi cũng sẽ không đi mủ rồi!"
Cừu Cẩn nhẹ thở ra, lập tức chạy đến bên chỗ Dịch Tùng Thanh, duỗi tay ôm ông một cái: "Cảm ơn đạo diễn Dịch."
"Không có gì, cảm ơn làm gì, đều là chuyện bình thường thôi mà," Dịch Tùng Thanh theo đó mà nở nụ cười, "Tổ tiết mục chúng ta phải quan tâm đến diễn viên như vậy mới đúng."
Cừu Cẩn lại xoay người, lần lượt bắt tay với Hạng Hi, Giang Minh, Quý Thâm Tiêu một cái, nói lời cảm ơn.
Hạng Hi đúng là xấu hổ muốn chết, cậu ta còn tưởng sẽ không ai tổ chức sinh nhật cho Cừu Cẩn, hơn nữa gần đây mối quan hệ của cậu ta và Cừu Cẩn cũng đã thân hơn không ít, cho nên mới tốt tính đặt một cái bánh kem, ai ngờ chỉ mới đem tới đã đụng phải ba người khác chứ?
Sớm biết như vậy, cậu ta cũng sẽ không tham gia vô làm gì.
Cừu Cẩn đã đi tới, ngừng trước mặt Hạng Hi: "Cảm ơn nhé."
Sắc mặt Hạng Hi cứng đờ, liên tục xua tay: "Anh...!Anh không cần hiểu nhầm, dù sao cũng chỉ vì anh chỉ bảo tôi, nên tôi chỉ định cảm ơn anh thôi! Không có ý gì khác đâu!"
Cừu Cẩn lúc này mới nở nụ cười, gật đầu nói: "Ừm, tôi biết rồi."
Hạng Hi mặt có chút đỏ, vì cậu ta đột nhiên phát hiện, dưới ánh nến mờ ảo, nụ cười của Cừu Cẩn lại đẹp đến kì.
Không được không được, mày đang nghĩ vớ vẩn gì vậy!
Hạng Tiểu Hi à mày phải mạnh mẽ lên, không được bị vẻ ngoài giả dối của anh ta lừa gạt được!
Sau đó là Giang Minh.
Cừu Cẩn thật sự không nghĩ ra, nếu nói lúc trước tiếp cận cậu là để điều tra cậu, cũng có thể hiểu là anh ta đang muốn thủ tiêu cậu để trả thù, nhưng sao bây giờ lại tổ chức sinh nhật cho cậu chứ? Xây dựng một loại quan hệ bạn bè xong rồi mới giết sao?
Vòng qua vòng lại, nhìn thế nào cũng không giống như việc mà nhân vật phản diện sẽ làm.
Cừu Cẩn ngẩng đầu, Giang Minh còn mặc diễn phục, hoàn toàn khác với bộ dáng diễn kịch tràn đầy tính xâm lược, bây giờ hắn ôn văn nho nhã, giống như một chỉ đơn giản là một vị tiền bối nhiệt tình thôi vậy.
Cừu Cẩn chủ động vươn tay: "Cảm ơn thầy Giang, để ngài tốn kém rồi."
Giang Minh nhìn cậu một cái, nhưng không có bất kì động tác gì.

Tay Cừu Cẩnlieenf ngơ ngác duỗi thẳng trong không trung như vậy, vẫn không được đáp lại.
—— Đây là muốn cho cậu biết tay sao?

—— Ảnh đế tức giận rồi?
...
Nhân viên công tác khe khẽ nói nhỏ.
Ngược lại Cừu Cẩn còn nhẹ thở ra, nếu như đã hiểu được sự khó xử của cậu rồi, vậy chứng minh Giang Minh cũng không hoàn toàn lạnh lùng.

Lại qua vài giây, khi cậu đang chuẩn bị thu tay lại, lại đột nhiên phát hiện lòng bàn tay nóng lên, không biết từ khi nào mà Giang Minh đã cầm tay cậu, sau đó dùng lực một chút ——
Thân thể của Cừu Cẩn mất cân bằng, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà ngã vào trong lòng ngực Giang Minh.
Cừu Cẩn: "!"
Giang Minh điên rồi hả?!
Toàn bộ nhân viên công tác hít một hơi, ngay sau đó liền vang âm thanh ồn ào và tiếng huýt sáo.
Cừu Cẩn mặt "Đùng" một cái liền đỏ, không chỉ bị Giang Minh ôm trước mặt mọi người, mà còn quan trọng hơn là, một màn này đã bị Quý Thâm Tiêu thấy.
Cậu duỗi tay muốn đẩy Giang Minh ra, lại không nghĩ rằng trên người đối phương toàn là cơ bắp, cơ bản không di chuyển một chút.
Ngay lập tức âm thanh của Cừu Cẩn liền lạnh xuống: "Thầy Giang?"
Bên tai truyền đến một âm thanh cười nhẹ đầy sung sướng, Giang Minh xoa nhẹ ót cậu, nói: "Sinh nhật vui vẻ."
Giang Minh buông cậu ra.
Cừu Cẩn chật vật lùi đi, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, đã hoàn toàn không dám đối mặt với Quý Thâm Tiêu.
Tuy cậu không làm gì cả, nhưng Cừu Cẩn luôn có một cảm giác như mình đã làm gì đó sai trái vậy.
Cậu bước từng bước cứng đờ đi đến trước mặt Quý Thâm Tiêu, hoảng loạn ném xuống một câu cảm ơn, sau đó liền trốn sau lưng Dịch Tùng Thanh.
Dịch Tùng Thanh không phát hiện, lại mời mọi người ăn bánh kem, tới một trăm nhân viên công tác xông tới, bốn cái bánh kem rất nhanh đã được chia xong.
Cừu Cẩn còn đang giảm cân, ăn một miếng nhỏ cũng không được.

Còn có người muốn mời cậu ăn liên hoan chung, Cừu Cẩn vẫy vẫy tay: "Tôi còn có chút việc, đi trước."
Khi cậu ngẩng đầu, đã không thấy bóng dáng của Quý Thâm Tiêu đâu nữa.
Cừu Cẩn muốn xin lỗi, lại cảm thấy không có lý do gì, nghĩ đi nghĩ lại, Quý Thâm Tiêu đi đi rất xa để tới đây tổ chức sinh nhật cậu, vậy mà cậu lại để người nọ sang một bên, thật sự không thể nào nói nổi.
Trong lòng Cừu Cẩn rối rắm, chờ đến khi cậu ngẩng đầu, mới phát hiện đây không phải đường tới xe bảo mẫu.
"Đi đâu vậy?"
Lưu Vĩ hoảng sợ, vội giải thích: "Quý, Quý tiên sinh đang đợi anh."
Cừu Cẩn cười lạnh một tiếng: "Vậy bây giờ để ai đi công tác thế đây?"
Lưu Vĩ lắp bắp: "Nhưng...!Nhưng anh làm ngài ấy tức giận rồi, không phải là nên đi xin lỗi sao?"
"Ai nói tôi muốn đi xin lỗi?" Trên mặt Cừu Cẩn nhịn không được, lạnh lùng nói, "Lại nói tiếp, cho dù người nọ có thay tôi tổ chức sinh nhật, vậy thì sao chứ? Anh ta dựa vào cái gì mà tức giận?"
Lưu Vĩ có chút ngốc, thành thật nói: "Nhưng không phải hai người đã ở bên nhau rồi sao?"
Cừu Cẩn nghẹn cả buổi sáng, mới nghe xong đã gióng như tìm được họng súng để bắn người, giận sôi máu, há mồm liền nói: "Ai nói với cậu tôi với anh ta ở bên nhau chứ? Hai người bọn tôi chỉ là hành vi chữa bệnh thôi, là quan hệ bạn bè đó!"
"Nhưng em chưa từng thấy Quý tổng đối xử với những người bạn của anh ấy như thế," Lưu Vĩ thành thật nói, cái hay không nói lại đi nói cái dở, "Từ bạn bè trong miệng của anh nói ra, là loại bạn bè có thể cắn cổ nhau sau đó leo lên giường ngủ à?"
Cừu Cẩn: "..."
Cậu xong đời rồi.
Không khí xung quanh Cừu Cẩn vẫn luôn thấp như thế cho đến khi tới bãi đổ xe, một chiếc Rolls-Royce màu đen quen thuộc xuất hiện trước mặt cậu.
Tài xế chủ động mở cửa giúp cậu, thái độ cực kì cung kính: "Mời Cừu tiên sinh."
Quý Thâm Tiêu đang ngồi ở ghế sau, lưng thẳng lên, mắt nhìn thẳng, toàn thân đều tỏa ra hơi thở như muốn nói bây giờ ông đây đang rất khó chịu.
Cừu Cẩn trong lòng lộp bộp một chút, giãy giụa hai giây, vẫn ngoan ngoãn ngồi lên xe.
Ô tô vững vàng chạy về phía trước, Cừu Cẩn ngồi trên xe một chút cũng không dám nói gì.

Vừa rồi còn diễu võ dương oai trước mặt Lưu Vĩ, bây giờ khi đối mặt với Quý Thâm Tiêu, lại co thành một con tép.
Lưu Vĩ nói không sai, đúng là cậu đã chọc giận Quý Thâm Tiêu rồi.
Nhưng dưới loại tình huống đó, cậu cũng không thể nào chọn Quý Thâm Tiêu được đúng không? Nếu như chỉ có một người Quý Thâm Tiêu đưa bánh kem thì không có gì để nói, nhưng mà có tận bốn cái bánh kem giơ trước mặt cậu, dù thấy thế nào, sự lựa chọn tốt nhất vẫn là Dịch Tùng Thanh.
Cừu Cẩn hít sâu một hơi, cậu đã chuẩn bị sẵn sàng, dù đối phương muốn mắng cậu hay làm chuyện gì khác, cậu đều quyết định sẽ nhịn xuống.
Chỉ cần không quá phận.
Ô tô dừng trước nhà hàng, ngay lập tức làm Cừu Cẩn có chút mờ mịt, không hiểu tại sao Quý Thâm Tiêu vẫn không làm ra động tác gì? Bây giờ lại chậm chạp không làm gì, chẳng lẽ là đang giữ một chiêu lớn à?
Cừu Cẩn cẩn thận xuống xe, lại phát hiện từ bên ngoài lẫn bên trong nhà hàng đều không có bất cứ người nào.
Cậu có chút ngoài ý muốn nhìn về phía Quý Thâm Tiêu, hỏi: "Anh đặt bao hết sao?"
Quý Thâm Tiêu biểu tình lạnh nhạt: "Làm vậy sẽ tiện hơn."

Cừu Cẩn vẫn luôn đánh giá Quý Thâm Tiêu, thẳng đến khi bọn họ đã ngồi xuống rồi, còn có chút khó tin, cậu đã chuẩn bị xong mọi trường hợp có thể xảy ra, nhưng mà toàn bộ quá trình Quý Thâm Tiêu đều bình tĩnh, gióng như không để ý gì hết.
Cừu Cẩn không nhịn được, hỏi một câu: "Anh không tức giận sao?"
Vấn đề này đúng là có chút không có lương tâm.
Đương nhiên anh tức giận, hận không thể bắt buộc Cừu Cẩn rời khỏi tầm mắt của mọi người, chỉ để lại mình anh ở bên cạnh.
Nhưng anh cũng biết, nếu thật sự làm như vậy, sẽ chỉ làm Cừu Cẩn rơi vào hoàn cảnh khó xử thôi.
Quý Thâm Tiêu lắc đầu: "Cậu được mọi người thích là một chuyện đáng để vui mừng, tôi làm bạn của cậu, tuy bị né tránh ở một mức độ nhất định, nhưng cũng không có gì đáng trách, dù sao tình hữu nghị không phải độc chiếm, mà là che chở."
Không nghĩ tới Quý Thâm Tiêu lại nghĩ như vậy, Cừu Cẩn có chút ngại ngùng, dôi mắt né tránh nhìn xung quanh, không dám đối mặt với Quý Thâm Tiêu.
Người ta đi một quãng đường xa đến để ăn sinh nhật của cậu, mà cậu lại chỉ khô khan nói một tiếng cảm ơn với anh, sau đó liền để người ta đứng ở đó luôn.
Lúc bị cậu bỏ lại, Quý Thâm Tiêu xấu hổ bao nhiêu chứ?
Cậu một chút cũng không suy nghĩ đến tâm tình của đối phương, lại chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để mọi người không hiểu nhầm mình, lại phụ tâm ý của Quý Thâm Tiêu.
Cừu Cẩn lập tức áy náy, gần như đã đứng ngồi không yên, ngập ngừng nói: "Thật xin lỗi anh, lúc ấy tôi chỉ nghĩ cho bản thân mình, lại không quan tâm đến tâm tình của anh, tôi không nên bỏ anh đứng ở đó..."
Quý Thâm Tiêu không tức giận, thậm chí còn nở nụ cười: "Là do tôi chuẩn bị không tốt, lần sau tuyệt đối sẽ không phát sinh loại chuyện làm cậu khó xử như thế này nữa."
Lời này vừa nói ra, lại càng làm cho Cừu Cẩn xấu hổ hơn.

Cậu cúi đầu, loại áy náy xưa nay chưa từng có bao phủ lấy cả người cậu, so sánh với người rộng lượng như Quý Thâm Tiêu, Cậu đúng thật là một thằng ngu ngốc chỉ biết nghĩ cho bản thân mình.
"Ăn cơm trước đi," Thấy cảm xúc của cậu trở nên không tốt, Quý Thâm Tiêu dời đề tài đi, "Cơm ăn kiêng cảu nhà hàng này làm không tồi, cậu cũng không cần chú ý đến việc ăn uống."
Cừu Cẩn còn có chút rầu rĩ: "Ồ."
Quý Thâm Tiêu: "Nghe nói buổi chiều cậu không còn cảnh diễn nào nữa?"
"Ừm, cảnh kia sẽ quay vào buổi chiều, nhưng tôi đã cố ý tìm đạo diễn để dời lại nó thành buổi sáng." Cừu Cẩn khôi phục tinh thần, có chút ngượng ngùng, "Lúc ấy không nghĩ tới anh lại nhìn thấy, cố ý tìm đạo diễn để đổi thành buổi sáng, bây giờ nghĩ lại, thì ra là tôi nghĩ nhiều rồi."
Một tiếng "rắc" vang lên, ly rượu trong tay Quý Thâm Tiêu đột nhiên vỡ tan.
Cừu Cẩn ngẩn người, đột nhiên lấy lại tinh thần đứng lên, biểu tình nôn nóng: "Anh không sao chứ?"
"Không sao, trượt tay thôi" Quý Thâm Tiêu nhấn mạnh, "Thật đó, tôi không sao đâu."
"Sao ly rượu của nhà hàng lại đột nhiên vỡ nát chứ?" Cừu Cẩn sốt ruột gọi phục vụ tới, lại lập tức bắt lấy tay của Quý Thâm Tiêu, "Có sao không? Có bị thương không?"
"Không có." Quý Thâm Tiêu thu tay.
Cừu Cẩn lại đột nhiên đi về trước một bước, mạnh mẽ kéo tay trái Quý Thâm Tiêu một cái, vừa mở lòng bàn tay ra đã thấy, trong lòng bàn tay đã có một vết bầm, đang có chút máu chảy ra.
Mặt Cừu Cẩn có chút lạnh xuống: "Cái này mà bảo là không có chuyện gì?"
Ánh mắt Quý Thâm Tiêu xẹt qua khóe mắt cậu, nhàn nhạt nói: "Vết thương nhỏ thôi, không ảnh hưởng đến cử động mà?"
Phục vụ rất nhanh đã mang hòm thuốc tới, nhưng kỹ thuật băng bó lại khó có thể nói nên lời.

Cừu Cẩn nhìn không nổi nữa, dứt khoát tự mình sát trùng vết thương của Quý Thâm Tiêu bằng cồn i-ốt, cầm máu, quấn băng gạc lên.
Quý Thâm Tiêu thu tay lại rồi cử động một chút, lúc này mới nói: "Xin lỗi, rõ ràng là sinh nhật của cậu, tôi lại làm ra loại chuyện này."
Động tác Cừu Cẩn cứng lại, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Quý Thâm Tiêu, giống như có chút ngoài ý muốn: "Anh đang xin lỗi tôi sao?"
"Dù sao tôi làm cậu mất hứng rồi"
"Quý Thâm Tiêu à," Đôi mắt Cừu Cẩn vừa đen vừa sáng, nhưng đáy mắt lại không có bất cứ ý cười nào, "Có phải anh cảm thấy con người tôi không biết điều sao?"
Quý Thâm Tiêu: "Sao lại nói vậy?"
"Vậy vừa rồi anh nói vậy là có ý gì?" Sắc mặt Cừu Cẩn trầm xuống dưới, "Vừa rồi cũng đã bị thương rồi, sao tôi còn để ý đến chuyện mất hứng hay không mất hứng?"
Quý Thâm Tiêu sửng sốt một chút, trong ánh mắt còn có một tia xin lỗi: "Xin lỗi, là tôi không suy xét tốt, về sau sẽ không làm cậu khó xử nữa."
"Tôi...!Tôi cũng không có ý như vậy," Cừu Cẩn vén cọng tóc trên trán cậu một cái, cậu có chút buồn rầu, âm thanh cũng không khỏi mềm hơn vài phần, "Tôi chỉ có chút bực bội, cảm thấy mình xử lý không tốt..."
Quý Thâm Tiêu nghiêng đầu, gióng như đang chờ cậu nói tiếp.
Cừu Cẩn nhíu mày, sắp xếp lại từ ngữ: "Tôi cũng không nghĩ tới chuyện này sẽ xảy ra...!Lúc ấy cũng không phải cố ý muốn bỏ qua anh, anh biết mà, thân phận của anh dù sao cũng đặc biệt như vậy..."
"Không cần căng thẳng," Quý Thâm Tiêu lẳng lặng nhìn cậu, ánh mắt trầm tĩnh ôn hòa, "Tôi cũng rất vui vẻ khi thấy cậu được nhiều người yêu quý như vậy."
Ngay lập tức Cừu Cẩn liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, không khỏi lộ ra một nụ cười vui mừng: "Hôm nay cảm ơn anh nha, dù sao cũng chở tôi tới đây để ăn sinh nhật."
Quý Thâm Tiêu rũ mắt, nhàn nhạt "Ừ" một tiếng.
Trừ những việc ngoài ý muốn vừa rồi, nói chung bữa cơm này vẫn rất vui vẻ.
Sau khi cơm nước xong, Quý Thâm Tiêu đưa tới một cái hộp nhỏ, nói là quà sinh nhật.
Hộp rất nhỏ, nhìn bao bì, giống như là nút cổ tay áo, hay thứ gì đó linh tinh.


Cừu Cẩn không chút nặng nề gì mở ra, liền phát hiện bên trong là một cái chìa khóa.
Cậu sửng sốt một chút, có chút ngoài ý muốn: "Đây là cái gì?"
Quý Thâm Tiêu: "Là mấy cái phòng nhỏ trên đảo Lam Hậu kia."
Biểu cảm của Cừu Cẩn thay đổi, vẻ mặt nghiêm túc trả hộp về: "Vật này cũng quá quý rồi, tôi không thể nhận được."
Quý Thâm Tiêu: "Dù sao cũng chỉ là mấy cái phòng nhỏ thôi, không có giá trị gì, muốn tặng cậu, cũng là vì nơi đó có ý nghĩ kỷ niệm."
Cừu Cẩn: "..."
Kiến trúc hai tầng, mấy trăm mét vuông, trước sau có hoa viên, thêm vài mẫu đất nữa, biệt thự nông thôn cạnh biển với tọa độ tuyệt vời...!Ở trong miệng Quý Thâm Tiêu, lại giống như một cái phòng nhỏ, giống như chỉ là một mặt hàng rẻ tiền của nông thôn không đáng nói tới.
Tuy đối với Quý Thâm Tiêu cũng chỉ là trâu mất mấy sợi lông, nhưng nguyên nhân này cậu cũng không thể chấp nhận được.
Cừu Cẩn lắc đầu, thái độ kiên quyết: "Ý tốt này tôi xin nhận, nhưng quà thì thôi đi, không thích hợp đâu."
Quý Thâm Tiêu cũng không hề kiên trì, thu lại cái hộp nhỏ kia, lại lấy ra một cái hộp khác, so với cái hộp trước còn lớn hơn một chút, nhưng vẫn vừa đẹp vừa tinh xảo như cũ.
Cừu Cẩn: "..."
Quý Thâm Tiêu cười cười: "Lần này thật sự không có gì quý, tùy tiện tặng cậu vậy."
Cừu Cẩn mở ra đã thấy, phát hiện là một cái đồng hồ.
Không có nhãn hiệu, chỉ có hai chữ cái tiếng anh "QJ"(*), giống như là tên viết tắt của cậu, chẳng lẽ là đặt làm?
(*) Cho ai đã quên Cừu Cẩn (仇瑾) theo phiên âm pinyin là Qiú Jǐn.
Cừu Cẩn có chút chần chờ, nhưng vừa rồi cậu đã từ chối một món quà của Quý Thâm Tiêu rồi, nếu bây giờ lại từ chối tiếp, sẽ không khỏi quá mức đả kích người ta, chần chờ một lát, cuối cùng cậu vẫn ngoan ngoãn nhận lấy món quà, còn chủ động mang trên cổ tay.
Cừu Cẩn cho rằng đây là một cái đồng hồ bình thường thôi, kết quả khi chuẩn bị rời đi, đột nhiên cậu lại thấy trên cổ tay Quý Thâm Tiêu cũng có một cái giống y hệt.
"..."
Chắc không phải giống như cậu nghĩ nhỉ?
Trong đầu Cừu Cẩn đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ hoang đường, nhưng rất nhanh đã biến mất, cậu và Quý Thâm Tiêu dù sao cũng chỉ là bạn bè bình thường thôi.
Rolls-Royce ngừng trước cửa khách sạn, Cừu Cẩn đẩy cửa xuống xe trước, quay đầu nói với Quý Thâm Tiêu: "Hôm nay cảm ơn anh, tôi lên trước đây."
Quý Thâm Tiêu "Ừ" một tiếng, lại nói: "Chút nữa là tôi đi rồi, cậu không có chuyện gì muốn nói sao?"
"Chuyện gì?" Cừu Cẩn nghĩ một lát lại lắc đầu, "Chắc là không còn gì nữa."
Quý Thâm Tiêu không nói chuyện nữa, nhìn theo thân ảnh của Cừu Cẩn đang đi vào đại sảnh.
Tài xế: "Tiên sinh, bây giờ đi luôn sao?"
Quý Thâm Tiêu: "Chờ một chút."
*
Hôm nay Quý Thâm Tiêu không đúng lắm, nhất cử nhất động đều lộ ra sự kì lạ, ngay cả cậu cũng thấy quái quái.
Cừu Cẩn nằm trên giường, trong đầu vẫn là đủ loại biểu cảm của Quý Thâm Tiêu như cũ.

Khi cậu chuẩn bị chơi điện thoại một chút để dời sự chú ý, sau đó liền thấy một bài post trên mạng ——
【 Tu La tràng bản thực tế! Vị diễn viên nào đó ăn sinh nhật đồng thời được được bốn vị đại lão đưa bánh kem! 】
"Khi diễn viên đóng phim, đoàn phim giúp chuẩn bị bánh kem là chuyện rất bình thường, nhưng mà ngày hôm nay...!Diễn viên A thế mà lại nhận được 4 cái bánh kem.
Khi bốn người cùng đẩy bánh kem ra, tôi thấy được sự ngơ ngác trên mặt vị diễn viên nọ, cũng thấy sự ngơ ngác trên mặt bốn vị đại lão kia.
Ha ha ha ha ha, giống như bọn hộ cũng không nghĩ tới, vậy mà lại có người chuẩn bị bánh kem giống họ!
Một vị là đạo diễn đoàn phim, một vị là người đầu tư lớn nhất, một vị là ảnh đế, một vị là người nổi tiếng, mấy người đoán đi, rốt cuộc vị A kia chọn ai?"
[ Ha ha ha ha ha, đây là cái cốt truyện kì cục gì? Bốn vị đại lão giới giải trí đồng thời tranh sủng tôi à? ]
[ Trẻ con mới chọn, người lớn lấy hết! ]
[ Chị em lầu trên nghĩ gì vậy, jj cấm NP! ]
[ Thật ra tôi cũng rất tò mò, vị diễn viên nào lại may mắn như vậy.

]
[ Lại nói hôm nay là sinh nhật ai vậy? ]
Các cư dân mạng thần thông quảng đại lập tức tìm một đống diễn viên có ngày sinh nhật là hôm nay, cũng không nghĩ tới, thật sự là có vài người, trong đó một cái tên rõ ràng là Cừu Cẩn.
Nhưng mà tên của Cừu Cẩn vừa ra đã bị bác bỏ, mọi người sôi nổi tỏ vẻ không có khả năng.
[ Tuy bây giờ danh tiếng của Cừu Cẩn đã tốt lên không ít, nhưng sao anh ta có thể có được cái duyên này chứ? ]
[ Nhưng chỉ có Cừu Cẩn mới giải thích được thôi mà? Những diễn viên khác đều ở những đoàn phim nhỏ, vị trí rất nhỏ, chỉ có đoàn phim《 Thiên Hạ Hưng Vong 》 có ảnh đế và người nổi tiếng thôi.

]
[ Lầu trên đừng làm tôi sợ, nếu thật là Cừu Cẩn, vậy vị ảnh đế và người nổi tiếng kia chính là Giang Minh và Hạng Hi?? ]
[ Đùa cái gì mà vui vậy? Hạng Hi và Cừu Cẩn có quan hệ như thế nào? Mà cậu ấy có thể tổ chức sinh nhật cho người nọ được chứ? ]
[ Càng kinh khủng hơn chính là vị đầu tư kia, người kia không phải là JSX(*) sao? ]
(*) Quý Thẩm Tiêu (季深霄) phiên âm pinyin là Jì Shēn Xiāo.
[JSX bình thường một chút không được sao? Lúc trước đã bế công chúa rồi, còn nói bọn họ là bạn bè.

]
[ Không có khả năng, tui không tin! Như vậy quá kinh khủng! Cừu Cẩn có mị lực gì, sao có thê khiến vị đại lão đó khom lưng được chứ! ]
[ Ô ô ô tui cũng không tin, tui đau lòng.


]
Cư dân mạng không biết, nhưng mà các vị minh tinh trong giới đã truyền khắp nơi.
[ Ha ha ha ha ha, tôi mẹ nó cười chết mất! ]
[ Càng khó nói hơn là, ngay cả Quý Thâm Tiêu cũng kinh ngạc! ]
[ Dịch đạo à, người ta là Tu La tràng của người trẻ tuổi, ông lại đi xem náo nhiệt cái gì? ]
Dịch Tùng Thanh rất mộng bức, tổ chức ăn sinh nhật của diễn viên là truyền thống của đoàn phim mà, ông đã chuẩn bị như vậy rồi, ai mà biết lần này lại có nhiều người tổ chức sinh nhật cho Cừu Cẩn như vậy chứ? Nếu ông biết, ông mới không bị cuốn vào chuyện náo nhiệt này được không?
Buổi tối ngày hôm đó, WeChat của Cừu Cẩn như bị mấy cái tin tức đó chiếm hết.
Đan Văn: "Bài post kia tôi đã thấy rồi, ha ha ha ha ha cười chết tôi rồi, sinh nhật vui vẻ ~"
Cừu Cẩn xấu hổ: "Bài post kia chỉ nói bậy thôi, cảm ơn anh Đan Văn."
Ngay cả Cảnh Nhạc Duyệt đã lâu không liên lạc cũng gửi tin nhắn qua: "Sinh nhật vui vẻ."
Cừu Cẩn: "...!Cảm ơn."
Lời nhắn của Quý Kỳ Sanh lại giống như đang mắng cậu: "Tra nam, cậu vậy mà lại một chân đạp bốn chiếc thuyền! Cậu đặt anh trai tôi ở đâu vậy!"
Cừu Cẩn: "...!Không cần dùng loại hình dung kì quái như vậy."
Quý Kỳ Sanh: "Khó tin thật, mối tình đầu của anh trai tôi vậy mà bị cậu đạp hư rồi."
Cừu Cẩn không nói nên lời: "Chúng tôi chỉ là quan hệ đánh dấu tạm thời thuần túy thôi."
Quý Kỳ Sanh: "Đều đã đánh dấu tạm thời rồi? Cái hình dung này của cậu, còn không phải đang nói nam nữ ngủ chung một cái giường, rồi nói chúng ta chỉ là quan hệ bạn giường thuần túy à?"
Cừu Cẩn: "..."
"Nói nữa tôi chặn cậu."
Quý Kỳ Sanh: "..."
"Thật luôn, anh trai tôi rất đơn thuần, đời này không thích người khác, cậu không thể đối xử với anh ấy như vậy được!"
Cừu Cẩn click mở dấu ba chấm ở góc trên bên phải Wechat, chọn "Xác nhận chặn", sau khi ấn xác định, cả thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh.
Cho tới bây giờ, cảm giác kì lạ trong lòng Cừu Cẩn cuối cùng cũng rõ ràng.
Khi cậu bị thương thì bế công chúa, hẹn cậu ăn cơm, niết vành tai cậu, cấm cậu quay cảnh thân thiết, cố ý tới tổ chức sinh nhật cho cậu...
Không phải Quý Thâm Tiêu đang theo đuổi cậu chứ?
Nhưng cái ý nghĩ này thật sự là quá kinh khủng, Cừu Cẩn lại lập tức cảm thấy đây là chuyện không có khả năng.

Nhưng Quý Kỳ Sanh đã nói như vậy rồi, tuy tên ngốc này thường xuyên làm ra nhũng tình huống không rõ ràng lắm, nhưng cũng có khả năng là do hắn não bổ quá độ nên ăn nói bừa bãi, nhưng lỡ là sự thật thì sao?
Nói không chừng là bị tin tức tố ảnh hưởng, cho nên Quý Thâm Tiêu mới có cảm tình với cậu? Dù sao đánh dấu tạm thời quá nhiều lần sẽ làm Alpha từ khía cạnh sinh lý có dục vọng chiếm hữu đối với Omega chăng?
Cậu rất cảm kích Quý Thâm Tiêu, nhưng nó lại tạo thành loại hiệu quả trái với ý muốn của cậu, Cừu Cẩn sờ sờ phía sau cổ mình, thầm nghĩ việc đánh dấu tạm thời này có lẽ nên dừng lại.
Còn tốt khi hôm nay Quý Thâm Tiêu đã trở về, nếu lần sau lại đến nữa, cậu lại tìm cớ rời đi là được rồi.
Cừu Cẩn mới vừa nghĩ như vậy, liền nghe được chuông cửa vang lên.
Mở cửa đã thấy, rõ ràng là Quý Thâm Tiêu.
Cừu Cẩn kinh ngạc: "Không phải anh đi rồi sao?"
Quý Thâm Tiêu rũ mắt đánh giá cậu, hỏi: "Cậu không cần đánh dấu tạm thời sao?"
"Ừm......" Cừu Cẩn gật đầu, "Tôi cảm thấy rất tốt."
Quý Thâm Tiêu đối diện với cậu một lát, rồi ngẩn người: "Tốt?"
Cừu Cẩn: "Gần đây tin tức tố rất ổn định, hơn nữa tôi cũng có uống thuốc đúng hạn."
Quý Thâm Tiêu không nói chuyện nữa, chỉ nhìn cậu, mang theo một chút soi mói.
Cừu Cẩn bị anh nhìn đến sởn tóc gáy, nhưng vẫn quyết định tiếp tục kiên trì như cũ, quan hệ của cậu và Quý Thâm Tiêu càng ngày càng thân mật, đã sớm vượt qua quan hệ hợp tác, thậm chí còn thân hơn so với bạn bè bình thường rất nhiều...
Việc này đối với bọn họ mà nói thì không phải chuyện tốt lành gì.
Giống như nhận thấy sự kháng cự trong khi cậu im lặng, Quý Thâm Tiêu rũ mi, biểu cảm có chút thất vọng.
Trong nháy mắt, Cừu Cẩn đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu, giống như cậu rất muốn bọn họ vẫn tới lui như thường ngày, làm như chưa có chuyện gì xảy ra, sau đó hỏi Quý Thâm Tiêu có muốn đánh dấu tạm thời một cái không.
Nhưng cuối cùng cậu vẫn nhịn xuống, cậu không thể luôn ỷ lại Quý Thâm Tiêu, ỷ vào việc đối phương không chút tiết chế với cậu.
Việc này sẽ không công bằng với Quý Thâm Tiêu.
"Nếu cậu đã quyết định, vậy cậu nên chú ý tới thân thể của mình một chút." Quý Thâm Tiêu ngẩng đầu, biểu cảm đã khôi phục lại bình thường.
Xem ra là đồng ý rồi.
Cừu Cẩn nhẹ thở ra, thật lòng thật dạ nói: "Cảm ơn anh."
Quý Thâm Tiêu: "Ừ, không cần khách khí."
Đề tài này đến đây cũng đã kết thúc, nhưng mà ai cũng không nói sẽ kết thúc chuyện này, Cừu Cẩn đứng ở cửa, tầm mắt hơi buông xuống, nhìn nơi cằm và hầu kết của Quý Thâm Tiêu, mang theo một chút áy náy nhàn nhạt.
"Không cần áp lực," Quý Thâm Tiêu đi lên trước một bước, nhẹ duỗi tay ôm cậu một cái, trong âm thanh lạnh nhạt còn mang theo một chút ôn nhu, "Nếu như nhịn không được thì đừng kìm nén, nhớ liên hệ cho tôi."
Trái tim giống như bị người nhẹ nhéo một chút, hốc mắt Cừu Cẩn hơi nóng, duỗi tay ôm lại: "Biết rồi, cảm ơn anh."
Người này, vậy mà còn ôn nhu hơn so với trong tưởng tượng của cậu.
Nhìn theo Quý Thâm Tiêu rời đi, Cừu Cẩn cho rằng cậu đã chậm rãi tốt lên, có lẽ rất nhanh sẽ có thể trở lại trạng thái bình thường.
Cậu đã nghĩ như vậy...
Sau đó liền lật xe..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương