Alpha Đỉnh Cấp Xuyên Sách Tới Cưng Chiều Tôi
-
Chương 4
Kết quả khi anh ngủ một giấc tỉnh dậy thì bản thân đã xuyên vào thế giới trong sách này.
Xuyên đến ba ngày trước, cái ngày mà ‘anh’ vừa mới tra tấn bé omega tên là Nguyễn Lạc ấy đến mức hôn mê bất tỉnh xong.Ngón tay thon dài của Phó Du âm thầm xoa xoa hai bên huyệt thái dương, sau đó lại đứng dậy đi đến cửa sổ sát đất hút thuốc.Cuối cùng lại trực tiếp bóp nát tàn thuốc ở trong lòng bàn tay.Anh đi đến trước bàn làm việc lấy chiếc chìa khóa xe Maybach của mình ra, không gọi điện thoại cho tài xế mà trực tiếp đi ra khỏi văn phòng, xuống nhà để xe dưới tầng B1.………………………………Khi người giúp việc dẫn Nguyễn Lạc lên lầu thì phát hiện Nguyễn Lạc đi lên lầu chậm hơn rất nhiều so với lúc đi xuống.Chỉ mới bước lên bốn năm bậc cầu thang đã phải đỡ lấy tay vịn cầu thang mượn lực đi tiếp.Người giúp việc thấy vậy thì lập tức hỏi: “Cần tôi giúp không?”Nguyễn Lạc liền cười với bà: “Không cần đâu.
Lên lầu dù sao cũng khó hơn so với xuống lầu rất nhiều.”Người giúp việc có thể nhìn ra cậu đang tự giễu cợt bản thân thế nhưng bà cười không nổi.Nhìn đứa trẻ chỉ còn ba tháng nữa là đã bước sang tuổi hai mươi mốt này khiến bà không biết nói sao cho đúng, chỉ lặng lẽ đứng chờ cậu.Đứa con trai của bà cũng lớn chừng này, lúc này nó đang làm gì cơ chứ?Kề vai sát cách chơi đùa bên đám bạn bè trong trường đại học, ở trong biển người, rong ruổi trên sân cỏ, vào buổi trưa còn có thể ngủ một giấc say nồng bên cạnh bạn gái.Nhưng Nguyễn Lạc hai mươi một tuổi lại phải sống trong một góc chết mà ngay cả mặt trời cũng không thể chiếu tới.
Cậu còn chưa được hưởng thụ hết những tốt đẹp trên thế gian này đã phải rơi vào tình cảnh thương tích đầy mình.Thậm chí bên dưới lòng bàn chân cùng với mắt cá chân cũng đều bị thương, khi bước lên cầu thang cũng phải giống hệt như mấy ông già bảy tám chục tuổi, đi một bước phải thở ba lần.Khi lên đến tầng hai bà thấy nét mặt vừa mới trở nên hồng hào vì uống hết một ly sữa bò của Nguyễn Lạc chỉ vì phải bước lên hai, ba mươi bậc cầu thang đã phai hết, chỉ còn dưa lại vẻ mặt trắng bệch như tờ giấy.Lúc này chỉ vừa mới đi đến sảnh chính trên tầng hai, còn cách phòng ngủ một đoạn.Người giúp việc thấy sắc mặt cậu trở nên trắng bệch khác thường, tựa như tùy thời đều có thể ngất xỉu thêm một lần nữa thì cố ý để cậu nghỉ ngơi một chút.
Bà chỉ về phía cái sô pha mềm mại được đặt trong sảnh chính trên tầng hai nói: “Không vội, không vội.
Ngồi trên sô pha nghỉ ngơi một chút đi.
Tôi đi rót cho ngài một ly nước ấm.”Sau khi Nguyễn Lạc đi lên đến tầng hai thì quả thật đầu óc đã choáng váng, cả người đều đau đến run lên.
Vừa mới uống hết ly sữa bò, vẫn còn đang cảm thấy buồn nôn, quả thật mỗi một bước đi đều cực kỳ dày vò.Cậu biết bản thân bị bệnh.Cậu cũng không rõ khi người khác bị bệnh thì sẽ như thế nào thế nhưng khi cậu bị bệnh đều phải tự dựa vào bản thân cố gắng chịu đựng cho tới khi khỏi.Chỉ bị sốt với có chút đau đầu mà thôi, nhịn một chút là ổn rồi.
Chịu đựng không nổi cũng không có cách nào khác.
Đó là vận mệnh của cậu.Cậu không có điều kiện làm một người khó tính.Nguyễn Lạc nở nụ cười có chút suy yếu: “Không cần, tôi về thẳng…”Tôi về thẳng phòng dành cho khách nghỉ ngơi là được rồi.Có đều những câu sau cậu còn chưa nói hết thì theo hướng ngón tay mà người giúp việc trong biệt thự chỉ, cậu nhìn thấy một cây đàn dương cầm.Đôi mắt Nguyễn Lạc hơi trợn trừng lên.
Khi nhìn thấy cây dương cầm kia cậu lại tựa như mấy đi sức lực để nói chuyện vậy.Cậu chỉ đứng đó, ngơ ngác nhìn cây dương cầm ấy.Người giúp việc nhận thấy có gì đó bất ổn liền nhanh chóng quay đầu nhìn lại.
Cũng thấy được cây đàn dương cầm kia.Đó là một cây đàn dương cầm ba chân màu đen tuyền.Là do Phó Du mua về đặt ở trên tầng hai làm đồ trang trí.
Đó là một cây Steinway phiên bản giới hạn cỡ lớn được làm từ gỗ mun.Khi tâm trạng của Phó Du tốt lên thì sẽ đàn một lát, có điều tiếng đàn không dễ nghe cho lắm.Phó Du thích dương cầm, khi rảnh rồi anh cũng sẽ thuê một vài giáo sư quốc tế về dạy với giá cao.
Tuy nhiên vì thiên phú thật sự có hạn nên thuê năm người thì cả năm đều thụ sủng nhược kinh* đi đến sau đó đều lắc đầu nhíu mày rời đi.(Thụ sủng nhược kinh: Được mời/để ý mà sợ.)Khi bọn họ rời đi còn dùng rất nhiều lời uyển chuyển đánh giá.
Đại ý đơn giản chính là: “Trên thương giới ngài Phó đây làm mưa làm gió, sát phạt quyết đoán là thế, không ngờ lại là người lòng lịch lãm phong nhã.
Có điều nghệ thuật đối với ngài chỉ tô điểm thêm cho ngài thôi.
Ngài không cần phải chuyên tâm với nó đâu.”Đám người làm trong nhà đối với những lời này đều nhất trí phiên dịch thành: “Gỗ mục không thể điêu khắc.
Cả đời này của anh cũng đừng nên vũ nhục dương cầm thì hơn!”Mà lúc này, bà nhìn thấy Nguyễn Lạc đứng nhìn cây đàn dương cầm ấy đến ngây người thì sực nhớ ra một chuyện luôn bị bọn họ xem nhẹ.Nguyễn Lạc là một thiên tài dương cầm.Từ khi mới năm tuổi đã bộc lộ thiên phú, khi lên mười đã bắt đầu lấy cúp vàng của các cuộc thi dành cho thiếu niên cả trong lẫn ngoài nước.
Cho đến năm mười tám tuổi đã thi đậu học viện âm nhạc Julia – học viện âm nhạc đứng đầu thế giới.Đáng tiếc cùng năm đó, cậu đã bị nhà họ Nguyễn đưa đến đây, bị Phó Du bẻ gãy đi đôi cánh của mình.Trong lúc nhất thời người giúp việc cũng không biết nói sao cho phải.Thân là một người mẹ, bà quá hiểu ánh mắt của Nguyễn Lạc ngay lúc này.
Ánh mắt ấy giống như khi con trai bà lên mười tuổi, thích một món đồ chơi có giá trị đến hàng vạn tệ.
Mà khi đó bà không thể mua nổi.Bà nắm lấy tay con trai, dắt đứa nhỏ rời đi.
Con trai bị bà kéo đi vẫn luôn ngoái đầu lại nhìn món đồ chơi kia.
Dù biết không thể có được vẫn luôn hy vọng xa vời.Bóng dáng cầu mà không được của mười năm trước kia giờ đây lại chồng lên Nguyễn Lạc trước mặt.Trong lòng bà đột nhiên dâng lên cảm giác chua xót lại dịu dàng.
Không biết là đang thương hai cho Nguyễn Lạc hay là đang thương hại cho bóng dáng con trai năm mười tuổi mà bà vẫn luôn canh cánh trong lòng kia.Người giúp việc nhìn quanh bốn phía, sau khi xác định trên tầng hai chỉ có mình bà cùng với Nguyễn Lạc thì mới âm thầm đưa ra một quyết định có phần liều lĩnh.Bà nắm chặt lấy tay Nguyễn Lạc tựa như đang kéo lấy cánh tay của con trai năm mười tuổi, không gọi cậu là ngài Nguyễn nữa mà chỉ nhẹ giọng nói: “Con trai, con muốn đánh đàn sao?”Nguyễn Lạc quay qua nhìn bà, nơi đáy mắt tựa như có nhiều hơn một chút cảm xúc không rõ tên: “Có thể sao?”Người giúp việc không thể phân biệt được bản thân có đang sinh ra ảo giác hay là không.
Vậy mà bà lại cảm thấy vẻ mặt yếu đuối đầy bệnh tật của Nguyễn lạc đã đỡ hơn không ít.Người giúp việc gật đầu, dắt Nguyễn Lạc đến bên cạnh cây đàn dương cầm kia, mở nắp đàn ra cho cậu.
Bà nhìn về phía Nguyễn Lạc, chớp chớp mắt: “Ngài Phó vẫn còn đang ở trong công ty, sẽ không nghe được tiếng đàn đâu.
Tôi cũng sẽ không nói cho ngài ấy chuyện này.
Trên tầng có khả năng cách âm rất tốt, nếu người làm dưới lầu không quá tập trung thì sẽ không thể nghe thấy động tĩnh trên này đâu, cậu không cần phải lo lắng.
Chúng ta đàn khoảng nửa tiếng đi.
Đúng nữa tiếng sau chúng ta sẽ quay về phòng ngủ dành cho khách.”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook