[AllTake] Comeback
Chương 97

Author: ThatNghiep

"Thừa nhận đi... Rồi tao sẽ cứu mày, Hakkai."

Dường như chẳng thể tin bản thân mới nghe gì, Hakkai ngơ ngác: "Takemichi... Mày..."

Phía bên kia Mitsuya bỗng đột ngột đứng lên, trên trán đầy máu mà vẫn gượng người thẳng dậy:

"Tao không sao."

Thấy Mitsuya nói xong liền lảo đảo nghiêng sang một bên, Hakkai hoảng hốt: "Taka-chan!!! Mày không ổn chút nào đâu!!! Đừng cố nữa!!!"

Takemichi mỉm cười: "Đúng vậy. Tình thế này không tuyệt vọng sao? Taiju đã là quái vật rồi mà thêm hai tên còn lại cũng mạnh không kém. Mày nghĩ Mitsuya có thể thắng không? Nếu mà thua ở đây, cả Mitsuya lẫn Yuzuha có thể sẽ chết..."

Mitsuya bên kia đột nhiên lên tiếng:

"Hakkai! Không sao đâu! Tao biết mày vẫn luôn muốn bảo vệ Yuzuha. Mày đã cố gắng hết sức rồi... Ngồi đó đi, tao sẽ bảo vệ mày!"

Bên kia Taiju đã đấm mạnh Mitsuya văng sang một bên làm Hakkai giật mình. Đầu của Hakkai như muốn nứt ra, hai bên tai ong ong, cả người run lên bần bật, mồ hôi lạnh chảy ướt đẫm cả lưng áo.

Takemichi cười nhạt, đối mắt với Hakkai: "Thừa nhận đi... Cầu cứu tao đi, Hakkai."

Đôi mắt xanh của đối phương trong vắt như nhìn thấu tâm can hắn, Hakkai run lên rồi bật khóc trong tuyệt vọng, nước mắt ướt đẫm cả khuôn mặt:

"Cứu tao với... Takemichi..."

Hakkai ôm ngực đầy đau đớn, khổ sở nói ra từng câu từng chữ mà hắn luôn cố gắng trốn tránh chối bỏ, cái sự thật luôn giằng xé trái tim và linh hồn hắn, nức nở nghẹn ngào phơi bày tất cả những lời nói dối ra ánh sáng.

"Xin lỗi Taka-chan... Tao đã rất muốn bảo vệ Yuzuha... bảo vệ gia đình... Nhưng mà tao không đủ can đảm đối đầu với Taiju... Ngược lại..."

Phía bên kia Taiju cũng ngừng lại rồi cười lạnh một tiếng. Mitsuya đứng một bên ngẩn ngơ. Hakkai gục trán chạm đất, cả người run lên, thốt ra sự thật cuối cùng:

"Tao mới là người luôn được bảo vệ... Đó... chỉ là lời nói dối thôi... Người bảo vệ tao... bảo vệ gia đình... luôn luôn là Yuzuha..."

Yuzuha nằm trên đất ở phía bên kia đã tỉnh hẳn, nước mắt cũng chảy dài trên má.

Hakkai nghẹn giọng: "Taka-chan... Tao đã nói với mày những việc Yuzuha làm như chuyện tao đã làm. Tha thứ cho tao... Mọi chuyện thành ra như thế này đều là lỗi của tao..."

Inui lạnh nhạt nói: "Nhục nhã."

Yuzuha gượng người ngồi dậy, khổ sở nói: "Đủ rồi... Đừng nói nữa Hakkai."

Koko cười khinh thường: "Cậu ấm để con gái phải bảo vệ cho đã đủ nhục nhã rồi... Nhưng nói dối rằng mày đã bảo vệ đối phương? Hạ đẳng quá đấy?"

Cố chịu đựng cơn đau thể xác lẫn tinh thần, Yuzuha nổi giận quát lớn: "Liên quan gì tới mày chứ?!!! Tự tao quyết định như vậy, Hakkai không có lỗi gì cả!!!"

Bên tai đã ong ong đến mức không nghe rõ được gì, Hakkai nhắm mắt quỳ trên đất nghẹn ngào cầu xin:

"Cho nên... Takemichi.... Làm ơn cứu tao với..."

Trên đầu bỗng được một bàn tay dịu dàng xoa nhẹ, giọng nói người kia chẳng còn chế nhạo khinh thường, vừa thở dài vừa nhẹ nhàng nói với Hakkai:

"Mày đần lắm, Hakkai. Kiên trì cố gắng không đau đớn..."

Hakkai ngơ ngác, chậm chạp ngẩng đầu lên. Thiếu niên tóc vàng đang nở một nụ cười dịu dàng, là nụ cười ấm áp còn hơn cả ánh mặt trời.

"Điều đau đớn hơn tất cả chính là mày phải kiên trì cố gắng trong "sự cô độc"..."

Cùng lúc đó, Koko giật mình bị một cú đấm khủng khiếp đấm thẳng vào mặt văng ra phía sau ba thước, đập lưng mạnh vào bức tường đầu nhà thờ. Lực đánh vừa nhanh vừa mạnh đến mức cả nửa bên mặt của hắn như mất cảm giác, cả đầu đau như nứt ra, hai mắt mờ nhoè gục xuống đất.

Cùng lúc với Koko bị đấm, một bóng đen đột ngột xuất hiện phía sau lưng Inui, đối phương cầm một ống sắt phang thẳng vào Inui không chút nhân nhượng.

Bốp!!!

Lực đánh khủng khiếp đến mức Inui tức khắc ngã mạnh xuống đất, máu đỏ ướt đẫm nửa bên đầu thấm đẫm cả mái tóc vàng nhạt, bên tai ong ong, máu chảy đến tận mắt.

Taiju giật mình nhưng Mitsuya đã lao đến đấm mạnh vào mặt Taiju vào ngay khoảng khắc hắn mất cảnh giác. Lực đánh mạnh hơn trước rất nhiều, giống như từ đầu đến giờ chỉ đang giả vờ yếu thế hơn mà giới hạn sức mạnh.

Taiju ngã trên đất mà ngơ ngác. Hakkai nghe tiếng động, trái tim như ngừng đập. Trong nhà thờ xuất hiện thêm hai người mặc bang phục Touman, một tóc dài đen, một tóc ngắn lai đen vàng.

Hakkai tưởng như ảo giác, ngơ ngác gọi tên hai người kia: "Baji... Kazutora..."

Dùng tốc độ cực nhanh vượt qua mấy hàng ghế, Baji giơ chân đạp thẳng người Koko vào tường, tiếng đập vào tường vang dội cả một nhà thờ. Đối thủ ôm bụng gục trên đất, đồng tử màu hổ phách của hắn sáng rực, cao ngạo nói:

"Xong một tên."

Hắn quay đầu nhìn người tóc vàng bên phía Hakkai một chút, sau đó đưa tay cột mái tóc đen dài lên, cười lộ cả hai cái răng nanh sắc nhọn như dã thú chuẩn bị xé xác con mồi, tức khắc lao đến đấm mạnh vào mặt Taiju.

Kazutora cầm ống sắt dính máu đạp một chân lên ngực Inui đang nằm trên đất, giọt máu đỏ trên mặt đối lập với nốt ruồi lệ nơi đuôi mắt càng làm gương mặt tươi cười của hắn thêm quỷ dị.

Kazutora cười rạng rỡ với người ở dưới chân nhưng đáy mắt không chút ý cười. Chiếc chuông bên tai kêu leng keng, hắn nghiêng đầu, cả người tràn ngập sát khí điên cuồng, nghiến răng gằn từng chữ:

"Chào – anh – bạn – đẹp – trai."

Inui đã bất động nhưng Kazutora vẫn cầm ống sắt phang thẳng xuống bụng Inui thêm lần nữa, rõ ràng là tranh thủ việc tư giữa việc công. Sợ người tóc vàng kia nhận ra, hắn đành chậc lưỡi quăng cái ống sắt sang một bên rồi đạp ghế nhảy lên đấm thẳng xuống đỉnh đầu Taiju.

Inui và Koko bị hạ gục trong chớp mắt, Baji và Kazutora như hai con quái vật điên cuồng đấm liên hoàn vào người Taiju không phút ngơi nghỉ. Taiju một thân bị thương cũng không kịp chống trả được đòn nào, buộc phải đưa tay chống đỡ từng đòn.

Hakkai mở to hai mắt, trái tim như ngừng đập, Mitsuya từng bước tiến đến trước mặt Hakkai vừa chậm rãi nói:

"Tao cũng đần lắm... Tao đã nói là "Đừng căm ghét môi trường mình được sinh ra", nhưng mà tao thật sự rất căm ghét."

Hakkai ngơ ngác, nước mắt đọng trên mi mắt.

Mitsuya ngẩng đầu rồi thở dài một hơi: "Một lần tao thấy chán ghét hai đứa em nên đã bỏ nhà đi... Sáng hôm sau khi tao về thì bị mẹ đánh dữ dội, đần lắm đúng không?"

Nhớ lại những ngày tháng ấy, hai mắt của Mitsuya cũng không kiềm được hơi đỏ lên:

"Nhưng mà sau đó mẹ đã ôm tao vào lòng, vừa khóc vừa nói "Lúc nào mẹ cũng muốn xin lỗi con"..."

Yuzuha mím môi, cô bỗng nhớ người mẹ đã mất.

Cô cũng muốn được mẹ ôm một lần nữa, dỗ dành và nói rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi, muốn nói với mẹ rằng cô đơn độc lắm, đã khổ sở đau buồn lắm, nói rằng cô nhớ mẹ biết nhường nào...

Nhớ cái ôm ấm áp của mẹ, nước mắt của Yuzuha không sao kiềm được, cứ thế đưa tay ôm mặt bật khóc nức nở.

Nước mắt của Hakkai tiếp tục rơi xuống ướt đẫm hai má xuống tận cằm, Mitsuya đã ngồi xổm trước mặt hắn, nghiêm túc đối mắt mà nói với hắn:

"Không chỉ có mày chạy trốn đâu. Mọi người đều yếu đuối... Chính vì vậy mà mới có gia đình."

Mitsuya giơ tay vỗ vai Hakkai một cái rồi đứng dậy xoay người trở về phía hỗn chiến giữa Taiju, Baji và Kazutora bên kia.

Nước mắt Hakkai vẫn cứ rơi xuống không cách nào dừng được, thiếu niên tóc vàng đã đứng dậy, chậm rãi đến trước mặt hắn ngồi xổm xuống, đưa tay búng nhẹ trán hắn một cái:

"Đừng có giả vờ mạnh mẽ và chịu đựng một mình nữa."

Nước mắt vì một cái búng nhẹ ở trán kia mà tức khắc ngừng lại, cổ họng Hakkai khô khốc không nói được thành lời. Đối phương nở một nụ cười rạng rỡ, đôi mắt xanh tràn ngập ánh sáng khiến cho trái tim Hakkai như ngừng đập:

"Sẽ không ai bỏ mặc mày vì một lời nói dối đâu... Đó chính là Touman."

Takemichi đưa tay xoa mạnh đầu Hakkai, đứng dậy cởi khăn quàng cổ rồi cẩn thận đặt nó lên ghế. Taiju ở bên kia một mình vật lộn với ba con quái vật hình người là đội trưởng của Touman, máu nóng điên cuồng chảy khắp người, gân trên trán nổi càng rõ hơn.

Hắn sao có thể không nhận ra toàn bộ đều là kế hoạch của Takemichi.

Bị Mitsuya đấm một phát vào mặt, Taiju quỳ dưới đất nhổ một ngụm nước bọt đầy máu rồi đưa tay ôm vết thương bên hông. Yuzuha nhanh chóng nhận ra, cô biết rõ vết thương đó không sâu đến mức khiến Taiju mất sức nhanh như vậy, tại sao hắn lại đưa tay ép vết thương đó?

Hakkai cũng nhận ra bất thường, anh trai của hắn ngoài khả năng đánh đấm còn có khả năng chịu đòn khủng khiếp, dù cho ba đội trưởng lên cùng lúc thì cũng không thể gục xuống nhanh như vậy được... Chẳng lẽ...

Taiju nghiến răng, đôi mắt tràn ngập tơ máu giận dữ khôn cùng, mà hướng nhìn của hắn không phải là ba đội trưởng Touman, không phải Yuzuha hay Hakkai... mà là thiếu niên tóc vàng trông có vẻ yếu ớt nhất trong chiến trường này.

Taiju gầm lên:

"Mẹ kiếp Takemichi!!!! Mày chơi tao!!!! Khốn nạn!!!!!"

Chẳng chút sợ hãi trước tiếng gầm kinh người kia, Takemichi nghiêng đầu cười:

"Không ai dạy mày đừng bao giờ nhận đồ từ người lạ sao, Taiju?"

Ba đội trưởng có thể không hiểu chuyện gì đang diễn ra nhưng Yuzuha và Hakkai thì có.

Là chiếc khăn kia...

Khi Yuzuha đâm sượt qua bên hông Taiju, Takemichi đã đưa một chiếc khăn cho hắn cầm máu.

Taiju nghiến răng như muốn xé xác người kia ngay lập tức, vậy mà đối phương vẫn thản nhiên cười nói như muốn chọc điên hắn lên:

"Chờ thuốc ngấm lâu hơn tao tưởng. Tao phải công nhận một điều là mày thật sự rất mạnh đấy, Taiju."

Đột nhiên Koko cùng Inui bỗng bật dậy lần lượt đánh vào Baji và Kazutora, Taiju đấm mạnh vào mặt Mitsuya. Baji cùng Kazutora giật mình phản đòn, Mitsuya kịp thời đưa tay đỡ trước mặt nhưng trong một cái chớp mắt, Taiju đã dùng tốc độ kinh người lao thẳng đến trước mặt Takemichi.

Hai mắt Takemichi mở to, Hakkai với Yuzuha sững người.

Ba đội trưởng Touman kia tức khắc muốn rớt cả tim, Mitsuya vội gào lên:

"Takemichi!!!!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương