Alpha Mạnh Mẽ Bỗng Nhiên Đột Phát Hội Chứng Hóa Cún
-
Chương 24: Bùi tổng ăn giấm
Buổi tối vừa phải chịu cú sốc quá lớn, đến đêm Ôn Mộ mơ thấy Bùi Thư Thần biến thành một con chó, cậu giúp chó lớn tắm rửa sạch sẽ, còn sấy lông cho nó nguyên một đêm.
Dẫn đến sáng hôm sau Ôn Mộ tỉnh lại nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Bùi Thư Thần, tâm tình có hơi vi diệu.
Bùi Thư Thần bắt gặp ánh mắt của cậu: "Cậu nhìn tôi như vậy làm gì?"
"Không có gì không có gì." Ôn Mộ vội vàng chột dạ dời tầm mắt.
Kỳ phát tình của Ôn Mộ đã kết thúc, mùi của Alpha trên người cậu nhạt đi nhiều đến mức gần như không ngửi thấy được, Bùi Thư Thần không dấu vết liếc mắt nhìn cổ của cậu.
Omega này thế mà lại dùng băng cá nhân che đi dấu răng của hắn.
Tại sao? Rất mất mặt sao?
Bùi Thư Thần khó giải thích được buồn bực, mất mát, khó chịu.
Thậm chí hắn còn muốn bắt Ôn Mộ lại rồi cắn thêm lần nữa.
Đương nhiên hắn sẽ không thật sự làm vậy, chỉ là bá đạo ôm lấy vai Ôn Mộ, cùng nhau đi đến gara.
Xem ra hiệu quả đánh dấu tạm thời đã biến mất rồi, hắn chỉ có thể tăng tần suất cùng Omega tiếp xúc thân thể để giảm bớt triệu chứng bệnh thôi.
...
Bọn họ vẫn là người đến công ty sớm nhất, may mắn không cần phải đối mặt với ánh mắt dò xét của người khác, Ôn Mộ không nhịn được vui mừng. Nhưng vừa bước vào văn phòng của Bùi Thư Thần, cậu liền biết chả có gì may mắn ở đây hết.
Trong văn phòng của Bùi Thư Thần đặt thêm một chiếc bàn làm việc nhỏ, dành riêng cho cậu với tư cách là "trợ lý sinh hoạt tư nhân".
Ôn Mộ nhận mệnh đi tới ngồi xuống.
Lúc này cậu còn chưa biết mình là "Tiểu O thần bí", tin đồn của cậu với Bùi Thư Thần đã lan truyền khắp tòa nhà Hoàn Thái từ đời nào, ngay cả cô lao công và chú bảo vệ cũng biết.
Cậu còn đang phí công mà lo lắng, chỉ cần có người đến văn phòng Bùi Thư Thần thôi thì quan hệ giữa hai người bọn họ sẽ không thể giấu được nữa.
Bùi tổng tại sao lại làm như vậy chứ? Ôn Mộ nghĩ không ra.
Bởi vì lúc trước Bùi Thư Thần cũng đã tỏ ra không hề hứng thú chút gì với cậu trước mặt truyền thông, vậy nên bây giờ hắn mới không sợ người khác bàn tán? Với cả, nếu như Cố Trì Thanh biết về quan hệ của họ, chẳng phải Bùi Thư Thần cùng Cố Trì Thanh càng không có khả năng sao.
Ôn Mộ ngồi không nhúc nhích trước màn hình máy tính xoắn xuýt nửa ngày trời, vẫn không hiểu nổi mạch não của Bùi Thư Thần.
Còn Bùi Thư Thần sau khi thu xếp cho Ôn Mộ xong liền không quản nữa, tự bận rộn công việc của mình.
Từ trước đến nay hắn chưa bao giờ quan tâm đến người khác bàn tán thế nào, căn bản không nghĩ nhiều như vậy, hắn chỉ là lo lắng Ôn Mộ nếu cứ ở mãi trong phòng nghỉ sẽ cảm thấy buồn chán mà thôi.
- -----------------------------------------------
Không có một ai đến văn phòng tổng tài, Ôn Mộ phí công lo lắng thấp thỏm tận hai tiếng đồng hồ, đến chín rưỡi sáng Bùi Thư Thần đi họp, dặn cậu an phận, thế nên cả văn phòng rộng lớn chỉ còn lại một mình cậu.
Ôn Mộ có hơi không tĩnh tâm nổi.
Bùi Thư Thần ở đây thì không sao, cho dù có người đến cậu cũng có thể giả làm đà điểu, chỉ cần yên lặng tránh sang một bên nỗ lực hạ thấp độ tồn tại là được. Nhưng bây giờ Bùi Thư Thần không có ở đây, thư ký Trần cũng không có ở đây, lỡ như có người liều lĩnh xông vào thì cậu phải làm thế nào.
Ôn Mộ lúc này cực kỳ muốn ăn hay uống gì đó để giải tỏa căng thẳng, nhưng trong văn phòng của Bùi Thư Thần ngoài trà và cà phê ra thì không có gì để ăn uống cả. Cậu nghĩ tới nghĩ lui, quyết định gọi một ly trà sữa.
Bùi Thư Thần chỉ nói không cho cậu đi ra ngoài chạy loạn, xuống nhận đồ ship thôi chắc là không sao đâu ha.
Gần đây có một quán trà sữa, tốc độ giao hàng cực kỳ nhanh, ước chừng chưa đầy mười phút Ôn Mộ đã nhận được điện thoại của anh trai shipper rồi.
Cậu đeo khẩu trang lên, khóa kỹ cửa văn phòng tổng tài, đút chìa khóa vào túi rồi lén lén lút lút đi xuống lầu nhận đồ.
Cậu mang theo hai ly trà sữa lên lầu, vừa lên tầng tám mươi tám thì thấy có người đang đứng đợi ở cửa văn phòng tổng tài.
Ôn Mộ hít vào một hơi, là ai vậy...
Người kia nghe thấy động tĩnh nhìn về phía cửa thang máy, đập vào mắt là một người đội mũ đeo khẩu trang trông lén la lén lút, liền nghiêm mặt lạnh lùng hỏi: "Cậu là ai?"
Ôn Mộ vừa thấy rõ mặt của đối phương cũng cả kinh.
Không nghĩ tới người đầu tiên tìm đến Bùi Thư Thần hôm nay, vậy mà lại là crush của tổng tài đại nhân, Cố Trì Thanh.
Kẻ thế thân là cậu đối mặt với bạch nguyệt quang chân chính, cứ cảm thấy có chút lúng túng vi diệu.
Để không bị coi như kẻ trộm hoặc biến thái, Ôn Mộ vội vàng tháo khẩu trang xuống.
"Là cậu à." Cố Trì Thanh nhận ra Ôn Mộ, dường như có chút kinh hỉ.
Ôn Mộ gật gật đầu với y, nghĩ thầm nên gọi Cố Trì Thanh như nào, cuối cùng cũng tìm được một cái xưng hô thích hợp: "Cố ảnh đế, chào buổi sáng."
Cố Trì Thanh cười rạng rỡ, hiển nhiên rất hài lòng với cách xưng hô này: "Bùi Thư Thần đâu rồi?"
"Bùi tổng đi họp rồi." Ôn Mộ trả lời. Trong lòng cậu nghĩ, quả nhiên quan hệ giữa Cố ảnh đế và Bùi tổng rất thân thiết, ít người dám gọi thẳng tên của Bùi Thư Thần như vậy lắm.
Ôn Mộ không dám để Cố Trì Thanh đứng quá lâu, vội vàng đi tới mở cửa, để Cố Trì Thanh đi vào ngồi chờ.
Cố Trì Thanh để túi giấy trong tay sang một bên, bệ vệ mà ngồi trên ghế sô pha, Ôn Mộ hỏi: "Cố ảnh đế, anh muốn uống trà hay cà phê?"
Cố Trì Thanh nhìn chằm chằm trà sữa của Ôn Mộ trên bàn: "Cậu mua cho Bùi Thư Thần à?"
"À, không phải đâu, anh thích uống trà sữa trân châu sao?"
Lúc Ôn Mộ nói "trà sữa trân châu", bởi vì cách phát âm nên môi hơi bĩu lên, thanh âm vừa mềm mại vừa trong trẻo, Cố Trì Thanh không nhịn được cười: "Cậu đáng yêu thật đấy."
A? Đáng yêu chỗ nào? Ôn Mộ đột nhiên được khen không kịp đề phòng, ngượng ngùng sờ sờ cổ.
Cố Trì Thanh nói: "Tôi rất thích á, cậu cho tôi một ly có được không."
Trước đây y từng gặp cậu nghệ sĩ Omega này vài lần, nhưng không hề có ấn tượng gì, sao lần này gặp lại thấy đáng yêu thế nhỉ, chẳng lẽ là do cậu ấy đã phân hóa thành Omega sao.
"Đương nhiên là được." Ôn Mộ lấy một ly trà sữa đặt trước mặt Cố Trì Thanh.
Cậu gọi hai ly bởi vì gọi một ly thì giá tiền chưa đủ để đặt giao hàng, cậu biết Bùi Thư Thần chắc chắn sẽ không uống thứ này nên định đợi cuộc họp kết thúc rồi đưa cho thư ký Trần uống, nếu bây giờ Cố Trì Thanh đã ở đây thì đưa y uống cũng được.
Cố Trì Thanh cầm lên cắm ống hút: "Cảm ơn Ôn Mộ nha."
Ôn Mộ thụ sủng nhược kinh, không ngờ Cố Trì Thanh lại gọi hẳn tên của cậu.
Cố Trì Thanh uống trà sữa, văn phòng nhất thời rơi vào yên lặng, Ôn Mộ ngồi ở bàn làm việc của mình, có chút câu nệ.
Cậu không biết mình nên giữ im lặng hay nên cố gắng tìm chủ đề nói chuyện với Cố Trì Thanh. Hơn nữa lỡ như Cố Trì Thanh hỏi cậu tại sao lại ở trong văn phòng của Bùi tổng, hoặc là hỏi cậu có quan hệ thế nào với Bùi Thư Thần, vậy cậu phải làm sao để giúp Bùi Thư Thần giấu đây.
Kỳ thực Cố Trì Thanh hoàn toàn không có ý định thăm dò, bởi vì căn bản không cần hỏi, y đã sớm nghe được scandal yêu đương của của tổng tài rồi.
Ngày hôm đó Chu Bắc không thấy rõ mặt của Ôn Mộ, cho nên phiên bản tin đồn lan truyền bên trong Hoàn Thái chính là, người cùng với Bùi Thư Thần làm chuyện không thể miêu tả trong văn phòng là một Omega thân phận thần bí.
Cố Trì Thanh hôm nay nhìn thấy Ôn Mộ tự do ra vào văn phòng tổng tài, cộng với miếng dán trên cổ của cậu, làm sao có thể không nhận ra. Lão cáo già Bùi Thư Thần ngoài mặt thì ra vẻ đạo mạo xong lại nói một đằng làm một nẻo, rõ ràng nói là không thích Omega, không muốn cùng Omega lập gia đình, bây giờ thì sảy chân ngã sâu vào luôn rồi, lại còn trói người ta bên cạnh một tấc cũng không rời nữa cơ.
Nhưng y có thể hiểu được, Omega đáng yêu như vậy, làm gì có Alpha nào không thích cơ chứ.
Cố Trì Thanh thỏa mãn hút một ngụm trà sữa, như rất thân quen mà bắt chuyện với Ôn Mộ: "Cậu đã xem phim mới của tôi chưa? Cảm thấy thế nào?"
Mắt Ôn Mộ sáng lên: "Ừm, phim hay lắm, ngày nào tôi cũng xem luôn."
Nói đến đề tài này cậu liền hăng hái, như được mở máy hát, càng nói chuyện với Cố Trì Thanh càng ăn ý, Cố Trì Thanh ban đầu còn tưởng rằng cậu nghệ sĩ này chỉ là cái bình hoa, không ngờ lại hiểu biết rất nhiều, nói về nội dung phim cực kỳ mạch lạc rõ ràng.
Cố Trì Thanh cong mắt nhìn Ôn Mộ: "Cậu là fan của tôi sao, hiểu rõ về tôi như vậy."
Ôn Mộ hơi sửng sốt.
Thật ra theo một khía cạnh nào đó thì, cậu cũng coi như fan của Cố Trì Thanh đi.
Trước đây khi đọc
Dẫn đến sáng hôm sau Ôn Mộ tỉnh lại nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Bùi Thư Thần, tâm tình có hơi vi diệu.
Bùi Thư Thần bắt gặp ánh mắt của cậu: "Cậu nhìn tôi như vậy làm gì?"
"Không có gì không có gì." Ôn Mộ vội vàng chột dạ dời tầm mắt.
Kỳ phát tình của Ôn Mộ đã kết thúc, mùi của Alpha trên người cậu nhạt đi nhiều đến mức gần như không ngửi thấy được, Bùi Thư Thần không dấu vết liếc mắt nhìn cổ của cậu.
Omega này thế mà lại dùng băng cá nhân che đi dấu răng của hắn.
Tại sao? Rất mất mặt sao?
Bùi Thư Thần khó giải thích được buồn bực, mất mát, khó chịu.
Thậm chí hắn còn muốn bắt Ôn Mộ lại rồi cắn thêm lần nữa.
Đương nhiên hắn sẽ không thật sự làm vậy, chỉ là bá đạo ôm lấy vai Ôn Mộ, cùng nhau đi đến gara.
Xem ra hiệu quả đánh dấu tạm thời đã biến mất rồi, hắn chỉ có thể tăng tần suất cùng Omega tiếp xúc thân thể để giảm bớt triệu chứng bệnh thôi.
...
Bọn họ vẫn là người đến công ty sớm nhất, may mắn không cần phải đối mặt với ánh mắt dò xét của người khác, Ôn Mộ không nhịn được vui mừng. Nhưng vừa bước vào văn phòng của Bùi Thư Thần, cậu liền biết chả có gì may mắn ở đây hết.
Trong văn phòng của Bùi Thư Thần đặt thêm một chiếc bàn làm việc nhỏ, dành riêng cho cậu với tư cách là "trợ lý sinh hoạt tư nhân".
Ôn Mộ nhận mệnh đi tới ngồi xuống.
Lúc này cậu còn chưa biết mình là "Tiểu O thần bí", tin đồn của cậu với Bùi Thư Thần đã lan truyền khắp tòa nhà Hoàn Thái từ đời nào, ngay cả cô lao công và chú bảo vệ cũng biết.
Cậu còn đang phí công mà lo lắng, chỉ cần có người đến văn phòng Bùi Thư Thần thôi thì quan hệ giữa hai người bọn họ sẽ không thể giấu được nữa.
Bùi tổng tại sao lại làm như vậy chứ? Ôn Mộ nghĩ không ra.
Bởi vì lúc trước Bùi Thư Thần cũng đã tỏ ra không hề hứng thú chút gì với cậu trước mặt truyền thông, vậy nên bây giờ hắn mới không sợ người khác bàn tán? Với cả, nếu như Cố Trì Thanh biết về quan hệ của họ, chẳng phải Bùi Thư Thần cùng Cố Trì Thanh càng không có khả năng sao.
Ôn Mộ ngồi không nhúc nhích trước màn hình máy tính xoắn xuýt nửa ngày trời, vẫn không hiểu nổi mạch não của Bùi Thư Thần.
Còn Bùi Thư Thần sau khi thu xếp cho Ôn Mộ xong liền không quản nữa, tự bận rộn công việc của mình.
Từ trước đến nay hắn chưa bao giờ quan tâm đến người khác bàn tán thế nào, căn bản không nghĩ nhiều như vậy, hắn chỉ là lo lắng Ôn Mộ nếu cứ ở mãi trong phòng nghỉ sẽ cảm thấy buồn chán mà thôi.
- -----------------------------------------------
Không có một ai đến văn phòng tổng tài, Ôn Mộ phí công lo lắng thấp thỏm tận hai tiếng đồng hồ, đến chín rưỡi sáng Bùi Thư Thần đi họp, dặn cậu an phận, thế nên cả văn phòng rộng lớn chỉ còn lại một mình cậu.
Ôn Mộ có hơi không tĩnh tâm nổi.
Bùi Thư Thần ở đây thì không sao, cho dù có người đến cậu cũng có thể giả làm đà điểu, chỉ cần yên lặng tránh sang một bên nỗ lực hạ thấp độ tồn tại là được. Nhưng bây giờ Bùi Thư Thần không có ở đây, thư ký Trần cũng không có ở đây, lỡ như có người liều lĩnh xông vào thì cậu phải làm thế nào.
Ôn Mộ lúc này cực kỳ muốn ăn hay uống gì đó để giải tỏa căng thẳng, nhưng trong văn phòng của Bùi Thư Thần ngoài trà và cà phê ra thì không có gì để ăn uống cả. Cậu nghĩ tới nghĩ lui, quyết định gọi một ly trà sữa.
Bùi Thư Thần chỉ nói không cho cậu đi ra ngoài chạy loạn, xuống nhận đồ ship thôi chắc là không sao đâu ha.
Gần đây có một quán trà sữa, tốc độ giao hàng cực kỳ nhanh, ước chừng chưa đầy mười phút Ôn Mộ đã nhận được điện thoại của anh trai shipper rồi.
Cậu đeo khẩu trang lên, khóa kỹ cửa văn phòng tổng tài, đút chìa khóa vào túi rồi lén lén lút lút đi xuống lầu nhận đồ.
Cậu mang theo hai ly trà sữa lên lầu, vừa lên tầng tám mươi tám thì thấy có người đang đứng đợi ở cửa văn phòng tổng tài.
Ôn Mộ hít vào một hơi, là ai vậy...
Người kia nghe thấy động tĩnh nhìn về phía cửa thang máy, đập vào mắt là một người đội mũ đeo khẩu trang trông lén la lén lút, liền nghiêm mặt lạnh lùng hỏi: "Cậu là ai?"
Ôn Mộ vừa thấy rõ mặt của đối phương cũng cả kinh.
Không nghĩ tới người đầu tiên tìm đến Bùi Thư Thần hôm nay, vậy mà lại là crush của tổng tài đại nhân, Cố Trì Thanh.
Kẻ thế thân là cậu đối mặt với bạch nguyệt quang chân chính, cứ cảm thấy có chút lúng túng vi diệu.
Để không bị coi như kẻ trộm hoặc biến thái, Ôn Mộ vội vàng tháo khẩu trang xuống.
"Là cậu à." Cố Trì Thanh nhận ra Ôn Mộ, dường như có chút kinh hỉ.
Ôn Mộ gật gật đầu với y, nghĩ thầm nên gọi Cố Trì Thanh như nào, cuối cùng cũng tìm được một cái xưng hô thích hợp: "Cố ảnh đế, chào buổi sáng."
Cố Trì Thanh cười rạng rỡ, hiển nhiên rất hài lòng với cách xưng hô này: "Bùi Thư Thần đâu rồi?"
"Bùi tổng đi họp rồi." Ôn Mộ trả lời. Trong lòng cậu nghĩ, quả nhiên quan hệ giữa Cố ảnh đế và Bùi tổng rất thân thiết, ít người dám gọi thẳng tên của Bùi Thư Thần như vậy lắm.
Ôn Mộ không dám để Cố Trì Thanh đứng quá lâu, vội vàng đi tới mở cửa, để Cố Trì Thanh đi vào ngồi chờ.
Cố Trì Thanh để túi giấy trong tay sang một bên, bệ vệ mà ngồi trên ghế sô pha, Ôn Mộ hỏi: "Cố ảnh đế, anh muốn uống trà hay cà phê?"
Cố Trì Thanh nhìn chằm chằm trà sữa của Ôn Mộ trên bàn: "Cậu mua cho Bùi Thư Thần à?"
"À, không phải đâu, anh thích uống trà sữa trân châu sao?"
Lúc Ôn Mộ nói "trà sữa trân châu", bởi vì cách phát âm nên môi hơi bĩu lên, thanh âm vừa mềm mại vừa trong trẻo, Cố Trì Thanh không nhịn được cười: "Cậu đáng yêu thật đấy."
A? Đáng yêu chỗ nào? Ôn Mộ đột nhiên được khen không kịp đề phòng, ngượng ngùng sờ sờ cổ.
Cố Trì Thanh nói: "Tôi rất thích á, cậu cho tôi một ly có được không."
Trước đây y từng gặp cậu nghệ sĩ Omega này vài lần, nhưng không hề có ấn tượng gì, sao lần này gặp lại thấy đáng yêu thế nhỉ, chẳng lẽ là do cậu ấy đã phân hóa thành Omega sao.
"Đương nhiên là được." Ôn Mộ lấy một ly trà sữa đặt trước mặt Cố Trì Thanh.
Cậu gọi hai ly bởi vì gọi một ly thì giá tiền chưa đủ để đặt giao hàng, cậu biết Bùi Thư Thần chắc chắn sẽ không uống thứ này nên định đợi cuộc họp kết thúc rồi đưa cho thư ký Trần uống, nếu bây giờ Cố Trì Thanh đã ở đây thì đưa y uống cũng được.
Cố Trì Thanh cầm lên cắm ống hút: "Cảm ơn Ôn Mộ nha."
Ôn Mộ thụ sủng nhược kinh, không ngờ Cố Trì Thanh lại gọi hẳn tên của cậu.
Cố Trì Thanh uống trà sữa, văn phòng nhất thời rơi vào yên lặng, Ôn Mộ ngồi ở bàn làm việc của mình, có chút câu nệ.
Cậu không biết mình nên giữ im lặng hay nên cố gắng tìm chủ đề nói chuyện với Cố Trì Thanh. Hơn nữa lỡ như Cố Trì Thanh hỏi cậu tại sao lại ở trong văn phòng của Bùi tổng, hoặc là hỏi cậu có quan hệ thế nào với Bùi Thư Thần, vậy cậu phải làm sao để giúp Bùi Thư Thần giấu đây.
Kỳ thực Cố Trì Thanh hoàn toàn không có ý định thăm dò, bởi vì căn bản không cần hỏi, y đã sớm nghe được scandal yêu đương của của tổng tài rồi.
Ngày hôm đó Chu Bắc không thấy rõ mặt của Ôn Mộ, cho nên phiên bản tin đồn lan truyền bên trong Hoàn Thái chính là, người cùng với Bùi Thư Thần làm chuyện không thể miêu tả trong văn phòng là một Omega thân phận thần bí.
Cố Trì Thanh hôm nay nhìn thấy Ôn Mộ tự do ra vào văn phòng tổng tài, cộng với miếng dán trên cổ của cậu, làm sao có thể không nhận ra. Lão cáo già Bùi Thư Thần ngoài mặt thì ra vẻ đạo mạo xong lại nói một đằng làm một nẻo, rõ ràng nói là không thích Omega, không muốn cùng Omega lập gia đình, bây giờ thì sảy chân ngã sâu vào luôn rồi, lại còn trói người ta bên cạnh một tấc cũng không rời nữa cơ.
Nhưng y có thể hiểu được, Omega đáng yêu như vậy, làm gì có Alpha nào không thích cơ chứ.
Cố Trì Thanh thỏa mãn hút một ngụm trà sữa, như rất thân quen mà bắt chuyện với Ôn Mộ: "Cậu đã xem phim mới của tôi chưa? Cảm thấy thế nào?"
Mắt Ôn Mộ sáng lên: "Ừm, phim hay lắm, ngày nào tôi cũng xem luôn."
Nói đến đề tài này cậu liền hăng hái, như được mở máy hát, càng nói chuyện với Cố Trì Thanh càng ăn ý, Cố Trì Thanh ban đầu còn tưởng rằng cậu nghệ sĩ này chỉ là cái bình hoa, không ngờ lại hiểu biết rất nhiều, nói về nội dung phim cực kỳ mạch lạc rõ ràng.
Cố Trì Thanh cong mắt nhìn Ôn Mộ: "Cậu là fan của tôi sao, hiểu rõ về tôi như vậy."
Ôn Mộ hơi sửng sốt.
Thật ra theo một khía cạnh nào đó thì, cậu cũng coi như fan của Cố Trì Thanh đi.
Trước đây khi đọc
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook